Quyển 12 Chương 2: “ÔNG HỎA” HOÀNH HÀNH
Trong thời gian gần đây, báo chí đã đề cập đến gần bốn mươi vụ hỏa hoạn xảy ra vào ban đêm trong thành phố và các vùng lân cận. Lửa bốc bất ngờ và tàn phá dữ dội khiến lực lượng phòng cháy chữa cháy thường không cứu kịp và người dân chỉ có nước than trời: “muôn sự chỉ tại… bà hỏa”.
Nhưng có thực là “bà hỏa” gây ra không? Những cuộc điều tra sơ bộ của cảnh sát đã cho thấy “Con Quỷ Lửa” chính là một… “ông hỏa”. Gã ra tay ở bất cứ đâu, ở đó chỉ còn lại tro tàn. Thiệt hại do các đám cháy đã lên tới hàng triệu mark.
Tên tội phạm đặc biệt thích đốt các kho chứa cỏ, nông trại, nhà lầu, nhà nghỉ cuối tuần. Cũng có một lần gã đã ra tay “hành thích” một quán ăn.
Tình cờ ngăn chặn được một đám cháy, lại có cơ hội truy tìm dấu vết “Con Quỷ Lửa”, Tứ quái rời kho chứa cỏ dường như đã rũ sạch mỏi mệt.
Tarzan quyết định:
- Đi thẳng về Dengenbach. Tụi mình sẽ gọi điện cho thanh tra Glockner, phải không ? Hiện giờ chỉ có mình chúng ta biết được dung mạo của “Con Quỷ Lửa” và chiếc xe hơi màu lam của gã.
Cả đám lục tục lên đường. Chúng băng qua hoàng hôn đến một thung lũng có hai con đường giao nhau thì bất chợt khựng lại. Trước mặt chúng là một người đàn ông tay cầm một sợi thép uốn theo hình elip. Tròn vo la toáng:
- Ồ, ông ta cầm một chữ Y. Để làm gì kìa?
- Thôi đi, thằng ông… Địa. Đó là một dụng cụ thăm dò mỏ ngầm. – Karl điềm đạm giải thích.
Người đàn ông lạ đi ngang và mỉm cười gật đầu bởi đám trẻ chào hỏi rất lịch sự. Tarzan chợt nảy ra một ý:
- Trên đường đi bác có gặp chiếc xe hơi “VW” màu lam không hả bác?
- Ồ, có chú em ạ. Chú mày muốn hỏi ông nông dân Fanhauser chớ gì?
- Cháu không biết tên ông ta. Nhưng đó là một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, quãng bốn mươi tuổi… mặc bộ quần áo bằng vải chống thấm màu xanh lá cây.
- Đúng là ông ta: Fanhauser, nông dân vùng Dengenbach. Có chuyện gì vậy?
Tarzan toan lảng chuyện nhưng Tròn Vo đã xúc động mà nhanh nhảu đoảng:
- Ôi, gã chính thị là Con Quỷ Lửa đó. Tụi cháu vừa chứng kiến gã định thiêu trụi một kho chứa cỏ!
- Hả? Cháu nói cái gì vậy? – Người đàn ông cúi xuống phía thằng mập.
Tarzan chỉ muốn tặng thằng bạn ngu ngốc một cái bạt tai nhưng đành nuốt giận để… ngắm người đàn ông lạ.
Ông ta người tầm thước, cái đầu trọc lốc gần như hình vuông. Bộ mặt rắn câng góc cạnh. Hai con mắt bé rất gần nhau, lông mày dựng đứng. Dù hói nhẵn, ông ta chắc không quá năm mươi tuổi.
Nghe Tròn Vo kể, ông Hói tỏ vẻ phục lăn:
- Nghe mấy cháu còn nhỏ mà giỏi quá. Chuyện rõ như ban ngày còn gì. Té ra là Fanhauser! Ai mà ngờ chớ. Chỉ không hiểu sao hắn lại đốt chính kho cỏ của hắn…
Đằng nào cũng lộ chuyện rồi, làm sao mà ngăn được nữa, Tarzan đành chen vào:
- Rồi cảnh sát sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện thôi.
Hắn “đánh trống lảng” qua một chuyện khác bằng cách chỉ vào thanh thép hình ê-lip:
- Bác làm nghề địa chất hả bác?
- Chà, chú mày cũng biết thứ này hả. Thực ra tôi còn đang tập luyện để trở thành một người thăm dò mỏ. Tôi thường có mặt ở vùng này để thăm dò mạch nước, khoáng sản cho… vui thôi.
Cuộc “chào hỏi” nhau coi như chấm dứt. Với chừng đó thông tin về gã Quỷ Lửa, bốn đứa còn quá nhiều chuyện phải làm. Trước tiên là phải kiếm gấp một trạm điện thoại công cộng.
Bao tử Tròn Vo lúc này như sôi réo. Nó băng theo con đường làng dẫn đến nhà hàng Ba Cây Sồi. Còn phải nói, nhà hàng địa phương này có khu vườn hấp dẫn cực kì chứa đầy các món ăn bổ béo, chớ… Ba Cây Sồi thì đừng hòng nó thèm liếc nửa con mắt ngó.
*
Tứ quái bước vào quán. Nước bọt của Kloesen muốn trào ra. Nó nói:
- Này Tarzan, đại ca cứ việc xách điện thoại nhà hàng báo tin cho ba của Gaby cho tròn bổn phận. Phần tao, sẽ theo ý thích riêng, báo tin cho cô hầu bàn món xúc xích rán và khoai tây trộn, kèm hai phong sôcôla tráng miệng mới đã.
Máy Tính Điện Tử hưởng ứng. Nó nheo mắt trong cặp kính cận:
- Thật là một công hai việc. Mình phải uống cạn một lít nước khoáng ngay bây giờ mới qua cơn khát.
Gaby cũng hưởng ứng nữa:
- Mình sẽ uống một tách trà, với một chiếc bánh mì kẹp pho-mát. Đằng nào thì cũng còn phải đợi ba mình tới.
Tarzan bỗng la lên nho nhỏ:
- Trước khi ăn và uống, các bạn thử nhìn vào góc kia xem ai kìa!
Gã ngồi một mình một bàn, trước mặt là một bình bia và một li rượu mạnh. Vẫn bộ mặt to bè nung núc thịt và bộ đồ bằng vải chống thấm nước màu xanh lá cây ấy. Gã vừa mới cúi xuống dòm đồng hồ.
Tròn Vo thì thào:
- Fanhauser, lạy Chúa!
Tarzan thúc nhẹ cùi chỏ vô bụng nó:
- Im đi mập, đừng lẻo mép như lúc gặp “nhà thăm dò” hồi nãy. Để tao tính. Còn cái bàn trống cạnh gã kìa.
Hắn đi trước. Karl Máy Tính nối gót, xúc động đến mức phải giả vờ tháo cặp kính ra lau. Còn Công Chúa Gaby ư? Đầu gối cô bé như nhũn ra, đám da quanh cái mũi xinh xinh tái nhợt.
Đám trẻ lần lượt lướt qua Fanhauser để ngồi vào bàn. Ơ, tròng mắt của gã đảo liên tục một cách khả ố. Gã nhìn chằm chằm vô Gaby như ước lượng tuổi tác của cô.
Một cô hầu bàn trẻ tiến lại. Công Chúa reo lên:
- Ô, mình không ngờ bạn có mặt ở đây. Tụi mình chung lớp hổi tiểu học đúng ko Jutta Liebig! Bạn làm “tiếp viên” hồi nào vậy?
Jutta Liebig, đúng thế. Cô bé có mái tóc quăn màu nâu chừng mười sáu tuổi bắt tay Gaby:
- Phải Gaby Glockner không? Mình nhớ rồi. Ờ, mình đang… phụ chạy bàn tạm thời…
Tiếng gã Fanhauser từ bàn kế bên vọng sang the thé:
- Jutta, cho “qua” một li rượu đúp nữa. “Qua” tặng riêng em một li.
Jutta quay đầu trong cảm giác bị xúc phạm:
- Tôi không biết uống rượu, thưa ông Fanhauser.
- Ừ… ừm, đừng nói vậy cô em. Không uống thì “qua” sẽ đét đít đó.
Gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi lè nhè một cách thật kinh tởm. Tarzan nghĩ thầm “Mày sẽ không còn cơ hội tra tấn Jutta đáng thương nữa đâu, mày sẽ được lai rai uống nước… lã trong nhà đá”.
Tarzan hỏi nhỏ:
- Nhà hàng có điện thoại không Jutta?
- Bạn có thể gọi ở quầy, điện thoại trong hành lang hỏng rồi.
Cô bé trả lời hắn và quay đi. Ngang qua bàn Fanhauser không biết gã này làm gì mà Jutta bỗng nhảy dựng. Mặt mũi cô bé đỏ bừng.
- Ông Fanhauser, tại sao ông hành động càn rỡ như vậy chớ? Ông véo tôi…
Gã say cười sằng sặc bất chấp sự tò mò của các thực khách thiếu can đảm. Nhưng Tarzan không phải là một trong các thực khách yếu bóng vía đó. Hắn ngó gã trừng trừng. Quân đốt nhà, phường đểu giả.
Fanhauser nhận thấy ánh mắt đó. Mặt gã đanh lại. Gã giễu cợt:
- Mày không bằng lòng điều gì vậy, nhóc?
- Ông thật quá quắt.
- Sao? Mày nghĩ thế hả? Tao véo mông con nhỏ tiếp viên không được sao? Nói thật, tao còn có thể làm thế với cả con bé tóc vàng ngồi cạnh mày nữa kia.
Tarzan đứng dậy:
- Nếu ông định làm vậy, trước hết ông nên gọi điện tới bịnh viện hỏi xem họ có còn giường trống cho một thời gian dài không đã!
Fanhauser dụ dự. Mắt gã lóe lên tia độc ác. Nhưng dù đã ngấm hơi men, hình như gã vẫn nhận thấy không dễ gì “xực” được Tarzan. Vả lại, mục tiêu của gã hôm nay đâu phải là những đứa con gái ngọt ngào. Gã cắn răng uống ực li rượu, ngồi chôn chân một chỗ với con mắt đầy gân đỏ trong tròng trắng.
Tarzan đã nắn gân được đối thủ. Hắn thì thầm với Gaby:
- Gã không dám làm gì bạn đâu. Mình đi gọi điện.
Gaby gật đầu. Nước da rám nắng của cô hơi ửng hồng. Biết bao lần Tarzan đã bảo vệ Gaby, nhưng lần nào tim cô cũng đập thình thịch vì tự hào và bối rối.
Tarzan đi đến quầy đặt điện thoại. Giọng hắn trầm trầm:
- Chào chú Glockner, cháu Tarzan đây ạ. Tụi cháu mới dạo mát về. Lúc gần đến Dengenbach thì tình cờ đụng độ Con Quỷ Lửa. Chú nghe rõ cháu chứ: Con Quỷ Lửa toan đốt khu chứa cỏ của gã với một cây nến. Tên của gã là Fanhauser, nghe đâu như là một nông dân vùng này. Hiện gã đang ngồi nhậu trong quán Ba Cây Sồi.
Thanh tra Glockner sửng sốt:
- Cháu nói gì vậy? Chú có nghe lầm không đây?
Taran kể lại các chi tiết cụ thể. Cuối cùng hắn nói:
- Tất nhiên chúng cháu đã thổi tắt ngọn nến. Và kho chứa cỏ không thể nào cháy được nữa.
- Cứ ở đó nghe, Tarzan. Chú sẽ tới lập tức.
Hắn gác máy, trả tiền cước phí điện thoại cho chủ quán và trở về bàn. Bạn bè hắn đang hồn nhiên tươi cười với những câu chuyện tiếu lâm tưởng như không bao giờ dứt trong khi “Con Quỷ Lửa” vẫn cúi gằm mặt lầm lì trong li rượu. Đúng lúc đó cửa phòng mở toang. Một người thanh niên chân lấm tay bùn chạy vào xồng xộc, mồ hôi trên trán nhỏ thành giọt. Anh chàng la hét muốn bể quán:
- Cháy, cháy lớn bà con ơi! Kho cỏ ngoài đồng của Fanhauser phát hỏa…
Fanhauser nhếch mép ba giây. Giây thứ tư gã nhảy dựng lên, hất đổ bình bia trên bàn.
- Cái gì, kho của tôi bị cháy hả? Không thể có chuyện đó được!
Gã phóng ra khỏi cửa như tên bắn. Tiếp đó tất cả mọi thực khách đều bật dậy hốt hoảng chạy theo bỏ mặc Tứ quái ngồi chết điếng, như hóa đá.
Tarzan thấy miệng mình như bị dán băng keo. Hắn ú ớ:
- Không… thể… như… vậy… được. Mình đã thổi tắt nến. Nó đã tắt ngấm rồi mà…
Đôi mắt xanh biếc của Công chúa ngỡ ngàng:
- Ờ, chính mắt mình cũng thấy thế!
Tròn Vo mặt méo xệch:
- Chắc là sét đã giáng trúng kho chứa cỏ?
Một lát sau khách khứa lục tục kéo về quán và thi nhau phỏng đoán này nọ rầm trời.
Tarzan choáng váng thực sự:
- Thật hết biết, cứ đinh ninh là đã ngăn được tai họa, vậy mà nó vẫn cháy mới lạ chớ!
Tròn Vo trám vào miệng một phong sôcôla tức khắc:
- Mình phải tập “há miệng mắc… sôcôla” cho đỡ phát biểu bậy bạ.
Gaby cố gắng tươi cười. Cô bé vẫy Jutta:
- Tính tiền cho mình Jutta. Tụi mình sắp thiếu tiền đến nơi nếu cứ để Tròn Vo ngồi đây.
Khi Tứ quái ra khỏi quán thì trời đã tối. Một chiếc xe hơi nhấp nháy đèn xanh trên mui chặn chúng lại. Gaby chạy lại chiếc xe đậu, miệng reo:
- Ba mình đó!
Đúng là xe cảnh sát. Thanh tra hình sự Glockner bước xuống và không tài nào gỡ được vòng tay cô con gái yêu đang chọn cái cổ ông làm điểm tựa xích đu. Riêng người nhân viên của ông vẫn ngồi yên bên tay lái.
Tarzan nói giọng buồn buồn:
- Kho cỏ đã cháy, thưa chú. Cháu không sao hiểu nổi tại sao lại có đám cháy ẩu tả đó?
Ông Glockner cũng ngạc nhiên không kém:
- Trời đất. Vẫn cháy hả? Thôi nào, các con lên xe giùm. Chúng ta sẽ tới hiện trường, biết đâu sẽ thu lượm được những bằng cớ mới. Điều các con đã thấy cũng quan trọng đó.
Bốn quái chui vô hàng ghế sau cấp kì. Tròn Vo sau một bữa chén để đời đã phình phần bụng ra như cái trống khiến Máy Tính Điện Tử bẹp gí. Nó than vãn không ngừng:
- Cái bụng mày làm xấu hổ TKKG. May mà chỉ một đứa trong tụi mình bự cỡ mày đó, Willi.
Khi ai nấy đã yên vị, thanh tra Glockner hỏi lại mọi chuyện để Tứ quái tường thuật tỉ mỉ hơn.
Viên cảnh sát cầm lái chợt bảo:
- Tôi nghi là các em đã không thổi tắt hẳn cây nến…
Tarzan chống chế:
- Em có thể thổi tắt cả chục cây nến một lượt.
- Đồng ý. Tôi đâu có ý định đổ lỗi cho em. Nhưng lúc đó biết đâu em khinh suất, quên mất cái lõi nến vẫn cháy âm ỉ, thế là…
- Kì cục. Em nhớ lúc đó lõi nến đã đen ngòm rồi mà…
Ông Glockner dàn hòa:
- Chú lúc nào cũng tin tưởng vào sự thận trọng của cháu Tarzan ạ. Nhưng có một điều hiển nhiên là “kho cỏ vẫn cháy”. Như vậy phải có cái gì đó bí ẩn mà chúng ta chưa thể giải đáp được.
Tarzan im lặng. Dù sao thì điều ông Glockner nói vẫn đúng. “Cái gì đó” mới đáng nguyền rủa làm sao.
Xe ngừng lại. Sáu người thận trọng lại gần lò lửa ma quái. Cỏ vẫn cháy rừng rực, lửa phụt lên trời, gỗ nổ lách tách. Cả một đám đông đứng khá xa xì xầm. Một số lính cứu hỏa của làng thì… khoanh tay bế tắc. Họ chỉ có thể lo sao cho đám cháy đừng lan ra chớ không cách gì dập tắt nó được vì một lí do giản dị: không có nguồn nước trong khu vực này. Xe cứu hỏa lại chưa tới. Mà đằng nào thì cũng không cứu được nữa rồi.
Tarzan chỉ Fanhauser đang đứng tách ra khỏi ngọn đám đông, mặt đỏ lựng trân trối nhìn ngọn lửa.
- Chủ nhân kho cỏ đó, thưa chú Glockner.
Viên thanh tra và người tùy tùng không chần chờ thêm phút nào xông đến bên Con Quỷ Lửa.
Coi, phản ứng của Fanhauser thật dữ dội. Thanh tra Glockner mới nói vài câu đã thấy gã nhảy lùi về phía kho cỏ như định tự thiêu để chứng minh mình vô tội. Gã đấm ngực ầm ầm:
- Đồ vu cáo, đồ chết bầm… tôi sẽ đưa đơn ra tòa kiện bất cứ thằng nào định làm nhục tôi, ha ha, “qua” mà là kẻ đốt nhà à, xin lỗi nghe… ha ha ha…
Tarzan thấy nóng mặt. Hắn không thể để cho gã xảo trá này tiếp tục khoác lác. Hắn gằn giọng lạnh lẽo:
- Ông sẽ ngưng “ha ha ha” ngay bây giờ thôi. Nào, nghe tôi kể nhé. Trong khi tụi tôi nằm trên đống cỏ thì ông đã gắn cây nến sáp ong lên nắp hộp bìa cách chỗ tụi tôi chưa tới hai mét. Ông trải rơm khô như trải dây cháy chậm và đốt lửa hẳn hoi. Đúng không Fanhauser? Ông đã mang cái hộp bìa trong chiếc giỏ đi chợ cũ kĩ và lái xe “VW” màu lam đến kho. Chiếc giỏ chắc còn trong xe ông, đúng không?
Cú ra đòn thật công hiệu! Gã đang phồng mang trợn mắt la hét bỗng tiu nghỉu như một con chó bị ăn đòn. Hai vai gã sụp xuống ủ rũ. Gã lắp bắp không thành tiếng:
- Tôi… tôi…
Thanh tra Glockner nghĩ rằng đã đến lúc cần kết thúc:
- Ông đã bị bắt, ông Fanhauser. Mời ông theo chúng tôi về Tổng nha cảnh sát.
Fanhauser như một kẻ sắp… qua đời. Gã thều thào:
- Tôi thuộc số kiếp… con rệp. Tôi chỉ cần mớ tiền… bảo hiểm. Vậy mà… Bao lâu nay tôi chỉ toàn gặp chuyện đen đủi.
Gã ngửa mặt nhìn trời ai oán. Làm như ông trời là thủ phạm đã cản trở gã đếm… tiền sau sự cố hôm nay. Thanh tra Glockner quay ra đám trẻ:
- Lên xe đi chớ các con!
Băng sau xe chật cứng vì sự hiện diện kềnh càng của Con Quỷ Lửa. Chỉ có Karl can đảm chịu đựng mùi “khét lẹt” của gã, còn Gaby thì phóng tuốt lên cạnh “bố già”. Khỏi bàn đến thằng mập, còn lâu mới chịu lên xe. Nó đứng dưới đất lầm bầm:
- Gã đã trám chỗ của cháu rồi kìa!
Ông Glockner mỉm cười:
- Thôi mà Kloesen, chú đâu ngờ cháu “tổ chảng” như vậy. Tiếc rằng xe không đủ chỗ.
Tarzan dàn xếp gọn ghẽ:
- Đi xe cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu, thưa chú. Tụi cháu sẽ đi tắt đường đồng về trường, khỏi vòng vào thành phố.
- Ừ, mai mình gặp lại. Chú cần các con để lập biên bản. Tiền thưởng cho việc bắt được Con Quỷ Lửa không dưới mười ngàn mark đó.
Công Chúa thò mái tóc tuyệt vời ra chúm môi:
- Chúc may mắn, hỡi những kẻ lang thang!
Xe chạy. Tròn Vo nhìn theo gật gù:
- “Bố già” Glockner an ủi tụi mình cũng được đấy. Mỗi đứa hai ngàn rưỡi mark cho một cuốc đi bộ. Chà, bữa dạo chơi đầy phúc lợi phải không đại ca?
Tarzan mỉm cười. Có tiền, hắn sẽ có thể về thăm mẹ nhiều hơn, đúng vậy!
*
Tarzan xốc lại ba lô, hất hàm về phía kho chứa cỏ đang sập xuống trong lửa:
- Sẽ là tội ác cuối cùng của Con Quỷ Lửa, đúng không Willi?
- Đúng! Và loài người phải cảm ơn ai về điều đó chớ? Tụi mình, chứ còn hỏi!
- Thôi đi mập. Tao e rằng rồi ra mày sẽ còn đòi dựng tượng đài nữa cho coi, một tượng đài bằng sôcôla chẳng hạn.
Hai thằng bỏ đi, xa dần khỏi ánh lửa, mắt phải quen dần với bóng tối. Tròn Vo bỗng chúi nhủi, suýt bị té. Nó đứng khựng lại. Tarzan giục:
- Đi tiếp nào, đồ lười!
- Khoan đã, đại ca! Ở đây có thứ gì đó.
Đoạn thằng mập cúi xuống, khua khoắng. Khi đứng lên, nó cầm trong hai tay một mảnh bìa và một… cây nến. Hai đứa trân trối nhìn. Trời tối nên trông không rõ lắm. Tarzan kêu lên, giọng khàn đi:
- Sao… sao giống cây nến của Fanhauser quá Tròn Vo ơi? Không thể thế được…
Thằng mập căng cái nhìn trong bóng tối:
- Coi chừng đại ca lú lẫn đó. Cây nến của Con Quỷ Lửa chắc đã bị chảy thành nước trong kho chứa cỏ rồi…
- Hay là có một thứ gì nổ và nó bị văng ra?
- Ờ ờ, có thể lắm. Về nhà tụi mình sẽ xem xét kĩ. Đèn sáng sẽ làm chúng ta thông minh hơn.
Tròn Vo ngáp dài. Lúc này nó đã chán sự “ngạc nhiên” đến tận cổ:
- Ờ, ờ, về nhà tụi mình… ngủ. Tao thèm được đánh một giấc quá cỡ. Mày không nhớ là sáng mai tụi mình hẹn với Gaby và Karl tại hồ bơi Wildenau sao?
Nhưng có thực là “bà hỏa” gây ra không? Những cuộc điều tra sơ bộ của cảnh sát đã cho thấy “Con Quỷ Lửa” chính là một… “ông hỏa”. Gã ra tay ở bất cứ đâu, ở đó chỉ còn lại tro tàn. Thiệt hại do các đám cháy đã lên tới hàng triệu mark.
Tên tội phạm đặc biệt thích đốt các kho chứa cỏ, nông trại, nhà lầu, nhà nghỉ cuối tuần. Cũng có một lần gã đã ra tay “hành thích” một quán ăn.
Tình cờ ngăn chặn được một đám cháy, lại có cơ hội truy tìm dấu vết “Con Quỷ Lửa”, Tứ quái rời kho chứa cỏ dường như đã rũ sạch mỏi mệt.
Tarzan quyết định:
- Đi thẳng về Dengenbach. Tụi mình sẽ gọi điện cho thanh tra Glockner, phải không ? Hiện giờ chỉ có mình chúng ta biết được dung mạo của “Con Quỷ Lửa” và chiếc xe hơi màu lam của gã.
Cả đám lục tục lên đường. Chúng băng qua hoàng hôn đến một thung lũng có hai con đường giao nhau thì bất chợt khựng lại. Trước mặt chúng là một người đàn ông tay cầm một sợi thép uốn theo hình elip. Tròn vo la toáng:
- Ồ, ông ta cầm một chữ Y. Để làm gì kìa?
- Thôi đi, thằng ông… Địa. Đó là một dụng cụ thăm dò mỏ ngầm. – Karl điềm đạm giải thích.
Người đàn ông lạ đi ngang và mỉm cười gật đầu bởi đám trẻ chào hỏi rất lịch sự. Tarzan chợt nảy ra một ý:
- Trên đường đi bác có gặp chiếc xe hơi “VW” màu lam không hả bác?
- Ồ, có chú em ạ. Chú mày muốn hỏi ông nông dân Fanhauser chớ gì?
- Cháu không biết tên ông ta. Nhưng đó là một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng, quãng bốn mươi tuổi… mặc bộ quần áo bằng vải chống thấm màu xanh lá cây.
- Đúng là ông ta: Fanhauser, nông dân vùng Dengenbach. Có chuyện gì vậy?
Tarzan toan lảng chuyện nhưng Tròn Vo đã xúc động mà nhanh nhảu đoảng:
- Ôi, gã chính thị là Con Quỷ Lửa đó. Tụi cháu vừa chứng kiến gã định thiêu trụi một kho chứa cỏ!
- Hả? Cháu nói cái gì vậy? – Người đàn ông cúi xuống phía thằng mập.
Tarzan chỉ muốn tặng thằng bạn ngu ngốc một cái bạt tai nhưng đành nuốt giận để… ngắm người đàn ông lạ.
Ông ta người tầm thước, cái đầu trọc lốc gần như hình vuông. Bộ mặt rắn câng góc cạnh. Hai con mắt bé rất gần nhau, lông mày dựng đứng. Dù hói nhẵn, ông ta chắc không quá năm mươi tuổi.
Nghe Tròn Vo kể, ông Hói tỏ vẻ phục lăn:
- Nghe mấy cháu còn nhỏ mà giỏi quá. Chuyện rõ như ban ngày còn gì. Té ra là Fanhauser! Ai mà ngờ chớ. Chỉ không hiểu sao hắn lại đốt chính kho cỏ của hắn…
Đằng nào cũng lộ chuyện rồi, làm sao mà ngăn được nữa, Tarzan đành chen vào:
- Rồi cảnh sát sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện thôi.
Hắn “đánh trống lảng” qua một chuyện khác bằng cách chỉ vào thanh thép hình ê-lip:
- Bác làm nghề địa chất hả bác?
- Chà, chú mày cũng biết thứ này hả. Thực ra tôi còn đang tập luyện để trở thành một người thăm dò mỏ. Tôi thường có mặt ở vùng này để thăm dò mạch nước, khoáng sản cho… vui thôi.
Cuộc “chào hỏi” nhau coi như chấm dứt. Với chừng đó thông tin về gã Quỷ Lửa, bốn đứa còn quá nhiều chuyện phải làm. Trước tiên là phải kiếm gấp một trạm điện thoại công cộng.
Bao tử Tròn Vo lúc này như sôi réo. Nó băng theo con đường làng dẫn đến nhà hàng Ba Cây Sồi. Còn phải nói, nhà hàng địa phương này có khu vườn hấp dẫn cực kì chứa đầy các món ăn bổ béo, chớ… Ba Cây Sồi thì đừng hòng nó thèm liếc nửa con mắt ngó.
*
Tứ quái bước vào quán. Nước bọt của Kloesen muốn trào ra. Nó nói:
- Này Tarzan, đại ca cứ việc xách điện thoại nhà hàng báo tin cho ba của Gaby cho tròn bổn phận. Phần tao, sẽ theo ý thích riêng, báo tin cho cô hầu bàn món xúc xích rán và khoai tây trộn, kèm hai phong sôcôla tráng miệng mới đã.
Máy Tính Điện Tử hưởng ứng. Nó nheo mắt trong cặp kính cận:
- Thật là một công hai việc. Mình phải uống cạn một lít nước khoáng ngay bây giờ mới qua cơn khát.
Gaby cũng hưởng ứng nữa:
- Mình sẽ uống một tách trà, với một chiếc bánh mì kẹp pho-mát. Đằng nào thì cũng còn phải đợi ba mình tới.
Tarzan bỗng la lên nho nhỏ:
- Trước khi ăn và uống, các bạn thử nhìn vào góc kia xem ai kìa!
Gã ngồi một mình một bàn, trước mặt là một bình bia và một li rượu mạnh. Vẫn bộ mặt to bè nung núc thịt và bộ đồ bằng vải chống thấm nước màu xanh lá cây ấy. Gã vừa mới cúi xuống dòm đồng hồ.
Tròn Vo thì thào:
- Fanhauser, lạy Chúa!
Tarzan thúc nhẹ cùi chỏ vô bụng nó:
- Im đi mập, đừng lẻo mép như lúc gặp “nhà thăm dò” hồi nãy. Để tao tính. Còn cái bàn trống cạnh gã kìa.
Hắn đi trước. Karl Máy Tính nối gót, xúc động đến mức phải giả vờ tháo cặp kính ra lau. Còn Công Chúa Gaby ư? Đầu gối cô bé như nhũn ra, đám da quanh cái mũi xinh xinh tái nhợt.
Đám trẻ lần lượt lướt qua Fanhauser để ngồi vào bàn. Ơ, tròng mắt của gã đảo liên tục một cách khả ố. Gã nhìn chằm chằm vô Gaby như ước lượng tuổi tác của cô.
Một cô hầu bàn trẻ tiến lại. Công Chúa reo lên:
- Ô, mình không ngờ bạn có mặt ở đây. Tụi mình chung lớp hổi tiểu học đúng ko Jutta Liebig! Bạn làm “tiếp viên” hồi nào vậy?
Jutta Liebig, đúng thế. Cô bé có mái tóc quăn màu nâu chừng mười sáu tuổi bắt tay Gaby:
- Phải Gaby Glockner không? Mình nhớ rồi. Ờ, mình đang… phụ chạy bàn tạm thời…
Tiếng gã Fanhauser từ bàn kế bên vọng sang the thé:
- Jutta, cho “qua” một li rượu đúp nữa. “Qua” tặng riêng em một li.
Jutta quay đầu trong cảm giác bị xúc phạm:
- Tôi không biết uống rượu, thưa ông Fanhauser.
- Ừ… ừm, đừng nói vậy cô em. Không uống thì “qua” sẽ đét đít đó.
Gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi lè nhè một cách thật kinh tởm. Tarzan nghĩ thầm “Mày sẽ không còn cơ hội tra tấn Jutta đáng thương nữa đâu, mày sẽ được lai rai uống nước… lã trong nhà đá”.
Tarzan hỏi nhỏ:
- Nhà hàng có điện thoại không Jutta?
- Bạn có thể gọi ở quầy, điện thoại trong hành lang hỏng rồi.
Cô bé trả lời hắn và quay đi. Ngang qua bàn Fanhauser không biết gã này làm gì mà Jutta bỗng nhảy dựng. Mặt mũi cô bé đỏ bừng.
- Ông Fanhauser, tại sao ông hành động càn rỡ như vậy chớ? Ông véo tôi…
Gã say cười sằng sặc bất chấp sự tò mò của các thực khách thiếu can đảm. Nhưng Tarzan không phải là một trong các thực khách yếu bóng vía đó. Hắn ngó gã trừng trừng. Quân đốt nhà, phường đểu giả.
Fanhauser nhận thấy ánh mắt đó. Mặt gã đanh lại. Gã giễu cợt:
- Mày không bằng lòng điều gì vậy, nhóc?
- Ông thật quá quắt.
- Sao? Mày nghĩ thế hả? Tao véo mông con nhỏ tiếp viên không được sao? Nói thật, tao còn có thể làm thế với cả con bé tóc vàng ngồi cạnh mày nữa kia.
Tarzan đứng dậy:
- Nếu ông định làm vậy, trước hết ông nên gọi điện tới bịnh viện hỏi xem họ có còn giường trống cho một thời gian dài không đã!
Fanhauser dụ dự. Mắt gã lóe lên tia độc ác. Nhưng dù đã ngấm hơi men, hình như gã vẫn nhận thấy không dễ gì “xực” được Tarzan. Vả lại, mục tiêu của gã hôm nay đâu phải là những đứa con gái ngọt ngào. Gã cắn răng uống ực li rượu, ngồi chôn chân một chỗ với con mắt đầy gân đỏ trong tròng trắng.
Tarzan đã nắn gân được đối thủ. Hắn thì thầm với Gaby:
- Gã không dám làm gì bạn đâu. Mình đi gọi điện.
Gaby gật đầu. Nước da rám nắng của cô hơi ửng hồng. Biết bao lần Tarzan đã bảo vệ Gaby, nhưng lần nào tim cô cũng đập thình thịch vì tự hào và bối rối.
Tarzan đi đến quầy đặt điện thoại. Giọng hắn trầm trầm:
- Chào chú Glockner, cháu Tarzan đây ạ. Tụi cháu mới dạo mát về. Lúc gần đến Dengenbach thì tình cờ đụng độ Con Quỷ Lửa. Chú nghe rõ cháu chứ: Con Quỷ Lửa toan đốt khu chứa cỏ của gã với một cây nến. Tên của gã là Fanhauser, nghe đâu như là một nông dân vùng này. Hiện gã đang ngồi nhậu trong quán Ba Cây Sồi.
Thanh tra Glockner sửng sốt:
- Cháu nói gì vậy? Chú có nghe lầm không đây?
Taran kể lại các chi tiết cụ thể. Cuối cùng hắn nói:
- Tất nhiên chúng cháu đã thổi tắt ngọn nến. Và kho chứa cỏ không thể nào cháy được nữa.
- Cứ ở đó nghe, Tarzan. Chú sẽ tới lập tức.
Hắn gác máy, trả tiền cước phí điện thoại cho chủ quán và trở về bàn. Bạn bè hắn đang hồn nhiên tươi cười với những câu chuyện tiếu lâm tưởng như không bao giờ dứt trong khi “Con Quỷ Lửa” vẫn cúi gằm mặt lầm lì trong li rượu. Đúng lúc đó cửa phòng mở toang. Một người thanh niên chân lấm tay bùn chạy vào xồng xộc, mồ hôi trên trán nhỏ thành giọt. Anh chàng la hét muốn bể quán:
- Cháy, cháy lớn bà con ơi! Kho cỏ ngoài đồng của Fanhauser phát hỏa…
Fanhauser nhếch mép ba giây. Giây thứ tư gã nhảy dựng lên, hất đổ bình bia trên bàn.
- Cái gì, kho của tôi bị cháy hả? Không thể có chuyện đó được!
Gã phóng ra khỏi cửa như tên bắn. Tiếp đó tất cả mọi thực khách đều bật dậy hốt hoảng chạy theo bỏ mặc Tứ quái ngồi chết điếng, như hóa đá.
Tarzan thấy miệng mình như bị dán băng keo. Hắn ú ớ:
- Không… thể… như… vậy… được. Mình đã thổi tắt nến. Nó đã tắt ngấm rồi mà…
Đôi mắt xanh biếc của Công chúa ngỡ ngàng:
- Ờ, chính mắt mình cũng thấy thế!
Tròn Vo mặt méo xệch:
- Chắc là sét đã giáng trúng kho chứa cỏ?
Một lát sau khách khứa lục tục kéo về quán và thi nhau phỏng đoán này nọ rầm trời.
Tarzan choáng váng thực sự:
- Thật hết biết, cứ đinh ninh là đã ngăn được tai họa, vậy mà nó vẫn cháy mới lạ chớ!
Tròn Vo trám vào miệng một phong sôcôla tức khắc:
- Mình phải tập “há miệng mắc… sôcôla” cho đỡ phát biểu bậy bạ.
Gaby cố gắng tươi cười. Cô bé vẫy Jutta:
- Tính tiền cho mình Jutta. Tụi mình sắp thiếu tiền đến nơi nếu cứ để Tròn Vo ngồi đây.
Khi Tứ quái ra khỏi quán thì trời đã tối. Một chiếc xe hơi nhấp nháy đèn xanh trên mui chặn chúng lại. Gaby chạy lại chiếc xe đậu, miệng reo:
- Ba mình đó!
Đúng là xe cảnh sát. Thanh tra hình sự Glockner bước xuống và không tài nào gỡ được vòng tay cô con gái yêu đang chọn cái cổ ông làm điểm tựa xích đu. Riêng người nhân viên của ông vẫn ngồi yên bên tay lái.
Tarzan nói giọng buồn buồn:
- Kho cỏ đã cháy, thưa chú. Cháu không sao hiểu nổi tại sao lại có đám cháy ẩu tả đó?
Ông Glockner cũng ngạc nhiên không kém:
- Trời đất. Vẫn cháy hả? Thôi nào, các con lên xe giùm. Chúng ta sẽ tới hiện trường, biết đâu sẽ thu lượm được những bằng cớ mới. Điều các con đã thấy cũng quan trọng đó.
Bốn quái chui vô hàng ghế sau cấp kì. Tròn Vo sau một bữa chén để đời đã phình phần bụng ra như cái trống khiến Máy Tính Điện Tử bẹp gí. Nó than vãn không ngừng:
- Cái bụng mày làm xấu hổ TKKG. May mà chỉ một đứa trong tụi mình bự cỡ mày đó, Willi.
Khi ai nấy đã yên vị, thanh tra Glockner hỏi lại mọi chuyện để Tứ quái tường thuật tỉ mỉ hơn.
Viên cảnh sát cầm lái chợt bảo:
- Tôi nghi là các em đã không thổi tắt hẳn cây nến…
Tarzan chống chế:
- Em có thể thổi tắt cả chục cây nến một lượt.
- Đồng ý. Tôi đâu có ý định đổ lỗi cho em. Nhưng lúc đó biết đâu em khinh suất, quên mất cái lõi nến vẫn cháy âm ỉ, thế là…
- Kì cục. Em nhớ lúc đó lõi nến đã đen ngòm rồi mà…
Ông Glockner dàn hòa:
- Chú lúc nào cũng tin tưởng vào sự thận trọng của cháu Tarzan ạ. Nhưng có một điều hiển nhiên là “kho cỏ vẫn cháy”. Như vậy phải có cái gì đó bí ẩn mà chúng ta chưa thể giải đáp được.
Tarzan im lặng. Dù sao thì điều ông Glockner nói vẫn đúng. “Cái gì đó” mới đáng nguyền rủa làm sao.
Xe ngừng lại. Sáu người thận trọng lại gần lò lửa ma quái. Cỏ vẫn cháy rừng rực, lửa phụt lên trời, gỗ nổ lách tách. Cả một đám đông đứng khá xa xì xầm. Một số lính cứu hỏa của làng thì… khoanh tay bế tắc. Họ chỉ có thể lo sao cho đám cháy đừng lan ra chớ không cách gì dập tắt nó được vì một lí do giản dị: không có nguồn nước trong khu vực này. Xe cứu hỏa lại chưa tới. Mà đằng nào thì cũng không cứu được nữa rồi.
Tarzan chỉ Fanhauser đang đứng tách ra khỏi ngọn đám đông, mặt đỏ lựng trân trối nhìn ngọn lửa.
- Chủ nhân kho cỏ đó, thưa chú Glockner.
Viên thanh tra và người tùy tùng không chần chờ thêm phút nào xông đến bên Con Quỷ Lửa.
Coi, phản ứng của Fanhauser thật dữ dội. Thanh tra Glockner mới nói vài câu đã thấy gã nhảy lùi về phía kho cỏ như định tự thiêu để chứng minh mình vô tội. Gã đấm ngực ầm ầm:
- Đồ vu cáo, đồ chết bầm… tôi sẽ đưa đơn ra tòa kiện bất cứ thằng nào định làm nhục tôi, ha ha, “qua” mà là kẻ đốt nhà à, xin lỗi nghe… ha ha ha…
Tarzan thấy nóng mặt. Hắn không thể để cho gã xảo trá này tiếp tục khoác lác. Hắn gằn giọng lạnh lẽo:
- Ông sẽ ngưng “ha ha ha” ngay bây giờ thôi. Nào, nghe tôi kể nhé. Trong khi tụi tôi nằm trên đống cỏ thì ông đã gắn cây nến sáp ong lên nắp hộp bìa cách chỗ tụi tôi chưa tới hai mét. Ông trải rơm khô như trải dây cháy chậm và đốt lửa hẳn hoi. Đúng không Fanhauser? Ông đã mang cái hộp bìa trong chiếc giỏ đi chợ cũ kĩ và lái xe “VW” màu lam đến kho. Chiếc giỏ chắc còn trong xe ông, đúng không?
Cú ra đòn thật công hiệu! Gã đang phồng mang trợn mắt la hét bỗng tiu nghỉu như một con chó bị ăn đòn. Hai vai gã sụp xuống ủ rũ. Gã lắp bắp không thành tiếng:
- Tôi… tôi…
Thanh tra Glockner nghĩ rằng đã đến lúc cần kết thúc:
- Ông đã bị bắt, ông Fanhauser. Mời ông theo chúng tôi về Tổng nha cảnh sát.
Fanhauser như một kẻ sắp… qua đời. Gã thều thào:
- Tôi thuộc số kiếp… con rệp. Tôi chỉ cần mớ tiền… bảo hiểm. Vậy mà… Bao lâu nay tôi chỉ toàn gặp chuyện đen đủi.
Gã ngửa mặt nhìn trời ai oán. Làm như ông trời là thủ phạm đã cản trở gã đếm… tiền sau sự cố hôm nay. Thanh tra Glockner quay ra đám trẻ:
- Lên xe đi chớ các con!
Băng sau xe chật cứng vì sự hiện diện kềnh càng của Con Quỷ Lửa. Chỉ có Karl can đảm chịu đựng mùi “khét lẹt” của gã, còn Gaby thì phóng tuốt lên cạnh “bố già”. Khỏi bàn đến thằng mập, còn lâu mới chịu lên xe. Nó đứng dưới đất lầm bầm:
- Gã đã trám chỗ của cháu rồi kìa!
Ông Glockner mỉm cười:
- Thôi mà Kloesen, chú đâu ngờ cháu “tổ chảng” như vậy. Tiếc rằng xe không đủ chỗ.
Tarzan dàn xếp gọn ghẽ:
- Đi xe cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu, thưa chú. Tụi cháu sẽ đi tắt đường đồng về trường, khỏi vòng vào thành phố.
- Ừ, mai mình gặp lại. Chú cần các con để lập biên bản. Tiền thưởng cho việc bắt được Con Quỷ Lửa không dưới mười ngàn mark đó.
Công Chúa thò mái tóc tuyệt vời ra chúm môi:
- Chúc may mắn, hỡi những kẻ lang thang!
Xe chạy. Tròn Vo nhìn theo gật gù:
- “Bố già” Glockner an ủi tụi mình cũng được đấy. Mỗi đứa hai ngàn rưỡi mark cho một cuốc đi bộ. Chà, bữa dạo chơi đầy phúc lợi phải không đại ca?
Tarzan mỉm cười. Có tiền, hắn sẽ có thể về thăm mẹ nhiều hơn, đúng vậy!
*
Tarzan xốc lại ba lô, hất hàm về phía kho chứa cỏ đang sập xuống trong lửa:
- Sẽ là tội ác cuối cùng của Con Quỷ Lửa, đúng không Willi?
- Đúng! Và loài người phải cảm ơn ai về điều đó chớ? Tụi mình, chứ còn hỏi!
- Thôi đi mập. Tao e rằng rồi ra mày sẽ còn đòi dựng tượng đài nữa cho coi, một tượng đài bằng sôcôla chẳng hạn.
Hai thằng bỏ đi, xa dần khỏi ánh lửa, mắt phải quen dần với bóng tối. Tròn Vo bỗng chúi nhủi, suýt bị té. Nó đứng khựng lại. Tarzan giục:
- Đi tiếp nào, đồ lười!
- Khoan đã, đại ca! Ở đây có thứ gì đó.
Đoạn thằng mập cúi xuống, khua khoắng. Khi đứng lên, nó cầm trong hai tay một mảnh bìa và một… cây nến. Hai đứa trân trối nhìn. Trời tối nên trông không rõ lắm. Tarzan kêu lên, giọng khàn đi:
- Sao… sao giống cây nến của Fanhauser quá Tròn Vo ơi? Không thể thế được…
Thằng mập căng cái nhìn trong bóng tối:
- Coi chừng đại ca lú lẫn đó. Cây nến của Con Quỷ Lửa chắc đã bị chảy thành nước trong kho chứa cỏ rồi…
- Hay là có một thứ gì nổ và nó bị văng ra?
- Ờ ờ, có thể lắm. Về nhà tụi mình sẽ xem xét kĩ. Đèn sáng sẽ làm chúng ta thông minh hơn.
Tròn Vo ngáp dài. Lúc này nó đã chán sự “ngạc nhiên” đến tận cổ:
- Ờ, ờ, về nhà tụi mình… ngủ. Tao thèm được đánh một giấc quá cỡ. Mày không nhớ là sáng mai tụi mình hẹn với Gaby và Karl tại hồ bơi Wildenau sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất