Quyển 22 Chương 8: TRÁNH VỎ DƯA GẶP VỎ DỪA
Đây có lẽ là lần thứ 1001 Kloesen chắp tay lầm rầm cầu nguyện. Chớ gì nữa, nó và gia đình Zeisig bị “kẹt” giữa vòng vây bít bùng của xe cảnh sát thì làm sao truy tìm tung tích Tarzan đây.
Nó liếc qua quân sư Karl. Thằng cận thị nheo nheo mắt thì thầm:
- Bớt van xin Thượng đế đi. Ngài đã chuẩn y rồi kìa, thấy không? Mày nghe cha nội sĩ quan cảnh sát cầm máy bộ đàm nói gì kìa!
Tròn Vo mừng hết lớn. Nó giả vờ ngó mây lơ đãng trong khi lỗ tai thu gọn mọi ngôn ngữ của người đội trưởng cảnh sát. Anh ta hét vào máy oang oang:
- Ngài nói gì hả ngài chánh thanh tra? Đường tới làng Lerchenau bị bỏ trống à? Đã có một xe tuần tra túc trực ở đó kia mà? Hả? Ồ tôi không thể cho bất cứ xe nào rời khỏi đây được. Chà chà, để tôi suy nghĩ đã. Hay là cho xe “Berta 4” bổ sung…
Mắt Tròn Vo sáng lên. Nó nhanh chóng chuồn về phía chiếc Chevrolet đang đậu chán chường trên bãi xe. Thằng mập thở hổn hển:
- Có lối thoát rồi ông Zeisig ơi. Đường tới Lerchenau đang bỏ ngỏ! Do trục trặc trong việc phân công của cảnh sát. Chúng ta phải lẹ lên, trước khi họ kịp điều xe tới chặn ở đó.
Leni chớp đôi mắt bồ câu khiến Kloesen thêm hào hứng.
Ông Zeisig như nhấc một tảng đá khỏi ngực:
- Cảm ơn cái tin tốt lành của cháu. Tất cả lên đường!
Sáu nhân sự ngồi ép vào nhau như cá đóng hộp. Phát hiện của thằng mập được đền ơn đích đáng. Nó được ngồi kế… Leni. Cậu ta sướng rơn và hãnh diện lắm về sự nhanh trí của mình.
Zeisig vốn rành đường tới Lerchenau. Ông cho xe chạy bất chấp mọi ổ gà.
Khi họ tới đường dẫn đi Lerchenau, vẫn chưa thấy chiếc xe tuần tra nào. Ông Zeisig lẩm bẩm:
- Đáng lẽ tôi phải để hai cháu: Karl và Willi xuống xe ở ngoài rừng…
Kloesen giãy nảy. Nó ngó Leni cầu cứu:
- Vì tình thân với tụi cháu, ông không thể làm như vậy được, thưa ông.
- Thì vì tình thân với mấy cháu nên tôi phải bỏ các cháu xuống xe. Con Napur sẽ không ưa các cháu. Và chúng tôi không thể đưa hai cháu theo, khi đi tìm con Napur.
- Tụi cháu sẽ không làm vướng bận ông đâu, nhất định thế, ông Zeisig.
- Không phải thế. Cháu đi theo rất nguy hiểm, con Napur đã quen với chúng tôi. Còn các cháu…
Máy Tính Điện Tử nói qua chuyện khác:
- Theo cháu biết, hình như ở Lerchenau có sẵn một xe tuần tra.
Ông Zeisig chua chát:
- Đúng là có vài nhân viên công lực đang bảo vệ dân chúng ở đó. Dân ở Lerchenau toàn loại cực giàu. Và người ta đâu để cho họ bị xé xác bởi một con thú dữ. Người ta rắp tâm hạ con Napur bằng hàng loạt đạn tiểu liên. Để cảnh sát khỏi nhận thấy sự có mặt của chúng tôi, tôi sẽ đậu xe ngoài xóm Lerchenau. Hai cháu nên ngồi yên đóng cửa xe lại chờ chúng tôi rải xong các tảng thịt.
Máy Tính Điện Tử đề đạt nguyện vọng:
- Cháu được phép mở radio nghe đỡ buồn không hả ông?
- Được chớ.
Chiếc Chevrolet chạy êm ru. Ông Zeisig cố tình ém nó giữa bụi cây gần một bãi rác. Đậu chỗ này chỉ có trời mới nhìn thấy. Cả gia đình ông lục tục xuống xe để thực hiện sứ mạng thiêng liêng của mình. Robert và Nino nhấc cái chậu khỏi cốp xe, còn Leni cầm chiếc chai nhựa chứa thuốc ngủ.
Trước khi biến mất sau rặng cây, Leni đột ngột quay đầu vẫy tay chào nhị quái khiến Tròn Vo cảm động nhìn theo hoài.
Karl chọc nó:
- Mày cứ gặp ai là… mê say đến đó. Phải nhớ rằng hổ Napur đã đi “bụi đời” hơn mười hai tiếng. Con heo sữa của mày đã được thải ra rồi. Chắc chắn con hổ đang đói…
- Sao? Nó đói hả? Vậy thì đâu có khác gì tao, chưa biết ai sẽ ăn thịt ai!
Karl trề môi:
- Mày thì ngồi đây rồi còn gì. Tao chỉ sợ cho Leni kìa…
Kloesen thật thà than:
- Trời ơi, phải làm sao bây giờ đây Karl? Tao chỉ còn niềm an ủi là Leni đã quen với con hổ. Và chúa sơn lâm sẽ biết dành cho gia đình cô một ngoại lệ.
Tròn Vo duỗi thẳng giò trên xe. Nó chễm chệ ở hàng ghế sau, không biết rằng thằng cận thị rung đùi phía trước đang bụm miệng cười vì vừa cho nó vào bẫy.
Lát sau, Tròn Vo đã kịp quên con hổ để nhớ tới… cái bụng. Nó lẩm bẩm:
- Chà, tao đói kinh khủng. Đến sôcôla cũng không có mà ngậm cầm hơi nữa chớ. Trời hỡi, tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa đây?
Karl nhìn Tròn Vo trách móc, dĩ nhiên là sau đôi kính cận:
- Mày sao vậy Willi? Mọi người thì đang cuống lên vì con thú nguy hiểm chạy rông. Thanh tra Glockner và Tarzan đang liều thân trong rừng, vậy mà mày lại chỉ nghĩ đến chuyện ăn!!!
Tròn Vo rên rỉ:
- Đâu phải tao muốn vậy. Chỉ tại tao nặng kí, tiêu tốn năng lượng hơn mọi người. Giờ đây, tao ước sao tao giống như mày, hầu như chẳng cần ăn uống gì. Ối, cái bụng tao nó réo đó, mày nghe thấy gì không?...
Karl ngán ngẩm:
- Mày để yên cho tao quan sát chiếc trực thăng coi mập.
Tròn Vo im lặng được cỡ… năm giây. Giây thứ sáu, nó huýt gió:
- Không biết gia đình ông Zeisig rải thịt ở những chỗ nào vậy kìa?
Máy Tính Điện Tử biết tỏng là thằng mập lại đang nhớ tới Leni. Nó chợt nghĩ ra một cách để khỏi phải nghe thằng bạn háu ăn than thở:
- Nào, tụi mình xuống xe làm quen xóm làng quý tộc Lerchenau chớ?
- Cũng được.
*
Hai thằng vừa ló đầu khỏi con đường đã bị một người mặc sắc phục cảnh sát vẫy tay gọi lại. Còn phải hỏi, anh ta có nhiệm vụ bảo vệ làng Lerchenau chớ sao. Anh nói cộc lốc:
- Trên loa đã thông báo lệnh cấm rời khỏi nhà sao các chú mày còn lảng vảng ở đây hả? Muốn đi tìm hổ chăng?
Máy Tính Điện Tử lắp bắp:
- Tụi em… có… có nghe thông báo ạ.
Tròn Vo cười lấy lòng:
- Nghe nói con cọp bự dữ hả anh?
Viên cảnh sát gật đầu:
- Bự! Mà này, hai chú mày đã chuồn khỏi nhà bằng lối cửa sau phải không? Ái chà, gan góc nhỉ. Hai chú mày ở nhà nào?
Karl giơ tay chỉ đại một ngôi nhà gần nhất:
- Kia kìa!
- À, gia tư của ông bà Plockwind. Bà ta còn trẻ mà có hai thằng con lớn ghê há. Nào, mời hai chú mày biến vô đó gấp. Còn đợi gì nữa.
Tròn Vo có vẻ bối rối vì diễn biến bất ngờ này, nhưng Máy Tính Karl đã đưa mắt trấn an bạn và mỉm cười ngoan ngoãn:
- Tụi em sẽ nghe lời anh về nhà, tuy nhiên phải về theo lối cửa sổ sau chớ. Lỡ “ông bà già” tụi em biết hai đứa đi “tham quan” hổ thì chỉ có nước nhừ đòn. Thôi… biến chớ Kloesen!
- Khoan. Bản mặt cận thị của chú mày vừa toát lên sự láu cá. Hai chú định kiếm cớ chuồn chớ gì? Hà hà, qua mặt anh đâu có được. Đích thân anh sẽ áp tải hai đứa về tận nhà. Bước đều, bước!
Hai quái lúc này mới thực sự chới với. Trời ạ, chúng giỡn chơi mà thành thiệt mới mang họa. Biết kết cục não nề thế này chẳng thà hồi nãy ngồi tán dóc trong xe còn hơn.
Chúng cất những bước chân nặng trịch qua cổng như sắp lên đoạn đầu đài. Người cảnh sát đứng chống nạnh ngay cổng phẩy tay:
- Vô nhà đi!
Hai đứa thừa biết anh ta sẽ còn đứng ở đó như một cục đá nếu tụi nó không bấm chuông. Miệng Karl méo xệch:
- Gặp gia chủ biết ăn nói sao đây Willi?
Tròn Vo tính chuyển bại thành thắng:
- Thì cứ nói là mình lỡ đường. Mày không thấy tao… đói sao?
Máy Tính Điện Tử bất đắc dĩ phải đưa tay bấm chuông trong khi Tròn Vo liếc con mắt “ra-đa” dọc theo rèm cửa. Nó thấy rèm cửa thứ hai động đậy một cách ma quái.
Cỡ ba phút sau cửa mới mở. Lạ vậy. Và người phụ nữ xuất hiện trong chiếc áo dài lụa xám cũng thật lạ lùng. Chị ta có vẻ đờ đẫn và miễn cưỡng như đang sắm một vai kịch.
Karl lễ phép:
- Chào chị, tụi em tính đi du ngoạn trong rừng nhưng viên cảnh sát không cho phép. Ông ta bắt tụi em phải vô đây, đề phòng con hổ. Tụi em có thể vô nhà không ạ?
Người phụ nữ lưỡng lự nhìn sang trái, dường như để xin phép ai đó ẩn sau cánh cửa.
Rồi chị ta gật đầu:
- Mời vào.
Karl và Tròn Vo bước vào.
Sau cánh cửa lù lù một gã to béo, mặt đỏ như tôm luộc, tóc xù lông nhím. Quần áo gã cực kì nghịch lí với ngôi nhà, nghĩa là bẩn thỉu chưa từng thấy. Người đàn bà khép đôi môi đỏ chót, sập cửa lại. Ngay lập tức, gã mặt đỏ như có phép ảo thuật. Gã chỉ cần vỗ nhẹ lưng quần là một nòng súng lục đã chĩa ngay vào Karl và Kloesen. Giọng gã lè nhè:
- Tao cho phép tụi mày đăng kí tạm trú ở đây, nhưng hó hé là coi như ăn kẹo đồng, biết chưa hả? Vô trong kia, lẹ lên!
Hai thằng choáng váng quay sang nữ chủ nhân. Người đàn bà nhún vai:
- Số các cậu thật… con rệp. Tôi không hiểu sao hai cậu lại dại dột chọn căn nhà này. Chúng tôi đang bị khống chế làm con tin bởi hai ông tù vượt ngục.
Hai đứa chết điếng. Trời ạ, tránh cọp thì gặp cướp, đúng là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Thằng mập chịu không nén nổi, rên khẽ. Karl thì gỡ kính xuống lau lấy lau để.
Một thằng có vẻ vừa là “sếp lớn”, gí mũi súng vô ngực Tròn Vo, giọng rổn rảng:
- Vô trong rồi khai hết cho tao. Tại sao bọn cớm lại đưa tụi mày vô đây hả thằng béo? Làm điệp viên hả, mày cứ việc nện ra trò đi Fensel.
- Lạy Chúa, vụ này là… đâu phải do tụi tôi. Cha nội cảnh sát tưởng tụi tôi là… khoan khoan, để tôi kể từ từ…
Nó liếc qua quân sư Karl. Thằng cận thị nheo nheo mắt thì thầm:
- Bớt van xin Thượng đế đi. Ngài đã chuẩn y rồi kìa, thấy không? Mày nghe cha nội sĩ quan cảnh sát cầm máy bộ đàm nói gì kìa!
Tròn Vo mừng hết lớn. Nó giả vờ ngó mây lơ đãng trong khi lỗ tai thu gọn mọi ngôn ngữ của người đội trưởng cảnh sát. Anh ta hét vào máy oang oang:
- Ngài nói gì hả ngài chánh thanh tra? Đường tới làng Lerchenau bị bỏ trống à? Đã có một xe tuần tra túc trực ở đó kia mà? Hả? Ồ tôi không thể cho bất cứ xe nào rời khỏi đây được. Chà chà, để tôi suy nghĩ đã. Hay là cho xe “Berta 4” bổ sung…
Mắt Tròn Vo sáng lên. Nó nhanh chóng chuồn về phía chiếc Chevrolet đang đậu chán chường trên bãi xe. Thằng mập thở hổn hển:
- Có lối thoát rồi ông Zeisig ơi. Đường tới Lerchenau đang bỏ ngỏ! Do trục trặc trong việc phân công của cảnh sát. Chúng ta phải lẹ lên, trước khi họ kịp điều xe tới chặn ở đó.
Leni chớp đôi mắt bồ câu khiến Kloesen thêm hào hứng.
Ông Zeisig như nhấc một tảng đá khỏi ngực:
- Cảm ơn cái tin tốt lành của cháu. Tất cả lên đường!
Sáu nhân sự ngồi ép vào nhau như cá đóng hộp. Phát hiện của thằng mập được đền ơn đích đáng. Nó được ngồi kế… Leni. Cậu ta sướng rơn và hãnh diện lắm về sự nhanh trí của mình.
Zeisig vốn rành đường tới Lerchenau. Ông cho xe chạy bất chấp mọi ổ gà.
Khi họ tới đường dẫn đi Lerchenau, vẫn chưa thấy chiếc xe tuần tra nào. Ông Zeisig lẩm bẩm:
- Đáng lẽ tôi phải để hai cháu: Karl và Willi xuống xe ở ngoài rừng…
Kloesen giãy nảy. Nó ngó Leni cầu cứu:
- Vì tình thân với tụi cháu, ông không thể làm như vậy được, thưa ông.
- Thì vì tình thân với mấy cháu nên tôi phải bỏ các cháu xuống xe. Con Napur sẽ không ưa các cháu. Và chúng tôi không thể đưa hai cháu theo, khi đi tìm con Napur.
- Tụi cháu sẽ không làm vướng bận ông đâu, nhất định thế, ông Zeisig.
- Không phải thế. Cháu đi theo rất nguy hiểm, con Napur đã quen với chúng tôi. Còn các cháu…
Máy Tính Điện Tử nói qua chuyện khác:
- Theo cháu biết, hình như ở Lerchenau có sẵn một xe tuần tra.
Ông Zeisig chua chát:
- Đúng là có vài nhân viên công lực đang bảo vệ dân chúng ở đó. Dân ở Lerchenau toàn loại cực giàu. Và người ta đâu để cho họ bị xé xác bởi một con thú dữ. Người ta rắp tâm hạ con Napur bằng hàng loạt đạn tiểu liên. Để cảnh sát khỏi nhận thấy sự có mặt của chúng tôi, tôi sẽ đậu xe ngoài xóm Lerchenau. Hai cháu nên ngồi yên đóng cửa xe lại chờ chúng tôi rải xong các tảng thịt.
Máy Tính Điện Tử đề đạt nguyện vọng:
- Cháu được phép mở radio nghe đỡ buồn không hả ông?
- Được chớ.
Chiếc Chevrolet chạy êm ru. Ông Zeisig cố tình ém nó giữa bụi cây gần một bãi rác. Đậu chỗ này chỉ có trời mới nhìn thấy. Cả gia đình ông lục tục xuống xe để thực hiện sứ mạng thiêng liêng của mình. Robert và Nino nhấc cái chậu khỏi cốp xe, còn Leni cầm chiếc chai nhựa chứa thuốc ngủ.
Trước khi biến mất sau rặng cây, Leni đột ngột quay đầu vẫy tay chào nhị quái khiến Tròn Vo cảm động nhìn theo hoài.
Karl chọc nó:
- Mày cứ gặp ai là… mê say đến đó. Phải nhớ rằng hổ Napur đã đi “bụi đời” hơn mười hai tiếng. Con heo sữa của mày đã được thải ra rồi. Chắc chắn con hổ đang đói…
- Sao? Nó đói hả? Vậy thì đâu có khác gì tao, chưa biết ai sẽ ăn thịt ai!
Karl trề môi:
- Mày thì ngồi đây rồi còn gì. Tao chỉ sợ cho Leni kìa…
Kloesen thật thà than:
- Trời ơi, phải làm sao bây giờ đây Karl? Tao chỉ còn niềm an ủi là Leni đã quen với con hổ. Và chúa sơn lâm sẽ biết dành cho gia đình cô một ngoại lệ.
Tròn Vo duỗi thẳng giò trên xe. Nó chễm chệ ở hàng ghế sau, không biết rằng thằng cận thị rung đùi phía trước đang bụm miệng cười vì vừa cho nó vào bẫy.
Lát sau, Tròn Vo đã kịp quên con hổ để nhớ tới… cái bụng. Nó lẩm bẩm:
- Chà, tao đói kinh khủng. Đến sôcôla cũng không có mà ngậm cầm hơi nữa chớ. Trời hỡi, tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa đây?
Karl nhìn Tròn Vo trách móc, dĩ nhiên là sau đôi kính cận:
- Mày sao vậy Willi? Mọi người thì đang cuống lên vì con thú nguy hiểm chạy rông. Thanh tra Glockner và Tarzan đang liều thân trong rừng, vậy mà mày lại chỉ nghĩ đến chuyện ăn!!!
Tròn Vo rên rỉ:
- Đâu phải tao muốn vậy. Chỉ tại tao nặng kí, tiêu tốn năng lượng hơn mọi người. Giờ đây, tao ước sao tao giống như mày, hầu như chẳng cần ăn uống gì. Ối, cái bụng tao nó réo đó, mày nghe thấy gì không?...
Karl ngán ngẩm:
- Mày để yên cho tao quan sát chiếc trực thăng coi mập.
Tròn Vo im lặng được cỡ… năm giây. Giây thứ sáu, nó huýt gió:
- Không biết gia đình ông Zeisig rải thịt ở những chỗ nào vậy kìa?
Máy Tính Điện Tử biết tỏng là thằng mập lại đang nhớ tới Leni. Nó chợt nghĩ ra một cách để khỏi phải nghe thằng bạn háu ăn than thở:
- Nào, tụi mình xuống xe làm quen xóm làng quý tộc Lerchenau chớ?
- Cũng được.
*
Hai thằng vừa ló đầu khỏi con đường đã bị một người mặc sắc phục cảnh sát vẫy tay gọi lại. Còn phải hỏi, anh ta có nhiệm vụ bảo vệ làng Lerchenau chớ sao. Anh nói cộc lốc:
- Trên loa đã thông báo lệnh cấm rời khỏi nhà sao các chú mày còn lảng vảng ở đây hả? Muốn đi tìm hổ chăng?
Máy Tính Điện Tử lắp bắp:
- Tụi em… có… có nghe thông báo ạ.
Tròn Vo cười lấy lòng:
- Nghe nói con cọp bự dữ hả anh?
Viên cảnh sát gật đầu:
- Bự! Mà này, hai chú mày đã chuồn khỏi nhà bằng lối cửa sau phải không? Ái chà, gan góc nhỉ. Hai chú mày ở nhà nào?
Karl giơ tay chỉ đại một ngôi nhà gần nhất:
- Kia kìa!
- À, gia tư của ông bà Plockwind. Bà ta còn trẻ mà có hai thằng con lớn ghê há. Nào, mời hai chú mày biến vô đó gấp. Còn đợi gì nữa.
Tròn Vo có vẻ bối rối vì diễn biến bất ngờ này, nhưng Máy Tính Karl đã đưa mắt trấn an bạn và mỉm cười ngoan ngoãn:
- Tụi em sẽ nghe lời anh về nhà, tuy nhiên phải về theo lối cửa sổ sau chớ. Lỡ “ông bà già” tụi em biết hai đứa đi “tham quan” hổ thì chỉ có nước nhừ đòn. Thôi… biến chớ Kloesen!
- Khoan. Bản mặt cận thị của chú mày vừa toát lên sự láu cá. Hai chú định kiếm cớ chuồn chớ gì? Hà hà, qua mặt anh đâu có được. Đích thân anh sẽ áp tải hai đứa về tận nhà. Bước đều, bước!
Hai quái lúc này mới thực sự chới với. Trời ạ, chúng giỡn chơi mà thành thiệt mới mang họa. Biết kết cục não nề thế này chẳng thà hồi nãy ngồi tán dóc trong xe còn hơn.
Chúng cất những bước chân nặng trịch qua cổng như sắp lên đoạn đầu đài. Người cảnh sát đứng chống nạnh ngay cổng phẩy tay:
- Vô nhà đi!
Hai đứa thừa biết anh ta sẽ còn đứng ở đó như một cục đá nếu tụi nó không bấm chuông. Miệng Karl méo xệch:
- Gặp gia chủ biết ăn nói sao đây Willi?
Tròn Vo tính chuyển bại thành thắng:
- Thì cứ nói là mình lỡ đường. Mày không thấy tao… đói sao?
Máy Tính Điện Tử bất đắc dĩ phải đưa tay bấm chuông trong khi Tròn Vo liếc con mắt “ra-đa” dọc theo rèm cửa. Nó thấy rèm cửa thứ hai động đậy một cách ma quái.
Cỡ ba phút sau cửa mới mở. Lạ vậy. Và người phụ nữ xuất hiện trong chiếc áo dài lụa xám cũng thật lạ lùng. Chị ta có vẻ đờ đẫn và miễn cưỡng như đang sắm một vai kịch.
Karl lễ phép:
- Chào chị, tụi em tính đi du ngoạn trong rừng nhưng viên cảnh sát không cho phép. Ông ta bắt tụi em phải vô đây, đề phòng con hổ. Tụi em có thể vô nhà không ạ?
Người phụ nữ lưỡng lự nhìn sang trái, dường như để xin phép ai đó ẩn sau cánh cửa.
Rồi chị ta gật đầu:
- Mời vào.
Karl và Tròn Vo bước vào.
Sau cánh cửa lù lù một gã to béo, mặt đỏ như tôm luộc, tóc xù lông nhím. Quần áo gã cực kì nghịch lí với ngôi nhà, nghĩa là bẩn thỉu chưa từng thấy. Người đàn bà khép đôi môi đỏ chót, sập cửa lại. Ngay lập tức, gã mặt đỏ như có phép ảo thuật. Gã chỉ cần vỗ nhẹ lưng quần là một nòng súng lục đã chĩa ngay vào Karl và Kloesen. Giọng gã lè nhè:
- Tao cho phép tụi mày đăng kí tạm trú ở đây, nhưng hó hé là coi như ăn kẹo đồng, biết chưa hả? Vô trong kia, lẹ lên!
Hai thằng choáng váng quay sang nữ chủ nhân. Người đàn bà nhún vai:
- Số các cậu thật… con rệp. Tôi không hiểu sao hai cậu lại dại dột chọn căn nhà này. Chúng tôi đang bị khống chế làm con tin bởi hai ông tù vượt ngục.
Hai đứa chết điếng. Trời ạ, tránh cọp thì gặp cướp, đúng là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Thằng mập chịu không nén nổi, rên khẽ. Karl thì gỡ kính xuống lau lấy lau để.
Một thằng có vẻ vừa là “sếp lớn”, gí mũi súng vô ngực Tròn Vo, giọng rổn rảng:
- Vô trong rồi khai hết cho tao. Tại sao bọn cớm lại đưa tụi mày vô đây hả thằng béo? Làm điệp viên hả, mày cứ việc nện ra trò đi Fensel.
- Lạy Chúa, vụ này là… đâu phải do tụi tôi. Cha nội cảnh sát tưởng tụi tôi là… khoan khoan, để tôi kể từ từ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất