Quyển 11 Chương 6: TARZAN GIĂNG BẪY
Trong lúc băng tội phạm chuẩn bị phiên họp thì y hẹn, Tứ quái cũng xuất phát từ nhà Gaby sau bữa ăn trưa. Những bông tuyết rơi lả tả giữa trời. Con Oskar ngoan ngoãn chạy bên xe đạp của cô chủ. Tarzan nói giữa làn gió ngược:
- Mai mình tính đi mua quà Nô-en tặng mẹ. Mình sẽ biết ơn bạn mãi mãi, còn cộng thêm ba ngày nữa, Công Chúa ạ, nếu bạn cùng đi và chọn giúp mình.
- Ôkê! – Gaby reo lên – Một món đồ trang sức chứ?
- Mình đã nghĩ tới một sợi dây chuyền có mặt treo.
- Tuyệt lắm! Nhưng sẽ đắt đó đại ca.
- Mình có tiền gửi nhà băng. Tụi mình sẽ tới đó rút tiền trước.
Bốn đứa và con Oskar có mặt trước rạp Gloria sau mười phút đi xe đạp. Trước rạp xi-nê là một quảng trường rộng. Quanh quảng trường có các cửa hiệu, nhà ở, một quán rượu đông khách. Cạnh rạp là một gian ki-ốt kiên cố đang nhả khói đen lên trời qua một ống khói nhỏ.
Tròn Vo đang đảo mắt về hướng đó để “sưu tầm” kẹo sôcôla và lén đếm tiền trong túi quần thì Tarzan bảo:
- Tụi mình nên đi bộ từ chỗ này.
Còn một giờ nữa mới tới suất chiếu sau thành thử đứng trước rạp chỉ lẻ loi có bốn quái. Tròn Vo ngao ngán:
- Mình chẳng thấy một đứa mặc đồ da nào?
Tarzan bực mình vặn:
- Không lẽ người ta đặt chúng lên khay mà dâng cho mày sao mập?
Một bông tuyết đậu xuống làn mi của Gaby. Nó ngụ hơi lâu vì cô bé có hàng mi rậm và dài khác thường, đen nhánh.
- Ồ, mắt bạn có gì đây này, Gaby.
Hết sức gượng nhẹ, Tarzan gẩy bông tuyết đi. Chợt thấy một ánh dịu dàng trong cặp mắt xanh biếc của cô bạn, hắn bèn tìm cách át đi nỗi bối rối:
- Thật ra thì mình chỉ muốn xác định xem lông mi bạn là thật hay giả thôi.
Gaby lập tức trở nên đáo để:
- Lại còn không thật nữa sao! Chà, cái đồ lẻo mép.
Tròn Vo cười hi hi:
- Cẩn thận nghe đại ca. Gaby sắp suỵt con Oskar nhảy xổ vào mày đó.
Karl cũng phải lau nước mắt dính nơi kính vì cười. Tarzan làm bộ nhìn về phía ki-ốt:
- Thay vì huyên thuyên, các bạn nên ngó bà lão hiền lành đang đứng bán sôcôla, tạp chí và thuốc lá thì hơn. Bà lão có vẻ cảm tình với chúng ta. Chúng ta có thể nhờ cậy bà trong lúc này.
Công Chúa chưa buông tha hắn:
- Một người chỉ có hai bà nội, ngoại. Không nên lợi dụng lòng tốt của một bà thứ ba trái với ý Thượng đế.
Tarzan nhăn mặt như khỉ. Máy Tính Điện Tử thấy vậy phải nhào vô giảng hòa:
- Ý của đại ca ra sao?
Tarzan không thèm quay lại Gaby, dù hắn thừa biết đôi tai cô bé đang vểnh lên nghe ngóng. Hắn nói:
- Tại sao bà lão xa lạ kia có thể giúp ích cho tụi mình? Mày nghe đây Karl. Ở dưới gốc dẻ trụi lá chỗ đó thằng Jurgen đã lượm được xấp tiền giả. Cái gốc dẻ lọt trong tầm quan sát của bà lão. Biết đâu bà lại để ý đến nó cũng như để ý luôn một kẻ nào đó chúi mũi xuống đất tìm kiếm không thua gì con Oskar...
- Có lí đấy.
- Tôi sẽ “tham khảo” bà lão. Các bạn ở đây đợi.
Hắn kéo kín phẹc-mơ-tuya áo khoác mùa đông và đi về phía ki-ốt. Bà lão đứng sau quầy tóc bạc như cước cứ nhìn hắn tủm tỉm cười.
Hắn chào bà rồi hỏi:
- Cháu muốn hỏi bà một câu được không ạ?
- Cháu cứ hỏi.
- Hôm qua có một vật bị đánh rơi tại gốc cây dẻ đằng kia nên cháu nghĩ rằng sẽ có người đến tìm. Bà có để ý thấy ai đi qua đi lại chỗ gốc dẻ có ý muốn tìm kiếm vật gì không ạ?
- Ý cháu định nói có nhân vật nào cứ sục sạo quanh đây không chứ gì?
- Dạ.
- Cháu nói đúng đó, cậu bé. Hồi nãy trước khi các cháu đến, bà có chú ý đến một người đàn ông. Anh ta cứ đi quanh quẩn đầu cúi gằm xuống đất. Bà đang lo là anh ta bị thần kinh. Té ra là... à, hình như sau đó anh ta biến mất ở con đường cạnh rạp xi-nê này.
Trống ngực Tarzan đập bình bình:
- Bà còn nhớ nhân dạng ông ta không, thưa bà?
- Ờ, ờ... mắt bà đã kèm nhèm lắm rồi. Nhưng thư thả để bà nhớ. Này, dễ chừng anh ta cao hơn cháu. Thân hình vạm vỡ, ăn mặc lịch sự, khoác áo choàng lông lạc đà màu nâu. Riêng bộ mặt thì dữ dằn, bà nghĩ như vậy.
Tarzan nói như reo:
- Cháu rất cảm ơn bà. Bà đã giúp tụi cháu nhiều lắm.
Hắn vừa tính quay đi thì bà lão gọi giật ngược:
- Này cháu, anh ta kia kìa. Đúng là anh ta đó. Từ phố ngách đó!
Tarzan lập tức chiếu tướng người đàn ông.
Coi, gã thuộc hạng người mà thiên hạ ngại gặp ở chỗ tối. Gạt qua một bên bộ trang phục đắt tiền được phủ thêm chiếc áo choàng lông lạc đà, gã hiện ra với quai hàm bạnh, cặp mắt sâu hoắm, cái mũi dị dạng vì quá khứ đấu quyền Anh và cái cằm nung lúc thịt. Chưa kể từ hai cổ tay áo thò ra đôi bàn tay ô dề chi chít những hình xăm.
Gã lủi chậm chạp dọc lề đường với đôi mắt dán chặt xuống đất. Rõ ràng gã định tìm một vật gì.
Các chiến hữu của Tarzan cũng nhận thấy mục đích của gã. Tròn Vo và Karl búng tay ra hiệu liên tục. Một tia sáng tự nhiên lóe lên trong đầu Tarzan. Phải tóm cổ gã, và phải tóm bằng cách đó. Cách... giăng bẫy.
*
Hắn tỉnh bơ làm ngơ bạn bè và đi lững thững về phía gã cằm bạnh. Ê, cái bóng Tarzan đổ dài trước mặt khiến gã nọ ngẩng đầu lên. Con mắt của gã như mắt rắn gian xảo hơn bao giờ hết. Gã hất hàm:
- Có chuyện gì vậy mày?
- Xin lỗi ông. Có thể tôi nhầm, nhưng hình như ông đánh rơi một cái gì đó?
Một vẻ cảnh giác hiện trên nét mặt Cằm Bạnh:
- Nếu đúng vậy thì sao?
Tarzan cười... dụ khị:
- Thì “hình như” tôi có lượm được. Ông có thể hậu tạ năm phần trăm cho người lượm được không?
- Chỉ năm phần trăm à? Được quá đi chứ! Mặc dù tôi sẽ bị “hao tài” đấy.
Chà, gã làm như “tiền giả” có giá lắm. Tarzan ngán ngẩm:
- Tôi có lượm được một số tiền...
- Chú mày nói đúng. Một xấp tờ một trăm. Tổng cộng là hai ngàn mark.
- Vậy là đúng ông rồi. Số tiền tôi nhặt được khớp với số đó. Tôi tin ông.
- Vậy thì... tiền đâu?
Tarzan làm ra vẻ khổ sở:
- Làm sao tôi dám “thủ” trong người. Tôi lượm nó từ hôm qua kia mà.
- Chú mày vất nó ở nhà hả?
Tarzan lắc đầu:
- Tôi đã nộp ở văn phòng thu nhận của rơi tại Ủy ban thành phố. Phòng số mấy trong tòa thị chính tôi cũng không nhớ rõ.
Gã Cằm Bạnh mắt long lên sòng sọc. Gã gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống Tarzan:
- Mẹ kiếp, *** thật! Không lẽ mày không nghĩ ra việc gì hay ho hơn sao, hả?
Tarzan há hốc miệng hệt... con nai vàng ngơ ngác:
- Ông phải lấy làm mừng vì tôi không ham của rơi chớ. Có gì khó đâu, phòng thu nhận lúc này đang mở cửa. Tại sao ông không đến đó để nhận lại số tiền của mình? Hãy chừa lại năm phần trăm hậu tạ cho tôi ở chỗ ông trưởng phòng cũng được.
Hắn hốt hoảng ngó đồng hồ đeo tay:
- Tôi phải tới lớp học pi-a-nô bây giờ kẻo trễ. Chào ông.
Tarzan quay đi, chạy khỏi rạp phim không một chút do dự. Hắn cảm thấy sau gáy ánh mắt ngạc nhiên của lũ bạn. Tụi nó làm sao biết được hắn đã bày ra trò gì, và vở diễn sẽ tiếp tục ra sao chớ.
Hắn đang dụ cho con thú vào tròng. Nào, hắn chạy qua ki-ốt chào bà lão bằng một cái gật đầu khiến bà cụ ngơ ngẩn. Hắn tiếp tục chạy gần đụng con đường đến Phố Chuột, qua một siêu thị và tạm thời dừng lại ở một cửa hàng bán dụng cụ thể thao.
Coi, gã Cằm Bạnh vẫn không hề nhúc nhích. Bằng chứng là gã đã không hề rượt theo hắn.
Tarzan suy nghĩ vài giây rồi rẽ sau quán rượu góc phố. Hắn chạy quanh co đến trạm điện thoại. Ê, bây giờ thì làm ơn kêu “phôn” gấp. Gọi ngay về Tổng nha cảnh sát và hi vọng thanh tra Glockner vẫn còn ở sở.
Một giọng ấm áp quen thuộc vang lên bên kia đầu dây:
- Glockner đây!
- Cháu là Tarzan, thưa chú. Có việc gấp lắm ạ. Tụi cháu đang ở gần rạp xi-nê Gloria và đã phát hiện được thằng cha đi tìm số tiền giả. Gã giống con quỷ trong bộ cánh sang trọng. Cháu đã giăng bẫy bằng cách nhận rằng mình đã lượm được tiền và đã đem nộp ở phòng thu nhận của rơi. Một cái bẫy thú vị phải không chú! Cháu tin chắc chắn thế nào gã cũng tới đó nhận lại tức khắc. Công việc còn lại tùy ở chú. Chú mới là người quyết định sẽ phục kích ở đó để bắt giữ gã hoặc theo dõi gã để hốt trọn sào huyệt. Cháu...
- Cháu giỏi lắm, Tarzan ạ. Cháu đúng là một quái kiệt. Thôi nhé, chú lên đường ngay đây, nếu không thằng này lọt lưới mất. Nói chuyện sau nghe.
Tarzan gác máy. Hắn thận trọng trở lại và thấy Gaby, Tròn Vo, Karl và chó Oskar vẫn đứng trước rạp xi-nê. Riêng thằng Cằm Bạnh đã... biến mất.
Hắn chạy một mạch về phía các chiến hữu:
- Các bạn có biết “gã” đi đâu không?
Gaby chớp chớp mắt mừng rỡ:
- Trời ạ, hồi nãy tim mình như ngưng đập vì bạn dám điềm nhiên gặp gã.
Tarzan đâu dám để “trái tim cô bé ngưng đập lần thứ hai” nên kể lại đầu đuôi sự việc. Mắt Gaby sáng rực:
- Ba mình sẽ rất mừng.
Karl Máy Tính nói:
- Tụi tao lúc nãy đã tính bám theo gã. Nhưng tên này đúng là một con cáo già. Gã đề phòng tối đa.
- Gã lên xe hơi à?
- Không. Gã lủi vào Phố Chuột, vừa lủi vừa ngoái lại liên tục. Tao mới bám sơ sơ mà gã đã phát giác. Con mắt gã như phun nọc độc vào tao, tao đành...
Tarzan thở dài:
- Như vậy thì tụi mình đành phải chờ hồi cuối. Mong rằng gã nguội nỗi đa nghi để đến tòa thị chính và sa lưới cảnh sát.
Tứ quái đến thẳng Tổng nha cảnh sát với hi vọng biết được kết quả sau cùng. Coi, trước Tổng nha lù lù một chiếc xe tuần tra với ba người mặc thường phục vừa bước xuống. Một người trong đó là thanh tra Glockner.
Tarzan than thầm: “Gã Cằm Bạnh cáo già thật. Hỏng việc rồi”. Hắn đọc được điều đó trên những gương mặt đầy thất vọng.
Đúng như hắn nghĩ. Thanh tra Glockner giới thiệu bốn quái với các đồng nghiệp. Ông rầu rĩ:
- Sáng kiến giăng bẫy của Tarzan thật hoàn hảo, nhưng con cáo già còn “cáo” hơn. Gã không dại dột nộp mạng ở phòng thu nhận mà gọi điện đến đó. Gã gọi trước khi chú kịp báo tin cho ông trưởng phòng. Thế là hỏng bét. Ông trưởng phòng đã trả lời gã là chưa thấy ai nộp hai ngàn mark.
Tarzan băn khoăn:
- Nhưng các chú có đến tòa thị chính không ạ?
- Có chớ. Đến để coi các cháu bị gã rửa hận như thế nào nếu cùng lén tới đó theo dõi. Tuy nhiên hai bên đều phòng ngự giống nhau, chẳng bên nào có mặt.
Công Chúa vẫn còn lấn cấn:
- Ba ráng nhớ đi. Gã mặc một chiếc áo choàng lông lạc đà màu nâu.
Máy Tính bổ sung:
- Nón đen, quần sẫm.
Tròn Vo kết thúc:
- Tụi cháu đặt tên cho gã là Cằm Bạnh.
Các nhân viên hình sự đều mỉm cười. Riêng ông Glockner thì nghiêm trang:
- Hiện giờ chúng tôi rất cần các cháu hỗ trợ...
Tarzan hiểu ý ông ngay lập tức:
- Tụi cháu sẽ nhận diện gã trong hồ sơ lưu trữ về bọn tội phạm phải không ạ?
- Đúng thế. Ít nhất là kiểm tra những kẻ đã từng có tiền án dính dáng đến bạc giả.
*
Trong văn phòng của thanh tra Glockner, Tứ quái sửng sốt trước đống hồ sơ lưu trữ dày cộm về bọn sản xuất tiền giả. Bọn ăn cướp tinh vi này có số lượng đông đảo không thua bất cứ thành phần bất hảo nào trong giới xã hội đen.
Thanh tra Glockner thuyết minh:
- Làm bạc giả là một “nghề” hái ra tiền êm đềm nhất. Năm ngoái, Cục hình sự toàn bang thụ lý hồ sơ hai ngàn vụ. Với tổng số bạc giả thu được là hai triệu tám trăm ngàn đồng.
Tarzan thắc mắc:
- Để phân biệt tiền giả và tiền thật, cháu nghĩ rằng không chỉ hình chìm...
- Đúng. Ngoài hình chìm còn có một “sợi dây bảo đảm” lẫn trong mọi tờ bạc của nước Đức.
- Như vậy là không thể có một tờ bạc giả giống thật?
- Về mặt lý thuyết thì có thể y như thật. Nhưng khác với đồng đô la Mỹ không có hình chìm, không có dây bảo đảm và chỉ in hai màu thì... đồng mark Đức được làm tinh xảo và tốn kém hơn. Kẻ nào đủ sức làm giả đồng mark Đức kẻ đó phải có cả một tài sản khổng lồ để mua sắm thiết bị đồng bộ. Mà khi đã có một tài sản khổng lồ cỡ đó thì chẳng ai cần làm bạc giả nữa.
Karl chen vào:
- Cháu đã coi kỹ những tờ một trăm đồng giả mang số NE-1060279 Z. Cháu có thể nói rằng nó vẫn chưa được tinh vi lắm.
- Cháu nhận xét rất chí lí. Những tờ bạc giả này chắc chắn sản xuất từ một xưởng nhỏ mà người ta có thể bố trí dễ dàng trong tầng hầm của một căn nhà trung bình.
Tarzan reo lên:
- Chúng ta cần phải xác định vị trí của căn nhà đó ở đâu?
Hắn lật một hồ sơ trước mặt. Bất ngờ làm sao, Máy Tính Điện Tử la oai oái:
- Đừng lật nữa đại ca. Gã đây rồi.
Tròn Vo cũng trợn tròn mắt:
- Chính là thằng Cằm Bạnh.
Ông Glockner chăm chú nhìn xuống hồ sơ. Ông cầm lên đọc lớn:
- “Ferdinand Marker, bốn mươi tám tuổi, hai lần can án vì có hành vi bạo lực...”. Ái chà, gã mới hết hạn tù hai năm cách đây bốn tháng và lập tức mai danh ẩn tích. Theo chú biết, gã này không phải là một chuyên gia kĩ thuật in tiền. Nhưng gã có quan hệ với các giới tội phạm nước ngoài, có thể lo được giấy in và máy móc thiết bị.
Tròn Vo ngẩng cao đầu:
- Chú thấy không, sự có mặt của tụi cháu ích lợi đấy chớ! Tối thiểu chúng ta cũng biết được một đối tượng.
Tứ quái hân hoan rời Tổng nha cảnh sát. Ngoài trời tuyết mỗi lúc mỗi xuống dày đặc. Tarzan nói nhỏ:
- Có lẽ mình và Kloesen phải về kí túc xá. Sắp tới giờ tự học rồi.
Gaby ân cần:
- Tại sao bảy giờ tối nay các bạn không ghé nhà mình chớ? Thông Nô-en đã có sẵn. Chỉ còn chờ đón các bạn tới nếm món bánh Giáng sinh của mẹ mình.
Tròn Vo nuốt nước miếng:
- Mình sẽ ghé hả đại ca? Nhớ dành cho mình một miếng đại nghe, Gaby!
Tarzan nhìn Karl thở dài ngao ngán. Đương nhiên là hai đứa phải gật đầu cái rụp trước nỗi mong đợi của thằng mập.
- Mai mình tính đi mua quà Nô-en tặng mẹ. Mình sẽ biết ơn bạn mãi mãi, còn cộng thêm ba ngày nữa, Công Chúa ạ, nếu bạn cùng đi và chọn giúp mình.
- Ôkê! – Gaby reo lên – Một món đồ trang sức chứ?
- Mình đã nghĩ tới một sợi dây chuyền có mặt treo.
- Tuyệt lắm! Nhưng sẽ đắt đó đại ca.
- Mình có tiền gửi nhà băng. Tụi mình sẽ tới đó rút tiền trước.
Bốn đứa và con Oskar có mặt trước rạp Gloria sau mười phút đi xe đạp. Trước rạp xi-nê là một quảng trường rộng. Quanh quảng trường có các cửa hiệu, nhà ở, một quán rượu đông khách. Cạnh rạp là một gian ki-ốt kiên cố đang nhả khói đen lên trời qua một ống khói nhỏ.
Tròn Vo đang đảo mắt về hướng đó để “sưu tầm” kẹo sôcôla và lén đếm tiền trong túi quần thì Tarzan bảo:
- Tụi mình nên đi bộ từ chỗ này.
Còn một giờ nữa mới tới suất chiếu sau thành thử đứng trước rạp chỉ lẻ loi có bốn quái. Tròn Vo ngao ngán:
- Mình chẳng thấy một đứa mặc đồ da nào?
Tarzan bực mình vặn:
- Không lẽ người ta đặt chúng lên khay mà dâng cho mày sao mập?
Một bông tuyết đậu xuống làn mi của Gaby. Nó ngụ hơi lâu vì cô bé có hàng mi rậm và dài khác thường, đen nhánh.
- Ồ, mắt bạn có gì đây này, Gaby.
Hết sức gượng nhẹ, Tarzan gẩy bông tuyết đi. Chợt thấy một ánh dịu dàng trong cặp mắt xanh biếc của cô bạn, hắn bèn tìm cách át đi nỗi bối rối:
- Thật ra thì mình chỉ muốn xác định xem lông mi bạn là thật hay giả thôi.
Gaby lập tức trở nên đáo để:
- Lại còn không thật nữa sao! Chà, cái đồ lẻo mép.
Tròn Vo cười hi hi:
- Cẩn thận nghe đại ca. Gaby sắp suỵt con Oskar nhảy xổ vào mày đó.
Karl cũng phải lau nước mắt dính nơi kính vì cười. Tarzan làm bộ nhìn về phía ki-ốt:
- Thay vì huyên thuyên, các bạn nên ngó bà lão hiền lành đang đứng bán sôcôla, tạp chí và thuốc lá thì hơn. Bà lão có vẻ cảm tình với chúng ta. Chúng ta có thể nhờ cậy bà trong lúc này.
Công Chúa chưa buông tha hắn:
- Một người chỉ có hai bà nội, ngoại. Không nên lợi dụng lòng tốt của một bà thứ ba trái với ý Thượng đế.
Tarzan nhăn mặt như khỉ. Máy Tính Điện Tử thấy vậy phải nhào vô giảng hòa:
- Ý của đại ca ra sao?
Tarzan không thèm quay lại Gaby, dù hắn thừa biết đôi tai cô bé đang vểnh lên nghe ngóng. Hắn nói:
- Tại sao bà lão xa lạ kia có thể giúp ích cho tụi mình? Mày nghe đây Karl. Ở dưới gốc dẻ trụi lá chỗ đó thằng Jurgen đã lượm được xấp tiền giả. Cái gốc dẻ lọt trong tầm quan sát của bà lão. Biết đâu bà lại để ý đến nó cũng như để ý luôn một kẻ nào đó chúi mũi xuống đất tìm kiếm không thua gì con Oskar...
- Có lí đấy.
- Tôi sẽ “tham khảo” bà lão. Các bạn ở đây đợi.
Hắn kéo kín phẹc-mơ-tuya áo khoác mùa đông và đi về phía ki-ốt. Bà lão đứng sau quầy tóc bạc như cước cứ nhìn hắn tủm tỉm cười.
Hắn chào bà rồi hỏi:
- Cháu muốn hỏi bà một câu được không ạ?
- Cháu cứ hỏi.
- Hôm qua có một vật bị đánh rơi tại gốc cây dẻ đằng kia nên cháu nghĩ rằng sẽ có người đến tìm. Bà có để ý thấy ai đi qua đi lại chỗ gốc dẻ có ý muốn tìm kiếm vật gì không ạ?
- Ý cháu định nói có nhân vật nào cứ sục sạo quanh đây không chứ gì?
- Dạ.
- Cháu nói đúng đó, cậu bé. Hồi nãy trước khi các cháu đến, bà có chú ý đến một người đàn ông. Anh ta cứ đi quanh quẩn đầu cúi gằm xuống đất. Bà đang lo là anh ta bị thần kinh. Té ra là... à, hình như sau đó anh ta biến mất ở con đường cạnh rạp xi-nê này.
Trống ngực Tarzan đập bình bình:
- Bà còn nhớ nhân dạng ông ta không, thưa bà?
- Ờ, ờ... mắt bà đã kèm nhèm lắm rồi. Nhưng thư thả để bà nhớ. Này, dễ chừng anh ta cao hơn cháu. Thân hình vạm vỡ, ăn mặc lịch sự, khoác áo choàng lông lạc đà màu nâu. Riêng bộ mặt thì dữ dằn, bà nghĩ như vậy.
Tarzan nói như reo:
- Cháu rất cảm ơn bà. Bà đã giúp tụi cháu nhiều lắm.
Hắn vừa tính quay đi thì bà lão gọi giật ngược:
- Này cháu, anh ta kia kìa. Đúng là anh ta đó. Từ phố ngách đó!
Tarzan lập tức chiếu tướng người đàn ông.
Coi, gã thuộc hạng người mà thiên hạ ngại gặp ở chỗ tối. Gạt qua một bên bộ trang phục đắt tiền được phủ thêm chiếc áo choàng lông lạc đà, gã hiện ra với quai hàm bạnh, cặp mắt sâu hoắm, cái mũi dị dạng vì quá khứ đấu quyền Anh và cái cằm nung lúc thịt. Chưa kể từ hai cổ tay áo thò ra đôi bàn tay ô dề chi chít những hình xăm.
Gã lủi chậm chạp dọc lề đường với đôi mắt dán chặt xuống đất. Rõ ràng gã định tìm một vật gì.
Các chiến hữu của Tarzan cũng nhận thấy mục đích của gã. Tròn Vo và Karl búng tay ra hiệu liên tục. Một tia sáng tự nhiên lóe lên trong đầu Tarzan. Phải tóm cổ gã, và phải tóm bằng cách đó. Cách... giăng bẫy.
*
Hắn tỉnh bơ làm ngơ bạn bè và đi lững thững về phía gã cằm bạnh. Ê, cái bóng Tarzan đổ dài trước mặt khiến gã nọ ngẩng đầu lên. Con mắt của gã như mắt rắn gian xảo hơn bao giờ hết. Gã hất hàm:
- Có chuyện gì vậy mày?
- Xin lỗi ông. Có thể tôi nhầm, nhưng hình như ông đánh rơi một cái gì đó?
Một vẻ cảnh giác hiện trên nét mặt Cằm Bạnh:
- Nếu đúng vậy thì sao?
Tarzan cười... dụ khị:
- Thì “hình như” tôi có lượm được. Ông có thể hậu tạ năm phần trăm cho người lượm được không?
- Chỉ năm phần trăm à? Được quá đi chứ! Mặc dù tôi sẽ bị “hao tài” đấy.
Chà, gã làm như “tiền giả” có giá lắm. Tarzan ngán ngẩm:
- Tôi có lượm được một số tiền...
- Chú mày nói đúng. Một xấp tờ một trăm. Tổng cộng là hai ngàn mark.
- Vậy là đúng ông rồi. Số tiền tôi nhặt được khớp với số đó. Tôi tin ông.
- Vậy thì... tiền đâu?
Tarzan làm ra vẻ khổ sở:
- Làm sao tôi dám “thủ” trong người. Tôi lượm nó từ hôm qua kia mà.
- Chú mày vất nó ở nhà hả?
Tarzan lắc đầu:
- Tôi đã nộp ở văn phòng thu nhận của rơi tại Ủy ban thành phố. Phòng số mấy trong tòa thị chính tôi cũng không nhớ rõ.
Gã Cằm Bạnh mắt long lên sòng sọc. Gã gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống Tarzan:
- Mẹ kiếp, *** thật! Không lẽ mày không nghĩ ra việc gì hay ho hơn sao, hả?
Tarzan há hốc miệng hệt... con nai vàng ngơ ngác:
- Ông phải lấy làm mừng vì tôi không ham của rơi chớ. Có gì khó đâu, phòng thu nhận lúc này đang mở cửa. Tại sao ông không đến đó để nhận lại số tiền của mình? Hãy chừa lại năm phần trăm hậu tạ cho tôi ở chỗ ông trưởng phòng cũng được.
Hắn hốt hoảng ngó đồng hồ đeo tay:
- Tôi phải tới lớp học pi-a-nô bây giờ kẻo trễ. Chào ông.
Tarzan quay đi, chạy khỏi rạp phim không một chút do dự. Hắn cảm thấy sau gáy ánh mắt ngạc nhiên của lũ bạn. Tụi nó làm sao biết được hắn đã bày ra trò gì, và vở diễn sẽ tiếp tục ra sao chớ.
Hắn đang dụ cho con thú vào tròng. Nào, hắn chạy qua ki-ốt chào bà lão bằng một cái gật đầu khiến bà cụ ngơ ngẩn. Hắn tiếp tục chạy gần đụng con đường đến Phố Chuột, qua một siêu thị và tạm thời dừng lại ở một cửa hàng bán dụng cụ thể thao.
Coi, gã Cằm Bạnh vẫn không hề nhúc nhích. Bằng chứng là gã đã không hề rượt theo hắn.
Tarzan suy nghĩ vài giây rồi rẽ sau quán rượu góc phố. Hắn chạy quanh co đến trạm điện thoại. Ê, bây giờ thì làm ơn kêu “phôn” gấp. Gọi ngay về Tổng nha cảnh sát và hi vọng thanh tra Glockner vẫn còn ở sở.
Một giọng ấm áp quen thuộc vang lên bên kia đầu dây:
- Glockner đây!
- Cháu là Tarzan, thưa chú. Có việc gấp lắm ạ. Tụi cháu đang ở gần rạp xi-nê Gloria và đã phát hiện được thằng cha đi tìm số tiền giả. Gã giống con quỷ trong bộ cánh sang trọng. Cháu đã giăng bẫy bằng cách nhận rằng mình đã lượm được tiền và đã đem nộp ở phòng thu nhận của rơi. Một cái bẫy thú vị phải không chú! Cháu tin chắc chắn thế nào gã cũng tới đó nhận lại tức khắc. Công việc còn lại tùy ở chú. Chú mới là người quyết định sẽ phục kích ở đó để bắt giữ gã hoặc theo dõi gã để hốt trọn sào huyệt. Cháu...
- Cháu giỏi lắm, Tarzan ạ. Cháu đúng là một quái kiệt. Thôi nhé, chú lên đường ngay đây, nếu không thằng này lọt lưới mất. Nói chuyện sau nghe.
Tarzan gác máy. Hắn thận trọng trở lại và thấy Gaby, Tròn Vo, Karl và chó Oskar vẫn đứng trước rạp xi-nê. Riêng thằng Cằm Bạnh đã... biến mất.
Hắn chạy một mạch về phía các chiến hữu:
- Các bạn có biết “gã” đi đâu không?
Gaby chớp chớp mắt mừng rỡ:
- Trời ạ, hồi nãy tim mình như ngưng đập vì bạn dám điềm nhiên gặp gã.
Tarzan đâu dám để “trái tim cô bé ngưng đập lần thứ hai” nên kể lại đầu đuôi sự việc. Mắt Gaby sáng rực:
- Ba mình sẽ rất mừng.
Karl Máy Tính nói:
- Tụi tao lúc nãy đã tính bám theo gã. Nhưng tên này đúng là một con cáo già. Gã đề phòng tối đa.
- Gã lên xe hơi à?
- Không. Gã lủi vào Phố Chuột, vừa lủi vừa ngoái lại liên tục. Tao mới bám sơ sơ mà gã đã phát giác. Con mắt gã như phun nọc độc vào tao, tao đành...
Tarzan thở dài:
- Như vậy thì tụi mình đành phải chờ hồi cuối. Mong rằng gã nguội nỗi đa nghi để đến tòa thị chính và sa lưới cảnh sát.
Tứ quái đến thẳng Tổng nha cảnh sát với hi vọng biết được kết quả sau cùng. Coi, trước Tổng nha lù lù một chiếc xe tuần tra với ba người mặc thường phục vừa bước xuống. Một người trong đó là thanh tra Glockner.
Tarzan than thầm: “Gã Cằm Bạnh cáo già thật. Hỏng việc rồi”. Hắn đọc được điều đó trên những gương mặt đầy thất vọng.
Đúng như hắn nghĩ. Thanh tra Glockner giới thiệu bốn quái với các đồng nghiệp. Ông rầu rĩ:
- Sáng kiến giăng bẫy của Tarzan thật hoàn hảo, nhưng con cáo già còn “cáo” hơn. Gã không dại dột nộp mạng ở phòng thu nhận mà gọi điện đến đó. Gã gọi trước khi chú kịp báo tin cho ông trưởng phòng. Thế là hỏng bét. Ông trưởng phòng đã trả lời gã là chưa thấy ai nộp hai ngàn mark.
Tarzan băn khoăn:
- Nhưng các chú có đến tòa thị chính không ạ?
- Có chớ. Đến để coi các cháu bị gã rửa hận như thế nào nếu cùng lén tới đó theo dõi. Tuy nhiên hai bên đều phòng ngự giống nhau, chẳng bên nào có mặt.
Công Chúa vẫn còn lấn cấn:
- Ba ráng nhớ đi. Gã mặc một chiếc áo choàng lông lạc đà màu nâu.
Máy Tính bổ sung:
- Nón đen, quần sẫm.
Tròn Vo kết thúc:
- Tụi cháu đặt tên cho gã là Cằm Bạnh.
Các nhân viên hình sự đều mỉm cười. Riêng ông Glockner thì nghiêm trang:
- Hiện giờ chúng tôi rất cần các cháu hỗ trợ...
Tarzan hiểu ý ông ngay lập tức:
- Tụi cháu sẽ nhận diện gã trong hồ sơ lưu trữ về bọn tội phạm phải không ạ?
- Đúng thế. Ít nhất là kiểm tra những kẻ đã từng có tiền án dính dáng đến bạc giả.
*
Trong văn phòng của thanh tra Glockner, Tứ quái sửng sốt trước đống hồ sơ lưu trữ dày cộm về bọn sản xuất tiền giả. Bọn ăn cướp tinh vi này có số lượng đông đảo không thua bất cứ thành phần bất hảo nào trong giới xã hội đen.
Thanh tra Glockner thuyết minh:
- Làm bạc giả là một “nghề” hái ra tiền êm đềm nhất. Năm ngoái, Cục hình sự toàn bang thụ lý hồ sơ hai ngàn vụ. Với tổng số bạc giả thu được là hai triệu tám trăm ngàn đồng.
Tarzan thắc mắc:
- Để phân biệt tiền giả và tiền thật, cháu nghĩ rằng không chỉ hình chìm...
- Đúng. Ngoài hình chìm còn có một “sợi dây bảo đảm” lẫn trong mọi tờ bạc của nước Đức.
- Như vậy là không thể có một tờ bạc giả giống thật?
- Về mặt lý thuyết thì có thể y như thật. Nhưng khác với đồng đô la Mỹ không có hình chìm, không có dây bảo đảm và chỉ in hai màu thì... đồng mark Đức được làm tinh xảo và tốn kém hơn. Kẻ nào đủ sức làm giả đồng mark Đức kẻ đó phải có cả một tài sản khổng lồ để mua sắm thiết bị đồng bộ. Mà khi đã có một tài sản khổng lồ cỡ đó thì chẳng ai cần làm bạc giả nữa.
Karl chen vào:
- Cháu đã coi kỹ những tờ một trăm đồng giả mang số NE-1060279 Z. Cháu có thể nói rằng nó vẫn chưa được tinh vi lắm.
- Cháu nhận xét rất chí lí. Những tờ bạc giả này chắc chắn sản xuất từ một xưởng nhỏ mà người ta có thể bố trí dễ dàng trong tầng hầm của một căn nhà trung bình.
Tarzan reo lên:
- Chúng ta cần phải xác định vị trí của căn nhà đó ở đâu?
Hắn lật một hồ sơ trước mặt. Bất ngờ làm sao, Máy Tính Điện Tử la oai oái:
- Đừng lật nữa đại ca. Gã đây rồi.
Tròn Vo cũng trợn tròn mắt:
- Chính là thằng Cằm Bạnh.
Ông Glockner chăm chú nhìn xuống hồ sơ. Ông cầm lên đọc lớn:
- “Ferdinand Marker, bốn mươi tám tuổi, hai lần can án vì có hành vi bạo lực...”. Ái chà, gã mới hết hạn tù hai năm cách đây bốn tháng và lập tức mai danh ẩn tích. Theo chú biết, gã này không phải là một chuyên gia kĩ thuật in tiền. Nhưng gã có quan hệ với các giới tội phạm nước ngoài, có thể lo được giấy in và máy móc thiết bị.
Tròn Vo ngẩng cao đầu:
- Chú thấy không, sự có mặt của tụi cháu ích lợi đấy chớ! Tối thiểu chúng ta cũng biết được một đối tượng.
Tứ quái hân hoan rời Tổng nha cảnh sát. Ngoài trời tuyết mỗi lúc mỗi xuống dày đặc. Tarzan nói nhỏ:
- Có lẽ mình và Kloesen phải về kí túc xá. Sắp tới giờ tự học rồi.
Gaby ân cần:
- Tại sao bảy giờ tối nay các bạn không ghé nhà mình chớ? Thông Nô-en đã có sẵn. Chỉ còn chờ đón các bạn tới nếm món bánh Giáng sinh của mẹ mình.
Tròn Vo nuốt nước miếng:
- Mình sẽ ghé hả đại ca? Nhớ dành cho mình một miếng đại nghe, Gaby!
Tarzan nhìn Karl thở dài ngao ngán. Đương nhiên là hai đứa phải gật đầu cái rụp trước nỗi mong đợi của thằng mập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất