Quyển 10 Chương 10: CHẠM TRÁN Ở QUÁN RỪNG
Buổi sáng trời lạnh, nhưng có nắng. Đêm qua, Tarzan và Tròn Vo thao thức trò chuyện tới nửa đêm, vì vậy mà ngủ quên. Khi chúng thức dậy thì đã không còn cả thời gian để ăn sáng, nếu muốn có mặt đúng giờ ở nhà Gaby. Đành bỏ bữa vậy, chớ sao! Với Tarzan chuyện đó không có gì đáng kể, nhưng với Tròn Vo thì quả là một thảm hoạ. Thằng này liền cắp theo sôcôla, nhóp nhép luôn mồm làm Tarzan cũng thấy… kinh hoàng:
- Mày làm cái gì mà ngốn dữ dôih như sắp chết đến nơi vậy, mập?
Tròn Vo ngỏn ngoẻn:
- Ồ, đại ca. Tao tưởng bữa nay mày sẽ nương nhẹ tao một chút chớ, bởi dư âm của lời khen từ miệng ông già Gaby tối qua hẳn còn réo rắt tới giờ mà.
Coi thằng mập bữa nay mà cũng biết xóc óc nữa kìa! Tarzan phì cười và lập tức nghĩ ra cách trả miếng. Hắn dận pê-đan vọt xe như tên bắn. Y như rằng, Kloesen phải rượt theo trối chết. Nó la lên oai oái:
- Hành hạ nhau chi đại ca. Đợi tao với!
Công Chúa đã chờ sẵn hai đứa ở trước cửa với xe đạp, con Oskar và… Máy Tính Điện Tử. Thằng quân sư quả tình không hề chậm chân trong những cuộc hẹn bao giờ. Kim đồng hồ có vẻ như là một bộ phận trong cái đầu tính toán của nó. Ê, sao khuôn mặt của Công Chúa sáng nay đỏ phừng phừng, cả thằng Karl nữa. Hai quái có vẻ như đang phẫn nộ trước một chuyện gì ghê gớm.
Cô bé kêu lên ngay lúc Tarzan đủng đỉnh “bắt tay” con Oskar:
- Các bạn biết gì chưa?
Tarzan ngơ ngác trong lúc quân sư Karl làm một cuộc giải thích:
- Thằng khốn nạn đã đầu độc lũ cá, thưa đại ca. Tất cả những loài sống dưới đầm Schmolzel, nghĩa là cá chép, cá trắm, cá rô, ếch nhái… Tội của gã tày trời. Chỉ có một đứa mất tính người mới man rợ như vậy.
Tarzan và Tròn Vo bàng hoàng. Giọng Công Chúa nghẹn ngào:
- Lúc sáu giờ sáng nhà mình thức giấc bởi một cú điện thoại. Một người đàn ông có thói quen đi dạo trong sương mù đầm Schmolzel đã phát hiện hàng trăm con cá nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ông ta bắt gặp trong bụi cây gần đó một bình chất độc cạn sạch. Cảnh sát được báo tin đã lập tức tung đội hình vào chiến dịch truy tìm thủ phạm y hệt tối qua ở rạp xiếc. Trời ạ, ba mình vừa thông báo qua điện thoại: toàn bộ đầm Schmolzel đã bị nhiễm chất Aceton-Nitril. Một hàng rào bảo vệ môi trường đã được thiết lập cấp tốc nhưng… làm sao cứu được vô số cá đã chết và sẽ còn chết. Chưa kể việc tên hung thủ dọa sẽ còn ra tay tiếp một vố nữa. Gã nói rằng ngay đêm nay thành phố sẽ nếm mùi chết chóc…
Tròn Vo phun phì phì. Sau nước bọt là tiếng chửi thề:
- Đồ chó đẻ, đồ con lợn bẩn thỉu. Tao thề sẽ không bao giờ ăn cá nữa, mà sẽ ăn thịt thằng khốn nạn.
Tarzan bình tĩnh hơn:
- Còn vụ điều tra thằng Hibler ra sao?
- Ba mình nói giọng của gã không đồng nhất với giọng thằng gọi điện thoại tống tiền. Gã đã được trả tự do. Mục tiêu mới của ba mình lúc này là gã Manhold, kẻ sống cùng khoang xe với Mũi Ó. Ba mình nghi ngờ gã này đã “phôn” đến ông thị trưởng…
Tarzan dằn giọng:
- Hắn sẽ phải đền tội, dù hắn là ai! Tụi mình còn chờ gì nữa, đến ngay chỗ những người khổng lồ bằng đá thôi.
*
Một giờ sau Tứ quái đã đạp xe vào rừng Cổ Tích. Men theo một con đường mòn bọn chúng tới Quán Rừng. Đó là một cái quán dành cho khách du lịch đông đúc đến nỗi ngày chủ nhật mà không đặt chỗ trước thì đừng hòng có ghế ngồi. Người ta đồn rằng quán có hai yếu tố câu khách: thứ nhất, bếp quy tụ những tay đầu bếp trứ danh. Thứ hai, kiến trúc toàn gỗ của quán phù hợp với khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ngay giữa rừng.
Tròn Vo để ý quán nhanh hơn ai hết:
- Thức ăn ở đây dám “ngon lành” hơn cả món bít-tết khoai tây của Gaby mà mình đã từng nếm qua. Hy vọng lát nữa chúng ta sẽ có dịp thưởng thức bữa ăn sáng tại quán này. Tôi có đủ tiền đây.
Công Chúa lườm nó:
- Bạn ngưng nói chuyện về ăn uống một chút không được sao, chúng ta còn quá nhiều chuyện phải làm.
Đúng là Tứ quái còn quá nhiều chuyện phải làm. “Những người khổng lồ bằng đá” vẫn còn xa tít. Bốn đứa nối đuôi nhau đạp nặng nhọc suốt mười lăm phút mới đối diện được những nhân vật thần thoại kia.
Sáu tảng đá nhọn dựng đứng trong tư thế thật thân mật. Tảng cao nhất tới mười hai mét. Nó như có vẻ kẻ cả so với những tảng đá khác quây tròn kế bên. Không ai biết nhóm đá này xuất xứ từ đâu, có vẻ chúng tồn tại từ thời tiền sử.
Đám trẻ giương mắt ngó quanh. Rừng ở đây vốn thuộc dạng nguyên thủy, đâu đâu cũng thấy cây và bụi rậm um tùm. Khỏi kể đến dương xỉ, thứ thực vật này xuất hiện khắp mọi nơi.
Tròn Vo thắc mắc:
- Chỗ nào là “dấu X” hả đại ca?
Karl Máy Tính nhún vai đe doạ:
- Với cái bụng khệ nệ đó, chắc mày còn phải tìm cả tuần lễ quá.
Tarzan dựa xe vô một gốc cây:
- Tôi sẽ làm một thí nghiệm để tìm dấu X với cái mõm của chàng Oskar.
Hắn thọc tay vào túi quần lôi ra một bọc khăn giấy. Trong miếng khăn là chiếc tay nắm xe đạp của Hibler. Tarzan đưa “tang vật” lên cao:
- Chúng ta sẽ làm một bài toán với vật này của gã Mũi Ó. Hibler thường xuyên cầm vào đây mà. Tôi thì chẳng ngửi thấy gì cả, ngoài mùi cao su. Nhưng tôi đâu có cái mũi thính của Oskar. Nào, bây giờ mới tới hồi gay cấn đây. Để coi nào.
Chiếc dây buộc cổ Oskar được tháo ra. Tarzan gí cục cao su trước cánh mũi phập phồng của con chó. Nó “hộc” lên có vẻ khó chịu vì nhận ra đó chẳng phải là một cục xương để nhấm nháp. Tarzan hiểu rằng Oskar đã bén… mùi bèn thu lại chiếc tay nắm xe đạp. Hắn suỵt suỵt:
- Mất rồi. Tìm nó đi Oskar!
Mệnh lệnh vừa phát ra là trí óc loài chó của Oskar bừng tỉnh liền. Mũi nó bắt đầu lê sát đất và hít ngửi liên tục. Chưa đến vài giây nó đã sủa inh ỏi:
- Gấu, gấu…
Ê, con chó gần như lao thẳng vào một bụi cây trong chớp mắt với tiếng sủa khàn khàn khoái trá. Đám trẻ bám theo nó cấp kì. Phát hiện của Oskar hiện nguyên hình là một con nhím đang co rúm thân thể, xoè ra những chiếc lông tua tủa nhọn hoắt. Con nhím hoảng sợ phun phì phì.
Oskar “quê” quá đành đái tội lập công liền. Nó chạy nước kiệu đến tảng đá cao nhất trong nhóm khổng lồ. Tarzan thấy con cẩu dùng hai chân cào tới tấp đất đá dưới một bụi rậm.
Ôkê, “cái mùi” của thằng Hibler ít ra cũng bốc hơi cỡ đó chớ. Tarzan hài lòng lôi từ bụi rậm ra một cái thuổng. Y chang cái thuổng mà Hibler đã “tậu” được ở siêu thị. Tuy nhiên con Oskar thì không vội hài lòng như hắn. Có vẻ như nhiệm vụ của cu cậu vẫn chưa hoàn thành. Nó cứ cắm đầu cắm cổ bới hùng hục.
Đã đến lúc. Tarzan nói thật lớn:
- Tôi không phải nhà tiên tri, nhưng tôi chắc chắn rằng chúng ta sắp gặp tám bình Aceton-Nitril chôn giấu ở đây. Bình thứ chín đáng tiếc là đã bị rải xuống đầm Schmolzel, nếu không thì…
Hắn chụp ngay cái thuổng và thay thế vai trò Oskar để chứng minh cho kết luận của mình. Gaby run run tròng dây vào cổ con chó yêu dấu. Karl xúc động lau mắt kính. Tròn Vo cố giữ bình tĩnh bằng cách…nhét kẹo sôcôla vào mồm liên tục. Coi, dưới lớp đất mỏng, mũi thuổng của Tarzan đã chạm phải kim loại. Hắn cẩn thận moi đúng… năm bình lớn bằng cái xô nước. Trên những cái nắp xoáy vặn chặt là hình nổi sọ người với hai khúc xương bắt chéo. Biểu tượng của chất độc mà!
Tarzan thở phào:
- Kia kìa, hàng chữ mờ mờ: Aceton-Nitril.
Công Chúa nhảy tưng tưng như đang chơi một điệu disco:
- Có công mài… thuổng, có ngày nên… bình. Hoan hô Oskar và Tarzan.
Quân sư nhún vai:
- Mới có năm bình.
Tarzan cười tủm tỉm. Hắn đào tiếp và lôi lên đủ ba bình còn lại. Tròn Vo háo hức:
- Bây giờ tính sao hả đại ca?
- Quay lại Quán Rừng gấp. Ở đó có điện thoại. Tụi mình sẽ gọi điện cho ba Gaby. Đợi tao giấu mấy cái bình vào một nơi an toàn đã.
Tròn Vo mừng húm:
- Đại ca đi guốc trong bụng tao rồi. Hiểu nhau đến thế là cùng. Mình sẽ nhân tiện ăn điểm tâm nữa chớ.
- Tối ngày ăn với uống. Tạm dẹp chuyện đó đi để mà nghĩ xem các sự việc tụi mình biết liên quan thế nào với nhau chớ. Tôi thì cuộc rằng Hibler đã từng làm việc ở hãng vận chuyển. Chỉ có cơ may đó, gã mới “chôm” chín cái bình Aceton-Nitril được.
Kloesen gãi đầu:
- Cái trán tao công nhận nhưng cái bụng tao lại chưa hiểu mới chết. Tại sao hả Tarzan?
- Vì vụ mất cắp mà báo Tự Do đã đưa tin với vụ tống tiền cách nhau cả một năm. Thử nghĩ coi, nếu vụ tống tiền diễn ra liền sau vụ mất cắp thì cảnh sát đã điều tra mọi nhân sự liên quan đến hãng vận chuyển. Thằng Hibler sẽ bị lộ tẩy tức khắc. Không nhớ lời khai của gã sao, gã đã tuyên bố mình là một tay giang hồ phiêu bạt thích chu du thiên hạ, kì thực là gã tìm cách lánh mặt và xóa dần các dấu vết có thể dẫn tới gã. Lần trở lại thành phố này qua bộ cánh “xà ích” cho đoàn xiếc lưu động, gã nghĩ rằng thời của mình đã đến. Chà, điều khôi hài nhất đối với chúng ta là “Hibler, kể đầu độc thành phố” lại từng bị nghi ngờ chỉ “đầu độc lọ dưa chuột muối”. Chúng ta đã đánh giá thấp gã.
Tròn Vo và Karl Máy Tính lắc đầu. Nhưng con Oskar không lắc, nó gật gù kêu “ẳng, ẳng” và định phóng lại làm quen với con nhím. Dĩ nhiên cô chủ của nó đâu có để nó muốn làm gì thì làm!
*
Quán Rừng lúc này vắng hoe. Tứ quái ngồi yên vị ở một chỗ khuất. Tròn Vo lớn tiếng nhất:
- Cho ba suất bánh mì kẹp giò!
Karl chỉ gọi một suất. Gaby thì uống trà.
Tarzan nói với chị hầu bàn:
- Cho em một li sinh tố. À, em có chuyện muốn nhờ chị. Quán mình có điện thoại không?
Gaby đứng lên cùng với Tarzan. Chị hầu bàn đưa hai đứa đi. Tarzan nhấc phôn:
- Ồ, chú Glockner. Chú đang ở Sở hả? Tụi cháu đang có mặt ở Quán Rừng.
- Quán Rừng?
- Dạ, tại rừng Cổ Tích, nơi có những người khổng lồ bằng đá đó chú. Tụi cháu đã tìm được tám bình Aceton-Nitril còn lại. Nhờ công của Oskar đó ạ. Chúng cháu đã cho nó ngửi tay nắm cao su tháo từ xe đạp của Hibler. Oskar còn tìm thấy cả cái thuổng mà Hibler đã mua ở siêu thị nữa.
- Chà, các con thật tài tình, chú muốn nói cả con chó nữa đó. Vậy mà thằng khốn cứ chối đây đẩy là không có mua cái thuổng nào. Thôi… À, mà các con cứ ở nguyên đó nghe…
Mặt Gaby ửng hồng. Cô bé chen đến sát ống nghe để khỏi bỏ sót câu nào của cha. Tuy nhiên, cha cô tự nhiên im bặt. Hình như ông đang ngạc nhiên và mừng đến không thốt nên lời. Rồi trong ống nghe chợt rõ tiếng ông hít một hơi thật sâu nhẹ nhõm khiến hai đứa cùng mỉm cười sung sướng.
- Chú sẽ phái các đồng nghiệp đến ngay Quán Rừng. Vừa rồi chú có hỏi cung Klemm về mối quan hệ với Hibler. Lão ta lần này tỏ vẻ hối hận chỉ đích danh Hibler là cha đẻ của các vụ tống tiền. Chính Hibler đã “đạo diễn” cho lão ta làm vụ thuốc độc trong lọ dưa chuột muối để kiếm chác. Loại thuốc độc trong lọ dưa chuột cũng do Hibler cung cấp. Còn gã thì sẽ ra tay một cách vĩ đại hơn. Gã bảo sẽ làm một vụ động trời khiến lão Klemm sợ đến nỗi im thin thít… Té ra Hibler là thủ phạm vụ tống tiền toàn thành phố, vậy kẻ tòng phạm gọi điện cho ông thị trưởng là ai? Các con đợi đó nghe!
Tarzan và Gaby quay lại bàn. Coi, khuôn mặt hai thằng Máy Tính Điện Tử và Tròn Vo ngây độn như tạc bằng gỗ. Có chuyện gì mới mẻ chăng? Thằng mập đưa một ngón tay lên trỏ môi:
- Suỵt…
Tarzan thì thầm:
- Có chuyện gì hả?
Karl nói nhỏ:
- Thằng Mũi Ó vừa xuất hiện, bằng… tiếng nói. Chính là giọng của gã, tụi tao nhận ra ngay, dù khuất sau quầy. May mà gã không thấy tụi tao. Có lẽ gã đã đi vô phòng dành cho khách uống rượu ở phía sau.
Mặt Gaby mới ửng hồng đã tái mét. Tarzan khoát tay ra dấu cho ai nấy ngồi nguyên vị trí, còn hắn thì men theo lối hẹp. Ở đó hắn có thể ghé mắt ngó vào phòng.
Đúng như quân sư đoán, thằng ác ôn mang tên Hibler ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa, hai tay khoanh như ông chủ lớn. Hình như gã đợi một người nào.
Cửa trước bật mở. Nhân vật gã đợi đang từ từ bước vô.
- Chào Erwin. Tôi xin lỗi đã đến trễ. Xe bị trục trặc.
- Không sao. Tao cũng mới đến mà.
Người đàn ông mới đến cười hề hề rồi ngồi xuống sát bên Hibler. Hai con mắt Tarzan như muốn lồi khỏi tròng. Hắn đã “tính” đủ kiểu mà vẫn… lọt sổ. Ai mà ngờ…
Đúng thế. Ai mà ngờ lại là lão. Người vừa xuất hiện chính là Wolfram Watzl, kẻ đã nướng nhẵn hai mươi hai ngàn mark của những người đã tin cậy mình vào sòng bạc và dựng đứng câu chuyện mất bóp ở rạp xiếc để né tránh tội lỗi.
Tarzan thụt đầu lại. Hai gã tội phạm chuyện trò rõ mồn một. Hibler phát ngôn trước:
- Tao đi xe đạp đến đây. Tụi mình giàu sụ rồi. Mỗi đứa nửa triệu mark. Mày phải biết, với nửa triệu đồng mình sẽ mua được bao nhiêu “xế hộp” chớ. Sao? Mày tính làm gì với phần chia của mình?
Watzl gần như cười sặc:
- Này nhé, trước hết tôi sẽ ói ra hai mươi hai ngàn mark tiền thua bạc để khỏi phải thất nghiệp ở hãng. Cái sáng kiến mất bóp ở rạp xiếc vừa qua đã dạy cho tôi bài học nhớ đời, suýt nữa thì bị lộ tung tích hết làm được chuyện lớn. Thì cũng do đại ca chứ ai, đại ca muốn chơi đoàn xiếc nên xúi tôi làm một công hai việc.
- Ồ, đừng đổ thừa nhau vậy Wolfram. Sáng kiến đó tốt đấy. Nếu không có lũ ranh con khốn khiếp ấy thì mày đã thành công rồi. Và lão già Rettberg cùng bầu đoàn thê tử của lão đã bị nếm mùi vỡ nợ. Còn chuyện mày để bị bắt quả tang ngoài ga thì đâu phải lỗi tại tao. Tại mày, tại mày, tại mày... nghe chưa? Mày mà còn nát rượu và mê cờ bạc thì trong tương lai quan hệ của chúng ta khó mà tồn tại được. Tao báo trước đó nghe!
Mặt Watzl sa sầm. Lão nhất định không chịu lép vế:
- Tôi đã đóng kịch hoàn hảo, tối thiểu cũng hơn đại ca. Cảnh sát lẫn bọn nhãi con tập tành thám tử đều cho tôi là một kẻ thảm hại vứt bên lề xã hội không thèm chú ý đến. Nhờ vậy chỉ mình tôi mới hoàn thành vai trò kẻ tống tiền.
- Tao… đồng ý. Mày giỏi.
- Nhưng đại ca cũng có công lớn. Hai đứa mình kết hợp thành một cặp bài trùng số một. Sáng kiến là do tôi, còn đại ca “xoáy” được chất độc. Hai thằng mình đã thừa cáo già để chờ đợi suốt một năm. Bây giờ thì khỏi nói, cái thành phố bẩn thỉu này đang sợ chết khiếp. Chúng sẽ phải xì ra một triệu mark. Cú “phôn” tuyệt hảo ở rạp xiếc đã có tác dụng hết sảy. Các vị tai to mặt lớn của thành phố hứa sẽ bảo vệ cuộc sống của mọi người. Ôkê, bảo vệ thì làm ơn “nhả” đúng một triệu mark. Chưa kể vụ đầu độc cả đầm cá đêm qua mà đại ca phối hợp thực hiện. Tuyệt vời, ai mà ngờ đại ca lại thực hiện khi mà mới hồi tối đại ca còn bị tụi “cớm” hỏi cung. Cũng như bọn cảnh sát dò giọng đại ca liên tục, đâu ngờ chính tôi “phôn” cho lão thị trưởng. Chà, khoái thật!
- Nhưng tao vẫn phải cẩn thận, Watzl. Lão thanh tra đang bám theo tao như quỷ ám.
- Nhưng “mũi dùi mới” của lão lại chĩa vào thằng Manhold kia mà. Tội nghiệp thằng vai u thịt bắp chẳng dính dáng gì…
Hai tên ma đầu đột ngột im bặt khi chị hầu bàn bước vào. Cái khay trên tay chị đầy ắp những chai bia.
- Các ông muốn gọi gì thêm, hãy đợi tôi một chút. Tôi còn bốn người khách nữa.
Tarzan núp ngoài cửa giật thót mình. Điều đó có nghĩa là chị hầu bàn sắp đi qua đây sang phòng của hắn và các chiến hữu. Hắn chưa kịp có phản ứng gì thì chị hầu bàn đã sừng sững trước mặt. Giọng chị ta trong veo:
- Đi lộn chỗ hả cậu bé? Nhà vệ sinh đi lối kia cơ mà. Tôi không biết cô bạn gái của cậu có định gọi gì thêm không, ấy chết… tại sao tôi lại có thể lú lẫn đến thế. Hình như cậu có kêu một li sinh tố…
Chị ta đi như chạy qua phòng uống rượu của hai kẻ tống tiền và đóng sập cửa lại. Cách chạy hớt ha hớt hải của người hầu bàn khiến Hibler và Watzl không khỏi chú ý.
Hibler ló đầu ra và thoáng thấy bóng Tarzan ẩn hiện. Gã kêu:
- Thằng nhãi chó chết. Nó vừa nấp ngoài cửa nghe trộm kìa!
Lão Watzl há hốc miệng vì sợ hãi. Không gian trong vài giây như bị tê liệt. Rồi… Hibler đứng lên.
- Tao sẽ thanh toán thằng oắt con này. Nó cực kì nguy hiểm đó, Watzl!
Gã xô ghế cái rầm và nện những bước chân thình thịch rượt theo bóng Tarzan qua phòng giải khát. Coi, đôi mắt gã như dại hẳn đi. Trời ạ, có đủ bốn đứa nhóc, bốn kẻ thù không đội trời chung của gã.
Hibler rú lên như điên khùng:
- Wolfram. Lũ ranh con khốn kiếp đang tụ họp ở đây. Tụi mình không còn lối thoát nào khác. Hoặc tiêu diệt chúng hoặc tao với mày toi đời. Tao quyết định đốt luôn quán và làm gọn luôn con mẹ hầu bàn. Không tha thứ luôn bất cứ kẻ nào có mặt trong rừng lúc này. Làm gọn. Hiểu chứ Wolfram? Động chân động tay lên nào!
Gã thọc tay vào túi lôi ra một sợi dây xích bị ngắt quãng bởi ba khúc gỗ. Tarzan hiểu thứ vũ khí đó hơn ai hết:
- Côn nhị khúc!
Hắn không để cho địch thủ tấn công. Trong tích tắc Tarzan như người đang làm xiếc. Hắn hất chiếc ghế nặng nề bằng gỗ dẻ từ dưới chân lên cao, đưa bàn tay mặt chụp lấy và… giáng thẳng xuống.
- A, a…
Mũi Ó bị táng trúng đầu tối sầm mặt. Chiếc côn nhị khúc tuột khỏi tay và gã không còn biết gì hết.
Tarzan cúi xuống nhặt chiếc côn và sẵn sàng tự vệ khi thấy Watzl xuất hiện. Hắn đe:
- Tôi ghê tởm bạo lực, nhưng nếu ông nhúc nhích khỏi chỗ dù chỉ một phân, tôi sẽ lại ra đòn đó nghe!
Mặt Watzl xám ngoét như tro. Lão run rẩy đứng chôn chân. Rõ ràng lão thuộc loại người xảo quyệt có hạng nhưng lòng can đảm thì không đáng một xu.
Tarzan quay sang Karl:
- Mày “phôn” gấp về Sở cảnh sát giùm tao đi Máy Tính! Nói họ lẹ lên!
Đúng lúc đó chị hầu bàn đi vào. Cái đầu đẫm máu của Hibler làm chiếc khay đựng li sinh tố của chị ta văng khỏi tay rơi xuống đất. Chị ta ôm mặt chạy như ma đuổi.
*
Phút cuối thật trôi chảy. Cảnh sát đến nhanh ở mức có thể. Lão Watzl tra tay vô còng số 8 không một chút kháng cự. Thê thảm cho cho thằng Hibler, gã chỉ hơi ú ớ lúc hai nhân viên an ninh xốc nách gã ra xe. Dễ gì mà tỉnh được trước một cú “sốc” nháng lửa như thế.
Thanh tra Glockner cùng với các chuyên gia hóa học cũng có mặt đúng lúc để gom lại số chất độc mà Tarzan đã chỉ cho họ.
Ngay chiều hôm đó, đúng vậy, ông thị trưởng đã khoản đãi Tứ quái TKKG với đông đủ các quan khách và báo chí tại đại sảnh. Dĩ nhiên, không thể thiếu sự hiện diện của các phóng viên báo Tự Do và đôi bạn mới Blitti, Dirk.
Người ta thi nhau khen ngợi khiến Tứ quái rất bối rối. Cả sáu đứa còn được tặng quà, các nhà nhiếp ảnh thì bấm máy lia lịa. TKKG phải kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần hành trình lần theo dấu vết bọn tội phạm của chúng. Có ai đó không quên nhắc lại cả vụ dưa chuột muối bị đầu độc ở siêu thị…
Tuyệt hơn nữa là bữa liên hoan chiều hôm sau ở nhà Gaby do ông bà Glockner mời. Bữa ăn diễn ra vui nhộn, như ở bất cứ cuộc vui nào có mặt TKKG, lần này còn thêm cả hai người bạn mới. Gaby giúp mẹ nấu nướng, được lũ bạn khen không tiếc lời.
Tròn Vo ngồm ngoàm thưởng thức món kem sôcôla tráng miệng, tấm tắc:
- Trời ơi, mình đâu có ngờ thành viên băng Tứ quái nữ công gia chánh cũng… bá phát như vầy chớ!
Còn phải hỏi, Gaby chu đáo đã dành riêng cho mập ta tới hai suất kem lận.
Đâu đã hết, tan tiệc, cả đám còn được mời tới rạp xiếc Sarani. Ông giám đốc Rettberg - cực kì hãnh diện vì công lao của con trai trong đặc vụ này – đã hoan hỉ đãi lũ trẻ một buổi diễn hay tuyệt, và, ơn Chúa, không hề có sự cố, êm đẹp từ đầu chí cuối.
Gaby ghé sát tai Tarzan thì thầm:
- Rạp xiếc mới ngon lành làm sao, phải không đại ca. Vậy mà đám Hibler lại nghĩ tới việc phá hoại tất cả, thật điên rồ. Ơ này, Tarzan…
Cô bé chợt im bặt, mặt đỏ bừng, hất nhẹ món tóc mái vàng óng như lụa đã hơi dài…
Thì ra, Tarzan nãy giờ đâu có thèm để mắt tới rạp xiếc…
- Mày làm cái gì mà ngốn dữ dôih như sắp chết đến nơi vậy, mập?
Tròn Vo ngỏn ngoẻn:
- Ồ, đại ca. Tao tưởng bữa nay mày sẽ nương nhẹ tao một chút chớ, bởi dư âm của lời khen từ miệng ông già Gaby tối qua hẳn còn réo rắt tới giờ mà.
Coi thằng mập bữa nay mà cũng biết xóc óc nữa kìa! Tarzan phì cười và lập tức nghĩ ra cách trả miếng. Hắn dận pê-đan vọt xe như tên bắn. Y như rằng, Kloesen phải rượt theo trối chết. Nó la lên oai oái:
- Hành hạ nhau chi đại ca. Đợi tao với!
Công Chúa đã chờ sẵn hai đứa ở trước cửa với xe đạp, con Oskar và… Máy Tính Điện Tử. Thằng quân sư quả tình không hề chậm chân trong những cuộc hẹn bao giờ. Kim đồng hồ có vẻ như là một bộ phận trong cái đầu tính toán của nó. Ê, sao khuôn mặt của Công Chúa sáng nay đỏ phừng phừng, cả thằng Karl nữa. Hai quái có vẻ như đang phẫn nộ trước một chuyện gì ghê gớm.
Cô bé kêu lên ngay lúc Tarzan đủng đỉnh “bắt tay” con Oskar:
- Các bạn biết gì chưa?
Tarzan ngơ ngác trong lúc quân sư Karl làm một cuộc giải thích:
- Thằng khốn nạn đã đầu độc lũ cá, thưa đại ca. Tất cả những loài sống dưới đầm Schmolzel, nghĩa là cá chép, cá trắm, cá rô, ếch nhái… Tội của gã tày trời. Chỉ có một đứa mất tính người mới man rợ như vậy.
Tarzan và Tròn Vo bàng hoàng. Giọng Công Chúa nghẹn ngào:
- Lúc sáu giờ sáng nhà mình thức giấc bởi một cú điện thoại. Một người đàn ông có thói quen đi dạo trong sương mù đầm Schmolzel đã phát hiện hàng trăm con cá nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ông ta bắt gặp trong bụi cây gần đó một bình chất độc cạn sạch. Cảnh sát được báo tin đã lập tức tung đội hình vào chiến dịch truy tìm thủ phạm y hệt tối qua ở rạp xiếc. Trời ạ, ba mình vừa thông báo qua điện thoại: toàn bộ đầm Schmolzel đã bị nhiễm chất Aceton-Nitril. Một hàng rào bảo vệ môi trường đã được thiết lập cấp tốc nhưng… làm sao cứu được vô số cá đã chết và sẽ còn chết. Chưa kể việc tên hung thủ dọa sẽ còn ra tay tiếp một vố nữa. Gã nói rằng ngay đêm nay thành phố sẽ nếm mùi chết chóc…
Tròn Vo phun phì phì. Sau nước bọt là tiếng chửi thề:
- Đồ chó đẻ, đồ con lợn bẩn thỉu. Tao thề sẽ không bao giờ ăn cá nữa, mà sẽ ăn thịt thằng khốn nạn.
Tarzan bình tĩnh hơn:
- Còn vụ điều tra thằng Hibler ra sao?
- Ba mình nói giọng của gã không đồng nhất với giọng thằng gọi điện thoại tống tiền. Gã đã được trả tự do. Mục tiêu mới của ba mình lúc này là gã Manhold, kẻ sống cùng khoang xe với Mũi Ó. Ba mình nghi ngờ gã này đã “phôn” đến ông thị trưởng…
Tarzan dằn giọng:
- Hắn sẽ phải đền tội, dù hắn là ai! Tụi mình còn chờ gì nữa, đến ngay chỗ những người khổng lồ bằng đá thôi.
*
Một giờ sau Tứ quái đã đạp xe vào rừng Cổ Tích. Men theo một con đường mòn bọn chúng tới Quán Rừng. Đó là một cái quán dành cho khách du lịch đông đúc đến nỗi ngày chủ nhật mà không đặt chỗ trước thì đừng hòng có ghế ngồi. Người ta đồn rằng quán có hai yếu tố câu khách: thứ nhất, bếp quy tụ những tay đầu bếp trứ danh. Thứ hai, kiến trúc toàn gỗ của quán phù hợp với khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ngay giữa rừng.
Tròn Vo để ý quán nhanh hơn ai hết:
- Thức ăn ở đây dám “ngon lành” hơn cả món bít-tết khoai tây của Gaby mà mình đã từng nếm qua. Hy vọng lát nữa chúng ta sẽ có dịp thưởng thức bữa ăn sáng tại quán này. Tôi có đủ tiền đây.
Công Chúa lườm nó:
- Bạn ngưng nói chuyện về ăn uống một chút không được sao, chúng ta còn quá nhiều chuyện phải làm.
Đúng là Tứ quái còn quá nhiều chuyện phải làm. “Những người khổng lồ bằng đá” vẫn còn xa tít. Bốn đứa nối đuôi nhau đạp nặng nhọc suốt mười lăm phút mới đối diện được những nhân vật thần thoại kia.
Sáu tảng đá nhọn dựng đứng trong tư thế thật thân mật. Tảng cao nhất tới mười hai mét. Nó như có vẻ kẻ cả so với những tảng đá khác quây tròn kế bên. Không ai biết nhóm đá này xuất xứ từ đâu, có vẻ chúng tồn tại từ thời tiền sử.
Đám trẻ giương mắt ngó quanh. Rừng ở đây vốn thuộc dạng nguyên thủy, đâu đâu cũng thấy cây và bụi rậm um tùm. Khỏi kể đến dương xỉ, thứ thực vật này xuất hiện khắp mọi nơi.
Tròn Vo thắc mắc:
- Chỗ nào là “dấu X” hả đại ca?
Karl Máy Tính nhún vai đe doạ:
- Với cái bụng khệ nệ đó, chắc mày còn phải tìm cả tuần lễ quá.
Tarzan dựa xe vô một gốc cây:
- Tôi sẽ làm một thí nghiệm để tìm dấu X với cái mõm của chàng Oskar.
Hắn thọc tay vào túi quần lôi ra một bọc khăn giấy. Trong miếng khăn là chiếc tay nắm xe đạp của Hibler. Tarzan đưa “tang vật” lên cao:
- Chúng ta sẽ làm một bài toán với vật này của gã Mũi Ó. Hibler thường xuyên cầm vào đây mà. Tôi thì chẳng ngửi thấy gì cả, ngoài mùi cao su. Nhưng tôi đâu có cái mũi thính của Oskar. Nào, bây giờ mới tới hồi gay cấn đây. Để coi nào.
Chiếc dây buộc cổ Oskar được tháo ra. Tarzan gí cục cao su trước cánh mũi phập phồng của con chó. Nó “hộc” lên có vẻ khó chịu vì nhận ra đó chẳng phải là một cục xương để nhấm nháp. Tarzan hiểu rằng Oskar đã bén… mùi bèn thu lại chiếc tay nắm xe đạp. Hắn suỵt suỵt:
- Mất rồi. Tìm nó đi Oskar!
Mệnh lệnh vừa phát ra là trí óc loài chó của Oskar bừng tỉnh liền. Mũi nó bắt đầu lê sát đất và hít ngửi liên tục. Chưa đến vài giây nó đã sủa inh ỏi:
- Gấu, gấu…
Ê, con chó gần như lao thẳng vào một bụi cây trong chớp mắt với tiếng sủa khàn khàn khoái trá. Đám trẻ bám theo nó cấp kì. Phát hiện của Oskar hiện nguyên hình là một con nhím đang co rúm thân thể, xoè ra những chiếc lông tua tủa nhọn hoắt. Con nhím hoảng sợ phun phì phì.
Oskar “quê” quá đành đái tội lập công liền. Nó chạy nước kiệu đến tảng đá cao nhất trong nhóm khổng lồ. Tarzan thấy con cẩu dùng hai chân cào tới tấp đất đá dưới một bụi rậm.
Ôkê, “cái mùi” của thằng Hibler ít ra cũng bốc hơi cỡ đó chớ. Tarzan hài lòng lôi từ bụi rậm ra một cái thuổng. Y chang cái thuổng mà Hibler đã “tậu” được ở siêu thị. Tuy nhiên con Oskar thì không vội hài lòng như hắn. Có vẻ như nhiệm vụ của cu cậu vẫn chưa hoàn thành. Nó cứ cắm đầu cắm cổ bới hùng hục.
Đã đến lúc. Tarzan nói thật lớn:
- Tôi không phải nhà tiên tri, nhưng tôi chắc chắn rằng chúng ta sắp gặp tám bình Aceton-Nitril chôn giấu ở đây. Bình thứ chín đáng tiếc là đã bị rải xuống đầm Schmolzel, nếu không thì…
Hắn chụp ngay cái thuổng và thay thế vai trò Oskar để chứng minh cho kết luận của mình. Gaby run run tròng dây vào cổ con chó yêu dấu. Karl xúc động lau mắt kính. Tròn Vo cố giữ bình tĩnh bằng cách…nhét kẹo sôcôla vào mồm liên tục. Coi, dưới lớp đất mỏng, mũi thuổng của Tarzan đã chạm phải kim loại. Hắn cẩn thận moi đúng… năm bình lớn bằng cái xô nước. Trên những cái nắp xoáy vặn chặt là hình nổi sọ người với hai khúc xương bắt chéo. Biểu tượng của chất độc mà!
Tarzan thở phào:
- Kia kìa, hàng chữ mờ mờ: Aceton-Nitril.
Công Chúa nhảy tưng tưng như đang chơi một điệu disco:
- Có công mài… thuổng, có ngày nên… bình. Hoan hô Oskar và Tarzan.
Quân sư nhún vai:
- Mới có năm bình.
Tarzan cười tủm tỉm. Hắn đào tiếp và lôi lên đủ ba bình còn lại. Tròn Vo háo hức:
- Bây giờ tính sao hả đại ca?
- Quay lại Quán Rừng gấp. Ở đó có điện thoại. Tụi mình sẽ gọi điện cho ba Gaby. Đợi tao giấu mấy cái bình vào một nơi an toàn đã.
Tròn Vo mừng húm:
- Đại ca đi guốc trong bụng tao rồi. Hiểu nhau đến thế là cùng. Mình sẽ nhân tiện ăn điểm tâm nữa chớ.
- Tối ngày ăn với uống. Tạm dẹp chuyện đó đi để mà nghĩ xem các sự việc tụi mình biết liên quan thế nào với nhau chớ. Tôi thì cuộc rằng Hibler đã từng làm việc ở hãng vận chuyển. Chỉ có cơ may đó, gã mới “chôm” chín cái bình Aceton-Nitril được.
Kloesen gãi đầu:
- Cái trán tao công nhận nhưng cái bụng tao lại chưa hiểu mới chết. Tại sao hả Tarzan?
- Vì vụ mất cắp mà báo Tự Do đã đưa tin với vụ tống tiền cách nhau cả một năm. Thử nghĩ coi, nếu vụ tống tiền diễn ra liền sau vụ mất cắp thì cảnh sát đã điều tra mọi nhân sự liên quan đến hãng vận chuyển. Thằng Hibler sẽ bị lộ tẩy tức khắc. Không nhớ lời khai của gã sao, gã đã tuyên bố mình là một tay giang hồ phiêu bạt thích chu du thiên hạ, kì thực là gã tìm cách lánh mặt và xóa dần các dấu vết có thể dẫn tới gã. Lần trở lại thành phố này qua bộ cánh “xà ích” cho đoàn xiếc lưu động, gã nghĩ rằng thời của mình đã đến. Chà, điều khôi hài nhất đối với chúng ta là “Hibler, kể đầu độc thành phố” lại từng bị nghi ngờ chỉ “đầu độc lọ dưa chuột muối”. Chúng ta đã đánh giá thấp gã.
Tròn Vo và Karl Máy Tính lắc đầu. Nhưng con Oskar không lắc, nó gật gù kêu “ẳng, ẳng” và định phóng lại làm quen với con nhím. Dĩ nhiên cô chủ của nó đâu có để nó muốn làm gì thì làm!
*
Quán Rừng lúc này vắng hoe. Tứ quái ngồi yên vị ở một chỗ khuất. Tròn Vo lớn tiếng nhất:
- Cho ba suất bánh mì kẹp giò!
Karl chỉ gọi một suất. Gaby thì uống trà.
Tarzan nói với chị hầu bàn:
- Cho em một li sinh tố. À, em có chuyện muốn nhờ chị. Quán mình có điện thoại không?
Gaby đứng lên cùng với Tarzan. Chị hầu bàn đưa hai đứa đi. Tarzan nhấc phôn:
- Ồ, chú Glockner. Chú đang ở Sở hả? Tụi cháu đang có mặt ở Quán Rừng.
- Quán Rừng?
- Dạ, tại rừng Cổ Tích, nơi có những người khổng lồ bằng đá đó chú. Tụi cháu đã tìm được tám bình Aceton-Nitril còn lại. Nhờ công của Oskar đó ạ. Chúng cháu đã cho nó ngửi tay nắm cao su tháo từ xe đạp của Hibler. Oskar còn tìm thấy cả cái thuổng mà Hibler đã mua ở siêu thị nữa.
- Chà, các con thật tài tình, chú muốn nói cả con chó nữa đó. Vậy mà thằng khốn cứ chối đây đẩy là không có mua cái thuổng nào. Thôi… À, mà các con cứ ở nguyên đó nghe…
Mặt Gaby ửng hồng. Cô bé chen đến sát ống nghe để khỏi bỏ sót câu nào của cha. Tuy nhiên, cha cô tự nhiên im bặt. Hình như ông đang ngạc nhiên và mừng đến không thốt nên lời. Rồi trong ống nghe chợt rõ tiếng ông hít một hơi thật sâu nhẹ nhõm khiến hai đứa cùng mỉm cười sung sướng.
- Chú sẽ phái các đồng nghiệp đến ngay Quán Rừng. Vừa rồi chú có hỏi cung Klemm về mối quan hệ với Hibler. Lão ta lần này tỏ vẻ hối hận chỉ đích danh Hibler là cha đẻ của các vụ tống tiền. Chính Hibler đã “đạo diễn” cho lão ta làm vụ thuốc độc trong lọ dưa chuột muối để kiếm chác. Loại thuốc độc trong lọ dưa chuột cũng do Hibler cung cấp. Còn gã thì sẽ ra tay một cách vĩ đại hơn. Gã bảo sẽ làm một vụ động trời khiến lão Klemm sợ đến nỗi im thin thít… Té ra Hibler là thủ phạm vụ tống tiền toàn thành phố, vậy kẻ tòng phạm gọi điện cho ông thị trưởng là ai? Các con đợi đó nghe!
Tarzan và Gaby quay lại bàn. Coi, khuôn mặt hai thằng Máy Tính Điện Tử và Tròn Vo ngây độn như tạc bằng gỗ. Có chuyện gì mới mẻ chăng? Thằng mập đưa một ngón tay lên trỏ môi:
- Suỵt…
Tarzan thì thầm:
- Có chuyện gì hả?
Karl nói nhỏ:
- Thằng Mũi Ó vừa xuất hiện, bằng… tiếng nói. Chính là giọng của gã, tụi tao nhận ra ngay, dù khuất sau quầy. May mà gã không thấy tụi tao. Có lẽ gã đã đi vô phòng dành cho khách uống rượu ở phía sau.
Mặt Gaby mới ửng hồng đã tái mét. Tarzan khoát tay ra dấu cho ai nấy ngồi nguyên vị trí, còn hắn thì men theo lối hẹp. Ở đó hắn có thể ghé mắt ngó vào phòng.
Đúng như quân sư đoán, thằng ác ôn mang tên Hibler ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa, hai tay khoanh như ông chủ lớn. Hình như gã đợi một người nào.
Cửa trước bật mở. Nhân vật gã đợi đang từ từ bước vô.
- Chào Erwin. Tôi xin lỗi đã đến trễ. Xe bị trục trặc.
- Không sao. Tao cũng mới đến mà.
Người đàn ông mới đến cười hề hề rồi ngồi xuống sát bên Hibler. Hai con mắt Tarzan như muốn lồi khỏi tròng. Hắn đã “tính” đủ kiểu mà vẫn… lọt sổ. Ai mà ngờ…
Đúng thế. Ai mà ngờ lại là lão. Người vừa xuất hiện chính là Wolfram Watzl, kẻ đã nướng nhẵn hai mươi hai ngàn mark của những người đã tin cậy mình vào sòng bạc và dựng đứng câu chuyện mất bóp ở rạp xiếc để né tránh tội lỗi.
Tarzan thụt đầu lại. Hai gã tội phạm chuyện trò rõ mồn một. Hibler phát ngôn trước:
- Tao đi xe đạp đến đây. Tụi mình giàu sụ rồi. Mỗi đứa nửa triệu mark. Mày phải biết, với nửa triệu đồng mình sẽ mua được bao nhiêu “xế hộp” chớ. Sao? Mày tính làm gì với phần chia của mình?
Watzl gần như cười sặc:
- Này nhé, trước hết tôi sẽ ói ra hai mươi hai ngàn mark tiền thua bạc để khỏi phải thất nghiệp ở hãng. Cái sáng kiến mất bóp ở rạp xiếc vừa qua đã dạy cho tôi bài học nhớ đời, suýt nữa thì bị lộ tung tích hết làm được chuyện lớn. Thì cũng do đại ca chứ ai, đại ca muốn chơi đoàn xiếc nên xúi tôi làm một công hai việc.
- Ồ, đừng đổ thừa nhau vậy Wolfram. Sáng kiến đó tốt đấy. Nếu không có lũ ranh con khốn khiếp ấy thì mày đã thành công rồi. Và lão già Rettberg cùng bầu đoàn thê tử của lão đã bị nếm mùi vỡ nợ. Còn chuyện mày để bị bắt quả tang ngoài ga thì đâu phải lỗi tại tao. Tại mày, tại mày, tại mày... nghe chưa? Mày mà còn nát rượu và mê cờ bạc thì trong tương lai quan hệ của chúng ta khó mà tồn tại được. Tao báo trước đó nghe!
Mặt Watzl sa sầm. Lão nhất định không chịu lép vế:
- Tôi đã đóng kịch hoàn hảo, tối thiểu cũng hơn đại ca. Cảnh sát lẫn bọn nhãi con tập tành thám tử đều cho tôi là một kẻ thảm hại vứt bên lề xã hội không thèm chú ý đến. Nhờ vậy chỉ mình tôi mới hoàn thành vai trò kẻ tống tiền.
- Tao… đồng ý. Mày giỏi.
- Nhưng đại ca cũng có công lớn. Hai đứa mình kết hợp thành một cặp bài trùng số một. Sáng kiến là do tôi, còn đại ca “xoáy” được chất độc. Hai thằng mình đã thừa cáo già để chờ đợi suốt một năm. Bây giờ thì khỏi nói, cái thành phố bẩn thỉu này đang sợ chết khiếp. Chúng sẽ phải xì ra một triệu mark. Cú “phôn” tuyệt hảo ở rạp xiếc đã có tác dụng hết sảy. Các vị tai to mặt lớn của thành phố hứa sẽ bảo vệ cuộc sống của mọi người. Ôkê, bảo vệ thì làm ơn “nhả” đúng một triệu mark. Chưa kể vụ đầu độc cả đầm cá đêm qua mà đại ca phối hợp thực hiện. Tuyệt vời, ai mà ngờ đại ca lại thực hiện khi mà mới hồi tối đại ca còn bị tụi “cớm” hỏi cung. Cũng như bọn cảnh sát dò giọng đại ca liên tục, đâu ngờ chính tôi “phôn” cho lão thị trưởng. Chà, khoái thật!
- Nhưng tao vẫn phải cẩn thận, Watzl. Lão thanh tra đang bám theo tao như quỷ ám.
- Nhưng “mũi dùi mới” của lão lại chĩa vào thằng Manhold kia mà. Tội nghiệp thằng vai u thịt bắp chẳng dính dáng gì…
Hai tên ma đầu đột ngột im bặt khi chị hầu bàn bước vào. Cái khay trên tay chị đầy ắp những chai bia.
- Các ông muốn gọi gì thêm, hãy đợi tôi một chút. Tôi còn bốn người khách nữa.
Tarzan núp ngoài cửa giật thót mình. Điều đó có nghĩa là chị hầu bàn sắp đi qua đây sang phòng của hắn và các chiến hữu. Hắn chưa kịp có phản ứng gì thì chị hầu bàn đã sừng sững trước mặt. Giọng chị ta trong veo:
- Đi lộn chỗ hả cậu bé? Nhà vệ sinh đi lối kia cơ mà. Tôi không biết cô bạn gái của cậu có định gọi gì thêm không, ấy chết… tại sao tôi lại có thể lú lẫn đến thế. Hình như cậu có kêu một li sinh tố…
Chị ta đi như chạy qua phòng uống rượu của hai kẻ tống tiền và đóng sập cửa lại. Cách chạy hớt ha hớt hải của người hầu bàn khiến Hibler và Watzl không khỏi chú ý.
Hibler ló đầu ra và thoáng thấy bóng Tarzan ẩn hiện. Gã kêu:
- Thằng nhãi chó chết. Nó vừa nấp ngoài cửa nghe trộm kìa!
Lão Watzl há hốc miệng vì sợ hãi. Không gian trong vài giây như bị tê liệt. Rồi… Hibler đứng lên.
- Tao sẽ thanh toán thằng oắt con này. Nó cực kì nguy hiểm đó, Watzl!
Gã xô ghế cái rầm và nện những bước chân thình thịch rượt theo bóng Tarzan qua phòng giải khát. Coi, đôi mắt gã như dại hẳn đi. Trời ạ, có đủ bốn đứa nhóc, bốn kẻ thù không đội trời chung của gã.
Hibler rú lên như điên khùng:
- Wolfram. Lũ ranh con khốn kiếp đang tụ họp ở đây. Tụi mình không còn lối thoát nào khác. Hoặc tiêu diệt chúng hoặc tao với mày toi đời. Tao quyết định đốt luôn quán và làm gọn luôn con mẹ hầu bàn. Không tha thứ luôn bất cứ kẻ nào có mặt trong rừng lúc này. Làm gọn. Hiểu chứ Wolfram? Động chân động tay lên nào!
Gã thọc tay vào túi lôi ra một sợi dây xích bị ngắt quãng bởi ba khúc gỗ. Tarzan hiểu thứ vũ khí đó hơn ai hết:
- Côn nhị khúc!
Hắn không để cho địch thủ tấn công. Trong tích tắc Tarzan như người đang làm xiếc. Hắn hất chiếc ghế nặng nề bằng gỗ dẻ từ dưới chân lên cao, đưa bàn tay mặt chụp lấy và… giáng thẳng xuống.
- A, a…
Mũi Ó bị táng trúng đầu tối sầm mặt. Chiếc côn nhị khúc tuột khỏi tay và gã không còn biết gì hết.
Tarzan cúi xuống nhặt chiếc côn và sẵn sàng tự vệ khi thấy Watzl xuất hiện. Hắn đe:
- Tôi ghê tởm bạo lực, nhưng nếu ông nhúc nhích khỏi chỗ dù chỉ một phân, tôi sẽ lại ra đòn đó nghe!
Mặt Watzl xám ngoét như tro. Lão run rẩy đứng chôn chân. Rõ ràng lão thuộc loại người xảo quyệt có hạng nhưng lòng can đảm thì không đáng một xu.
Tarzan quay sang Karl:
- Mày “phôn” gấp về Sở cảnh sát giùm tao đi Máy Tính! Nói họ lẹ lên!
Đúng lúc đó chị hầu bàn đi vào. Cái đầu đẫm máu của Hibler làm chiếc khay đựng li sinh tố của chị ta văng khỏi tay rơi xuống đất. Chị ta ôm mặt chạy như ma đuổi.
*
Phút cuối thật trôi chảy. Cảnh sát đến nhanh ở mức có thể. Lão Watzl tra tay vô còng số 8 không một chút kháng cự. Thê thảm cho cho thằng Hibler, gã chỉ hơi ú ớ lúc hai nhân viên an ninh xốc nách gã ra xe. Dễ gì mà tỉnh được trước một cú “sốc” nháng lửa như thế.
Thanh tra Glockner cùng với các chuyên gia hóa học cũng có mặt đúng lúc để gom lại số chất độc mà Tarzan đã chỉ cho họ.
Ngay chiều hôm đó, đúng vậy, ông thị trưởng đã khoản đãi Tứ quái TKKG với đông đủ các quan khách và báo chí tại đại sảnh. Dĩ nhiên, không thể thiếu sự hiện diện của các phóng viên báo Tự Do và đôi bạn mới Blitti, Dirk.
Người ta thi nhau khen ngợi khiến Tứ quái rất bối rối. Cả sáu đứa còn được tặng quà, các nhà nhiếp ảnh thì bấm máy lia lịa. TKKG phải kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần hành trình lần theo dấu vết bọn tội phạm của chúng. Có ai đó không quên nhắc lại cả vụ dưa chuột muối bị đầu độc ở siêu thị…
Tuyệt hơn nữa là bữa liên hoan chiều hôm sau ở nhà Gaby do ông bà Glockner mời. Bữa ăn diễn ra vui nhộn, như ở bất cứ cuộc vui nào có mặt TKKG, lần này còn thêm cả hai người bạn mới. Gaby giúp mẹ nấu nướng, được lũ bạn khen không tiếc lời.
Tròn Vo ngồm ngoàm thưởng thức món kem sôcôla tráng miệng, tấm tắc:
- Trời ơi, mình đâu có ngờ thành viên băng Tứ quái nữ công gia chánh cũng… bá phát như vầy chớ!
Còn phải hỏi, Gaby chu đáo đã dành riêng cho mập ta tới hai suất kem lận.
Đâu đã hết, tan tiệc, cả đám còn được mời tới rạp xiếc Sarani. Ông giám đốc Rettberg - cực kì hãnh diện vì công lao của con trai trong đặc vụ này – đã hoan hỉ đãi lũ trẻ một buổi diễn hay tuyệt, và, ơn Chúa, không hề có sự cố, êm đẹp từ đầu chí cuối.
Gaby ghé sát tai Tarzan thì thầm:
- Rạp xiếc mới ngon lành làm sao, phải không đại ca. Vậy mà đám Hibler lại nghĩ tới việc phá hoại tất cả, thật điên rồ. Ơ này, Tarzan…
Cô bé chợt im bặt, mặt đỏ bừng, hất nhẹ món tóc mái vàng óng như lụa đã hơi dài…
Thì ra, Tarzan nãy giờ đâu có thèm để mắt tới rạp xiếc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất