[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho
Chương 36
Draco gần đây đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc, trước kia cậu chưa từng để ý quá nhiều tới mấy chi tiết nhỏ, nhưng trải qua sự việc Tình Dược, cậu hiện tại không thể không nhìn thẳng vào vấn đề. Nếu trí nhớ của cậu không có gì là sai, vậy thì cậu đã ngửi thấy mùi giấy của sách trên người Tom khi tiếp xúc với socola có tẩm thêm Tình Dược, việc này làm cậu có chút bối rối, thậm chí mỗi lần nhìn thấy mặt Tom là đều sẽ quay mặt đi lẹ trong suốt hai ngày qua.
Chuyện này là sao đây? Cậu vậy mà lại đi phải lòng với một nhóc quỷ mười hai tuổi! Phải lòng cái quần!
Draco tuyệt đối không tin mình thích Tom đâu, ít nhất thì cậu không có sở thích ấu dâm, tại sao lại đi thích một đứa bé trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, chưa kể người đó là Chúa tể Hắc Ám tương lai, tưởng tượng tới cái mặt rắn của Tom trong tương lai...
Draco vô thức nhíu mày, chuyện tiếp sau đó thì Draco từ chối tự hỏi mình tiếp, cậu cảm thấy đó không phải là chân tướng, chỉ là vì ở cùng với Tom trong thời gian quá dài nên mới nảy sinh ảo giác thôi, hiện tại cậu cần tìm chút việc để dời đi sự chú ý của mình, chẳng hạn như có một cô bạn gái nhỏ?
"......"
Phương pháp này cũng ổn đấy, khổ nỗi là mỗi lần Draco gặp được gương mặt nào đó không quá quen thuộc của các bạn học Slytherin đều sẽ tự động tưởng tượng ra bộ dạng của bọn họ vào 60 năm sau, nếu thật sự đi tìm một cô bạn gái, chẳng lẽ mỗi lần thấy mặt nhỏ đều tưởng tượng mặt mày nhăn nheo của nhỏ khi về già á? Quá kinh khủng rồi!
Draco cuối cùng không thể không từ bỏ cái phương pháp đến cả chính mình còn không dám tin cậy, vờ như không có chuyện gì từng xảy ra, tiếp tục ngày ngày đi theo sau Tom, tận dụng toàn bộ thời gian để phá đám. Nhưng cậu gần đây kỳ quặc tới mức một người có phản ứng chậm nhất là Ellis cũng phát hiện ra.
"Draco, đừng nói với tụi tớ là cậu lại cãi nhau với Tom đấy?" Vừa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Ellis vừa phồng một bên má hỏi.
Draco ghét bỏ đẩy cái dĩa trong tay ra xa, tránh khỏi phần nước bọt không tồn tại của Ellis, "Không, bọn tôi không có cãi nhau, Ellis." Nói xong, Draco còn vô thức liếc một cái về phía Tom ở bên cạnh, thấy hắn đang thảo luận về món độc dược nào đó với Abraxas, mới nhẹ nhàng thở ra và thu hồi ánh mắt lại.
Walden ở một bên quan sát phản ứng của Draco rồi đẩy đẩy cánh tay của Tom và hạ thấp giọng hỏi: "Cậu không thấy Draco gần đây trốn tránh cậu sao? À, chính xác hơn là trốn tránh ánh mắt của cậu." Nói xong, Walden làm một động tác trốn tránh khoa trương tới nỗi hại cái ly nước của Ellis lảo đảo do đụng phải.
"Này, nước trái cây của tớ!"
Không để ý tới lời phàn nàn của Ellis, Walden nói xong liền tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tom, để mình không bỏ lỡ bất kì vẻ mặt mang theo hàm nghĩa nào đó.
Tom dĩ nhiên là chú ý tới phản ứng kỳ quái của Draco, có điều hắn không hỏi gì cả. Có Merlin mới biết là muốn lôi được thông tin gì từ trong miệng Draco ra là một việc cực kì tốn công sức, nếu có thể lựa chọn, hắn thà đi giao dịch với Abraxas còn hơn là đi cạy miệng Draco.
"Chẳng có gì đâu Walden, nếu cậu thật sự tò mò----" Tom nâng giọng lên, hài lòng khi Draco đem lực chú ý qua bên này, mới mỉm cười nói tiếp: "Hoặc là cậu nên hỏi thẳng người trong cuộc, chứ không phải một người không biết rõ vụ gì là tôi đây."
"......" Nghe Tom nói xong, Draco đột ngột cúi đầu và dùng sức cắt cái bánh trên dĩa, vờ như không có nghe thấy gì hết.
Song Tom không dễ dàng buông tha cho Draco, hắn chạm vào tay Draco và nhếch mép: "Cậu sắp cắm mặt mình vào dĩa rồi Draco---- này, đừng có cúi đầu, Abraxas đang nhìn cậu đấy."
Được rồi, Draco bỏ cuộc ngước đầu lên liền thấy Abraxas đang không ngừng đảo mắt qua lại giữa cậu và Tom, nhưng cuối cùng, anh chỉ miễn cưỡng giật giật khóe miệng rồi phun ra một câu, "Đừng có quên tác phong của em, Draco."
Tác phong cái quần!
Draco đảo mắt, tiếp tục lờ đi Tom ở bên cạnh, đây là kẻ nguy hiểm nhất, cậu không muốn có bất kì tuyến tình cảm gì với Tom, với lại tuổi thật của mình còn có thể chạy đi làm chú của Tom.
Nhưng mặc kệ Draco có phủ định kiểu gì, cuối cùng thì cậu không thể không thừa nhận là mình có tình cảm với Tom. Không đúng sao? Lớn lên cùng nhau từ hồi nhỏ, ở chung một phòng ngủ, chia sẻ vài bí mật chung, đối phương lại là một cậu nhóc đẹp trai có thành tích xuất sắc, ai nhìn vào cũng sẽ có ấn tượng tốt với Tom. Đến cả cái tên White của Gryffindor mỗi khi nhìn thấy Tom đều sẽ đỏ mặt, còn nhỏ giọng chào hỏi nữa chứ. Cho nên, phản ứng của mình cũng nằm trong phạm vi lý giải đó đi?
Tình cảm của bọn họ hẳn là giống với Cứu Thế Chủ đầu sẹo và Weasley tóc đỏ, vào thời điểm cúp Tam Pháp Thuật diễn ra, người quan trọng nhất của chúa cứu thế là Weasley đó thôi.
Draco không ngừng thuyết phục chính mình ở trong lòng, thuận lợi xua tan đi cảm xúc bất an nào đó.
Về sau, cậu khôi phục lại thái độ như mọi khi, không trốn tránh ánh mắt của Tom và đủ bình thường để đối mặt với Tom, nhưng khi có cô gái nhỏ nào bày tỏ với Tom, Draco đều mang theo ánh mắt bắt bẻ và khắc nghiệt để phê bình những nữ sinh kia. Chúa tể Hắc Ám tương lai sao lại có thể xứng đôi với một nữ sinh ngu ngốc bất kì?
Dưới bầu không khí kỳ lạ ấy, Draco chào đón trận thi đấu Quidditch đầu tiên của cậu.
Đội trưởng Marcus rất kích động, trong lúc huấn luyện, anh không ngừng gầm lên với Draco bảo cậu bay nhanh hơn nữa, bởi vì trận đầu của bọn họ là đấu với Gryffindor, còn Tầm Thủ Gryffindor là người rất có thiên phú bay - Minerva McGonnagal.
Lúc Draco nghe được tin này liền cảm thấy rất vi diệu, nói thật, cậu không tài nào tưởng tượng ra bộ dạng vui vẻ của giáo sư McGonnagal khi cưỡi chổi đuổi theo trái Snitch vàng, dẫu sao thì giáo sư McGonnagal luôn mang cho người ta cảm giác cực kì nghiêm túc lại còn theo quy cũ, tưởng tượng hình ảnh đối phương cưỡi chổi, Draco liền cảm thấy thật sự rất buồn cười. Nhưng cậu cũng không vì đối thủ là McGonnagal mà thả lỏng cảnh giác, cậu còn nhớ rõ McGonnagal yêu thích Quidditch tới mức cuồng nhiệt cỡ nào, nhớ lại đi, cô có thể vì thiên phú bay lượn của chúa cứu thế mà phá hỏng quy tắc nên cũng không khó tưởng tượng lắm.
Draco cầm theo cây Sao Chổi 180 của mình, đi theo sau đội viên Slytherin, Truy Thủ Delitha đi bên cạnh không ngừng trấn an cậu, bảo Draco không cần khẩn trương. Nhưng mẹ kiếp là cậu không hề khẩn trương được chưa? Tuy ngoài mặt đây là trận đấu đầu tiên của cậu, nhưng thực tế thì cậu đã làm thành viên đội Quidditch của Slytherin tới tận năm sáu đấy.
Cố gắng không ngắt lời của Delitha, Draco vừa leo lên cây chổi của mình liền lập tức bay lên không trung, nhưng Slytherin khác cũng bay lên sau đó.
Draco quả nhiên thấy được thành viên McGonnagal của Gryffindor ở giữa không trung, cô cưỡi một cây chổi không biết là phiên bản nào, giữ vững trên không và nghiêm túc lắng nghe lời dặn dò của đội trưởng Gryffindor.
Toàn bộ sân Quidditch đều là tiếng hoan hô ồn ào, toàn bộ giáo sư lẫn học sinh đều di chuyền tới khán đài của sân Quidditch. Draco thấy trên khán đài của Slytherin có một biểu ngữ rất lớn được ếm bùa Bay khiến nó trôi nổi trên không, trên có có viết "Slytherin phải thắng! Tầm Thủ nhỏ nhất của Hogwarts phải thắng!"
Còn Tom, Ellis và Walden đang ngồi ở phía dưới biểu ngữ, Ellis tậu theo chiếc máy ảnh cục cưng của mình chụp không ngừng nghỉ, Walden thì không ngừng huơ tay hò hét. Thậm chí là Tom, hắn đang thấp giọng nói gì với Abraxas ngồi bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn đặt trên sân.
Trong lòng của Draco dễ chịu một chút, ít nhất thì hôm nay thi đấu, Tom không có đem cuốn sách pháp thuật của mình ra đúng không? Vậy là đủ rồi.
Giống như có sự liên kết giữa hai con tim, Tom trên khán đài đột ngột nhìn thẳng vào mắt Draco, tuy bọn họ cách nhau rất là xa, xa tới nỗi Draco cho rằng tầm mắt của họ không có đối diện nhau thì bỗng thấy Tom chỉ tay về phía khán đài của giáo viên, sau đó cười nhẹ một chút rồi lại quay đầu nói chuyện với Abraxas.
"......" Draco mờ mịt đảo mắt qua thì thấy trên khán đài của giáo viên có màu bạch kim quen thuộc.
Ngồi bên cạnh giáo sư Slughorn là lão Malfoy và phu nhân Malfoy, lão Malfoy đang nói chuyện vui vẻ với giáo sư Slughorn, còn phu nhân Malfoy cầm trong tay một cái kính viễn vọng nhỏ nhưng tinh xảo đang không ngừng quan sát xung quanh.
Draco cảm giác trong lòng được thứ gì đó lấp đầy trong giây lát, ấm áp tựa như có một cái Bùa Giữ Ấm.
"Được rồi, yên lặng nghe tôi nói!" Marcus hô lớn làm đội viên Slytherin đều giữ trật tự.
"Năm ngoái, chúng ta chỉ dành được hạng hai, bởi vì Gryffindor." Hắn hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua các đội viên có mặt và cuối cùng là dừng lại ở trên người Draco, "Năm nay, chúng ta có Draco, chúng ta sẽ là đội Quidditch tốt nhất của Hogwarts, cho nên nhất định phải mang Cúp Quidditch về bày ở trong văn phòng của giáo sư Slughorn, đây là điều kiện tôi đã đáp ứng."
"Lạy...... Merlin ơi!" Các đội viên khác không nhịn được oán trách.
Marcus căn bản không bận tâm tới lời của họ, tiếp tục la lớn, "Slytherin phải thắng!"
"Phải thắng!" Ở thời khắc này, sự rụt rè của Slytherin biến mất, toàn bộ đội viên của mặt đều hô 'phải thắng' và giơ tay phải lên cao, sau đó bọn họ ở yên tại vị trí của mình, chờ trận thi đấu bắt đầu.
Tuy trông rất là ngu nhưng Draco cũng không nhịn được mà hét lớn, không thể không thừa nhận là khi đối diện với Quidditch, Slytherin với Gryffindor đều cực kỳ nhiệt tình như nhau.
Giáo sư Skeeter của lớp Bay là trọng tài của trận thi đấu Quidditch, ông cưỡi trên cây chổi mới tinh bay qua lại không ngừng giữa hai đội.
"Đừng để thầy bắt được các trò phạm luật!" Ông lớn tiếng cảnh báo một câu và sau đó là thổi chiếc còi màu vàng treo trên cổ ông. Ngay sau khi tiếng còi vang lên, mười bốn cây chổi lập tức tản ra trong không khí và bắt đầu đuổi theo trái Quaffle.
Bàn ghi đầu tiên là của Gryffindor, đội trưởng của bọn họ quả thật rất có tài, xuyên qua lớp phòng thủ của Slytherin nhanh chóng và ném trái Quaffle vào cột gôn.
Không biết có phải là truyền thống của Slytherin hay không, phong cách của đội bóng hiện tại chẳng khác biệt gì so với hơn 50 năm sau (1), trận đấu diễn ra rất thô bạo, ngay cả Delitha còn dùng gậy quất mạnh trái Bludger về phía cầu thủ của Gryffindor.
Chú thích
(1) Tác giả viết tận hai mốc thời gian là 60 và 50 năm nhưng chính xác là cái nào thì editor chịu "..."
Chuyện này là sao đây? Cậu vậy mà lại đi phải lòng với một nhóc quỷ mười hai tuổi! Phải lòng cái quần!
Draco tuyệt đối không tin mình thích Tom đâu, ít nhất thì cậu không có sở thích ấu dâm, tại sao lại đi thích một đứa bé trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, chưa kể người đó là Chúa tể Hắc Ám tương lai, tưởng tượng tới cái mặt rắn của Tom trong tương lai...
Draco vô thức nhíu mày, chuyện tiếp sau đó thì Draco từ chối tự hỏi mình tiếp, cậu cảm thấy đó không phải là chân tướng, chỉ là vì ở cùng với Tom trong thời gian quá dài nên mới nảy sinh ảo giác thôi, hiện tại cậu cần tìm chút việc để dời đi sự chú ý của mình, chẳng hạn như có một cô bạn gái nhỏ?
"......"
Phương pháp này cũng ổn đấy, khổ nỗi là mỗi lần Draco gặp được gương mặt nào đó không quá quen thuộc của các bạn học Slytherin đều sẽ tự động tưởng tượng ra bộ dạng của bọn họ vào 60 năm sau, nếu thật sự đi tìm một cô bạn gái, chẳng lẽ mỗi lần thấy mặt nhỏ đều tưởng tượng mặt mày nhăn nheo của nhỏ khi về già á? Quá kinh khủng rồi!
Draco cuối cùng không thể không từ bỏ cái phương pháp đến cả chính mình còn không dám tin cậy, vờ như không có chuyện gì từng xảy ra, tiếp tục ngày ngày đi theo sau Tom, tận dụng toàn bộ thời gian để phá đám. Nhưng cậu gần đây kỳ quặc tới mức một người có phản ứng chậm nhất là Ellis cũng phát hiện ra.
"Draco, đừng nói với tụi tớ là cậu lại cãi nhau với Tom đấy?" Vừa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Ellis vừa phồng một bên má hỏi.
Draco ghét bỏ đẩy cái dĩa trong tay ra xa, tránh khỏi phần nước bọt không tồn tại của Ellis, "Không, bọn tôi không có cãi nhau, Ellis." Nói xong, Draco còn vô thức liếc một cái về phía Tom ở bên cạnh, thấy hắn đang thảo luận về món độc dược nào đó với Abraxas, mới nhẹ nhàng thở ra và thu hồi ánh mắt lại.
Walden ở một bên quan sát phản ứng của Draco rồi đẩy đẩy cánh tay của Tom và hạ thấp giọng hỏi: "Cậu không thấy Draco gần đây trốn tránh cậu sao? À, chính xác hơn là trốn tránh ánh mắt của cậu." Nói xong, Walden làm một động tác trốn tránh khoa trương tới nỗi hại cái ly nước của Ellis lảo đảo do đụng phải.
"Này, nước trái cây của tớ!"
Không để ý tới lời phàn nàn của Ellis, Walden nói xong liền tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tom, để mình không bỏ lỡ bất kì vẻ mặt mang theo hàm nghĩa nào đó.
Tom dĩ nhiên là chú ý tới phản ứng kỳ quái của Draco, có điều hắn không hỏi gì cả. Có Merlin mới biết là muốn lôi được thông tin gì từ trong miệng Draco ra là một việc cực kì tốn công sức, nếu có thể lựa chọn, hắn thà đi giao dịch với Abraxas còn hơn là đi cạy miệng Draco.
"Chẳng có gì đâu Walden, nếu cậu thật sự tò mò----" Tom nâng giọng lên, hài lòng khi Draco đem lực chú ý qua bên này, mới mỉm cười nói tiếp: "Hoặc là cậu nên hỏi thẳng người trong cuộc, chứ không phải một người không biết rõ vụ gì là tôi đây."
"......" Nghe Tom nói xong, Draco đột ngột cúi đầu và dùng sức cắt cái bánh trên dĩa, vờ như không có nghe thấy gì hết.
Song Tom không dễ dàng buông tha cho Draco, hắn chạm vào tay Draco và nhếch mép: "Cậu sắp cắm mặt mình vào dĩa rồi Draco---- này, đừng có cúi đầu, Abraxas đang nhìn cậu đấy."
Được rồi, Draco bỏ cuộc ngước đầu lên liền thấy Abraxas đang không ngừng đảo mắt qua lại giữa cậu và Tom, nhưng cuối cùng, anh chỉ miễn cưỡng giật giật khóe miệng rồi phun ra một câu, "Đừng có quên tác phong của em, Draco."
Tác phong cái quần!
Draco đảo mắt, tiếp tục lờ đi Tom ở bên cạnh, đây là kẻ nguy hiểm nhất, cậu không muốn có bất kì tuyến tình cảm gì với Tom, với lại tuổi thật của mình còn có thể chạy đi làm chú của Tom.
Nhưng mặc kệ Draco có phủ định kiểu gì, cuối cùng thì cậu không thể không thừa nhận là mình có tình cảm với Tom. Không đúng sao? Lớn lên cùng nhau từ hồi nhỏ, ở chung một phòng ngủ, chia sẻ vài bí mật chung, đối phương lại là một cậu nhóc đẹp trai có thành tích xuất sắc, ai nhìn vào cũng sẽ có ấn tượng tốt với Tom. Đến cả cái tên White của Gryffindor mỗi khi nhìn thấy Tom đều sẽ đỏ mặt, còn nhỏ giọng chào hỏi nữa chứ. Cho nên, phản ứng của mình cũng nằm trong phạm vi lý giải đó đi?
Tình cảm của bọn họ hẳn là giống với Cứu Thế Chủ đầu sẹo và Weasley tóc đỏ, vào thời điểm cúp Tam Pháp Thuật diễn ra, người quan trọng nhất của chúa cứu thế là Weasley đó thôi.
Draco không ngừng thuyết phục chính mình ở trong lòng, thuận lợi xua tan đi cảm xúc bất an nào đó.
Về sau, cậu khôi phục lại thái độ như mọi khi, không trốn tránh ánh mắt của Tom và đủ bình thường để đối mặt với Tom, nhưng khi có cô gái nhỏ nào bày tỏ với Tom, Draco đều mang theo ánh mắt bắt bẻ và khắc nghiệt để phê bình những nữ sinh kia. Chúa tể Hắc Ám tương lai sao lại có thể xứng đôi với một nữ sinh ngu ngốc bất kì?
Dưới bầu không khí kỳ lạ ấy, Draco chào đón trận thi đấu Quidditch đầu tiên của cậu.
Đội trưởng Marcus rất kích động, trong lúc huấn luyện, anh không ngừng gầm lên với Draco bảo cậu bay nhanh hơn nữa, bởi vì trận đầu của bọn họ là đấu với Gryffindor, còn Tầm Thủ Gryffindor là người rất có thiên phú bay - Minerva McGonnagal.
Lúc Draco nghe được tin này liền cảm thấy rất vi diệu, nói thật, cậu không tài nào tưởng tượng ra bộ dạng vui vẻ của giáo sư McGonnagal khi cưỡi chổi đuổi theo trái Snitch vàng, dẫu sao thì giáo sư McGonnagal luôn mang cho người ta cảm giác cực kì nghiêm túc lại còn theo quy cũ, tưởng tượng hình ảnh đối phương cưỡi chổi, Draco liền cảm thấy thật sự rất buồn cười. Nhưng cậu cũng không vì đối thủ là McGonnagal mà thả lỏng cảnh giác, cậu còn nhớ rõ McGonnagal yêu thích Quidditch tới mức cuồng nhiệt cỡ nào, nhớ lại đi, cô có thể vì thiên phú bay lượn của chúa cứu thế mà phá hỏng quy tắc nên cũng không khó tưởng tượng lắm.
Draco cầm theo cây Sao Chổi 180 của mình, đi theo sau đội viên Slytherin, Truy Thủ Delitha đi bên cạnh không ngừng trấn an cậu, bảo Draco không cần khẩn trương. Nhưng mẹ kiếp là cậu không hề khẩn trương được chưa? Tuy ngoài mặt đây là trận đấu đầu tiên của cậu, nhưng thực tế thì cậu đã làm thành viên đội Quidditch của Slytherin tới tận năm sáu đấy.
Cố gắng không ngắt lời của Delitha, Draco vừa leo lên cây chổi của mình liền lập tức bay lên không trung, nhưng Slytherin khác cũng bay lên sau đó.
Draco quả nhiên thấy được thành viên McGonnagal của Gryffindor ở giữa không trung, cô cưỡi một cây chổi không biết là phiên bản nào, giữ vững trên không và nghiêm túc lắng nghe lời dặn dò của đội trưởng Gryffindor.
Toàn bộ sân Quidditch đều là tiếng hoan hô ồn ào, toàn bộ giáo sư lẫn học sinh đều di chuyền tới khán đài của sân Quidditch. Draco thấy trên khán đài của Slytherin có một biểu ngữ rất lớn được ếm bùa Bay khiến nó trôi nổi trên không, trên có có viết "Slytherin phải thắng! Tầm Thủ nhỏ nhất của Hogwarts phải thắng!"
Còn Tom, Ellis và Walden đang ngồi ở phía dưới biểu ngữ, Ellis tậu theo chiếc máy ảnh cục cưng của mình chụp không ngừng nghỉ, Walden thì không ngừng huơ tay hò hét. Thậm chí là Tom, hắn đang thấp giọng nói gì với Abraxas ngồi bên cạnh nhưng ánh mắt vẫn đặt trên sân.
Trong lòng của Draco dễ chịu một chút, ít nhất thì hôm nay thi đấu, Tom không có đem cuốn sách pháp thuật của mình ra đúng không? Vậy là đủ rồi.
Giống như có sự liên kết giữa hai con tim, Tom trên khán đài đột ngột nhìn thẳng vào mắt Draco, tuy bọn họ cách nhau rất là xa, xa tới nỗi Draco cho rằng tầm mắt của họ không có đối diện nhau thì bỗng thấy Tom chỉ tay về phía khán đài của giáo viên, sau đó cười nhẹ một chút rồi lại quay đầu nói chuyện với Abraxas.
"......" Draco mờ mịt đảo mắt qua thì thấy trên khán đài của giáo viên có màu bạch kim quen thuộc.
Ngồi bên cạnh giáo sư Slughorn là lão Malfoy và phu nhân Malfoy, lão Malfoy đang nói chuyện vui vẻ với giáo sư Slughorn, còn phu nhân Malfoy cầm trong tay một cái kính viễn vọng nhỏ nhưng tinh xảo đang không ngừng quan sát xung quanh.
Draco cảm giác trong lòng được thứ gì đó lấp đầy trong giây lát, ấm áp tựa như có một cái Bùa Giữ Ấm.
"Được rồi, yên lặng nghe tôi nói!" Marcus hô lớn làm đội viên Slytherin đều giữ trật tự.
"Năm ngoái, chúng ta chỉ dành được hạng hai, bởi vì Gryffindor." Hắn hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua các đội viên có mặt và cuối cùng là dừng lại ở trên người Draco, "Năm nay, chúng ta có Draco, chúng ta sẽ là đội Quidditch tốt nhất của Hogwarts, cho nên nhất định phải mang Cúp Quidditch về bày ở trong văn phòng của giáo sư Slughorn, đây là điều kiện tôi đã đáp ứng."
"Lạy...... Merlin ơi!" Các đội viên khác không nhịn được oán trách.
Marcus căn bản không bận tâm tới lời của họ, tiếp tục la lớn, "Slytherin phải thắng!"
"Phải thắng!" Ở thời khắc này, sự rụt rè của Slytherin biến mất, toàn bộ đội viên của mặt đều hô 'phải thắng' và giơ tay phải lên cao, sau đó bọn họ ở yên tại vị trí của mình, chờ trận thi đấu bắt đầu.
Tuy trông rất là ngu nhưng Draco cũng không nhịn được mà hét lớn, không thể không thừa nhận là khi đối diện với Quidditch, Slytherin với Gryffindor đều cực kỳ nhiệt tình như nhau.
Giáo sư Skeeter của lớp Bay là trọng tài của trận thi đấu Quidditch, ông cưỡi trên cây chổi mới tinh bay qua lại không ngừng giữa hai đội.
"Đừng để thầy bắt được các trò phạm luật!" Ông lớn tiếng cảnh báo một câu và sau đó là thổi chiếc còi màu vàng treo trên cổ ông. Ngay sau khi tiếng còi vang lên, mười bốn cây chổi lập tức tản ra trong không khí và bắt đầu đuổi theo trái Quaffle.
Bàn ghi đầu tiên là của Gryffindor, đội trưởng của bọn họ quả thật rất có tài, xuyên qua lớp phòng thủ của Slytherin nhanh chóng và ném trái Quaffle vào cột gôn.
Không biết có phải là truyền thống của Slytherin hay không, phong cách của đội bóng hiện tại chẳng khác biệt gì so với hơn 50 năm sau (1), trận đấu diễn ra rất thô bạo, ngay cả Delitha còn dùng gậy quất mạnh trái Bludger về phía cầu thủ của Gryffindor.
Chú thích
(1) Tác giả viết tận hai mốc thời gian là 60 và 50 năm nhưng chính xác là cái nào thì editor chịu "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất