Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 24 Chương 2: HỌ KHÔNG HIỂU NHAU

Trước Sau
Schrumpf bật nắp chai rượu vang, ngửi ngửi nút chai coi thật hạ cấp rồi rót đầy hai li. Giọng gã cáu kỉnh:

- Mất tiêu cuốn sổ nhỏ ghi số điện thoại rồi. Chắc chỉ bốn đứa nhóc bạn em ăn cắp thôi. Chà, lũ mất dạy…

Mặt Sabine sa sầm:

- Anh ăn nói cái gì kì vậy? Chuyện nhỏ đâu có gì…

- Tại sao lại “đâu có gì”. Anh bực nhất là mọi việc cứ diễn ra không theo ý anh.

- Ngược lại thì đúng hơn. Tối nay em đã phá cửa ở vòm mái, lọt vào tận phòng khách, dán lên tất cả các bức tranh treo tường mảnh giấy ghi hàng chữ “Đã ăn trộm”. Sáng mai người trong nhà sẽ há hốc miệng và tất nhiên sẽ kí nhận hợp đồng với anh chớ sao.

- Hừm!

Đôi mắt xanh lục của Sabine trở nên mơ màng. Cô lẩm bẩm:

- Bốn người bạn nhỏ của em thật dễ thương…

Schrumpf gầm lên:

- Dễ thương hay dễ ghét? Chỉ mỗi con bé tóc vàng mắt xanh là được, rồi đây sẽ trở thành giai nhân, còn những đứa khác đều khó ngửi. Riêng cái thằng cao lớn cầm đầu cả đám, mới nhìn đã muốn bắn bỏ.

- Anh muốn nói Tarzan hả? Chà, một cậu bé thật khá! Võ nghệ của em không đến nỗi xoàng, vậy mà câu ta chỉ cần động thủ sơ sơ là em đã bại trận. Tarzan và Gaby xứng đôi ghê hà.

- Sao? Con bé là “bồ” thằng lấc cấc đó hả?

- Em nghĩ như vậy.

Sabine ngả người trên ghế nệm vắt chân chữ ngũ. Bộ đồ hắc y của cô làm gã hôn phu lại nhớ tới công việc. Gã nói ồm ồm:

- Lịch làm việc của em đã kín. Chín cuộc đột nhập trong hai tuần. Tối mai anh đã bố trí để em nghỉ ngơi đó.

- Ừ nhỉ, tối mai em còn phải dự cuộc liên hoan trong vườn. Anh có định đi cùng em không, anh yêu?

- Không. Anh không thích gặp Friedrich Lớn. Mà cái con khỉ đáng ghét ấy cũng chẳng ưa gì anh. Anh biết. Hễ có dịp là lão lại tìm cách chứng tỏ ngay điều đó mà.

- Ơ, anh tưởng tượng bậy bạ quá. Dù sao thì Friedrich Lớn cũng là sếp của chúng ta cơ mà.

Họ đang nói đến Friedrich von Eschbergen, còn gọi Friedrich Lớn, giám đốc hãng bảo hiểm AURORA. Schrumpf bắt buộc làm việc với ông ta thường xuyên, nhưng hai người không ưa nhau. Tất nhiên, Schrumpf ngu gì công khai đối đầu với sếp để rồi phải cuốn xéo khỏi hãng. Thậm chí, ngoài mặt gã còn tỏ ra vồn vã. Và vẫn luôn mồm nói xấu Friedrich sau lưng…

Schrumpf cười lạnh, trở lại đề tài cũ:

- Bây giờ chúng ta sẽ bàn đến việc thăm viếng vị khách sắp tới của em vào đêm chủ nhật… Vị này có những bức tranh trị giá ba triệu mark nhưng cương quyết không chịu mua bảo hiểm.

Sabine cau mày:

- Hệ thống báo động trong nhà của ông ta loại nào? Phải VX10 không?

- Loại VX10, kiểu tối tân nhất. Thành thử ông ta rất tự tin. Em đột nhập nổi không?

- Em nghĩ đó là chuyện… nhỏ, anh yêu ạ.

Schrumpf lại nhe hàm răng cá mập nhưng có vẻ lơ đãng. Gần đây gã thường như vậy và Sabine chỉ cho rằng đó là do gã làm việc quá sức. Đáng tiếc, cô đâu hiểu hết người yêu – mà trước hết là ân nhân của cô.

Vẫn lơ đãng như vậy, bàn tay nhám nhúa của gã thò vào trong cặp rút ra một mảnh giấy gấp đôi, chìa cho Sabine:

- Đây là địa chỉ của vị khách trang bị hệ thống báo động VX10. Nhà ông ta thuộc diện trọc phú đấy.

Sabine nhét mảnh giấy vô túi xách. Gã từng đưa cho cô một lô những địa chỉ như vậy - địa chỉ của những người mà phần đông cô không quen biết.

Nhưng lần này, một sự nhầm lẫn kinh khủng, đầy rủi ro đã thò bàn tay lạnh ngắt của nó vào cuộc chơi mà cả Schrumpf và Sabine đều không hay biết.

Các ý nghĩ của Schrumpf còn mải bận rộn - suốt một tuần nay rồi – với một vụ làm ăn mới. Sẽ là một cú ngoạn mục trong thang máy, nhờ đầu óc thông minh mà gian giảo của gã.

*

Gaby Công Chúa xuất hiện tại biệt thự của gia đình Karl rực rỡ như mặt trời. Cô bé sáng nay diện quần Jeans, áo phông màu xanh lơ, đeo sợi dây chuyền mà Tarzan tặng làm kỉ niệm.

Đúng lúc đó Tròn Vo từ dưới bếp chui lên mặt no nê thấy rõ. Thằng mập không quên mang theo khúc bánh mì bơ dành cho con Oskar. Con chó tạ ơn rối rít: “Ẳng, ẳng…”.

Xong nghĩa vụ với con chó, giờ đến nghĩa vụ với… con người. Tròn Vo lôi cuốn sổ nhỏ giấu trong ngực áo la lớn:



- Gọi đâu trước đây hả các bạn?

Karl nhún vai:

- Số phone nào chẳng như nhau. Đâu trước cũng được.

- Vậy thì tao chọn R.V.

Tứ quái đủng đỉnh vô nhà. Mẹ của quân sư đã vào thành phố mua hàng, ông già “bác học” thì bám trụ trong phòng làm việc, mê mải đến nỗi nếu động đất nứt tới chân may ra mới chịu ló mặt. Chẳng có ai quấy rầy chúng cả.

Tarzan chịu trách nhiệm… ngoại giao. Hắn vừa quay số xong đã có người nhấc máy. Một giọng đàn bà sụt sịt. Bà ta rủa xả liền:

- Tôi đã làm gì anh nào? Anh muốn tôi tự sát chớ gì? Có lẽ rồi cũng sẽ có ngày tôi tự kết liễu đời mình. Nhưng rồi anh sẽ hối tiếc, Rudolf ạ. Tôi thề rằng bản di chúc của tôi sẽ không có tên anh, hu hu…

Tiếng nức nở của người đàn bà rền rĩ tới mức ba quái Karl, Kloesen, Gaby đứng không gần ống nghe lắm mà cũng thấy hai lỗ tai lùng bùng.

Tarzan chới với thực sự:

- Xin lỗi, tôi không phải là… Rudolf. Tôi là… là… người muốn nói chuyện với ông Rudolf…

Người đàn bà vẫn thổn thức:

- Rudolf Vossburger. Hãy gọi đủ họ tên ông nhà tôi như vậy. Tôi thành thật xin lỗi. Ôi, tôi cứ tưởng Rudolf Vossburger còn ở đầu dây. Chúng tôi mới cãi lộn với nhau qua điện thoại, vì thế khi chuông reo lên tôi lại ngỡ chồng tôi… Hu hu…

Tarzan chợt lo ngại. Người đàn bà xa lạ kia đang khóc tuyệt vọng. Rõ ràng bà ta không hề dọa dẫm chút nào khi nói tới cái chết. Trong một giây, hắn tỉnh táo hẳn:

- Bà có cần giúp đỡ không bà Vossburger. Nếu bà cần sự hỗ trợ thì hãy cho chúng tôi địa chỉ…

Chỉ có tiếng hỉ mũi đáp lời hắn. Tarzan vẫn không gác máy, hắn kiên nhẫn chờ. Và…

- Cảm ơn, cảm ơn… Lúc này tôi đang cần người tâm sự hơn bao giờ hết. Nhà tôi ở số 12, đại lộ Scholl.

- Xin bà chớ làm điều gì dại dột. Chúng tôi sẽ đến ngay, thưa bà.

Tarzan cúp máy. Giọng hắn rã rời:

- Rõ ràng cái tay Rudolf Vossberger đã ngược đại vợ hắn. Một thằng súc sinh chó chết.

Tròn Vo nghiến răng:

- Một thằng cỡ đó chắn chắn là bạn hoặc đồng bọn của thằng ăn cắp con vịt vàng Schrumpf.

Gaby mím môi:

- Tụi mình nên tới an ủi người phụ nữ cô đơn kia. Tội nghiệp, bà ấy không có lấy một người để mà san sẻ nỗi lòng nữa.

Đường phố buổi sáng vắng hoe. Số nhà 12 đại lộ Scholl là một biệt thự xinh xắn nằm ở vị trí thật yên tĩnh. Tứ quái đi ngay vô cửa bấm chuông. Khi cánh cửa mở, chúng biết người đàn bà đứng trước mặt là bà Vossburger chớ không phải ai khác.

Coi, hai mắt bà ta mọng nước, mũi đỏ tấy. Bàn tay cầm khăn che trước miệng tội nghiệp như một đứa bé bị hắt hủi, dù tuổi đời của bà tối thiểu phải trên bốn mươi. Trông bà mỏng mảnh yếu ớt, khuôn mặt tròn phúc hậu.

Tarzan lựa lời:

- Chào bà. Tôi là người vừa nói chuyện với bà qua điện thoại, thưa bà Vossburger. Chúng tôi muốn giúp đỡ bà.

Bàn tay cầm khăn thõng xuống. Cặp mắt sưng húp mở lớn:

- Ôi, thì ra là… cậu. Và các em định… giúp tôi ư? Thật khó mà tin nổi. Tôi cứ tưởng trên đời này làm gì có người còn nghĩ tới người khác. Con người đều đã trở nên vô tình… Các em bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ, thưa bà. Không phải ai cũng như bà nghĩ đâu ạ. Còn tuổi tác chúng tôi ư? Cộng lại là… 62 tuổi, nếu không tính tháng ạ.

Người đàn bà rưng rưng:

- Mời các em vào trong. Các em quả là một tia hi vọng cho tôi, trong một ngày đen tối như hôm nay…

*

Bên trong tòa biệt thự lộng lẫy đến nỗi Tứ quái cứ ngẩn ra mà ngắm. Cầu thang bằng đá cẩm thạch, thành cầu thang chạm trổ công phu tới mức bản thân nó đã là một tác phẩm nghệ thuật quý giá. Các phòng bên trong được trang trí nội thất theo lối cổ điển, chưa kể đến hai phòng tranh lớn, trong đó những bức tranh sau cùng là chân dung các đức ông đáng kính với những bộ râu cực kì oai nghiêm.

Tròn Vo tò mò:



- Họ là ai vậy, thưa bà?

- Ồ, đó là các bậc tiền bối của tôi, những danh nhân dòng họ Ausberder-Schluck. Tên tuổi họ được đặt cho nhiều đường phố và quảng trường của thành phố này.

- Á à, cháu biết rồi. Tượng đài của họ ở các quảng trường bám đầy phân chim bồ câu!

Tarzan bịt miệng thằng mập lại không kịp. Ai lại phát ngôn bừa bãi như thế trước mặt hậu duệ của các bức tượng chớ! Có điều bà chủ nhà lại không mấy lưu tâm tới câu nói của thằng mập. Trong đầu bà lúc này chỉ chập chờn hình ảnh của ông chồng “sở khanh” Rudolf Vossburger.

Bà ấm ức:

- Đến giờ tôi mới biết ông ta cầu hôn tôi chỉ vì tiền của tôi. Quả là khủng khiếp…

Bốn quái thả người trên sa-lông một phòng khách cổ tuyệt đẹp, nơi trước đây các cụ cố của bà Vossburger từng ngồi thưởng thức các loại trà. Bà Vossburger đặt lên bàn một chiếc liễn bạc đựng đầy bánh sôcôla khiến Tròn Vo híp mắt. Bà tiếp tục:

- Tên của tôi là Gertrud Ausberder-Schluck. Rudolf Vossburger đã đến với tôi bằng vẻ ngoài hào nhoáng nhưng tâm địa xấu xa. Bây giờ ông ta chỉ chực tìm cách giết tôi…

Tarzan nghiêm giọng:

- Bà có bằng chứng không?

- Linh tính cho tôi biết điều đó, các em à. Các em biết không, khi ta đã hiểu một số người, ta có thể đọc được ý nghĩ của người đó như đọc một cuốn sách vậy.

Gaby chen vào:

- Tại sao bà không báo cảnh sát?

- Cảnh sát không giúp gì được. Linh tính hoặc giác quan thứ sáu đâu có phải là chứng cớ để tố cáo một người nào đó. Rudolf biết tôi là người đa cảm. Ông ta cố tình xúc phạm tôi, hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ tự kết liễu đời mình.

- Nhưng bà sẽ không ngu xuẩn để mắc bẫy gã. Bà hứa với chúng tôi nhé?

Bà Gertrud cười đau đớn:

- Tôi xin hứa. Tôi không thể để tài sản của cha ông rơi vào tay một kẻ bất lương như vậy.

- Bà có thể thoát được gã nếu li dị?

- Ừ… tôi đã nghĩ tới chuyện đó. Nhưng tôi cứ hi vọng hão huyền rằng một ngày nào đó ông ta sẽ hồi tâm khi con bồ nhí của ông ta đã chán…

Tarzan ngỡ ngàng:

- Bồ nhí ư? Chồng bà có bồ?

- Đúng thế các em ạ. Ả tên là Sigrid Jungfell. Ả chỉ bằng nửa tuổi ông ta, nhiều lắm là 25 tuổi. Ôi chao, Rudolf mê mệt cô ả có khi mấy ngày liền không về.

Tròn Vo đứng dậy sau khi “dọn” sạch liễn bánh tổ chảng. Nó thở dài:

- Buồn thật, thà chơi với con Oskar còn vui hơn.

Người đàn bà cũng thấy cần phải thay đổi không khí. Chớ sao, nỗi lòng u uất của bà đã có người san sẻ phần nào.

- Con chó của các em ngộ nghĩnh quá!

Gaby thích thú:

- Ồ, nó giữ nhà số một đó. Mà sao bà không nuôi chó ạ? Bà có những tài sản quý giá cần được bảo vệ cẩn thận hơn đó, thưa bà.

- Tôi cũng ít để tâm đến chuyện đó, cô bé xinh đẹp ạ.

Tarzan lập tức bám theo đề tài này:

- Ít nhất là bà cũng nên trang bị một hệ thống báo động cho biệt thự lộng lẫy này chứ?

Bà Gertrud trầm ngâm:

- Tôi cũng từng nghe một ông ở hãng bảo hiểm nói như vậy.

- Có phải ông ta là Eckbert Schrumpf làm ở hãng bảo hiểm AURORA không ạ?

- Đúng đó! Ông ta có đến đây với mục đích vừa muốn kí hợp đồng bảo hiểm vừa muốn bán hệ thống bảo vệ nhà cửa. Tôi đoán rằng ông này đã thỏa thuận được với Rudolf. Đằng nào thì tôi cũng là kẻ phải trả tiền. Tôi sẽ thanh toán mọi hóa đơn. Ôi, Rudolf làm chuyện này tôi không hiểu nổi. Chồng tôi muốn tôi chết mà lại đi bảo hiểm tài sản… Khốn khổ thân tôi…

Vậy là chẳng nước non gì rồi. Bốn quái đứng dậy. Té ra R. V không phải là đồng bọn của Schrumpf mà chỉ thuần túy là một khách hàng. Thôi đành tự an ủi rằng dù sao chúng cũng đã giúp đỡ đúng lúc một người đàn bà trong cơn khốn quẫn vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau