Quyển 21 Chương 8: THEO DẤU VẾT… VẸT
Gaby và Karl bước vào một cửa hiệu động vật nuôi làm cảnh. Hai đứa đã quan sát kĩ và thấy trong cửa hiệu không có một khách hàng nào. Chúng tới bên một bà béo tròn đứng sau quầy trả tiền đang đóng gói từng kí thức ăn cho chim. Ngó bà khá phúc hậu.
- Chào bác!
- Chào các cháu.
- Tụi cháu muốn hỏi thăm một chuyện nhỏ ạ.
- Nói đi, cô bé xinh đẹp.
Gaby lựa lời:
- Hi vọng bác giúp được tụi cháu. Tụi cháu cần tìm một người thanh niên muốn nhượng lại con vẹt của anh ta cho tụi cháu. Cháu không biết địa chỉ của anh ta vì… thưa bác, mảnh giấy cho tên họ và số nhà anh ta đưa, cháu lỡ làm rơi mất rồi.
Cô bé ngừng lại một tí để giấu nỗi ngượng ngùng mỗi khi bắt buộc phải “kể” những câu chuyện cổ tích kiểu TKKG. Rồi cô lại tiếp tục:
- May ra thì bác biết anh ta. Biết đâu anh ta đã từng mua con vẹt ở đây. Con vẹt đó ngộ lắm bác ạ. Nó biết nói tiếng người, nó hay nói: “Tôi tên là Lorchen, cho hôn một cái”.
Người đàn bà mỉm cười:
- Con Lorchen chớ gì ? Ở đây ai mà không biết con vẹt ấy. Nó là một niềm vui tuyệt vời. Chủ của nó là ông Gartz.
Khỏi phải nói, tim Gaby đập thình thịch. Coi, mới ghé qua một cửa hiệu đầu tiên, mới thăm dò một câu… mà cô đã được mục đích. Cô bé hạ mi mắt thổi bay món tóc mái vẫn lòa xòa trước trán, vẻ hơi bối rối:
- Hình như Gartz là tên anh ta. Cháu cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng hình dáng anh ta thì cháu nhớ, kì dị lắm.
Gaby cố gắng nhắc lại lời Tarzan đã miêu tả về nhân dạng kẻ tình nghi qua điện thoại. Quả nhiên người đàn bà gật đầu lia lịa:
- Đúng là Richard Gartz đấy. Anh ta mua con Lorchen cách đây nửa năm. Nhưng… lạ nhỉ, tôi không nghĩ rằng anh ta có ý định bán con vẹt. Mới hôm qua anh ta còn ghé đây để mua thức ăn cho nó cơ mà.
Máy Tính Điện Tử thấy cần phải can thiệp ngay. Trời ạ, lỡ Công Chúa mà ú ớ thì “bể” hết. Nó trổ tài ăn nói:
- Vâng, thưa bác, chưa chắc việc mua bán đã thành. Vì anh ta có thể đã thay đổi ý định. Nhưng rất mừng là tụi cháu đã biết được chỗ mua đồ ăn cho con Lorchen nếu mua được nó. Bác có biết anh ta ở đâu không ạ?
Người đàn bà chỉ nhớ phố, không nhớ số nhà. Đó là một khu dân cư ở cách nhà cô Elly Burkert không xa.
Hai đứa cảm ơn người đàn bà và ra phố. Karl ngước mặt lên trời:
- Thành công ngoài sức tưởng tượng. Gaby thử nghĩ coi: Nếu Gartz là một tên khủng bố thực sự thì gã đã phạm một sai lầm tệ hại khi gọi cú phôn đe dọa đánh bom trường mình. Gã đã ngu xuẩn gọi từ tư gia, và con Lorchen mới chõ mõm vào nói ké. Có thể lần này sợ bị con vẹt tiết lộ tung tích, Gartz đã mò ra nhà ga phôn cho chắc ăn và bị Burkert nhìn thấy.
Gaby gật đầu:
- Tuyệt vời! Tarzan và Kloesen sẽ rất ngạc nhiên về khám phá của tụi mình. Mấy giờ rồi hở quân sư?
- Chưa tới năm giờ chiều.
Cô bé cười thích thú:
- Vậy là hai đứa mình đã đi trước đại ca một bước rồi đó!
*
Sáu rưỡi chiều.
Tứ quái lên đường tới địa chỉ mà Gaby và Karl đã có công tìm ra, theo dấu vết… vẹt. Bốn con ngựa sắt rong ruổi về phía phố Cá Heo.
Giọng Công Chúa trách móc:
- Đại ca này, sao bạn chẳng phấn khởi chút nào vậy?
Tarzan tròn xoe mắt:
- Hả? Mình phải phấn khởi vì lí do gì vậy?
- Vì thành tích điều tra của Karl và mình. Này nhé, chớp mắt một cái bọn mình đã biết gã tên Gartz, sống trên phố Cá Heo. Bao nhiêu đó cũng đủ cho…
- Mình phấn khởi quá đi chớ. Bạn và Karl đã lập công lớn khi tìm ra Richard Gartz và con Lorchen của gã. Có điều, mình đang mải nghĩ những việc đang đợi tụi mình, nên đâu có thời giờ để vuốt ve nựng nịu.
Gaby kêu lên:
- Bạn nói ai muốn nựng nịu hả? Làm như người ta là con vẹt, chỉ thích được nựng nịu không bằng. Nhưng tối thiểu đại ca phải biết rằng những người khác đã làm việc cực kì.
Tarzan cười tươi:
- Thì mình đâu nghi ngờ điều đó. Tụi mình ai cũng đều có mặt mạnh riêng. Coi Willi đó, ở bên bàn ăn còn ai “cực kì” hơn cậu ta chớ!...
Gaby bất chợt phóng vọt lên, véo mạnh vào cánh tay Tarzan khiến hắn đau kêu trời.
Cô bé cười khoái chí:
- Mình giống loài vẹt ở điểm này. Mình biết mổ những anh chàng lếu láo.
Đã tới phố Cá Heo. Con đường toàn những dãy nhà thô sơ chẳng bao giờ được chăm sóc tu sửa. Dưới một ngọn đèn đường tắt ngóm, Tarzan phát hiện thấy một cặp nam nữ đang tâm sự trong bóng tối. Hắn thắng xe kế bên họ.
- Xin chào, anh chị có biết ông Richard Gartz ở nhà nào không?
Người con trai đáp:
- Số nhà 22, bên phải.
- Cảm ơn!
Tarzan lại leo lên xe phóng tiếp, ba quái kia nối đuôi thành một hàng. Nhà số 22 nằm ở góc phố, trước cửa sổ là những bụi cây trơ trụi. Mảnh vườn bé tí teo đến mức có thể điểm danh từng cọng cỏ gà. Ngay cạnh nhà là một con hẻm không tên rẽ khỏi phố Cá Heo.
Tarzan rẽ vào, dừng trong hẻm. Tiếng Karl phía sau thì thầm:
- Gartz đang ở nhà, có đèn sáng sau cửa sổ.
Nó vừa dứt tiếng thì đèn trên cửa trước bật lên. Rồi cửa mở toang, một người đàn bà trạc năm mươi tuổi bệ vệ bước ra. Cách di chuyển của bà ta ngó như một tủ áo bằng gỗ lim biết cử động.
Tarzan chiếu tướng người đàn bà không sót một chi tiết. Từ mái tóc hoa râm mỏng lượn sóng, bộ mặt to bè, mắt sâu hoắm đến cánh tay hộ pháp núc ních nhấc chiếc va-li to tướng một cách nhẹ nhàng như một phụ nữ bình thường nâng nhẹ xắc tay.
Người đàn bà trụ trên tấm thảm chùi chân, quay đầu lại nói oang oang:
- Tại sao taxi vẫn chưa đến? Con đã dặn xe đến ngay đó chớ?
Một âm thanh nhừa nhựa trong nhà bay ra, vẻ khó chịu:
- Thưa má, đã!
- Thế là tốt. Nhớ tưới cây nghe chưa?
- Vâng, thưa má.
- Một tuần sau ta mới trở về. Ta muốn con phải dọn sạch cái phòng “sở thích” ấy. Hiểu chưa Richard? Đừng để ba thứ của nợ đó làm bẩn mắt ta. Dạ lớn cho ta nghe rõ, Richard?
- Dạ!
- Này, con vẫn chưa dặn má chào dì Anna hộ con đó.
- Dạ, nhờ má chào dì giúp con.
- Không được dạy con Lorchen chửi tục, hiểu chưa?
- Thưa má, hiểu lắm rồi!
Bà Gartz nghiêng đầu ngó ra phố. Xe taxi vẫn chưa thấy tăm hơi. Trời ạ, cách đối thoại của bà ta chứng tỏ Richard chỉ là một con búp bê không hơn không kém. “Cậu bé” có vẻ thèm sữa, thèm đồ chơi và thường xuyên bị mẹ nhắc nhở chuyển rửa mặt rửa tai. Có thật “Richard bé bỏng” của bà ta “cù lần” thế không, hay là gã đóng kịch ngây ngô để rúc vô cái phòng “sở thích” gì đó giở trò khủng bố thành phố?
Bà Gartz lại tiếp tục mở… đài:
- Con đi cắt tóc được rồi đấy, Richard.
- Ôi, thưa má, con không thích tóc ngắn.
- Nhưng ta thích, hiểu chưa? Một cậu bé xinh như con phải cắt tóc ngắn mới không xấu trai đi. Tốt nhất là thứ hai con đến ngay tiệm ông Volkhartt, nói má gửi lời thăm ông ấy. Và nhớ nói ông ấy cắt tóc cho con giống như ba con ngày xưa ấy.
Richard rên rỉ:
- Má ơi, ba bị hói đầu mà. Chẳng lẽ con phải cạo trọc lóc.
- Vì tình yêu đối với má, con phải làm như vậy. Đúng không, Richard. Ồ, xe taxi giờ này mới đến kìa. Má sẽ cho thằng tài xế một trận thay cho tiền thưởng. Ê Richard, ra hôn má một cái chia tay nào…
Mái tóc đỏ quạch bờm xờm ló ra. Rõ ràng Burkert tả không sai. Thằng thanh niên dị dạng như người ngoài Trái Đất với cái mũi mỏ vịt trên bộ mặt cáo ngó thật khủng khiếp.
Tarzan núp trong hẻm nói nhỏ:
- Xin chào “Richard bé bỏng”!
Gaby bụm miệng cười cùng lúc với chiếc taxi vừa đậu lại. Tiếng máy xe lớn đến nỗi tiếng cười của cô trở nên nhỏ xíu.
Kìa, Richard đang gom hết tàn lực khiêng cái va-li to tướng ra xe. Gã nhón chân ấn cái mũi mỏ vịt vào một bên má nung núc thịt của bà Gartz. Chiếc xe lăn bánh.
Còn lâu Richard mới thèm nhấc tay lên vẫy xe. Gã nhổ một bãi nước bọt xuống hè đường.
- Đồ cú già! Đi càng lâu càng tốt nha.
Gã phùng mang như ghê tởm rồi ngúng nguẩy đi vào nhà. Nhưng thật rủi cho Richard, trước khi gã đặt chân lên ngưỡng cửa, một bóng người đã bay qua tường rào chụp dính hai vai gã.
Tiếng Tarzan khô khốc:
- Tụi này cần nói chuyện phải quấy với ông bạn.
*
Người bước vào nhà sau cùng là Gaby. Cô bé khép chặt cửa lại.
- Tụi mày muốn gì?
Mắt Gartz lồi khỏi tròng, cái mồm chứa đầy hàng răng bàn nạo của gã nhe ra.
- Tụi bay thuộc băng cướp nào?
Tarzan cười gằn:
- Tụi tôi chỉ muốn cướp… một bí mật nhỏ ở đây.
Thằng “người hỏa tinh” bắt đầu cục cựa. Nhưng làm sao gã nhúc nhích nổi, cánh tay sắt của Tarzan như một gọng kềm. Gã há hốc:
- Tao không biết bí mật nào hết.
- Có đó Richard. Tụi này từng lại nạn nhân của ông bạn, xin nói luôn, tụi tôi là học sinh trường nội trú.
Tròn Vo nhún vai:
- Riêng tôi thì mang ơn ông bạn không biết ngày nào mới trả được. Cú dọa bom tuyệt đến mức lớp tôi được nghỉ ba tiết học liên tiếp, nhờ vậy mà thoát được bài kiểm tra toán.
Bộ mặt lưỡi cày của Gartz trắng như sáp:
- Cú… dọa… bom ư?
Tarzan nhếch mép:
- Khỏi vờ vĩnh, Richard. Số ông bạn “con rệp” rồi, à quên, ông bạn có số… con vẹt thì đúng hơn. Khi không đi dọa khủng bố cả một ngàn học sinh mà lại còn để cho con vẹt Lorchen chõ mỏ vào. Tại sao không chịu ra nhà ga gọi như hôm nay, dọa cảnh sát ở Tổng nha tha hồ mà không bị lộ một tí ti tung tích.
- Mày… mày… lảm nhảm gì thế?
- Gartz này, khi đã làm được cho thiên hạ hoảng sợ thì cảm giác thế nào nhỉ?
Gartz lập tức vung cánh tay áo rộng thùng thình ra phía cửa như phất cờ hiệu:
- Cút! Nếu không tao sẽ mời cảnh sát.
Tarzan cười ngất:
- Tụi tao sẽ làm công việc đó liền đây. Cảnh sát đang muốn gặp mặt ông bạn đấy, đồ bẩn thỉu.
Hắn lừng lững áp sát làm Gartz run lẩy bẩy và dọa dẫm:
- Nào, bây giờ tụi này chỉ cần duy nhất một câu trả lời: ông bạn là kẻ “nổ” bom duy nhất hay là thành viên của nhóm đặt bom? Nói!
- Xin nói rõ…
- Ở thành phố này đã xảy ra khá nhiều vụ nổ. Vụ nào là của ông bạn?
- Đâu có nổ. Tôi… tôi chỉ gọi… có hai cú điện đó thôi.
Tarzan gật gù. Địch thủ lúc này coi như ngã ngựa. Chớ gì nữa, lúc này Tarzan có hỏi gì gã cũng phun ra.
- Hồi nãy tôi thấy mẹ anh đi.
- Ừ…
- Nhà anh có mấy phòng, kể coi đi!
- Ba phòng. Phòng của tôi. Phòng khách. Phòng ngủ của mẹ tôi.
- Lorchen ở đâu?
- Con vẹt ở trong bếp.
Mắt Gartz đảo sòng sọc. Gã chưa đoán được đối phương định giở trò gì thì Tarzan bồi thêm:
- Còn thiếu một phòng. Ông bạn quên phòng… “sở thích” rồi ư?
- Kh… kh… không!
- Anh có vẻ nói dối chưa rành lắm. Thông thường một sào huyệt bí mật người ta thường thiết kế dưới tầng hầm. Tụi tôi muốn biết đường xuống tầng hầm. Được chớ?
Tròn Vo ré lên:
- Chỗ kia có một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Gartz đưa hai tay ôm mặt:
- Nhưng… Phòng sở thích bị khóa rồi. Mẹ… mẹ tôi đem chìa theo.
Tarzan vỗ vai gã thân mật:
- Đem chìa theo thì mình phá khóa. Đâu có gì khó khăn phải không Richard bé bỏng xinh trai?
- Kh… kh… kh…
- À, ông bạn định nói “không sao” hả? Tốt, cực tốt, biết điều đó!
Công Chúa cười khúc khích:
- Đại ca học nghề thông dịch từ bao giờ vậy?
- Từ khi hội ngộ Gartz. Tụi mình rành quý tử Richard quá mà. Anh ta nhát đến mức đem bom đi hù thiên hạ chỉ có… hai lần. Chà chà, nhưng cái vụ “phòng sở thích” thì rõ ràng anh ta không nhát. Anh ta ếm kĩ sào huyệt như sợ chúng ta phát hiện trong đó chứa cả một kho bom. Này Richard, xin giới thiệu, Gaby Glockner cô nương đây là ái nữ của thanh tra Glockner, đối tượng của một vụ khủng bố bằng bom hẹn giờ. Nếu tụi tôi phát hiện ra anh không chỉ dọa suông mà còn chế tạo bom và sử dụng chúng thì kết cục sẽ khủng khiếp đối với anh đó.
Tứ quái lôi cậu ấm Richard xềnh xệch vào bếp. Đúng y chang con vẹt Lorchen đang múa mỏ trên một thanh gỗ bẩn thỉu. Khó mà không khen ngợi Lorchen. Toàn thân nó màu xanh lục và xanh lơ, lông đầu đỏ, ức vàng tuyệt diệu. Nó tỏ ra cực kì hiếu khách:
- Xiiin chào, xiiin chào!
- Chao ôi là lịch sự. Hơn hẳn ông chủ của mày.
Trái tim Gaby như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô bé âu yếm vuốt ve con vẹt. Lorchen sung sướng nghiêng đầu, mắt long lanh:
- Tôi tên là Gaby. Cho hôn một cái.
Con vẹt hiểu ý rúc đầu vào má cô bé. Tarzan biết rằng cuộc phiêu lưu của Gaby sớm chấm dứt ở đây. Hắn nháy mắt với hai thằng con trai. Ba đứa hầu như lè lưỡi một lượt.
Quả nhiên Công Chúa tuyên bố:
- Các bạn cứ xuống tầng hầm đi. Mình ở lại đây với Lorchen.
Gartz được điệu đến một cánh cửa có tấm bảng nhỏ: “PHÒNG SỞ THÍCH”. Ngay ổ khóa, cái chìa vẫn cắm tòn teng. Tarzan cười nhạt:
- Chà, vậy đó. Rõ ràng bà già ông bạn đã bỏ chìa khóa lại để cho ông bạn làm vệ sinh căn phòng kìa. Sao? Ông giấu những thứ gì trong đó vậy?
Đầu gối Richard như quỵ xuống. Gã có vẻ sắp bất tỉnh đến nơi.
Tarzan không một giây chần chờ đá tung cửa.
Đèn được bật sáng. Coi, trên những cái giá, ghế dài, ghế đẩu, bàn phế thải… bày la liệt những thứ làm người lương thiện ngó đến phải hết hồn. Quân sư Karl soi mục kỉnh lẩm nhẩm đọc dòng chữ trên một cái rương:
- “Thuốc nổ cực mạnh”, trời đất!
Nó tiếp tục chiếu tướng những chiếc hộp và rương sắt khác:
- Thuốc súng! Chất nổ! Tài sản quân đội liên bang!... Trời ạ! Nguy cơ nổ!... Lạy Chúa, tụi mình giống như đang đứng giữa bãi mìn.
Tarzan tối sầm mặt:
- Đúng là “sở thích” mọi rợ của một tên khủng bố.
Hắn giơ cao nắm đấm lên nhưng rồi lại… hạ xuống. Ngó điệu bộ Tóc Đỏ kìa, cái thằng thanh niên dị dạng từng dọa dẫm cả thành phố da thịt tái nhợt. Cú đấm thép của Tarzan có thể làm gã chết như chơi. Chúa ơi, hắn hình dung kẻ đánh bom chiếc BMW của thanh tra Glockner khác kia! Còn cái gã “Richard bé bỏng” này thì…
*
Cú phôn của Tarzan được đáp lễ sau mười lăm phút. Thanh tra Glockner xuất hiện rất kịp thời. Các nhân viên an ninh của ông kèm Richard Gartz chặt chẽ tới mức gã dù có cánh bay cũng không thoát.
Ông Glockner hắng giọng với bốn quái:
- Hừm. Ta không ngờ các con lại tự mình hành động. Tội này rất đáng bị phạt… một chầu kem!
Ông ngừng một giây âu yếm nhìn đám trẻ rồi nói tiếp với vẻ hài lòng:
- Các con thật tuyệt vời. Chỉ có điều, cách đây đúng một giờ, một trái bom nữa lại nổ. Chúng ta phải chờ cuộc thẩm vấn Gartz xem sao.
Tarzan chới với:
- Bom nổ ở đâu hả chú?
- Ở nhà nghỉ cuối tuần của thẩm phán Detmar Timm. Ông Timm là nhân vật đứng đầu tòa án bang. Trái bom này tuy không gây thiệt hại về nhân mạng nhưng đã gây thiệt hại lớn về của cải.
- Cháu có cảm giác mục tiêu của tên khủng bố sau này đều nhắm vào các nhà chức trách. Chẳng lẽ gã Gartz lại có mối tư thù với chú, với ủy viên công tố Simbock và ông thẩm phán Timm sao?
- Các đồng nghiệp của chú cũng nghĩ vậy. Kẻ đánh bom đang nhằm vào chúng tôi.
Tarzan thử người. Hắn thắc mắc:
- Vậy đó phải là một kẻ bị chú bắt, bị ông công tố ủy viên Simbock luận tội, bị thẩm phán Timm kết án. Richard Gartz có món nợ nào với chú không ạ?
Thanh tra Glockner đăm chiêu:
- Gã từng phá phách các ô tô vào ban đêm: cào xước sơn, bẻ cần ăng-ten, chọc lốp xe… gây thiệt hại cho các chủ xe. Cách đây ba, bốn năm rồi. Nhưng vụ này chắc chắn không xử ở tòa án bang. Hừm… Thôi, để coi coi. Quan trọng là tóm được gã rồi.
Tứ quái kéo nhau ra về trong tiếng càu nhàu la đói của Tròn Vo.
- Chào bác!
- Chào các cháu.
- Tụi cháu muốn hỏi thăm một chuyện nhỏ ạ.
- Nói đi, cô bé xinh đẹp.
Gaby lựa lời:
- Hi vọng bác giúp được tụi cháu. Tụi cháu cần tìm một người thanh niên muốn nhượng lại con vẹt của anh ta cho tụi cháu. Cháu không biết địa chỉ của anh ta vì… thưa bác, mảnh giấy cho tên họ và số nhà anh ta đưa, cháu lỡ làm rơi mất rồi.
Cô bé ngừng lại một tí để giấu nỗi ngượng ngùng mỗi khi bắt buộc phải “kể” những câu chuyện cổ tích kiểu TKKG. Rồi cô lại tiếp tục:
- May ra thì bác biết anh ta. Biết đâu anh ta đã từng mua con vẹt ở đây. Con vẹt đó ngộ lắm bác ạ. Nó biết nói tiếng người, nó hay nói: “Tôi tên là Lorchen, cho hôn một cái”.
Người đàn bà mỉm cười:
- Con Lorchen chớ gì ? Ở đây ai mà không biết con vẹt ấy. Nó là một niềm vui tuyệt vời. Chủ của nó là ông Gartz.
Khỏi phải nói, tim Gaby đập thình thịch. Coi, mới ghé qua một cửa hiệu đầu tiên, mới thăm dò một câu… mà cô đã được mục đích. Cô bé hạ mi mắt thổi bay món tóc mái vẫn lòa xòa trước trán, vẻ hơi bối rối:
- Hình như Gartz là tên anh ta. Cháu cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng hình dáng anh ta thì cháu nhớ, kì dị lắm.
Gaby cố gắng nhắc lại lời Tarzan đã miêu tả về nhân dạng kẻ tình nghi qua điện thoại. Quả nhiên người đàn bà gật đầu lia lịa:
- Đúng là Richard Gartz đấy. Anh ta mua con Lorchen cách đây nửa năm. Nhưng… lạ nhỉ, tôi không nghĩ rằng anh ta có ý định bán con vẹt. Mới hôm qua anh ta còn ghé đây để mua thức ăn cho nó cơ mà.
Máy Tính Điện Tử thấy cần phải can thiệp ngay. Trời ạ, lỡ Công Chúa mà ú ớ thì “bể” hết. Nó trổ tài ăn nói:
- Vâng, thưa bác, chưa chắc việc mua bán đã thành. Vì anh ta có thể đã thay đổi ý định. Nhưng rất mừng là tụi cháu đã biết được chỗ mua đồ ăn cho con Lorchen nếu mua được nó. Bác có biết anh ta ở đâu không ạ?
Người đàn bà chỉ nhớ phố, không nhớ số nhà. Đó là một khu dân cư ở cách nhà cô Elly Burkert không xa.
Hai đứa cảm ơn người đàn bà và ra phố. Karl ngước mặt lên trời:
- Thành công ngoài sức tưởng tượng. Gaby thử nghĩ coi: Nếu Gartz là một tên khủng bố thực sự thì gã đã phạm một sai lầm tệ hại khi gọi cú phôn đe dọa đánh bom trường mình. Gã đã ngu xuẩn gọi từ tư gia, và con Lorchen mới chõ mõm vào nói ké. Có thể lần này sợ bị con vẹt tiết lộ tung tích, Gartz đã mò ra nhà ga phôn cho chắc ăn và bị Burkert nhìn thấy.
Gaby gật đầu:
- Tuyệt vời! Tarzan và Kloesen sẽ rất ngạc nhiên về khám phá của tụi mình. Mấy giờ rồi hở quân sư?
- Chưa tới năm giờ chiều.
Cô bé cười thích thú:
- Vậy là hai đứa mình đã đi trước đại ca một bước rồi đó!
*
Sáu rưỡi chiều.
Tứ quái lên đường tới địa chỉ mà Gaby và Karl đã có công tìm ra, theo dấu vết… vẹt. Bốn con ngựa sắt rong ruổi về phía phố Cá Heo.
Giọng Công Chúa trách móc:
- Đại ca này, sao bạn chẳng phấn khởi chút nào vậy?
Tarzan tròn xoe mắt:
- Hả? Mình phải phấn khởi vì lí do gì vậy?
- Vì thành tích điều tra của Karl và mình. Này nhé, chớp mắt một cái bọn mình đã biết gã tên Gartz, sống trên phố Cá Heo. Bao nhiêu đó cũng đủ cho…
- Mình phấn khởi quá đi chớ. Bạn và Karl đã lập công lớn khi tìm ra Richard Gartz và con Lorchen của gã. Có điều, mình đang mải nghĩ những việc đang đợi tụi mình, nên đâu có thời giờ để vuốt ve nựng nịu.
Gaby kêu lên:
- Bạn nói ai muốn nựng nịu hả? Làm như người ta là con vẹt, chỉ thích được nựng nịu không bằng. Nhưng tối thiểu đại ca phải biết rằng những người khác đã làm việc cực kì.
Tarzan cười tươi:
- Thì mình đâu nghi ngờ điều đó. Tụi mình ai cũng đều có mặt mạnh riêng. Coi Willi đó, ở bên bàn ăn còn ai “cực kì” hơn cậu ta chớ!...
Gaby bất chợt phóng vọt lên, véo mạnh vào cánh tay Tarzan khiến hắn đau kêu trời.
Cô bé cười khoái chí:
- Mình giống loài vẹt ở điểm này. Mình biết mổ những anh chàng lếu láo.
Đã tới phố Cá Heo. Con đường toàn những dãy nhà thô sơ chẳng bao giờ được chăm sóc tu sửa. Dưới một ngọn đèn đường tắt ngóm, Tarzan phát hiện thấy một cặp nam nữ đang tâm sự trong bóng tối. Hắn thắng xe kế bên họ.
- Xin chào, anh chị có biết ông Richard Gartz ở nhà nào không?
Người con trai đáp:
- Số nhà 22, bên phải.
- Cảm ơn!
Tarzan lại leo lên xe phóng tiếp, ba quái kia nối đuôi thành một hàng. Nhà số 22 nằm ở góc phố, trước cửa sổ là những bụi cây trơ trụi. Mảnh vườn bé tí teo đến mức có thể điểm danh từng cọng cỏ gà. Ngay cạnh nhà là một con hẻm không tên rẽ khỏi phố Cá Heo.
Tarzan rẽ vào, dừng trong hẻm. Tiếng Karl phía sau thì thầm:
- Gartz đang ở nhà, có đèn sáng sau cửa sổ.
Nó vừa dứt tiếng thì đèn trên cửa trước bật lên. Rồi cửa mở toang, một người đàn bà trạc năm mươi tuổi bệ vệ bước ra. Cách di chuyển của bà ta ngó như một tủ áo bằng gỗ lim biết cử động.
Tarzan chiếu tướng người đàn bà không sót một chi tiết. Từ mái tóc hoa râm mỏng lượn sóng, bộ mặt to bè, mắt sâu hoắm đến cánh tay hộ pháp núc ních nhấc chiếc va-li to tướng một cách nhẹ nhàng như một phụ nữ bình thường nâng nhẹ xắc tay.
Người đàn bà trụ trên tấm thảm chùi chân, quay đầu lại nói oang oang:
- Tại sao taxi vẫn chưa đến? Con đã dặn xe đến ngay đó chớ?
Một âm thanh nhừa nhựa trong nhà bay ra, vẻ khó chịu:
- Thưa má, đã!
- Thế là tốt. Nhớ tưới cây nghe chưa?
- Vâng, thưa má.
- Một tuần sau ta mới trở về. Ta muốn con phải dọn sạch cái phòng “sở thích” ấy. Hiểu chưa Richard? Đừng để ba thứ của nợ đó làm bẩn mắt ta. Dạ lớn cho ta nghe rõ, Richard?
- Dạ!
- Này, con vẫn chưa dặn má chào dì Anna hộ con đó.
- Dạ, nhờ má chào dì giúp con.
- Không được dạy con Lorchen chửi tục, hiểu chưa?
- Thưa má, hiểu lắm rồi!
Bà Gartz nghiêng đầu ngó ra phố. Xe taxi vẫn chưa thấy tăm hơi. Trời ạ, cách đối thoại của bà ta chứng tỏ Richard chỉ là một con búp bê không hơn không kém. “Cậu bé” có vẻ thèm sữa, thèm đồ chơi và thường xuyên bị mẹ nhắc nhở chuyển rửa mặt rửa tai. Có thật “Richard bé bỏng” của bà ta “cù lần” thế không, hay là gã đóng kịch ngây ngô để rúc vô cái phòng “sở thích” gì đó giở trò khủng bố thành phố?
Bà Gartz lại tiếp tục mở… đài:
- Con đi cắt tóc được rồi đấy, Richard.
- Ôi, thưa má, con không thích tóc ngắn.
- Nhưng ta thích, hiểu chưa? Một cậu bé xinh như con phải cắt tóc ngắn mới không xấu trai đi. Tốt nhất là thứ hai con đến ngay tiệm ông Volkhartt, nói má gửi lời thăm ông ấy. Và nhớ nói ông ấy cắt tóc cho con giống như ba con ngày xưa ấy.
Richard rên rỉ:
- Má ơi, ba bị hói đầu mà. Chẳng lẽ con phải cạo trọc lóc.
- Vì tình yêu đối với má, con phải làm như vậy. Đúng không, Richard. Ồ, xe taxi giờ này mới đến kìa. Má sẽ cho thằng tài xế một trận thay cho tiền thưởng. Ê Richard, ra hôn má một cái chia tay nào…
Mái tóc đỏ quạch bờm xờm ló ra. Rõ ràng Burkert tả không sai. Thằng thanh niên dị dạng như người ngoài Trái Đất với cái mũi mỏ vịt trên bộ mặt cáo ngó thật khủng khiếp.
Tarzan núp trong hẻm nói nhỏ:
- Xin chào “Richard bé bỏng”!
Gaby bụm miệng cười cùng lúc với chiếc taxi vừa đậu lại. Tiếng máy xe lớn đến nỗi tiếng cười của cô trở nên nhỏ xíu.
Kìa, Richard đang gom hết tàn lực khiêng cái va-li to tướng ra xe. Gã nhón chân ấn cái mũi mỏ vịt vào một bên má nung núc thịt của bà Gartz. Chiếc xe lăn bánh.
Còn lâu Richard mới thèm nhấc tay lên vẫy xe. Gã nhổ một bãi nước bọt xuống hè đường.
- Đồ cú già! Đi càng lâu càng tốt nha.
Gã phùng mang như ghê tởm rồi ngúng nguẩy đi vào nhà. Nhưng thật rủi cho Richard, trước khi gã đặt chân lên ngưỡng cửa, một bóng người đã bay qua tường rào chụp dính hai vai gã.
Tiếng Tarzan khô khốc:
- Tụi này cần nói chuyện phải quấy với ông bạn.
*
Người bước vào nhà sau cùng là Gaby. Cô bé khép chặt cửa lại.
- Tụi mày muốn gì?
Mắt Gartz lồi khỏi tròng, cái mồm chứa đầy hàng răng bàn nạo của gã nhe ra.
- Tụi bay thuộc băng cướp nào?
Tarzan cười gằn:
- Tụi tôi chỉ muốn cướp… một bí mật nhỏ ở đây.
Thằng “người hỏa tinh” bắt đầu cục cựa. Nhưng làm sao gã nhúc nhích nổi, cánh tay sắt của Tarzan như một gọng kềm. Gã há hốc:
- Tao không biết bí mật nào hết.
- Có đó Richard. Tụi này từng lại nạn nhân của ông bạn, xin nói luôn, tụi tôi là học sinh trường nội trú.
Tròn Vo nhún vai:
- Riêng tôi thì mang ơn ông bạn không biết ngày nào mới trả được. Cú dọa bom tuyệt đến mức lớp tôi được nghỉ ba tiết học liên tiếp, nhờ vậy mà thoát được bài kiểm tra toán.
Bộ mặt lưỡi cày của Gartz trắng như sáp:
- Cú… dọa… bom ư?
Tarzan nhếch mép:
- Khỏi vờ vĩnh, Richard. Số ông bạn “con rệp” rồi, à quên, ông bạn có số… con vẹt thì đúng hơn. Khi không đi dọa khủng bố cả một ngàn học sinh mà lại còn để cho con vẹt Lorchen chõ mỏ vào. Tại sao không chịu ra nhà ga gọi như hôm nay, dọa cảnh sát ở Tổng nha tha hồ mà không bị lộ một tí ti tung tích.
- Mày… mày… lảm nhảm gì thế?
- Gartz này, khi đã làm được cho thiên hạ hoảng sợ thì cảm giác thế nào nhỉ?
Gartz lập tức vung cánh tay áo rộng thùng thình ra phía cửa như phất cờ hiệu:
- Cút! Nếu không tao sẽ mời cảnh sát.
Tarzan cười ngất:
- Tụi tao sẽ làm công việc đó liền đây. Cảnh sát đang muốn gặp mặt ông bạn đấy, đồ bẩn thỉu.
Hắn lừng lững áp sát làm Gartz run lẩy bẩy và dọa dẫm:
- Nào, bây giờ tụi này chỉ cần duy nhất một câu trả lời: ông bạn là kẻ “nổ” bom duy nhất hay là thành viên của nhóm đặt bom? Nói!
- Xin nói rõ…
- Ở thành phố này đã xảy ra khá nhiều vụ nổ. Vụ nào là của ông bạn?
- Đâu có nổ. Tôi… tôi chỉ gọi… có hai cú điện đó thôi.
Tarzan gật gù. Địch thủ lúc này coi như ngã ngựa. Chớ gì nữa, lúc này Tarzan có hỏi gì gã cũng phun ra.
- Hồi nãy tôi thấy mẹ anh đi.
- Ừ…
- Nhà anh có mấy phòng, kể coi đi!
- Ba phòng. Phòng của tôi. Phòng khách. Phòng ngủ của mẹ tôi.
- Lorchen ở đâu?
- Con vẹt ở trong bếp.
Mắt Gartz đảo sòng sọc. Gã chưa đoán được đối phương định giở trò gì thì Tarzan bồi thêm:
- Còn thiếu một phòng. Ông bạn quên phòng… “sở thích” rồi ư?
- Kh… kh… không!
- Anh có vẻ nói dối chưa rành lắm. Thông thường một sào huyệt bí mật người ta thường thiết kế dưới tầng hầm. Tụi tôi muốn biết đường xuống tầng hầm. Được chớ?
Tròn Vo ré lên:
- Chỗ kia có một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Gartz đưa hai tay ôm mặt:
- Nhưng… Phòng sở thích bị khóa rồi. Mẹ… mẹ tôi đem chìa theo.
Tarzan vỗ vai gã thân mật:
- Đem chìa theo thì mình phá khóa. Đâu có gì khó khăn phải không Richard bé bỏng xinh trai?
- Kh… kh… kh…
- À, ông bạn định nói “không sao” hả? Tốt, cực tốt, biết điều đó!
Công Chúa cười khúc khích:
- Đại ca học nghề thông dịch từ bao giờ vậy?
- Từ khi hội ngộ Gartz. Tụi mình rành quý tử Richard quá mà. Anh ta nhát đến mức đem bom đi hù thiên hạ chỉ có… hai lần. Chà chà, nhưng cái vụ “phòng sở thích” thì rõ ràng anh ta không nhát. Anh ta ếm kĩ sào huyệt như sợ chúng ta phát hiện trong đó chứa cả một kho bom. Này Richard, xin giới thiệu, Gaby Glockner cô nương đây là ái nữ của thanh tra Glockner, đối tượng của một vụ khủng bố bằng bom hẹn giờ. Nếu tụi tôi phát hiện ra anh không chỉ dọa suông mà còn chế tạo bom và sử dụng chúng thì kết cục sẽ khủng khiếp đối với anh đó.
Tứ quái lôi cậu ấm Richard xềnh xệch vào bếp. Đúng y chang con vẹt Lorchen đang múa mỏ trên một thanh gỗ bẩn thỉu. Khó mà không khen ngợi Lorchen. Toàn thân nó màu xanh lục và xanh lơ, lông đầu đỏ, ức vàng tuyệt diệu. Nó tỏ ra cực kì hiếu khách:
- Xiiin chào, xiiin chào!
- Chao ôi là lịch sự. Hơn hẳn ông chủ của mày.
Trái tim Gaby như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô bé âu yếm vuốt ve con vẹt. Lorchen sung sướng nghiêng đầu, mắt long lanh:
- Tôi tên là Gaby. Cho hôn một cái.
Con vẹt hiểu ý rúc đầu vào má cô bé. Tarzan biết rằng cuộc phiêu lưu của Gaby sớm chấm dứt ở đây. Hắn nháy mắt với hai thằng con trai. Ba đứa hầu như lè lưỡi một lượt.
Quả nhiên Công Chúa tuyên bố:
- Các bạn cứ xuống tầng hầm đi. Mình ở lại đây với Lorchen.
Gartz được điệu đến một cánh cửa có tấm bảng nhỏ: “PHÒNG SỞ THÍCH”. Ngay ổ khóa, cái chìa vẫn cắm tòn teng. Tarzan cười nhạt:
- Chà, vậy đó. Rõ ràng bà già ông bạn đã bỏ chìa khóa lại để cho ông bạn làm vệ sinh căn phòng kìa. Sao? Ông giấu những thứ gì trong đó vậy?
Đầu gối Richard như quỵ xuống. Gã có vẻ sắp bất tỉnh đến nơi.
Tarzan không một giây chần chờ đá tung cửa.
Đèn được bật sáng. Coi, trên những cái giá, ghế dài, ghế đẩu, bàn phế thải… bày la liệt những thứ làm người lương thiện ngó đến phải hết hồn. Quân sư Karl soi mục kỉnh lẩm nhẩm đọc dòng chữ trên một cái rương:
- “Thuốc nổ cực mạnh”, trời đất!
Nó tiếp tục chiếu tướng những chiếc hộp và rương sắt khác:
- Thuốc súng! Chất nổ! Tài sản quân đội liên bang!... Trời ạ! Nguy cơ nổ!... Lạy Chúa, tụi mình giống như đang đứng giữa bãi mìn.
Tarzan tối sầm mặt:
- Đúng là “sở thích” mọi rợ của một tên khủng bố.
Hắn giơ cao nắm đấm lên nhưng rồi lại… hạ xuống. Ngó điệu bộ Tóc Đỏ kìa, cái thằng thanh niên dị dạng từng dọa dẫm cả thành phố da thịt tái nhợt. Cú đấm thép của Tarzan có thể làm gã chết như chơi. Chúa ơi, hắn hình dung kẻ đánh bom chiếc BMW của thanh tra Glockner khác kia! Còn cái gã “Richard bé bỏng” này thì…
*
Cú phôn của Tarzan được đáp lễ sau mười lăm phút. Thanh tra Glockner xuất hiện rất kịp thời. Các nhân viên an ninh của ông kèm Richard Gartz chặt chẽ tới mức gã dù có cánh bay cũng không thoát.
Ông Glockner hắng giọng với bốn quái:
- Hừm. Ta không ngờ các con lại tự mình hành động. Tội này rất đáng bị phạt… một chầu kem!
Ông ngừng một giây âu yếm nhìn đám trẻ rồi nói tiếp với vẻ hài lòng:
- Các con thật tuyệt vời. Chỉ có điều, cách đây đúng một giờ, một trái bom nữa lại nổ. Chúng ta phải chờ cuộc thẩm vấn Gartz xem sao.
Tarzan chới với:
- Bom nổ ở đâu hả chú?
- Ở nhà nghỉ cuối tuần của thẩm phán Detmar Timm. Ông Timm là nhân vật đứng đầu tòa án bang. Trái bom này tuy không gây thiệt hại về nhân mạng nhưng đã gây thiệt hại lớn về của cải.
- Cháu có cảm giác mục tiêu của tên khủng bố sau này đều nhắm vào các nhà chức trách. Chẳng lẽ gã Gartz lại có mối tư thù với chú, với ủy viên công tố Simbock và ông thẩm phán Timm sao?
- Các đồng nghiệp của chú cũng nghĩ vậy. Kẻ đánh bom đang nhằm vào chúng tôi.
Tarzan thử người. Hắn thắc mắc:
- Vậy đó phải là một kẻ bị chú bắt, bị ông công tố ủy viên Simbock luận tội, bị thẩm phán Timm kết án. Richard Gartz có món nợ nào với chú không ạ?
Thanh tra Glockner đăm chiêu:
- Gã từng phá phách các ô tô vào ban đêm: cào xước sơn, bẻ cần ăng-ten, chọc lốp xe… gây thiệt hại cho các chủ xe. Cách đây ba, bốn năm rồi. Nhưng vụ này chắc chắn không xử ở tòa án bang. Hừm… Thôi, để coi coi. Quan trọng là tóm được gã rồi.
Tứ quái kéo nhau ra về trong tiếng càu nhàu la đói của Tròn Vo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất