[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim
Chương 10: Gặp lại cố nhân
Một năm học nữa lại bắt đầu, lũ học trò nhốn nháo ùa vào đại sảnh gặp gỡ bạn bè sau kì nghỉ hè dài ngày kể cho nhau nghe những chuyện lý thú bọn chúng đã trải qua. Trên bàn ăn phía trên, các vị giáo sư cũng đã yên vị chuẩn bị cho buổi lễ phân viện học sinh mới mỗi năm một lần.
"Sắc mặt của cậu hôm nay thật là tốt, Severus", bà Pomfrey nhìn Snape với ánh mắt khen ngợi, "Thật vui vì cậu đã chịu chăm sóc cho bản thân hơn."
Snape trầm mặc không muốn đưa ra nhận xét gì về lời khen này vì quả thật hình như hắn có mập ra đôi chút. Đôi gò má vốn hơi hõm sâu giờ có thêm chút da thịt, làn da bình thường vàng như nến nay cũng hồng hào hơn. Một tháng vừa rồi chính là khoảng thời gian Snape ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ nhất từ lúc sinh ra đến giờ mà đầu sỏ gây ra chuyện này đang ngồi thảnh thơi trên bàn ăn Ravenclaw. Sau hôm 31 tháng 7 dưới sự lừa phỉnh của thằng nhóc Harry Potter hắn đồng ý ở lại thêm hai ngày để cùng tái tạo lại một loại độc dược đã thất truyền trong sách cổ. Chỉ hai ngày, thực sự chỉ hai ngày... Sau đó không biết vì sao hắn lại ở nhà nó cả tháng, đến hôm chuẩn bị khai giảng cú mang thư từ Dumbledore đến hắn mới sực nhận ra.
Không tiếp xúc thì không biết, lần đầu tiên Snape mới gặp được người nghiên cứu độc dược còn liều mạng hơn cả hắn. Thằng nhãi này ỷ nó ở nhà một mình không có người lớn quản lý từ thức đêm đến bỏ bữa, kén ăn... mắc đủ loại thói xấu không thiếu thứ gì. Thảo nào mười hai tuổi rồi mà chỉ lùn có một mẩu, đứa con đỡ đầu của hắn nhỏ tuổi hơn cũng còn cao hơn nó. Đã vậy còn dám lý lẽ, đôi co với hắn khi thấy hắn gặm độc dược thay cơm. Ranh con! Hắn có thể làm còn nó thì không, nhưng vì không muốn nêu gương xấu hắn lại phải sinh hoạt điều độ không thể thức khuya như xưa nữa.
Cuộc sống hằng ngày như vậy thật xa lạ, cùng thức dậy, cùng ăn uống, cùng nghiên cứu độc dược, đôi lúc vì bất đồng ý kiến mà cãi nhau nhưng thằng nhóc đó cuối cùng sẽ luôn là người thỏa hiệp. Hắn đã quen ở một mình, cũng không có nhu cầu giao lưu với người khác. Snape chưa bao giờ có thể tưởng tượng được việc sinh hoạt chung với một người lạ lại thoải mái như thế. Thì ra khi quan tâm và được quan tâm một người có cảm giác như vậy, rất tốt đẹp. Tựa như không cần biết mình đang ở nơi nào đều có liên hệ có chém cũng không đứt với một người khác vậy. Nhưng... ngày vui chóng tàn, Snape có chút tiếc nuối nghĩ.
Rất nhanh đã đến giờ khai mạc, lũ nhóc năm nhất dắt díu theo sau giáo sư McGonagall tiến vào từ cửa hông. Chiếc mũ phù thủy như thường lệ tự sáng tác một bài ca chào đón không thể nào khen tặng nổi rồi bắt đầu nghi thức phân viện.
"Hermione Granger"
"Gryffindor"
...
"Neville Longbottom"
"Gryffindor"
...
"Draco Malfoy"
"Slytherin"
...
"Harry Potter"
"Gryffindor"
...
"Ronald Weasley"
"Gryffindor"
Lại gặp lại nhau rồi, các bạn của tôi, Harry mỉm cười nghĩ.
"Nhìn xem, nhóc Gryffindor kia cùng tên với cậu kìa. Hai người trông thật giống nhau.", cậu bé ngồi bên cạnh Harry nghiêng người qua nói nhỏ.
"Đúng vậy trùng hợp thật đấy", Harry gật đầu hướng về phía bàn sư tử liền thấy cậu nhỏ cười tươi rói, vẫy tay rối rít với mình.
Ở bên bàn Gryffindor, nhóc Harry cắn ngón tay tiếc nuối nói.
"Sao anh ấy lại ở Ravenclaw, mình muốn được chung nhà với ảnh nha. Mình cũng muốn vào Ravenclaw."
"Harry, chúng mình đã đồng ý cùng nhau vào Gryffindor rồi mà", Ron bất mãn hô.
"Nhưng anh ấy là anh trai mình. Không phải bồ nói phải học chung nhà với anh trai sao?", Harry hỏi.
"Đúng vậy. Nhưng mà...", Ron xoắn xuýt gãi đầu nhưng rồi chợt cãi, "Bồ có anh trai từ khi nào thế hả?"
"Sinh nhật năm nay của mình. Ba mình nói nha, từ bây giờ mình cũng có anh trai rồi.", Harry bé ngây ngô cười.
"Ồ~~" hai giọng nói vang lên.
"George, Fred", Harry cười chào hỏi.
"Anh đã nói mà..." George xoa cằm.
"Cậu bạn nhỏ Ravenclaw cục cưng của các thầy cô..." Fred hành động y chang.
"Chắc chắn phải có họ hàng với Harry của chúng ta", cả hai cùng đồng thanh hô vang.
Harry cười hì hì nhìn George và Fred pha trò. Nó nhìn sang dãy bàn Ravenclaw thấy anh trai đang gật đầu cười với mình liền hưng phấn khua tay múa chân.
"Trông có khác gì con khỉ không?", Snape ở bàn trên lầm bầm mỉa mai.
"Đừng phiến diện như thế Severus à. Lũ nhóc như vậy mới tràn đầy sức sống chứ", Dumbledore ngồi bên cạnh cười ha ha.
"Hừ", Snape trợn trắng mắt.
...
Vào buổi sáng đẹp trời sau ngày khai giảng, một giọng nói phẫn nộ hú lên từ trong văn phòng hiệu trưởng.
"Albus Dumbledore, rốt cuộc ông có nghiêm túc không?"
"Ôi chao, đừng giận mà Galatea, cô cũng biết tôi cũng đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm giáo sư mới mà. Cô giúp tôi thêm một năm nữa thôi được không?", Dumbledore nhẹ giọng nài nỉ.
"Câu đó ông đã nói với tôi vào năm trước, năm trước và cả năm trước của năm trước đó rồi. Kết quả thế nào? Ông nói thật cho tôi biết đi ông có thực sự đi tìm người không hả?", giáo sư Merrythought gầm gừ chất vấn.
"Có. Có mà", Dumbledore chột dạ nhỏ giọng đáp.
"Tôi đã lớn tuổi rồi. Tôi muốn nghỉ hưu", bà quát to.
"Galatea thân mến, bàn về tuổi tác tôi tin rằng trong ngôi trường này không có một người sống nào lớn tuổi hơn tôi đâu.", Dumbledore gật gật đầu thấm thía nói.
"Tôi không cần biết. Sau năm nay cho dù ông có tìm được người hay không tôi cũng nghỉ đấy", Merrythought ra tối hậu thư rồi xoay người đi mất.
"Cám ơn nhé, Galatea", Dumbledore vẫy vẫy tay gọi với theo.
Merrythought rời khỏi phòng hiệu trưởng tới tâm trạng không thể nào xấu hơn, bà nện bước thật mạnh trên sàn nhà bằng đá. Rẽ ngang qua đại sảnh, bà bắt gặp một nam sinh tóc đen với đôi mắt hoàng kim chậm rãi tới gần.
"Chào buổi sáng, giáo sư Merrythought", Harry mỉm cười cúi chào.
"Trò. Chính là trò...", Merrythought chột lấy hai vai của Harry siết chặt.
"Giáo sư, có chuyện gì vậy ạ?", Harry nhịn đau nhíu mày hỏi.
"Trò đi với cô"
Merrythought lôi xềnh xệch Harry đi trong sự ngỡ ngàng của đám học trò xung quanh. Bà mạnh mẽ kéo cậu đến tòa tháp phía bắc tiến vào phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám, xuyên qua các dãy bàn học đã ngồi đầy lũ nhóc năm nhất đang há hốc mồm chuẩn xác đặt Harry đứng giữa bục giảng.
"Chào buổi sáng. Để cô giới thiệu đây là trò Harry Potter của nhà Ravenclaw. Trò ấy là trợ giảng của cô và sẽ dạy các em tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám hôm nay." Merrythought tự nhiên như ruồi tuyên bố sau đó dưới con ngươi trợn trừng của Harry bà lết về góc lớp ngồi xuống ghế ngã đầu về sau và... ngủ.
Harry luống cuống vội đi đến chỗ Merrythought.
"Giáo sư Merrythought, đây là chuyện gì vậy?", cậu hạ giọng gấp gáp hỏi.
"zzzz"
"Em là trợ giảng của cô từ bao giờ thế?"
"zzz từ hôm nay...zzzz", Merrythought ngẩng đầu trả lời rồi lại ngã đầu ra sau ngáy nhỏ.
"Sao em có thể giảng dạy thay cô được chứ?", Harry thật bất đắc dĩ
Merrythought đột nhiên trợn mắt nắm lấy cà vạt của Harry kéo cậu xuống dí sát vào mặt bà, "Ta biết trình độ trò có thể dạy ngược lại ta nữa đấy. Đừng có giả ngu."
Harry giãy dụa thoát ra khỏi tay Merrythought, "Em không..."
"Nghe này", bà dịu giọng nói, "Cô sẽ không bắt trò phải dạy những lớp lớn, cũng không xung đột với giờ học của trò. Trò phải giúp bộ xương già cỗi với mong mỏi duy nhất là được nghỉ hưu này, Harry à."
Harry bỗng quỷ dị cảm thấy thật đồng cảm sâu sắc với vị giáo sư già này, cậu mím môi gật đầu chấp thuận. Merrythought sau khi có được sự khẳng định của Harry liền đắc ý cười yên tâm ngả đầu dựa vào thành ghế. Harry nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ vang lên liền bất lực thở dài.
Harry đối diện với hàng chục đôi mắt tò mò nở nụ cười gượng gạo, cậu hít sâu một hơi. Thôi thôi, cũng không phải lần đầu tiên cậu đứng trên bục giảng.
"Chào các em. Anh là Harry Potter, anh sẽ giúp giáo sư Merrythought dạy tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho các em. Chúng ta điểm danh trước, anh đọc đến tên ai thì người đó lên tiếng nhé!"
Hôm nay học trò Gryffindor và Slytherin năm nhất học chung với nhau, Harry khẽ cười lướt qua những cái tên quen thuộc. Thằng nhỏ Harry hô to đến là vang dội.
"Hôm nay anh sẽ dạy các em về ma cà rồng và bùa phát quang. Bây giờ ai có thể miêu tả cho anh biết một con ma cà rồng trông như thế nào không?",Harry mỉm cười nhìn cánh tay ngay lập tức vươn lên thật cao của cô bé có mái tóc nâu xù, "Trò Granger?"
Hermione hãnh diện đứng lên ưỡn cao ngực tự tin trả lời, "Ma cà rồng là một sinh vật tà ác có cùng nguồn gốc với xác sống hoặc thây ma. Chúng đi lang thang vào ban đêm để hút máu các sinh vật sống và không thể ra ngoài giữa ban ngày. Ma cà rồng có ngoại hình giống người nhưng nhợt nhạt và gầy còm, chúng có những chiếc răng nanh dài để chọc thủng cổ nạn nhân."
"Rất tốt, trò Granger", Harry gật đầu tán thưởng, cậu lấy đũa phép vung nhẹ. Từ trong hư không xuất hiện mô hình một con ma cà rồng cao lớn với đôi mắt trũng sâu đỏ quạch, móng vuốt dài và hàm răng bén nhọn."
Mấy đứa nhóc ai cũng ồ lên thích thú khi được chiêm ngưỡng tận mắt một con ma cà rồng trông như thế nào. Hình vẽ trong sách dù cho có chi tiết đến thế nào cũng không bằng quan sát một cách trực quan như vậy.
"Thuật biến hình của anh ấy lợi hại quá. Có khi còn giỏi hơn ba ba nữa." Harry bé hào hứng nói với Ron ngồi bên cạnh.
Nửa giờ đầu, Harry giảng giải một ít lý thuyết về ma cà rồng và nguyên lý của bùa phát quang. Nửa giờ sau, cậu đóng hết cửa sổ, tắt đèn cho bọn nhóc từng đứa bước lên thực hành câu thần chú Lumos. Vì giảng giải rất cặn kẽ lại thú vị nên sau giờ học, Harry thu hoạch được một đám đuôi nhỏ đi theo hỏi han. Cậu cũng không phiền hà giải đáp từng đứa một.
"Này mấy đứa, đã hết giờ học rồi. Đi ăn trưa đi.", một nam sinh Ravenclaw tiến lên xua hết nhóm động vật nhỏ vây xung quanh Harry đi.
"Cảm ơn nhé, đàn anh Davies ", Harry thở phào cảm kích.
"Chào em Harry, em cũng rất được nha. Mới năm hai mà đã được làm trợ giảng cho giáo sư rồi", Davies trêu ghẹo, chuyện Harry trở thành trợ giảng cho giáo sư Merrythought từ sớm đã lan khắp trường rồi.
"Chuyện bất đắc dĩ thôi. Đàn anh đến tìm em có việc gì không?"
"Anh muốn mời em gia nhập đội Quidditch của nhà." Davies đáp.
"Quidditch? Tại sao lại là em?", Harry nhớ rõ cậu luôn cố gắng biểu hiện bình thường trong lớp học bay không nổi bật như đời trước nữa.
"Em là người duy nhất trong Ravenclaw đạt điểm O môn bay", Davies híp mắt nói.
"Ầy", ra là do cái tật thích sưu tầm của cậu gây họa, từ đầu năm Harry đặt ra mục tiêu tất cả các môn đều được O, "Nhưng mà em không có thời gian để đi luyện tập đâu."
"Không cần em luyện tập, chỉ cần em có mặt trên sân bóng là được rồi. Thế nhé, hẹn em vào trận đấu với Hufflepuff tuần sau.", Davies vỗ vai Harry rồi chạy mất như sợ cậu đổi ý.
Harry nhún vai thở dài lắc đầu tiến về đại sảnh để ăn trưa, năm nay sẽ là một năm bận rộn đây.
"Sắc mặt của cậu hôm nay thật là tốt, Severus", bà Pomfrey nhìn Snape với ánh mắt khen ngợi, "Thật vui vì cậu đã chịu chăm sóc cho bản thân hơn."
Snape trầm mặc không muốn đưa ra nhận xét gì về lời khen này vì quả thật hình như hắn có mập ra đôi chút. Đôi gò má vốn hơi hõm sâu giờ có thêm chút da thịt, làn da bình thường vàng như nến nay cũng hồng hào hơn. Một tháng vừa rồi chính là khoảng thời gian Snape ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ nhất từ lúc sinh ra đến giờ mà đầu sỏ gây ra chuyện này đang ngồi thảnh thơi trên bàn ăn Ravenclaw. Sau hôm 31 tháng 7 dưới sự lừa phỉnh của thằng nhóc Harry Potter hắn đồng ý ở lại thêm hai ngày để cùng tái tạo lại một loại độc dược đã thất truyền trong sách cổ. Chỉ hai ngày, thực sự chỉ hai ngày... Sau đó không biết vì sao hắn lại ở nhà nó cả tháng, đến hôm chuẩn bị khai giảng cú mang thư từ Dumbledore đến hắn mới sực nhận ra.
Không tiếp xúc thì không biết, lần đầu tiên Snape mới gặp được người nghiên cứu độc dược còn liều mạng hơn cả hắn. Thằng nhãi này ỷ nó ở nhà một mình không có người lớn quản lý từ thức đêm đến bỏ bữa, kén ăn... mắc đủ loại thói xấu không thiếu thứ gì. Thảo nào mười hai tuổi rồi mà chỉ lùn có một mẩu, đứa con đỡ đầu của hắn nhỏ tuổi hơn cũng còn cao hơn nó. Đã vậy còn dám lý lẽ, đôi co với hắn khi thấy hắn gặm độc dược thay cơm. Ranh con! Hắn có thể làm còn nó thì không, nhưng vì không muốn nêu gương xấu hắn lại phải sinh hoạt điều độ không thể thức khuya như xưa nữa.
Cuộc sống hằng ngày như vậy thật xa lạ, cùng thức dậy, cùng ăn uống, cùng nghiên cứu độc dược, đôi lúc vì bất đồng ý kiến mà cãi nhau nhưng thằng nhóc đó cuối cùng sẽ luôn là người thỏa hiệp. Hắn đã quen ở một mình, cũng không có nhu cầu giao lưu với người khác. Snape chưa bao giờ có thể tưởng tượng được việc sinh hoạt chung với một người lạ lại thoải mái như thế. Thì ra khi quan tâm và được quan tâm một người có cảm giác như vậy, rất tốt đẹp. Tựa như không cần biết mình đang ở nơi nào đều có liên hệ có chém cũng không đứt với một người khác vậy. Nhưng... ngày vui chóng tàn, Snape có chút tiếc nuối nghĩ.
Rất nhanh đã đến giờ khai mạc, lũ nhóc năm nhất dắt díu theo sau giáo sư McGonagall tiến vào từ cửa hông. Chiếc mũ phù thủy như thường lệ tự sáng tác một bài ca chào đón không thể nào khen tặng nổi rồi bắt đầu nghi thức phân viện.
"Hermione Granger"
"Gryffindor"
...
"Neville Longbottom"
"Gryffindor"
...
"Draco Malfoy"
"Slytherin"
...
"Harry Potter"
"Gryffindor"
...
"Ronald Weasley"
"Gryffindor"
Lại gặp lại nhau rồi, các bạn của tôi, Harry mỉm cười nghĩ.
"Nhìn xem, nhóc Gryffindor kia cùng tên với cậu kìa. Hai người trông thật giống nhau.", cậu bé ngồi bên cạnh Harry nghiêng người qua nói nhỏ.
"Đúng vậy trùng hợp thật đấy", Harry gật đầu hướng về phía bàn sư tử liền thấy cậu nhỏ cười tươi rói, vẫy tay rối rít với mình.
Ở bên bàn Gryffindor, nhóc Harry cắn ngón tay tiếc nuối nói.
"Sao anh ấy lại ở Ravenclaw, mình muốn được chung nhà với ảnh nha. Mình cũng muốn vào Ravenclaw."
"Harry, chúng mình đã đồng ý cùng nhau vào Gryffindor rồi mà", Ron bất mãn hô.
"Nhưng anh ấy là anh trai mình. Không phải bồ nói phải học chung nhà với anh trai sao?", Harry hỏi.
"Đúng vậy. Nhưng mà...", Ron xoắn xuýt gãi đầu nhưng rồi chợt cãi, "Bồ có anh trai từ khi nào thế hả?"
"Sinh nhật năm nay của mình. Ba mình nói nha, từ bây giờ mình cũng có anh trai rồi.", Harry bé ngây ngô cười.
"Ồ~~" hai giọng nói vang lên.
"George, Fred", Harry cười chào hỏi.
"Anh đã nói mà..." George xoa cằm.
"Cậu bạn nhỏ Ravenclaw cục cưng của các thầy cô..." Fred hành động y chang.
"Chắc chắn phải có họ hàng với Harry của chúng ta", cả hai cùng đồng thanh hô vang.
Harry cười hì hì nhìn George và Fred pha trò. Nó nhìn sang dãy bàn Ravenclaw thấy anh trai đang gật đầu cười với mình liền hưng phấn khua tay múa chân.
"Trông có khác gì con khỉ không?", Snape ở bàn trên lầm bầm mỉa mai.
"Đừng phiến diện như thế Severus à. Lũ nhóc như vậy mới tràn đầy sức sống chứ", Dumbledore ngồi bên cạnh cười ha ha.
"Hừ", Snape trợn trắng mắt.
...
Vào buổi sáng đẹp trời sau ngày khai giảng, một giọng nói phẫn nộ hú lên từ trong văn phòng hiệu trưởng.
"Albus Dumbledore, rốt cuộc ông có nghiêm túc không?"
"Ôi chao, đừng giận mà Galatea, cô cũng biết tôi cũng đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm giáo sư mới mà. Cô giúp tôi thêm một năm nữa thôi được không?", Dumbledore nhẹ giọng nài nỉ.
"Câu đó ông đã nói với tôi vào năm trước, năm trước và cả năm trước của năm trước đó rồi. Kết quả thế nào? Ông nói thật cho tôi biết đi ông có thực sự đi tìm người không hả?", giáo sư Merrythought gầm gừ chất vấn.
"Có. Có mà", Dumbledore chột dạ nhỏ giọng đáp.
"Tôi đã lớn tuổi rồi. Tôi muốn nghỉ hưu", bà quát to.
"Galatea thân mến, bàn về tuổi tác tôi tin rằng trong ngôi trường này không có một người sống nào lớn tuổi hơn tôi đâu.", Dumbledore gật gật đầu thấm thía nói.
"Tôi không cần biết. Sau năm nay cho dù ông có tìm được người hay không tôi cũng nghỉ đấy", Merrythought ra tối hậu thư rồi xoay người đi mất.
"Cám ơn nhé, Galatea", Dumbledore vẫy vẫy tay gọi với theo.
Merrythought rời khỏi phòng hiệu trưởng tới tâm trạng không thể nào xấu hơn, bà nện bước thật mạnh trên sàn nhà bằng đá. Rẽ ngang qua đại sảnh, bà bắt gặp một nam sinh tóc đen với đôi mắt hoàng kim chậm rãi tới gần.
"Chào buổi sáng, giáo sư Merrythought", Harry mỉm cười cúi chào.
"Trò. Chính là trò...", Merrythought chột lấy hai vai của Harry siết chặt.
"Giáo sư, có chuyện gì vậy ạ?", Harry nhịn đau nhíu mày hỏi.
"Trò đi với cô"
Merrythought lôi xềnh xệch Harry đi trong sự ngỡ ngàng của đám học trò xung quanh. Bà mạnh mẽ kéo cậu đến tòa tháp phía bắc tiến vào phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám, xuyên qua các dãy bàn học đã ngồi đầy lũ nhóc năm nhất đang há hốc mồm chuẩn xác đặt Harry đứng giữa bục giảng.
"Chào buổi sáng. Để cô giới thiệu đây là trò Harry Potter của nhà Ravenclaw. Trò ấy là trợ giảng của cô và sẽ dạy các em tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám hôm nay." Merrythought tự nhiên như ruồi tuyên bố sau đó dưới con ngươi trợn trừng của Harry bà lết về góc lớp ngồi xuống ghế ngã đầu về sau và... ngủ.
Harry luống cuống vội đi đến chỗ Merrythought.
"Giáo sư Merrythought, đây là chuyện gì vậy?", cậu hạ giọng gấp gáp hỏi.
"zzzz"
"Em là trợ giảng của cô từ bao giờ thế?"
"zzz từ hôm nay...zzzz", Merrythought ngẩng đầu trả lời rồi lại ngã đầu ra sau ngáy nhỏ.
"Sao em có thể giảng dạy thay cô được chứ?", Harry thật bất đắc dĩ
Merrythought đột nhiên trợn mắt nắm lấy cà vạt của Harry kéo cậu xuống dí sát vào mặt bà, "Ta biết trình độ trò có thể dạy ngược lại ta nữa đấy. Đừng có giả ngu."
Harry giãy dụa thoát ra khỏi tay Merrythought, "Em không..."
"Nghe này", bà dịu giọng nói, "Cô sẽ không bắt trò phải dạy những lớp lớn, cũng không xung đột với giờ học của trò. Trò phải giúp bộ xương già cỗi với mong mỏi duy nhất là được nghỉ hưu này, Harry à."
Harry bỗng quỷ dị cảm thấy thật đồng cảm sâu sắc với vị giáo sư già này, cậu mím môi gật đầu chấp thuận. Merrythought sau khi có được sự khẳng định của Harry liền đắc ý cười yên tâm ngả đầu dựa vào thành ghế. Harry nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ vang lên liền bất lực thở dài.
Harry đối diện với hàng chục đôi mắt tò mò nở nụ cười gượng gạo, cậu hít sâu một hơi. Thôi thôi, cũng không phải lần đầu tiên cậu đứng trên bục giảng.
"Chào các em. Anh là Harry Potter, anh sẽ giúp giáo sư Merrythought dạy tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho các em. Chúng ta điểm danh trước, anh đọc đến tên ai thì người đó lên tiếng nhé!"
Hôm nay học trò Gryffindor và Slytherin năm nhất học chung với nhau, Harry khẽ cười lướt qua những cái tên quen thuộc. Thằng nhỏ Harry hô to đến là vang dội.
"Hôm nay anh sẽ dạy các em về ma cà rồng và bùa phát quang. Bây giờ ai có thể miêu tả cho anh biết một con ma cà rồng trông như thế nào không?",Harry mỉm cười nhìn cánh tay ngay lập tức vươn lên thật cao của cô bé có mái tóc nâu xù, "Trò Granger?"
Hermione hãnh diện đứng lên ưỡn cao ngực tự tin trả lời, "Ma cà rồng là một sinh vật tà ác có cùng nguồn gốc với xác sống hoặc thây ma. Chúng đi lang thang vào ban đêm để hút máu các sinh vật sống và không thể ra ngoài giữa ban ngày. Ma cà rồng có ngoại hình giống người nhưng nhợt nhạt và gầy còm, chúng có những chiếc răng nanh dài để chọc thủng cổ nạn nhân."
"Rất tốt, trò Granger", Harry gật đầu tán thưởng, cậu lấy đũa phép vung nhẹ. Từ trong hư không xuất hiện mô hình một con ma cà rồng cao lớn với đôi mắt trũng sâu đỏ quạch, móng vuốt dài và hàm răng bén nhọn."
Mấy đứa nhóc ai cũng ồ lên thích thú khi được chiêm ngưỡng tận mắt một con ma cà rồng trông như thế nào. Hình vẽ trong sách dù cho có chi tiết đến thế nào cũng không bằng quan sát một cách trực quan như vậy.
"Thuật biến hình của anh ấy lợi hại quá. Có khi còn giỏi hơn ba ba nữa." Harry bé hào hứng nói với Ron ngồi bên cạnh.
Nửa giờ đầu, Harry giảng giải một ít lý thuyết về ma cà rồng và nguyên lý của bùa phát quang. Nửa giờ sau, cậu đóng hết cửa sổ, tắt đèn cho bọn nhóc từng đứa bước lên thực hành câu thần chú Lumos. Vì giảng giải rất cặn kẽ lại thú vị nên sau giờ học, Harry thu hoạch được một đám đuôi nhỏ đi theo hỏi han. Cậu cũng không phiền hà giải đáp từng đứa một.
"Này mấy đứa, đã hết giờ học rồi. Đi ăn trưa đi.", một nam sinh Ravenclaw tiến lên xua hết nhóm động vật nhỏ vây xung quanh Harry đi.
"Cảm ơn nhé, đàn anh Davies ", Harry thở phào cảm kích.
"Chào em Harry, em cũng rất được nha. Mới năm hai mà đã được làm trợ giảng cho giáo sư rồi", Davies trêu ghẹo, chuyện Harry trở thành trợ giảng cho giáo sư Merrythought từ sớm đã lan khắp trường rồi.
"Chuyện bất đắc dĩ thôi. Đàn anh đến tìm em có việc gì không?"
"Anh muốn mời em gia nhập đội Quidditch của nhà." Davies đáp.
"Quidditch? Tại sao lại là em?", Harry nhớ rõ cậu luôn cố gắng biểu hiện bình thường trong lớp học bay không nổi bật như đời trước nữa.
"Em là người duy nhất trong Ravenclaw đạt điểm O môn bay", Davies híp mắt nói.
"Ầy", ra là do cái tật thích sưu tầm của cậu gây họa, từ đầu năm Harry đặt ra mục tiêu tất cả các môn đều được O, "Nhưng mà em không có thời gian để đi luyện tập đâu."
"Không cần em luyện tập, chỉ cần em có mặt trên sân bóng là được rồi. Thế nhé, hẹn em vào trận đấu với Hufflepuff tuần sau.", Davies vỗ vai Harry rồi chạy mất như sợ cậu đổi ý.
Harry nhún vai thở dài lắc đầu tiến về đại sảnh để ăn trưa, năm nay sẽ là một năm bận rộn đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất