Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 21 Chương 1: TẠI NHÀ CÔ GIÁO ELLY

Trước Sau
Thử tưởng tượng một tên làm biếng và phàm ăn như Tròn Vo lại tính trở thành nhạc sĩ thượng hạng làm ai trong lớp 10A cũng cười rần rần. Đứa nào mà chẳng biết nốt nhạc du dương nhất của đời thằng mập là “chơi” đàn khẩu cầm với âm thanh... sôcôla nhóp nhép. Ấy vậy mà Tròn Vo đi học dương cầm được nửa năm rồi, đố ông trời biết tại sao?

Nó giải thích với Tarzan:

- Mày phải nhớ rằng các cung bậc của pianô rất phù hợp với cường độ hưng phấn của... bao tử.

Tarzan cười:

- Thôi đi mập. Mày chịu khó lê thân hình nặng nề tới nhà cô Elly Burkert chẳng qua để chiều ý ông bà già mày chớ gì. Tao còn lạ!

Bây giờ là đầu chiều. Tròn Vo thở dài, cho cuốn sách nhạc vào một cái cặp rồi cùng Tarzan rời “Tổ đại bàng”, lên đường tới nhà cô Elly. Cuối tháng ba, tuyết tan. Mặt trời rọi xuống những tia nắng đẹp. Cô giáo dạy đàn sống trong một ngôi nhà gạch nhỏ trên phố vắng. Quanh mảnh vườn trơ trụi có hàng rào gỗ. Chẳng có một chiếc đũa thần nào của Thượng đế giúp cô sửa chữa cánh cổng xiêu vẹo đã bị hỏng bản lề.

Tarzan ngó ngôi nhà mà ái ngại. Có lẽ hắn sẽ phải làm một ông thợ mộc bất đắc dĩ trước khi cô Elly cầu cứu ở phép lạ. Có điều hắn chưa kịp gặp gia chủ để thông báo ý định này thì... một chiếc xe hơi Rolls Royce màu xanh đen bóng lộn trị giá 120.000 mark đập vào mắt hắn. Chiếc xe hơi đời mới đậu trước cánh cổng xiêu vẹo tương phản chưa từng thấy.

“Một học trò nhà giàu nào của cô giáo chăng?”

Tròn Vo đạp xe đến sát chiếc ô tô, thắng két lại, nhăn trán ngắm nghía mũi xe. Đoạn nó hà hơi vào lớp mạ kền sáng loáng và thận trọng đưa tay áo đánh bóng chỗ đó. Nó ngó Tarzan, cười tươi, tuồng như muốn nói một điều gì đó... Bỗng một tiếng gầm vang lên như sư tử rống từ cửa sổ đầu hồi tầng một nhà cô Elly văng... xuống đất:

- ... cô quay lại với tôi... ngay lập tức, hừ hừ... nếu không, hừừừ... tôi giết cô!

Tarzan nhảy phắt xuống xe băng qua hàng rào. Hắn hiểu rằng cô Elly đang bị đe doạ.

- Trời ơi, cứu tôi... làm ơn...

Giọng nói vốn trong trẻo của cô Elly ré lên thất thanh. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tarzan lao tới cửa sổ. Coi kìa, trước mặt hắn, một gã đàn ông đang túm tóc và bóp cổ cô giáo, hai khóe mép gã sùi bọt thật rùng rợn. Gã có vẻ điên đến nơi thực sự. Gã lắc lấy lắc để đầu cô Elly, không hiểu để ngăn cô gào thét hay định vặn cổ cô...

Tarzan bay vô nhà liền và gã đàn ông chỉ biết “hự” lên cụt ngủn. Đại ca TKKG xuất chiêu nhanh gọn, thúc một cú cùi chỏ cực mạnh vào sườn khiến gã đổ vật xuống chiếc dương cầm đang mở nắp, vô tình nhấn cùng lúc tối thiểu hai mươi phím đàn. Một hợp âm huyền bí rền vang thay cho tiếng la chói lói của gã thô bạo. Nhưng trên thực tế còn lâu gã đàn ông mới chịu la, gã điên hít một hơi dài rồi giương cặp mắt ếch màu lơ như muốn bật khỏi tròng để... chiếu tướng đối thủ. A lê hấp, gã xông vào Tarzan với những móng vuốt diều hâu trong một thế võ lạ kì.

Tarzan hét lớn:

- Ái chà, điểu quyền nữa hả?

Hắn hụp xuống, nghiêng người và... lần thứ hai lại hất gã đàn ông lên chiếc đàn pianô sơn trắng bóng. Lần này gã được dạo đàn với... trán và mũi, nghe cũng bảnh đấy chớ!

Nửa người gã đổ ập xuống chân đàn và gã cứ thế ngồi bệt như ăn vạ. Tròn Vo bây giờ mới há hốc miệng nhòm vào:

- Cái gì vậy đại ca? Hôm nay cô Burkert dạy học trò nhạc “Rap” hả?

Tarzan thời giờ đâu mà đối đáp với thằng mập. Hắn dìu cô giáo mảnh mai và khá đẹp đến bên chiếc ghế bành.

- Cô có sao không?

Nước mắt cô Elly đầm đìa:

- Ồ, cứ mặc tôi. May... may quá, Tarzan ạ. Cảm ơn em đã cùng đến với Willi.

- Em đã nghe tiếng ồn ào vào giây phút cuối. Cô ở đây để em gọi điện cho cảnh sát.

Đôi mắt to xanh biếc lúc nào cũng nhìn cuộc đời với đôi chút ngỡ ngàng của cô Elly chớp nhẹ:

- Thiết tưởng không cần Tarzan ạ!

Tròn Vo hỏi vọng từ ngoài cửa sổ:

- Vì sao mà gã nhảy đùng đùng lên như vậy, thưa cô? Gã không chịu chơi dương cầm chăng?

Gã đàn ông chống hai tay xuống đất mím môi đứng dậy. Gã rít lên rùng rợn:

- Biến ngay, hai thằng kia! Elly là... vợ tao. Tao có quyền đối xử với vợ tao như thế nào mặc kệ. Hiểu chứ tụi nhãi nhép? Cảnh sát có tới lập biên bản cũng vô ích. Biến ngay cho khuất mắt tao!

Tarzan chống nạnh nghe gã nói. Phải mất mấy giây mới thốt lên được:

- Thưa ông Burkert rất đáng kính, ông cho rằng người ta có quyền túm tóc và bóp cổ vợ mình chăng?

Tròn Vo kêu lên:

- Gã khùng rồi. Thậm chí người ta còn không được phép cấu vợ nữa kia!

Elly chùi nước mắt, giận dữ:

- Đừng nghe anh ta mở miệng hàm hồ. Tôi đã không còn là vợ anh ta từ hai năm nay. Chúng tôi đã li dị.

Cô nói một cách đanh thép:

- Adolf. Hãy ra khỏi nhà tôi ngay! Và đừng bao giờ đến đây nữa.

Cái nhìn của Adolf như toé lửa. Gã cao lớn bặm trợn nhưng có vẻ chưa đến bốn mươi tuổi. Mái tóc vàng mỏng dính bết sát đầu như một vệt màu hà tiện. Gương mặt xương xẩu với cái mũi gãy. Cặp môi dày của gã giật giật liên tục. Rõ ràng gã đang ở trong trạng thái của một người không được bình thường.

Tarzan nhìn xoáy vào gã:

- Sao? Ông Adolf? Ông hãy cuốn xéo khỏi đây!

Adolf Burkert cười khẩy. Với chiếc quần màu xám, áo khoác len tím than có lót da gã giống một công tử quen được đời chiều chuộng. Trên cổ tay gã là cái đồng hồ quý tộc mỏng gần như một con tem, còn các ngón tay thì lồng hai chiếc nhẫn kim cương đắt giá. Chỉ đáng tiếc là chiếc khăn lụa trắng trong cổ áo sơ-mi lúc này đang xổ ra phất phơ trên ngực như một lá cờ hàng. Loại cậu ấm “em chã”, hễ không được thứ đồ chơi ưa chuộng là hoá rồ đây mà! – Tarzan khinh bỉ nghĩ thầm.

- Tao... đi. Nhưng vợ tao là... của tao...

Burkert lê bước ra cửa, ném cho Tarzan và cô Elly ánh mắt căm thù. Trước khi đóng sập cửa, gã cố tình hất đổ chiếc bình gốm mà cô vợ cũ của gã từng nâng niu như trứng mỏng.

Chưa hết, lúc chiếc Rolls Royce sang trọng nổ máy, gã còn ủi sập một thứ gì ngoài góc vườn trơ trụi của cô Elly.

Tarzan định “phi thân” nhưng cô giáo đã níu lại, thở dài:



- Kệ anh ta. Chắc anh ta phá cổng vườn của tôi. Quả thật, anh ta đã phá hỏng tất cả.

Tarzan ái ngại:

- Hồi nãy em đã tính chữa cổng vườn cho cô. Nhưng giờ thì phải thay cổng mới. Và gã kia sẽ phải thanh toán hoá đơn đó. Nếu cần tụi em sẽ làm chứng.

Cô Elly gượng cười và buộc lại ruy-băng trên tóc. Tarzan không thể hiểu nổi một người phụ nữ xinh đẹp, có tài và dịu dàng như cô mà lại có một thời “nâng khăn sửa túi” cho một “thằng điên”.

Cặp mắt to của cô Elly nhìn vào khoảng không. Hình như cô đang cân nhắc xem có nên thổ lộ tâm sự với hai cậu học trò không. Cô quay qua Kloesen nhỏ nhẹ:

- Này Willi, hôm nay cô không còn lòng dạ nào tập cho em bài “Lời ca của nàng tiên cá” được, em thông cảm nhé.

Ngừng lại một chút để thở, cô xoa xoa những ngón tay thon mảnh lên cổ.

- Hai em ngồi xuống đi. Cô sẽ kể…

Giọng cô buồn buồn:

- Tôi rất sợ anh ta, các em ạ. Anh ta cho rằng tôi bỏ anh ta chỉ vì anh ta ngồi tù. Điều này sai lầm hoàn toàn, dù anh ta không vào nhà giam thì trước sau gì tôi cũng phải chia tay anh ta. Cuộc hôn nhân này là một sự nhẫm lẫn tệ hại. Tiếc rằng khi nhận ra thì đã quá muộn…

Tarzan xa lạ với ba cái chuyện người lớn này hơn ai hết. Tuy nhiên hắn không thể không hỏi thêm:

- Thưa cô Burkert, cô đã kết hôn bao lâu?

- Mới một năm thôi em. Adolf là kẻ vô nghề nghiệp, làm biếng lao động nhưng cực kì giàu. Bố của anh ta là một tỉ phú trong nghề buôn bán bất động sản… Phải rồi, anh ta giàu, nhưng không biết phải làm gì với chính mình. Rong chơi, dễ nổi khùng, ngay cả khi ai đó sơ ý giẫm phải ngón chân anh ta. Hồi đó anh ta đã sa ngã, giao du với giới cờ bạc, anh chị. Và khi tôi quyết định chia tay với một kẻ tối ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc, trai gái, hút sách thì… cũng lúc anh ta bị tai họa…

Tròn Vo không nén nổi tò mò. Nó hồi hộp nhét một thanh sôcôla vô miệng:

- Tai họa gì vậy, thưa cô?

Elly gật đầu nhẹ nhàng:

- Adolf bị kết án tù hai năm. Anh ta đã ngồi tù gần mãn hạn, nhưng tòa án đã lầm lẫn. Adolf vô tội. Tuy nhiên khi vấn đề được sáng tỏ thì mọi thứ đã muộn màng. Adolf được tự do nhưng căm thù tất cả. Anh ta căm thù luôn cả tôi và cho rằng tôi li dị chỉ vì cái án bất công trút lên đầu anh ta. Thực ra thì như tôi đã giải thích, chúng tôi chia tay vì những nguyên nhân khác…

Tarzan thở dài:

- Như vậy, người chồng của cô đã quen với thói muốn gì được nấy ngay từ hồi thơ ấu. Có điều cô đâu phải là một đồ vật sở hữu của gã. Và gã đâu có quyền phá phách như vậy chớ!

- Có lẽ em nói đúng. Nhưng cũng một phần do vụ kết án oan uổng mà anh ta là nạn nhân. Đại khác câu chuyện như sau: Adolf thường xuyên lui tới một sòng bạc trong quán rượu gần ga, nơi bọn lừa đảo và lưu manh chọn làm sào huyệt. Một đêm nọ, có một con bạc mới vốn xuất thân là chủ khách sạn giàu có tham gia chơi bài. Adolf và đồng bọn đã tính chuyện lừa ông ta. Tất nhiên ông khách bất bình và nghỉ chơi ngay lập tức. Ai mà ngờ trên đường trở lại khách sạn, ông ta bị đánh gục và mất tiêu bóp tiền. Một nhân chứng đã tả diện mạo của hung thủ cho cảnh sát và nhân dạng ấy chỉ khớp với một mình Adolf.

- Hả? Một anh chàng nằm ngủ trên đống vàng như Adolf chẳng lẽ…

- Ừ, vậy đó Willi. Adolf bị bắt và khi đối chứng trước tòa, người chứng vẫn xác nhận hung thủ chỉ có thể là anh ta. Thế là Adolf lãnh đủ hai năm oan uổng về tội hành hung người để cướp của.

Tarzan ngạc nhiên:

- Mặc dù không nhận tội?

- Đúng vậy! Anh ta phủ nhận hết, nhưng không ai tin kể cả tôi lúc đó. Mãi tới một năm rưỡi sau mọi người mới té ngửa khi nghe lời tự thú của nhân chứng ngày nào. Gã nhân chứng Edwin Kramer trước khi chết trong một tai nạn giao thông đã thú nhận với các bác sĩ và cảnh sát rằng gã đã khai bậy trước tòa, dù ngày đó gã có thể thề độc hẳn hoi. Rằng một tên anh chị trong sòng bạc mới là hung thủ. Rằng tên này nắm thóp Kramer trong tay và đã ép buộc gã làm như vậy theo một thỏa thuận ngầm. Adolf được phục hồi danh dự và trả tự do. Nhưng anh ta đã mất một năm rưỡi của cuộc đời.

- Thật tệ hại. Nhưng hình như gã tiếp tục sử dụng phần đời còn lại không mấy ý nghĩa. Giờ cô tính cách nào với gã đây ạ?

- Tôi cũng chưa biết.

- Có lẽ cô cần được giúp đỡ, thưa cô Burkert. Chúng em luôn sẵn sàng vì cô.

Cô Elly mỉm cười:

- Cảm ơn các em. Có lẽ tôi sẽ cần đến các em thật!

Cô Elly tiễn hai cậu bé ra cổng. Tuy nhiên ba người không thể nào nhúc nhích thêm nửa bước chân nơi góc vườn. Trời ạ, chiếc xe đạp tuyệt vời của Kloesen đã bị cán bẹp rúm. Cái thằng chủ xe Rolls Royce chó chết ấy…

Ê, chiếc xe nằm như một đống sắt phế thải trên mặt đường. Tròn Vo rú lên, gương mặt tròn vành vạnh dễ thương đầy vẻ kinh hoàng:

- Khôôông!

Cô Elly mặt trắng bệch:

- Chúa ơi!

Tròn Vo nghiến răng kèn kẹt:

- Đồ con nhà môi giới bất động sản khốn kiếp. Tao thề sẽ không thể bỏ qua vụ này.

Cô Elly rầu rĩ:

- Anh ta điên rồi. Căm thù hết thảy mọi người. Và các em lại là nạn nhân của anh ta hôm nay.

Tarzan đá vào cái ghi-đông xe bị quăn queo:

- Gã sẽ nhận một bài học đích đáng. Sẽ là như vậy, thưa cô!

*

Trên đường về, lẽo đẽo đi bên Tarzan đang dắt xe, Kloesen ca cẩm:

- Tao sẽ rửa mối hận này bằng hành động đầu tiên. Mua ngay một cái xe mới tại cửa hiệu xe đạp gần đây nhất và bắt gã mất dạy đó phải thanh toán hóa đơn.

- Nhưng dù sao trước mắt mày cũng phải mượn tạm danh nghĩa của gia đình. Tao muốn nói cụ thể là hãng kẹo ngọt và sôcôla Sauerlich.

- Đúng vậy. Cửa hàng chỉ cần gọi điện về nhà để “ông già” tao xác nhận. Nhưng thằng điên Adolf sẽ phải “nhả” khoản tiền trong hóa đơn. Tao thề sẽ lựa một chiếc xe loại đắt giá nhất cho gã biết tay.



Tarzan ngó đồng hồ:

- Tụi mình cần ghé tiệm cà phê PAVILLON trước đã. Gaby và Karl đợi nãy giờ.

Cuộc hội ngộ của bốn quái tại quán khá não nùng. Đến như con Oskar cũng đánh hơi thấy có biến cố nên cứ sà vào mặt thằng mập mà hít lấy hít để an ủi. Gaby phát hiện ngay điều mới lạ:

- Con ngựa sắt của bạn đâu Willi?

Thằng mập ngước mắt lơ đãng nhìn trời:

- Trong thùng rác!

- Giỡn hoài…

- Mình không giỡn. Mà cái thằng tù phạm vô tội có máu khùng đó mới giỡn mặt mình chớ! Nó giận cá chém thớt.

Karl Máy Tính sửng sốt:

- Mày nói gì không ai hiểu…

- Sao mày thiếu thông minh quá vậy quân sư. Gã Adolf đó hận Tarzan nhưng lại dùng chiếc Rolls Royce của gã “chém” tan nát xe tao.

- Vậy ư? Còn “thằng tù phạm vô tội” thì là cái quái gì?

Tarzan ngắt ngay cơn thịnh nộ của Kloesen bằng một bài tường thuật ngắn gọn và súc tích. Công Chúa tròn xoe cặp mắt xanh biếc:

- Ái chà, té ra tội ác của gã bắt đầu từ chuyện niềm tin vào công lí bị sụp đổ.

Còn lâu Tròn Vo mới hài lòng với kết luận này. Nó giãy đành đạch:

- Chớ có ngụy biện giùm gã. Thằng cha ác ôn đó đã nắm tóc, bóp cổ cô Elly, gã ngán gì mà không nắm tóc những… phụ nữ khác! Liệu hồn đó, Công Chúa.

Mắt Gaby lóe lên thách thức:

- Mình thách gã nắm tóc đấy. Mình sẽ suỵt con Oskar xông vào cắn.

Tarzan bình luận:

- Dọa gì mà dữ vậy!

Cả lũ cười vang. Gaby chợt trở lại nghiêm túc:

- Vậy đại ca tính sao với Adolf Burkert đây?

- Dễ ợt mà: Mua ngay một chiếc xe đạp “xịn” cho Kloesen và gõ cửa nhà gã bắt gã phải trả tiền thanh toán.

Tứ quái đồng loạt lên đường. Sau quảng trường chợ, ở phố Brand có một cửa hàng bán xe đạp và phụ tùng mang tên “Sartorius”. Bốn đứa và chó Oskar hùng dũng bước vào tiệm.

Tarzan quan sát mọi người theo thói quen trong khi Tròn Vo săm soi từng kiểu xe đạp “mô-đen” mới nhất. Chà, bên quầy trả tiền, một nhân viên cửa hiệu mặc áo blu đang đàm đạo cùng một cặp vợ chồng. Không biết đề tài câu chuyện ra sao mà khuôn mặt người đàn bà có vẻ lo âu dữ. Người nhân viên cửa hiệu lắc đầu vẻ chua chát:

- Thật nhục nhã là cảnh sát vẫn chưa tóm được gã. Ở thành phố này, mạng người không còn được đảm bảo nữa rồi.

Ông khách trầm ngâm:

- Cũng không thể trách được cảnh sát. Họ cũng cần phải có thời gian. Vụ này đã là vụ thứ tư rồi. Trời ơi, một trái bom chớ đâu phải chuyện nhỏ…

Người đàn bà sợ sệt:

- Anh nói nhỏ nhỏ một chút đi…

- Đừng bắt anh phải im miệng đối với bọn tội phạm mất tính người này. Tại sao chúng lại hả hê khi đẩy nhân loại vào chân tường với những trái bom và bộc phá không biết lúc nào sẽ nổ chớ? Chúng là lũ phát xít điên rồ mới xuất hiện chăng?

Tarzan nhìn ba quái. Hắn nhận được ngay tín hiệu đáp lễ. Vậy là rõ. Bốn đứa đều quan tâm đến nội dung câu chuyện hãi hùng này. Từ vài tuần nay, bọn tội phạm đã gây nổ ở một tháp nước ngoại vi thành phố, một câu lạc bộ thể thao và một khu vực của công nhân ngành xây dựng. Ba vụ nổ tất cả với cùng một loại chất nổ và một phương thức gây án. Chẳng lẽ bây giờ thêm một vụ thứ tư?

Tarzan tiến đến quầy trả tiền:

- Cháu xin lỗi. Cháu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa các ông bà. Báo hôm nay chưa thấy đăng về vụ nổ thứ tư. Vụ đó xảy ra lúc nào ạ?

Người đàn ông sốt sắng:

- Sáng nay, tại Henrichstal-Steinbruch, bọn tội phạm đã cho nổ tung một chiếc máy xúc đa năng. Không có dấu vết nào của hung thủ để lại. Nếu tình hình cứ thế này có lẽ tôi và vợ tôi phải giã từ thành phố gấp. Ai biết được khi nào thì tới lượt mình!

- Dạ. Cảm ơn ông.

Tarzam rút lui. Hắn lặng lẽ ngó Gaby. Gương mặt xinh đẹp của cô bé ửng đỏ. Có lẽ vì câu nói cay đắng của vị khách kia. Bởi Gaby luôn ý thức rằng cô là con gái một thanh tra cảnh sát.

Cuối cùng Tròn Vo cũng lựa được một chiếc xe đạp sơn đỏ với cái yên ngồi dễ chịu và ghi-đông cao. Chiếc xe này mà đạp thì có lẽ sẽ tiết kiệm ít mồ hôi tới mức tối đa. Mọi việc xảy ra đúng như dự kiến của tụi nó, cái tên Sauerlich đủ bảo đảm uy tín cho nó lấy xe đạp mà không phải trả tiền. Người bán hàng đặt phôn xuống cười dễ dãi:

- Tôi đã gọi điện cho Hermarn Sauerlich và được ông ấy xác nhận: cháu chính thị là người kế nghiệp dòng họ Sauerlich.

Tròn Vo lim dim mắt vuốt ve lớp sơn bóng loáng của chiếc xe mới tậu:

- Có thế chứ. Giờ xin chú làm cho cháu hai hóa đơn.

- Tại sao lại phải hai?

- Cháu còn phải thanh toán một món nợ riêng.

Trong khi người bán hàng há hốc miệng ngắm vẻ tức cười của một gương mặt trăng rằm lúc nổi giận thì Tarzan đã tiến lại nơi điện thoại mở cuốn danh bạ ra.

- Adolf Burkert… chà chà, gã sống ở số nhà 11 phố Fritz-Meier. Khu này sang trọng cực kì. Cô Elly có ông chồng “bảnh” há?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau