Quyển 21 Chương 3: BÁO ĐỘNG: CÓ BOM!
Sáng hôm sau, vào tiết học thứ ba…
Hơn một ngàn học sinh nội ngoại trú đang ngồi kín các lớp học với một phần ba chú ý nghe giảng và hai phần ba minh chứng hùng hồn cho câu thành ngữ: “Nhất quỷ nhỉ ma thứ ba học trò”. Bọn đứng sau quỷ và ma còn bận bịu với những công việc sau: Chơi trò bắn tàu biển, giải đố chữ, cờ ca-rô, bắn tin cho nhau dưới gầm bàn, mơ màng tới bộ phim trinh thám mới phát ở tivi… trong khi mắt vẫn ngó thầy cô giáo trừng trừng.
Vào đầu tiết học thứ ba ấy, cô Weinrich, nữ thư kí mới của ông hiệu trưởng, nghe tiếng điện thoại réo.
- Weinrich, thư kí hiệu trưởng đây!
- Hì…
Sau tiếng thở mạnh, một giọng đàn ông rổn rảng:
- Tôi là một trong những kẻ gài bom. Xin báo để quý cô biết: Ba mươi phút nữa, một trong những ngôi nhà của trường học sẽ nổ tung. Không phải chuyện chơi đâu. Các người lẹ lên…
Đúng lúc đó trong ống nghe có một âm thanh rít lên lanh lảnh:
- Tôi tên là Lorchen, cho hôn một cái.
Giọng dàn ông gào lớn:
- Im ngay đồ chim ngu xuẩn. À, tôi không định nói cô đâu, cô Weinrich. Thế nào? Rõ rồi chứ. Lẹ lên, nếu không các vị sẽ thành tro bụi đó, hề hề…
Rồi tên khủng bố gác điện thoại cái rụp.
Cô Weinrich đứng như trời trồng với cái miệng há hốc. Rồi hét lên một tiếng thất thanh, cô chạy ào ra cửa bất chấp chiếc ghế đổ kềnh, nhằm hướng phòng hiệu trưởng mà tiến.
Ông hiệu trưởng Freund mở cửa phòng và suýt bật ngửa vì cơn gió mang hình dạng của cô Weinrich ào vào.
- Chuyện gì vậy cô Weinrich?
- Một… tên… khủng… bố…
Hiệu trưởng Freund sáu mươi tuổi, cao lớn và vốn bình tĩnh đúng như vị trí và số tuổi của ông đòi hỏi. Ông hắng giọng:
- Từ từ mà nói, thưa cô!
- Không thể… từ từ được. Kẻ gài bom vừa gọi điện tới. Trường… chúng ta sẽ nổ tung trong nửa giờ nữa.
- Cááái gì?
Hiệu trưởng Freund rớt phịch xuống ghế bành, đâu biết được rằng tại lớp 10A lúc đó có một nhân vật còn khủng hoảng hơn cả ông nữa.
Nhân vật kinh dị ấy là… Tròn Vo chớ ai. Nó giương cặp mắt bất lực liếc cuốn vở của Tarzan để xa tít đầu bàn như muốn xỉu. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay một thằng trong bàn lại nghỉ bịnh đột ngột, thành thử thầy Neubert bắt Tarzan và nó phải ngồi mút hai đầu. Dù Tarzan có lịch sự và thương yêu nó cách mấy cũng chỉ dám mở toang vở cho nó “nghía” chớ còn lâu mới dám đẩy đại cuốn tập sang trước sự theo dõi của thầy dạy toán vốn nổi tiếng nghiêm khắc.
Tròn Vo liếc mắt tới nỗi chỉ còn trông thấy toàn lòng trắng. Một bác sĩ thú y nếu nhìn mắt nó lúc này dám sẽ ngờ nó mặc bệnh dại. Có điều, liếc vậy cũng chẳng nhằm nhò gì. Khoảng cách quá xa. Thầy Neubert nhắc:
- Còn mười lăm phút nữa, mọi người phải nộp bài.
Tròn Vo co rúm người tuyệt vọng.
Phước cho nó, trong cơn nguy biến cực kì ấy, bà tiên hiện ra qua giọng rổn rảng của thầy hiệu trưởng Freund trong hệ thống loa vừa bật lên:
- Tất cả chú ý! Mọi người hãy rời khỏi lớp học một cách có trật tự và tập trung ngoài sân thể thao. Chúng tôi vừa nhận được lời đe dọa nổ bom. Chưa đầy ba mươi phút nữa, một trong các dãy nhà thuộc trường học chúng ta sẽ bị nổ!
Thầy Neubert suýt nhào khỏi bục giảng. Tarzan còn đang bàng hoàng ngỡ mình nghe nhầm thì Tròn Vo đã hả hê gập vở lại:
- Chà, tin tức mới giật gân làm sao chớ!
Mà “tin tức” cũng “giật gân” thật. Cả lớp gần như quên bẵng bài kiểm tra để đứng lên gào rú. Chúng sung sướng như sắp được xem một phim kinh dị do chính mình đóng vai. “Đã” quá chớ còn phải hỏi.
Thầy Neubert kêu lên:
- Trật tự! Thu vở kiểm tra lại! Thôi, bỏ mặc chúng đó. Hãy rời phòng học có trật tự! Tôi nói các em nghe rõ không? Lẹ lên…
Cả khu trường náo động như ong vỡ tổ. Các hành lang và cầu thang rầm rập tiếng chân. Đám học trò thỏ đế chạy nháo nhác ngoài trời với bộ mặt tái mét. Bọn xưa nay vẫn huênh hoang không hề biết sợ lại nhập chung với đám thỏ đế này mới lạ chứ.
Trong khi đó, không ít học trò vẫn bình thản bước uể oải như rủ nhau đi xem lễ hội pháo hoa, trong số đó có Tứ quái. Một tên ranh mãnh nào đó gào lên:
- Tao nghe tiếng trái bom kêu “tích, tích”. Hồi hộp thiệt.
Một thằng khác tru tréo:
- Chính mắt tao thấy nó nằm trong sọt rác cầu tiêu nam, ghê quá.
Tròn Vo khoái trá hơn ai hết:
- Tuyệt, tuyệt. Mình sắp chết chìm là vớ được phao ngay. Chà, cảm ơn Thượng đế rủ lòng thương!
Karl chọc:
- Vậy là có kẻ suýt chìm nghỉm trong bài kiểm tra toán hả mập?
- Chớ sao. Giả sử trên đời không có ai can đảm làm… khủng bố thì tao thiết tưởng cũng cần phải có những trái bom để dành riêng cho các trường học. Có điều chỉ nên chế tạo chúng giống bom… đồ chơi và cho xì khói, đủ để phá rối thôi.
Tarzan, từ nãy giờ vẫn đi sát sau Gaby để sẵn sàng bảo vệ, cố nén cười, mắng:
- Ý thức công dân của mày liệng đâu hả trò Willi Sauerlich?
- Ồ, tao liệng ngoài sân thể thao ấy.
Trên sân thể thao lúc này đông nghẹt nhân loại. Gaby ngó đồng hồ:
- Còn hai mươi phút nữa là tận số.
Karl Máy Tính hoài nghi:
- Ăn thua đồng hồ hẹn giờ của bọn khủng bố chạy nhanh hay chậm, lỡ nó bị trục trặc thì sao?
Công Chúa chớp mắt:
- Tự nhiên mình chẳng có một chút gì nôn nóng. Tại sao bọn gài bom lại báo trước hành vi ghê tởm của chúng chớ? Hình như đây là lần đầu tiên chúng làm vậy.
Tarzan gật gù:
- Mình cũng vừa nghĩ tới điều này. Thật kì quặc. Chẳng lẽ một tên sát nhân chuyên nghiệp đã từng gây ra tới bốn vụ nổ bom lại thiếu khôn ngoan đến thế. Không lẽ chúng chỉ định gây thiệt hại về của thôi sao?
Kloesen tủm tỉm:
- Tao cho rằng gã cũng bực mình vì bài kiểm tra hóc búa như tao nên gọi phôn đến…
Tarzan trầm ngâm:
- Có khi mày nói đúng đó Kloesen. Biết đâu kẻ gọi điện là một gã thích đùa. Và trong trường cũng rỗng bom như đầu Willi rỗng kiến thức toán học.
Mập ta đâu có tự ái vì những câu đùa như vậy, nó phụ họa liền:
- Ê, vậy thì tao có quyền chạy lên “Tổ đại bàng” để cứu… thùng sôcôla còn 27 phong của mình. Lạy Chúa, nguồn sống thiêng liêng của tao sắp bị hủy hoại bởi bom đạn.
Thằng mập nói xong là bày đặt làm hề, co giò trong tư thế xuất phát nhưng bàn tay của Công Chúa đã giật cổ áo nó lại. Nó đành đứng nguyên vị trí thở dài:
- Xin chiều theo nguyện vọng của đám đông. Mập này hôm nay đành bỏ… kẹo chạy lấy người vậy.
Tiếng thở dài của Tròn Vo biến thành tiếng reo bởi một đoàn xe đang tiến vào cổng trường: ba xe cảnh sát, một lô xe cứu hỏa, rồi xe hơi của Hội Chữ Thập Đỏ và xe cứu hộ kĩ thuật. Thanh tra Glockner từ trên xe cảnh sát đi đầu bước xuống.
Ngay lập tức một đám đông những người lớn quây lại hội ý với nhau. Các nhân viên mặc quần áo bảo hộ nhanh chóng triển khai đội hình với các máy dò chất nổ trên tay lăm lăm tiếng về phía những ngôi nhà.
Tarzan liếc đồng hồ. Hắn kinh ngạc khi thấy thời gian ấn định cho vụ nổ đã trôi qua được mấy phút. Tròn Vo rụt cổ:
- Y hệt những người lính cảm tử, họ có thể chết như chơi vì hạnh phúc của chỉ mình… tao.
Tuy nhien cổ thằng mập rốt cuộc cũng dài ra trở lại. Chẳng có ai chết như chơi và nói chung… chẳng có gì hết. Đã sáu mươi phút sau cú phôn trôi qua. Đám học sinh nhìn nhau thờ ơ dần. Cuối cùng Ban giám hiệu đành đề nghị tất cả học sinh nội trú vào tạm phòng thể thao cho khỏi lạnh còn học sinh ngoại trú được về nhà nhưng phải đi cách xa các tòa nhà cả trăm mét để bảo đảm an toàn.
Tarzan uể oải ngó Tròn Vo:
- Tao sẽ tiễn Gaby về nhà. Hãy nhớ là mười bốn giờ chiều nay chúng ta sẽ tập trung ở chỗ Gaby để cùng lên đường đòi món nợ gã Adolf Burkert. Hi vọng mày không bị xỉu vì tên khủng bố cắt mất bữa ăn trưa nay.
Kloesen nhún vai, cãi liền:
- Xỉu sao được chớ, một khi tao còn có tới 27 phong thức ăn yêu dấu trên “Tổ đại bàng”.
Sau khi Karl Máy Tính tách ra hướng ngoại ô, Tarzan và Gaby sóng đôi đạp xe về cửa hàng thực phẩm “Công Chúa”. Nhà Gaby ở tầng trên cửa hiệu, từ trên nhà có thể nhìn xuống gara của gia đình cách đó chừng ba trăm mét. Gara này trước kia là tài sản của một bà cụ tám mươi tuổi nhà ở kế bên nhưng hiện nay bà cụ chỉ di chuyển bằng xe buýt và taxi nên đã nhường lại.
Hai đứa thong thả chạy ngang gara. Giọng Tarzan dè dặt:
- Hình như ba bạn khoái đi bộ đến Tổng nha hơn là sử dụng xe hơi.
- Đúng vậy. Chỉ có cuối tuần ba mình mới xài đến nó.
Hai đứa dừng lại trước cửa. Bà Glockner đã đợi sẵn ở ngưỡng cửa với một bên má chìa ra cho cô con gái rượu. Gaby nói líu lo như chim:
- Má ơi, ba đang bận công tụ tại trường con. Có kẻ báo tin rằng trường bị đặt bom.
- Sao?
Người đàn bà vốn quen với những tình huống căng thẳng chỉ ngó Tarzan mỉm cười trong khi Công Chúa sôi nổi thuật lại.
- Thật kinh khủng…
Trong khi nghe bà Glockner than như vậy thì con mắt của Tarzan lại nhìn ra chỗ khác. Hắn liếc về hướng gara ở dưới phố chứ sao. Dù khoảng cách tới ba trăm mét, hắn vẫn nhận thấy có một bóng người vừa vụt qua góc gara. Điều đáng nói là lúc này cửa gara lại bị mở toang!
Tarzan kêu lên:
- Cháu nghĩ là có kẻ muốn chôm cái ôtô của cô chú!
Vừa dứt lời, chân Tarzan đã phóng đến cửa. Gaby lao theo tức khắc. Lạy Chúa, có kẻ đã phá khóa cửa gara! Chúng không hề biết nể nang ngay cả thanh tra hình sự Glockner lừng danh ư? Bọn này điên mất rồi!
*
Đường phố vắng teo. Trong bóng tối gara, chiếc xe BMW sơn trắng vẫn bình chân như vại. Tarzan dừng lại, thở hổn hiển. Bên trong gara không một bóng người. Hai chiếc đèn pha cứ trố mắt nhìn hắn từ bên kia đường như muốn chất vấn về cuộc thăm viếng đột ngột.
Tarzan không tin vào sự bình an giả dối đó. Hắn có cảm giác rằng kẻ đã mở gara vừa biến sau những bụi cây đằng kia.
Đúng lúc đó Gaby cũng vừa chạy đến. Hai má cô bé nóng rực. Cô nói hổn hển:
- May… quá! Xe… vẫn còn!
- Ừ, chắc là bọn lưu manh chưa kịp…
Câu phán đoán của Tarzan tắt nghẽn nửa chừng. Mui chiếc BMW đột ngột bay lên như thể một con tàu vũ trụ bắn thẳng lên trần gara. Từ ổ máy “bệ phóng” của nó – lửa bắn tung toé. Sau ánh lửa là tiếng nổ khủng khiếp.
Tarzan dúi Gaby nằm bẹp gí xuống mặt đất, bất chấp cô bé đang run rẩy gào thét.
Tiếng sắt thép loảng xoảng, tiếng kính vỡ, tiếng những mảnh vụn bay tung toé trong gara. Tarzan nằm đè lên che chở Gaby, hai cánh tay ôm lấy đầu bạn làm lá chắn. Hắn tự nhủ rằng những mảnh vỡ chỉ còn có thể chạm vào các ngón chân cô bé. Nhưng hên làm sao, không có mảnh nào văng tới chỗ hai đứa. Cuối cùng mọi thứ cũng đã im lặng trở lại sau cơn tận thế. Tiếng quạ kêu nghe não nuột làm sao.
Tazran chồm dậy, giúp Gaby đứng lên:
- Có sao không Gaby? Xin lỗi là mình đã hơi mạnh tay, nhưng mình không muốn bạn bị thương.
Cô bé phủi quần áo, đùa:
- Mình đâu có sao, trừ những vết bẩn do chính bạn gây ra.
Hai đứa nhìn nhau bật cười. Nhưng Tarzan thừa hiểu Gaby cười để mà át đi nỗi sợ đang khiến cô chỉ muốn khóc òa lên.
Tarzan bất giác nắm hai nắm đấm. Chó má thật, chiếc ô tô đã bị phá hỏng hoàn toàn phần trước. Nghĩa là kẻ đánh bom đã nhằm vào ông Glockner! Giỡn mặt thiệt.
Gaby cũng ngưng bặt tiếng cười, thảng thốt:
- Ô tô nhà mình tan rồi, Tarzan!
- Ừ, nó không chạy được nữa rồi. Nhưng yên tâm đi Gaby. Ba bạn chắc đã đóng tiền bảo hiểm chiếc BMW. Vấn đề bọn đặt bom… Hừm, không lẽ chúng muốn cảnh cáo ba bạn? Bạn cứ ở lại đây nha. Để mình lại đó xem sao.
Tarzan băng qua đường bước vào gara. Không gian nồng nồng mùi sắt thép cháy khét. Phía bên ngoài, đám đông đã bắt đầu xúm xít quanh bà Glockner cũng vừa chạy tới, mắt đầy hốt hoảng.
Hắn đến gần khoang máy. Đúng là toàn bộ đầu xe bị phá hủy hoàn toàn. Kính cửa xe bên vô-lăng vỡ vụn, mảnh rơi đầy trên ghế. Có lẽ hung thủ đã cạy khóa mui xe rồi đặt bom dưới mui. Và trái bom được cho nổ theo hai cách: hoặc điều khiển từ xa hoặc đặt đồng hồ hẹn giờ.
Tarzan đủ khôn ngoan để không chạm tay vào bất cứ vật gì. Hắn ra khỏi gara và lặng lẽ đi về hướng đám đông tụ tập. Bước chân hờ hững của hắn đột nhiên nhảy dựng như bị chạm điện. Trời ạ, cách đám đông khoảng hai trăm mét, hắn thấy rõ một nhân vật đang kéo nón sùm sụp xuống che bộ mặt gian ác. Nhân vật thần bí đó chính là gã Mắt Cá chớ ai!
Ê, gã dựng cổ áo măng-tô, ung dung trèo lên chiếc Mustang hạng bét mà Tarzan đã từng đưa vô bộ nhớ. Chỉ có điều trên buồng lái chiếc Mustang bữa nay có tới hai người.
Chiếc Mustang phóng vụt đi. Đầu Tarzan căng như búa bổ. Nếu gã Mắt Cá không phải hung thủ đánh bom thì cũng là đồng lõa của bọn tội phạm, Tarzan tin như vậy. Gã chẳng thèm tò mò trong khi những người khác sẵn sàng mua vé để được xem xác chiếc xe BMW. Và gã đã chuồn nhẹ, làm như chuyện này không can hệ gì tới gã... Trời ạ, cái số xe của gã, hắn bỏ qua mất rồi.
Tarzan dừng lại bên cạnh bà Glockner và Gaby. Lần đầu tiên hắn thấy bà thanh tra rơm rớm nước mắt. Hắn nói:
- Trái bom không lớn lắm, thưa cô. Sức công phá của nó chỉ tập trung vào mui xe và khoang máy. Có thể cú bom này hoàn toàn không nhằm vào chú Glockner, thưa cô. Chỉ là thuần tuý ngẫu nhiên thôi…
Bà Glockner rùng mình:
- Cô sợ cho chú Glockner. Thú thật là cô rất sợ…
- Chỉ có một gã muốn tự sát mới đối đầu với chú, cô yên tâm.
Tarzan khuyên bà Glockner bình tĩnh nhưng còn lâu hắn mới bớt rối bời. Coi, rõ ràng là địch thủ đã chơi trò hư thực khôn lường. Tên khủng bố giả đò tung tin nổ bom ở trường học nhưng mục tiêu chính lại là cái xe hơi của viên thanh tra cảnh sát. Nếu quả thực như vậy thì gã quá cao tay ấn, hay… Ừ nhỉ, hay đây chỉ là hai vụ đánh bom của hai kẻ khủng bố khác nhau.
Hắn cả quyết:
- Phải báo tin cho chú Glockner, càng sớm càng tốt ạ!
*
Thanh tra Glockner đã về tới nhà. Các chuyên gia chất nổ trong ban điều tra đặc biệt của ông đang nghiên cứu xác chiếc BMW. Kết quả bước đầu cho thấy chất nổ được sử dụng vẫn là thứ mà bọn đặt bom bí hiểm thường dùng.
Ông nói một câu làm Tarzan bất ngờ:
- Cái kẻ tự xưng là Lorchen và “xin hôn” cô thư kí của trường cháu có thể là một con vẹt…
- Lại có chuyện đó nữa sao chú?
- Ừ! Chú đã làm việc rất kĩ với cô Weinrich ở văn phòng nhà trường. “Con vẹt” đó có thể là một dấu vết quan trọng, cũng có thể chỉ là trò nhại tiếng để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta.
- Chú có tin rằng kẻ gọi điện cũng thuộc nhóm khủng bố không ạ?
- Có vẻ đúng như vậy đó. Nhất là sau vụ nổ này. Bọn tội phạm thừa biết chú đang chủ trì cuộc điều tra về những vụ đánh bom. Vì vậy chúng đã tung một cú phôn giả để kìm chân chú ở trường học và cho nổ thực sự tại gara xe của chú.
Tarzan vẫn băn khoăn:
- Tuy nhiên ở đây còn có một khả năng khác nữa, thưa chú.
- Cháu cứ nói…
- Vụ dọa đánh bom ở trường có thể do bọn khủng bố. Còn vụ đánh bom ở đây chắc chắn do bọn tội phạm có hiềm khích với chú. Có thể chúng chẳng liên quan gì với nhau. Và nếu vậy thì chú có nghi ngờ ai không ạ?
Glockner nhíu mày:
- Lập luận của cháu có vẻ thuyết phục đấy. Có điều do nghề nghiệp mà chú đã mua thù chuốc oán với biết bao nhiêu kẻ.
- Cháu đang nghĩ tới một gã đàn ông cỡ bốn mươi tuổi. Cằm nhọn và nước da trắng nhợt. Gã không có lông mày lông mi và cặp mắt lạnh tanh như mắt cá. Lúc nào gã cũng lái một chiếc Mustang đời cũ.
- Sự mô tả của cháu không gợi ở chú điều gì cả. Nhưng gã là ai vậy?
- Cháu có cảm giác là gã đã phá ô tô của chú.
Tarzan kể lại đầu đuôi nhận xét của mình. Thanh tra Glockner lắc đầu:
- Chú chưa đối đầu với một tên tội phạm có nhân dạng như thế bao giờ. Theo cháu, điều duy nhất khiến Mắt Cá đáng nghi ngờ là sự thờ ơ của hắn đối với vụ nổ ở gara của chú chớ gì. Nếu là một ai khác nói với chú về điều này thì chú có thể nghĩ: Như vậy không có nghĩa gã chính là hung thủ… Nhưng, với cháu thì lại khác. Chú sẽ rất lưu tâm tới gợi ý của cháu. Chú tin ở bản năng của cháu.
Giọng Gaby lanh lảnh ngoài cửa:
- Mời các ngài thám tử tham dự bữa ăn gia đình ạ. Mẹ đã dọn lên rồi.
Không khí lúc này vui vẻ hơn. Món đậu hầm thịt ba rọi ngon tuyệt. Trong khi bốn người đang dùng bữa thì chuông điện thoại réo vang.
Thanh tra Glockner nhấc máy. Ông nghe rồi đáp:
- Được, tôi sang đó ngay!
Khuôn mặt ông bỗng căng thẳng hơn khi buông máy xuống:
- Bọn cướp vừa liều lĩnh tấn công một bà già ngay giữa ban ngày. Số nhà 18 phố Hebel.
Tarzan giật nảy mình:
- Có phải nhà đó ở gần gara xe của chú không ạ?
Glockner gật đầu:
- Xa hơn một chút. Cháu có thể đi cùng. Chú nghĩ chú sẽ cần cháu.
Hơn một ngàn học sinh nội ngoại trú đang ngồi kín các lớp học với một phần ba chú ý nghe giảng và hai phần ba minh chứng hùng hồn cho câu thành ngữ: “Nhất quỷ nhỉ ma thứ ba học trò”. Bọn đứng sau quỷ và ma còn bận bịu với những công việc sau: Chơi trò bắn tàu biển, giải đố chữ, cờ ca-rô, bắn tin cho nhau dưới gầm bàn, mơ màng tới bộ phim trinh thám mới phát ở tivi… trong khi mắt vẫn ngó thầy cô giáo trừng trừng.
Vào đầu tiết học thứ ba ấy, cô Weinrich, nữ thư kí mới của ông hiệu trưởng, nghe tiếng điện thoại réo.
- Weinrich, thư kí hiệu trưởng đây!
- Hì…
Sau tiếng thở mạnh, một giọng đàn ông rổn rảng:
- Tôi là một trong những kẻ gài bom. Xin báo để quý cô biết: Ba mươi phút nữa, một trong những ngôi nhà của trường học sẽ nổ tung. Không phải chuyện chơi đâu. Các người lẹ lên…
Đúng lúc đó trong ống nghe có một âm thanh rít lên lanh lảnh:
- Tôi tên là Lorchen, cho hôn một cái.
Giọng dàn ông gào lớn:
- Im ngay đồ chim ngu xuẩn. À, tôi không định nói cô đâu, cô Weinrich. Thế nào? Rõ rồi chứ. Lẹ lên, nếu không các vị sẽ thành tro bụi đó, hề hề…
Rồi tên khủng bố gác điện thoại cái rụp.
Cô Weinrich đứng như trời trồng với cái miệng há hốc. Rồi hét lên một tiếng thất thanh, cô chạy ào ra cửa bất chấp chiếc ghế đổ kềnh, nhằm hướng phòng hiệu trưởng mà tiến.
Ông hiệu trưởng Freund mở cửa phòng và suýt bật ngửa vì cơn gió mang hình dạng của cô Weinrich ào vào.
- Chuyện gì vậy cô Weinrich?
- Một… tên… khủng… bố…
Hiệu trưởng Freund sáu mươi tuổi, cao lớn và vốn bình tĩnh đúng như vị trí và số tuổi của ông đòi hỏi. Ông hắng giọng:
- Từ từ mà nói, thưa cô!
- Không thể… từ từ được. Kẻ gài bom vừa gọi điện tới. Trường… chúng ta sẽ nổ tung trong nửa giờ nữa.
- Cááái gì?
Hiệu trưởng Freund rớt phịch xuống ghế bành, đâu biết được rằng tại lớp 10A lúc đó có một nhân vật còn khủng hoảng hơn cả ông nữa.
Nhân vật kinh dị ấy là… Tròn Vo chớ ai. Nó giương cặp mắt bất lực liếc cuốn vở của Tarzan để xa tít đầu bàn như muốn xỉu. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay một thằng trong bàn lại nghỉ bịnh đột ngột, thành thử thầy Neubert bắt Tarzan và nó phải ngồi mút hai đầu. Dù Tarzan có lịch sự và thương yêu nó cách mấy cũng chỉ dám mở toang vở cho nó “nghía” chớ còn lâu mới dám đẩy đại cuốn tập sang trước sự theo dõi của thầy dạy toán vốn nổi tiếng nghiêm khắc.
Tròn Vo liếc mắt tới nỗi chỉ còn trông thấy toàn lòng trắng. Một bác sĩ thú y nếu nhìn mắt nó lúc này dám sẽ ngờ nó mặc bệnh dại. Có điều, liếc vậy cũng chẳng nhằm nhò gì. Khoảng cách quá xa. Thầy Neubert nhắc:
- Còn mười lăm phút nữa, mọi người phải nộp bài.
Tròn Vo co rúm người tuyệt vọng.
Phước cho nó, trong cơn nguy biến cực kì ấy, bà tiên hiện ra qua giọng rổn rảng của thầy hiệu trưởng Freund trong hệ thống loa vừa bật lên:
- Tất cả chú ý! Mọi người hãy rời khỏi lớp học một cách có trật tự và tập trung ngoài sân thể thao. Chúng tôi vừa nhận được lời đe dọa nổ bom. Chưa đầy ba mươi phút nữa, một trong các dãy nhà thuộc trường học chúng ta sẽ bị nổ!
Thầy Neubert suýt nhào khỏi bục giảng. Tarzan còn đang bàng hoàng ngỡ mình nghe nhầm thì Tròn Vo đã hả hê gập vở lại:
- Chà, tin tức mới giật gân làm sao chớ!
Mà “tin tức” cũng “giật gân” thật. Cả lớp gần như quên bẵng bài kiểm tra để đứng lên gào rú. Chúng sung sướng như sắp được xem một phim kinh dị do chính mình đóng vai. “Đã” quá chớ còn phải hỏi.
Thầy Neubert kêu lên:
- Trật tự! Thu vở kiểm tra lại! Thôi, bỏ mặc chúng đó. Hãy rời phòng học có trật tự! Tôi nói các em nghe rõ không? Lẹ lên…
Cả khu trường náo động như ong vỡ tổ. Các hành lang và cầu thang rầm rập tiếng chân. Đám học trò thỏ đế chạy nháo nhác ngoài trời với bộ mặt tái mét. Bọn xưa nay vẫn huênh hoang không hề biết sợ lại nhập chung với đám thỏ đế này mới lạ chứ.
Trong khi đó, không ít học trò vẫn bình thản bước uể oải như rủ nhau đi xem lễ hội pháo hoa, trong số đó có Tứ quái. Một tên ranh mãnh nào đó gào lên:
- Tao nghe tiếng trái bom kêu “tích, tích”. Hồi hộp thiệt.
Một thằng khác tru tréo:
- Chính mắt tao thấy nó nằm trong sọt rác cầu tiêu nam, ghê quá.
Tròn Vo khoái trá hơn ai hết:
- Tuyệt, tuyệt. Mình sắp chết chìm là vớ được phao ngay. Chà, cảm ơn Thượng đế rủ lòng thương!
Karl chọc:
- Vậy là có kẻ suýt chìm nghỉm trong bài kiểm tra toán hả mập?
- Chớ sao. Giả sử trên đời không có ai can đảm làm… khủng bố thì tao thiết tưởng cũng cần phải có những trái bom để dành riêng cho các trường học. Có điều chỉ nên chế tạo chúng giống bom… đồ chơi và cho xì khói, đủ để phá rối thôi.
Tarzan, từ nãy giờ vẫn đi sát sau Gaby để sẵn sàng bảo vệ, cố nén cười, mắng:
- Ý thức công dân của mày liệng đâu hả trò Willi Sauerlich?
- Ồ, tao liệng ngoài sân thể thao ấy.
Trên sân thể thao lúc này đông nghẹt nhân loại. Gaby ngó đồng hồ:
- Còn hai mươi phút nữa là tận số.
Karl Máy Tính hoài nghi:
- Ăn thua đồng hồ hẹn giờ của bọn khủng bố chạy nhanh hay chậm, lỡ nó bị trục trặc thì sao?
Công Chúa chớp mắt:
- Tự nhiên mình chẳng có một chút gì nôn nóng. Tại sao bọn gài bom lại báo trước hành vi ghê tởm của chúng chớ? Hình như đây là lần đầu tiên chúng làm vậy.
Tarzan gật gù:
- Mình cũng vừa nghĩ tới điều này. Thật kì quặc. Chẳng lẽ một tên sát nhân chuyên nghiệp đã từng gây ra tới bốn vụ nổ bom lại thiếu khôn ngoan đến thế. Không lẽ chúng chỉ định gây thiệt hại về của thôi sao?
Kloesen tủm tỉm:
- Tao cho rằng gã cũng bực mình vì bài kiểm tra hóc búa như tao nên gọi phôn đến…
Tarzan trầm ngâm:
- Có khi mày nói đúng đó Kloesen. Biết đâu kẻ gọi điện là một gã thích đùa. Và trong trường cũng rỗng bom như đầu Willi rỗng kiến thức toán học.
Mập ta đâu có tự ái vì những câu đùa như vậy, nó phụ họa liền:
- Ê, vậy thì tao có quyền chạy lên “Tổ đại bàng” để cứu… thùng sôcôla còn 27 phong của mình. Lạy Chúa, nguồn sống thiêng liêng của tao sắp bị hủy hoại bởi bom đạn.
Thằng mập nói xong là bày đặt làm hề, co giò trong tư thế xuất phát nhưng bàn tay của Công Chúa đã giật cổ áo nó lại. Nó đành đứng nguyên vị trí thở dài:
- Xin chiều theo nguyện vọng của đám đông. Mập này hôm nay đành bỏ… kẹo chạy lấy người vậy.
Tiếng thở dài của Tròn Vo biến thành tiếng reo bởi một đoàn xe đang tiến vào cổng trường: ba xe cảnh sát, một lô xe cứu hỏa, rồi xe hơi của Hội Chữ Thập Đỏ và xe cứu hộ kĩ thuật. Thanh tra Glockner từ trên xe cảnh sát đi đầu bước xuống.
Ngay lập tức một đám đông những người lớn quây lại hội ý với nhau. Các nhân viên mặc quần áo bảo hộ nhanh chóng triển khai đội hình với các máy dò chất nổ trên tay lăm lăm tiếng về phía những ngôi nhà.
Tarzan liếc đồng hồ. Hắn kinh ngạc khi thấy thời gian ấn định cho vụ nổ đã trôi qua được mấy phút. Tròn Vo rụt cổ:
- Y hệt những người lính cảm tử, họ có thể chết như chơi vì hạnh phúc của chỉ mình… tao.
Tuy nhien cổ thằng mập rốt cuộc cũng dài ra trở lại. Chẳng có ai chết như chơi và nói chung… chẳng có gì hết. Đã sáu mươi phút sau cú phôn trôi qua. Đám học sinh nhìn nhau thờ ơ dần. Cuối cùng Ban giám hiệu đành đề nghị tất cả học sinh nội trú vào tạm phòng thể thao cho khỏi lạnh còn học sinh ngoại trú được về nhà nhưng phải đi cách xa các tòa nhà cả trăm mét để bảo đảm an toàn.
Tarzan uể oải ngó Tròn Vo:
- Tao sẽ tiễn Gaby về nhà. Hãy nhớ là mười bốn giờ chiều nay chúng ta sẽ tập trung ở chỗ Gaby để cùng lên đường đòi món nợ gã Adolf Burkert. Hi vọng mày không bị xỉu vì tên khủng bố cắt mất bữa ăn trưa nay.
Kloesen nhún vai, cãi liền:
- Xỉu sao được chớ, một khi tao còn có tới 27 phong thức ăn yêu dấu trên “Tổ đại bàng”.
Sau khi Karl Máy Tính tách ra hướng ngoại ô, Tarzan và Gaby sóng đôi đạp xe về cửa hàng thực phẩm “Công Chúa”. Nhà Gaby ở tầng trên cửa hiệu, từ trên nhà có thể nhìn xuống gara của gia đình cách đó chừng ba trăm mét. Gara này trước kia là tài sản của một bà cụ tám mươi tuổi nhà ở kế bên nhưng hiện nay bà cụ chỉ di chuyển bằng xe buýt và taxi nên đã nhường lại.
Hai đứa thong thả chạy ngang gara. Giọng Tarzan dè dặt:
- Hình như ba bạn khoái đi bộ đến Tổng nha hơn là sử dụng xe hơi.
- Đúng vậy. Chỉ có cuối tuần ba mình mới xài đến nó.
Hai đứa dừng lại trước cửa. Bà Glockner đã đợi sẵn ở ngưỡng cửa với một bên má chìa ra cho cô con gái rượu. Gaby nói líu lo như chim:
- Má ơi, ba đang bận công tụ tại trường con. Có kẻ báo tin rằng trường bị đặt bom.
- Sao?
Người đàn bà vốn quen với những tình huống căng thẳng chỉ ngó Tarzan mỉm cười trong khi Công Chúa sôi nổi thuật lại.
- Thật kinh khủng…
Trong khi nghe bà Glockner than như vậy thì con mắt của Tarzan lại nhìn ra chỗ khác. Hắn liếc về hướng gara ở dưới phố chứ sao. Dù khoảng cách tới ba trăm mét, hắn vẫn nhận thấy có một bóng người vừa vụt qua góc gara. Điều đáng nói là lúc này cửa gara lại bị mở toang!
Tarzan kêu lên:
- Cháu nghĩ là có kẻ muốn chôm cái ôtô của cô chú!
Vừa dứt lời, chân Tarzan đã phóng đến cửa. Gaby lao theo tức khắc. Lạy Chúa, có kẻ đã phá khóa cửa gara! Chúng không hề biết nể nang ngay cả thanh tra hình sự Glockner lừng danh ư? Bọn này điên mất rồi!
*
Đường phố vắng teo. Trong bóng tối gara, chiếc xe BMW sơn trắng vẫn bình chân như vại. Tarzan dừng lại, thở hổn hiển. Bên trong gara không một bóng người. Hai chiếc đèn pha cứ trố mắt nhìn hắn từ bên kia đường như muốn chất vấn về cuộc thăm viếng đột ngột.
Tarzan không tin vào sự bình an giả dối đó. Hắn có cảm giác rằng kẻ đã mở gara vừa biến sau những bụi cây đằng kia.
Đúng lúc đó Gaby cũng vừa chạy đến. Hai má cô bé nóng rực. Cô nói hổn hển:
- May… quá! Xe… vẫn còn!
- Ừ, chắc là bọn lưu manh chưa kịp…
Câu phán đoán của Tarzan tắt nghẽn nửa chừng. Mui chiếc BMW đột ngột bay lên như thể một con tàu vũ trụ bắn thẳng lên trần gara. Từ ổ máy “bệ phóng” của nó – lửa bắn tung toé. Sau ánh lửa là tiếng nổ khủng khiếp.
Tarzan dúi Gaby nằm bẹp gí xuống mặt đất, bất chấp cô bé đang run rẩy gào thét.
Tiếng sắt thép loảng xoảng, tiếng kính vỡ, tiếng những mảnh vụn bay tung toé trong gara. Tarzan nằm đè lên che chở Gaby, hai cánh tay ôm lấy đầu bạn làm lá chắn. Hắn tự nhủ rằng những mảnh vỡ chỉ còn có thể chạm vào các ngón chân cô bé. Nhưng hên làm sao, không có mảnh nào văng tới chỗ hai đứa. Cuối cùng mọi thứ cũng đã im lặng trở lại sau cơn tận thế. Tiếng quạ kêu nghe não nuột làm sao.
Tazran chồm dậy, giúp Gaby đứng lên:
- Có sao không Gaby? Xin lỗi là mình đã hơi mạnh tay, nhưng mình không muốn bạn bị thương.
Cô bé phủi quần áo, đùa:
- Mình đâu có sao, trừ những vết bẩn do chính bạn gây ra.
Hai đứa nhìn nhau bật cười. Nhưng Tarzan thừa hiểu Gaby cười để mà át đi nỗi sợ đang khiến cô chỉ muốn khóc òa lên.
Tarzan bất giác nắm hai nắm đấm. Chó má thật, chiếc ô tô đã bị phá hỏng hoàn toàn phần trước. Nghĩa là kẻ đánh bom đã nhằm vào ông Glockner! Giỡn mặt thiệt.
Gaby cũng ngưng bặt tiếng cười, thảng thốt:
- Ô tô nhà mình tan rồi, Tarzan!
- Ừ, nó không chạy được nữa rồi. Nhưng yên tâm đi Gaby. Ba bạn chắc đã đóng tiền bảo hiểm chiếc BMW. Vấn đề bọn đặt bom… Hừm, không lẽ chúng muốn cảnh cáo ba bạn? Bạn cứ ở lại đây nha. Để mình lại đó xem sao.
Tarzan băng qua đường bước vào gara. Không gian nồng nồng mùi sắt thép cháy khét. Phía bên ngoài, đám đông đã bắt đầu xúm xít quanh bà Glockner cũng vừa chạy tới, mắt đầy hốt hoảng.
Hắn đến gần khoang máy. Đúng là toàn bộ đầu xe bị phá hủy hoàn toàn. Kính cửa xe bên vô-lăng vỡ vụn, mảnh rơi đầy trên ghế. Có lẽ hung thủ đã cạy khóa mui xe rồi đặt bom dưới mui. Và trái bom được cho nổ theo hai cách: hoặc điều khiển từ xa hoặc đặt đồng hồ hẹn giờ.
Tarzan đủ khôn ngoan để không chạm tay vào bất cứ vật gì. Hắn ra khỏi gara và lặng lẽ đi về hướng đám đông tụ tập. Bước chân hờ hững của hắn đột nhiên nhảy dựng như bị chạm điện. Trời ạ, cách đám đông khoảng hai trăm mét, hắn thấy rõ một nhân vật đang kéo nón sùm sụp xuống che bộ mặt gian ác. Nhân vật thần bí đó chính là gã Mắt Cá chớ ai!
Ê, gã dựng cổ áo măng-tô, ung dung trèo lên chiếc Mustang hạng bét mà Tarzan đã từng đưa vô bộ nhớ. Chỉ có điều trên buồng lái chiếc Mustang bữa nay có tới hai người.
Chiếc Mustang phóng vụt đi. Đầu Tarzan căng như búa bổ. Nếu gã Mắt Cá không phải hung thủ đánh bom thì cũng là đồng lõa của bọn tội phạm, Tarzan tin như vậy. Gã chẳng thèm tò mò trong khi những người khác sẵn sàng mua vé để được xem xác chiếc xe BMW. Và gã đã chuồn nhẹ, làm như chuyện này không can hệ gì tới gã... Trời ạ, cái số xe của gã, hắn bỏ qua mất rồi.
Tarzan dừng lại bên cạnh bà Glockner và Gaby. Lần đầu tiên hắn thấy bà thanh tra rơm rớm nước mắt. Hắn nói:
- Trái bom không lớn lắm, thưa cô. Sức công phá của nó chỉ tập trung vào mui xe và khoang máy. Có thể cú bom này hoàn toàn không nhằm vào chú Glockner, thưa cô. Chỉ là thuần tuý ngẫu nhiên thôi…
Bà Glockner rùng mình:
- Cô sợ cho chú Glockner. Thú thật là cô rất sợ…
- Chỉ có một gã muốn tự sát mới đối đầu với chú, cô yên tâm.
Tarzan khuyên bà Glockner bình tĩnh nhưng còn lâu hắn mới bớt rối bời. Coi, rõ ràng là địch thủ đã chơi trò hư thực khôn lường. Tên khủng bố giả đò tung tin nổ bom ở trường học nhưng mục tiêu chính lại là cái xe hơi của viên thanh tra cảnh sát. Nếu quả thực như vậy thì gã quá cao tay ấn, hay… Ừ nhỉ, hay đây chỉ là hai vụ đánh bom của hai kẻ khủng bố khác nhau.
Hắn cả quyết:
- Phải báo tin cho chú Glockner, càng sớm càng tốt ạ!
*
Thanh tra Glockner đã về tới nhà. Các chuyên gia chất nổ trong ban điều tra đặc biệt của ông đang nghiên cứu xác chiếc BMW. Kết quả bước đầu cho thấy chất nổ được sử dụng vẫn là thứ mà bọn đặt bom bí hiểm thường dùng.
Ông nói một câu làm Tarzan bất ngờ:
- Cái kẻ tự xưng là Lorchen và “xin hôn” cô thư kí của trường cháu có thể là một con vẹt…
- Lại có chuyện đó nữa sao chú?
- Ừ! Chú đã làm việc rất kĩ với cô Weinrich ở văn phòng nhà trường. “Con vẹt” đó có thể là một dấu vết quan trọng, cũng có thể chỉ là trò nhại tiếng để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta.
- Chú có tin rằng kẻ gọi điện cũng thuộc nhóm khủng bố không ạ?
- Có vẻ đúng như vậy đó. Nhất là sau vụ nổ này. Bọn tội phạm thừa biết chú đang chủ trì cuộc điều tra về những vụ đánh bom. Vì vậy chúng đã tung một cú phôn giả để kìm chân chú ở trường học và cho nổ thực sự tại gara xe của chú.
Tarzan vẫn băn khoăn:
- Tuy nhiên ở đây còn có một khả năng khác nữa, thưa chú.
- Cháu cứ nói…
- Vụ dọa đánh bom ở trường có thể do bọn khủng bố. Còn vụ đánh bom ở đây chắc chắn do bọn tội phạm có hiềm khích với chú. Có thể chúng chẳng liên quan gì với nhau. Và nếu vậy thì chú có nghi ngờ ai không ạ?
Glockner nhíu mày:
- Lập luận của cháu có vẻ thuyết phục đấy. Có điều do nghề nghiệp mà chú đã mua thù chuốc oán với biết bao nhiêu kẻ.
- Cháu đang nghĩ tới một gã đàn ông cỡ bốn mươi tuổi. Cằm nhọn và nước da trắng nhợt. Gã không có lông mày lông mi và cặp mắt lạnh tanh như mắt cá. Lúc nào gã cũng lái một chiếc Mustang đời cũ.
- Sự mô tả của cháu không gợi ở chú điều gì cả. Nhưng gã là ai vậy?
- Cháu có cảm giác là gã đã phá ô tô của chú.
Tarzan kể lại đầu đuôi nhận xét của mình. Thanh tra Glockner lắc đầu:
- Chú chưa đối đầu với một tên tội phạm có nhân dạng như thế bao giờ. Theo cháu, điều duy nhất khiến Mắt Cá đáng nghi ngờ là sự thờ ơ của hắn đối với vụ nổ ở gara của chú chớ gì. Nếu là một ai khác nói với chú về điều này thì chú có thể nghĩ: Như vậy không có nghĩa gã chính là hung thủ… Nhưng, với cháu thì lại khác. Chú sẽ rất lưu tâm tới gợi ý của cháu. Chú tin ở bản năng của cháu.
Giọng Gaby lanh lảnh ngoài cửa:
- Mời các ngài thám tử tham dự bữa ăn gia đình ạ. Mẹ đã dọn lên rồi.
Không khí lúc này vui vẻ hơn. Món đậu hầm thịt ba rọi ngon tuyệt. Trong khi bốn người đang dùng bữa thì chuông điện thoại réo vang.
Thanh tra Glockner nhấc máy. Ông nghe rồi đáp:
- Được, tôi sang đó ngay!
Khuôn mặt ông bỗng căng thẳng hơn khi buông máy xuống:
- Bọn cướp vừa liều lĩnh tấn công một bà già ngay giữa ban ngày. Số nhà 18 phố Hebel.
Tarzan giật nảy mình:
- Có phải nhà đó ở gần gara xe của chú không ạ?
Glockner gật đầu:
- Xa hơn một chút. Cháu có thể đi cùng. Chú nghĩ chú sẽ cần cháu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất