Quyển 23 Chương 7: RUNG CHÀ CÁ NHẢY
Bọn chúng quả là may mắn. Đầu gấu Gino Gorden và Đao Phủ Thiebel đã thoát khỏi vòng vây và đang khập khễnh từng bước tại khu vực an toàn. Hai cái mặt nạ Ninja cùng vũ khí lúc này không cần thiết với chúng nữa. Số tiền cướp ở nhà băng được nhét vào một cái bao dài.
Gorden lên tiếng:
- Liệu có ai thấy mình đột nhập vào nhà băng rồi báo cảnh sát không? Hay thằng Người Áo lại làm hỏng chuyện? Gay go đấy.
Thiebel nói nhỏ:
- Lúc Linkelpart gọi điện, nó vẫn trả lời êm ru mà.
- Nhưng tao đã linh tính có chuyện bất ổn từ trước khi thấy xe tụi cớm, mày hiểu chưa? Tao nghĩ rằng thằng Bonsen bị cớm khống chế mà Linkelpart không hề hay biết. Hay là tao với mày ghé qua Tổng nha nghía cho chắc?
- Đàn anh nghĩ là mình sẽ biết được gì à?
- Biết được chớ.
Hai tên cướp chuyên nghiệp lủi như bóng ma chỉ trong chốc lát đã nằm dài sau gốc cây đối diện Tổng nha cảnh sát bên kia đường. Hai gã chẳng phải đợi lâu, kia kìa, một xe tuần tiễu vừa tấp lại ngay cửa chính. Trời ạ, thằng Jochen Linkelpart như già thêm chục tuổi, hai tay bị còng lọm khọm bước xuống. Đao Phủ kêu lên:
- Chết mẹ!
Đầu gấu Gorden còn thảm hại hơn. Gã nghiến răng ken két:
- Tao nghi thằng Norbert Bonsen phản thùng. Mẹ kiếp, hai thằng đó mà cùng khai là tụi mình không nơi trú ẩn.
Một chiếc xe cảnh sát nữa thắng két như trả lời nỗi nghi ngờ của gã. Coi, khuôn mặt Người Áo nát nhàu chẳng ra hình người, gã không đi nổi nữa. Hai cảnh sát phải xốc nách gã đi từng bước một.
*
Sáng chủ nhật, Tứ quái đã tụ tập không sót một mạng tại nhà Gaby. Bố già Glockner tuy bốn giờ sáng mới về nhưng đã đang cùng cả nhà quây quần quanh bàn ăn sáng. Bà Glockner vui vẻ chào bọn trẻ rồi hỏi:
- Ngoài Willi, còn cháu nào ăn sáng thêm nữa không?
Tarzan và Karl đều đã ăn sáng và không muốn dính vào với Kloesen. Cho nó cứ ngồi ăn thoải mái. Ông Glockner nói:
- Cháu thành công hơn chú nhiều, Tarzan à. Hồi một của trận đánh rất thành công, nhưng hồi hai lại quá tệ. Chú và đội đặc nhiệm phục kích tại sào huyệt của thằng Gino đâu vào đó, nhưng hai đối tượng biệt tăm. Giá như cảnh sát bao vây nhà băng như ý kiến của chú thì có thể đã tóm được chúng rồi.
- Chú không xét nhà sao?
Glockner chiêu một hớp cà phê cho tỉnh táo:
- Có chớ. Dù sao ngành an ninh cũng gỡ gạc được một chút. Những tài liệu tìm thấy trong sào huyệt của thằng trùm chứng tỏ gã không phải chỉ là một tên cướp. Các con hiểu không, Gino Gorden quốc tịch Italia, là thành viên nòng cốt của một tổ chức Mafia quốc tế có trụ sở chính ở Italia. Gã có mặt ở đây chủ yếu xây dựng lực lượng tội phạm hải ngoại thành một thứ chi nhánh. Chưa động trời đâu. Còn chuyện này nữa, trong nhà gã, tụi chú còn thấy lệnh truy nã khẩn cấp Kohaut của ông trùm tối cao đảng “Người Anh Em”. Gorden, Thiebel, Bonsen được tổ chức giao nhiệm vụ giết Kohaut và lấy lại 37 viên kim cương.
Tarzan đỡ lời:
- Vậy gã Kohaut là đồng bọn của chúng.
- Đúng vậy. Nhưng rồi nó đã xơi gọn số kim cương của tổ chức, không nể nang gì ông trùm lớn.
Tarzan lập luận:
- Chú có thấy vụ này y hệt trò chơi cút bắt không? Cảnh sát thì truy lùng cả ba tên đang sống ngoài vòng pháp luật. Trong khi đó hai tên Gino, Thiebel vẫn không ngừng sục sạo tăm hơi Kohaut. Còn Kohaut sẽ tìm ai? Người yêu xưa chăng? Có thể tóm tắt như vậy được không ạ?
- Nhất định là vậy. Và gã đã liên lạc với cô nàng rồi. – Thanh tra Glockner tủm tỉm cười rồi tiếp – Gã sẽ mò tới đó đêm nay thôi. Bồ Câu Xanh đã báo cho chú chuyện đó. Các con ngạc nhiên ư? Người phụ nữ một thời giang hồ kia lúc này đã hoàn lương và sắp lấy chồng. Cô ấy là một cộng tác viên đắc lực của chúng ta.
- Nghĩa là…
- Cảnh sát sẽ cất vó đêm nay.
*
Tại khu nhà vườn ngoại ô, Kohaut ngao ngán nhìn trời. Đứng bên cửa sổ, gã thấy trời dày đặc sương mù và ẩm ướt hết chịu nổi. Cả ngày chẳng có tia nắng mặt trời nào. Rặt một màu xám xịt.
Mẹ kiếp, tối nay bằng mọi giá phải đến với Leni cho đỡ lạnh. Gã khấp khởi trước viễn cảnh tái ngộ. Và cũng tạm yên tâm về nơi trú ẩn này. Ở đây hẩm hiu nhưng cũng yên tĩnh. Kohaut nhủ thầm. Vào mùa đông thì đố kẻ lương thiện nào dám mò tới cả.
Kohaut đột ngột liếc sang căn nhà vườn bên kia. Quỷ thần ơi, ngay cửa sổ gã bắt gặp hai bóng người lấp ló. Gã định thần chiếu tướng kĩ hơn. Chà chà, chỉ là hai đứa nhãi. Một trai một gái. Thằng con trai lỗ tai lủng lẳng khuyên vàng còn đứa con gái ốm nhách. Hai đứa này chắc… “nhập nha” nhà vắng chủ đây. Cứ coi cái xe đạp tụi nó giấu trong bụi rậm là rõ. Cũng một “giuộc” như mình, nhưng thuộc cấp thấp.
Gã quay qua ngắm những bịch tiền chất đống trên bàn. Tổng cộng gần 9.000 mark xài cũng đỡ. Còn ở túi ngực trái là cái túi da đựng 37 viên kim cương đang làm giới xã hội đen xôn xao. Gã thích thú lắng nghe tiếng lạo xạo của những viên kim cương. Những âm thanh mang lại được cả tương lai…
*
May phước cho hai quái Tarzan và Kloesen. Ngày chủ nhật tới phiên thầy Roenz trực ban nên hai đứa được thả phanh, tha hồ về khuya mà không sợ bị kỉ luật. Vậy là hai quái cùng đến ăn tối ở nhà Gaby.
Thực ra ăn uống chỉ là… chuyện nhỏ, vấn đề chính là hai thằng đã hẹn hò với Máy Tính Điện Tử và Công Chúa tối nay ở đây. Còn phải thắc mắc về lí do, đúng 20 giờ con cá lớn Edwin Kohaut sẽ sa lưới. Cả bốn quái đều nghe thanh tra Glockner quả quyết như vậy.
Bữa ăn được khởi sự bằng tiếng chắt lưỡi của thằng mập:
- Không biết thằng ma đầu Kohaut có còn giữ đủ 7777 mark 77 không đây?
Tarzan quan tâm đến vấn đề khác hơn:
- Chú Glockner lại không cho tụi mình tham dự. Tiếc thật.
Gaby phản đối ý kiến trên tức khắc:
- Ba mình cẩn thận là phải. Đại ca phải nhớ rằng gã mafia đó súng đạn đầy người. Lỡ ra…
Chẳng mấy ai để tâm vào bữa ăn. Chốc chốc người này hoặc người kia lại nhìn đồng hồ, dường như thời gian mỗi lúc một trôi chậm lại. Sau rốt Tròn Vo sực nhớ ra rằng lúc đầu óc căng thẳng là tiêu tốn nhiều ca-lo lắm. Chỉ có ăn mới bù lại được.
Đột nhiên Karl làm một mạch:
- Gã Kohaut đúng là rách trời rơi xuống. Vừa đi cướp vừa thủ tiêu đồng bọn để nẫng tay trên đồ ăn cướp. Cướp cả miếng ăn của những đứa trẻ mồ côi.
Gaby tiếp:
- Để rồi chính gã cũng trở thành con mồi. Đồng bọn săn đuổi, cảnh sát lùng sục. Kim cương, xem ra cũng là đồ nguy hiểm.
Kloesen thổ lộ:
- Nhưng giá trị lớn. Mẹ mình cũng có đồ trang sức bằng kim cương nhưng được giữ trong nhà băng. Thỉnh thoảng mới lấy ra xem. Lí do gì mà ba cái viên đá đó nó quý như vậy cà?
Thằng cận thị liền mở máy:
- Kim cương có trong bảng nguyên tố hóa học, kết tinh từ CO2, độ rắn có thể cắt được kính. Kim cương tuy nhỏ xíu nhưng giá trị tột bậc chỉ có vua chúa mới dám sử dụng làm đồ trang sức. Trong quá khứ, những huyền thoại về kim cương khá li kì đã được ghi trong sử sách, chẳng hạn viên Mogul khổng lồ bị mất đi mất lại nhiều lần, viên Pascha của Ai Cập bị mất năm 1879 và một đi không trở lại, viên Kohinoor nổi tiếng từ năm 1304 được mệnh danh là “Ngôi sao phương nam” hiện thuộc quyền sở hữu của một hoàng tử Ấn Độ. Người ta đánh giá kim cương theo các tiêu chí về màu sắc, độ trong suốt, kích cỡ và hình thể. Trọng lượng tính bằng đơn vị cara. Một cara bằng 0,2 gram. Người ta còn chia kim cương thành nhiều loại đa dạng: ovan, giọt, tám cạnh, trái tim và… hình tròn. Tròn như bánh mì trắng. Nhưng đừng có cắn nha Willi, vụn răng đấy.
- Tao đâu phải cẩu mà xực bừa. – Kloesn phản ứng.
Gaby hỏi:
- Thế bạn nghĩ gì về kim cương hả Tròn Vo?
- Mình nghĩ đến đại văn hào Gơt.
- Ông ấy thì liên quan gì đến kim cương? – Nhà thông thái Máy Tính Điện Tử ngạc nhiên.
Kloesen giải thích:
- Ông ấy chửi bọn quý tộc chơi chó cảnh như thế này:
Tìm một con chó
Nó sủa hay là nó cắn
Nó ăn mảnh kính
Ị ra kim cương
- À, này Karl, thế nếu kim cương không trong sạch thì rửa thế nào?
- Một viên kim cương được gọi là trong suốt khi đã trải qua tới mười tầng kính lúp. Lúc đó các chuyên viên sẽ đặt tên và làm giấy khai sinh cho nó rồi mới có giá trị lưu hành ở khắp mọi nơi. Qua vụ này chúng ta phải thấy 37 viên kim cương mà Kohaut đang chiếm đoạt chẳng có chứng chỉ nào cả. Kim cương không có giấy khai sinh may ra chỉ có thế giới anh chị là dám “xài” thôi. Thật ra giá trị của kim cương rất trừu tượng. Người ta chỉ xài nó lúc no đủ. Lúc đói thì ai mà giữ kim cương chớ.
Kloesen ngắt lời:
- Lúc đói thì tao cần một ổ bánh mì hơn.
*
Kohaut soi gương lần cuối. Ái chà, ngó bộ gã như một thanh niên với mái tóc giả màu vàng, râu ria nhẵn nhụi, chưa kể cặp kính mát gọng to đã phân chia bộ mặt vuông của gã thành hai phần hợp lí hơn. Mẹ kiếp, đến mình còn không nhận ra mình nữa là.
Ngoài trời tối thui. Gã đã sắp sẵn hành lí. Không hiểu đôi quai túi có chịu nổi đống tiền cắc tổ chảng hay không, nhưng mặc kệ. Giờ hẹn với Bồ Câu Xanh sắp tới rồi.
Gã khoác cái túi lên vai và rời khỏi căn nhà vườn. Gió lạnh buốt như tạt nước đá vô mặt. Bất giác gã ngó lại căn nhà kế bên, đèn đuốc bên trong tắt ngấm, hai đứa nhãi bụi đời mà còn trụ ở đó chưa chắc đã thấy gã.
Lộ trình của Kohaut mát mái xuôi chèo . Hai căn nhà nhỏ gần khu vực Leni trú ngụ không thấy một chút ánh sáng nào. Không biết chủ nhà đi đâu. Tại sao mọi thứ hoàn toàn có lợi cho gã như vậy cà? Gần như gã được Thượng Đế tạo điều kiện để tiếp cận với Leni?
Con cáo già Kohaut chột dạ. Linh cảm nghề nghiệp bất chợt xui khiến gã phải cẩn thận đề phòng. Bước chân gã thay vì đi về phía trước lại rẽ sang một căn nhà đối diện với nhà Leni. “Cẩn tắc vô áy náy” không bao giờ vô ích.
Y như rằng một tiếng quát như sấm nổ vang lên:
- Cảnh sát đây. Đứng lại…
Nhưng tiếng kêu đó không nhằm vào Kohaut mà cách đó vài căn nhà.
Gã co rúm, tóc dựng ngược, kể cả món tóc giả.
Biến cố xảy ra chớp nhoáng kéo theo ba sự kiện cùng một lúc: đèn pha bật sáng, tiếng súng nổ và tiếng người kêu. Một giọng cảnh sát la lớn:
- Lẹ lên, hai thằng tội phạm tẩu thoát về hướng bụi rậm.
- Chạy theo bên trái.
- Seidboldt bị thương rồi. Chúng phản xạ nhanh thiệt.
- Thôi ngừng lại, không rượt kịp tụi nó đâu.
Lúc này đèn trong nhà Leni tự nhiên sáng trưng khiến Kohaut há hốc mồm. Leni mở cổng vườn chạy ra. Cô hỏi:
- Tại sao lại hai? Chỉ có một mình gã thôi chớ.
Người cảnh sát tên Seidboldt nghiến răng vì đau nói:
- Không phải Kohaut! Chắc chắn thằng đi đầu không phải hắn. Thằng này đã nổ súng vào tôi…
Anh ta ngước nhìn thanh tra Glockner:
- Ngài thanh tra, tôi đã nhận ra được hai thằng vừa rồi là Gorden và Thiebel. Tôi đã xem ảnh chúng.
Ông thanh tra ra lệnh:
- Này Brinkmann, anh liên lạc với trung tâm báo rằng hai tên tội phạm nguy hiểm đó đã chạy theo hướng nhà thờ Sebastians. Và… tức tốc cho các xe trực ở Tổng nha bao vây khu vực 11… Thế nào rồi, Seidboldt?
- Ôi, may mà viên đạn chỉ trượt qua bả vai. Tôi… đã làm hỏng việc. Tôi rất tiếc. Lẽ ra phải để chúng tới gần chút nữa. Tôi đã hô quá sớm…
Giọng Seidboldt nhỏ dần, khiến Kohaut dù có vểnh tai cách mấy cũng không nghe nổi. Tuy nhiên giọng nói dõng dạc của ông thanh tra thì gã nghe, nghe một cách tê tái.
- Thôi, chuyện đã rồi, Seidboldt. Đưa cậu ta đi bệnh viện, Peters! Còn lại tất cả hãy vào vị trí. Còn bà, thưa bà Stegmueller, bà phải ở tuyệt đối trong nhà. Gã Kohaut đến còn nguy hiểm hơn nữa. Nào, mấy giờ rồi Brinkmann?
- 7 giờ 15 phút, thưa ông thanh tra.
- Có thể còn cơ hội. Về vị trí!
Ánh đèn trong nhà tắt phụt, màn đêm lại buông xuống đen đặc.
Kohaut không còn nghe bất kì tiếng động nào. Gã rón rén chui ra khỏi chỗ nấp đứng tựa vào tường nhà tối om thở dốc. Căm hận, đầy căm hận! Con đàn bà đã phản bội gã. Chỉ còn cách một… sợi tóc nữa là gã trở thành con cá mắc lưới. May có hai thằng chó chết Gorden và Thiebel. Tất nhiên, Kohaut biết rằng hai thằng này đến đây để lấy mạng gã. Mà gã hên ghê chớ. Tụi nó cũng đến cùng lúc với gã. Không sớm một giây.
Kohaut vác túi tiền trên vai rút êm. Phải đi đâu bây giờ? Gã đi về phía ga. Ở đó có thể đón taxi để đến một khách sạn bình dân mà gã đã từng trú ẩn trong thời gian sống ở thành phố. Chớ dại dột về căn nhà vườn cũ mướn tạm, về lúc này bể ổ là cái chắc.
Phước ba đời cho gã, khách sạn vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Bẩn thỉu, dơ dáy và rách nát từ giường ngủ cho đến buồng tắm. Kohaut quăng túi tiền xuống mặt giường rệu rã khiến nó kêu cọt kẹt.
Gã cầm máy điện thoại và quay số của Leni.
- Stegmueller đây. – Gã nghe Leni thưa máy.
- Chào em Bồ Câu Xanh!
- Ủa, anh… hả Edwin Kohaut.
- Ừ, anh đây. Bồ Câu vẫn đợi anh về tổ chớ?
- Đợi. Giờ này đã quá tám giờ. Lẽ ra anh có mặt từ lâu rồi mà.
Kohaut cười khùng khục:
- Anh muốn mời em món bê thui, món mà lẽ ra em phải chuẩn bị để mời anh – món anh vẫn thích mà. Bê thui chính là em đó. Nè Leni, làm ơn kêu tụi cớm giải tán đi. Nói rằng tao không đến được vì bận nhiều chuyện khác. Nhân tiện tao cũng báo cho mày biết: kể từ hôm nay mày đã nằm trong danh sách nạn nhân mà tao sẽ khai tử. Mày biết đó Bồ Câu Xanh. Không một thế lực nào có thể cản trở tao được đâu. Nhớ đó!
Kohaut nghe rõ hơi thở kinh hoàng của Leni. Gã đặt máy. Tiếng giày gã nện cồm cộp từ khách sạn ra mặt đường lộ, bên kia là một snack bar. Vô đó uống mừng thoát chết chớ còn phải hỏi.
Gorden lên tiếng:
- Liệu có ai thấy mình đột nhập vào nhà băng rồi báo cảnh sát không? Hay thằng Người Áo lại làm hỏng chuyện? Gay go đấy.
Thiebel nói nhỏ:
- Lúc Linkelpart gọi điện, nó vẫn trả lời êm ru mà.
- Nhưng tao đã linh tính có chuyện bất ổn từ trước khi thấy xe tụi cớm, mày hiểu chưa? Tao nghĩ rằng thằng Bonsen bị cớm khống chế mà Linkelpart không hề hay biết. Hay là tao với mày ghé qua Tổng nha nghía cho chắc?
- Đàn anh nghĩ là mình sẽ biết được gì à?
- Biết được chớ.
Hai tên cướp chuyên nghiệp lủi như bóng ma chỉ trong chốc lát đã nằm dài sau gốc cây đối diện Tổng nha cảnh sát bên kia đường. Hai gã chẳng phải đợi lâu, kia kìa, một xe tuần tiễu vừa tấp lại ngay cửa chính. Trời ạ, thằng Jochen Linkelpart như già thêm chục tuổi, hai tay bị còng lọm khọm bước xuống. Đao Phủ kêu lên:
- Chết mẹ!
Đầu gấu Gorden còn thảm hại hơn. Gã nghiến răng ken két:
- Tao nghi thằng Norbert Bonsen phản thùng. Mẹ kiếp, hai thằng đó mà cùng khai là tụi mình không nơi trú ẩn.
Một chiếc xe cảnh sát nữa thắng két như trả lời nỗi nghi ngờ của gã. Coi, khuôn mặt Người Áo nát nhàu chẳng ra hình người, gã không đi nổi nữa. Hai cảnh sát phải xốc nách gã đi từng bước một.
*
Sáng chủ nhật, Tứ quái đã tụ tập không sót một mạng tại nhà Gaby. Bố già Glockner tuy bốn giờ sáng mới về nhưng đã đang cùng cả nhà quây quần quanh bàn ăn sáng. Bà Glockner vui vẻ chào bọn trẻ rồi hỏi:
- Ngoài Willi, còn cháu nào ăn sáng thêm nữa không?
Tarzan và Karl đều đã ăn sáng và không muốn dính vào với Kloesen. Cho nó cứ ngồi ăn thoải mái. Ông Glockner nói:
- Cháu thành công hơn chú nhiều, Tarzan à. Hồi một của trận đánh rất thành công, nhưng hồi hai lại quá tệ. Chú và đội đặc nhiệm phục kích tại sào huyệt của thằng Gino đâu vào đó, nhưng hai đối tượng biệt tăm. Giá như cảnh sát bao vây nhà băng như ý kiến của chú thì có thể đã tóm được chúng rồi.
- Chú không xét nhà sao?
Glockner chiêu một hớp cà phê cho tỉnh táo:
- Có chớ. Dù sao ngành an ninh cũng gỡ gạc được một chút. Những tài liệu tìm thấy trong sào huyệt của thằng trùm chứng tỏ gã không phải chỉ là một tên cướp. Các con hiểu không, Gino Gorden quốc tịch Italia, là thành viên nòng cốt của một tổ chức Mafia quốc tế có trụ sở chính ở Italia. Gã có mặt ở đây chủ yếu xây dựng lực lượng tội phạm hải ngoại thành một thứ chi nhánh. Chưa động trời đâu. Còn chuyện này nữa, trong nhà gã, tụi chú còn thấy lệnh truy nã khẩn cấp Kohaut của ông trùm tối cao đảng “Người Anh Em”. Gorden, Thiebel, Bonsen được tổ chức giao nhiệm vụ giết Kohaut và lấy lại 37 viên kim cương.
Tarzan đỡ lời:
- Vậy gã Kohaut là đồng bọn của chúng.
- Đúng vậy. Nhưng rồi nó đã xơi gọn số kim cương của tổ chức, không nể nang gì ông trùm lớn.
Tarzan lập luận:
- Chú có thấy vụ này y hệt trò chơi cút bắt không? Cảnh sát thì truy lùng cả ba tên đang sống ngoài vòng pháp luật. Trong khi đó hai tên Gino, Thiebel vẫn không ngừng sục sạo tăm hơi Kohaut. Còn Kohaut sẽ tìm ai? Người yêu xưa chăng? Có thể tóm tắt như vậy được không ạ?
- Nhất định là vậy. Và gã đã liên lạc với cô nàng rồi. – Thanh tra Glockner tủm tỉm cười rồi tiếp – Gã sẽ mò tới đó đêm nay thôi. Bồ Câu Xanh đã báo cho chú chuyện đó. Các con ngạc nhiên ư? Người phụ nữ một thời giang hồ kia lúc này đã hoàn lương và sắp lấy chồng. Cô ấy là một cộng tác viên đắc lực của chúng ta.
- Nghĩa là…
- Cảnh sát sẽ cất vó đêm nay.
*
Tại khu nhà vườn ngoại ô, Kohaut ngao ngán nhìn trời. Đứng bên cửa sổ, gã thấy trời dày đặc sương mù và ẩm ướt hết chịu nổi. Cả ngày chẳng có tia nắng mặt trời nào. Rặt một màu xám xịt.
Mẹ kiếp, tối nay bằng mọi giá phải đến với Leni cho đỡ lạnh. Gã khấp khởi trước viễn cảnh tái ngộ. Và cũng tạm yên tâm về nơi trú ẩn này. Ở đây hẩm hiu nhưng cũng yên tĩnh. Kohaut nhủ thầm. Vào mùa đông thì đố kẻ lương thiện nào dám mò tới cả.
Kohaut đột ngột liếc sang căn nhà vườn bên kia. Quỷ thần ơi, ngay cửa sổ gã bắt gặp hai bóng người lấp ló. Gã định thần chiếu tướng kĩ hơn. Chà chà, chỉ là hai đứa nhãi. Một trai một gái. Thằng con trai lỗ tai lủng lẳng khuyên vàng còn đứa con gái ốm nhách. Hai đứa này chắc… “nhập nha” nhà vắng chủ đây. Cứ coi cái xe đạp tụi nó giấu trong bụi rậm là rõ. Cũng một “giuộc” như mình, nhưng thuộc cấp thấp.
Gã quay qua ngắm những bịch tiền chất đống trên bàn. Tổng cộng gần 9.000 mark xài cũng đỡ. Còn ở túi ngực trái là cái túi da đựng 37 viên kim cương đang làm giới xã hội đen xôn xao. Gã thích thú lắng nghe tiếng lạo xạo của những viên kim cương. Những âm thanh mang lại được cả tương lai…
*
May phước cho hai quái Tarzan và Kloesen. Ngày chủ nhật tới phiên thầy Roenz trực ban nên hai đứa được thả phanh, tha hồ về khuya mà không sợ bị kỉ luật. Vậy là hai quái cùng đến ăn tối ở nhà Gaby.
Thực ra ăn uống chỉ là… chuyện nhỏ, vấn đề chính là hai thằng đã hẹn hò với Máy Tính Điện Tử và Công Chúa tối nay ở đây. Còn phải thắc mắc về lí do, đúng 20 giờ con cá lớn Edwin Kohaut sẽ sa lưới. Cả bốn quái đều nghe thanh tra Glockner quả quyết như vậy.
Bữa ăn được khởi sự bằng tiếng chắt lưỡi của thằng mập:
- Không biết thằng ma đầu Kohaut có còn giữ đủ 7777 mark 77 không đây?
Tarzan quan tâm đến vấn đề khác hơn:
- Chú Glockner lại không cho tụi mình tham dự. Tiếc thật.
Gaby phản đối ý kiến trên tức khắc:
- Ba mình cẩn thận là phải. Đại ca phải nhớ rằng gã mafia đó súng đạn đầy người. Lỡ ra…
Chẳng mấy ai để tâm vào bữa ăn. Chốc chốc người này hoặc người kia lại nhìn đồng hồ, dường như thời gian mỗi lúc một trôi chậm lại. Sau rốt Tròn Vo sực nhớ ra rằng lúc đầu óc căng thẳng là tiêu tốn nhiều ca-lo lắm. Chỉ có ăn mới bù lại được.
Đột nhiên Karl làm một mạch:
- Gã Kohaut đúng là rách trời rơi xuống. Vừa đi cướp vừa thủ tiêu đồng bọn để nẫng tay trên đồ ăn cướp. Cướp cả miếng ăn của những đứa trẻ mồ côi.
Gaby tiếp:
- Để rồi chính gã cũng trở thành con mồi. Đồng bọn săn đuổi, cảnh sát lùng sục. Kim cương, xem ra cũng là đồ nguy hiểm.
Kloesen thổ lộ:
- Nhưng giá trị lớn. Mẹ mình cũng có đồ trang sức bằng kim cương nhưng được giữ trong nhà băng. Thỉnh thoảng mới lấy ra xem. Lí do gì mà ba cái viên đá đó nó quý như vậy cà?
Thằng cận thị liền mở máy:
- Kim cương có trong bảng nguyên tố hóa học, kết tinh từ CO2, độ rắn có thể cắt được kính. Kim cương tuy nhỏ xíu nhưng giá trị tột bậc chỉ có vua chúa mới dám sử dụng làm đồ trang sức. Trong quá khứ, những huyền thoại về kim cương khá li kì đã được ghi trong sử sách, chẳng hạn viên Mogul khổng lồ bị mất đi mất lại nhiều lần, viên Pascha của Ai Cập bị mất năm 1879 và một đi không trở lại, viên Kohinoor nổi tiếng từ năm 1304 được mệnh danh là “Ngôi sao phương nam” hiện thuộc quyền sở hữu của một hoàng tử Ấn Độ. Người ta đánh giá kim cương theo các tiêu chí về màu sắc, độ trong suốt, kích cỡ và hình thể. Trọng lượng tính bằng đơn vị cara. Một cara bằng 0,2 gram. Người ta còn chia kim cương thành nhiều loại đa dạng: ovan, giọt, tám cạnh, trái tim và… hình tròn. Tròn như bánh mì trắng. Nhưng đừng có cắn nha Willi, vụn răng đấy.
- Tao đâu phải cẩu mà xực bừa. – Kloesn phản ứng.
Gaby hỏi:
- Thế bạn nghĩ gì về kim cương hả Tròn Vo?
- Mình nghĩ đến đại văn hào Gơt.
- Ông ấy thì liên quan gì đến kim cương? – Nhà thông thái Máy Tính Điện Tử ngạc nhiên.
Kloesen giải thích:
- Ông ấy chửi bọn quý tộc chơi chó cảnh như thế này:
Tìm một con chó
Nó sủa hay là nó cắn
Nó ăn mảnh kính
Ị ra kim cương
- À, này Karl, thế nếu kim cương không trong sạch thì rửa thế nào?
- Một viên kim cương được gọi là trong suốt khi đã trải qua tới mười tầng kính lúp. Lúc đó các chuyên viên sẽ đặt tên và làm giấy khai sinh cho nó rồi mới có giá trị lưu hành ở khắp mọi nơi. Qua vụ này chúng ta phải thấy 37 viên kim cương mà Kohaut đang chiếm đoạt chẳng có chứng chỉ nào cả. Kim cương không có giấy khai sinh may ra chỉ có thế giới anh chị là dám “xài” thôi. Thật ra giá trị của kim cương rất trừu tượng. Người ta chỉ xài nó lúc no đủ. Lúc đói thì ai mà giữ kim cương chớ.
Kloesen ngắt lời:
- Lúc đói thì tao cần một ổ bánh mì hơn.
*
Kohaut soi gương lần cuối. Ái chà, ngó bộ gã như một thanh niên với mái tóc giả màu vàng, râu ria nhẵn nhụi, chưa kể cặp kính mát gọng to đã phân chia bộ mặt vuông của gã thành hai phần hợp lí hơn. Mẹ kiếp, đến mình còn không nhận ra mình nữa là.
Ngoài trời tối thui. Gã đã sắp sẵn hành lí. Không hiểu đôi quai túi có chịu nổi đống tiền cắc tổ chảng hay không, nhưng mặc kệ. Giờ hẹn với Bồ Câu Xanh sắp tới rồi.
Gã khoác cái túi lên vai và rời khỏi căn nhà vườn. Gió lạnh buốt như tạt nước đá vô mặt. Bất giác gã ngó lại căn nhà kế bên, đèn đuốc bên trong tắt ngấm, hai đứa nhãi bụi đời mà còn trụ ở đó chưa chắc đã thấy gã.
Lộ trình của Kohaut mát mái xuôi chèo . Hai căn nhà nhỏ gần khu vực Leni trú ngụ không thấy một chút ánh sáng nào. Không biết chủ nhà đi đâu. Tại sao mọi thứ hoàn toàn có lợi cho gã như vậy cà? Gần như gã được Thượng Đế tạo điều kiện để tiếp cận với Leni?
Con cáo già Kohaut chột dạ. Linh cảm nghề nghiệp bất chợt xui khiến gã phải cẩn thận đề phòng. Bước chân gã thay vì đi về phía trước lại rẽ sang một căn nhà đối diện với nhà Leni. “Cẩn tắc vô áy náy” không bao giờ vô ích.
Y như rằng một tiếng quát như sấm nổ vang lên:
- Cảnh sát đây. Đứng lại…
Nhưng tiếng kêu đó không nhằm vào Kohaut mà cách đó vài căn nhà.
Gã co rúm, tóc dựng ngược, kể cả món tóc giả.
Biến cố xảy ra chớp nhoáng kéo theo ba sự kiện cùng một lúc: đèn pha bật sáng, tiếng súng nổ và tiếng người kêu. Một giọng cảnh sát la lớn:
- Lẹ lên, hai thằng tội phạm tẩu thoát về hướng bụi rậm.
- Chạy theo bên trái.
- Seidboldt bị thương rồi. Chúng phản xạ nhanh thiệt.
- Thôi ngừng lại, không rượt kịp tụi nó đâu.
Lúc này đèn trong nhà Leni tự nhiên sáng trưng khiến Kohaut há hốc mồm. Leni mở cổng vườn chạy ra. Cô hỏi:
- Tại sao lại hai? Chỉ có một mình gã thôi chớ.
Người cảnh sát tên Seidboldt nghiến răng vì đau nói:
- Không phải Kohaut! Chắc chắn thằng đi đầu không phải hắn. Thằng này đã nổ súng vào tôi…
Anh ta ngước nhìn thanh tra Glockner:
- Ngài thanh tra, tôi đã nhận ra được hai thằng vừa rồi là Gorden và Thiebel. Tôi đã xem ảnh chúng.
Ông thanh tra ra lệnh:
- Này Brinkmann, anh liên lạc với trung tâm báo rằng hai tên tội phạm nguy hiểm đó đã chạy theo hướng nhà thờ Sebastians. Và… tức tốc cho các xe trực ở Tổng nha bao vây khu vực 11… Thế nào rồi, Seidboldt?
- Ôi, may mà viên đạn chỉ trượt qua bả vai. Tôi… đã làm hỏng việc. Tôi rất tiếc. Lẽ ra phải để chúng tới gần chút nữa. Tôi đã hô quá sớm…
Giọng Seidboldt nhỏ dần, khiến Kohaut dù có vểnh tai cách mấy cũng không nghe nổi. Tuy nhiên giọng nói dõng dạc của ông thanh tra thì gã nghe, nghe một cách tê tái.
- Thôi, chuyện đã rồi, Seidboldt. Đưa cậu ta đi bệnh viện, Peters! Còn lại tất cả hãy vào vị trí. Còn bà, thưa bà Stegmueller, bà phải ở tuyệt đối trong nhà. Gã Kohaut đến còn nguy hiểm hơn nữa. Nào, mấy giờ rồi Brinkmann?
- 7 giờ 15 phút, thưa ông thanh tra.
- Có thể còn cơ hội. Về vị trí!
Ánh đèn trong nhà tắt phụt, màn đêm lại buông xuống đen đặc.
Kohaut không còn nghe bất kì tiếng động nào. Gã rón rén chui ra khỏi chỗ nấp đứng tựa vào tường nhà tối om thở dốc. Căm hận, đầy căm hận! Con đàn bà đã phản bội gã. Chỉ còn cách một… sợi tóc nữa là gã trở thành con cá mắc lưới. May có hai thằng chó chết Gorden và Thiebel. Tất nhiên, Kohaut biết rằng hai thằng này đến đây để lấy mạng gã. Mà gã hên ghê chớ. Tụi nó cũng đến cùng lúc với gã. Không sớm một giây.
Kohaut vác túi tiền trên vai rút êm. Phải đi đâu bây giờ? Gã đi về phía ga. Ở đó có thể đón taxi để đến một khách sạn bình dân mà gã đã từng trú ẩn trong thời gian sống ở thành phố. Chớ dại dột về căn nhà vườn cũ mướn tạm, về lúc này bể ổ là cái chắc.
Phước ba đời cho gã, khách sạn vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Bẩn thỉu, dơ dáy và rách nát từ giường ngủ cho đến buồng tắm. Kohaut quăng túi tiền xuống mặt giường rệu rã khiến nó kêu cọt kẹt.
Gã cầm máy điện thoại và quay số của Leni.
- Stegmueller đây. – Gã nghe Leni thưa máy.
- Chào em Bồ Câu Xanh!
- Ủa, anh… hả Edwin Kohaut.
- Ừ, anh đây. Bồ Câu vẫn đợi anh về tổ chớ?
- Đợi. Giờ này đã quá tám giờ. Lẽ ra anh có mặt từ lâu rồi mà.
Kohaut cười khùng khục:
- Anh muốn mời em món bê thui, món mà lẽ ra em phải chuẩn bị để mời anh – món anh vẫn thích mà. Bê thui chính là em đó. Nè Leni, làm ơn kêu tụi cớm giải tán đi. Nói rằng tao không đến được vì bận nhiều chuyện khác. Nhân tiện tao cũng báo cho mày biết: kể từ hôm nay mày đã nằm trong danh sách nạn nhân mà tao sẽ khai tử. Mày biết đó Bồ Câu Xanh. Không một thế lực nào có thể cản trở tao được đâu. Nhớ đó!
Kohaut nghe rõ hơi thở kinh hoàng của Leni. Gã đặt máy. Tiếng giày gã nện cồm cộp từ khách sạn ra mặt đường lộ, bên kia là một snack bar. Vô đó uống mừng thoát chết chớ còn phải hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất