Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 20 Chương 1: ĐÁNH CUỘC

Trước Sau
Dieter Kisch, mười chín tuổi, học sinh lớp 12, tổng biên tập tờ báo trường nội trú ngồi trễ nải trên ghế bành với hai chân thượng lên bàn. Anh phun một lọn khói thuốc lá thành hình chữ O rồi hất hàm nhìn hai cộng tác viên đắc lực Tarzan và Gaby.

- Sao? Nếu các em làm được, cứ chặt tay anh đi.

Tarzan cười:

- Chúng em biết làm gì với cái bàn tay vô dụng của anh. Anh nên cuộc cái khác thì hơn.

- Đừng giỡn. Anh dám cá độ một trăm mark đó.

Tarzan hơi… chới với. Đi phỏng vấn một tay “thám tử tư” mà bị thua tới một trăm mark thì đau quá. Coi như nhẵn túi từ giờ đến hết năm. Lão Werner Hempel ấy có thể không trả lời hắn một câu hỏi nào. Bằng chứng là trước đó tổng biên tập Dieter đã thất bại. Hắn có vẻ dụ dự.

Dieter cười trịch thượng:

- Ngán rồi hả?

Tarzan quay sang Gaby. Cô bé nháy mắt:

- Bắt cá đi. Mình hùn với bạn mỗi người năm mươi mark. Nếu thua độ thì từ giờ đến cuối năm chúng ta sẽ xài một cách hà tiện hơn. – Cô bé đứng thẳng lên kiêu hãnh – Nhưng tụi mình sẽ không thua đâu.

Được lời như cởi tấc lòng, Tarzan ưỡn ngực:

- Tụi em chấp nhận “chơi” đó.

Dieter nhe răng khoái trá. Anh ta hơn “tụi nhãi” tới ba, bốn tuổi. Người lớn thì làm sao thua trẻ con. Coi như chiến thắng đã nằm ở trong tầm tay. Và khi đã nằm trong tầm tay, thì anh ta lên giọng thương hại:

- Này anh nói cho các “cô chú” biết. Anh đã mấy lần phỏng vấn thử lão bảo vệ cửa hàng bách hóa này. Ông Hempel chớ ai. Mang tiếng là bảo vệ nhưng thực chất ông ta lãnh lương thám tử tư chuyên trách. Ông ta thừa biết ở cửa hàng lớn nhất thành phố mà ông ta đang làm việc đầy rẫy những tên ăn cắp trẻ tuổi. Những tên ăn cắp còn vị thành niên. Và chắc chắn ông ta cũng đã bắt quả tang tại trận được nhiều đứa. Vậy mà khi anh ôm cuốn sổ ghi chép đến, mặt ông ta cứ kín như bưng. Bỏ tiền túi mời nhậu, Hempel sẵn sàng tham dự. Nhưng để khai thác một điều gì liên quan đến các tội phạm ốc tiêu ở cửa hàng thì ông ta lắc đầu. Hempel nói với tôi rằng ở cửa hàng bách hóa, mọi khách hàng đều trong sạch như thiên thần. Trong khi đó, báo chí đã thống kê “cứ mười khách hàng thiên thần tí hon thì lại có một chuyên viên “chôm chỉa””.

Tarzan không hề nao núng:

- Chậm nhất là mười bốn ngày nữa, tụi em sẽ giao bài. Tụi em sẽ làm sáng tỏ một vấn đề: Tại sao và để làm gì mà thanh thiếu niên lại ăn cắp.

Dieter trố mắt:

- Chú mày cứ làm như là đã nắm phần thắng trong tay. Anh chỉ cần tựa đề đơn giản: “NHỮNG KẺ CẮP NHỎ TUỔI TRONG XÃ HỘI VĂN MINH” là tờ báo cũng đã được các trường khác hâm mộ rồi.

- Tùy anh…

- Nhưng còn lâu chú mày mới moi được của anh một trăm mark. Anh nói trước, lão Hempel rất láu cá. Chẳng bao giờ lão phun “tư liệu” cho mình đâu. Lão ngại khi tiết lộ chuyện đó lão sẽ bị giám đốc cửa hàng cách chức “thám tử tư” kiêm bảo vệ, chưa kể cha mẹ tụi nhóc chôm chỉa sẽ trả đũa, và biết đâu lão lại còn một chút xíu lương tâm nữa. Thôi được, chú mày cứ thử vận may xem. Với số tiền được cuộc, anh sẽ bao tụi bay một buổi picnic cuối tuần thật xôm trò.

Tarzan gật gù với Gaby. Hắn nói như đinh đóng cột:

- Chào anh Dieter. Nếu là anh thì em sẽ bắt đầu dành dụm tiền là vừa đó.

Tổng biên tập Dieter Kisch há hốc miệng đánh rơi điếu thuốc. Hai quái kéo tay nhau ra khỏi văn phòng tòa soạn. Bầu trời bên ngoài thật đẹp. Gaby chỉ một đàn én bay ngang:

- Ôi chao, ước gì mình cũng có cánh.

- Ừ… ừm, bạn không có cánh, mình thích hơn. – Tarzan buột miệng.

- Ồ… thật sao?

Mặt Tarzan đỏ bừng trước cặp mắt xanh biếc rạng lên của cô bạn gái. Lại lỡ lời rồi, Tarzan tự rủa mình. Hắn nói lảng:

- Tụi mình phải tìm cách “tóm được” ông Hempel.

- Đã cuộc thì phải liều thôi. Phải để Dieter biết rằng TKKG chưa lùi bao giờ.

Tarzan cười:

- Tụi mình đúng là cùng chung nhịp đập trái tim, chung một tâm… À, là mình muốn nói: cùng chung ý nghĩ đó mà.

- Thôi đi ông thần. Ý nghĩ của mình thì mắc mớ chi tới bạn chớ!

Nói rồi Gaby ửng hồng đôi má, vội giả vờ chăm chú nhìn một chú sẻ đang mổ vụn bánh mì.

Tarzan tự nhủ: Chà giá mình biết được Gaby đỏ mặt vì sao!

Tiết học thứ sáu không có thầy giáo lên lớp. Hai đứa xáp lại Karl và Tròn Vo đang chờ nãy giờ trong lớp. Karl đang đọc một tác phẩm khoa học mà ngoài Máy Tính ra không ai hiểu nổi.

Công Chúa kể lại cuộc đàm đạo với Dieter Kisch. Mắt Kloesen tít lại:

- Dễ ợt, nếu nghiệp vụ của đại ca và Gaby quá yếu, mình sẽ xung phong “thó” vài phong sôcôla trong cửa hàng và cố tình cho lão Hempel bắt quả tang. Hà hà, thế là các bạn có ngay tư liệu sống để... thắng độ.

Tarzan tỉnh bơ:

- Mày “thó” sôcôla chỉ vì háu ăn, ai mà chả biết. Tụi mình cần nguyên nhân khác kìa.

Công Chúa cười khúc khích:

- Hay là mình sẽ uốn tóc và chớp mắt làm duyên với Hempel. May ra ông ta mềm lòng mà cởi mở hơn chăng?

Tarzan tỏ vẻ gia trưởng:

- Không dùng… mĩ nhân kế. Lỡ lão là một kẻ bại hoại thì sao? Làm như thế là mất phẩm giá.

Karl tham gia:

- Tôi thấy lão Hempel này là nhân vật không thể tin được. Lão nhẵn mặt những tên ăn cắp là cái chắc. Chớ sao, đâu đâu trong cửa hàng cũng có máy quay phim theo dõi khách ra vào. Một thám tử tư chỉ cần ngồi trước màn hình tổng hợp là điểm danh được hết. Tại sao ông ta lại ngậm miệng?

Câu thắc mắc của nó thì Tarzan đã nghe đàn anh Dieter giải thích từ lâu. Hắn ậm ừ:

- Rồi tao sẽ có cách… Bây giờ mình cần phải phôn trước cho Hempel.

Tarzan cùng Gaby chạy ào xuống phòng điện thoại nhà trường. Hắn tra cứu cuốn danh bạ và nhấc máy. Một giọng khàn khàn vang lên kèm theo cơn ho sặc sụa bên kia đầu dây:

- Werner Hempel đây!

Tarzan quay mặt qua một bên như thể cơn ho đang chui qua ống nói:

- Chào ông Hempel, tên cháu là Peter Casten, phóng viên của tờ báo trường nội trú. Tụi cháu muốn làm một phóng sự về vai trò thú vị của người thám tử cửa hàng. Tụi cháu đã chọn ông, một nhân vật đáng… kính trọng. Dạ, cháu sẽ được hân hạnh phỏng vấn ông khi nào và ở đâu ạ?

Hempel trả lời bằng một cơn ho trời long đất lở. Khi “trời đất thanh bình” trở lại, ông ta rù rì:

- Xin lỗi, tôi… đồng ý. Tôi quý đám báo chí lắm, hà hà. Nhưng với điều kiện là đừng xuyên tạc khi viết bài…

- Cháu muốn cuộc gặp gỡ diễn ra càng sớm càng tốt.

- Hè… èm, gấp dữ vậy sao? Được rồi. Chiều nay tôi tương đối rảnh. Chúng ta sẽ hội ngộ lúc 14 giờ 30 tại tiệm cà phê Krummer. Hãy hỏi thăm bà tóc đỏ ở quầy bánh ngọt, bà ta sẽ chỉ chỗ tôi ngồi.

- Cảm ơn ông!

Tarzan quay đầu lại suýt chạm vào mặt… Gaby. Thì ra nãy giờ cô bé ngả đầu vô vai hắn để nghe không sót một mẩu đối thoại nào. Tarzan cảm thấy mình như bay bổng lên mây. Hắn nói nhỏ:

- Bạn chuẩn bị về nhà ăn trưa là vừa. Tại tiệm cà phê Krummer lúc…

- Mình nghe rồi. Phỏng vấn Hempel thì dễ chứ phỏng vấn mình thì khó đấy, người hùng ạ.



- Vậy sao? Nhưng điều mình sắp hỏi bạn sẽ không dành cho công chúng đâu, Công Chúa ạ.

Gaby ngước cặp mắt trong veo nhìn Tarzan, hỏi dịu dàng:

- Không ư? Điều gì vậy?

- Bây giờ là mấy giờ theo đồng hồ của bạn?

- 12 giờ 4 phút. - Gaby đáp gọn lỏn và lập tức ra khỏi phòng điện thoại.

Chuyện gì nữa kìa? Mình lại sai chăng? – Một lần nữa, Tarzan lại tự rủa mình.

Trong bữa ăn trưa ở kí túc xá, hắn khều đùi Kloesen:

- Tao sẽ đề nghị ông Hempel thuật lại một số vụ để tiếp xúc trực tiếp các thủ phạm.

Thằng mập suýt nữa nhả ra nửa viên thịt rán:

- Hả? Không lẽ tao “cúp cua” giờ phụ đạo cho rồi. Hừm!

*

Tiệm cà phê Krummer tràn ra lề đường choán cả lối đi của khách bộ hành. Mọi người ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt hoặc nhấm nháp kem chẳng cần biết tương lai trôi về đâu cho… mệt.

Tarzan đảo cặp mắt ngắm nghía bá tánh. Chẳng có ai trong số họ… ho một tiếng. Như vậy là không có Hempel ở đây. Hắn chỉ thấy Gaby đi xe đạp tới với bộ đồ Jeans màu lơ. Trên cổ cô bé là sợi dây chuyền bạc mà Tarzan đã từng... kỉ niệm. Cô chỉ đeo nó vào những dịp đặc biệt. Chà, rõ ràng hôm nay là một ngày đặc biệt rồi.

Chà, Gaby chỉ cần lúc lắc mái tóc vàng óng là Hempel phải xiêu lòng tức khắc. Có thể xem như bài phóng sự đã nằm trong tay.

Cô bé dựa xe đạp vào xe của Tarzan:

- Mình sẽ làm gì đây Tarzan?

Gaby mỉm cười còn rạng rỡ hơn mặt trời mùa thu. Tarzan đành phải ngó… xuống đất:

- Thì mình sẽ khóa vòng hai xe với nhau chớ còn làm gì nữa.

Ở quầy bánh ngọt có ba người đứng phục vụ. Hai cô gái và một bà tóc đỏ. Bà này đang liếm ngón tay trỏ dính váng sữa. Hắn gật đầu chào:

- Tụi cháu có hẹn với ông thám tử...

- À, ông Hempel hở? Ông ta thường ngồi bên chiếc bàn nhỏ kế mắc áo đằng kia, nhưng… lại vừa đi ra sau. Với hai gã thanh niên ngó kì lắm.

- Hay ông ta vô nhà vệ sinh?

- Cũng có thể đi gọi điện thoại.

- Hai thanh niên mặt mũi thế nào, thưa bà?

- Tướng tụi nó rất… “ngầu”. Có điều nghề nghiệp của ông Werner buộc phải tiếp xúc với đủ hạng người… Tôi đã định ra sau xem có ổn không, nhưng tôi không thể vô khu vệ sinh của nam giới được.

- Cảm ơn bà.

Tarzan kéo Gaby đến chiếc bàn trống cạnh mắc áo. Có ba chiếc ghế trơ trọi. Li bia rót đầy của ông Hempel đã tan hết bọt. Hắn đẩy ghế cho Gaby ngồi:

- Kêu gì uống đi, Gaby. Gọi luôn cho mình một li cô-la.

- Lão này thật khiếm nhã. Đã hẹn hò rồi mà còn…

- Miễn là chúng ta đạt mục đích của mình. Đợi mình ở đây.

Hắn véo nhẹ vào cánh tay của Gaby rồi đi thẳng ra nhà sau. Phòng điện thoại không có ai. Trong nhà vệ sinh chỉ có một thằng cu chừng mười tuổi đang rửa tay. Tarzan kinh ngạc vặn nắm cửa hậu. Cửa chỉ hé được chừng hai centimet, như có vật gì chặn ở bên ngoài.

Hắn chán nản định đóng cánh cửa thì một tiếng rên yếu ớt vang lên.

Nhanh như cắt, Tarzan dùng vai húc mạnh. Chiếc thùng chẹn bên ngoài đổ rầm xuống sân. Cánh cửa bật tung lộ ra một khoảng sân nhỏ với ba bề tường vây cao ngất. Cảnh tượng trước mặt làm hắn sửng sốt.

Coi, hai thằng thanh niên “ngầu” như bà tóc đỏ nói thiệt. Hai đứa dồn Hempel đến sát chân tường. Miệng viên thám tử cửa hàng bị dán băng dính to bản. Trên những ngón tay hai thằng du đãng là những cái móc sắt trang bị cho dân dao búa chuyên nghiệp. Thứ móc sắt đó mà đấm vào ai thì miễn bàn.

Hempel đã xịt máu mũi, không đủ sức lực lẫn can đảm để chống cự hay giật mảnh băng dính xuống.

Đúng giây phút đó, một quả thôi sơn tiếp tục giáng giữa bụng ông.

Viên thám tử rên lên rồi khuỵu xuống.

Hai thằng sát thủ dừng lại vì tiếng thùng đổ.

Thằng cao hơn khoảng mười tám tuổi rít qua kẽ răng khi Tarzan tiến lại gần:

- Biến!

Nó có bộ mặt khả ố, chiếc áo thun có những chấm đỏ như những tia máu.

Thằng thấp lùn, vai u thịt bắp, hai cái tai vểnh như tai voi trên mái tóc xoăn tít, kêu lên:

- Nó tính nhúng mũi vào đó!

Thằng cao hơn nhảy bổ vào Tarzan, nhưng cú đấm của nó trượt vào khoảng không. Nó bỗng cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên, rồi rơi huỵch xuống chồng thùng gỗ đựng hoa quả rỗng – nghe “rầm” như tạc đạn.

Thằng tai voi trên đà lao vào. Nếu còn phanh lại được thì nó cũng phanh, nhưng không kịp nữa. Biết trước là thế nào cũng đau, nó gào sẵn và… rơi phịch xuống đống rác thải, xua lũ ruồi bay loạn lên. Một con ong bị nó phá bĩnh, điên tiết chọc cho nó một nhát.

- Im mồm!

Tarzan tống thêm hai phát vào sườn khiến thằng này im bặt.

- Tại sao tụi mày đánh “hội đồng” ông ta. Hả?

Thằng cao lớn rên rỉ:

- Lão… lão bị đập là phải. Lão… già chó đẻ…

Tarzan quay đầu “nghía” Hempel. Ông ta đã gỡ miếng băng dính khỏi mồm, hai tay ôm lấy bụng, nặng nề ngồi dậy. Lưỡi ông ta sưng phồng thè lè giữa hai hàm răng. Tarzan hỏi tiếp:

- Tại sao đập lão là phải?

Thằng cao lớn hừ hừ:

- Lão là một thằng mất nết. Mày đâu biết lão đã thộp cổ cô bạn gái Margit của tao. Mà Margit lấy gì chớ? Chỉ một lọ nước hoa nhỏ xíu, mày biết không? Vậy mà lão đưa cô ta vào văn phòng, lập biên bản lời thú tội của cô ta rồi bắt kí tên. Và…

- Và sao?

- Và đáng lẽ phải tố cáo Margit thì lão lại đặt điều kiện: cô ta phải đến nhà lão buổi tối và… “chiều” lão một tí. Trời ạ, mày hiểu vậy có nghĩa gì không?

Tarzan nhìn Hempel. Có phải vì vậy mà ông ta giấu nhẹm tin tức những thiếu niên ăn cắp?

Thằng thấp lùn lúc này cũng chui ra khỏi đống thùng gỗ. Nó gào phun cả nước bọt:

- Không có thằng thám tử nào đê tiện như lão. Mà đã là thám tử thì tất nhiên quan hệ mật thiết với tụi cớm. Cho nên tụi này phải xử luật giang hồ với lão.

Hempel bỗng đổ ụp sang một bên. Tarzan hoảng hồn tưởng ông ta bất tỉnh. Hắn nhảy bổ đến, vực Hempel lên. Bộ mặt trắng nhợt, vã mồ hôi hột thì thào:



- Cảm ơn, ổn rồi…

Có tiếng chân chạy, Tarzan ngoái nhìn, hai thằng côn đồ đã ca bài tẩu mã. Hắn chỉ kịp thấy hai bóng người vọt qua cửa. Tiếng Hempel khàn khàn:

- Cứ để tụi nó biến đi. Bọn lưu manh ngậm máu phun người vu khống người khác trắng trợn. Tôi sẽ tống chúng vào đồn cảnh sát.

- Nhưng còn chuyện cô Margit?

- Con nhỏ mới mười sáu tuổi mà đã ăn cắp khét tiếng. Biên bản phạm tội của nó nằm ở hồ sơ Tổng nha cảnh sát từ lâu, tôi đoán rằng chính cái mồm của cô ả đã phun nọc độc vào vành tai hai gã du côn kia.

Tarzan đỡ ông ta đứng dậy:

- Ông có thể tự đi được rồi chớ?

- Tôi chỉ cần li đúp cô-nhắc là lại khỏe như vâm. Tôi chịu ơn chú mày. Không có chú mày là thân thể tôi đã nát nhừ bởi những cú đấm có móc sắt rồi.

Tarzan khiêm tốn:

- Cháu biết. Cháu là Peter Carsten.

- Saaao? Cậu là phóng viên của tờ báo học sinh ư? Cậu đúng là một tay văn võ song toàn. Tuyệt, tuyệt.

Tarzan đâu có cần lời khen của ông ta. Hắn đặt vấn đề liền:

- Ông còn đủ sức khỏe để trả lời phỏng vấn không ạ?

- Đương nhiên. Lúc này là đúng nhất còn gì.

Hempel bước vào nhà vệ sinh rửa mặt và phủi phủi bộ complê cho bớt bẩn, lúc bước ra trông đã lịch sự ra dáng. Ông ta cao 1m80 và nặng cỡ… 95 kí, nhưng trông bấy bớt như bà đẻ. Bộ mặt ông ta tròn và trắng bợt hơi giống màu da đàn bà. Con mắt lim dim như mèo, mái tóc mỏng rẽ ngôi lệch. Ông ta chừng bốn mươi tuổi.

Ông ta vuốt tóc tới lần thứ ba:

- Bọn chúng đã nhử tôi vào sân sau với một lí do hấp dẫn: cần tìm một chỗ kín đáo để báo tin cho tôi về vụ đột nhập cửa hàng sắp tới. Lạy Chúa, tôi đã mắc bẫy như một con lừa.

- Cháu được bà tóc đỏ ở quầy bánh ngọt nói. Bà ấy có linh tính xấu về hai thằng thanh niên.

Hempel cười cười:

- Hertha thật tốt bụng. Bà ấy làm ở đây đã lâu và thường không để lọt khỏi mắt điều gì.

Hai người trở lại bàn. Hempel vừa thấy Gaby là mắt bỗng sáng lên. Dáng điệu của con mèo ngái ngủ biến mất. Ông ta nắm tay cô bé thật lâu khiến cô phải rụt mạnh tay về.

- Chào cô bạn nhỏ. Bạn cô, anh chàng Peter đã cứu sống tôi.

Trong khi Tarzan tường thuật trận đánh nhau bất đắc dĩ cho Gaby thì Hempel đã ực cạn li bia và kêu tiếp hai li rượu cô-nhắc. Ông ta có vẻ hả hê:

- Hai thằng mất dạy là Fritz Bahr và Erwin Appelt. Tụi nó là bồ ruột của con nhỏ Margit chôm chỉa.

Tarzan chẳng dư thời giờ. Hắn “mở máy”:

- Xin ông cho biết nhiệm vụ của một thám tử cửa hàng.

- Hèèèm…

Ông ta chép miệng rồi ngó trân trối vào Gaby. Hình như ông chỉ muốn… tâm sự về nghề nghiệp của mình cho cô bé nghe là chính. Chẳng khác gì cuộc nói chuyện tay đôi. Tuy nhiên suốt nửa tiếng đồng hồ uốn éo đủ kiểu, Hempel chỉ tập trung vô chuyện ngồi trước màn hình theo dõi khách hàng.

“Nếu vậy mình ngồi trong lớp nghe quân sư Karl nói còn hay hơn”. Tarzan nghĩ thầm. Hắn đã hết kiên nhẫn.

- Thưa ông Hempel, cháu muốn mô tả lại một vài vụ ăn cắp trong cửa hàng mà thủ phạm là thanh thiếu niến. Cháu muốn đối thoại với họ và giấu kín danh tánh.

Hempel lắc đầu:

- Không được. Tôi không có quyền tiết lộ tên tuổi những kẻ cắp vị thành niên.

- Nhưng thưa ông Hempel, xin ông hãy nhớ lại cháu đã liều mình vì ông ra sao! Vậy mà ông không tin cậy nơi tụi cháu…

Tarzan bắt đầu nóng nảy. Không lẽ lí do sự im lặng của ông ta lại đúng như hai thằng du đãng tố giác hay sao?

Hempel giật thót người. Ông ta hạ mí mắt thấp xuống nữa. Mí mắt ông ta chỉ hé ra lúc nghe giọng Gaby ngọt lịm:

- Cháu năn nỉ ông đó mà, ông Hempel!

- Hừ… ừm, cô dám thề sẽ giữ bí mật không hở cô bé xinh đẹp?

- Cháu hứa.

Vậy là xong. Hempel kể một số tên họ và địa chỉ của những đạo chích trẻ tuổi. Gaby lẩm bẩm:

- Chẳng có vụ nào đặc biệt cả.

- Ồ khoan cô bé. Tôi sắp nói cho cô vụ hay ho nhất đây.

Trời đất. Lão làm như Tarzan không hề có mặt trên đời. Lão chỉ dòm lom lom vào Gaby…

- Hôm qua tôi đã bắt quả tang một thiếu nữ mười bảy tuổi cực kì dễ thương. Cô bé có bàn tay nhám ấy là con gái một nhà triệu phú.

- Tên của cô ta?

- Karin Eichberg!

Gaby bàng hoàng:

- Sao, thưa ông? Karin ư?

- Cô biết cô ta hả?

- Vâng, ở câu lạc bộ bơi lội. Cô ta bơi sấp còn cháu bơi ngửa.

- Karin Eichberg đã lấy những gì ạ?

Hempel cười hềnh hệch:

- Ba thỏi son môi và năm bộ quần áo lót nam giới. Thú vị đó chớ, hà hà…

- Quần áo lót nam giới?

- Chứ sao. Thậm chí là loại quần áo lót dài. Cỡ 58. Cỡ ấy thì người khổng lồ mặc cũng vừa. Tôi tin chắc rằng cô ta chẳng cần dùng gì tới món đồ đó. Son môi cũng thế. Cô nàng cần chi “đắp” son cho bẩn miệng. Môi cô ta bình thường đã đỏ chót.

Gaby gật đầu:

- Đúng vậy. Nhưng tại sao Karin lại ăn cắp?

- Tôi cho là cô ta “thó” đồ trong cửa hàng nhằm mục đích nổi loạn. Cô nàng muốn cho tôi bắt gặp để qua đó cảnh cáo cha mẹ mình. Cô ta muốn làm mất mặt ông già triệu phú.

Tarzan hài lòng:

- Nãy giờ cháu mới thấy có một vụ nghe được. Liên quan đến tâm sinh lí tuổi mới lớn đây. Chào ông và cảm ơn ông về cuộc phỏng vấn bổ ích. Tụi cháu sẽ tiếp xúc với Karin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau