[Hp] Tù Nhân Ngục Nurmengard

Chương 41: Rừng núi trống vắng

Trước Sau
Căn biệt thự tách biệt ở Anh quốc.

Gellert ôm lấy Severus nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, tay xoa thắt lưng lấy lòng Severus. Sắc mặt Severus tất nhiên là không vui, chẳng lẽ đến cả cuối tuần, có thể tạm thời thoát khỏi đám quỷ khổng lồ con khiến tâm trạng y cực kì khó chịu, kết quả lại bị Gellert lôi lên giường mần cả đêm cho dù y có mắng chửi như sao cũng không chịu dừng lại, trong đầu tên này chỉ toàn phế liệu hay sao vậy!

Gellert chỉ có thể bất đắc dĩ tươi cười sủng nịch, chỉ ra hình ảnh rừng núi bên ngoài nói: "Sev, em còn nhớ lần đầu chúng ta đến sau núi Alps ra sao không?" Nhớ đến năm đó hai người đều khác biệt, hiện giờ tuy không chắc chắn là tâm đầu ý hợp nhưng cũng có thể xem như tương kính như tân, Gellert có chút ngậm ngùi. Tuy con đường phía trước còn nhiều gian nan, dù thế Gellert vẫn rất hy vọng.

Nghe Gellert nói như thế, sắc mặt Severus cũng thay đổi, xoay người nhìn ra bản rừng rậm xanh ngắt, giọng điệu khó hiểu nói: "Nhớ rất rõ, ta làm sao có thể quên được. Cũng bởi vì tài nghệ quá tuyệt vời của Hắc Ma Vương điện hạ đây mà ta có thể bất hạnh nghỉ dưỡng bệnh hết mấy ngày. Còn có nai con đáng thương, vốn dĩ có cơ hội để lớn."

"Ngạch.." Gellert bị y là nghẹn lời, ngượng ngùng cười nói. "Tài nghệ của ta đương nhiên thua kém Vương Hậu Điện Hạ thân mến của ta rất nhiều." Gellert biết Severus cũng không có đồng cảm với con nai kia, thiên nhiên xưa nay vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, ngay cả không phải bọn họ cản trở, thì nai con chưa chắc có thể trốn thoát được những kẻ săn mồi mà thành công sống sót.

Severus hừ một tiếng, lập tức lẳng lặng nhìn ra khung cảnh tĩnh lặng ngoài cửa sổ, trong lòng khó thấy khi không nhìn những ngọn núi thành các tài liệu độc dược. Tại căn biệt thự ngoại ô này, mang cho Severus cảm giác yên bình đến lạ, loại yên bình tĩnh lặng này đã lâu y chưa cảm nhận được, có quá nhiều chuyện xảy ra xung quanh đầu y, khiến y khó mà có thể nghỉ ngơi thật sự.

Gia đình khi y còn bé đặc biệt là chuyện y vẫn còn để bụng đến giờ, xem thoải mái là thứ chỉ có ở hư ảnh, mà y lại không được thần linh chiếu cố. Thiếu niên xuất thân đặc biệt được vào học viện Slytherin đã khiến y không thể thoải mái, cứ như cả thế giới đều là kẻ thù của y. Mà ngay cả Lily cũng dần bất hòa với y. Kỳ thật y cũng biết rõ đó là lần duy nhất, tất nhiên y cũng sẽ không bao giờ lập lại lỗi lầm này, nhưng khi đó rất nhiều lựa chọn hiện ra thì đương nhiên chuyện bất hòa vẫn sẽ diễn ra.

Sau khi gia nhập Tử Thần Thực Tử y càng không dám thả lỏng. Tử Thần Thực Tử không giống như viên chức công ty của Muggle, nếu không làm tốt thì bị sa thải. Voldemort chưa bao giờ chừng chừ sử dụng ác chú trừng phạt thuộc hạ, mà Tử Thần Thực Tử làm việc chỉ cần sơ xuất liền có thể mất mạng, không muốn chết chỉ có thể bỏ hết toàn sức cùng đề cao cảnh giác.

Từ sau khi đến Nurmengard đến nay, Gellert tuy hình như vẫn chưa thật sự làm y bị thương nhưng đối mặt với Chúa Tể Hắc Ám đời đầu, Severus làm sao dám buông bỏ đề phòng? Khoảng thời gian trước ở Nurmengard, y đã rất cẩn thận giãy dụa muốn chạy thoát, tận đáy lòng kiên cường cẩn thận trỗi dậy, bởi lẽ Slytherin chưa bao giờ có tác phong chạy trốn cả.

Càng về sau, tuy quan hệ giữa y và Gellert đã có chút khởi sắc, nhưng rốt cuộc trong lòng y vẫn chưa bằng lòng, vẫn chưa tin tấm chân tình của Gellert. Chỉ có thể trong thâm tâm mà suy nghĩ về tương lai của chính mình, bởi vì y biết đây là khoảng quan hệ rất quan trọng, y chắc chắn không phải là kẻ yếu, không cần nghĩ đến bản thân bị thương, hay tương lai là bế cục, chỉ có thể bây giờ bảo vệ mình thật tốt, tương lai có thể xuất hiện chuyện tồi tệ.

Thậm chí sau khi kết hôn, mặc dù Severus đã yên tâm hơn một ít, nhưng sự nghiệp Thánh Đồ còn có chuyện của Voldemort, tất cả đều khiến y không thể rảnh rỗi hơn được. Severus là người rất xem nặng trách nhiệm, trong này rất cần mưu, đã chấp nhận làm việc tất nhiên y phải làm nó tốt nhất, dạng áp lực trong lòng này y không thể buông thả.



Sau này, y và Gellert lại có Rend, làm một người cha, Severus không biết mình có xứng với chức vụ này không, y chỉ có thể hy vọng mình không trở Tobias Snape. Trong lòng Severus vẫn luôn cẩn thận, tiêu hao tâm trí để cân bằng quan hệ giữa mình và Rend, tất nhiên cũng không thể thả lỏng. May mà từ nhỏ Rend cũng rất hiểu chuyện, cứ như muốn Severus không cần bận lòng, điều này làm cho Severus vừa vui mừng vừa có chút đau lòng,

Hiện tại, cuối cùng chuyện Thánh Đồ cũng đã vào quỹ đạo, sự tình Voldemort cũng rất nhanh sẽ đến, Rend cũng đi học, bản thân Severus cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Bây giờ nhìn núi rừng rậm rạp, cùng với trước kia đã khác, hình như trái tim cũng tĩnh lặng hơn, cái gọi là 'Khuy cốc quên phản" nói đại loại chính là như thế này.

"Gellert...." Severus tựa đầu vào ngực Gellert, nghe nhịp thở của hắn, "Về sau, ta nói sau khi Rend trưởng thành kế thừa được Thánh Đồ, anh sẽ theo ta đến nơi như thế này ở ẩn không?" Mặc dù là Slytherin, tuy cũng không thích bị người khác xem thường, nhưng dòng máu vẫn biết mình là bậc thầy độc dược từ Prince gia, bản chất vốn không thích tranh đoạt quyền lợi, cũng không hứng thú với những thế tục đấu tranh.

Nếu có khả năng, sẽ tìm một nơi an tĩnh, bình an nghiên cứu độc dược, đây mới là cuộc sống Severus mong muốn. Nhưng thân phận lẫn địa vị, dần dần đẩy y lên con đường này. Cho dù y có là Slytherin, hay y vẫn còn trẻ, đã nửa đời người bấp bênh trôi qua, cũng làm Severus thấy chán ghét cuộc sống này, an bình mới là thứ y muốn.

"Được." Gellert vuốt nhẹ mái tóc đen dài của Severus, "Chờ mọi chuyện chấm dứt, em muốn đi nơi nào, ta cũng đi với em." Gellert cũng đã có tất cả, sự nghiệp của hắn đã có người kế thừa, cuộc đời của hắn cũng đi đến đỉnh vinh quang của phù thủy, bây giờ thoát ra cùng Severus, còn có gì quan trọng hơn?

Severus đem đầu vùi vào ngực Gellert, nhẹ giọng cười. Như vậy cũng đã đủ, có thể thành hiện thực hay không tạm thời chưa nói, có thể để Chúa Tể Hắc Ám hứa hẹn buông bỏ quyền thế thì mấy ai làm được? Nếu như nói Gellert chinh phục giới phù thủy, vậy y lại chinh phục được Gellert, hơn nữa vị vua kế nhiệm giới phù thủy chính là con y, xem như y đã hoàn thành trách nhiệm Slytherin rồi.

Gellert ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên ôn hòa hơn. Hắn có thể cảm giác được, trái tim Severus đã đến gần hơn với hắn một ít nữa rồi, đây là giác quan giữa bạn lữ định mệnh. Tinh linh hắc ám mặc dù thuộc về bóng tối, nhưng cũng là tộc tinh linh, tộc tinh linh lại đặc biệt mẫn cảm tất nhiên tinh linh hắc ám cũng vậy, nhất là đối với cảm xúc ngày càng nhạy bén.

Đột nhiên Severus đứng lên, lôi kéo tay Gellert, "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi." Khó có thể đi vào được nơi thiên nhiên như vậy, tại sao không thể ra ngoài dạo một chút chứ? Tiện thể còn có thể xem có tìm được tài liệu độc dược mới mẻ nào không. Tuy rằng lấy thân phận y hiện tại, bất luận y muốn thứ gì đều sẽ có người đưa đến trước mặt y, nhưng y vẫn muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi phát hiện hơn.

Gellert cưng chiều tùy ý để Severus kéo hắn lên, hai người thay đổi quần áo, rửa mặt rồi mới rời khỏi biệt thự. Không khí rừng rậm sáng sớm hết sức trong lành, tuy dựa theo Muggle diễn thuyết, không khí tốt nhất là vào lúc chạng vạng, bởi vì khi đó hàm lượng không khí tương đối cao, nhưng nếu dựa theo cảm giác cá nhân mà nói, núi rừng sáng sớm có thể để con người ta một loại cảm giác thoải mái.

Chắc do đây là một ngày mới, cũng có thể đơn giản bởi vì không khí lạnh ban đêm vẫn chưa tan hết mà không khí chạng vạng khó tránh khỏi những tia nóng nực ban ngày gây ra. Những vách đá trên đỉnh núi này, Severus nhìn dọc theo một khối nham thạch lớn, cúi đầu có thể thấy một con thác nhỏ chảy quanh, con thác gần như được che lấp sau một mảnh cây tùng trên núi, độ dốc đại khái khoảng bốn mươi lăm độ, không tính là xoay mình.



"Chúng ta đi chỗ này đi." Severus chỉ vào con thác nhỏ không thấy rõ, quay đầu mong đợi nói với Gellert. Y cũng không biết hôm nay làm sao, nhưng hôm nay cảm xúc y quả thật rất cao, có lẽ bởi khó mới thoát khỏi biển người ồn ào đi, như lời chuyên gia Muggle nói, thoát khỏi thành thị.

"Được" Hiếm khi Severus hứng thú với những thứ xung quanh, Gellert tất nhiên cái gì cũng chiều theo y. Hơn nữa, xem ra từ đỉnh núi đến con thác có vẻ phải một đoạn, nhưng đoạn đường đối với những năm gần đây vẫn luôn cố lấy lòng với Severus thì có là gì. Còn nữa, đi cùng với Severus chậm rãi dưới rung không phải rất lãng mạn sao?

Nhìn thấy Gellert đồng ý, Severus đột nhiên lộ vẻ bướng bỉnh mỉm cười, từ hòn đá nhảy xuống, đi xuống phía dưới trước, còn quay lại hô với Gellert: "Chúng ta xem ai đến trước a!" Severus cũng không biết tại sao hôm nay y lại trẻ con như vậy, chắc có lẽ là bồi thường những lúc không hoạt bát đi, tại đây cũng là nới núi rừng vắng bóng mà.

Gellert bị hành động của y làm hoảng sợ, vội vàng đuổi theo: "Bảo bối cẩn thận, đi cận thận thôi, dù sao cũng là dưới sườn núi, đừng chạy nhanh như vậy!" Tuy rằng bình thường hắn hy vọng Severus hoạt bát hơn một chút, nhưng hôm nay y là quá hoạt bát rồi, nếu không phải khế ước mách cho hắn thì hắn không biết người trước mắt có phải là bạn lữ định mệnh của hắn khôn, có lẽ sợ phải nghi ngờ có người dùng đơn thuốc kép giả dạng thành Severus.

Severus quả nhiên quay đầu lại nhìn đường, nhưng tốc độ cũng không chậm lại, cũng không trả lời Gellert. Tuy biết Gellert đang lo lắng cho y, nhưng Severus vẫn không vui, thậm chí còn biểu hiện ra mặt. Khó khi nào y có thể vui vẻ đến thế, mà Gellert lại vừa nói như vậy, y có thể vui vẻ sao?

Gellert vừa thấy biểu cảm Severus, nhất thời hiểu ra ý của y, tuy trong lòng kỳ quái, cũng không nói gì thêm, ngược lại khống chế lại tốc độ của mình, sợ nếu vượt mặt Severus thì y lại mất vui. Hai người cứ một trước một sau không bao lâu liền đến nơi, Gellert nhìn xem Severus, vẫn là nghiêm mặt.

Severus trừng mắt nhìn Gellert một cái, không vui mà hừ một tiếng, "Ai muốn anh nhường ta?" Trong lòng Severus biết rõ thực lực giữa y và Gellert khác biệt rất lớn, nếu Gellert đùng hết sức, y tuyệt đối không có khả năng thắng. Nhìn Severus bước sang một bên, Gellert chỉ có thể cười khổ,. Xem ra, hôm nay hắn có là gì cũng đều sai.

———————————————————

Hello mọi người, Sora nè. Hì hì xém nữa là tui quên tháng này chưa đăng rồi. Dạo này tui bận học quá chời lun:((

Nhưng yên tâm đi tui vẫn sẽ giữ lời hứa mỗi tháng 1 chương. Mọi người đừng quên tui nhoa.

P/s: nếu có thấy lâu quá thì hối tui nha:)) chứ tui hay quên lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau