Chương 52: Liên thủ vô địch (thất)
Trăng từ từ dời về phía Tây, đã là giờ Sửu.
Viên Ngạo Sách cõng Kỷ Vô Địch đến bên ngoài Tĩnh Hương am.
Trong am rất tĩnh, giống như một tòa thành hoang.
Kỷ Vô Địch đột nhiên quay đầu lại, chỉ về hướng Lan Châu, “Xem, pháo hoa kia thật là đẹp mắt.”
Viên Ngạo Sách quay đầu lại, đã thấy một đoàn pháo hỏa đỏ sậm đang tản ra giữa không trung. Chân mày hắn khẽ nhăn, “Xem ra Lam Diễm Minh quả thực có không ít thám tử trà trộn trong bạch đạo.”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Nếu không mai chúng ta lại tới xem?”
“Hôm nay đem người cứu ra mất rồi, ngày mai sao có thể còn pháo hoa mà xem?”
“Vậy chúng ta đừng cứu nữa.” Kỷ Vô Địch đem cằm cọ lên bờ vai hắn, thấp giọng làm nũng nói, “Ngày mai chúng ta cũng như thế này tới xem lần nữa. Mãi tới khi xem đủ mới thôi.”
Viên Ngạo Sách nhìn đám người phía sau lục tục chạy tới, đem Kỷ Vô Địch thả xuống, khẽ cười nói: “Cũng tốt.”
Vì vậy Kỷ Vô Địch chờ phần lớn mọi người đến xong, công bố ra quyết định vĩ đại của mình.
Lần này ngược lại không có ai phải đối. Dù sao bọn họ cũng không phải kẻ mù, pháo hoa lớn như thế bất kể là ai cũng thấy được. Bọn họ có ngốc hơn nữa cũng minh bạch hiện giờ chạy đi Tĩnh Hương am là tự chui đầu vào lưới.
Cho nên không đợi Phiền Tế Cảnh vì Kỷ Vô Địch làm chú giải, bọn họ đã tốp năm tốp ba kết bạn trở về hết.
Khinh công Trình Trừng Thành vốn không tệ, nhưng bởi vì trên lưng có thêm một người, cất bước lại chậm, cho nên chờ lúc hắn sắp đến thì đã thấy bạch đạo nhân sĩ chậm chạp trở về.
“Xảy ra chuyện gì?” Trình Trừng Thành bên cản lại Hoa Hoài Tú, bên bất động thanh sắc đem Lục Thanh Y phóng xuống.
Hoa Hoài Tú vẻ mặt ngưng trọng nói: “Có người tiết lộ hành tung.”
“Ai?”
“Không biết.” Mắt Hoa Hoài Tú hướng bốn phía nhìn một chút, phát hiện có vài người cũng đang làm như hắn, “Nhưng ít ra cũng chứng thực được, trong chúng ta chắc chắn có người của Lam Diễm Minh.”
Trình Trừng Thành nhìn thấy biểu tình người khác vừa kinh nghi lại vừa ảo não, trong lòng rùng mình. Từ lúc tiệc rượu mừng thọ Lăng Vân đạo trưởng đến giờ, âm mưu của Lam Diễm Minh cứ một cái nối tiếp một cái, khiến người của bạch đạo nhìn cũng không kịp, tổn thất thảm trọng. Lần này ngay cả Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng đều mất rồi, Lam Diễm Minh lại chỉ tổn thất một ít tiểu lâu la, thật không khỏi khiến người ta uể oải.
Hoa Hoài Tú ánh mắt chợt lóe, thấy Phiền Tế Cảnh đang theo Kỷ Vô Địch đi phía trước, lập tức nói: “Trình huynh cũng trở về nghỉ tạm đi. Việc này ngày mai bàn bạc kỹ hơn cũng không trễ.” Hắn nói xong thì hướng phía Phiền Tế Cảnh đuổi theo.
Trình Trừng Thành thở dài. Bàn bạc kỹ hơn. . . Chính xác, bọn họ giờ ngoại trừ bàn bạc kỹ hơn ra, cũng không còn biện pháp nào khác nữa rồi. Hắn lắc đầu, nghĩ đến tinh anh của bạch đạo võ lâm hầu như đã tập hợp gần đủ hết, lại vẫn như con ruồi không đầu bay tán loạn, không có quy tắc trật tự gì cả. Mà người ra hiệu lệnh lại tùy ý làm bậy, không hành động theo lẽ thường như Huy Hoàng Môn môn chủ, thật không khỏi đối với tương lai của bạch đạo hoàn toàn thất vọng.
Hắn suy nghĩ một chút, đang muốn trở về, cánh tay lại bị ôm lấy. Quay đầu lại đã thấy Lục Thanh Y đang bất mãn trừng hắn.
“Lục chưởng môn.” Ánh mắt từ trên mặt đối phương chậm rãi chuyển xuống cánh tay mình.
Lục Thanh Y nói: “Ngươi chắc sẽ không đem ta vứt bỏ lại nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này chứ?”
. . .
Ý hắn còn không phải là trở về cũng muốn cõng?
Trình Trừng Thành tâm tình đang sa sút, nghe vậy thật ngay cả giả cười cũng không còn khí lực, cố nén vẻ không duyệt nói: “Đã đi đoạn đường dài như vậy, ta cho rằng Lục chưởng môn đã thanh tỉnh rồi.”
Lục Thanh Y không buông tay, “Ta đây một đường đều là ngủ.”
Trình Trừng Thành không nói gì.
“Hơn nữa càng ngủ càng buồn ngủ.” Hắn oán giận. Đều tại đám người khó hiểu này, buổi tốt không hảo hảo ở đó ngủ, cứ khăng khăng là phải ngắm trăng. Ngắm trăng thì cứ ngắm trăng đi, dù sao cũng không ảnh hưởng người. Ai biết ngắm chưa được phân nửa, đám người kia không biết bị ánh trăng kích thích làm sao, lại muốn chạy đi cứu người. Cứu người thì cứ cứu người đi, dù sao thì đi sớm giải tán sớm, ai biết mới đi cứu được phân nửa, lại lên đường hồi phủ. Hắn càng nghĩ càng không vui, phất tay áo nói: “Mà thôi, các ngươi thích cứu người thì cứ tự mình đi cứu đi, chờ đem được người cứu ra rồi, đưa ta thiếp mời tới ăn mừng là được.”
Trình Trừng Thành lấy làm kinh hãi, trở tay nắm lấy cánh tay vừa thả ra, “Ngươi đi nơi nào?”
“Đi tìm bằng hữu của ta a.” Lục Thanh Y nhìn một chút bốn phía, lại là hai người bọn họ bị đơn độc bỏ lại, cái tên Thục Xuyên đại hiệp tức tức oai oai kia không ở đây, chính là thời cơ cực tốt để bôi mỡ vào chân (í nói chạy trốn), nếu không còn muốn chờ đến lúc nào?
Nhưng Trình Trừng Thành không buông tay. Giỡn, nếu hắn mặc kệ cho người kia đi mất, e rằng ngày mai sẽ có tin đồn Thái Sơn và Thanh Thành bất hòa. Bạch đạo võ lâm đã đủ loạn rồi, cũng không cần thêm một cái nội bộ lục đục nữa.
Lục Thanh Y muốn gạt tay ra, Trình Trừng Thành lại không cho.
Lúc giằng co, tay Trình Trừng Thành nắm càng lúc càng chặt.
Lục Thanh Y nổi giận, “Ngươi buông tay.”
Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Trình Trừng Thành mở miệng đã muốn nói ta không bỏ, thế nhưng lời đến bên miệng thì đã rất lý trí mà nhịn lại, “Lục chưởng môn.”
Lục Thanh Y trừng mắt nhìn hắn.
“Đệ tử Thanh Thành chúng ta từ nhỏ đã được dạy, đồ lấy từ đâu thì nhất định phải đem nó trả về đúng nguyên chỗ đó.” Trình Trừng Thành chậm rãi nói.
Mắt Lục Thanh Y vốn đã trợn tròn giờ lại mở lớn hơn nữa, không thể tin được nói: “Ngươi nói ta là đồ vật.”
. . .
Về vấn đề mẫn cảm có phải là đồ vật hay không, Trình Trừng Thành đương nhiên sẽ không trực tiếp trả lời trả lời. Hắn chỉ là hàm súc nói: “Xin Lục chưởng môn thành toàn.”
Lục Thanh Y: “. . .”
Chưởng quỹ nhà trọ hơn nửa đêm đứng dậy đi nhà xí, lại thấy vô số thân ảnh từ bốn phương tám hướng nhảy vào sân, sợ đến mức động liên tục mà không dám di chuyển. Chờ những người đó đến gần rồi, hắn mới nhìn rõ ra là khách trọ.
Chỉ là như thế, hắn đã bị dọa đến tắt tiếng.
Bạch đạo hắc đạo trên giang hồ hắn phân không rõ lắm, chỉ biết người giang hồ đều có võ công, đều thích cầm vũ khí, đều có năng lực dùng đầu ngón út nghiền chết hắn.
Cho nên lúc những người này sát bên người hắn mà qua, hắn ngoại trừ lấy lòng chính là lấy lòng.
“Chưởng quỹ.” Một thiếu niên khuôn mặt trắng nõn hớn hở dừng bước trước mặt hắn.
Chưởng quỹ cả thở mạnh cũng không dám. Không phải vì thiếu niên đang cười híp mắt trước mặt mình có bao nhiêu đáng sợ, mà là người đi theo sau y, anh tuấn nam tử kia một thân ngạo khí khiến người khác sợ hãi . “Khách quan xin phân phó.”
“Ta đói bụng rồi.” Niên thiếu vẻ đáng thương mong chờ nhìn hắn.
Cơn buồn ngủ của chưởng quỹ từ lúc rời giường đến khi nhìn thấy bọn họ thì giống như con bọ chó chỉ búng một cái đã bị dọa cho nhảy đi mất tăm mất tích, lúc này ngoại trừ nội cấp ra, rất tinh thần, vì vậy không chút do dự nói: “Khách quan muốn ăn gì, ta sai người đi làm.”
Niên thiếu nhãn tình sáng lên, “Ta muốn ăn mứt quả!”
. . .
Đã đói bụng lại ăn mứt quả?
Chưởng quỹ cười đến thập phần miễn cưỡng, hồi lâu mới nói: “Người bán mứt quả khả năng phải thêm hai canh giờ nữa mới xuất hiện trên phố.”
Miệng của thiếu niên dẩu lên.
Chân mày của nam tử phía sau thiếu niên nhíu lại.
Vì vậy chưởng quỹ trong lòng nhảy mạnh, vội vàng cuống quýt đáp: “Thế nhưng ta có quen người trong nhà, ta lập tức bảo điếm hỏa kế đi tìm hắn.”
Niên thiếu mân mê đôi môi, “Nhưng ta đợi không nổi nữa.”
. . .
“Ta tự mình đi.” Chưởng quỹ xoay người hoảng hoảng hốt hốt chạy ra ngoài.
Chờ hắn đi ra khỏi nhà trọ rất xa, mới bị cảm giác nội trướng mà giật mình tỉnh giấc —— hắn hình như quên đi tới một chỗ rồi.
Chưởng quỹ gấp rút tìm một chỗ giải quyết vấn đề, ngẩng đầu đã thấy một người cao lớn đang khom lưng từ hướng cửa thành tiến vào.
Rõ ràng là, tường thành Lan Châu lần nữa bị coi thường rồi.
Nhìn gần, hắn mới thấy rõ thanh niên đang cõng một lam y nhân.
Đầu của lam y nhân kia tựa trên vai thanh niên, nhìn không ra là chết hay là bất tỉnh. Bất quá khi bọn họ đi ngang qua hắn thì, hắn hiếu kỳ nhìn trộm biểu tình của lam y nhân một chút, rất là bình thản.
Đại khái là ánh mắt hắn quá mức trực tiếp, thanh niên đã quay đầu lại.
Chưởng quỹ cả người run lên. Rõ ràng là một công tử văn nhã phong thần tuấn tú, thế nhưng vẻ mặt lúc này lại có vẻ âm trầm không nói nên lời.
Niệu ý trong thân thể thoáng cái rụt trở về, hắn đánh cái rùng mình, không hề quay đầu hướng nhà bán mứt quả đi đến.
Cái gọi là trước lạ sau quen.
Có kinh nghiệm ngắm trăng lần đầu tiên, nửa tháng kế tiếp tất cả mọi người đều ngắm đến phi thường tập quán, phi thường tự nhiên, phi thường ăn ý. Quan phủ vốn khẩn trương đề phòng đám võ lâm cao thủ thích leo tường này, nhưng sau lại phát hiện bọn họ trừ thưởng nguyệt đạp thanh (ngắm trăng đạp cỏ) ra cũng không có hành động gì khác, cũng tùy bọn họ. Bởi vì hành vi của bọn họ đích thực rất có quy luật ——
Bữa cơm qua đi, thu dọn đồ đạc. Ánh trăng mọc lên, hướng ngoài thành chạy. Pháo hoa nở rộ, hoàn thành mục đích. Dẹp đường hồi phủ, không được dị nghị.
Nội gian vẫn không tìm được, pháo hoa vẫn như trước đêm đêm chiếu sáng bầu trời.
Bởi đã tới tới lui lui rất nhiều lần, thậm chí tâm tình cũng không còn kích động như lúc bắt đầu, ngược lại từ sung mãn thành bình thản, thư chậm, lặng yên. Bầu trời trăng sáng nhô cao, bên người đã kết giao được thật nhiều hảo hữu, mang một bầu rượu, cầm ít hoa sinh (đậu phụng), vừa đi vừa hàn huyên, cỡ nào khoái trá.
Mặc dù vẫn có người không cho việc này là đúng, nhưng vẫn theo phần lớn mọi người thích ứng cuộc sống như thế, ngoại trừ Lục Thanh Y.
Trên thực tế hành động ban đêm ra thành dạo chơi thế này hắn chỉ tham gia quá một lần, bắt đầu từ ngày thứ hai thì bệnh không dậy nổi. Ngày thứ bảy thì ra ngoài tìm thầy thuốc, vả lại vừa đi là không trở về.
Nhưng việc hắn rời đi cũng không dấy lên sóng gió gì. Vốn Thái Sơn chưởng môn di thế độc lập, không thích ở trong đội ngũ là chuyện mà mọi người sớm đã biết, bọn họ ngược lại còn đối với việc hắn tới tham gia cứu viện lần này mà cảm thấy vạn phần hiếu kỳ.
Duy nhất cảm thấy tiếc nuối chính là Thục Xuyên đại hiệp. Bởi vì người là hắn mời đến, không nghĩ tới chính là lấy giỏ múc nước thành công dã tràng.
Duy nhất cảm thấy may mắn chính là Trình Trừng Thành. Bởi vì hắn không cần phải làm trâu làm ngựa nữa.
Giữa lúc mọi người đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên không trung sáng lạn tản ra, chuẩn bị xoay người trở về thành, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to: “Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch đánh vào rồi!”
Những lời này bị lập lại đến ba lần, mọi người mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng mà bỏ lại bầu rượu hoa sinh, mang theo vũ khí hướng Tĩnh Hương am đánh vào.
Rất nhiều năm sau, lúc mà trận tập kích bất ngờ ở Tĩnh Hương am trở thành minh chứng cho trí mưu siêu quần Huy Hoàng Môn môn chủ, trở thành giai thoại lưu truyền cho hậu thế thì, Tả Tư Văn nhịn không được hỏi Kỷ Vô Địch: “Về việc này, ta nghĩ đã thật lâu, vẫn không nghĩ ra thâm ý của môn chủ.”
Kỷ Vô Địch ý bảo hắn tiếp tục.
“Tuy nói đã cách nửa tháng, Lam Diễm Minh từ một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, tới suy, tới kiệt, nguyên nhân là liên tiếp phòng bị liên tiếp thất bại mà thả lỏng cảnh giác, thế nhưng bạch đạo mọi người cũng thế. Lúc ngươi cùng với Viên tiên sinh xông vào Tĩnh Hương am, kỳ thực sĩ khí cũng không sai biệt lắm, không thể tính là chiếm ưu thế được. Vì sao môn chủ còn muốn kéo dài thời gian lâu như vậy?”
Kỷ Vô Địch lại cười nói: “Ngươi không cảm thấy, mỗi ngày đều dẫn theo một đám người ra ngoài dạo dạo, rất thú vị?”
Tả Tư Văn: “. . .” Hắn nếu đã nhịn không hỏi nhiều năm như vậy, sao không nhịn tiếp đi chứ?
Viên Ngạo Sách cõng Kỷ Vô Địch đến bên ngoài Tĩnh Hương am.
Trong am rất tĩnh, giống như một tòa thành hoang.
Kỷ Vô Địch đột nhiên quay đầu lại, chỉ về hướng Lan Châu, “Xem, pháo hoa kia thật là đẹp mắt.”
Viên Ngạo Sách quay đầu lại, đã thấy một đoàn pháo hỏa đỏ sậm đang tản ra giữa không trung. Chân mày hắn khẽ nhăn, “Xem ra Lam Diễm Minh quả thực có không ít thám tử trà trộn trong bạch đạo.”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ một chút nói: “Nếu không mai chúng ta lại tới xem?”
“Hôm nay đem người cứu ra mất rồi, ngày mai sao có thể còn pháo hoa mà xem?”
“Vậy chúng ta đừng cứu nữa.” Kỷ Vô Địch đem cằm cọ lên bờ vai hắn, thấp giọng làm nũng nói, “Ngày mai chúng ta cũng như thế này tới xem lần nữa. Mãi tới khi xem đủ mới thôi.”
Viên Ngạo Sách nhìn đám người phía sau lục tục chạy tới, đem Kỷ Vô Địch thả xuống, khẽ cười nói: “Cũng tốt.”
Vì vậy Kỷ Vô Địch chờ phần lớn mọi người đến xong, công bố ra quyết định vĩ đại của mình.
Lần này ngược lại không có ai phải đối. Dù sao bọn họ cũng không phải kẻ mù, pháo hoa lớn như thế bất kể là ai cũng thấy được. Bọn họ có ngốc hơn nữa cũng minh bạch hiện giờ chạy đi Tĩnh Hương am là tự chui đầu vào lưới.
Cho nên không đợi Phiền Tế Cảnh vì Kỷ Vô Địch làm chú giải, bọn họ đã tốp năm tốp ba kết bạn trở về hết.
Khinh công Trình Trừng Thành vốn không tệ, nhưng bởi vì trên lưng có thêm một người, cất bước lại chậm, cho nên chờ lúc hắn sắp đến thì đã thấy bạch đạo nhân sĩ chậm chạp trở về.
“Xảy ra chuyện gì?” Trình Trừng Thành bên cản lại Hoa Hoài Tú, bên bất động thanh sắc đem Lục Thanh Y phóng xuống.
Hoa Hoài Tú vẻ mặt ngưng trọng nói: “Có người tiết lộ hành tung.”
“Ai?”
“Không biết.” Mắt Hoa Hoài Tú hướng bốn phía nhìn một chút, phát hiện có vài người cũng đang làm như hắn, “Nhưng ít ra cũng chứng thực được, trong chúng ta chắc chắn có người của Lam Diễm Minh.”
Trình Trừng Thành nhìn thấy biểu tình người khác vừa kinh nghi lại vừa ảo não, trong lòng rùng mình. Từ lúc tiệc rượu mừng thọ Lăng Vân đạo trưởng đến giờ, âm mưu của Lam Diễm Minh cứ một cái nối tiếp một cái, khiến người của bạch đạo nhìn cũng không kịp, tổn thất thảm trọng. Lần này ngay cả Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng đều mất rồi, Lam Diễm Minh lại chỉ tổn thất một ít tiểu lâu la, thật không khỏi khiến người ta uể oải.
Hoa Hoài Tú ánh mắt chợt lóe, thấy Phiền Tế Cảnh đang theo Kỷ Vô Địch đi phía trước, lập tức nói: “Trình huynh cũng trở về nghỉ tạm đi. Việc này ngày mai bàn bạc kỹ hơn cũng không trễ.” Hắn nói xong thì hướng phía Phiền Tế Cảnh đuổi theo.
Trình Trừng Thành thở dài. Bàn bạc kỹ hơn. . . Chính xác, bọn họ giờ ngoại trừ bàn bạc kỹ hơn ra, cũng không còn biện pháp nào khác nữa rồi. Hắn lắc đầu, nghĩ đến tinh anh của bạch đạo võ lâm hầu như đã tập hợp gần đủ hết, lại vẫn như con ruồi không đầu bay tán loạn, không có quy tắc trật tự gì cả. Mà người ra hiệu lệnh lại tùy ý làm bậy, không hành động theo lẽ thường như Huy Hoàng Môn môn chủ, thật không khỏi đối với tương lai của bạch đạo hoàn toàn thất vọng.
Hắn suy nghĩ một chút, đang muốn trở về, cánh tay lại bị ôm lấy. Quay đầu lại đã thấy Lục Thanh Y đang bất mãn trừng hắn.
“Lục chưởng môn.” Ánh mắt từ trên mặt đối phương chậm rãi chuyển xuống cánh tay mình.
Lục Thanh Y nói: “Ngươi chắc sẽ không đem ta vứt bỏ lại nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này chứ?”
. . .
Ý hắn còn không phải là trở về cũng muốn cõng?
Trình Trừng Thành tâm tình đang sa sút, nghe vậy thật ngay cả giả cười cũng không còn khí lực, cố nén vẻ không duyệt nói: “Đã đi đoạn đường dài như vậy, ta cho rằng Lục chưởng môn đã thanh tỉnh rồi.”
Lục Thanh Y không buông tay, “Ta đây một đường đều là ngủ.”
Trình Trừng Thành không nói gì.
“Hơn nữa càng ngủ càng buồn ngủ.” Hắn oán giận. Đều tại đám người khó hiểu này, buổi tốt không hảo hảo ở đó ngủ, cứ khăng khăng là phải ngắm trăng. Ngắm trăng thì cứ ngắm trăng đi, dù sao cũng không ảnh hưởng người. Ai biết ngắm chưa được phân nửa, đám người kia không biết bị ánh trăng kích thích làm sao, lại muốn chạy đi cứu người. Cứu người thì cứ cứu người đi, dù sao thì đi sớm giải tán sớm, ai biết mới đi cứu được phân nửa, lại lên đường hồi phủ. Hắn càng nghĩ càng không vui, phất tay áo nói: “Mà thôi, các ngươi thích cứu người thì cứ tự mình đi cứu đi, chờ đem được người cứu ra rồi, đưa ta thiếp mời tới ăn mừng là được.”
Trình Trừng Thành lấy làm kinh hãi, trở tay nắm lấy cánh tay vừa thả ra, “Ngươi đi nơi nào?”
“Đi tìm bằng hữu của ta a.” Lục Thanh Y nhìn một chút bốn phía, lại là hai người bọn họ bị đơn độc bỏ lại, cái tên Thục Xuyên đại hiệp tức tức oai oai kia không ở đây, chính là thời cơ cực tốt để bôi mỡ vào chân (í nói chạy trốn), nếu không còn muốn chờ đến lúc nào?
Nhưng Trình Trừng Thành không buông tay. Giỡn, nếu hắn mặc kệ cho người kia đi mất, e rằng ngày mai sẽ có tin đồn Thái Sơn và Thanh Thành bất hòa. Bạch đạo võ lâm đã đủ loạn rồi, cũng không cần thêm một cái nội bộ lục đục nữa.
Lục Thanh Y muốn gạt tay ra, Trình Trừng Thành lại không cho.
Lúc giằng co, tay Trình Trừng Thành nắm càng lúc càng chặt.
Lục Thanh Y nổi giận, “Ngươi buông tay.”
Nhìn thấy vẻ mặt hắn, Trình Trừng Thành mở miệng đã muốn nói ta không bỏ, thế nhưng lời đến bên miệng thì đã rất lý trí mà nhịn lại, “Lục chưởng môn.”
Lục Thanh Y trừng mắt nhìn hắn.
“Đệ tử Thanh Thành chúng ta từ nhỏ đã được dạy, đồ lấy từ đâu thì nhất định phải đem nó trả về đúng nguyên chỗ đó.” Trình Trừng Thành chậm rãi nói.
Mắt Lục Thanh Y vốn đã trợn tròn giờ lại mở lớn hơn nữa, không thể tin được nói: “Ngươi nói ta là đồ vật.”
. . .
Về vấn đề mẫn cảm có phải là đồ vật hay không, Trình Trừng Thành đương nhiên sẽ không trực tiếp trả lời trả lời. Hắn chỉ là hàm súc nói: “Xin Lục chưởng môn thành toàn.”
Lục Thanh Y: “. . .”
Chưởng quỹ nhà trọ hơn nửa đêm đứng dậy đi nhà xí, lại thấy vô số thân ảnh từ bốn phương tám hướng nhảy vào sân, sợ đến mức động liên tục mà không dám di chuyển. Chờ những người đó đến gần rồi, hắn mới nhìn rõ ra là khách trọ.
Chỉ là như thế, hắn đã bị dọa đến tắt tiếng.
Bạch đạo hắc đạo trên giang hồ hắn phân không rõ lắm, chỉ biết người giang hồ đều có võ công, đều thích cầm vũ khí, đều có năng lực dùng đầu ngón út nghiền chết hắn.
Cho nên lúc những người này sát bên người hắn mà qua, hắn ngoại trừ lấy lòng chính là lấy lòng.
“Chưởng quỹ.” Một thiếu niên khuôn mặt trắng nõn hớn hở dừng bước trước mặt hắn.
Chưởng quỹ cả thở mạnh cũng không dám. Không phải vì thiếu niên đang cười híp mắt trước mặt mình có bao nhiêu đáng sợ, mà là người đi theo sau y, anh tuấn nam tử kia một thân ngạo khí khiến người khác sợ hãi . “Khách quan xin phân phó.”
“Ta đói bụng rồi.” Niên thiếu vẻ đáng thương mong chờ nhìn hắn.
Cơn buồn ngủ của chưởng quỹ từ lúc rời giường đến khi nhìn thấy bọn họ thì giống như con bọ chó chỉ búng một cái đã bị dọa cho nhảy đi mất tăm mất tích, lúc này ngoại trừ nội cấp ra, rất tinh thần, vì vậy không chút do dự nói: “Khách quan muốn ăn gì, ta sai người đi làm.”
Niên thiếu nhãn tình sáng lên, “Ta muốn ăn mứt quả!”
. . .
Đã đói bụng lại ăn mứt quả?
Chưởng quỹ cười đến thập phần miễn cưỡng, hồi lâu mới nói: “Người bán mứt quả khả năng phải thêm hai canh giờ nữa mới xuất hiện trên phố.”
Miệng của thiếu niên dẩu lên.
Chân mày của nam tử phía sau thiếu niên nhíu lại.
Vì vậy chưởng quỹ trong lòng nhảy mạnh, vội vàng cuống quýt đáp: “Thế nhưng ta có quen người trong nhà, ta lập tức bảo điếm hỏa kế đi tìm hắn.”
Niên thiếu mân mê đôi môi, “Nhưng ta đợi không nổi nữa.”
. . .
“Ta tự mình đi.” Chưởng quỹ xoay người hoảng hoảng hốt hốt chạy ra ngoài.
Chờ hắn đi ra khỏi nhà trọ rất xa, mới bị cảm giác nội trướng mà giật mình tỉnh giấc —— hắn hình như quên đi tới một chỗ rồi.
Chưởng quỹ gấp rút tìm một chỗ giải quyết vấn đề, ngẩng đầu đã thấy một người cao lớn đang khom lưng từ hướng cửa thành tiến vào.
Rõ ràng là, tường thành Lan Châu lần nữa bị coi thường rồi.
Nhìn gần, hắn mới thấy rõ thanh niên đang cõng một lam y nhân.
Đầu của lam y nhân kia tựa trên vai thanh niên, nhìn không ra là chết hay là bất tỉnh. Bất quá khi bọn họ đi ngang qua hắn thì, hắn hiếu kỳ nhìn trộm biểu tình của lam y nhân một chút, rất là bình thản.
Đại khái là ánh mắt hắn quá mức trực tiếp, thanh niên đã quay đầu lại.
Chưởng quỹ cả người run lên. Rõ ràng là một công tử văn nhã phong thần tuấn tú, thế nhưng vẻ mặt lúc này lại có vẻ âm trầm không nói nên lời.
Niệu ý trong thân thể thoáng cái rụt trở về, hắn đánh cái rùng mình, không hề quay đầu hướng nhà bán mứt quả đi đến.
Cái gọi là trước lạ sau quen.
Có kinh nghiệm ngắm trăng lần đầu tiên, nửa tháng kế tiếp tất cả mọi người đều ngắm đến phi thường tập quán, phi thường tự nhiên, phi thường ăn ý. Quan phủ vốn khẩn trương đề phòng đám võ lâm cao thủ thích leo tường này, nhưng sau lại phát hiện bọn họ trừ thưởng nguyệt đạp thanh (ngắm trăng đạp cỏ) ra cũng không có hành động gì khác, cũng tùy bọn họ. Bởi vì hành vi của bọn họ đích thực rất có quy luật ——
Bữa cơm qua đi, thu dọn đồ đạc. Ánh trăng mọc lên, hướng ngoài thành chạy. Pháo hoa nở rộ, hoàn thành mục đích. Dẹp đường hồi phủ, không được dị nghị.
Nội gian vẫn không tìm được, pháo hoa vẫn như trước đêm đêm chiếu sáng bầu trời.
Bởi đã tới tới lui lui rất nhiều lần, thậm chí tâm tình cũng không còn kích động như lúc bắt đầu, ngược lại từ sung mãn thành bình thản, thư chậm, lặng yên. Bầu trời trăng sáng nhô cao, bên người đã kết giao được thật nhiều hảo hữu, mang một bầu rượu, cầm ít hoa sinh (đậu phụng), vừa đi vừa hàn huyên, cỡ nào khoái trá.
Mặc dù vẫn có người không cho việc này là đúng, nhưng vẫn theo phần lớn mọi người thích ứng cuộc sống như thế, ngoại trừ Lục Thanh Y.
Trên thực tế hành động ban đêm ra thành dạo chơi thế này hắn chỉ tham gia quá một lần, bắt đầu từ ngày thứ hai thì bệnh không dậy nổi. Ngày thứ bảy thì ra ngoài tìm thầy thuốc, vả lại vừa đi là không trở về.
Nhưng việc hắn rời đi cũng không dấy lên sóng gió gì. Vốn Thái Sơn chưởng môn di thế độc lập, không thích ở trong đội ngũ là chuyện mà mọi người sớm đã biết, bọn họ ngược lại còn đối với việc hắn tới tham gia cứu viện lần này mà cảm thấy vạn phần hiếu kỳ.
Duy nhất cảm thấy tiếc nuối chính là Thục Xuyên đại hiệp. Bởi vì người là hắn mời đến, không nghĩ tới chính là lấy giỏ múc nước thành công dã tràng.
Duy nhất cảm thấy may mắn chính là Trình Trừng Thành. Bởi vì hắn không cần phải làm trâu làm ngựa nữa.
Giữa lúc mọi người đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên không trung sáng lạn tản ra, chuẩn bị xoay người trở về thành, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to: “Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch đánh vào rồi!”
Những lời này bị lập lại đến ba lần, mọi người mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng mà bỏ lại bầu rượu hoa sinh, mang theo vũ khí hướng Tĩnh Hương am đánh vào.
Rất nhiều năm sau, lúc mà trận tập kích bất ngờ ở Tĩnh Hương am trở thành minh chứng cho trí mưu siêu quần Huy Hoàng Môn môn chủ, trở thành giai thoại lưu truyền cho hậu thế thì, Tả Tư Văn nhịn không được hỏi Kỷ Vô Địch: “Về việc này, ta nghĩ đã thật lâu, vẫn không nghĩ ra thâm ý của môn chủ.”
Kỷ Vô Địch ý bảo hắn tiếp tục.
“Tuy nói đã cách nửa tháng, Lam Diễm Minh từ một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, tới suy, tới kiệt, nguyên nhân là liên tiếp phòng bị liên tiếp thất bại mà thả lỏng cảnh giác, thế nhưng bạch đạo mọi người cũng thế. Lúc ngươi cùng với Viên tiên sinh xông vào Tĩnh Hương am, kỳ thực sĩ khí cũng không sai biệt lắm, không thể tính là chiếm ưu thế được. Vì sao môn chủ còn muốn kéo dài thời gian lâu như vậy?”
Kỷ Vô Địch lại cười nói: “Ngươi không cảm thấy, mỗi ngày đều dẫn theo một đám người ra ngoài dạo dạo, rất thú vị?”
Tả Tư Văn: “. . .” Hắn nếu đã nhịn không hỏi nhiều năm như vậy, sao không nhịn tiếp đi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất