Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 17 Chương 2: HUYNH ĐỆ TƯƠNG TÀN

Trước Sau
Gaby khoá cửa nhà, chạy xuống cửa hiệu chào mẹ:

- Con đi, thưa mẹ!

- Đừng quên toa thuốc nghe Gaby.

- Dạ…

Cô bé ghé hiệu thuốc trước. Anh chàng bán thuốc nhỏ mắt cứ nhìn cô chằm chằm:

- Tôi thấy đôi mắt cô đẹp hơn bất kì người nào. Tại sao…

- Xin lỗi, tôi mua cho con Oskar.

Mặc kệ anh chàng ngớ ra, Gaby thong thả đạp xe đến giếng Con Lừa, địa điểm đã hẹn với Inge Selbmann khả ái.

Coi nào, cô bạn mảnh mai đã ngồi từ lâu bên thành giếng với vẻ mặt buồn so. Gaby dựa xe đạp bên giếng, tới ngồi bên bạn:

- Làm sao rầu rĩ vậy? Chờ mình lâu rồi hả?

Inge níu tay Gaby, giọng ảo não:

- Mình không bao giờ tin rằng có tiền bạc nhiều mới có hạnh phúc nhưng rõ ràng điều cay nghiệt ấy đang ám ảnh gia đình mình…

Gaby thân mật quàng tay lên vai bạn. Cô bé cũng buồn lây:

- Mình muốn bạn nói rõ hơn?

Inge cười méo xệch:

- Chẳng hạn về chuyến du ngoạn tập thể của lớp mình đến Florenz vào tháng sau. Đi cùng cô giáo dạy nghệ thuật tạo hình. Gaby biết không, nơi đó thật tuyệt. Mình thèm được chiêm ngưỡng những kiệt tác tại thành phố Italia xinh đẹp đó biết chừng nào. Nhưng…

- Nhưng ba mẹ bạn không có tiền phí tổn, đúng không?

- Ừ, những khoản trợ cấp thì chỉ như muối bỏ biển. Không lẽ nghèo là một cái tội vĩnh cửu?

- Mình… cũng không biết nữa…

Công Chúa nhìn bạn ngậm ngùi. Kìa, Inge thật là thuỳ mị, nếu cô tết tóc thành bím, có lẽ sẽ giống Barbel Zonker như… hai giọt nước. Cùng một chiều cao, một vóc dáng, một khuôn mặt trái xoan, chỉ khác chút xíu về đôi mắt. Mắt Inge xám đục và mắt Barbel xanh lục. Lí nào chỉ vì sự sai biệt của đôi mắt mà một người thì sống trên vàng son nhung lụa và một người rơi vào số phận hẩm hiu.

Giọng Inge buồn buồn:

- Nhà mình đáng lẽ không đến nỗi bi đát như vậy.

- Ừ, mình đã nghe bạn nói sơ một lần. Và mình đã mua một cuốn sách luật để đọc phần thừa kế…

Gaby lấy trong túi ra hai trái táo và chia đôi cho Inge.



- Ăn đi, Inge. Không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.

- Cảm ơn bạn. Gaby biết không, ông nội quá cố của mình vốn là một nhà thầu xây dựng. Ông cực kì giàu. Chủ nhân của hàng chục biệt thự và nhà cho thuê trong thành phố. Con trai lớn của ông là Hartmut Amadeus.

- Mình hiểu, đó là bác ruột của bạn. Một ông bác tham lam.

- Đúng thế. Ồ, táo ngon và ngọt lắm Gaby ạ. Nhưng không phải vì táo mà mình sẽ kể câu chuyện li kì này cho bạn nghe đâu.

Gaby cười khoe chiếc răng khểnh:

- Có muốn mình nhắc lại không Inge? Rằng ông nội bạn tên là Paul Cornelius Selbmann, còn bác ruột bạn là Hartmut Amadeus Selbmann. Đúng chưa?

Inge tươi tỉnh đôi chút. Cô bé chậm rãi:

- Ừ nhỉ, bác Hartmut A. Selbmann hơn ba mình 10 tuổi, từ lúc nhỏ đã vô tích sự. Ông nội chỉ đặt niềm tin và hi vọng ở người con trai thứ là Werner Albrecht, tức ba mình. Ai ngờ xảy ra chuyện động trời trước khi ông nội mất. Tự nhiên trong nhà bị mất một số tiền vàng, trời ạ, biết nghi ai bây giờ? Trong nhà ông chỉ có: ông nội, bác Hartmut, ba mình, bà bếp, chị giúp việc và bác làm vườn.

- Mình tin rằng thủ phạm chắc chắn không phải là ba của bạn.

- Tất nhiên. Ấy thế mà ba mình là kẻ duy nhất trong năm đối tượng bị ông nội nghi ngờ là đã ăn cắp bộ sưu tập những đồng tiền vàng. Vô lí không chịu được. Chính vì sự vô lí đó mà ba mình đã nổi giận và oán trách ông nội. Lúc này ông cũng đã quá già và lú lẫn nên dù chưa bằng cớ gì trong tay vẫn cương quyết không chịu nhượng bộ. Lạy Chúa, vậy là tan đàn xẻ nghé. Ba mình lập tức bỏ học rồi bỏ nhà đi không hẹn ngày trở lại, lúc đó ông mới mười tám tuổi.

- Ôi, mình không ngờ ông nội bạn cư xử hồ đồ như vậy.

- Đâu chỉ dừng lại chỗ đó, Gaby. Từ tình cảm thương yêu ba mình nhất, ông thay đổi một cách kì cục. Cụ thể là trong di chúc, ông nội quyết định cho bác Hartmut A. thừa kế toàn bộ tài sản của ông trong khi ba mình không được một xu.

Gaby chắt lưỡi:

- Thực ra thì rất dễ phân tích tâm trạng yếu đuối của ông cụ. Ông luôn thích con cháu vâng lời trong khi ba của bạn thì bướng bỉnh do còn trẻ tuổi nên chống cự đến cùng. Phải chi lúc đó một trong hai người chạy đến với nhau?

- Nếu vậy thì mọi việc đã êm đẹp. Đằng này… nhưng mà thôi, phần sau câu chuyện mới đáng nói. Gaby biết không, lúc ông nội nằm hấp hối thì “chiếc đũa tử thần” của bà tiên hiện ra. Bác làm vườn tên là Weyrauch đến đứng trước giường của ông với số tiền vàng đã mất. Bác ta vừa khóc vừa thú nhận chính mình là thủ phạm vụ trộm tày đình đó. Đầu đuôi là bác ta rất cần một số tiền để giúp cô em ruột đang thiếu vốn mở một cửa tiệm nhỏ, chỉ có đơn giản vậy. Bác Weyrauch đã cuỗm số tiền vàng rồi đem cầm ở hiệu cầm đồ. Cô em thì cứ tưởng là ông anh tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Cô em vui vẻ nhận khoản vay trên và mãi đến khi ông nội mình sắp qua đời, cô ta mới trả được nợ cho anh. Dĩ nhiên là bác Weyrauch nhanh chóng chuộc lại số vàng ăn trộm. Và…

- Và ông nội bạn một lần nữa lại thay đổi thái độ?

- Con người ta trước cái chết hình như trở nên độ lượng và minh mẫn hơn. Ông nội mình sẵn sàng tha thứ cho bác Weyrauch và tức tốc cho người gọi ba mình về. Trước giường ông lúc này chỉ có ba mình và bác Hartmut A. Ông tuyên bố ba mình vô tội nên tờ di chúc không còn giá trị. Hai anh em sẽ chia đôi tài sản của gia đình. Ông nội đã nhắm mắt một cách thanh thản trong tay ba mình mà không ngờ hậu quả sau đó thật khủng khiếp: ông đã chết không kịp báo cho vị luật sư giữ bản di chúc sự thay đổi này.

Gaby chớp mắt kinh ngạc:

- Trời ơi, hậu quả là…

Inge gật đầu đau đớn:

- Là cảnh huynh đệ tương tàn. Ông nội vừa mồ yên mả đẹp là Hartmut A. ngoảnh mặt làm ngơ trước lời trăn trối còn nóng hổi. Luận điệu của Hartmut A. thật đê tiện. Ông ấy nói rằng ông nội kêu ba mình về là để cảnh cáo lần chót đứa con hư hỏng chứ không hề có ý định chia chác của thừa kế. Bạn phải biết ba mình choáng váng đến cỡ nào. Còn phải hỏi, không có một nhân chứng nào khác ngoài hai anh em ruột. Người có thể làm chứng duy nhất là bác làm vườn Weyrauch thì đột ngột mất tích. Mãi đến sau này ba mình mới biết rằng Hartmut A. đã thò bàn tay phù thủy hô biến cho bác ta đi xa với số tiền vàng mà bác ta mới trả lại. Weyrauch vậy là sẽ im lặng suốt kiếp. Số vàng trả công kể ra cũng xứng đáng với giao ước bẩn thỉu đó chớ sao.

Gaby sững sờ:

- Thật không thể tin nổi. Mình cho rằng ngoài sự tham lam, người bác ruột của bạn còn có mối tư thù với em trai ông ta nữa. Chỉ có thế mới…

- Cũng có thể lắm Gaby. Ông nội mình lúc nào cũng dành quyền ưu tiên cho ba mình hơn. Nếu không có vụ bác làm vườn ăn cắp tiền thì…

- Ông bạn mất hồi nào?



- Mười tám năm trước.

- Hồi tụi mình chưa chào đời ư? Lạy Chúa, vậy mà họ, hai anh em một nhà cho tới nay vẫn không chịu giảng hoà với nhau?

- Ba mình và Hartmut A. trở thành người dưng nước lã. Hai vị không thèm nhìn mặt nhau nữa là nói chuyện…

Công Chúa rùng mình:

- Bác Hartmut A. của bạn ác độc còn hơn một tên cướp!

Inge uất ức:

- Ba mình bị khủng hoảng trong một thời gian dài đến nỗi không làm ăn được gì. Rồi bất ngờ ông tỉnh ngộ. Có lẽ ông thấy của cải trần gian không phải là nỗi ám ảnh nữa. Rồi ông quen biết mẹ mình trong thời gian làm thợ xây dựng. Mối tình vừa chớm nở thì ông bị tai nạn té từ trên cao xuống đất để lại di chứng nặng ở xương sống. Ông chuyển qua nghề xoa bóp.

Gaby lắc đầu:

- Mình chưa thấy ai chịu quá nhiều cực hình và rủi ro như ba của bạn.

- Vậy mà ba mẹ mình vẫn lấy nhau. Cho tới năm ngoái, gia đình mình vẫn không đến nỗi nào, nhưng cuối mùa đông bỗng dưng vết thương cũ ở xương sống của ba mình hành hạ trở lại. Ông đành bỏ ngang công việc xoa bóp. Bạn thử tưởng tượng coi, một người đàn ông bên ngoài khoẻ mạnh mà đã chịu “mất sức lao động” khi mới 37 tuổi. Hiện nay gia đình mình sống rất chật vật với khoản tiền trợ cấp lao động ít ỏi của ba mình. Cay cực ghê lắm, Gaby à. Đặc biệt là khi nhớ ra rằng ba mình từng lớn lên trong một gia đình giàu có, và lẽ ra, theo luật pháp, phải được hưởng một nửa gia tài mà Hartmut A. đang sở hữu.

Hai cô bé ngồi lặng bên nhau một lát.

Công Chúa ngậm ngùi:

- Inge ạ, vậy là sự bất công cứ ngang nhiên tồn tại. Và từ mười tám năm nay, Hartmut cứ việc ngồi mát ăn bát vàng… Thật không thể chịu nổi.

- Nghe nói ông ta cũng chẳng sung sướng gì đâu. Mắt ông ta gần như mù. Rồi… biệt thự lộng lẫy của ông ta bị trộm. Biệt thự nằm ở khu phố cổ. Vụ trộm xảy ra cách đây ba năm. Hi vọng là từ đó ông ta đã biết cách giữ của hơn, cái kẻ keo bẩn đáng tởm ấy.

- Hartmut A. không có vợ à?

- Không!

- Không làm việc, không vợ con. Vậy ông ta làm gì?

- Ông ấy có thú vui riêng, như mọi người giàu có nhàn rỗi khác. Ông ấy sưu tầm tem.

- Sưu tầm tem?

- Ừ, ông ta thừa kiên nhẫn để trở thành một nhân vật chơi tem nổi tiếng quốc tế. Ông đủ sức mua những con tem quí hiếm nhất.

- Lạ lùng. Liệu ông ta có sung sướng không nhỉ?

- Ai mà biết được. Chỉ biết rằng vì sự tráo trở của ông ta mà gia đình mình tới nông nỗi này. Tội nghiệp ba mình…

Gaby kéo tay Inge đứng dậy:

- Nào, tạm gác nỗi buồn thân phận đi Inge. Tụi mình đến siêu thị chơi. Bạn biết không, Tarzan và Kloesen vừa bị những kẻ ẩn danh tống tiền đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau