Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 17 Chương 5: NGỜ OAN

Trước Sau
Khu biệt thự của gia đình Barbel Zonker vẫn còn xa so với đôi chân lết bộ của hai đứa. Inge nói luôn miệng và nhảy như con con chim bên cạnh Tarzan. Cô bé hoan hỉ thấy rõ.

- Hai con tem cũng không phải là ghê gớm gì so với phần gia tài mà ba mình đáng lẽ được hưởng…

Tarzan đã nghe cô nói câu này tới “n” lần. Hắn kéo cô trở lại thực tế:

- Tôi đang suy nghĩ đến nhân sự sẽ bỏ tới 400.000 mark để mua hai con tem.

- Ai vậy?

- Chỉ có lão Hartmut A. Và ba của bạn phải giành lại số tiền 400.000 mark ở chính tay ông ta mới sướng.

- Tarzan không hiểu gì về ba tôi. Ông ấy đã thề là không bao giờ sờ đến một đồng bạc của người anh keo bẩn.

- Vậy thì tôi sẽ làm sứ giả vậy.

- Hả?

- Là một sứ giả thay cương vị ba bạn, tôi sẽ nói: “Thưa ngài Hartmut A., tôi tình cờ có những con tem yêu quí của ngài, tôi muốn bán lại cho ngài với giá 400.000 mark với điều kiện không cho cảnh sát biết. Nếu không, tôi và những con tem sẽ biến mất”.

- Tuyệt vời. Và sau đó Hartmut A. sẽ bật ngửa ra khi biết em ruột của ông ta đứng đằng sau vụ này.

- Luật nhân quả mà, Inge!

- Bạn sẽ nhận làm trung gian nhé Tarzan. Tôi biết ba tôi sẽ đồng ý.

- Ừ!

Inge bước vào một lối cổng nguy nga. Phải công nhận rằng nhà Barbel không thiếu một tiện nghi gì. Kia là sân quần vợt. Sau bờ tường là một hồ bơi hình bầu dục và trước một gara hai ngăn sừng sững chiếc Mercedes láng lẩy và một chiếc Porsche.

- Nhà Zonker đó.

Cô bé bấm chuông. Trên cửa nhà có một ô cửa nhỏ có chấn song sắt rất mĩ thuật. Ô cửa ấy hé mở. Barbel ló đầu ra:

- Ủa, các bạn trẻ. Đợi mình một chút.

Cánh cửa đóng lại bít bùng.

Inge ngạc nhiên:

- Ngó bộ con nhỏ chẳng mừng rỡ tí gì. Lạ thật.

- Hừm. Ngược lại thì đúng hơn.

Cánh cửa chính trước mặt hai đứa mở ra và Barbel xuất hiện. Cô thổn thức:

- Hai bạn mà không đến an ủi thì chắc mình… tự tử vì nhục nhã.

Barbel úp mặt vào lòng bàn tay nghẹn ngào. Hai vai cô bé run bắn như người lên cơn co giật.

- Lạy Chúa! Chuyện gì vậy Barbel?



Nước mắt Barbel giàn giụa:

- Lên phòng mình đi.

Trời ạ, Tarzan muốn điên cái đầu. Chưa tiêu thụ xong niềm vui của Inge giờ đây hắn lại phải giải tỏa nỗi buồn của một cô gái khác. Đáng lẽ Tròn Vo phải làm nhiệm vụ này chớ?

Hắn thở dài gỡ túi du lịch khỏi xe đạp và... thẫn thờ đi theo cặp “chị em song sinh”. Coi, gian tiền sảnh của biệt thự bài trí rất sang trọng. Phòng khách lại còn bảnh hơn nữa, những chiếc ghế bành bọc da dường như cũng kén chọn người ngồi.

Hắn tò mò liếc vô phòng khách. Chậc, một quí ông và một phu nhân đang chễm trệ trên hai chiếc đôn cao trước bar rượu gia đình, chia nhau thứ nước cay vàng óng trong những chiếc li lấp lánh. Có lẽ hai vị này là cha mẹ của Barbel.

Mà đúng họ là cha mẹ Barbel thật. Bà Zonker có mái tóc đen, mắt xanh lục, dáng thon thả, đẹp quí phái nhưng khuôn mặt đang biểu lộ sự tuyệt vọng. Ông Zonker cương nghị hơn. Mặc dù hói đầu, ông vẫn có vẻ dẻo dai như một nhà thể thao. Cả hai người đều nhìn Tarzan với vẻ mặt buồn bã.

Tarzan lên tiếng trước:

- Cháu là Peter Carsten. Cháu xin lỗi là đã cùng Inge ghé chơi vào lúc khuya khoắt thế này.

Ông Zonker gật đầu:

- Bác đã nghe danh cháu. Cháu có ngoại hiệu là Tarzan phải không?

- Dạ!

Bà vợ xinh đẹp ngó hắn đầy cảm tình. Bà nói khẽ với chồng:

- Con bé có những người bạn tốt như vậy thì khó có thể bị ảnh hưởng xấu. Hay là chúng ta đã đối xử bất công với con bé?

Zonker đau khổ:

- Margot này, anh không tin có ma quỷ. Chúng ta phải can đảm nhìn vào sự thật, dù sự thật có đau buồn tới đâu.

Tarzan không cần thiết nghe thêm. Ma quỉ ư? Hai cô gái đang dừng lại đợi hắn giữa cầu thang. Hắn vội chạy theo.

*

Trong căn phòng êm đềm đầy đồ chơi, nhạc cụ và các thiết bị nghe nhìn, Barbel bắt đầu cơn sóng gió của cô:

- Mình thề không bao giờ tưới bất kì một cây xương rồng nào cho ai nữa…

Tarzan và Inge sửng sốt:

- Cô Dettl nghi ngờ bạn điều gì sao?

Barbel nức nở:

- Cô giáo có nghi cũng mặc kệ. Điều tệ hại nhất là cha mẹ mình đây đã không tin mình. Hai bạn biết không, mới đây mình đã lỡ giấu họ bài kiểm tra Anh văn bị điểm thấp, nên bây giờ ba mẹ cứ nhất định cho là mình nói dối cả trong chuyện này.

Tarzan trầm giọng:

- Hãy kể có trật tự nào Barbel. Có biến cố ở nhà cô Dettl à? Vụ… mấy cây xương rồng…



- Không phải chuyện mấy cây xương rồng. Vụ điện thoại báo giờ từ Roma kia…

Barbel uất ức kể lại mọi chuyện. Rằng bà Siglinde chị ruột cô Dettl đã phát hiện ra vụ điện thoại báo giờ ra rả từng giây từng phút. Rằng bà đã thống kê sơ sơ màn “đốt tiền” khủng khiếp này. Rằng thủ phạm chỉ có thể là… Barbel.

Barbel kết luận:

- Mình chỉ tới đó tưới nước đúng một lần chớ chưa hề đụng một ngón tay vào máy điện thoại, huống chi…

- Rồi sao nữa?

- Chỉ có ma quỉ làm chuyện thất đức này. Bởi vì bà Siglinde Dettl đã kiểm tra hết các cửa sổ và cửa ra vào nhưng tất cả đều đóng chặt. Và bà ta nghĩ rằng mình đã dùng phương pháp hạ cấp đó để “trả thù” em gái bà ta.

Tarzan bóp trán. Hắn còn lâu mới tin vào chuyện hoang đường.

- Tôi tin bạn và có thể tin cả bà ấy nữa. Nhưng tại sao bà ta không trực tiếp gặp bạn để chất vấn?

- Bởi vậy mình mới phải… khóc. Tarzan và Inge hiểu không, bà Siglinde đã cư xử tệ hơn thế rất nhiều. Bà ta không báo cho cô Dettl, không gặp cha mẹ tôi lẫn tôi mà gọi điện thẳng đến bà hiệu trưởng. Lạy Chúa, cả bà hiệu trưởng cũng cho rằng thủ phạm là mình vì trong quá khứ mình và cô giáo Dettl từng có những mâu thuẫn. Bà hiệu trưởng xếp mình vào dạng phạm tội hình sự và gọi điện cho ba mình báo rằng mình có khả năng bị đuổi học, rằng ba mình sẽ phải thanh toán khoản cước phí điện thoại hàng ngàn mark cho cô Dettl... Bà ta lập luận: kẻ nào dám nhẫn tâm tàn bạo với người bị bịnh thì kẻ đó hết xài…

Barbel không nói được nữa. Cô bé gục đầu vào gối khóc ngất.

Tarzan cảm thấy… nát óc:

- Giờ này cảnh sát có xem xét hiện trường cũng vô ích. Mọi dấu vết đã bị bà Siglinde xoá sạch. Tôi chắc chắn có một kẻ thù nào của cô Dettl đã gây ra vụ này. Gã đã lọt vô nhà dễ ợt bởi một chùm chìa khoá vạn năng.

Inge ngước mặt lên trời:

- Tội nghiệp Barbel. Bạn bị rớt vào hoàn cảnh “tình ngay mà lý gian” rồi…

Barbel nói giọng ướt sũng:

- Mình không thể chịu nổi sự bất công này được. Khi không mình lại phải chịu tội thay cho một kẻ nào đó.

Tarzan trắc nghiệm vấn đề ngay lập tức:

- Ai không ưa bạn hả Barbel? Nhớ đi…

- Tại sao bạn lại không chuyển câu hỏi đó qua cô giáo?

- Mới đầu thì tôi đã nghĩ vậy nhưng tình hình lúc này khác rồi. Tôi cũng không biết vì sao. Nhưng tôi linh cảm thấy như vậy.

Tarzan đứng dậy:

- Tôi sẽ nghiền ngẫm xem, Barbel à. Giờ thì tạm biệt nghe. Tôi xuống nhà chào hai bác.

Thật ra, hắn muốn xuống nhà là để nói chuyện với cha mẹ Barbel. Hắn không thể chịu nổi cái cảnh ông bà Zonker không tin ngay cả con gái mình - một bạn gái mà hắn tin rằng không khi nào làm điều tệ hại kia.

Kết thúc câu chuyện, hắn bảo:

- Hai bác hãy tin Barbel, bài Anh văn điểm xấu bị giấu đi chứng tỏ cô bé xấu hổ và biết kính trọng cha mẹ. Còn thủ phạm vụ điện thoại Roma ư? Hai bác hãy tin ở… TKKG.

Hắn đã nói là làm. Chớ sao, trước mắt hắn lởn vởn hình ảnh của hai thằng Toni Ehrlich và Ottmar Paulsen chó chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau