Quyển 18 Chương 8: GIẤU ĐẦU HỞ ĐUÔI
Trong văn phòng của thanh tra Glockner, ba bốn con nhà Jocher ngồi ủ rũ. Hai quí tử Harry và Max đã phải lăn các ngón tay cái để lấy dấu. Chúng xoè bốn ngón tay xanh lè mực nhìn lão bố lắc đầu.
Cửa mở. Thanh tra Glockner và chuyên gia tìm dấu vết Montag bước vào. Glockner không nói không rằng lẳng lặng ngồi xuống bàn giấy, đặt cái kẹp có những mẫu in vân tay trước mặt hết ngó Montag rồi liếc sang Harry.
Ông nói chắc nịch:
- Anh có cơ hội cuối cùng để nhận tội, Harry. Anh đã đột nhập vào nhà cô Gotze phải không?
Gã tù phạm vừa mãn hạn giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Tôi vô tội...
- Được rồi Harry Jocher. Anh cố tình ngoan cố trước pháp luật. Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã tìm thấy trên một mảnh vỡ của lồng kiếng dấu vân tay ngón cái của anh. Cuộc xét nghiệm đã cho kết quả chính xác. Chẳng còn gì nữa để nghi ngờ, anh đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp và phá hoại tài sản công dân.
Không gian tự nhiên im lặng đến nghẹt thở. Mặt Harry tái mét nhưng mặt lão Jocher thì đỏ au. Lão gầm lên:
- Tôi không tin!
Thanh tra Glockner nghiêm giọng:
- Yêu cầu ông không được gây huyên náo. Ông ngụ ý gì vậy? Hay ông cho rằng chúng tôi đã vu khống con trai ông với bằng chứng giả? Ông coi chừng bị mang tiếng là đồng loã với can phạm...
- Ồ không... đâu có... chẳng qua... ơ kìa... tại sao thằng Harry lại hồ đồ đến thế nhỉ. Thế nào, Harry?
Thằng “con trai lớn” của lão gục đầu. Gã như đang gánh chịu một ngọn núi đè xuống. Ông Glockner lặp lại:
- Harry Jocher, một lần cuối, tôi đề nghị anh thú nhận tội lỗi.
Harry nuốt nước bọt cái ực. Gã nói khá khổ sở:
- Tôi... tôi... đúng vậy. Tôi đã... vô nhà cô Gotze theo lối cửa sổ khi thấy cô ta dẫn đám học sinh vào rừng. Tôi... chỉ muốn trả thù. Mối thù không đội trời chung. Ả đã làm tôi phải bóc lịch hai năm trong nhà đá. Tôi căm thù...
Glockner cười gằn:
- Anh chịu án tù là do tội lỗi của anh. Cô Gotze chẳng qua chỉ làm chứng cho một sự thật. Hóa ra anh chẳng tỉnh ngộ chút nào ư?
- Tôi hận cô ta suốt đời.
- Cho nên anh rắp tâm sát hại cô Gotze chớ gì?
Harry nhảy lên như bị kiến cắn:
- Tôi chưa bao giờ có ý định giết cô ta. Tôi chỉ đập bể mấy lồng kiếng để dằn mặt. Không lẽ cô ta bị nhện cắn chết?
Thanh tra Glockner rút trong cặp hồ sơ ra một báo cáo dày đặc chữ:
- Này Harry, trưa hôm qua, một hiệu thuốc trong vùng bị đột nhập và tên đạo chích đã cướp đi một loạt chất độc nguy hiểm gây chết người như chơi. Có cả một số loại tương đối nhẹ nhưng đều gây di chứng tổn hại đối với cơ thể. Những độc dược trên được nhà thuốc chế thành các loại kem bôi ngoài da. Tại sao tôi lại nhắc tới vụ này, anh hiểu chớ? Anh bị tình nghi là hung thủ Harry Jocher ạ!
Lão Jocher lại rống lên như con lợn bị chọc tiết:
- Con trai tôi không đầu độc giết người.
Thanh tra Glockner vỗ bàn:
- Nếu không ai yêu cầu mà ông còn mở miệng lần nữa thì tôi sẽ mời ông ra khỏi cửa.
Lão già co vòi hậm hực nhìn ông thanh tra. Giọng của Harry cất lên não ruột:
- Tôi không ăn trộm thuốc độc.
- Vậy anh ở đâu từ 11 giờ đến 13 giờ trưa hôm qua?
- Tôi đi... dạo trong rừng.
- Nhân chứng?
- Không có ai cả.
- Anh đã làm gì ở ngăn tủ đựng rượu của cô Gotze?
- Hả? Ngăn gì? Tủ đựng rượu nào? Tôi không biết...
- Đừng giả vờ nữa. Anh đã bỏ thuốc độc vào thực phẩm nhà cô ấy?
Trán Harry đầm đìa mồ hôi còn hơn cả lúc... đóng vai phù thủy trong chiếc mặt nạ gỗ. Gã nói không ra hơi:
- Tôi chỉ... vô căn phòng có những lồng kiếng để đập bể chúng. Một con nhện bò lên tay áo tôi. Lúc vung tay hất nó xuống tôi bị tuột mất chiếc găng da. Quỉ sứ ạ, tôi cúi xuống lượm chiếc găng và bị trượt chân bởi một mảnh kiếng nên phải chống tay xuống đất. Đúng là số trời. Nếu không bị tuột mất găng tay thì còn lâu mới có dấu vết trên... mảnh kiếng.
Thanh tra Glockner yên lặng. Ông khó mà tin gã con trai lớn của dòng họ Jocher này. Gã đã dối trá ngay từ đầu. Gã đã dối trá lần thứ hai lúc có kết quả dấu vân tay xét nghiệm. Điều đó chứng tỏ gã thừa sức qua mặt ông lần thứ ba.
Ông nhìn sang lão bố lạnh lùng:
- Con trai ông đã khai ngược lại ông. Chính hôm qua ông đã bảo đảm Harry ở nhà suốt buổi chiều. Ông thấy sao?
Lão Jocher lấm lét nhìn mọi người rồi ấp úng:
- Tôi thấy... tôi đã nói thật. Harry ở nhà suốt buổi. Nhưng... tôi thì nhậu. Ừ nhỉ, tôi ngà ngà nên ngủ thiếp đi. Đúng không các con? Ba đã ngủ thiếp đi! Tôi ngủ gục trên bàn khoảng hai mươi phút. Tôi không cố tình khai gian, thưa... ông thanh tra.
Glockner ngó lão mà phát tởm. Lão nhệch miệng cười với hai thằng con. Và Max gật đầu lia lịa, thằng Harry thì xác nhận:
- Đúng, đúng. Trong lúc ba ngủ, con đã sang nhà mụ phù thủy... à quên, sang nhà cô Gotze...
Lão Jocher như tỉnh cả người. Lão lại hùng hổ làm như thắng lợi đang ở trong tầm tay:
- Mà ả Gozte cũng chẳng nên nhặng xị lên vì ba con vật phù thủy của ả. Nhện và rắn. Xì, tôi sẽ đền tất cả cho ả.
Glockner cười nhạt:
- Ông tưởng quăng tiền ra là mọi thứ yên ổn chăng? Không đâu ông Jocher. Con trai ông vừa chân ướt chân ráo bước khỏi nhà tù đã phạm thêm tội mới. Tôi đang suy nghĩ xem có nên bắt giữ Harry ngay bây giờ không để đề phòng hắn đào tẩu...
Lão Jocher lúc này mới ý thức được số phận. Coi, giọng lão xuống nước một cách thảm hại khác xa lúc vênh váo ở địa vị trưởng làng:
- Tôi... tôi xin bảo lãnh cho Harry. Nó sẽ không... chạy trốn. Mong ông thương tình...
Glockner quay sang chuyên gia Montag nghiêm giọng:
- Chúng ta sẽ đến nhà cô Gotze và đem theo Harry Jocher. Anh ta sẽ chỉ cho chúng ta những chỗ nào mà anh ta sờ mó đến.
Ngó về phía Harry, ông hất hàm:
- Hiểu rồi chứ? Suy nghĩ dần đi, coi tự thú có tốt hơn không.
Rồi ông gọi điện cho cô Helga, thông báo kết quả so dấu vân tay, hẹn nửa giờ nữa sẽ có mặt ở nhà cô.
*
Chiếc Mercedes của lão Jocher và xe cảnh sát đã có mặt tại địa điểm. Thanh tra Glockner bước xuống xe chào Tứ quái thật nồng nhiệt và kéo cô Helga ra một góc.
Ông nói:
- Chúng ta sẽ dựng lại hiện trường cuộc đột nhập của Harry. Cô có đồng ý cho lão Jocher và Max vô nhà hay không? Họ cứ nằng nặc đòi làm khán giả chứng kiến. Tuỳ cô định đoạt.
Cô Helga bối rối. Tuy nhiên hàng mi tuyệt đẹp của cô chỉ chớp mắt một lần:
- Tôi bằng lòng. Tôi không muốn gây thêm căng thẳng. Tôi đâu muốn gì ngoài việc được yên thân.
Harry đầu cúi gằm vì nhục nhã. Sự lớn lối của gã bay đâu mất tiêu. Max thì ngó đần độn như mọi khi. Trong khi đó, lão trưởng làng nhìn cô Helga tức tối.
Các nhân sự ngồi xuống ghế. Còn phải hỏi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Harry. Gã vẫn chưa dám ngước mặt lên.
Tiếng viên thanh tra mở màn:
- Nào Harry Jocher, để công việc dựng hiện trường thu được kết quả cao nhất và anh đỡ phải khổ sở diễn đi diễn lại. Tôi đề nghị anh mô tả tỉ mỉ về quá trình xâm nhập. Từng bước đi, từng động tác, từng mục tiêu. Anh hiểu chứ, những thứ chất độc lấy cắp ở hiệu thuốc chỉ cần tiếp xúc là cũng đủ nguy hiểm chưa nói đến việc uống vào người. Anh nắm vấn đề sau chưa nào?
Tên tù mãn hạn ấp úng thuật lại.
Trong lúc hắn kể lể vòng vo, rối rắm, Tarzan không rời mắt quan sát vẻ mặt hắn, nhất là cặp mắt. Harry đưa mắt lấm lét từ chỗ này qua chỗ kia, nhưng luôn quay về bàn viết của cô Helga. Tarzan từ tốn quay đầu. Hắn trầm ngâm ngắm chiếc bàn cổ.
Sau một phút hắn đột ngột nhảy dựng lên. Trời ạ, nếu đúng như ông Glockner nói: “Chất độc có thể gây hậu quả chỉ qua sự tiếp xúc”, thì chiếc bàn viết của cô Helga chính là mục tiêu hung thủ nhắm vào. Có phải cô ngồi soạn giáo án thường xuyên ở đây? Vậy thì cây bút máy, những quyển sách đều có thể... thấm thuốc độc.
Những vật nào có thể thấm nhanh nhất qua đường lưỡi? Mắt Tarzan sững lại ở chồng phong bì trống trên bàn. Lạy Chúa, người ta sẽ bị ngộ độc chớp nhoáng nếu liếm vào mép hồ phong bì bị tẩm độc dược. Hắn rùng mình kêu lên:
- Chú Glockner ơi, cháu nghĩ cháu biết hắn quét thuốc độc ở đâu rồi!
Giọng khai báo cầu kinh của Harry ngưng bặt. Coi nào, Tarzan mím môi giơ cao xấp bì thư trên bàn viết cho mọi người quan sát:
- Thuốc độc nằm trên lớp keo của phong bì. Cô giáo chỉ cần thấm nước bọt là sẽ chết. Sao hả Harry Jocher, còn chối nữa hay không?
Hai tròng con ngươi của Harry long lên sòng sọc. Gã rú lên như người mất trí:
- Không. Tao chưa bao giờ nhúng tay vào những thứ vô bổ này. Tao chẳng đem theo một tuýp keo nào hết. Tụi bay định ghép tao vào một tội danh mà tao chưa hề phạm. Đồ chó đẻ. Bố ơi, tụi nó âm mưu gài bẫy tiêu diệt con. Cứu con, bố ơi!
Bọt mép của Harry sùi ra. Cứ tiếp tục tình trạng này có lẽ gã phải vào bịnh viện tâm thần lẹ. Gã thều thào:
- Tao sẽ chứng minh cho tụi bay thấy bao thư không có thuốc độc. Đưa cho tao... đưa mau...
Nhanh như chớp, gã giật xấp phong bì trên tay Tarzan làm một số bao thư rơi xoà xuống đất. Bất chấp, còn một vài cái phong bì trên tay, têu cựu tù phạm vừa thở hổn hển vừa đưa một cái lên mồm, liếm lấy liếm để như người đói khát từ hồi thế chiến thứ hai.
- Hề hề, ngon tuyệt. Chẳng có một chút chất độc nào. Ngon như sôcôla sữa.
Nghe đến sôcôla, Tròn Vo như bị chạm nọc. Nó trợn mắt ngó gã Harry lượm lá thứ hai, thứ ba... lên. Nó kinh hãi khi thấy gã liếm ngấu nghiến.
- Hê hê, quý vị đã tin tôi chưa? Thưa ông thanh tra, tôi đâu phải là kẻ giết người. Tôi tởm thuốc độc. Tôi...
Lão Jocher nhìn quanh nhẹ nhõm. Môi lão vều ra:
- Thành công lắm, Harry! Hà hà, bây giờ một thằng mù cũng thấy nhà này không có thuốc độc. Bởi vậy...
Lão già chưa nói hết câu đã im lặng. Coi, mặt thằng Harry mỗi lúc một trắng bệch thêm. Hai con mắt gã lồi ra, mồm há hốc giống như vừa nuốt một quả bóng lớn. Gã đưa tay lên chặn cổ họng và hạ xuống ghì chặt nơi bụng:
- Gừ ừ... ối cha mẹ ơi... gừ ừ... Tôi bị ngộ độc rồi...
Harry đổ ập xuống như một thân cây bị trốc gốc. Thanh tra Glockner biết có chuyện chẳng lành. Ông đứng phắt dậy:
- Gọi ngay bác sĩ và xe cấp cứu cho tôi, cô Gotzte. Này Tarzan, con coi tình trạng gã giùm chú.
Lão Jocher òa khóc:
- Trời ơi, con tôi. Các người đã lập mưu giết nó...
- Câm mồm!
Glockner quát vào mặt lão già. Tarzan bình tĩnh hơn. Hắn quì xuống cạnh Harry. Gã đang nằm co quắp dưới thảm.
- Tôi... chết... chết... Đúng là... thuốc độc...
- Anh ráng chịu đi. Bác sĩ tới liền bây giờ.
Cổ gã vặn vẹo như có ai tống một cái ống xuyên tới dạ dày. Tarzan kiểm tra mạch cổ tay gã. Mạch khỏe và đều, rõ ràng độc dược không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nói với thanh tra Glockner:
- Gã không giả vờ đâu, thưa chú. Gã chưa đủ trình độ để làm một diễn viên bi kịch.
Gaby, Karl và Kloesen thì lúng túng như ba con gà mắc dây thun còn thằng em trai gã Harry vẫn thoải mái. Thằng Max chứ ai. Nó cứ đực mặt trên ghế mà ngắm mái tóc vàng óng ả của Gaby. Nó vốn thừa kế dòng máu bất hảo của ông anh bại hoại. Những người đẹp là trên hết, còn trong gia đình ai sống chết mặc kệ chẳng quan tâm.
Lúc này Harry coi đã khá hơn. Gã thở khò khè đòi uống một li nước.
Vị bác sĩ mới xuất hiện khám cho Harry và tuyên bố:
- Anh ta không thể tắt thở nhưng cần nhập viện gấp. Thuốc tiêm của tôi sẽ không có tác dụng.
Năm phút tiếp theo, toàn gia Jocher nhảy lên chiếc Mercedes hộ tống “anh cả” vào nhà thương trên xe cấp cứu.
Tại gia trang cô Helga chỉ còn lại Tứ quái và hai vị trong ngành cảnh sát. Ông Glockner thu lượm những cái phong bì.
- Có ít nhất ba cái bị bôi thuốc độc. Tất nhiên chúng tôi sẽ xét nghiệm hết. Nhưng tại sao cháu lại đoán là thuốc độc ở đây?
Tarzan gãi đầu:
- Hoàn toàn ngẫu nhiên, thưa chú Glockner. Tại con mắt gã Harry cứ nhìn chằm chằm về bàn giấy. Và trên bàn giấy thì vật khả nghi nhất là những cái phong bì. Cháu nghĩ rằng...
Thanh tra Glockner cười ha hả:
- Cháu nghĩ rằng tên tội phạm bôi thuốc độc vào lớp hồ trên mép phong bì chớ gì? Một mũi tên vu vơ tự nhiên trúng đích. Nào bây giờ cháu thử bắn mũi tên vu vơ nữa coi. Chứ sao? Chú đang nghi ngờ tên Harry nếm thuốc độc theo kiểu khổ nhục kế để đánh lừa chúng ta là gã vô tội đó.
Tarzan chậm rãi:
- Cháu nghĩ không phải gã. Không ai dại dột mạo hiểm như vậy...
Hắn vừa nói đến đó thì có tiếng động cơ xe gắn máy nổ tới gần. Tiếng máy nổ ở xa nghe văng vẳng những cũng đủ làm Tarzan khựng lại. Hắn phóng ra phía cửa sổ. Coi kìa, ngồi trên chiếc xe mô-tô nhãn hiệu Nhật Bản là một gã đàn ông mặc bộ đồ da màu đen. Ngoài cặp kiếng râm to tướng, người đàn ông còn chụp lên đầu chiếc nón bảo hiểm màu đỏ. Chiếc xe máy thong thả lượn qua xe cảnh sát đỗ trước nhà.
Tarzan giật nảy mình. Chiếc mô-tô đảo trước nhà hai vòng rồi mới chịu biến mất. Hắn lập tức lại bàn viết của cô Helga tìm một mảnh giấy ghi lại biển số xe vừa đọc được.
Giọng ông thanh tra trầm trầm:
- Chỉ còn một khả năng cuối cùng. Sau cuộc đột nhập của Harry, một nhân vật khác đã lẻn vô theo con đường dọn sẵn. Kẻ thứ hai đó đã bôi thuốc độc vào phong bì. Nếu giả thuyết đó đúng thì gã là ai?
Giờ thì Tarzan mới lên tiếng:
- Thưa chú Glockner. Chú hãy tìm giúp cháu chủ nhân của chiếc xe gắn máy có biển số trong giấy.
Hắn chìa tờ giấy ra khiến ông Glockner vô cùng sửng sốt. Ông nói:
- Chú cần sự giải thích.
- Ồ, chú quên tên trộm dọn hụt nhà ông chủ tiệm đồ cổ rồi sao? Gã rất có thể là thằng đàn ông vừa chạy xe qua đây với cặp mắt tò mò mà cháu nhìn thấy qua cửa sổ. Gã cũng có thể chính là thằng đã định cán chết con chó cún trên đường làng. Gã cũng có thể là tên trung gian địa ốc của lão Jocher độc ác. Cháu nghi ngờ gã.
- Ồ, Tarzan. Hãy phân tích chính xác hơn. Chú muốn biết cái gì ẩn đằng sau vụ này...
Cửa mở. Thanh tra Glockner và chuyên gia tìm dấu vết Montag bước vào. Glockner không nói không rằng lẳng lặng ngồi xuống bàn giấy, đặt cái kẹp có những mẫu in vân tay trước mặt hết ngó Montag rồi liếc sang Harry.
Ông nói chắc nịch:
- Anh có cơ hội cuối cùng để nhận tội, Harry. Anh đã đột nhập vào nhà cô Gotze phải không?
Gã tù phạm vừa mãn hạn giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Tôi vô tội...
- Được rồi Harry Jocher. Anh cố tình ngoan cố trước pháp luật. Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã tìm thấy trên một mảnh vỡ của lồng kiếng dấu vân tay ngón cái của anh. Cuộc xét nghiệm đã cho kết quả chính xác. Chẳng còn gì nữa để nghi ngờ, anh đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp và phá hoại tài sản công dân.
Không gian tự nhiên im lặng đến nghẹt thở. Mặt Harry tái mét nhưng mặt lão Jocher thì đỏ au. Lão gầm lên:
- Tôi không tin!
Thanh tra Glockner nghiêm giọng:
- Yêu cầu ông không được gây huyên náo. Ông ngụ ý gì vậy? Hay ông cho rằng chúng tôi đã vu khống con trai ông với bằng chứng giả? Ông coi chừng bị mang tiếng là đồng loã với can phạm...
- Ồ không... đâu có... chẳng qua... ơ kìa... tại sao thằng Harry lại hồ đồ đến thế nhỉ. Thế nào, Harry?
Thằng “con trai lớn” của lão gục đầu. Gã như đang gánh chịu một ngọn núi đè xuống. Ông Glockner lặp lại:
- Harry Jocher, một lần cuối, tôi đề nghị anh thú nhận tội lỗi.
Harry nuốt nước bọt cái ực. Gã nói khá khổ sở:
- Tôi... tôi... đúng vậy. Tôi đã... vô nhà cô Gotze theo lối cửa sổ khi thấy cô ta dẫn đám học sinh vào rừng. Tôi... chỉ muốn trả thù. Mối thù không đội trời chung. Ả đã làm tôi phải bóc lịch hai năm trong nhà đá. Tôi căm thù...
Glockner cười gằn:
- Anh chịu án tù là do tội lỗi của anh. Cô Gotze chẳng qua chỉ làm chứng cho một sự thật. Hóa ra anh chẳng tỉnh ngộ chút nào ư?
- Tôi hận cô ta suốt đời.
- Cho nên anh rắp tâm sát hại cô Gotze chớ gì?
Harry nhảy lên như bị kiến cắn:
- Tôi chưa bao giờ có ý định giết cô ta. Tôi chỉ đập bể mấy lồng kiếng để dằn mặt. Không lẽ cô ta bị nhện cắn chết?
Thanh tra Glockner rút trong cặp hồ sơ ra một báo cáo dày đặc chữ:
- Này Harry, trưa hôm qua, một hiệu thuốc trong vùng bị đột nhập và tên đạo chích đã cướp đi một loạt chất độc nguy hiểm gây chết người như chơi. Có cả một số loại tương đối nhẹ nhưng đều gây di chứng tổn hại đối với cơ thể. Những độc dược trên được nhà thuốc chế thành các loại kem bôi ngoài da. Tại sao tôi lại nhắc tới vụ này, anh hiểu chớ? Anh bị tình nghi là hung thủ Harry Jocher ạ!
Lão Jocher lại rống lên như con lợn bị chọc tiết:
- Con trai tôi không đầu độc giết người.
Thanh tra Glockner vỗ bàn:
- Nếu không ai yêu cầu mà ông còn mở miệng lần nữa thì tôi sẽ mời ông ra khỏi cửa.
Lão già co vòi hậm hực nhìn ông thanh tra. Giọng của Harry cất lên não ruột:
- Tôi không ăn trộm thuốc độc.
- Vậy anh ở đâu từ 11 giờ đến 13 giờ trưa hôm qua?
- Tôi đi... dạo trong rừng.
- Nhân chứng?
- Không có ai cả.
- Anh đã làm gì ở ngăn tủ đựng rượu của cô Gotze?
- Hả? Ngăn gì? Tủ đựng rượu nào? Tôi không biết...
- Đừng giả vờ nữa. Anh đã bỏ thuốc độc vào thực phẩm nhà cô ấy?
Trán Harry đầm đìa mồ hôi còn hơn cả lúc... đóng vai phù thủy trong chiếc mặt nạ gỗ. Gã nói không ra hơi:
- Tôi chỉ... vô căn phòng có những lồng kiếng để đập bể chúng. Một con nhện bò lên tay áo tôi. Lúc vung tay hất nó xuống tôi bị tuột mất chiếc găng da. Quỉ sứ ạ, tôi cúi xuống lượm chiếc găng và bị trượt chân bởi một mảnh kiếng nên phải chống tay xuống đất. Đúng là số trời. Nếu không bị tuột mất găng tay thì còn lâu mới có dấu vết trên... mảnh kiếng.
Thanh tra Glockner yên lặng. Ông khó mà tin gã con trai lớn của dòng họ Jocher này. Gã đã dối trá ngay từ đầu. Gã đã dối trá lần thứ hai lúc có kết quả dấu vân tay xét nghiệm. Điều đó chứng tỏ gã thừa sức qua mặt ông lần thứ ba.
Ông nhìn sang lão bố lạnh lùng:
- Con trai ông đã khai ngược lại ông. Chính hôm qua ông đã bảo đảm Harry ở nhà suốt buổi chiều. Ông thấy sao?
Lão Jocher lấm lét nhìn mọi người rồi ấp úng:
- Tôi thấy... tôi đã nói thật. Harry ở nhà suốt buổi. Nhưng... tôi thì nhậu. Ừ nhỉ, tôi ngà ngà nên ngủ thiếp đi. Đúng không các con? Ba đã ngủ thiếp đi! Tôi ngủ gục trên bàn khoảng hai mươi phút. Tôi không cố tình khai gian, thưa... ông thanh tra.
Glockner ngó lão mà phát tởm. Lão nhệch miệng cười với hai thằng con. Và Max gật đầu lia lịa, thằng Harry thì xác nhận:
- Đúng, đúng. Trong lúc ba ngủ, con đã sang nhà mụ phù thủy... à quên, sang nhà cô Gotze...
Lão Jocher như tỉnh cả người. Lão lại hùng hổ làm như thắng lợi đang ở trong tầm tay:
- Mà ả Gozte cũng chẳng nên nhặng xị lên vì ba con vật phù thủy của ả. Nhện và rắn. Xì, tôi sẽ đền tất cả cho ả.
Glockner cười nhạt:
- Ông tưởng quăng tiền ra là mọi thứ yên ổn chăng? Không đâu ông Jocher. Con trai ông vừa chân ướt chân ráo bước khỏi nhà tù đã phạm thêm tội mới. Tôi đang suy nghĩ xem có nên bắt giữ Harry ngay bây giờ không để đề phòng hắn đào tẩu...
Lão Jocher lúc này mới ý thức được số phận. Coi, giọng lão xuống nước một cách thảm hại khác xa lúc vênh váo ở địa vị trưởng làng:
- Tôi... tôi xin bảo lãnh cho Harry. Nó sẽ không... chạy trốn. Mong ông thương tình...
Glockner quay sang chuyên gia Montag nghiêm giọng:
- Chúng ta sẽ đến nhà cô Gotze và đem theo Harry Jocher. Anh ta sẽ chỉ cho chúng ta những chỗ nào mà anh ta sờ mó đến.
Ngó về phía Harry, ông hất hàm:
- Hiểu rồi chứ? Suy nghĩ dần đi, coi tự thú có tốt hơn không.
Rồi ông gọi điện cho cô Helga, thông báo kết quả so dấu vân tay, hẹn nửa giờ nữa sẽ có mặt ở nhà cô.
*
Chiếc Mercedes của lão Jocher và xe cảnh sát đã có mặt tại địa điểm. Thanh tra Glockner bước xuống xe chào Tứ quái thật nồng nhiệt và kéo cô Helga ra một góc.
Ông nói:
- Chúng ta sẽ dựng lại hiện trường cuộc đột nhập của Harry. Cô có đồng ý cho lão Jocher và Max vô nhà hay không? Họ cứ nằng nặc đòi làm khán giả chứng kiến. Tuỳ cô định đoạt.
Cô Helga bối rối. Tuy nhiên hàng mi tuyệt đẹp của cô chỉ chớp mắt một lần:
- Tôi bằng lòng. Tôi không muốn gây thêm căng thẳng. Tôi đâu muốn gì ngoài việc được yên thân.
Harry đầu cúi gằm vì nhục nhã. Sự lớn lối của gã bay đâu mất tiêu. Max thì ngó đần độn như mọi khi. Trong khi đó, lão trưởng làng nhìn cô Helga tức tối.
Các nhân sự ngồi xuống ghế. Còn phải hỏi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Harry. Gã vẫn chưa dám ngước mặt lên.
Tiếng viên thanh tra mở màn:
- Nào Harry Jocher, để công việc dựng hiện trường thu được kết quả cao nhất và anh đỡ phải khổ sở diễn đi diễn lại. Tôi đề nghị anh mô tả tỉ mỉ về quá trình xâm nhập. Từng bước đi, từng động tác, từng mục tiêu. Anh hiểu chứ, những thứ chất độc lấy cắp ở hiệu thuốc chỉ cần tiếp xúc là cũng đủ nguy hiểm chưa nói đến việc uống vào người. Anh nắm vấn đề sau chưa nào?
Tên tù mãn hạn ấp úng thuật lại.
Trong lúc hắn kể lể vòng vo, rối rắm, Tarzan không rời mắt quan sát vẻ mặt hắn, nhất là cặp mắt. Harry đưa mắt lấm lét từ chỗ này qua chỗ kia, nhưng luôn quay về bàn viết của cô Helga. Tarzan từ tốn quay đầu. Hắn trầm ngâm ngắm chiếc bàn cổ.
Sau một phút hắn đột ngột nhảy dựng lên. Trời ạ, nếu đúng như ông Glockner nói: “Chất độc có thể gây hậu quả chỉ qua sự tiếp xúc”, thì chiếc bàn viết của cô Helga chính là mục tiêu hung thủ nhắm vào. Có phải cô ngồi soạn giáo án thường xuyên ở đây? Vậy thì cây bút máy, những quyển sách đều có thể... thấm thuốc độc.
Những vật nào có thể thấm nhanh nhất qua đường lưỡi? Mắt Tarzan sững lại ở chồng phong bì trống trên bàn. Lạy Chúa, người ta sẽ bị ngộ độc chớp nhoáng nếu liếm vào mép hồ phong bì bị tẩm độc dược. Hắn rùng mình kêu lên:
- Chú Glockner ơi, cháu nghĩ cháu biết hắn quét thuốc độc ở đâu rồi!
Giọng khai báo cầu kinh của Harry ngưng bặt. Coi nào, Tarzan mím môi giơ cao xấp bì thư trên bàn viết cho mọi người quan sát:
- Thuốc độc nằm trên lớp keo của phong bì. Cô giáo chỉ cần thấm nước bọt là sẽ chết. Sao hả Harry Jocher, còn chối nữa hay không?
Hai tròng con ngươi của Harry long lên sòng sọc. Gã rú lên như người mất trí:
- Không. Tao chưa bao giờ nhúng tay vào những thứ vô bổ này. Tao chẳng đem theo một tuýp keo nào hết. Tụi bay định ghép tao vào một tội danh mà tao chưa hề phạm. Đồ chó đẻ. Bố ơi, tụi nó âm mưu gài bẫy tiêu diệt con. Cứu con, bố ơi!
Bọt mép của Harry sùi ra. Cứ tiếp tục tình trạng này có lẽ gã phải vào bịnh viện tâm thần lẹ. Gã thều thào:
- Tao sẽ chứng minh cho tụi bay thấy bao thư không có thuốc độc. Đưa cho tao... đưa mau...
Nhanh như chớp, gã giật xấp phong bì trên tay Tarzan làm một số bao thư rơi xoà xuống đất. Bất chấp, còn một vài cái phong bì trên tay, têu cựu tù phạm vừa thở hổn hển vừa đưa một cái lên mồm, liếm lấy liếm để như người đói khát từ hồi thế chiến thứ hai.
- Hề hề, ngon tuyệt. Chẳng có một chút chất độc nào. Ngon như sôcôla sữa.
Nghe đến sôcôla, Tròn Vo như bị chạm nọc. Nó trợn mắt ngó gã Harry lượm lá thứ hai, thứ ba... lên. Nó kinh hãi khi thấy gã liếm ngấu nghiến.
- Hê hê, quý vị đã tin tôi chưa? Thưa ông thanh tra, tôi đâu phải là kẻ giết người. Tôi tởm thuốc độc. Tôi...
Lão Jocher nhìn quanh nhẹ nhõm. Môi lão vều ra:
- Thành công lắm, Harry! Hà hà, bây giờ một thằng mù cũng thấy nhà này không có thuốc độc. Bởi vậy...
Lão già chưa nói hết câu đã im lặng. Coi, mặt thằng Harry mỗi lúc một trắng bệch thêm. Hai con mắt gã lồi ra, mồm há hốc giống như vừa nuốt một quả bóng lớn. Gã đưa tay lên chặn cổ họng và hạ xuống ghì chặt nơi bụng:
- Gừ ừ... ối cha mẹ ơi... gừ ừ... Tôi bị ngộ độc rồi...
Harry đổ ập xuống như một thân cây bị trốc gốc. Thanh tra Glockner biết có chuyện chẳng lành. Ông đứng phắt dậy:
- Gọi ngay bác sĩ và xe cấp cứu cho tôi, cô Gotzte. Này Tarzan, con coi tình trạng gã giùm chú.
Lão Jocher òa khóc:
- Trời ơi, con tôi. Các người đã lập mưu giết nó...
- Câm mồm!
Glockner quát vào mặt lão già. Tarzan bình tĩnh hơn. Hắn quì xuống cạnh Harry. Gã đang nằm co quắp dưới thảm.
- Tôi... chết... chết... Đúng là... thuốc độc...
- Anh ráng chịu đi. Bác sĩ tới liền bây giờ.
Cổ gã vặn vẹo như có ai tống một cái ống xuyên tới dạ dày. Tarzan kiểm tra mạch cổ tay gã. Mạch khỏe và đều, rõ ràng độc dược không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nói với thanh tra Glockner:
- Gã không giả vờ đâu, thưa chú. Gã chưa đủ trình độ để làm một diễn viên bi kịch.
Gaby, Karl và Kloesen thì lúng túng như ba con gà mắc dây thun còn thằng em trai gã Harry vẫn thoải mái. Thằng Max chứ ai. Nó cứ đực mặt trên ghế mà ngắm mái tóc vàng óng ả của Gaby. Nó vốn thừa kế dòng máu bất hảo của ông anh bại hoại. Những người đẹp là trên hết, còn trong gia đình ai sống chết mặc kệ chẳng quan tâm.
Lúc này Harry coi đã khá hơn. Gã thở khò khè đòi uống một li nước.
Vị bác sĩ mới xuất hiện khám cho Harry và tuyên bố:
- Anh ta không thể tắt thở nhưng cần nhập viện gấp. Thuốc tiêm của tôi sẽ không có tác dụng.
Năm phút tiếp theo, toàn gia Jocher nhảy lên chiếc Mercedes hộ tống “anh cả” vào nhà thương trên xe cấp cứu.
Tại gia trang cô Helga chỉ còn lại Tứ quái và hai vị trong ngành cảnh sát. Ông Glockner thu lượm những cái phong bì.
- Có ít nhất ba cái bị bôi thuốc độc. Tất nhiên chúng tôi sẽ xét nghiệm hết. Nhưng tại sao cháu lại đoán là thuốc độc ở đây?
Tarzan gãi đầu:
- Hoàn toàn ngẫu nhiên, thưa chú Glockner. Tại con mắt gã Harry cứ nhìn chằm chằm về bàn giấy. Và trên bàn giấy thì vật khả nghi nhất là những cái phong bì. Cháu nghĩ rằng...
Thanh tra Glockner cười ha hả:
- Cháu nghĩ rằng tên tội phạm bôi thuốc độc vào lớp hồ trên mép phong bì chớ gì? Một mũi tên vu vơ tự nhiên trúng đích. Nào bây giờ cháu thử bắn mũi tên vu vơ nữa coi. Chứ sao? Chú đang nghi ngờ tên Harry nếm thuốc độc theo kiểu khổ nhục kế để đánh lừa chúng ta là gã vô tội đó.
Tarzan chậm rãi:
- Cháu nghĩ không phải gã. Không ai dại dột mạo hiểm như vậy...
Hắn vừa nói đến đó thì có tiếng động cơ xe gắn máy nổ tới gần. Tiếng máy nổ ở xa nghe văng vẳng những cũng đủ làm Tarzan khựng lại. Hắn phóng ra phía cửa sổ. Coi kìa, ngồi trên chiếc xe mô-tô nhãn hiệu Nhật Bản là một gã đàn ông mặc bộ đồ da màu đen. Ngoài cặp kiếng râm to tướng, người đàn ông còn chụp lên đầu chiếc nón bảo hiểm màu đỏ. Chiếc xe máy thong thả lượn qua xe cảnh sát đỗ trước nhà.
Tarzan giật nảy mình. Chiếc mô-tô đảo trước nhà hai vòng rồi mới chịu biến mất. Hắn lập tức lại bàn viết của cô Helga tìm một mảnh giấy ghi lại biển số xe vừa đọc được.
Giọng ông thanh tra trầm trầm:
- Chỉ còn một khả năng cuối cùng. Sau cuộc đột nhập của Harry, một nhân vật khác đã lẻn vô theo con đường dọn sẵn. Kẻ thứ hai đó đã bôi thuốc độc vào phong bì. Nếu giả thuyết đó đúng thì gã là ai?
Giờ thì Tarzan mới lên tiếng:
- Thưa chú Glockner. Chú hãy tìm giúp cháu chủ nhân của chiếc xe gắn máy có biển số trong giấy.
Hắn chìa tờ giấy ra khiến ông Glockner vô cùng sửng sốt. Ông nói:
- Chú cần sự giải thích.
- Ồ, chú quên tên trộm dọn hụt nhà ông chủ tiệm đồ cổ rồi sao? Gã rất có thể là thằng đàn ông vừa chạy xe qua đây với cặp mắt tò mò mà cháu nhìn thấy qua cửa sổ. Gã cũng có thể chính là thằng đã định cán chết con chó cún trên đường làng. Gã cũng có thể là tên trung gian địa ốc của lão Jocher độc ác. Cháu nghi ngờ gã.
- Ồ, Tarzan. Hãy phân tích chính xác hơn. Chú muốn biết cái gì ẩn đằng sau vụ này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất