Quyển 11 Chương 9: THÊM MỘT CÁI BẪY
Ngày hôm sau trời tự nhiên u ám lạ thường. Khắp nơi trong thành phố đầy những đội quân đi xúc tuyết dọn đường.
Sau bữa ăn trưa ở trường, Tarzan phóng xe đến cửa hàng thực phẩm Công Chúa. Hắn chưa kịp bấm chuông thì đã thấy cô bé ló đầu ra cửa sổ trên gác.
- Đợi mình một chút Tarzan!
Các cô bé mà bảo “một chút” thì có nghĩa là phải đợi ít nhất mười lăm phút. Nhưng Gaby là một ngoại lệ.
Vừa gội đầu, sấy chưa khô mái tóc vàng óng, Gaby vẫn không để Tarzan bị cóng vì chờ đợi. Như bất cứ lúc nào, Gaby thật xinh đẹp trong chiếc áo choàng lông màu xanh lam, mũ len thì đồng màu với khăn quàng. Đến nỗi Tarzan phải thốt lên:
- Chà, diện quá ta! Mình có thể đi sóng đôi cùng bạn được đó.
- Xí, cảm ơn! Đâu dám. – Giọng Gaby nghe giận dỗi.
- Trời, mình khen bạn thật lòng mà, Công Chúa.
- Vậy nếu mình không mặc đẹp thì bạn không thèm đi với mình chớ gì?
- Chà, Công Chúa ơi, bạn hiểu nhầm ý mình rồi. Đó chỉ là một cách nói nhấn mạnh rằng bạn... bạn... rất xinh thôi mà. Mình bao giờ cũng muốn đi cùng bạn tới cùng trời cuối đất, cho dù bạn ăn mặc rách rưới...
Gaby đỏ mặt, và nhìn Tarzan qua hàng mi óng như tơ khiến hắn ta chẳng còn biết nên nói thêm gì nữa. Hắn quyết định chấm dứt đề tài nguy hiểm này:
- Chúng ta lên đường đến nhà băng chứ?
- Ừ...
Hai đứa song hành đến khu Gelfing, qua những con đường vắng rồi tới phố Chóp Cầu. Chi nhánh ngân hàng Wert đóng trụ sở trong một tòa nhà biệt lập. Một bên nhà là dãy phố hẹp một chiều, một bên là bãi đậu xe dành cho khách. Những ngôi nhà láng giềng gồm các cửa hiệu thời trang, một tiệm cà phê, một văn phòng du lịch.
Công Chúa hỏi:
- Rút bao nhiêu tiền hả Tarzan?
- Tối thiểu là ba trăm mark. Mình muốn tặng mẹ một món quà thật đẹp.
Hai đứa dựng xe, bước vào nhà băng. Nào, gian phòng có các quầy chi trả trang trí nội thất thật sang trọng. Nếu đừng chú ý đến những tấm kính chống đạn và những cái bàn giấy thì nơi đây trang nhã không thua gì một biệt thự lớn của tư nhân. Coi, trên tường treo đầy tranh và dưới sàn chen chúc những bức tượng gỗ của một họa sĩ kiêm điêu khắc gia nào đó. Gaby sửng sốt:
- Mình có vô lộn phòng triển lãm không Tarzan?
Tarzan giải thích:
- Không lộn đâu. Đây là sáng kiến của ông giám đốc Hehne nhằm khuyến khích các nghệ sĩ trẻ phát triển tài năng. Họ có thể trưng bày tác phẩm ở đây trong ba hay bốn tuần, miễn phí. Cứ khoảng một tháng lại đến phiên họa sĩ hoặc nhà nặn tượng khác. Ông Hehne như một bầu gánh đỡ đầu các nghệ sĩ nghèo vậy mà.
Đúng lúc ấy ông Hehne mỉm cười đi ra bàn trước quầy. Con người ông là hiện thân của thế hệ mới. Vóc dáng cao lớn và cân đối trong bộ vét kẻ sọc nhỏ, ở ông toát lên sức hấp dẫn của một con người sớm thành đạt. Ông vui vẻ đáp lại lời chào lễ phép của Tarzan.
- Chào Peter. Môn Judo của em thế nào rồi?
Tarzan cười ngượng nghịu:
- Em sẽ là nhà vô địch thế giới khi anh trở thành Bộ trưởng ngân khố.
- Chà, em tưởng đó là một câu nói đùa à? Chuyện vừa đề cập sẽ xảy ra trong nửa thập niên tới đối với hai chúng ta.
Hehne tò mò quay qua Gaby lúc bấy giờ đang mê mải ngắm một bức tượng gỗ:
- Chà, cô bé này vừa từ truyện cổ tích nào bước ra vậy?
- Bạn gái của em đấy ạ, Gaby Glockner!
Cô bé gây ấn tượng với giám đốc Hehne đến mức ông tặng ngay cô một cuốn lịch của nhà băng.
Chuông điện thoại reo khiến giám đốc Hehne phải bỏ dở dang cuộc trò chuyện thú vị. Ông dặn bà Gottling:
- Cô hãy thay tôi tiếp hai bạn nhỏ.
Công Chúa lúc này mới có dịp ngắm người nữ thư kí. Ồ, bà không khác gì mẹ của Tarzan, từ khuôn mặt đến dáng đi. Hãy ngó tuổi ba mươi tám của bà, thon thả và duyên dáng như một cô gái. Cũng mái tóc vàng nâu, cũng đôi mắt ấm áp ấy, chỉ trừ son môi. Bà tô son đậm hơn mẹ Tarzan. Bà nói dịu dàng:
- Em định sắm quà Nô-en hở Peter?
- Dạ, chị cho em rút ba trăm mark.
Bà Gottling làm thủ tục chưa tới vài giây và Tarzan chỉ có việc kí tên. Bà nói thật khẽ:
- Em có cô bạn xinh lắm.
Nhưng Gaby vẫn nghe thấy và cố làm ra vẻ chẳng hay biết gì. Mặt cô bé đỏ rần, còn Tarzan thì giả vờ cắm cúi săm soi tờ năm mươi mark trước khi nhét vô bóp.
Hai đứa rời nhà băng trong cảm giác lâng lâng. Nhìn cô bạn, Tarzan vui thích nghĩ thầm: “Vậy đó, mình lại không được tặng lịch trong khi mình mới là khách hàng ruột của họ. Ôi, Gaby!”.
Gaby bỗng hỏi:
- Vàng hay là bạc đây, Tarzan?
- Ờ ờ... Chắc là một sợi dây chuyền bạc...
- Tại sao vậy? Tại sao không phải là vàng?
- Mình không biết nữa. Mẹ mình rất thích những đồ trang sức bằng bạc. Có lẽ bà thương màu trắng tinh khiết.
- Ơ, Tarzan... coi kìa!
Cô bé mở to mắt nhìn trân trối. Hai đứa đã đến bãi đậu xe và Tarzan đang quay lưng lại. Thứ gì ở đằng sau lưng hắn mà Gaby sợ hãi đến thế? Hắn không biết. Hắn chỉ nghe tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết mỗi lúc một gần...
*
Tarzan quay phắt lại và... trước mặt hắn là Ferdinand Marker. Trời ạ, cái cằm vốn đã bạnh của gã hình như “bạnh” ra thêm gấp đôi.
Nếu là một thiếu niên khác, chắc đã nhủn cả gối. Nhưng đây lại là Tarzan! Trong một tích tắc hắn tỉnh hẳn người. Hắn trụ tấn và tỉnh bơ ngó gã ác ôn Marker nhích tới một bước như sắp đi xuyên qua hắn.
Coi, da thịt trên bộ mặt Cằm Bạnh đỏ rực một cách bịnh hoạn. Con mắt đầy máu của gã bắn ra những tia nhìn căm hận. Có cảm giác gã sắp nổ tung vì điên giận.
Marker ăn mặc y chang hôm qua. Ngoài ra hôm nay gã còn quàng thêm một chiếc khăn lụa trắng và đi đôi găng tay da màu vàng.
Trò chơi “đấu nhãn” chấm dứt. Marker rít qua kẽ răng:
- Ê, thằng ranh con lừa bịp. Tao với mày nói chuyện phải quấy chớ? Chuyện tiền bạc đó mà. Sao? Mày đã đem nộp nó ở phòng thu nhận của rơi chớ?
Tarzan gật đầu. Hắn cười hồn nhiên như một đứa bé:
- Nộp chớ. Tôi đã nộp nó từ khuya. Tiếc là tôi chưa quay lại đó được. Ngày mai tôi sẽ đến đó nhận phần hậu tạ của mình.
- Hậu tạ cái con khỉ mốc. Thằng láu cá. Mày chưa quăng ở đó một đồng nào.
- Trời đất, ông nói gì kì vậy?
Cuộc đấu trí đã bước vào cao trào. Tất cả tùy thuộc vào lúc này đây. Nếu Tarzan nhập vai có đẳng cấp biết đâu đối thủ của hắn sẽ lọt vào tròng. Phòng thu nhận của rơi sẽ khép tấm màn nhung. Bẫy sập và Marker trơ trụi trên sân khấu chờ bị bắt.
Cằm Bạnh gầm gừ:
- Mày muốn tao giải thích cặn kẽ nữa hay sao? Mày đã biển thủ số tiền, đúng chưa? Và xui dại tao đến tòa thị chính, đúng chưa? Cũng may mà...
- Thôi đi ông bạn lớn tuổi. Ông còn cái lưỡi đó chớ? Tôi không tin rằng ở đấy người ta lại lờ tịt vụ giao tiền cho ông. Ông gặp nhân vật nào vậy? Ông gặp phải cái ông thấp bé và trán hói chớ? Tôi đoán rằng trong vấn đề này có một sự ngộ nhận. Họ không tin ông là chủ nhân của số tiền bị mất. Được rồi, tôi sẽ cùng đi với ông đến phòng thu nhận ngay bây giờ...
Tarzan nhún vai ra vẻ bất cần rồi quay sang nói với Công Chúa:
- Về nhà trước nghe Gaby. Mình bận công chuyện.
Tín hiệu tinh quái của hắn được Gaby đón nhận chớp nhoáng. “Về nhà” tức là “đến ngay chỗ Tổng nha cảnh sát” gặp bố già Glockner.
Cô bé gật đầu nhè nhẹ nhưng nét mặt không giấu được vẻ sợ hãi và lúng túng che tấm lịch trước người như che chắn. Còn phải hỏi, yếu bóng vía vốn là sở trường của... con gái muôn đời mà.
Thằng Marker ngó hai đứa trừng trừng:
- Tao nhổ vào cái chuyện mày đi cùng, thằng láu cá. Tao sẽ xác định lại lần nữa. Lần này mà mày lừa tao thì chỉ có nước xuống địa ngục.
Tarzan vẫn tỉnh bơ:
- Lương tâm tôi vốn trong sạch. Và tôi tin ở nó, thưa ông!
- Còn tao chỉ tin ở tao. Mày nghe chưa nhãi? Bản mặt nhơn nhơn của mày làm tao sôi máu. Tuy nhiên ở đây không phải là chốn võ đài...
Gã ngừng cơn thịnh nộ một cách đột ngột. Làm cách nào dẫn dụ thằng “chữ T” này ra một bãi trống càng xa càng tốt để tẩm quất cho hả giận, chớ ở đây thì không xong. Ở ngay trước cái nhà băng này càng tránh bị thiên hạ chú ý càng đỡ hư đại sự.
Nghĩ như vậy nên gã đành... ngậm bồ hòn và quay lui không màng liếc Tarzan lấy nửa con mắt. Gaby nói trong hơi thở:
- Gã biến rồi.
Tarzan thừ người ra:
- Chưa chắc. Gã đang mưu mô một điều gì đó trong đầu. Bạn không thấy tự nhiên gã ngừng lải nhải sao?
- Mình chỉ thấy gã lầm lũi đi về cuối phố. Ở đó không có trạm điện thoại. Chúng ta có cần bám theo gã không Tarzan?
Đúng là Marker đi một mình về cuối phố thật. Mặt cúi gằm, hai tay đút túi, gã làm bộ vô tình dừng lại ở một cửa hiệu. Thực ra những tấm kính lớn ở cửa hiệu đang làm “gián điệp” cho gã. Bất kì kẻ nào theo dõi đều bị quầy kính lớn phản chiếu toàn bộ khung cảnh sau lưng gã tố cáo ngay.
Tarzan chấp nhận cuộc chơi. Hắn nói với Gaby:
- Một mình mình theo gã. Gaby hãy gọi điện về cho ba bạn nhắn rằng mình sẽ liên lạc với ông sau khi đã có trong tay địa chỉ gã Marker.
Cô bé sợ hãi nhìn hắn:
- Đừng, Tarzan! Gã sẽ biết ngay là bạn theo gã mà.
- Yên tâm đi, Gaby!
Và để bạn yên lòng, Tarzan gì ngón tay trỏ vô chỏm mũi xinh xinh của Gaby trước khi dắt xe đạp qua đường. Coi, vẫn còn kịp thấy bóng Marker ngoặt sang hướng khác, biến vào một ngõ hẹp.
Ngoái nhìn lại lần nữa, thấy Gaby vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Tarzan vẫy tay cho cô và đuổi theo con mồi.
*
Sau năm phút khai mạc trò chơi cút bắt, tình hình diễn ra như sau: thằng đao phủ Marker ung dung đi trước thỉnh thoảng ngoái đầu kín đáo. Tarzan đi sau nhàn hạ luôn luôn tận dụng mọi chỗ ẩn thân dọc đường.
Tuyết cũng bắt đầu tham gia cuộc chơi. Những bông tuyết dày đặc che hết tầm nhìn. Hai kẻ “săn” nhau đã ra khỏi khu Gelfing từ lâu, đến độ Tarzan không thể biết đích xác họ đang ở đâu. Có điều rõ ràng, chiến trường mới này không có vẻ gì của một khu dân cư. Các kho chứa của nhà máy bia. Rồi rất nhiều những kho chứa hàng kích thước đủ cỡ. Tuyệt nhiên không thấy một căn nhà nào.
Thân hình đồ sộ như con gấu của Marker lại càng giống gấu hơn trong màn tuyết. Gã đi men theo bức tường một nhà máy dài hun hút và biến mất ở góc rẽ.
Tarzan buộc phải do dự khi đến góc tường. Chà, tràn ngập những dấu chân của Marker trên tuyết. Những dấu chân như những cái bẫy khiêu khích đập vào mắt Tarzan nhức nhối. Bám theo gã hay không? Chắc chắn chỉ vài phút nữa thôi là những bông tuyết sẽ phủ kín các dấu lõm.
“Gã đáng ngại thật” – Tarzan nghĩ thầm. Nếu gã định “làm thịt” hắn thì đây là địa điểm thích hợp nhất. An toàn khỏi bị ai quấy rầy, trong khi bốn bề mù mịt tuyết.
Hắn bất giác lùi khỏi bức tường trước khi nhìn qua góc rẽ. Coi, phía trước là cửa vào một nhà xưởng của một xí nghiệp rõ ràng đã bỏ hoang. Khung cảnh khá là ảm đạm với các ô cửa sổ trống trơn và những gian kho đổ nát. Dấu chân của gã Cằm Bạnh vòng ra sau một gian kho.
“Chỗ làm bạc giả của gã ở đây ư?” Tarzan lẩm bẩm. Dù sao thì hắn cũng phải kiểm tra đến nơi đến chốn, nếu không phải nơi này là sào huyệt của cả băng thì biết đâu cũng là chỗ chui rúc riêng của gã.
Hắn giấu xe đạp vào sau một cánh cổng hỏng rồi thận trọng đi vòng sau mấy gian nhà kho vừa kịp đón đầu thằng Cằm Bạnh ác ôn đang xông tới.
Marker cười hềnh hệch:
- Mày lọt bẫy tao rồi, thằng nhãi của tao! Tao chờ phút này từ lâu rồi.
Tarzan còn cười lớn hơn:
- Tôi hiểu ý ông mà. May là tôi đã đuổi kịp ông. Tôi nghĩ lại rồi, tốt hơn cả là tôi nên nhận phần tiền hậu tạ trực tiếp từ tay ông. Ông có cần tôi ghi giấy biên nhận để khỏi gặp rắc rối ở phòng thu nhận của rơi hay không?
- Mày sẽ được nhận phần chia, còn nhiều hơn cả số mày đáng được hưởng kia, nhãi ạ. Tao bắt đầu đây.
Phần chia của gã cho Tarzan nằm gọn trong cú đấm. Cũng may mà không có kẻ thứ ba chứng kiến, nếu có một trọng tài thì chắc chẳng ai chấp nhận cuộc tỉ thí không cân sức này. Một thiếu niên mười sáu tuổi đụng độ một con gấu ngựa như Marker, chẳng khác gì châu chấu đá voi.
Có điều, Marker làm sao biết được gã đang đối mặt với ai. Ông hoàng Judo trong giới học sinh đón cú ra đòn của gã khổng lồ một cách bình tĩnh và lập tức nhận ra Marker rất vụng về. Tarzan né sang một bên, ngáng chân thằng cha “hữu dũng vô mưu” đang lao đến, rất là nhẹ nhàng. Ê, cú đấm của gã trật lất trong không khí rồi sau đó thì gã... bay. Thằng ác ôn bay đẹp đến nỗi cái đầu húc rầm vào bức ván gỗ của nhà kho. Gã nảy đom đóm mắt, bay mất mũ và ngã dúi xuống tuyết.
Gã nằm bất động tối thiểu cũng một phút.
Tarzan cúi nhìn địch thủ cười gằn:
- Đo ván rồi hả ông bạn?
Hắn hình dung ngay tới một sợi dây thừng. Chứ sao, trói gô tên tội phạm và a lê hấp, đem nộp cảnh sát. Tarzan vừa mới nhấc một bước chân thì khựng lại tức khắc. Coi, gã Marker đột ngột lật ngửa người lại và thọc bàn tay phải vào trong nách trái.
Mắt Tarzan như trợn ngược. Trời đất, gã dám dùng cả “chó lửa”. Nào, Marker lăm lăm trên tay khẩu súng ngắn. Tarzan biết cơn điên cuồng đã làm gã không thèm tính đến hậu quả. Gã lắc lư mũi sũng chĩa vào Tarzan.
Tarzan phản xạ nhanh như máy. Hắn búng vài bước đã phi thân đến nhà xưởng. Lạy Chúa, lúc vừa chọn xong một chỗ núp hắn quay lại ngó thử thì thấy Marker đã lù lù xông tới trong màn tuyết dày đặc.
“Gã nhất định xơi tái mình”. Tarzan hiểu điều đó. Võ nghệ hắn dù có thập đẳng huyền đai cũng đành phải chào thua viên đạn không có mắt. Nhìn kìa, Cằm Bạnh mò mẫm lần theo dấu chân Tarzan đang chạy vòng quanh nhà xưởng. Họng súng của gã không ngớt tìm kiếm mục tiêu.
“Chạy lại chỗ để xe đạp”. Trực giác Tarzan hướng dẫn hắn lối thoát. Hắn bặm môi chạy thêm một vòng nữa và thoát khỏi đòn trả thù chết người của tên sát nhân mất hết lí trí.
Hú vía. Tarzan đẩy xe mấy bước rồi phóng vút lên yên. Bây giờ thì mười khẩu đại liên đối với hắn cũng chẳng ăn nhằm gì. Hắn có thể phá kỉ lục Olempic trong lòng chảo đầy tuyết.
Tarzan đạp xe vùn vụt đến trạm điện thoại gần nhất. Lạy trời, thanh tra Glockner vẫn túc trực ở Tổng nha. Hắn quay số máy:
- Tarzan đây, thưa chú.
- Trời ơi, cháu đó hả? Chú đã nghe Gaby thông báo tình hình.
Tarzan tự nhiên thấy ấm áp lạ lùng. Hắn nói:
- Cháu đã đụng độ với thằng cha Cằm Bạnh và quật ngã gã. Nhưng gã có súng...
Tiếng ông Glockner sửng sốt:
- Cái thằng lưu manh đó dám sử dụng đến vũ khí ư? Cháu có sao không?
- Cháu đã an toàn trong trạm điện thoại. Nhưng còn cái khu vực hoang phế kia thì cháu không biết tên phố...
- Hãy ráng tóm tắt!
- Một loạt nhà bỏ hoang trong màn tuyết. Có vẻ như là tàn tích của một nhà máy. Giáp với phố Huttenhof.
- Chú sẽ cho toán tuần tra đến ngay. Hi vọng còn kịp.
Nhưng cuộc lùng sục của sáu nhân viên cảnh sát không đem lại một kết quả nào. Gã Marker đã kịp thời tẩu thoát trước khi những nhân viên chuyên săn bắt cướp cày nát khu vực. Không một ai biết được gã đi đâu.
Sau bữa ăn trưa ở trường, Tarzan phóng xe đến cửa hàng thực phẩm Công Chúa. Hắn chưa kịp bấm chuông thì đã thấy cô bé ló đầu ra cửa sổ trên gác.
- Đợi mình một chút Tarzan!
Các cô bé mà bảo “một chút” thì có nghĩa là phải đợi ít nhất mười lăm phút. Nhưng Gaby là một ngoại lệ.
Vừa gội đầu, sấy chưa khô mái tóc vàng óng, Gaby vẫn không để Tarzan bị cóng vì chờ đợi. Như bất cứ lúc nào, Gaby thật xinh đẹp trong chiếc áo choàng lông màu xanh lam, mũ len thì đồng màu với khăn quàng. Đến nỗi Tarzan phải thốt lên:
- Chà, diện quá ta! Mình có thể đi sóng đôi cùng bạn được đó.
- Xí, cảm ơn! Đâu dám. – Giọng Gaby nghe giận dỗi.
- Trời, mình khen bạn thật lòng mà, Công Chúa.
- Vậy nếu mình không mặc đẹp thì bạn không thèm đi với mình chớ gì?
- Chà, Công Chúa ơi, bạn hiểu nhầm ý mình rồi. Đó chỉ là một cách nói nhấn mạnh rằng bạn... bạn... rất xinh thôi mà. Mình bao giờ cũng muốn đi cùng bạn tới cùng trời cuối đất, cho dù bạn ăn mặc rách rưới...
Gaby đỏ mặt, và nhìn Tarzan qua hàng mi óng như tơ khiến hắn ta chẳng còn biết nên nói thêm gì nữa. Hắn quyết định chấm dứt đề tài nguy hiểm này:
- Chúng ta lên đường đến nhà băng chứ?
- Ừ...
Hai đứa song hành đến khu Gelfing, qua những con đường vắng rồi tới phố Chóp Cầu. Chi nhánh ngân hàng Wert đóng trụ sở trong một tòa nhà biệt lập. Một bên nhà là dãy phố hẹp một chiều, một bên là bãi đậu xe dành cho khách. Những ngôi nhà láng giềng gồm các cửa hiệu thời trang, một tiệm cà phê, một văn phòng du lịch.
Công Chúa hỏi:
- Rút bao nhiêu tiền hả Tarzan?
- Tối thiểu là ba trăm mark. Mình muốn tặng mẹ một món quà thật đẹp.
Hai đứa dựng xe, bước vào nhà băng. Nào, gian phòng có các quầy chi trả trang trí nội thất thật sang trọng. Nếu đừng chú ý đến những tấm kính chống đạn và những cái bàn giấy thì nơi đây trang nhã không thua gì một biệt thự lớn của tư nhân. Coi, trên tường treo đầy tranh và dưới sàn chen chúc những bức tượng gỗ của một họa sĩ kiêm điêu khắc gia nào đó. Gaby sửng sốt:
- Mình có vô lộn phòng triển lãm không Tarzan?
Tarzan giải thích:
- Không lộn đâu. Đây là sáng kiến của ông giám đốc Hehne nhằm khuyến khích các nghệ sĩ trẻ phát triển tài năng. Họ có thể trưng bày tác phẩm ở đây trong ba hay bốn tuần, miễn phí. Cứ khoảng một tháng lại đến phiên họa sĩ hoặc nhà nặn tượng khác. Ông Hehne như một bầu gánh đỡ đầu các nghệ sĩ nghèo vậy mà.
Đúng lúc ấy ông Hehne mỉm cười đi ra bàn trước quầy. Con người ông là hiện thân của thế hệ mới. Vóc dáng cao lớn và cân đối trong bộ vét kẻ sọc nhỏ, ở ông toát lên sức hấp dẫn của một con người sớm thành đạt. Ông vui vẻ đáp lại lời chào lễ phép của Tarzan.
- Chào Peter. Môn Judo của em thế nào rồi?
Tarzan cười ngượng nghịu:
- Em sẽ là nhà vô địch thế giới khi anh trở thành Bộ trưởng ngân khố.
- Chà, em tưởng đó là một câu nói đùa à? Chuyện vừa đề cập sẽ xảy ra trong nửa thập niên tới đối với hai chúng ta.
Hehne tò mò quay qua Gaby lúc bấy giờ đang mê mải ngắm một bức tượng gỗ:
- Chà, cô bé này vừa từ truyện cổ tích nào bước ra vậy?
- Bạn gái của em đấy ạ, Gaby Glockner!
Cô bé gây ấn tượng với giám đốc Hehne đến mức ông tặng ngay cô một cuốn lịch của nhà băng.
Chuông điện thoại reo khiến giám đốc Hehne phải bỏ dở dang cuộc trò chuyện thú vị. Ông dặn bà Gottling:
- Cô hãy thay tôi tiếp hai bạn nhỏ.
Công Chúa lúc này mới có dịp ngắm người nữ thư kí. Ồ, bà không khác gì mẹ của Tarzan, từ khuôn mặt đến dáng đi. Hãy ngó tuổi ba mươi tám của bà, thon thả và duyên dáng như một cô gái. Cũng mái tóc vàng nâu, cũng đôi mắt ấm áp ấy, chỉ trừ son môi. Bà tô son đậm hơn mẹ Tarzan. Bà nói dịu dàng:
- Em định sắm quà Nô-en hở Peter?
- Dạ, chị cho em rút ba trăm mark.
Bà Gottling làm thủ tục chưa tới vài giây và Tarzan chỉ có việc kí tên. Bà nói thật khẽ:
- Em có cô bạn xinh lắm.
Nhưng Gaby vẫn nghe thấy và cố làm ra vẻ chẳng hay biết gì. Mặt cô bé đỏ rần, còn Tarzan thì giả vờ cắm cúi săm soi tờ năm mươi mark trước khi nhét vô bóp.
Hai đứa rời nhà băng trong cảm giác lâng lâng. Nhìn cô bạn, Tarzan vui thích nghĩ thầm: “Vậy đó, mình lại không được tặng lịch trong khi mình mới là khách hàng ruột của họ. Ôi, Gaby!”.
Gaby bỗng hỏi:
- Vàng hay là bạc đây, Tarzan?
- Ờ ờ... Chắc là một sợi dây chuyền bạc...
- Tại sao vậy? Tại sao không phải là vàng?
- Mình không biết nữa. Mẹ mình rất thích những đồ trang sức bằng bạc. Có lẽ bà thương màu trắng tinh khiết.
- Ơ, Tarzan... coi kìa!
Cô bé mở to mắt nhìn trân trối. Hai đứa đã đến bãi đậu xe và Tarzan đang quay lưng lại. Thứ gì ở đằng sau lưng hắn mà Gaby sợ hãi đến thế? Hắn không biết. Hắn chỉ nghe tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết mỗi lúc một gần...
*
Tarzan quay phắt lại và... trước mặt hắn là Ferdinand Marker. Trời ạ, cái cằm vốn đã bạnh của gã hình như “bạnh” ra thêm gấp đôi.
Nếu là một thiếu niên khác, chắc đã nhủn cả gối. Nhưng đây lại là Tarzan! Trong một tích tắc hắn tỉnh hẳn người. Hắn trụ tấn và tỉnh bơ ngó gã ác ôn Marker nhích tới một bước như sắp đi xuyên qua hắn.
Coi, da thịt trên bộ mặt Cằm Bạnh đỏ rực một cách bịnh hoạn. Con mắt đầy máu của gã bắn ra những tia nhìn căm hận. Có cảm giác gã sắp nổ tung vì điên giận.
Marker ăn mặc y chang hôm qua. Ngoài ra hôm nay gã còn quàng thêm một chiếc khăn lụa trắng và đi đôi găng tay da màu vàng.
Trò chơi “đấu nhãn” chấm dứt. Marker rít qua kẽ răng:
- Ê, thằng ranh con lừa bịp. Tao với mày nói chuyện phải quấy chớ? Chuyện tiền bạc đó mà. Sao? Mày đã đem nộp nó ở phòng thu nhận của rơi chớ?
Tarzan gật đầu. Hắn cười hồn nhiên như một đứa bé:
- Nộp chớ. Tôi đã nộp nó từ khuya. Tiếc là tôi chưa quay lại đó được. Ngày mai tôi sẽ đến đó nhận phần hậu tạ của mình.
- Hậu tạ cái con khỉ mốc. Thằng láu cá. Mày chưa quăng ở đó một đồng nào.
- Trời đất, ông nói gì kì vậy?
Cuộc đấu trí đã bước vào cao trào. Tất cả tùy thuộc vào lúc này đây. Nếu Tarzan nhập vai có đẳng cấp biết đâu đối thủ của hắn sẽ lọt vào tròng. Phòng thu nhận của rơi sẽ khép tấm màn nhung. Bẫy sập và Marker trơ trụi trên sân khấu chờ bị bắt.
Cằm Bạnh gầm gừ:
- Mày muốn tao giải thích cặn kẽ nữa hay sao? Mày đã biển thủ số tiền, đúng chưa? Và xui dại tao đến tòa thị chính, đúng chưa? Cũng may mà...
- Thôi đi ông bạn lớn tuổi. Ông còn cái lưỡi đó chớ? Tôi không tin rằng ở đấy người ta lại lờ tịt vụ giao tiền cho ông. Ông gặp nhân vật nào vậy? Ông gặp phải cái ông thấp bé và trán hói chớ? Tôi đoán rằng trong vấn đề này có một sự ngộ nhận. Họ không tin ông là chủ nhân của số tiền bị mất. Được rồi, tôi sẽ cùng đi với ông đến phòng thu nhận ngay bây giờ...
Tarzan nhún vai ra vẻ bất cần rồi quay sang nói với Công Chúa:
- Về nhà trước nghe Gaby. Mình bận công chuyện.
Tín hiệu tinh quái của hắn được Gaby đón nhận chớp nhoáng. “Về nhà” tức là “đến ngay chỗ Tổng nha cảnh sát” gặp bố già Glockner.
Cô bé gật đầu nhè nhẹ nhưng nét mặt không giấu được vẻ sợ hãi và lúng túng che tấm lịch trước người như che chắn. Còn phải hỏi, yếu bóng vía vốn là sở trường của... con gái muôn đời mà.
Thằng Marker ngó hai đứa trừng trừng:
- Tao nhổ vào cái chuyện mày đi cùng, thằng láu cá. Tao sẽ xác định lại lần nữa. Lần này mà mày lừa tao thì chỉ có nước xuống địa ngục.
Tarzan vẫn tỉnh bơ:
- Lương tâm tôi vốn trong sạch. Và tôi tin ở nó, thưa ông!
- Còn tao chỉ tin ở tao. Mày nghe chưa nhãi? Bản mặt nhơn nhơn của mày làm tao sôi máu. Tuy nhiên ở đây không phải là chốn võ đài...
Gã ngừng cơn thịnh nộ một cách đột ngột. Làm cách nào dẫn dụ thằng “chữ T” này ra một bãi trống càng xa càng tốt để tẩm quất cho hả giận, chớ ở đây thì không xong. Ở ngay trước cái nhà băng này càng tránh bị thiên hạ chú ý càng đỡ hư đại sự.
Nghĩ như vậy nên gã đành... ngậm bồ hòn và quay lui không màng liếc Tarzan lấy nửa con mắt. Gaby nói trong hơi thở:
- Gã biến rồi.
Tarzan thừ người ra:
- Chưa chắc. Gã đang mưu mô một điều gì đó trong đầu. Bạn không thấy tự nhiên gã ngừng lải nhải sao?
- Mình chỉ thấy gã lầm lũi đi về cuối phố. Ở đó không có trạm điện thoại. Chúng ta có cần bám theo gã không Tarzan?
Đúng là Marker đi một mình về cuối phố thật. Mặt cúi gằm, hai tay đút túi, gã làm bộ vô tình dừng lại ở một cửa hiệu. Thực ra những tấm kính lớn ở cửa hiệu đang làm “gián điệp” cho gã. Bất kì kẻ nào theo dõi đều bị quầy kính lớn phản chiếu toàn bộ khung cảnh sau lưng gã tố cáo ngay.
Tarzan chấp nhận cuộc chơi. Hắn nói với Gaby:
- Một mình mình theo gã. Gaby hãy gọi điện về cho ba bạn nhắn rằng mình sẽ liên lạc với ông sau khi đã có trong tay địa chỉ gã Marker.
Cô bé sợ hãi nhìn hắn:
- Đừng, Tarzan! Gã sẽ biết ngay là bạn theo gã mà.
- Yên tâm đi, Gaby!
Và để bạn yên lòng, Tarzan gì ngón tay trỏ vô chỏm mũi xinh xinh của Gaby trước khi dắt xe đạp qua đường. Coi, vẫn còn kịp thấy bóng Marker ngoặt sang hướng khác, biến vào một ngõ hẹp.
Ngoái nhìn lại lần nữa, thấy Gaby vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Tarzan vẫy tay cho cô và đuổi theo con mồi.
*
Sau năm phút khai mạc trò chơi cút bắt, tình hình diễn ra như sau: thằng đao phủ Marker ung dung đi trước thỉnh thoảng ngoái đầu kín đáo. Tarzan đi sau nhàn hạ luôn luôn tận dụng mọi chỗ ẩn thân dọc đường.
Tuyết cũng bắt đầu tham gia cuộc chơi. Những bông tuyết dày đặc che hết tầm nhìn. Hai kẻ “săn” nhau đã ra khỏi khu Gelfing từ lâu, đến độ Tarzan không thể biết đích xác họ đang ở đâu. Có điều rõ ràng, chiến trường mới này không có vẻ gì của một khu dân cư. Các kho chứa của nhà máy bia. Rồi rất nhiều những kho chứa hàng kích thước đủ cỡ. Tuyệt nhiên không thấy một căn nhà nào.
Thân hình đồ sộ như con gấu của Marker lại càng giống gấu hơn trong màn tuyết. Gã đi men theo bức tường một nhà máy dài hun hút và biến mất ở góc rẽ.
Tarzan buộc phải do dự khi đến góc tường. Chà, tràn ngập những dấu chân của Marker trên tuyết. Những dấu chân như những cái bẫy khiêu khích đập vào mắt Tarzan nhức nhối. Bám theo gã hay không? Chắc chắn chỉ vài phút nữa thôi là những bông tuyết sẽ phủ kín các dấu lõm.
“Gã đáng ngại thật” – Tarzan nghĩ thầm. Nếu gã định “làm thịt” hắn thì đây là địa điểm thích hợp nhất. An toàn khỏi bị ai quấy rầy, trong khi bốn bề mù mịt tuyết.
Hắn bất giác lùi khỏi bức tường trước khi nhìn qua góc rẽ. Coi, phía trước là cửa vào một nhà xưởng của một xí nghiệp rõ ràng đã bỏ hoang. Khung cảnh khá là ảm đạm với các ô cửa sổ trống trơn và những gian kho đổ nát. Dấu chân của gã Cằm Bạnh vòng ra sau một gian kho.
“Chỗ làm bạc giả của gã ở đây ư?” Tarzan lẩm bẩm. Dù sao thì hắn cũng phải kiểm tra đến nơi đến chốn, nếu không phải nơi này là sào huyệt của cả băng thì biết đâu cũng là chỗ chui rúc riêng của gã.
Hắn giấu xe đạp vào sau một cánh cổng hỏng rồi thận trọng đi vòng sau mấy gian nhà kho vừa kịp đón đầu thằng Cằm Bạnh ác ôn đang xông tới.
Marker cười hềnh hệch:
- Mày lọt bẫy tao rồi, thằng nhãi của tao! Tao chờ phút này từ lâu rồi.
Tarzan còn cười lớn hơn:
- Tôi hiểu ý ông mà. May là tôi đã đuổi kịp ông. Tôi nghĩ lại rồi, tốt hơn cả là tôi nên nhận phần tiền hậu tạ trực tiếp từ tay ông. Ông có cần tôi ghi giấy biên nhận để khỏi gặp rắc rối ở phòng thu nhận của rơi hay không?
- Mày sẽ được nhận phần chia, còn nhiều hơn cả số mày đáng được hưởng kia, nhãi ạ. Tao bắt đầu đây.
Phần chia của gã cho Tarzan nằm gọn trong cú đấm. Cũng may mà không có kẻ thứ ba chứng kiến, nếu có một trọng tài thì chắc chẳng ai chấp nhận cuộc tỉ thí không cân sức này. Một thiếu niên mười sáu tuổi đụng độ một con gấu ngựa như Marker, chẳng khác gì châu chấu đá voi.
Có điều, Marker làm sao biết được gã đang đối mặt với ai. Ông hoàng Judo trong giới học sinh đón cú ra đòn của gã khổng lồ một cách bình tĩnh và lập tức nhận ra Marker rất vụng về. Tarzan né sang một bên, ngáng chân thằng cha “hữu dũng vô mưu” đang lao đến, rất là nhẹ nhàng. Ê, cú đấm của gã trật lất trong không khí rồi sau đó thì gã... bay. Thằng ác ôn bay đẹp đến nỗi cái đầu húc rầm vào bức ván gỗ của nhà kho. Gã nảy đom đóm mắt, bay mất mũ và ngã dúi xuống tuyết.
Gã nằm bất động tối thiểu cũng một phút.
Tarzan cúi nhìn địch thủ cười gằn:
- Đo ván rồi hả ông bạn?
Hắn hình dung ngay tới một sợi dây thừng. Chứ sao, trói gô tên tội phạm và a lê hấp, đem nộp cảnh sát. Tarzan vừa mới nhấc một bước chân thì khựng lại tức khắc. Coi, gã Marker đột ngột lật ngửa người lại và thọc bàn tay phải vào trong nách trái.
Mắt Tarzan như trợn ngược. Trời đất, gã dám dùng cả “chó lửa”. Nào, Marker lăm lăm trên tay khẩu súng ngắn. Tarzan biết cơn điên cuồng đã làm gã không thèm tính đến hậu quả. Gã lắc lư mũi sũng chĩa vào Tarzan.
Tarzan phản xạ nhanh như máy. Hắn búng vài bước đã phi thân đến nhà xưởng. Lạy Chúa, lúc vừa chọn xong một chỗ núp hắn quay lại ngó thử thì thấy Marker đã lù lù xông tới trong màn tuyết dày đặc.
“Gã nhất định xơi tái mình”. Tarzan hiểu điều đó. Võ nghệ hắn dù có thập đẳng huyền đai cũng đành phải chào thua viên đạn không có mắt. Nhìn kìa, Cằm Bạnh mò mẫm lần theo dấu chân Tarzan đang chạy vòng quanh nhà xưởng. Họng súng của gã không ngớt tìm kiếm mục tiêu.
“Chạy lại chỗ để xe đạp”. Trực giác Tarzan hướng dẫn hắn lối thoát. Hắn bặm môi chạy thêm một vòng nữa và thoát khỏi đòn trả thù chết người của tên sát nhân mất hết lí trí.
Hú vía. Tarzan đẩy xe mấy bước rồi phóng vút lên yên. Bây giờ thì mười khẩu đại liên đối với hắn cũng chẳng ăn nhằm gì. Hắn có thể phá kỉ lục Olempic trong lòng chảo đầy tuyết.
Tarzan đạp xe vùn vụt đến trạm điện thoại gần nhất. Lạy trời, thanh tra Glockner vẫn túc trực ở Tổng nha. Hắn quay số máy:
- Tarzan đây, thưa chú.
- Trời ơi, cháu đó hả? Chú đã nghe Gaby thông báo tình hình.
Tarzan tự nhiên thấy ấm áp lạ lùng. Hắn nói:
- Cháu đã đụng độ với thằng cha Cằm Bạnh và quật ngã gã. Nhưng gã có súng...
Tiếng ông Glockner sửng sốt:
- Cái thằng lưu manh đó dám sử dụng đến vũ khí ư? Cháu có sao không?
- Cháu đã an toàn trong trạm điện thoại. Nhưng còn cái khu vực hoang phế kia thì cháu không biết tên phố...
- Hãy ráng tóm tắt!
- Một loạt nhà bỏ hoang trong màn tuyết. Có vẻ như là tàn tích của một nhà máy. Giáp với phố Huttenhof.
- Chú sẽ cho toán tuần tra đến ngay. Hi vọng còn kịp.
Nhưng cuộc lùng sục của sáu nhân viên cảnh sát không đem lại một kết quả nào. Gã Marker đã kịp thời tẩu thoát trước khi những nhân viên chuyên săn bắt cướp cày nát khu vực. Không một ai biết được gã đi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất