[Hp][Drahar] Tình Yêu Bắt Đầu Từ Sự Cố Độc Dược
Chương 2: Văn phòng hiệu trưởng
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
Bản gốc:WattpadVivianLight2904
Cụ Dumbledore đang ăn món kem chanh thứ hai, và biểu tình của cụ ngay lúc này trông ngố một cách đáng ngạc nhiên.
"Vậy..." Cụ đánh rơi que kem trong tay mình "Đây là... Harry?"
Harry đang ngồi thẳng lưng trên ghế - chiếc áo chùng trên người đã được thu nhỏ để phù hợp hơn với thân hình bé nhỏ của cậu, và may mắn là trông nó cũng không có vẻ buồn cười lắm – và ăn kem chanh với một ông già thú vị có bộ râu dài cực ấn tượng, nhất là với những đứa trẻ, rụt rè trả lời "Vâng, thưa ông."
"Thầy nghĩ, ừ, dường như con rất quan tâm đến bộ râu của thầy?"
Cậu bé nhìn có vẻ nhút nhát, nhưng vẫn không rời mắt khỏi bộ râu "Vâng, ý con là, con có thể chạm vào chúng không ạ?"
Cụ Dumbledore nháy mắt. "Ồ, tại sao lại không nhỉ?"
Harry rất vui mừng. Cậu leo xuống khỏi ghế, nhón chân và chạy tới bên Dumbledore, háo hức nhưng thận trọng đưa tay về phía chòm râu bạc dài thòng. Cậu ngạc nhiên vì chúng không mềm như mình nghĩ, nhưng cũng không cứng lắm. Harry cố gắng vuốt chúng hai lần, và ngay sau đó cậu được một đôi tay nâng lên khỏi mặt đất từ phía sau.
Cậu ngạc nhiên quay lại nhìn và thấy một góc chiếc áo chùng đen cùng vài lọn tóc bạch kim.
Draco lạnh nhạt ngồi xuống ghế, ôm lấy cục bông bé nhỏ và cân nhắc xem nên làm gì bây giờ. Cuối cùng hắn quyết định đặt cậu ngồi trên đùi mình.
Cơ thể con người không tạo thành một mặt phẳng thực sự ổn định, hoặc là do cả Draco và Harry đều không có kinh nghiệm trong vấn đề này... Cơ thể nhỏ bé của Harry cứ trượt qua trượt lại trên người Draco vài lần trước khi cậu vươn tay và túm lấy áo chùng của Draco để có thể ổn định cơ thể mình.
Đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore lóe lên trong chốc lát, nhanh tới mức cả hai người đang có mặt trong căn phòng này – Draco, người đang chìm đắm trong một kiểu thỏa mãn giống như vừa trả được một mối thù nào đó, và Harry, người đang cố gắng ổn định cơ thể của mình – đều không kịp nhìn thấy.
"Ta nghĩ là trò đã đúng, trò Malfoy." Cụ Dumbledore không có vẻ tức giận gì với hành vi vừa rồi của Draco, mà có vẻ hơi... quan tâm? "Thay vì để Harry bé nhỏ đan những chiếc tất Giáng sinh từ bộ râu của ta, có lẽ sẽ tốt hơn khi chúng ta ngồi cùng nhau và kể lại toàn bộ sự việc, phải không?"
Hắn khịt mũi như để đáp lại.
"Vậy thì, để chắc chắn một lần nữa. Khi cái vạc của hai trò phát nổ, trong đó đang đun dung dịch Độc dược Tăng cường pháp thuật?"
"Tôi đoán là cậu ta đã gây ra chuyện này." Draco nhìn đứa trẻ trong lòng mình, người vẫn đang cẩn thận điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Harry có thể đã không thành công trong nỗ lực điều chế Độc dược Tăng cường pháp thuật." Cụ Dumbledore gật đầu tư lự "Cái vạc phát nổ và Độc dược trong đó văng ra, chuyện gì xảy ra ngay lúc đó, trò Malfoy?"
Draco hồi tưởng lại tình hình lúc đó một chút, nhưng đó rõ ràng không phải là những hồi ức hay ho cho lắm.
"Ngay sau khi lấy củ u từ giá đựng nguyên liệu, tôi quay lại và thấy cái vạc đang sủi bọt và bốc hơi nghi ngút, tôi thở dài khi nghĩ tới kết quả xếp loại môn Độc dược của mình, đồng thời, tôi rút đũa phép của mình ra và làm một bùa Dọn dẹp."
"Một bùa Dọn dẹp?"
"Đúng, một bùa Dọn dẹp." Đôi lông mày nhạt màu của Draco chợt cau lại "Nhưng lúc ánh sáng nhá lên, chắc chắn tôi đã nhìn thấy hai luồng ánh sáng màu bạc và đỏ."
"Ánh sáng màu bạc và đỏ?"
"Đúng, màu bạc và màu đỏ. Tôi thậm chí còn không cho rằng đó là hai luồng phép thuật. Ngài biết đấy, hiệu trưởng, không có cây đũa phép nào khác được rút ra tại thời điểm đó cả."
"Không có đũa phép, trò... chắc chắn trò không nhìn thấy người thứ hai rút đũa phép ra?"
Draco đảo mắt rất-không-Malfoy "Ồ, tất nhiên rồi, ngài hiệu trưởng."
Dumbledore chìm trong suy nghĩ. Bất ngờ, một người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Đũa phép và... phép thuật? Ông có phải là một phù thủy không, thưa ông?"
Draco cúi đầu. Harry bắt gặp ánh mắt thắc mắc của hắn, ánh mắt tò mò của cậu nhạt đi và khuôn mặt cũng bắt đầu tái mét "Em xin lỗi, thưa ngài, em không..."
"... Cậu không biết?"
Trong giọng nói của Draco tràn đầy sự khó tin và khó chấp nhận được. Ngay cả khi kí ức và cơ thể quay trở lại hình dáng của một đứa trẻ vài tuổi, nhưng với tư cách là Cậu bé sống sót, là niềm hy vọng chết tiệt của thế giới phù thủy, làm sao cậu ta có thể không biết chút gì về phù thủy được chứ?
"Em xin lỗi, thưa ngài." Harry xin lỗi Draco, giọng cậu nghẹn lại trong cổ họng. Có vẻ cậu đã nói những điều không nên nói khiến người khác không hài lòng. Bị bạo lực thường xuyên ăn sâu trong tiềm thức khiến cậu run lên vì sợ hãi – dù cho từ nhỏ đến lớn Harry chưa bao giờ có cơ hội để nhận ra mình đã nói gì sai.
"Không cần phải xin lỗi tôi!"
"Vâng... vâng, em xin lỗi, thưa ngài."
Draco bẻ những ngón tay đang níu chặt lấy chiếc áo chùng của mình ra. Bàn tay nhỏ bé níu chặt tới nỗi hắn nghĩ chỉ trong giây tiếp theo thôi, áo chùng của hắn sẽ bị rách toạc ra hoặc Harry có thể sẽ bị thương ở ngón tay. Và hắn sẽ cảm thấy rất không vui nếu một trong hai điều này xảy ra.
Harry, người vừa mất đi điểm tựa khiến cậu an tâm, vô thức vươn tay kia ra, nhưng nó đã nhanh chóng được giữ chặt và đặt lên đầu gối của cậu một cách quy củ, trước khi cậu có thể níu lấy áo Draco một lần nữa. Harry còn chưa kịp tỏ ra bối rối hay không hài lòng thì Draco đã vòng tay từ phía sau và ôm chặt lấy cậu, khiến cậu cảm thấy bình tĩnh và an tâm.
Draco Malfoy không thực sự giỏi ôm ai đó trong lòng, nhưng không chuyện gì có thể làm khó một Malfoy cả.
"Có phải những người thân Muggle của em chưa bao giờ nói với em rằng em là một phù thủy?" Draco giữ giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể và tự cảm thấy tự hào về bản thân trong lòng. Khả năng tự chủ của Malfoy cũng tốt như khả năng học hỏi của Malfoy vậy, và đó là thứ mà máu bùn, bạn thân của Harry, không thể so sánh được.
Lưng Harry dựa sát vào lồng ngực Draco, chặt chẽ không một kẽ hở, để đảm bảo rằng cậu sẽ không trượt xuống hoặc bị nghiêng qua một bên. Cậu ngẩng đầu nhìn lên khuôn mắt Draco với ánh mắt khó hiểu, có chút nghi hoặc và sợ hãi.
"Thưa ngài...?"
"Sao?"
"Ngài không đánh em à?"
"... Sao?!"
Ôi, Merlin, hắn thật sự biết ơn vì sự tự chủ của Malfoy... cmn may mà hắn có được cái sự tự chủ chó chết này!
Draco biết ánh mắt của hắn ngay lúc này đủ để khiến bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải khóc. Nhưng hắn chẳng còn rảnh để mà quan tâm.
"Ý em là, ngài..." Harry nuốt nước bọt "Ngài không đánh em bằng thắt lưng, cũng không dùng chảo rán tát em sao?"
Hai hàng lông mày nhạt màu nhíu chặt vào nhau. Draco xoay cậu bé đang ngồi trên đùi để cậu đối mặt với mình và nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong đôi mắt đứa trẻ hắn không nhìn thấy sự lém lỉnh và xảo quyệt như thể cậu đang bày một trò chơi khăm nào đó. Cậu thực sự đang đưa ra đề nghị sớm chấm dứt nỗi đau thể xác, để ít nhất có thể giảm bớt nỗi đau tâm lý do hoảng loạn gây ra.
Đôi mắt trong suốt xanh biếc bình tĩnh không gợn sóng, êm đềm đến nỗi dường như những chuyện Harry vừa nói ra hoàn toàn không liên quan gì tới cậu vậy. Sự nhẫn nhịn và cả những nỗi đau đều được che giấu dưới đôi mắt trong suốt sáng ngời ấy – so với tuổi của Harry, cậu đã che giấu rất kĩ rồi.
Nhìn thấy đôi lông mày nhạt màu càng nhíu chặt hơn, Harry cắn chặt môi dưới và cúi đầu xuống.
Draco không bỏ lỡ tia thất vọng lóe lên trong mắt cậu. Cái kiểu lên án thầm lặng "Chắc ai cũng vậy thôi" khiến tim hắn quặn thắt không hiểu vì sao.
Hắn đưa tay ra và nâng cằm Harry để có thể nhìn vào đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp của cậu, đôi môi khẽ mấp máy "Không," Hắn thề thốt từng chữ "Tôi sẽ không bao giờ làm gì tổn thương em."
Một nụ cười rực rỡ nở ra bên khóe môi Harry. Đôi mắt xanh lá cong cong và khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Đó là niềm vui khi nhìn thấy ánh ban mai, sự thoải mái khi ngắm tuyết rơi đầu mùa, và sự ngọt ngào của mùa xuân và mùa thu. Draco không thể diễn tả thành lời cảm xúc của mình ngay lúc này, và vì vậy, hắn cũng dứt khoát không cố gắng để làm điều đó nữa.
"Thưa ngài..."
"Draco," Hắn sửa lại như một loại bản năng "Gọi anh."
"Được rồi, Dra... Draco." Đứa nhỏ đỏ mặt.
Draco thấy sự nhút nhát lúc này của Harry thật giống như sự nhút nhát cậu từng lộ ra khi đứng trước đám đông, nhưng bây giờ hắn không còn muốn cười nhạo cậu vì sự vụng về này nữa, thay vào đó, hắn nghĩ nó rất dễ thương.
"Tốt lắm. Vậy em đang muốn nói gì vậy?"
"Ý em là, em có thể ôm anh một cái được không?"
Draco nhướng mày, đặt tay lên lưng cậu bé và ấn cậu vào ngực mình. Harry rõ ràng là sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng vươn tay ôm lấy lưng người kia, hoàn toàn không che giấu tâm trạng hiện tại của mình, cậu khẽ thở một tiếng thở dài nhẹ nhõm, hạnh phúc và biết ơn, tin tưởng và phụ thuộc. Hoàn toàn không chút băn khoăn mà dựa dẫm vào hắn.
Quý tộc bạch kim nhỏ chợt nhận ra rằng, việc Harry nhỏ lại không chỉ cho cậu cơ hội để sống một cuộc đời khác, mà còn cho những người xung quanh một cơ hội khác để cậu có thể chấp nhận họ.
Giống như lời đảm bảo không bao giờ làm hại này. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn đại khái đã có thể đoán ra được tình trạng cuộc sống của Harry khi còn nhỏ, và hầu hết mọi người – chẳng hạn như Granger thông minh – đương nhiên cũng sẽ đoán được. Và một khi ai đó hiểu được nỗi khổ của Cậu bé vàng, bất cứ ai cũng sẽ đưa ra lời cam đoan không làm hại cậu, và dĩ nhiên, vì vậy họ sẽ nhận được sự tin tưởng lớn nhất của Harry.
Draco lúc này rất vui vì hắn đã nắm được cơ hội trước tiên, như một Slytherin chân chính. Nếu trước đó có ai... Hắn cúi đầu và siết chặt vòng tay đang ôm Harry bé nhỏ. Hắn thật không dám tưởng tượng, không thể nào chấp nhận được. Cảm giác chết tiệt đó chắc chắn sẽ rất khó chịu!
Hắn âm thầm quyết định, sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình, mặc dù ngay từ đầu hắn chưa bao giờ có ý định đó.
"Khụ khụ."
Dumbledore, người đã bị phớt lờ trong một thời gian dài, phải ho nhẹ để nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Draco ôm cậu bé đang định buông tay trong lòng mình. Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ khuôn mặt của Harry cho hắn biết, cậu đỏ mặt.
Không kiên nhẫn đảo mắt qua phù thủy được xem là mạnh nhất của thời đại này, ánh mắt hắn như muốn nói: Ông đến từ đâu, ông muốn đi đâu thì đi đi, đừng lộn xộn ở đây.
"Khụ khụ khụ." Cụ Dumbledore lại ho, lần này bớt ngượng ngùng và bỡn cợt hơn, "Mặc dù ta có thể hiểu được ý nghĩ và cảm giác của trò, trò Malfoy, nhưng trò thực sự không nên cố gắng đuổi một ông già tội nghiệp ra khỏi văn phòng của ông ta, chỉ để cho trò có thể ở một mình với Harry." Draco nở một nụ cười nhẹ nhàng để che đi đôi má hơi ấm của mình. Những lời của cụ Dumbledore ám chỉ quá mơ hồ. Người hắn muốn ở cùng một mình là Harry bé nhỏ này, người đang ôm chặt lấy hắn bằng đôi tay mềm mại, chứ không phải Thánh Potter ngu xuẩn hấp tấp của Gryffindor. Nếu không phải là Harry bé nhỏ, thì sẽ không có thêm chuyện gì nữa.
Nhưng hắn dường như đã quên mất mình đang ở đâu trong giây lát.
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
15/01/2022
Bản gốc:WattpadVivianLight2904
Cụ Dumbledore đang ăn món kem chanh thứ hai, và biểu tình của cụ ngay lúc này trông ngố một cách đáng ngạc nhiên.
"Vậy..." Cụ đánh rơi que kem trong tay mình "Đây là... Harry?"
Harry đang ngồi thẳng lưng trên ghế - chiếc áo chùng trên người đã được thu nhỏ để phù hợp hơn với thân hình bé nhỏ của cậu, và may mắn là trông nó cũng không có vẻ buồn cười lắm – và ăn kem chanh với một ông già thú vị có bộ râu dài cực ấn tượng, nhất là với những đứa trẻ, rụt rè trả lời "Vâng, thưa ông."
"Thầy nghĩ, ừ, dường như con rất quan tâm đến bộ râu của thầy?"
Cậu bé nhìn có vẻ nhút nhát, nhưng vẫn không rời mắt khỏi bộ râu "Vâng, ý con là, con có thể chạm vào chúng không ạ?"
Cụ Dumbledore nháy mắt. "Ồ, tại sao lại không nhỉ?"
Harry rất vui mừng. Cậu leo xuống khỏi ghế, nhón chân và chạy tới bên Dumbledore, háo hức nhưng thận trọng đưa tay về phía chòm râu bạc dài thòng. Cậu ngạc nhiên vì chúng không mềm như mình nghĩ, nhưng cũng không cứng lắm. Harry cố gắng vuốt chúng hai lần, và ngay sau đó cậu được một đôi tay nâng lên khỏi mặt đất từ phía sau.
Cậu ngạc nhiên quay lại nhìn và thấy một góc chiếc áo chùng đen cùng vài lọn tóc bạch kim.
Draco lạnh nhạt ngồi xuống ghế, ôm lấy cục bông bé nhỏ và cân nhắc xem nên làm gì bây giờ. Cuối cùng hắn quyết định đặt cậu ngồi trên đùi mình.
Cơ thể con người không tạo thành một mặt phẳng thực sự ổn định, hoặc là do cả Draco và Harry đều không có kinh nghiệm trong vấn đề này... Cơ thể nhỏ bé của Harry cứ trượt qua trượt lại trên người Draco vài lần trước khi cậu vươn tay và túm lấy áo chùng của Draco để có thể ổn định cơ thể mình.
Đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore lóe lên trong chốc lát, nhanh tới mức cả hai người đang có mặt trong căn phòng này – Draco, người đang chìm đắm trong một kiểu thỏa mãn giống như vừa trả được một mối thù nào đó, và Harry, người đang cố gắng ổn định cơ thể của mình – đều không kịp nhìn thấy.
"Ta nghĩ là trò đã đúng, trò Malfoy." Cụ Dumbledore không có vẻ tức giận gì với hành vi vừa rồi của Draco, mà có vẻ hơi... quan tâm? "Thay vì để Harry bé nhỏ đan những chiếc tất Giáng sinh từ bộ râu của ta, có lẽ sẽ tốt hơn khi chúng ta ngồi cùng nhau và kể lại toàn bộ sự việc, phải không?"
Hắn khịt mũi như để đáp lại.
"Vậy thì, để chắc chắn một lần nữa. Khi cái vạc của hai trò phát nổ, trong đó đang đun dung dịch Độc dược Tăng cường pháp thuật?"
"Tôi đoán là cậu ta đã gây ra chuyện này." Draco nhìn đứa trẻ trong lòng mình, người vẫn đang cẩn thận điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Harry có thể đã không thành công trong nỗ lực điều chế Độc dược Tăng cường pháp thuật." Cụ Dumbledore gật đầu tư lự "Cái vạc phát nổ và Độc dược trong đó văng ra, chuyện gì xảy ra ngay lúc đó, trò Malfoy?"
Draco hồi tưởng lại tình hình lúc đó một chút, nhưng đó rõ ràng không phải là những hồi ức hay ho cho lắm.
"Ngay sau khi lấy củ u từ giá đựng nguyên liệu, tôi quay lại và thấy cái vạc đang sủi bọt và bốc hơi nghi ngút, tôi thở dài khi nghĩ tới kết quả xếp loại môn Độc dược của mình, đồng thời, tôi rút đũa phép của mình ra và làm một bùa Dọn dẹp."
"Một bùa Dọn dẹp?"
"Đúng, một bùa Dọn dẹp." Đôi lông mày nhạt màu của Draco chợt cau lại "Nhưng lúc ánh sáng nhá lên, chắc chắn tôi đã nhìn thấy hai luồng ánh sáng màu bạc và đỏ."
"Ánh sáng màu bạc và đỏ?"
"Đúng, màu bạc và màu đỏ. Tôi thậm chí còn không cho rằng đó là hai luồng phép thuật. Ngài biết đấy, hiệu trưởng, không có cây đũa phép nào khác được rút ra tại thời điểm đó cả."
"Không có đũa phép, trò... chắc chắn trò không nhìn thấy người thứ hai rút đũa phép ra?"
Draco đảo mắt rất-không-Malfoy "Ồ, tất nhiên rồi, ngài hiệu trưởng."
Dumbledore chìm trong suy nghĩ. Bất ngờ, một người lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Đũa phép và... phép thuật? Ông có phải là một phù thủy không, thưa ông?"
Draco cúi đầu. Harry bắt gặp ánh mắt thắc mắc của hắn, ánh mắt tò mò của cậu nhạt đi và khuôn mặt cũng bắt đầu tái mét "Em xin lỗi, thưa ngài, em không..."
"... Cậu không biết?"
Trong giọng nói của Draco tràn đầy sự khó tin và khó chấp nhận được. Ngay cả khi kí ức và cơ thể quay trở lại hình dáng của một đứa trẻ vài tuổi, nhưng với tư cách là Cậu bé sống sót, là niềm hy vọng chết tiệt của thế giới phù thủy, làm sao cậu ta có thể không biết chút gì về phù thủy được chứ?
"Em xin lỗi, thưa ngài." Harry xin lỗi Draco, giọng cậu nghẹn lại trong cổ họng. Có vẻ cậu đã nói những điều không nên nói khiến người khác không hài lòng. Bị bạo lực thường xuyên ăn sâu trong tiềm thức khiến cậu run lên vì sợ hãi – dù cho từ nhỏ đến lớn Harry chưa bao giờ có cơ hội để nhận ra mình đã nói gì sai.
"Không cần phải xin lỗi tôi!"
"Vâng... vâng, em xin lỗi, thưa ngài."
Draco bẻ những ngón tay đang níu chặt lấy chiếc áo chùng của mình ra. Bàn tay nhỏ bé níu chặt tới nỗi hắn nghĩ chỉ trong giây tiếp theo thôi, áo chùng của hắn sẽ bị rách toạc ra hoặc Harry có thể sẽ bị thương ở ngón tay. Và hắn sẽ cảm thấy rất không vui nếu một trong hai điều này xảy ra.
Harry, người vừa mất đi điểm tựa khiến cậu an tâm, vô thức vươn tay kia ra, nhưng nó đã nhanh chóng được giữ chặt và đặt lên đầu gối của cậu một cách quy củ, trước khi cậu có thể níu lấy áo Draco một lần nữa. Harry còn chưa kịp tỏ ra bối rối hay không hài lòng thì Draco đã vòng tay từ phía sau và ôm chặt lấy cậu, khiến cậu cảm thấy bình tĩnh và an tâm.
Draco Malfoy không thực sự giỏi ôm ai đó trong lòng, nhưng không chuyện gì có thể làm khó một Malfoy cả.
"Có phải những người thân Muggle của em chưa bao giờ nói với em rằng em là một phù thủy?" Draco giữ giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể và tự cảm thấy tự hào về bản thân trong lòng. Khả năng tự chủ của Malfoy cũng tốt như khả năng học hỏi của Malfoy vậy, và đó là thứ mà máu bùn, bạn thân của Harry, không thể so sánh được.
Lưng Harry dựa sát vào lồng ngực Draco, chặt chẽ không một kẽ hở, để đảm bảo rằng cậu sẽ không trượt xuống hoặc bị nghiêng qua một bên. Cậu ngẩng đầu nhìn lên khuôn mắt Draco với ánh mắt khó hiểu, có chút nghi hoặc và sợ hãi.
"Thưa ngài...?"
"Sao?"
"Ngài không đánh em à?"
"... Sao?!"
Ôi, Merlin, hắn thật sự biết ơn vì sự tự chủ của Malfoy... cmn may mà hắn có được cái sự tự chủ chó chết này!
Draco biết ánh mắt của hắn ngay lúc này đủ để khiến bất kỳ đứa trẻ nào cũng phải khóc. Nhưng hắn chẳng còn rảnh để mà quan tâm.
"Ý em là, ngài..." Harry nuốt nước bọt "Ngài không đánh em bằng thắt lưng, cũng không dùng chảo rán tát em sao?"
Hai hàng lông mày nhạt màu nhíu chặt vào nhau. Draco xoay cậu bé đang ngồi trên đùi để cậu đối mặt với mình và nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong đôi mắt đứa trẻ hắn không nhìn thấy sự lém lỉnh và xảo quyệt như thể cậu đang bày một trò chơi khăm nào đó. Cậu thực sự đang đưa ra đề nghị sớm chấm dứt nỗi đau thể xác, để ít nhất có thể giảm bớt nỗi đau tâm lý do hoảng loạn gây ra.
Đôi mắt trong suốt xanh biếc bình tĩnh không gợn sóng, êm đềm đến nỗi dường như những chuyện Harry vừa nói ra hoàn toàn không liên quan gì tới cậu vậy. Sự nhẫn nhịn và cả những nỗi đau đều được che giấu dưới đôi mắt trong suốt sáng ngời ấy – so với tuổi của Harry, cậu đã che giấu rất kĩ rồi.
Nhìn thấy đôi lông mày nhạt màu càng nhíu chặt hơn, Harry cắn chặt môi dưới và cúi đầu xuống.
Draco không bỏ lỡ tia thất vọng lóe lên trong mắt cậu. Cái kiểu lên án thầm lặng "Chắc ai cũng vậy thôi" khiến tim hắn quặn thắt không hiểu vì sao.
Hắn đưa tay ra và nâng cằm Harry để có thể nhìn vào đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp của cậu, đôi môi khẽ mấp máy "Không," Hắn thề thốt từng chữ "Tôi sẽ không bao giờ làm gì tổn thương em."
Một nụ cười rực rỡ nở ra bên khóe môi Harry. Đôi mắt xanh lá cong cong và khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Đó là niềm vui khi nhìn thấy ánh ban mai, sự thoải mái khi ngắm tuyết rơi đầu mùa, và sự ngọt ngào của mùa xuân và mùa thu. Draco không thể diễn tả thành lời cảm xúc của mình ngay lúc này, và vì vậy, hắn cũng dứt khoát không cố gắng để làm điều đó nữa.
"Thưa ngài..."
"Draco," Hắn sửa lại như một loại bản năng "Gọi anh."
"Được rồi, Dra... Draco." Đứa nhỏ đỏ mặt.
Draco thấy sự nhút nhát lúc này của Harry thật giống như sự nhút nhát cậu từng lộ ra khi đứng trước đám đông, nhưng bây giờ hắn không còn muốn cười nhạo cậu vì sự vụng về này nữa, thay vào đó, hắn nghĩ nó rất dễ thương.
"Tốt lắm. Vậy em đang muốn nói gì vậy?"
"Ý em là, em có thể ôm anh một cái được không?"
Draco nhướng mày, đặt tay lên lưng cậu bé và ấn cậu vào ngực mình. Harry rõ ràng là sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng vươn tay ôm lấy lưng người kia, hoàn toàn không che giấu tâm trạng hiện tại của mình, cậu khẽ thở một tiếng thở dài nhẹ nhõm, hạnh phúc và biết ơn, tin tưởng và phụ thuộc. Hoàn toàn không chút băn khoăn mà dựa dẫm vào hắn.
Quý tộc bạch kim nhỏ chợt nhận ra rằng, việc Harry nhỏ lại không chỉ cho cậu cơ hội để sống một cuộc đời khác, mà còn cho những người xung quanh một cơ hội khác để cậu có thể chấp nhận họ.
Giống như lời đảm bảo không bao giờ làm hại này. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn đại khái đã có thể đoán ra được tình trạng cuộc sống của Harry khi còn nhỏ, và hầu hết mọi người – chẳng hạn như Granger thông minh – đương nhiên cũng sẽ đoán được. Và một khi ai đó hiểu được nỗi khổ của Cậu bé vàng, bất cứ ai cũng sẽ đưa ra lời cam đoan không làm hại cậu, và dĩ nhiên, vì vậy họ sẽ nhận được sự tin tưởng lớn nhất của Harry.
Draco lúc này rất vui vì hắn đã nắm được cơ hội trước tiên, như một Slytherin chân chính. Nếu trước đó có ai... Hắn cúi đầu và siết chặt vòng tay đang ôm Harry bé nhỏ. Hắn thật không dám tưởng tượng, không thể nào chấp nhận được. Cảm giác chết tiệt đó chắc chắn sẽ rất khó chịu!
Hắn âm thầm quyết định, sẽ không bao giờ phá vỡ lời hứa của mình, mặc dù ngay từ đầu hắn chưa bao giờ có ý định đó.
"Khụ khụ."
Dumbledore, người đã bị phớt lờ trong một thời gian dài, phải ho nhẹ để nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Draco ôm cậu bé đang định buông tay trong lòng mình. Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ khuôn mặt của Harry cho hắn biết, cậu đỏ mặt.
Không kiên nhẫn đảo mắt qua phù thủy được xem là mạnh nhất của thời đại này, ánh mắt hắn như muốn nói: Ông đến từ đâu, ông muốn đi đâu thì đi đi, đừng lộn xộn ở đây.
"Khụ khụ khụ." Cụ Dumbledore lại ho, lần này bớt ngượng ngùng và bỡn cợt hơn, "Mặc dù ta có thể hiểu được ý nghĩ và cảm giác của trò, trò Malfoy, nhưng trò thực sự không nên cố gắng đuổi một ông già tội nghiệp ra khỏi văn phòng của ông ta, chỉ để cho trò có thể ở một mình với Harry." Draco nở một nụ cười nhẹ nhàng để che đi đôi má hơi ấm của mình. Những lời của cụ Dumbledore ám chỉ quá mơ hồ. Người hắn muốn ở cùng một mình là Harry bé nhỏ này, người đang ôm chặt lấy hắn bằng đôi tay mềm mại, chứ không phải Thánh Potter ngu xuẩn hấp tấp của Gryffindor. Nếu không phải là Harry bé nhỏ, thì sẽ không có thêm chuyện gì nữa.
Nhưng hắn dường như đã quên mất mình đang ở đâu trong giây lát.
(Truyện được edit và đăng duy nhất tạiwattpadVivianLight2904, hãy đọc truyện tạiwattpadchínhchủ để ủng hộ cho mình nhé!)
15/01/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất