Quyển 17 Chương 6: CÚ ĐIỆN THOẠI LÚC NỬA ĐÊM
Đêm khuya. Mây đen giăng kín bầu trời. Thành phố đã thiu thiu ngủ nhưng lòng Tarzan như có lửa đốt. Hắn đảo xe quanh đường vòng, đạp trên một lối đi đầy cát. Giờ này có lẽ đến phiên Inge trút tâm sự về hai con tem huyền bí cho “chị em sinh đôi” của mình là Barbel nghe để xoa dịu nỗi buồn bất hạnh. Ôi, lũ con gái với muôn nghìn sự phức tạp - Tarzan khẽ lắc đầu - Tứ quái có một mình Gaby mà đã trăm thứ… rắc rối.
Hắn guồng chân nhanh hơn. Khi rẽ vào con đường cát, hắn thấy những ô cửa sổ nhà cô giáo Dettl vẫn sáng đèn. Điều đó chứng tỏ là bà chị “độc thân khó tính” của cô Dettl “khó tính độc thân” vẫn còn thức. Có khi bà đang vắt tay lên trán nguyền rủa đám nhãi mới nứt mắt thời nay cũng nên.
Tarzan bấm chuông.
- Ai đấy?
- Xin thưa, cháu là Peter Carsten, bạn của Barbel Zonker. Cháu thấy bà chưa ngủ nên tạt vào. Cháu muốn tìm tang chứng về vụ “điện thoại báo giờ Roma” đã làm Barbel sợ chết khiếp. Bà cho phép cháu vô trong chứ?
Bà Siglinde không trả lời chỉ lặng lẽ mở cửa.
Trong gian sảnh chật hẹp là một phụ nữ bé nhỏ, tóc sẫm cắt ngắn, tay phải cầm điếu thuốc đang bốc khói. Siglinde Dettl không còn trẻ nữa nhưng rắn rỏi như như được đúc bằng cao su. Bà ta mặc quần Jeans và áo len thô với gương mặt phong trần của một người thường xuyên ở ngoài trời.
Bà Siglinde mỉm cười:
- Cháu dễ thương bao nhiêu thì bạn gái cháu lại tồi tệ bấy nhiêu.
- Barbel không làm chuyện hạ cấp đó, thưa bà.
Bà ta khoát tay:
- Tôi không hồ đồ đâu cậu bé. Tôi đã cân nhắc đủ mọi khả năng trước khi kết tội cô nàng. Tiếc là chẳng có cách lí giải nào khác.
- Bất cứ thằng đạo chích nào cũng có một mớ chìa khoá vạn năng, thưa bà!
Người đàn bà đổi giọng lạnh lùng:
- Cậu cứ kiểm tra ổ khoá đi!
Tarzan chỉ mới liếc qua đã lập tức cụt hứng. Cánh cửa được gắn một ổ khoá bảo đảm loại mới nhất và hoàn hảo nhất. Không có chìa khoá vạn năng nào đếm xỉa được.
Bà Siglinde bồi thêm:
- Cửa sau cũng xài khoác loại này đó cậu!
Hai người bước vào trong phòng khách. Khói thuốc bà ta phả ra trong bốn bức tường kín làm Tarzan muốn sặc sụa. Hắn bụm miệng:
- Cũng may là còn những ô cửa sổ.
Bà Siglinde giật mình, bào chữa:
- Khói thuốc không làm ố vàng chúng đâu. Này cậu, đừng có mách Ulrike rằng tôi đã hút thuốc trong nhà nó nghe. Em gái tôi rất ghét hút thuốc lá trong nhà của nó.
- À không, cháu định nói tên đạo diễn trò chơi điện thoại này chắc chắn đột nhập qua lối cửa sổ.
- Cậu tin tôi đi! Mọi cửa sổ đều chốt chặt kể cả cửa sổ dưới tầng hầm.
Tarzan đuối lí. Tuy nhiên hắn vẫn không nhượng bộ:
- Dù bà có nói gì chăng nữa thì thủ phạm cũng không phải là Barbel. Cô ấy đã khóc sưng mắt trước sự bất công vô lí này.
Siglinde nhún đôi vai xương xẩu:
- Vậy thì cậu hãy giải thích cho tôi nghe chuyện này đi chớ? Ai ở đằng sau trò đùa ác độc đó và lí do của nó? Sẽ chẳng thể nào tin rằng ống nghe tự nhảy khỏi máy và đĩa quay tự quay số báo giờ của thành Roma. Ma quỉ chăng?
Tarzan tỉnh bơ:
- Bây giờ trời tối quá, khó mà tìm nguyên nhân được. Mai cháu sẽ tới đây ban ngày và bà sẽ có câu trả lời.
Người đàn bà gật gù:
- Cậu là một thiếu niên khá lắm. Biết binh vực bạn bè đến cùng. Được rồi, tôi cũng hi vọng cậu sẽ giải mã được vấn đề để lòng tôi bớt day dứt. Nói chung, cô Barbel không đến nỗi nào. Tôi sẽ lấy làm mừng nếu không phải là cô ấy…
- Nếu cô ấy tự sát chỉ vì sự hoài nghi của một vài người thì bà nghĩ sao ạ?
Bà Siglinde choáng váng:
- Hãy ngăn ý định bậy bạ đó của cô bé lại, nếu có. Cậu hãy hứa với tôi như vậy đi!
Tarzan trấn an:
- Không bạn bè nào cho phép cô ấy thực hiện điều điên rồ đó đâu. Ý cháu chỉ muốn nói về sự vô tình của… người lớn. Chừng nào chưa chứng minh được rằng Barbel có lỗi thì cần phải gạt bỏ sự nghi ngờ sang một bên, cháu muốn nói là ngay cả bà, thưa bà.
- Chà, cậu bé này… Này, cho phép tôi tò mò: cậu học lớp mấy rồi?
- Lớp 10, thưa bà. Và cháu là một học sinh chẳng gương mẫu gì khi lén bỏ trường nội trú lang thang vào ban đêm. Tuy nhiên nếu bà gọi phôn đến trường thì cháu phản ứng ngay. Cháu sẽ quả quyết rằng bà đã hút thuốc phiện mù mịt căn nhà này.
Bà Siglinde la lên vui vẻ:
- Trời ạ, đồ... quỉ sứ. Mời cậu đi cho khuất mắt. Tôi còn phải vào xem nốt bộ phim “Giấc mơ về một tình yêu đẹp” đây.
- Vâng. Cháu sẽ gặp lại bà vào chiều mai.
Hắn rảo bước ra vườn, nơi dựng xe đạp lúc nãy. Vừa mới nhảy lên yên, bên tai hắn đã văng vẳng tiếng động cơ xe gắn máy từ đâu đó mơ hồ. Tarzan đảo cái nhìn “rađa” ra bốn phía. Kia kìa, cách hắn chừng một trăm mét, ánh đèn pha sáng quắc loang loáng chiếu, ngược hướng với hắn.
Chiếc xe phóng vọt qua tức thì. Tarzan căng mắt ngó theo bóng người lừng lững cưỡi trên xe. Trời đất. Thằng Ottmar Paulsen chớ ai. Nó đến đây để làm gì vậy kìa? Có phải để theo dõi nội tình căn nhà cô Dettl?
Rượt theo nó lúc này vô ích. Cũng may mà đối tượng đã ló đầu ra. Ái chà, cỡ hai thằng Paulsen và Ehrlich thì cái gì chúng không dám làm, trời sinh chúng có sẵn bản năng thú vật. Tham tiền và độc ác, chắc chắn âm mưu của chúng không chỉ dừng lại ở đây.
Tarzan đạp vùn vụt đến trường nữ sinh St. Irmengard để kiểm tra đáp số. Đúng thế. Gã tống tiền XY đã xực gọn 100 đồng tự hồi nào. Chà, vậy thì trong hai thằng bay có một thằng sắp dính keo thê thảm.
Hắn hào hứng phóng như bay về kí túc xá.
Tròn Vo đang mơ gì dữ dằn lắm thì phải. Chàng mập nghiến răng trèo trẹo, lầm bầm gì đó rất hung hăng.
Tarzan thay quần áo ngủ, lấy đèn pin mò lên gian kho. Hắn làm sao hiểu rằng suốt đời hắn và Tròn Vo sẽ chẳng còn thấy lại cái thang dây yêu dấu nữa.
*
Barbel ngồi cùng hai đấng thân sinh. Cô bé uống nước táo và im lặng trước nội dung cuộc điện thoại mà ông Zonker vừa mới nghe được. Ba cô đã có vẻ bớt rầu rĩ:
- Bà Siglinde Dettl mới gọi đến.
Mẹ Barbel chồm lên:
- Đã tìm được thủ phạm rồi hả anh?
- Ồ không. Bà ta kể về cuộc viếng thăm của Tarzan và hứa là ngày mai sẽ nói chuyện với bà hiệu trưởng trường nữ St. Irmengard để bà này ngưng quyết định kỉ luật con gái mình.
Bà Zonker hơi thất vọng:
- Có lẽ chỉ là do Tarzan tác động…
- Anh cũng đoán như thế. Siglinde Dettl đã cho thấy thiện ý của bà dù sự việc vẫn chưa thay đổi. Anh đã nghĩ hay là mình đóng góp cho trường một khoản tiền với danh nghĩa phụ huynh… Không, nếu thế sẽ là… hối lộ. Làm như vậy chẳng khác gì Barbel tự thú nhận tội lỗi. Chậc, đời này anh chưa bao giờ bị dồn vào đường cùng đến cỡ này. Cái phao hi vọng cuối cùng có khi phải trông chờ ở Tarzan…
Bà Zonker gật đầu. Barbel hỏi gặng lần nữa:
- Nhưng ba mẹ tin con chứ ạ?
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo:
- Hình như bà Siglinde Dettl gọi lại. Để anh xem. Biết đâu bà ta đã phát hiện được thêm một điều gì đó.
Ông Zonker nhấc ống nghe và xưng tên họ. Không phải bà chị ruột của cô Dettl bên kia đầu dây mà là một giọng khàn khàn cực kì trịch thượng:
- Sao? Đã chi tiền cước phí điện thoại rồi hả?
Ông Zonker tỉnh rượu hẳn:
- Xin lỗi, ông là ai?
- Miễn thắc mắc. Cô con gái rượu của ông kì này te tua rồi. Mất mặt cành vàng lá ngọc quá đi chớ! Hơ… hơ…
- Ông biết gì về chuyện này?
Giọng khàn khàn bên kia đầu dây vẫn tưng tửng:
- Con nhỏ xinh xắn ra sao rồi? Tự tử vì xấu hổ chưa? Ôi, nhục nhã tông môn hết chỗ nói… Số con nhỏ vậy mà xui. Ê, nhưng mà cô Dettl còn xui hơn, ả gái già đó có thể sạt nghiệp vì khoản cước phí điện thoại…
Zonker gào lên điên tiết:
- Khốn nạn, ông là ai và ông muốn gì?
- Hề hề, từ từ chớ ông bạn. Tôi là kẻ đang tính giúp đỡ ông mà. Hề hề…
- Giúp đỡ kiểu nào cứ nói đại ra đi?
- Phương pháp của tôi như sau. Tôi có một bằng chứng là chỉ cần đưa ra là tiểu thư của ông lập tức vô tội.
Zonker xuống nước:
- Ông… ông biết thủ phạm là ai ư?
- Hề hề, biết rành một trăm phần trăm. Nhưng này ông bạn già, ông phải chịu tốn kém đó, thưa ông Zonker. Không dưới mười ngàn mark. Thanh danh của quí cô nương bao nhiêu đó thiết tưởng cũng còn rẻ…
Zonker cười gằn:
- Hiểu rồi. Các người định tống tiền ta! Các người đã đột nhập nhà cô Dettl, đã quay số báo giờ của Roma khiến con gái tôi lãnh đủ mọi hậu quả. Đồ quỉ sứ! Đồ con heo! Nhưng không sao, tôi sẽ chiều ý các người. Tôi sẽ chi 10.000 mark như ông yêu cầu nhưng có điều tôi sẽ chi bằng cách nào đây trong khi còn lâu ông mới thò mặt ra đầu thú cảnh sát?
Thằng gọi điện cười ha hả:
- Bớt hậm hực đi lão già hói. Tôi đã chuẩn bị vụ này ngay từ đầu. Tội gì phải đầu thú bọn cớm. Con gái ông sẽ vô tội bởi bằng chứng tôi đưa ra. Hề hề, không kẻ nào biết tôi là ai đâu!
- Vậy nếu tôi báo cho cảnh sát về cú điện tống tiền này thì sao?
- Không dám. Mời ông cứ việc tố cáo.
- Hả?
- Hả cái con khỉ mốc. Xin ông Zonker nghe đây, cảnh sát sẽ cho rằng ông chế tạo ra một cú phôn tưởng tượng để bảo vệ thanh danh hỏng bét của con gái rượu. Đúng chớ? Nếu ông ghi âm cú phôn này cũng chẳng ích gì đâu. Cảnh sát sẽ có thể nghĩ rằng chính ông đã thuê tôi gọi đến. Ôkê? Mở mắt ra đi Zonker, hãy mở két tiền nhà giàu. Một trăm tờ 100 mark. Và đừng mơ tưởng gì đến bọn cớm cho đến khi tôi gọi điện lại.
Kẻ gọi điện nặc danh gác máy.
Zonker sững sờ. Ông có chửi rủa một triệu lần “đồ chó đẻ” cũng vẫn chẳng thấm tháp với bản chất lưu manh của gã. Ông đưa tay vuốt mặt thì thào:
- Chưa cháy nhà đã ra mặt chuột.
Đôi mắt ông sáng lên khi nhìn thấy Barbel. Tội nghiệp con bé, mi mắt sưng húp. Ông xúc động:
- Gã đã tống tiền chúng ta. Con và em biết chưa? Ôi, giá của con gái mình là 10.000 mark. Barbel ơi, ba mẹ xin lỗi con…
Hắn guồng chân nhanh hơn. Khi rẽ vào con đường cát, hắn thấy những ô cửa sổ nhà cô giáo Dettl vẫn sáng đèn. Điều đó chứng tỏ là bà chị “độc thân khó tính” của cô Dettl “khó tính độc thân” vẫn còn thức. Có khi bà đang vắt tay lên trán nguyền rủa đám nhãi mới nứt mắt thời nay cũng nên.
Tarzan bấm chuông.
- Ai đấy?
- Xin thưa, cháu là Peter Carsten, bạn của Barbel Zonker. Cháu thấy bà chưa ngủ nên tạt vào. Cháu muốn tìm tang chứng về vụ “điện thoại báo giờ Roma” đã làm Barbel sợ chết khiếp. Bà cho phép cháu vô trong chứ?
Bà Siglinde không trả lời chỉ lặng lẽ mở cửa.
Trong gian sảnh chật hẹp là một phụ nữ bé nhỏ, tóc sẫm cắt ngắn, tay phải cầm điếu thuốc đang bốc khói. Siglinde Dettl không còn trẻ nữa nhưng rắn rỏi như như được đúc bằng cao su. Bà ta mặc quần Jeans và áo len thô với gương mặt phong trần của một người thường xuyên ở ngoài trời.
Bà Siglinde mỉm cười:
- Cháu dễ thương bao nhiêu thì bạn gái cháu lại tồi tệ bấy nhiêu.
- Barbel không làm chuyện hạ cấp đó, thưa bà.
Bà ta khoát tay:
- Tôi không hồ đồ đâu cậu bé. Tôi đã cân nhắc đủ mọi khả năng trước khi kết tội cô nàng. Tiếc là chẳng có cách lí giải nào khác.
- Bất cứ thằng đạo chích nào cũng có một mớ chìa khoá vạn năng, thưa bà!
Người đàn bà đổi giọng lạnh lùng:
- Cậu cứ kiểm tra ổ khoá đi!
Tarzan chỉ mới liếc qua đã lập tức cụt hứng. Cánh cửa được gắn một ổ khoá bảo đảm loại mới nhất và hoàn hảo nhất. Không có chìa khoá vạn năng nào đếm xỉa được.
Bà Siglinde bồi thêm:
- Cửa sau cũng xài khoác loại này đó cậu!
Hai người bước vào trong phòng khách. Khói thuốc bà ta phả ra trong bốn bức tường kín làm Tarzan muốn sặc sụa. Hắn bụm miệng:
- Cũng may là còn những ô cửa sổ.
Bà Siglinde giật mình, bào chữa:
- Khói thuốc không làm ố vàng chúng đâu. Này cậu, đừng có mách Ulrike rằng tôi đã hút thuốc trong nhà nó nghe. Em gái tôi rất ghét hút thuốc lá trong nhà của nó.
- À không, cháu định nói tên đạo diễn trò chơi điện thoại này chắc chắn đột nhập qua lối cửa sổ.
- Cậu tin tôi đi! Mọi cửa sổ đều chốt chặt kể cả cửa sổ dưới tầng hầm.
Tarzan đuối lí. Tuy nhiên hắn vẫn không nhượng bộ:
- Dù bà có nói gì chăng nữa thì thủ phạm cũng không phải là Barbel. Cô ấy đã khóc sưng mắt trước sự bất công vô lí này.
Siglinde nhún đôi vai xương xẩu:
- Vậy thì cậu hãy giải thích cho tôi nghe chuyện này đi chớ? Ai ở đằng sau trò đùa ác độc đó và lí do của nó? Sẽ chẳng thể nào tin rằng ống nghe tự nhảy khỏi máy và đĩa quay tự quay số báo giờ của thành Roma. Ma quỉ chăng?
Tarzan tỉnh bơ:
- Bây giờ trời tối quá, khó mà tìm nguyên nhân được. Mai cháu sẽ tới đây ban ngày và bà sẽ có câu trả lời.
Người đàn bà gật gù:
- Cậu là một thiếu niên khá lắm. Biết binh vực bạn bè đến cùng. Được rồi, tôi cũng hi vọng cậu sẽ giải mã được vấn đề để lòng tôi bớt day dứt. Nói chung, cô Barbel không đến nỗi nào. Tôi sẽ lấy làm mừng nếu không phải là cô ấy…
- Nếu cô ấy tự sát chỉ vì sự hoài nghi của một vài người thì bà nghĩ sao ạ?
Bà Siglinde choáng váng:
- Hãy ngăn ý định bậy bạ đó của cô bé lại, nếu có. Cậu hãy hứa với tôi như vậy đi!
Tarzan trấn an:
- Không bạn bè nào cho phép cô ấy thực hiện điều điên rồ đó đâu. Ý cháu chỉ muốn nói về sự vô tình của… người lớn. Chừng nào chưa chứng minh được rằng Barbel có lỗi thì cần phải gạt bỏ sự nghi ngờ sang một bên, cháu muốn nói là ngay cả bà, thưa bà.
- Chà, cậu bé này… Này, cho phép tôi tò mò: cậu học lớp mấy rồi?
- Lớp 10, thưa bà. Và cháu là một học sinh chẳng gương mẫu gì khi lén bỏ trường nội trú lang thang vào ban đêm. Tuy nhiên nếu bà gọi phôn đến trường thì cháu phản ứng ngay. Cháu sẽ quả quyết rằng bà đã hút thuốc phiện mù mịt căn nhà này.
Bà Siglinde la lên vui vẻ:
- Trời ạ, đồ... quỉ sứ. Mời cậu đi cho khuất mắt. Tôi còn phải vào xem nốt bộ phim “Giấc mơ về một tình yêu đẹp” đây.
- Vâng. Cháu sẽ gặp lại bà vào chiều mai.
Hắn rảo bước ra vườn, nơi dựng xe đạp lúc nãy. Vừa mới nhảy lên yên, bên tai hắn đã văng vẳng tiếng động cơ xe gắn máy từ đâu đó mơ hồ. Tarzan đảo cái nhìn “rađa” ra bốn phía. Kia kìa, cách hắn chừng một trăm mét, ánh đèn pha sáng quắc loang loáng chiếu, ngược hướng với hắn.
Chiếc xe phóng vọt qua tức thì. Tarzan căng mắt ngó theo bóng người lừng lững cưỡi trên xe. Trời đất. Thằng Ottmar Paulsen chớ ai. Nó đến đây để làm gì vậy kìa? Có phải để theo dõi nội tình căn nhà cô Dettl?
Rượt theo nó lúc này vô ích. Cũng may mà đối tượng đã ló đầu ra. Ái chà, cỡ hai thằng Paulsen và Ehrlich thì cái gì chúng không dám làm, trời sinh chúng có sẵn bản năng thú vật. Tham tiền và độc ác, chắc chắn âm mưu của chúng không chỉ dừng lại ở đây.
Tarzan đạp vùn vụt đến trường nữ sinh St. Irmengard để kiểm tra đáp số. Đúng thế. Gã tống tiền XY đã xực gọn 100 đồng tự hồi nào. Chà, vậy thì trong hai thằng bay có một thằng sắp dính keo thê thảm.
Hắn hào hứng phóng như bay về kí túc xá.
Tròn Vo đang mơ gì dữ dằn lắm thì phải. Chàng mập nghiến răng trèo trẹo, lầm bầm gì đó rất hung hăng.
Tarzan thay quần áo ngủ, lấy đèn pin mò lên gian kho. Hắn làm sao hiểu rằng suốt đời hắn và Tròn Vo sẽ chẳng còn thấy lại cái thang dây yêu dấu nữa.
*
Barbel ngồi cùng hai đấng thân sinh. Cô bé uống nước táo và im lặng trước nội dung cuộc điện thoại mà ông Zonker vừa mới nghe được. Ba cô đã có vẻ bớt rầu rĩ:
- Bà Siglinde Dettl mới gọi đến.
Mẹ Barbel chồm lên:
- Đã tìm được thủ phạm rồi hả anh?
- Ồ không. Bà ta kể về cuộc viếng thăm của Tarzan và hứa là ngày mai sẽ nói chuyện với bà hiệu trưởng trường nữ St. Irmengard để bà này ngưng quyết định kỉ luật con gái mình.
Bà Zonker hơi thất vọng:
- Có lẽ chỉ là do Tarzan tác động…
- Anh cũng đoán như thế. Siglinde Dettl đã cho thấy thiện ý của bà dù sự việc vẫn chưa thay đổi. Anh đã nghĩ hay là mình đóng góp cho trường một khoản tiền với danh nghĩa phụ huynh… Không, nếu thế sẽ là… hối lộ. Làm như vậy chẳng khác gì Barbel tự thú nhận tội lỗi. Chậc, đời này anh chưa bao giờ bị dồn vào đường cùng đến cỡ này. Cái phao hi vọng cuối cùng có khi phải trông chờ ở Tarzan…
Bà Zonker gật đầu. Barbel hỏi gặng lần nữa:
- Nhưng ba mẹ tin con chứ ạ?
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo:
- Hình như bà Siglinde Dettl gọi lại. Để anh xem. Biết đâu bà ta đã phát hiện được thêm một điều gì đó.
Ông Zonker nhấc ống nghe và xưng tên họ. Không phải bà chị ruột của cô Dettl bên kia đầu dây mà là một giọng khàn khàn cực kì trịch thượng:
- Sao? Đã chi tiền cước phí điện thoại rồi hả?
Ông Zonker tỉnh rượu hẳn:
- Xin lỗi, ông là ai?
- Miễn thắc mắc. Cô con gái rượu của ông kì này te tua rồi. Mất mặt cành vàng lá ngọc quá đi chớ! Hơ… hơ…
- Ông biết gì về chuyện này?
Giọng khàn khàn bên kia đầu dây vẫn tưng tửng:
- Con nhỏ xinh xắn ra sao rồi? Tự tử vì xấu hổ chưa? Ôi, nhục nhã tông môn hết chỗ nói… Số con nhỏ vậy mà xui. Ê, nhưng mà cô Dettl còn xui hơn, ả gái già đó có thể sạt nghiệp vì khoản cước phí điện thoại…
Zonker gào lên điên tiết:
- Khốn nạn, ông là ai và ông muốn gì?
- Hề hề, từ từ chớ ông bạn. Tôi là kẻ đang tính giúp đỡ ông mà. Hề hề…
- Giúp đỡ kiểu nào cứ nói đại ra đi?
- Phương pháp của tôi như sau. Tôi có một bằng chứng là chỉ cần đưa ra là tiểu thư của ông lập tức vô tội.
Zonker xuống nước:
- Ông… ông biết thủ phạm là ai ư?
- Hề hề, biết rành một trăm phần trăm. Nhưng này ông bạn già, ông phải chịu tốn kém đó, thưa ông Zonker. Không dưới mười ngàn mark. Thanh danh của quí cô nương bao nhiêu đó thiết tưởng cũng còn rẻ…
Zonker cười gằn:
- Hiểu rồi. Các người định tống tiền ta! Các người đã đột nhập nhà cô Dettl, đã quay số báo giờ của Roma khiến con gái tôi lãnh đủ mọi hậu quả. Đồ quỉ sứ! Đồ con heo! Nhưng không sao, tôi sẽ chiều ý các người. Tôi sẽ chi 10.000 mark như ông yêu cầu nhưng có điều tôi sẽ chi bằng cách nào đây trong khi còn lâu ông mới thò mặt ra đầu thú cảnh sát?
Thằng gọi điện cười ha hả:
- Bớt hậm hực đi lão già hói. Tôi đã chuẩn bị vụ này ngay từ đầu. Tội gì phải đầu thú bọn cớm. Con gái ông sẽ vô tội bởi bằng chứng tôi đưa ra. Hề hề, không kẻ nào biết tôi là ai đâu!
- Vậy nếu tôi báo cho cảnh sát về cú điện tống tiền này thì sao?
- Không dám. Mời ông cứ việc tố cáo.
- Hả?
- Hả cái con khỉ mốc. Xin ông Zonker nghe đây, cảnh sát sẽ cho rằng ông chế tạo ra một cú phôn tưởng tượng để bảo vệ thanh danh hỏng bét của con gái rượu. Đúng chớ? Nếu ông ghi âm cú phôn này cũng chẳng ích gì đâu. Cảnh sát sẽ có thể nghĩ rằng chính ông đã thuê tôi gọi đến. Ôkê? Mở mắt ra đi Zonker, hãy mở két tiền nhà giàu. Một trăm tờ 100 mark. Và đừng mơ tưởng gì đến bọn cớm cho đến khi tôi gọi điện lại.
Kẻ gọi điện nặc danh gác máy.
Zonker sững sờ. Ông có chửi rủa một triệu lần “đồ chó đẻ” cũng vẫn chẳng thấm tháp với bản chất lưu manh của gã. Ông đưa tay vuốt mặt thì thào:
- Chưa cháy nhà đã ra mặt chuột.
Đôi mắt ông sáng lên khi nhìn thấy Barbel. Tội nghiệp con bé, mi mắt sưng húp. Ông xúc động:
- Gã đã tống tiền chúng ta. Con và em biết chưa? Ôi, giá của con gái mình là 10.000 mark. Barbel ơi, ba mẹ xin lỗi con…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất