[Hp][Drahar] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Sự Cố Độc Dược
Chương 10: Draco vs Harry
Buổi tối gió thổi hiu hiu, hoàng hôn hơi ấm. Vũ trụ nở rộ trong tầm mắt nhẹ nhàng đung đưa đĩa hoa, tan thành sóng vàng.
Người thanh niên đứng trong cánh đồng hoa, cậu mặc áo choàng đen, chân bay nhẹ, như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cậu đưa tay ra, bẽn lẽn vén mái tóc ngắn rối bời, đôi mắt xanh lục trong veo long lanh, đôi môi hồng mấp máy cất lên giọng điệu chân thành dịu dàng.
"Này Malfoy, tao ghét mày nhưng cảm ơn mày đã giúp đỡ những ngày qua. Mặc dù, mày biết đấy, điều đó trông thực sự ngớ ngẩn."
"Hừm—!"
Draco Malfoy đột ngột ngồi bật dậy, và chiếc chăn bông trượt từ ngực xuống thắt lưng bởi cử động dường như hơi mạnh quá mức của hắn. Không biết từ lúc nào sau lưng ướt đẫm mồ hôi mỏng, bởi vì gió lạnh xốc vào màn giường mà cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Bộ râu của Merlin! Thật là một cơn ác mộng chết tiệt!
Khẽ run rẩy, hắn duỗi những đầu ngón tay nhợt nhạt ra, dụi dụi khuôn mặt vô cùng cao quý của mình, người thừa kế gia tộc Malfoy cao quý, kiêu ngạo không kìm được mà cất tiếng chửi rủa, rồi ngả mạnh lưng xuống gối.
.........
Một buổi chiều yên bình khác ở Hogwarts, trên sân vận động Quidditch khổng lồ, được bao quanh bởi ánh nắng ấm áp, những phù thủy trẻ tuổi đắm mình trong ánh nắng ấm áp, và cống hiến hết mình trong trận đấu của đội nhà, ngoại trừ... ờ, một tổ hợp hai người kì lạ.
Gryffindor vs Slytherin. Sự tương phản tuyệt đẹp giữa đỏ vàng và xanh bạc.
Harry Potter và Draco Malfoy đang cưỡi trên những chiếc chổi bay yêu quý của mình, bay cạnh nhau, đuổi theo trái banh Snitch vàng. Những cú đánh cùi chỏ, những cú đá bên hông, những cú va chạm, và hơn thế nữa, theo thời gian, như để làm tăng thêm sự căng thẳng giữa hai phù thủy trẻ tuổi này, hai người đã luôn duy trì một tốc độ đồng bộ đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, trong mắt của thủ môn mới được bổ nhiệm của Gryffindor, Ron Weasley, một trong những người bạn thân nhất của các bên, điều đó dường như chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì vậy, cậu bé tóc đỏ bây giờ đang chìa ra một bàn tay to lớn đủ để che đi khuôn mặt đầy tàn nhang của mình, và hơi cúi đầu như thể cậu ấy đang chịu đựng thứ gì đó ngoài sức chịu đựng, trong khi vẫn cưỡi trên cây chổi của mình.
Harry nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của bạn mình, và từ bỏ trái Snitch vàng mà cậu đang truy đuổi. Điều khiển chổi để đến gần hơn và giảm tốc độ một chút.
"Ron? Bồ tèo, bồ có sao không?"
"Mình muốn hỏi hai người..."
Ron không thay đổi động tác của mình, giống như đã đóng băng, và thì thầm qua kẽ tay những gì có vẻ như là một câu trả lời với một giọng nói đầy kiệt sức. Và Harry rõ ràng là không nghe rõ được.
"Cái gì?"
"Cậu ta đang nói mình cần phải vuốt ve cái đầu kém thông minh của mình để tỉnh táo hơn."
Draco duyên dáng - có chúa mới biết làm thế nào mà hắn ta làm được điều đó - bay trượt qua tầm nhìn, dừng lại một đoạn ngắn và quay lại. Nhướng một bên lông mày tặng cho hai người một nụ cười giễu cợt, nhếch khóe miệng để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Im đi, Malfoy!"
Harry cau mày, điều khiển cây chổi tới và thúc cùi chỏ vào tay Draco.
"Đồ thô lỗ, Potter!"
Draco duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra với một cú đá bên hông, đá vào lưng Harry.
Trái Snitch vàng lướt qua rìa tầm nhìn. Cả hai đuổi theo cùng một lúc, và họ liên tục tấn công nhau. ngôn tình hoàn
Ron, người bị bỏ lại tại chỗ, thở dài một hơi thật sâu.
Lời thoại tế nhị xen lẫn trong tiếng gió, vọng vào tai mỗi người.
"Merlin's ball! Draco Malfoy, mày làm tao đau quá!"
"Coi chừng lời nói của mày, Harry Potter! Mày biết tao ghét điều đó mà!"
Hai Tầm thủ dừng lại trên không, đối mặt với nhau, vẻ mặt bế tắc và nhìn nhau đầy căm hận. Rồi giọng điệu nhẹ nhàng của ai đó vang lên.
"... Chà, tôi nhớ rồi. Cậu hứa với tôi là cậu sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, và tôi sẽ trả đũa cậu sớm thôi, Potter?"
Cuối cùng Ron cũng ngẩng đầu lên nhỉn trời, vắt một tay qua trán, tay còn lại nắm chặt cán chổi. Một giọt nước mắt lắn dài trên gương mặt cậu, và Ron thở dài thê lương.
"Chồn sương, lòng tự trọng của mày với tư cách là một Slytherin đã biến mất rồi..."
Hai người họ hoàn toàn không nghe thấy Ron đang lẩm bẩm một mình. Cậu trai trong bộ đồng phục đỏ vàng đang nghiêng người tấn công chàng trai trong bộ đồng phục Quidditch xanh bạc, rồi nở một nụ cười hạnh phúc, và nhanh chóng đuổi theo trái Snitch vàng gian xảo một lần nữa.
"Mơ đi, Malfoy!"
"Im miệng đi, Potter! Niềm tự hào Gryffindor của cậu đâu rồi!"
Một giọt nước mắt khác trượt dài trên khuôn mặt Ron. Cậu vẫn giữ tư thế anh hùng nhìn lên bầu trời, đôi mày cau lại lộ rõ vẻ rối rắm.
"Chết tiệt, hôm nay thậm chí còn không có một đám mây..."
Tôi nhiệt liệt yêu cầu hai người, ít nhất đừng có biểu diễn một màn tán tỉnh kinh tởm như vậy trong một trận đấu Quidditch lành mạnh thế này... Đây không phải là bãi biển Hawaii giành cho các cặp đôi yêu nhau đâu...
Một người đàn ông với mái tóc dài màu bạch kim sáng bóng đang ngồi im lặng trên khán đài nhà Slytherin, tay siết chặt như muốn bóp nát cây gậy đầu rắn trong tay mình. Một cảm giác bất lực sâu sắc đang tỏa ra từ dưới chiếc áo choàng đen viền lông lộng lẫy được cắt may tỉ mỉ.
Người thanh niên đứng trong cánh đồng hoa, cậu mặc áo choàng đen, chân bay nhẹ, như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cậu đưa tay ra, bẽn lẽn vén mái tóc ngắn rối bời, đôi mắt xanh lục trong veo long lanh, đôi môi hồng mấp máy cất lên giọng điệu chân thành dịu dàng.
"Này Malfoy, tao ghét mày nhưng cảm ơn mày đã giúp đỡ những ngày qua. Mặc dù, mày biết đấy, điều đó trông thực sự ngớ ngẩn."
"Hừm—!"
Draco Malfoy đột ngột ngồi bật dậy, và chiếc chăn bông trượt từ ngực xuống thắt lưng bởi cử động dường như hơi mạnh quá mức của hắn. Không biết từ lúc nào sau lưng ướt đẫm mồ hôi mỏng, bởi vì gió lạnh xốc vào màn giường mà cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Bộ râu của Merlin! Thật là một cơn ác mộng chết tiệt!
Khẽ run rẩy, hắn duỗi những đầu ngón tay nhợt nhạt ra, dụi dụi khuôn mặt vô cùng cao quý của mình, người thừa kế gia tộc Malfoy cao quý, kiêu ngạo không kìm được mà cất tiếng chửi rủa, rồi ngả mạnh lưng xuống gối.
.........
Một buổi chiều yên bình khác ở Hogwarts, trên sân vận động Quidditch khổng lồ, được bao quanh bởi ánh nắng ấm áp, những phù thủy trẻ tuổi đắm mình trong ánh nắng ấm áp, và cống hiến hết mình trong trận đấu của đội nhà, ngoại trừ... ờ, một tổ hợp hai người kì lạ.
Gryffindor vs Slytherin. Sự tương phản tuyệt đẹp giữa đỏ vàng và xanh bạc.
Harry Potter và Draco Malfoy đang cưỡi trên những chiếc chổi bay yêu quý của mình, bay cạnh nhau, đuổi theo trái banh Snitch vàng. Những cú đánh cùi chỏ, những cú đá bên hông, những cú va chạm, và hơn thế nữa, theo thời gian, như để làm tăng thêm sự căng thẳng giữa hai phù thủy trẻ tuổi này, hai người đã luôn duy trì một tốc độ đồng bộ đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, trong mắt của thủ môn mới được bổ nhiệm của Gryffindor, Ron Weasley, một trong những người bạn thân nhất của các bên, điều đó dường như chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì vậy, cậu bé tóc đỏ bây giờ đang chìa ra một bàn tay to lớn đủ để che đi khuôn mặt đầy tàn nhang của mình, và hơi cúi đầu như thể cậu ấy đang chịu đựng thứ gì đó ngoài sức chịu đựng, trong khi vẫn cưỡi trên cây chổi của mình.
Harry nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của bạn mình, và từ bỏ trái Snitch vàng mà cậu đang truy đuổi. Điều khiển chổi để đến gần hơn và giảm tốc độ một chút.
"Ron? Bồ tèo, bồ có sao không?"
"Mình muốn hỏi hai người..."
Ron không thay đổi động tác của mình, giống như đã đóng băng, và thì thầm qua kẽ tay những gì có vẻ như là một câu trả lời với một giọng nói đầy kiệt sức. Và Harry rõ ràng là không nghe rõ được.
"Cái gì?"
"Cậu ta đang nói mình cần phải vuốt ve cái đầu kém thông minh của mình để tỉnh táo hơn."
Draco duyên dáng - có chúa mới biết làm thế nào mà hắn ta làm được điều đó - bay trượt qua tầm nhìn, dừng lại một đoạn ngắn và quay lại. Nhướng một bên lông mày tặng cho hai người một nụ cười giễu cợt, nhếch khóe miệng để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
"Im đi, Malfoy!"
Harry cau mày, điều khiển cây chổi tới và thúc cùi chỏ vào tay Draco.
"Đồ thô lỗ, Potter!"
Draco duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra với một cú đá bên hông, đá vào lưng Harry.
Trái Snitch vàng lướt qua rìa tầm nhìn. Cả hai đuổi theo cùng một lúc, và họ liên tục tấn công nhau. ngôn tình hoàn
Ron, người bị bỏ lại tại chỗ, thở dài một hơi thật sâu.
Lời thoại tế nhị xen lẫn trong tiếng gió, vọng vào tai mỗi người.
"Merlin's ball! Draco Malfoy, mày làm tao đau quá!"
"Coi chừng lời nói của mày, Harry Potter! Mày biết tao ghét điều đó mà!"
Hai Tầm thủ dừng lại trên không, đối mặt với nhau, vẻ mặt bế tắc và nhìn nhau đầy căm hận. Rồi giọng điệu nhẹ nhàng của ai đó vang lên.
"... Chà, tôi nhớ rồi. Cậu hứa với tôi là cậu sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, và tôi sẽ trả đũa cậu sớm thôi, Potter?"
Cuối cùng Ron cũng ngẩng đầu lên nhỉn trời, vắt một tay qua trán, tay còn lại nắm chặt cán chổi. Một giọt nước mắt lắn dài trên gương mặt cậu, và Ron thở dài thê lương.
"Chồn sương, lòng tự trọng của mày với tư cách là một Slytherin đã biến mất rồi..."
Hai người họ hoàn toàn không nghe thấy Ron đang lẩm bẩm một mình. Cậu trai trong bộ đồng phục đỏ vàng đang nghiêng người tấn công chàng trai trong bộ đồng phục Quidditch xanh bạc, rồi nở một nụ cười hạnh phúc, và nhanh chóng đuổi theo trái Snitch vàng gian xảo một lần nữa.
"Mơ đi, Malfoy!"
"Im miệng đi, Potter! Niềm tự hào Gryffindor của cậu đâu rồi!"
Một giọt nước mắt khác trượt dài trên khuôn mặt Ron. Cậu vẫn giữ tư thế anh hùng nhìn lên bầu trời, đôi mày cau lại lộ rõ vẻ rối rắm.
"Chết tiệt, hôm nay thậm chí còn không có một đám mây..."
Tôi nhiệt liệt yêu cầu hai người, ít nhất đừng có biểu diễn một màn tán tỉnh kinh tởm như vậy trong một trận đấu Quidditch lành mạnh thế này... Đây không phải là bãi biển Hawaii giành cho các cặp đôi yêu nhau đâu...
Một người đàn ông với mái tóc dài màu bạch kim sáng bóng đang ngồi im lặng trên khán đài nhà Slytherin, tay siết chặt như muốn bóp nát cây gậy đầu rắn trong tay mình. Một cảm giác bất lực sâu sắc đang tỏa ra từ dưới chiếc áo choàng đen viền lông lộng lẫy được cắt may tỉ mỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất