Quyển 16 Chương 6: VỤ CƯỚP GIẢ…
Sáng thứ sáu, lúc lớp 10A sắp kết thúc tiết học Anh ngữ thì Tarzan nhận được một… mệnh lệnh qua giọng lanh lảnh của cô Meerbott trong loa truyền thanh:
- Mời Peter Carsten lên ngay Ban giám hiệu.
Tarzan phóng ra khỏi lớp trước vẻ ngơ ngác của Karl, Gaby và Kloesen. Hắn chào cô thư kí của thầy hiệu trưởng:
- Chào cô Meerbott. Em đây ạ.
Meerbott cất giọng nghiêm khắc:
- Tarzan hả? À, có một ông tên là Rosenthal gọi điện thoại cho em. Em gọi lại đi, ông ta đang đợi máy. Tuy nhiên tôi cần nhắc lại một lần nữa nội qui mới của ông hiệu trưởng là: không gọi điện trong giờ học! Em hiểu chớ?
- Thưa cô, em hiểu.
Và hắn bổ sung thêm:
- Nhưng “trừ trường hợp đặc biệt quan trọng”. Em nói đúng không cô?
Tarzan vội chạy xuống phòng đặt điện thoại. Hắn lập tức quên bẵng cô Meerbott để nghe Rosenthal thông báo.
- Này Tarzan, cháu sẽ không tin nổi đâu. Cô ta đã đến sau gần một tuần. Cô nàng vừa lấy ảnh xong. Ngó cô ta bối rối khác thường, vẻ mặt căng thẳng.
Tarzan nén sự hồi hộp:
- Bác có truy xét cái tên của cô ta không?
- Đương nhiên. Tôi đã lo chu đáo cho các nhà trinh thám trẻ tuổi. Đó là một cái tên giả!
- Chúa ơi, bác thật tuyệt vời. Bác tiến hành bằng cách nào?
- Rất đơn giản. Tôi giao cho bà xã tôi quản lí cửa hiệu khoảng nửa giờ. Thời gian đó tôi đã lén đi theo cô ta và phát hiện chiếc xe Fiat nhỏ của cô ả đậu ngay sau chiếc xe của tôi mới… sướng. Giống y hệt một phim hình sự.
- Và bác đã lái xe theo sát nút xe ả?
- Chứ sao! Cô ta chẳng một mảy may nghi ngờ. Tôi thấy cô nàng rẽ vào một ngôi nhà nham nhở mang số 11 đường Pháo Đài, có biển đề tên “Ute Flaming”. Một chú nhóc hàng xóm đã cho tôi biết đó đúng là nhà thuê của cô ả.
- Cảm ơn bác. “Ute Flaming, số nhà 11, phố Pháo Đài”. Ngon lành rồi. Đúng như tụi cháu dự kiến, cái tên Eva Muller của ả hoặc cái tên Kuhleber của gã nhân tình đều là bịa đặt. Bọn chúng có thể thuộc một băng trộm nhà nghề.
- Giờ thì các cháu tính sao?
- Tụi cháu sẽ theo dõi và thường xuyên thông tin cho bác về các thành viên trong băng trộm. Chúc bác chụp ảnh phát tài.
Khi Tarzan rời khỏi phòng điện thoại thì đã đến giờ giải lao. Sân chơi của trường chan hoà ánh nắng. Hắn kéo ba quái lại một góc sân mở tức khắc cuộc hội nghị bất thường.
- “Cộng tác viên” Rosenthal vừa cho những tin tức mới…
Tarzan kể lại mọi việc. Tròn Vo hớn hở chưa từng thấy:
- Vậy là tao sắp lấy lại được cái máy ảnh của mình. Và có thể tao sẽ giật giải ảnh báo chí.
Máy Tính Điện Tử trầm tĩnh hơn:
- Vấn đề là tụi mình đã dò la được đường dây của một băng trộm lớn.
Gaby chớp hàng mi dài trên cặp mắt xanh biếc:
- Mình sẽ làm gì trước hở các bạn?
Tarzan quyết định:
- Đầu tiên chúng ta hãy bám theo Ute Flaming.
- Nhưng hôm nay tụi mình có tới sáu tiết học. Cùng “cúp cua” trốn tiết sau sẽ bị lộ?
- Ai mà dở vậy. Sau bữa ăn trưa, chúng ta mới khởi hành. Sẽ gặp nhau trước vườn hoa nhỏ có bồn nước phun ở phố Pháo Đài. Ai đến trước không được rời mắt khỏi số nhà 11. Ôkê.
*
Mặt trời lúc này đã lên tới đỉnh đầu. Gió nhẹ lướt trên cánh đồng. Những con chim sơn ca chao liệng trên không trung. Những người nông dân làm ruộng ngồi nghỉ ngơi dưới bón cây ven đường lớn.
Họ thờ ơ nhìn một chiếc xe kì dị đang lăn bánh tới. Chiếc xe sơn màu cỏ úa nặng nề, giống hệt một két tiền di động. Mà đúng là xe chở tiền thực, xe của hãng “AN TOÀN VÀ NHANH CHÓNG” chớ còn ai.
Trong buồng lái nóng như một lò thiêu. Robert Katzmeier phải cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục màu xanh lá cây. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt đầy tàn nhang của gã. Hai tay gã không lúc nào rời vô- lăng.
Thằng đồng nghiệp Fritz Gerlach đang sử dụng máy bộ đàm. Fritz có mái tóc đen bóng mượt phủ trên bộ mặt của loài ác điểu. Những ngón tay xương xẩu của gã khum khum tựa móng vuốt diều hâu. Gã đưa mắt qua cửa kính chống đạn:
- Tội nghiệp lũ nông dân quá Robert. Ngây ngô và đói rách giữa trời nắng.
Katzmeier cười hề hề:
- Tụi mình sắp bảnh hơn chúng rồi. Mẹ kiếp!
Đúng lúc đó chiếc máy bộ đàm kêu “tít, tít”. Gerlach lập tức bấm nút nhận tín hiệu. Một giọng nữ khàn khàn cất lên:
- X7 đến Lergries! X7 đến Lergries đâu? Đề nghị trả lời!
Gerlach bấm một nút khác:
- X7 sắp tới làng Walserode. Bình an vô sự. Thế nào cô Emma, cô ăn bữa trưa hết sảy chớ?
Giọng Emma từ trung tâm cộc lốc:
- Có món thịt rán mà tôi cực kì ghét. Hẹn gặp lại, X7!
Gerlach tắt máy nói bực bội:
- Cô ả Emma này tối ngày chỉ biết có công việc. Tao muốn được nghe cô ả gọi tên tao một lần qua bộ đàm mà không được. Mà cô ả vốn là người dịu dàng đó.
- Hi vọng mày biết giữ mồm giữ miệng ngay cả lúc mày huyên thuyên cùng con nhỏ đó.
- Tin tao đi, Robert!
Chiếc xe chở tiền vào làng Walserode. Tiếng Gerlach bồn chồn:
- Cô Ute chờ ở đâu?
- Phía sau nhà thờ.
- Vậy là ổn. Xe tụi mình sẽ phóng qua đấy. Ê, Robert. Mày có dặn cô ta nhẹ tay với tụi mình không hả?
- Chắc chắn là cô ấy sẽ không đập chết mày đâu. Nhưng ít nhất cũng phải gần… chết. Tao đâu dặn Ute phải dùng chùy cao su để vuốt ve mày. Cả tao cũng vậy. Thằng nào cũng phải nổi lên một cái bướu cho ra bướu.
- Ớn quá!
Gerlach nhìn thấy Ute Flaming trước tiên. Cô ả đậu xe bên cạnh nhà thời với chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt xinh đẹp. Coi, chiếc xe chở tiền đủng đỉnh chạy xuyên qua làng như mời gọi ả.
Katzmeier liếc vô kính chiếu hậu và nhếch mép gật gù khi biết Ute Flaming đang bám đuôi đúng cự li đã ấn định. Gã nói lạnh tanh:
- Nào chúng ta “ôn bài” lần cuối đi Fritz. Lời khai của hai thằng phải khớp nhau hoàn toàn trước bọn cớm. Bắt đầu…
Gerlach bắt đầu bài học thuộc lòng:
- Chúng ta đang trên đường xuyên qua Rừng Quỷ. Chỉ còn một khúc ngoặt nữa là đến chỗ cây dẻ bị sét đánh. Thì có một chiếc mô-tô vượt lên với tốc độ điên cuồng. Mày bèn khều tao “Chà, một anh chàng chán sống”. Qua khúc ngoặt, mày lập tức đạp mạnh thắng. Suýt nữa thì mày chẹt phải gã lái mô-tô đang nằm thẳng cẳng với chiếc xe đổ ập bên lề đường ngay trước xe mình. Gã nằm sấp, mặc bộ đồ da màu đen, đi ủng và đội nón bảo hiểm màu da cam. Máu từ đầu gã nhỏ xuống. Tao la lên “Chết rồi, Robert. Gã chảy máu”. Tao và mày mỗi người mở một cửa nhảy xuống mặt đường và tao lại la lên “Đưa hộp băng đây”. Đúng lúc đó tao có cảm giác đằng sau tao có ai đó. Khi tao định quay lại thì bị nện một cú vào đầu bất tỉnh. Mày cũng chẳng khá gì hơn. Và hai thằng đã tỉnh dậy trong tình trạng bị trói vào hai gốc cây. Chúng ta đã lọt vô ổ phục kích của ba tên cướp bịt mặt và một trong ba tên cướp là thằng chạy mô-tô giả vờ bị tai nạn hồi nãy. Đỗ sau chiếc X7 là một chiếc xe hơi Citroen màu trắng của bọn cướp với biển số bị phủ dưới một cái khăn màu xám. Thằng chạy mô-tô đầu chụp kín một cái mũ màu đen hệt hai tên đồng bọn. Chúng ta thấy gã cao khoảng 1 mét 8, tướng lòng khòng. Hai thằng kia tướng lùn nhưng bự con và mặc quần áo bảo hộ lao động. Bọn cướp im lặng chuyển những hòm tiền sang chiếc Citroen và bốc hơi. Hết!
- Mày thuộc bài đó! Nhưng vẫn còn thiếu…
- Ừ, tao quên kể rằng một trong hai thằng mặc quần áo bảo hộ lao động đi cà nhắc. Cái đầu gối bên phải của nó bị cứng đơ.
- Hoan hô Fritz. Mày đủ khả năng thay thế một cái máy loại… tồi.
Katzmeier ngưng bặt bởi tiếng “tít, tít” vang lên. Vẫn là giọng khàn khàn của người đẹp Emma.
- X7 đến Lergries, đề nghị trả lời!
Gerlach bấm nút trả lời:
- X7 đến Lergries đây. Này, kể ra món heo rán cũng ngon đấy chớ!
- X7 nên nhớ là anh đang làm việc. Sao, mọi việc ổn chứ?
- Trôi chảy cực kì. Chấm hết.
Gerlach tắt máy gầm gừ:
- Đừng phách lối, Emma. Rồi sẽ đến lúc cô phải rú lên rùng rợn “X7 không trả lời” cho xem.
Katzmeier cười ha hả:
- Cả trung tâm lúc đó sẽ như một cái nhà mồ, hà hà…
Chiếc xe bọc thép chầm chậm lăn bánh tới gần khúc ngoặt Thần Chết bỏ lại đằng sau cây dẻ bị sét đánh đứng sừng sững. Katzmeier nhìn vô kính chiếu hậu. Coi, xe của Ute cũng đang xáp lại từ từ.
Những con xanh lục trên đồng hồ điện của chiếc xe chở tiền nhấp nháy. Đúng… 12 giờ 43 phút.
- Mời Peter Carsten lên ngay Ban giám hiệu.
Tarzan phóng ra khỏi lớp trước vẻ ngơ ngác của Karl, Gaby và Kloesen. Hắn chào cô thư kí của thầy hiệu trưởng:
- Chào cô Meerbott. Em đây ạ.
Meerbott cất giọng nghiêm khắc:
- Tarzan hả? À, có một ông tên là Rosenthal gọi điện thoại cho em. Em gọi lại đi, ông ta đang đợi máy. Tuy nhiên tôi cần nhắc lại một lần nữa nội qui mới của ông hiệu trưởng là: không gọi điện trong giờ học! Em hiểu chớ?
- Thưa cô, em hiểu.
Và hắn bổ sung thêm:
- Nhưng “trừ trường hợp đặc biệt quan trọng”. Em nói đúng không cô?
Tarzan vội chạy xuống phòng đặt điện thoại. Hắn lập tức quên bẵng cô Meerbott để nghe Rosenthal thông báo.
- Này Tarzan, cháu sẽ không tin nổi đâu. Cô ta đã đến sau gần một tuần. Cô nàng vừa lấy ảnh xong. Ngó cô ta bối rối khác thường, vẻ mặt căng thẳng.
Tarzan nén sự hồi hộp:
- Bác có truy xét cái tên của cô ta không?
- Đương nhiên. Tôi đã lo chu đáo cho các nhà trinh thám trẻ tuổi. Đó là một cái tên giả!
- Chúa ơi, bác thật tuyệt vời. Bác tiến hành bằng cách nào?
- Rất đơn giản. Tôi giao cho bà xã tôi quản lí cửa hiệu khoảng nửa giờ. Thời gian đó tôi đã lén đi theo cô ta và phát hiện chiếc xe Fiat nhỏ của cô ả đậu ngay sau chiếc xe của tôi mới… sướng. Giống y hệt một phim hình sự.
- Và bác đã lái xe theo sát nút xe ả?
- Chứ sao! Cô ta chẳng một mảy may nghi ngờ. Tôi thấy cô nàng rẽ vào một ngôi nhà nham nhở mang số 11 đường Pháo Đài, có biển đề tên “Ute Flaming”. Một chú nhóc hàng xóm đã cho tôi biết đó đúng là nhà thuê của cô ả.
- Cảm ơn bác. “Ute Flaming, số nhà 11, phố Pháo Đài”. Ngon lành rồi. Đúng như tụi cháu dự kiến, cái tên Eva Muller của ả hoặc cái tên Kuhleber của gã nhân tình đều là bịa đặt. Bọn chúng có thể thuộc một băng trộm nhà nghề.
- Giờ thì các cháu tính sao?
- Tụi cháu sẽ theo dõi và thường xuyên thông tin cho bác về các thành viên trong băng trộm. Chúc bác chụp ảnh phát tài.
Khi Tarzan rời khỏi phòng điện thoại thì đã đến giờ giải lao. Sân chơi của trường chan hoà ánh nắng. Hắn kéo ba quái lại một góc sân mở tức khắc cuộc hội nghị bất thường.
- “Cộng tác viên” Rosenthal vừa cho những tin tức mới…
Tarzan kể lại mọi việc. Tròn Vo hớn hở chưa từng thấy:
- Vậy là tao sắp lấy lại được cái máy ảnh của mình. Và có thể tao sẽ giật giải ảnh báo chí.
Máy Tính Điện Tử trầm tĩnh hơn:
- Vấn đề là tụi mình đã dò la được đường dây của một băng trộm lớn.
Gaby chớp hàng mi dài trên cặp mắt xanh biếc:
- Mình sẽ làm gì trước hở các bạn?
Tarzan quyết định:
- Đầu tiên chúng ta hãy bám theo Ute Flaming.
- Nhưng hôm nay tụi mình có tới sáu tiết học. Cùng “cúp cua” trốn tiết sau sẽ bị lộ?
- Ai mà dở vậy. Sau bữa ăn trưa, chúng ta mới khởi hành. Sẽ gặp nhau trước vườn hoa nhỏ có bồn nước phun ở phố Pháo Đài. Ai đến trước không được rời mắt khỏi số nhà 11. Ôkê.
*
Mặt trời lúc này đã lên tới đỉnh đầu. Gió nhẹ lướt trên cánh đồng. Những con chim sơn ca chao liệng trên không trung. Những người nông dân làm ruộng ngồi nghỉ ngơi dưới bón cây ven đường lớn.
Họ thờ ơ nhìn một chiếc xe kì dị đang lăn bánh tới. Chiếc xe sơn màu cỏ úa nặng nề, giống hệt một két tiền di động. Mà đúng là xe chở tiền thực, xe của hãng “AN TOÀN VÀ NHANH CHÓNG” chớ còn ai.
Trong buồng lái nóng như một lò thiêu. Robert Katzmeier phải cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục màu xanh lá cây. Mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt đầy tàn nhang của gã. Hai tay gã không lúc nào rời vô- lăng.
Thằng đồng nghiệp Fritz Gerlach đang sử dụng máy bộ đàm. Fritz có mái tóc đen bóng mượt phủ trên bộ mặt của loài ác điểu. Những ngón tay xương xẩu của gã khum khum tựa móng vuốt diều hâu. Gã đưa mắt qua cửa kính chống đạn:
- Tội nghiệp lũ nông dân quá Robert. Ngây ngô và đói rách giữa trời nắng.
Katzmeier cười hề hề:
- Tụi mình sắp bảnh hơn chúng rồi. Mẹ kiếp!
Đúng lúc đó chiếc máy bộ đàm kêu “tít, tít”. Gerlach lập tức bấm nút nhận tín hiệu. Một giọng nữ khàn khàn cất lên:
- X7 đến Lergries! X7 đến Lergries đâu? Đề nghị trả lời!
Gerlach bấm một nút khác:
- X7 sắp tới làng Walserode. Bình an vô sự. Thế nào cô Emma, cô ăn bữa trưa hết sảy chớ?
Giọng Emma từ trung tâm cộc lốc:
- Có món thịt rán mà tôi cực kì ghét. Hẹn gặp lại, X7!
Gerlach tắt máy nói bực bội:
- Cô ả Emma này tối ngày chỉ biết có công việc. Tao muốn được nghe cô ả gọi tên tao một lần qua bộ đàm mà không được. Mà cô ả vốn là người dịu dàng đó.
- Hi vọng mày biết giữ mồm giữ miệng ngay cả lúc mày huyên thuyên cùng con nhỏ đó.
- Tin tao đi, Robert!
Chiếc xe chở tiền vào làng Walserode. Tiếng Gerlach bồn chồn:
- Cô Ute chờ ở đâu?
- Phía sau nhà thờ.
- Vậy là ổn. Xe tụi mình sẽ phóng qua đấy. Ê, Robert. Mày có dặn cô ta nhẹ tay với tụi mình không hả?
- Chắc chắn là cô ấy sẽ không đập chết mày đâu. Nhưng ít nhất cũng phải gần… chết. Tao đâu dặn Ute phải dùng chùy cao su để vuốt ve mày. Cả tao cũng vậy. Thằng nào cũng phải nổi lên một cái bướu cho ra bướu.
- Ớn quá!
Gerlach nhìn thấy Ute Flaming trước tiên. Cô ả đậu xe bên cạnh nhà thời với chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt xinh đẹp. Coi, chiếc xe chở tiền đủng đỉnh chạy xuyên qua làng như mời gọi ả.
Katzmeier liếc vô kính chiếu hậu và nhếch mép gật gù khi biết Ute Flaming đang bám đuôi đúng cự li đã ấn định. Gã nói lạnh tanh:
- Nào chúng ta “ôn bài” lần cuối đi Fritz. Lời khai của hai thằng phải khớp nhau hoàn toàn trước bọn cớm. Bắt đầu…
Gerlach bắt đầu bài học thuộc lòng:
- Chúng ta đang trên đường xuyên qua Rừng Quỷ. Chỉ còn một khúc ngoặt nữa là đến chỗ cây dẻ bị sét đánh. Thì có một chiếc mô-tô vượt lên với tốc độ điên cuồng. Mày bèn khều tao “Chà, một anh chàng chán sống”. Qua khúc ngoặt, mày lập tức đạp mạnh thắng. Suýt nữa thì mày chẹt phải gã lái mô-tô đang nằm thẳng cẳng với chiếc xe đổ ập bên lề đường ngay trước xe mình. Gã nằm sấp, mặc bộ đồ da màu đen, đi ủng và đội nón bảo hiểm màu da cam. Máu từ đầu gã nhỏ xuống. Tao la lên “Chết rồi, Robert. Gã chảy máu”. Tao và mày mỗi người mở một cửa nhảy xuống mặt đường và tao lại la lên “Đưa hộp băng đây”. Đúng lúc đó tao có cảm giác đằng sau tao có ai đó. Khi tao định quay lại thì bị nện một cú vào đầu bất tỉnh. Mày cũng chẳng khá gì hơn. Và hai thằng đã tỉnh dậy trong tình trạng bị trói vào hai gốc cây. Chúng ta đã lọt vô ổ phục kích của ba tên cướp bịt mặt và một trong ba tên cướp là thằng chạy mô-tô giả vờ bị tai nạn hồi nãy. Đỗ sau chiếc X7 là một chiếc xe hơi Citroen màu trắng của bọn cướp với biển số bị phủ dưới một cái khăn màu xám. Thằng chạy mô-tô đầu chụp kín một cái mũ màu đen hệt hai tên đồng bọn. Chúng ta thấy gã cao khoảng 1 mét 8, tướng lòng khòng. Hai thằng kia tướng lùn nhưng bự con và mặc quần áo bảo hộ lao động. Bọn cướp im lặng chuyển những hòm tiền sang chiếc Citroen và bốc hơi. Hết!
- Mày thuộc bài đó! Nhưng vẫn còn thiếu…
- Ừ, tao quên kể rằng một trong hai thằng mặc quần áo bảo hộ lao động đi cà nhắc. Cái đầu gối bên phải của nó bị cứng đơ.
- Hoan hô Fritz. Mày đủ khả năng thay thế một cái máy loại… tồi.
Katzmeier ngưng bặt bởi tiếng “tít, tít” vang lên. Vẫn là giọng khàn khàn của người đẹp Emma.
- X7 đến Lergries, đề nghị trả lời!
Gerlach bấm nút trả lời:
- X7 đến Lergries đây. Này, kể ra món heo rán cũng ngon đấy chớ!
- X7 nên nhớ là anh đang làm việc. Sao, mọi việc ổn chứ?
- Trôi chảy cực kì. Chấm hết.
Gerlach tắt máy gầm gừ:
- Đừng phách lối, Emma. Rồi sẽ đến lúc cô phải rú lên rùng rợn “X7 không trả lời” cho xem.
Katzmeier cười ha hả:
- Cả trung tâm lúc đó sẽ như một cái nhà mồ, hà hà…
Chiếc xe bọc thép chầm chậm lăn bánh tới gần khúc ngoặt Thần Chết bỏ lại đằng sau cây dẻ bị sét đánh đứng sừng sững. Katzmeier nhìn vô kính chiếu hậu. Coi, xe của Ute cũng đang xáp lại từ từ.
Những con xanh lục trên đồng hồ điện của chiếc xe chở tiền nhấp nháy. Đúng… 12 giờ 43 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất