Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 20 Chương 6: NGƯỜI CƯỜI KẺ KHÓC

Trước Sau
Lúc Tarzan trở về công viên Tiếng Chim thì ba quái đã có mặt. Karl lên tiếng:

- Đi đâu nãy giờ hả đại ca?

- Tao bám theo một thằng cha khả nghi.

- Có thể gã là tên bắt cóc không?

- Có thể…

Tarzan kể cho các bạn nghe về Đầu Mượt và về biển số xe kì lạ có kí hiệu RH 333 của ả tòng phạm. Quân sư nghe xong phá lên cười:

- Bị hớ nặng rồi đại ca ơi. Biển số đó thuộc về chiếc xe con màu xám tiêu, đúng không? Chiếc xe đó tao chẳng lạ gì. Cô Hubner giám đốc chi nhánh ngân hàng là chủ nhân của nó. Lẽ nào một con người đứng đắn như cô ta lại quan hệ với giới tội phạm.

Tarzan ngơ ngác:

- Mày quen người đàn bà ấy à?

- Quen. “Ông bà già” tao mở tài khoản ở đó. Tao mới rút tiền từ nhà băng cô Hubner.

- Tốt. Tao cần tung tích thằng cha mờ ám kia chớ không cần lai lịch bà giám đốc chi nhánh. Linh tính cho tao biết chiếc RH 333 ấy là đầu mối của mọi dấu vết…

Đúng lúc đó Karin Eichberg bước lại gần. Giọng cô hoan hỉ:

- Chào các bạn, mọi sự đã kết thúc tốt đẹp. Tên bắt cóc đã tắm rửa bé Barbara thơm tho và thay tã mới, cứ như em bé là con ruột gã. Cả nhà mình mang ơn Tarzan, nhờ bạn mà ba mình đỡ mất một triệu mark. Suốt đêm qua, dì cháu mình đã thức trắng bên nhau.

Tarzan cười thoải mái:

- Bao giờ cũng vậy. Trong cái rủi luôn luôn có cái may Karin à…

- Tôi xin thay mặt gia đình mời các bạn lại nhà.

- Để làm gì kia?

- Bà bếp đã chuẩn bị tiệc ăn mừng. Ba tôi nói Tứ quái TKKG, thanh tra Glockner, cô Pia và bé Ludmilla là thượng khách. Có mặt những nhà báo nữa. Ôi, tôi mừng quá.

Hầu như ngay lập tức, cả đám “nhổ neo” về nhà Karin.

Tại bữa tiệc linh đình, gia chủ Eichberg nói với Tarzan:

- Cháu đã cứu cho tôi một triệu mark. Tôi cũng biết tính cháu khẳng khái nên đã mạn phép gửi cho mẹ cháu một tấm ngân phiếu. Bà là người hiểu rất rõ số tiền ấy sẽ dùng vào việc gì. Cháu có trách tôi không nào?

Tarzan đỏ mặt ấp úng:



- Cháu… Đó chỉ là một sáng kiến nhỏ thôi ạ.

Eichberg cười lớn:

- Thôi không nói nữa. Coi như xong nhé. Ồ, chuyện gì bên bể bơi vậy?

Tarzan ngó về hồ bơi. Ở đó mọi người đang xúm xít bên thành hồ chiêm ngưỡng Tròn Vo biểu diễn bơi ngửa mà không để miếng thịt rán rớt khỏi miệng. Lúc nó leo lên là miếng thịt chui tọt vô họng.

Gaby gập người lại mà cười. Cô bé bảo Tarzan:

- Lẽ ra bạn phải chứng kiến.

Rồi cô kể lại, suýt sặc vì cười:

- Cố nhiên Tròn Vo chọn miếng thịt rán to nhất cho vào đĩa. Đĩa nhựa, thịt trơn nên miếng thịt rớt khỏi đĩa. Tròn Vo giơ đĩa ra đỡ. Nhưng vì Tròn Vo cầm chúc cái đĩa nên miếng thịt lại rớt khỏi đĩa và Tròn Vo lại vồ lấy. Miếng thịt cứ trượt khỏi các ngón tay như một bánh xà phòng. Mỗi lần vồ trượt, miếng thịt rán lại bắn ra xa một chút. Mải đuổi theo quá, Tròn Vo không để ý là đã tới thành bể bơi. Và thế là: Ùm!

Cuộc liên hoan vẫn tiếp diễn tưng bừng, nhưng Tarzan cứ ngồi thừ ra một góc. “Tri kỉ” của hắn chịu không nổi cảnh đó nên bước lại thắc mắc:

- Sao buồn vậy đại ca? Bạn bị đau bụng hay sao?

Tarzan giật mình:

- Ồ, Gaby hả? Mình chỉ “tư duy” một chút thôi. Mình quyết định sẽ để ý đến cô Regina Hubner ấy.

- Lấy cớ gì đây?

- Chúng ta sẽ xưng là những phóng viên tờ báo học trò. Ôkê?

- Nội dung phỏng vấn?

- Thì mình chế tạo ra… Thí dụ tìm hiểu về hoạt động tự bảo vệ của ngân hàng trước hiểm họa trộm cướp chẳng hạn.

- Đồng ý!

*

Hôm nay Schaudig bắt đầu làm việc lúc mười tám giờ. Sòng bạc tối nay chẳng có gì đặc biệt. Gã cứ ngáp dài suốt. Khoảng 22 giờ, được nghỉ giải lao, gã đi lên quầy rượu trên tầng hai. Ánh đèn ở đây mờ mờ, ấy vậy mà Schaudig vẫn “ngửi” ra ngay sự hiện diện của ông trùm. Coi, sếp của gã ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong xó tối tăm nhất lặng lẽ nhấp li cô-nhắc.

Schaudig quan sát chung quanh sếp. Không có “cái đuôi” nào. Gã yên tâm mò lại:

- Anh ghé qua chơi hay…



Bộ mặt nung núc thịt của sếp giật giật. Giọng lão ráo hoảnh trong bóng tối:

- Tao muốn đích thân chuyển tin cho mày, Schaudig!

- Sao?

Một khi tên trùm đã mở đầu như vậy thì hiếm khi có tin tốt lành.

- Mày không nghe đài đưa tin ư?

- Không, thưa sếp.

- Về vụ bắt cóc trẻ con của chúng ta đó.

- Vậy sao?

Ông trùm ực cạn li cô-nhắc, cười khẩy:

- Mày đã lọt bẫy tụi chó đẻ rồi. Đứa trẻ mày vớ được đúng là con gái lão tỉ phú Eichberg.

Schaudig lạnh toát sống lưng:

- Anh nói gì, em không hiểu…

- Ê, Max Schaudig. Nghe tao lặp lại từng chữ: Mày đã tóm trong tay Barbara Eichberg nhưng mày đã bị tụi nó lừa là mày cầm nhầm con gái một cô ả xoa bóp. Hiểu chưa? Tên phát thanh viên đã không thể không cười khi đọc tin này.

- Vô lí! - Schaudig rên lên.

- Thế mà có lí đấy. Tụi mình đã tự nguyện chối bỏ một triệu mark và chỉ còn biết cầu trời cho đừng bị tóm cổ.

Mồ hôi Schaudig đầm đìa. Gã bắt đầu biết thế nào là run rẩy. Ông trùm vẫn tiếp tục:

- Một thằng choai choai đã nảy ra sáng kiến ấy. Tên nó là Peter Carsten. Biệt danh của nó là Tarzan. Thằng nhãi chưa đến mười bảy tuổi mà đã giỏi nghề “đạo diễn”. Nó chỉ đạo ả mát-xa Pia Friese và lão Eichberg diễn hài kịch bên máy điện thoại với mày. Thật uất phát khóc lên được.

Schaudig gọi bồi bàn cho một li đúp Whisky. Mặc dù xưa nay hắn không bao giờ uống rượu trong khi làm việc.

Ông trùm rít qua kẽ răng:

- Chúng ta sẽ “tẩm quất” thằng nhãi phá thối một trận thừa sống thiếu chết. Tao muốn nó đền tội. Mà này, vụ con nhỏ si tình Regina đến đâu rồi?

Lúc này Schaudig mới hé răng nổi:

- Regina Hubner hả? Kì này kế hoạch của sếp đâu vào đấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau