Quyển 24 Chương 5: CUỘC VUI Ở NHÀ ESCHBERGEN
Tứ quái vội vã đạp xe rời khỏi tòa nhà chọc trời sau “mệnh lệnh” của Tarzan:
- Đi thôi! Không nên lộ diện cho gã Schrumpf biết tụi mình đã có mặt ở đây.
Karl thắc mắc:
- Gã không đậu xe trước nhà mà cất hẳn xuống ga-ra. Vậy dám gã có một căn phòng trong ngôi nhà cao nghệu này?
Tròn Vo trợn mắt:
- Hai chỗ ở trong một thành phố sao?
- Chớ gì nữa. Chính mày cũng có tới hai sào huyệt đó thôi, mập! Chỉ vì mày không muốn khi nào cũng buồn tẻ tại đại lộ Cây Sồi. Biết đâu gã Schrumpf cũng giống mày, sợ sự buồn chán…
Tròn Vo cười toe toét:
- Ờ há!
Gaby xen vào:
- Mình lại nghĩ rằng gã người yêu của Sabine không phải chỉ sưu tầm số điện thoại để “chơi vui” đâu. Chuyện gã chọn đúng tòa nhà ông bà Herry Murczyk ở để thuê chẳng hề ngẫu nhiên chút nào.
Tarzan kết luận:
- Tại sao chúng ta lại không ghé thăm Sabine nhỉ? Biết đâu chị ấy lại có thể cho tụi mình biết thêm điều gì về chuỵên này.
Bốn quái bấm chuông nhà Sabine nhờ địa chỉ chị đã cho. Một âm thanh trong trẻo phát ra từ cái loa nhỏ gắn bên cửa:
- Ồ, các em đến thật đúng lúc. Chị vừa gọi điện tới nhà em đó, Gaby. Chị muốn mời các em tham dự một buổi… Nhưng thôi, vô nhà đã các em.
- Nhưng chị đang ở đâu và tụi em vô nhà bằng cách nào ạ?
- Các em hãy lên tầng hai, bên phải nhé.
Ổ khoá cửa “rè” lên một tiếng bí mật và Sabine xuất hiện giữa khung cửa mở rộng ở tầng hai trong bộ đồ dự tiệc bằng lụa trắng, với nụ cười rạng rỡ, đôi chân trần xỏ dép xăng-đan vàng óng ánh làm nổi bật những móng chân sơn màu tím.
- Nhà của chị trang bị tân kì quá ta!
Sabine hoan hỉ:
- Anh Schrumpf thiết kế cho chị đó. Cũng là một trò chơi lãng mạn thôi mà.
Gaby vô vấn đề liền:
- Tụi em định phỏng vấn chị…
Mặt Nạ Đen gạt ngang:
- Khoan nói tới vụ dó, Gaby. Sếp của chị, Friedrich Lớn hôm nay tổ chức một buổi liên hoan ngoài vườn tại làng Baumlrode. Chị nghĩ rằng các em xứng đáng là bốn thượng khách danh dự của buổi picnic đó. Cú phôn của chị hồi nãy tới nhà em chính là mời…
- Ơ, nhưng tụi em đâu có quen với ông chủ hãng bảo hiểm.
- Có sao đâu em. Bởi vì đích thân bà vợ của ông chủ hãng AURORA, cô Helga Eschbergen… gửi lời mời các em mà.
- Em không hiểu…
Sabine cười tủm tỉm:
- Đầu đuôi cũng là từ… Tarzan. Này nhé, Helga Eschbergen là võ sinh cùng lò Aikido với chị. Cô ấy rất nể chị về sự bất khả chiến bại trước mọi đối thủ, ấy vậy mà chị lại bại trận trước Tarzan. Cô ấy rất khâm phục và muốn mới nhóm Tứ quái các em tham dự buổi liên hoan cho biết mặt.
Tròn Vo nhảy tưng tưng như con nít:
- Nhận lời đi đại ca. Liệu có thể có một bàn tiệc đứng ở đó không chị Sabine?
Sabine nheo nheo mắt:
- Có chớ, Willi! Friedrich Lớn không khi nào chịu để khách đói.
- Nếu thế xin chị hãy nhận sự đăng kí đầu tiên của Tròn Vo này.
Gaby chợt hốt hoảng:
- Không lẽ tụi em mặc thế này đi luôn sao? Coi sao được ạ.
Sabine gạt phăng:
- Khỏi lo cô bé ơi. Chị bảo đảm em sẽ là hoa khôi của buổi liên hoan với chính bộ đồ em đang mặc. Đây có phải là một buổi dạ vũ đâu. Mình lên đường các em.
Đến lượt Karl băn khoăn:
- Còn bốn con ngựa sắt của tụi em thì sao?
- Dễ ợt, bỏ lại nhà chị chớ sao.
*
Chiếc xe hơi nhỏ gọn của Sabine lăn bánh khỏi thành phố băng qua hàng loạt cánh đồng. Mặt trời buổi trưa chói chang rực rỡ. Giọng kể của Sabine đầy hào hứng:
- Rồi các em sẽ được chứng kiến một trò chơi kì lạ ở đó. Đỉnh điểm của cuộc vui sẽ là ba quả khinh khí cầu được thả lên trời, mỗi quả chở theo ba khách. Ông chủ nhà máy sản xuất đồ thể thao Gottfried Loffelholz sẽ là người điều khiển các khinh khí cầu ấy…
- Ông đó quan hệ thế nào với gia chủ hả chị?
- À, Loffelholz là bạn làm ăn với Friedrich Lớn.
Baumlrode là một làng quê xinh đẹp, nơi một số dân thành phố về xây ngôi nhà thôn dã. Nhà của Friedrich Lớn nằm cuối đường làng, cạnh rừng. Phía sau ngôi nhà mười phòng này là một khu vườn trải dài đến gần chân trời.
Hai bên đường đậu kín xe hơi mang biển số thành phố. Ồn ào sánh ngang một lễ hội. Và coi kìa, giữa bao lơn lớn và hồ bơi đặt một chiếc đàn oóc quay tay xúm xít thanh niên vây quanh dù nó chỉ chơi nhạc dân gian.
Tứ quái kinh ngạc ngó chiếc lò xây trong vườn đang xèo xèo hai con heo sữa. Một bàn thức ăn ê hề dài lê thê với đủ các quầy rượu và nước giải khát. Sàn bao lơn rộng bóng nhẵn, chắc chắn có thể khiêu vũ ở đó được.
Một phụ nữ trẻ mặc bộ váy dân gian đồng quê rất đẹp ôm chầm lấy Sabine. Trời ạ, cô có cặp mắt to đen ấm áp, gương mặt như một Đức Mẹ trang điểm diễm lệ. Sabine vui vẻ:
- Xin giới thiệu với Tứ quái, đây là phu nhân sếp tôi, lại là bạn tôi, cô Helga Eschbergen.
Trong khi cô Helga chuyện trò cùng Gaby thì Tarzan tập trung ngó một người đàn ông cao lớn, bệ vệ chừng năm mươi tuổi cầm trên tay một vại bia thong thả bước đến. Ông ta nói oang oang như sấm:
- Té ra các vị là những người đã tóm được Sabine và cho cô ấy đo ván đấy. Ai là Tarzan? Ồ, em hả. Tôi, Friedrich Lớn xin được chia sẻ niềm vui chiến thắng của “cánh mày râu” tụi mình.
Ông ta quay sang Sabine:
- Schrumpf của chúng ta đâu rồi Mặt Nạ Đen?
Sabine lúng túng:
- Dạ, anh ấy mắc bận…
- Vậy hả?
Eschbergen hình như chẳng để tâm gì tới chuyện đó. Ông ta đặt vại bia xuống, quàng hai tay lên Gaby và Tarzan thân mật lôi đến bao lơn. Hai đứa thú vị khi nhìn thấy một chiếc nôi trẻ con đặt trong bóng mát. Ông chủ hãng AURORA hào hứng khoe:
- Tôi muốn các em biết thêm một niềm kiêu hãnh lúc cuối đời của tôi nữa. Nằm trong chiếc nôi là cháu Franzi, bé chào đời cách đây bảy tháng. Với một ông già như tôi, bé là một niềm vui tuyệt vời.
Gaby coi vậy mà biết cách xã giao ra phết:
- Nhưng đâu có già, thưa ông Eschbergen.
- Ố là là, cảm ơn cô bé!
Lúc đó Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử cũng vừa tiến lại gần. Thằng mập tha hồ làm trò hề ghẹo bé Franzi. Gaby được phép bế bé lên. Bé Franzi thật xinh, có cặp mắt đen của mẹ. Ông Eschbergen kiêu hãnh cũng phải thôi. Thì đó, trong cái gia đình nhỏ xíu của ông ta có tới… ba thế hệ còn gì.
*
Gã đang quỳ sụp dưới chân vợ. Còn phải hỏi, Rudolf chớ còn ai. Hãy nghe gã lắp bắp:
- Gertrud, tôi van em!
một lần nữa, thật mùi mẫn:
- Gertrud, tôi năn nỉ em!
- Không đâu, Rudolf.
Mặt bà Gertrud tái nhợt. Hai cánh tay bà run rẩy khiến Schrumpf càng cố tình úp mặt thật kĩ vào chiếc váy thụng của bà.
- Hãy tha thứ cho anh…
- Trời ơi Rudolf, anh đã tàn bạo với tôi biết bao nhiêu. Tôi không thể…
Gã cảm thấy giọng bà đã xuôi xuôi:
- Không có gì là không thể trên đời này cả. Anh đã cắt đứt với cô ả Sigrid Jungfell rồi. Anh biết anh thật khốn nạn vì đã lợi dụng lòng tốt của em, anh thề không gặp lại con nhỏ bán “bar” đó nữa.
- Rudolf, thật em không biết…
Gã thổn thức vô cùng bài bản:
- Vậy là em đã tha thứ cho anh, phải không Gertrud. Anh hứa, lần này là cuối cùng…
Rudolf cười đắc thắng trong bụng khi thấy người đàn bà vuốt ve tóc gã như một cái máy. Ôkê, mọi chuyện coi như xong.
Gã bật dậy như cái lò xo nén rồi quàng tay ôm chặt vợ:
- Chúng ta là của nhau mà Gertrud. Và giờ đây sẽ gắn bó hơn bao giờ hết. Mình phải ăn mừng cuộc làm lành này, em yêu ạ.
- Ăn mừng ư?
- Phải, ngay tối nay.
- Nhưng…
- Trong túi anh là thiệp mời hai vợ chồng mình dự tiệc ở nhà Schulze Tiepelbacher. Tụi mình sẽ đến đó. Và tối nay sẽ chỉ là của hai ta…
- Em không biết nữa Rudolf ạ.
- Anh năn nỉ em mà. Nếu em thấy mệt thì mình sẽ về sớm. Ai vui chơi suốt đêm mặc kệ họ.
Gertrud thở dài:
- Thôi được, em nghe anh. Nếu anh đã muốn thế.
Chà, gã muốn quá đi chớ!
Những giờ sau đó, bà Gertrud cố tìm mọi cách để làm đẹp: tắm gội, đắp kem dưỡng da mặt, sấy tóc, trang điểm… Đáng thương cho bà, trong phòng mình, Rudolf tháo rời khẩu súng lục chùi dầu kĩ lưỡng. Gã không sợ vợ bắt gặp vì đã cài then cửa đâu vào đó. Vả lại gã thừa hiểu “mụ già” mà tân trang nhan sắc là chí ít cũng cả tiếng đồng hồ.
Rudolf nạp đạn và đút “con chó lửa” vô túi áo khoác. Ở túi bên kia gã yên vị một thanh sắt ngắn nặng trịch.
*
Cuộc liên hoan trong vườn đã kéo dài vài giờ nhưng không khí lúc nào cũng vui như hội. Lúc này thì ban nhạc đồng quê đã nghỉ giải lao, Gaby khoác tay Tarzan kéo hắn vào đứng dưới bóng mát một cây anh đào. Cô bé cười rạng rỡ, thấy cái gì bữa nay cũng tuyệt diệu.
Tròn Vo bỗng hốt hoảng chạy tới. Coi, cái miệng đầy bánh vụn của thằng mập ngoác ra:
- Đại ca ơi, ở đằng kia có một thằng cha say xỉn muốn giết ông Eschbergen.
- Hả?
Tarzan và Gaby lập tức lủi theo Tròn Vo băng qua những khoảng trống trong vườn. Đến một chỗ không vị khách nào lai vãng, thằng mập rẽ cành lá chỉ vào một hình người rũ rượi trên bãi cỏ hẹp.
- Hồi nãy đi tìm chỗ… vệ sinh, mình… đụng gã. Gã nguyền rủa không ngừng…
Tarzan trầm ngâm:
- Cha nội này “quắc cần câu” là cái chắc. Gã cũng là khách mời dự kia mà. Tao thấy gã uống như hũ chìm.
Người đàn ông quá chén dang hai tay nằm ngửa mắt nhắm nghiền. Toàn thân gã chỉ có hàm râu quai nón rậm rạp là cử động. Từ bộ râu thốt ra những lời lảm nhảm:
- Eschbergen… đồ chó má, đồ ngồi chơi hưởng thụ, tao giết mày… Tiên sư thằng Friedrich Lớn… Đồ bảo hiểm nham hiểm, ác hiểm, hung hiểm… Tao sẽ đốt nhà mày… E hèm, tao là Otto vĩ đại…
Bài diễn văn của gã đột ngột ngưng lại vì một chú ong nổi hứng chích trúng chóp mũi khiến lão phải đập bộp một cái vào đó.
- Á a a a… Đồ ong mắc dịch… đau quá… E hèm, Otto Ngoan Đạo muôn năm…
Tarzan chán nản nhún vai:
- Gã… thăng thiên rồi. Hiếm thấy ai xỉn tới cỡ đó.
Ba đứa trẻ quay lại “phỏng vấn” Sabine cấp tốc:
- “Otto vĩ đại” là ai vậy chị?
Mặt Nạ Đen cười ngất:
- Các em vừa chạm trán một người đàn ông râu quai nón phải không? Đó là Otto Rajonski. Ông ta lại say chớ gì? Không sao đâu. Hễ quá chén một chút là ông ta nói năng lộn xộn. Nhưng ông ta hiền lành nhất trong những người hiền lành đó. Otto thật đáng thương.
- Đáng thương? Gã đòi xơi tái sếp của chị đó.
- Ồ, Otto ghen đó thôi. Số là hồi xưa ông ta cũng theo đuổi nàng Helga như Friedrich Lớn. Trong cuộc chạy đua ái tính chỉ có một người đến đích này, Eschbergen đã thắng. Có lẽ một phần nhờ ông sếp của chị giàu, nhưng rõ ràng Eschbergen còn trẻ trung hơn Otto chớ sao. Làm sao Helga dám kết hôn với một đệ tử lưu linh như Otto được. Tuy nhiên như các em thấy đó, Eschbergen vẫn mời Otto. Còn Otto, nếu cần cũng sẵn sàng xả thân vì Friedrich Lớn.
Tarzan nhíu mày:
- Trong khi đó ông ta thở ra những lời khác hẳn. Dù gì, em nghĩ ông ta cũng không nên dốc bầu tâm sự của mình theo cái cách kì cục đó.
Sabine cười:
- Đừng để bụng, Tarzan! Otto cũng tự rủa mình đâu có kém.
Tròn Vo ra vẻ thông thái:
- Con chó sủa là con chó không cắn. Ê, nhìn kìa Tarzan…
Mấy chị em quay lại theo hướng chỉ của Kloesen. Trời đất, cả đám không thể ngờ được. “Otto vĩ đại” phần nào tỉnh rượu đã đang ngồi ngả nghiêng cạnh chủ nhà bế bé Franzi trên tay, nựng nịu bé.
Đúng lúc đó ông Gottfried Loffelholz, chủ nhà máy sản xuất đồ chơi xuất hiện giữa bao lơn giới thiệu:
- Thưa quý vị, tôi thay mặt gia chủ xin công bố kết quả xổ số chọn những người được may mắn tham dự chuyến bay trên khinh khí cầu…
Ông cố ý ngừng lại khiến mọi người càng thêm hồi hộp. Phải có đến mười giây, Loffelholz mới tái phát biểu:
- Kết quả như sau: chuyến bay đầu tiên khởi hành vào ngày mai sẽ thuộc về các số 13, 23, 33, 43. Và tôi sẽ tháp tùng với tư cách người điều khiển khinh khí cầu. Xin quý vị rút mảnh giấy trong túi áo ra để… dò số.
Tứ quái choáng váng. Bọn chúng biết phiếu của cả nhóm đều có số đuôi là 3 ngay khi Helga Eschbergen nhét vào tay từng đứa các mảnh giấy gấp. Nhưng còn các số đầu?
Tròn Vo run rẩy mở mảnh giấy. Giọng nó như mắc nghẹn:
- Lạy Chúa, số 13.
Đến phiên Tarzan, Karl, Gaby lại là những con số 23, 33, 43 mới cực kì… định mệnh. Rõ ràng là ông trời muốn bốn đứa phiêu bạt trên không một chuyến đây mà.
Tứ quái ôm chầm lấy nhau xúc động. Gaby thốt lên như nằm mơ:
- Ôi chao, mình thật không ngờ…
Bốn đứa làm quen với Gottfried Loffelholz không một chút khó khăn. Người bạn già của ông bà Eschbergen thật đáng mến. Lúc chia tay đám trẻ, ông còn dặn dò:
- Nhớ nghe các bạn nhỏ. Sáng chủ nhật khởi hành.
Ba thằng con trai tiễn Công Chúa về nhà. Bước vô cửa, Gaby vẫn còn nuối tiếc:
- Mong sao đêm nay mình sẽ không mất ngủ vì hồi hộp. Mọi người ở làng Baumlrode thật là tuyệt. Chúc các bạn ngủ ngon!
- Chúc Công Chúa ngủ ngon!
Các bạn cô cùng kêu lên rồi ba chiếc xe đạp lại nối đuôi nhau trên đường, theo đội hình TKK.
- Đi thôi! Không nên lộ diện cho gã Schrumpf biết tụi mình đã có mặt ở đây.
Karl thắc mắc:
- Gã không đậu xe trước nhà mà cất hẳn xuống ga-ra. Vậy dám gã có một căn phòng trong ngôi nhà cao nghệu này?
Tròn Vo trợn mắt:
- Hai chỗ ở trong một thành phố sao?
- Chớ gì nữa. Chính mày cũng có tới hai sào huyệt đó thôi, mập! Chỉ vì mày không muốn khi nào cũng buồn tẻ tại đại lộ Cây Sồi. Biết đâu gã Schrumpf cũng giống mày, sợ sự buồn chán…
Tròn Vo cười toe toét:
- Ờ há!
Gaby xen vào:
- Mình lại nghĩ rằng gã người yêu của Sabine không phải chỉ sưu tầm số điện thoại để “chơi vui” đâu. Chuyện gã chọn đúng tòa nhà ông bà Herry Murczyk ở để thuê chẳng hề ngẫu nhiên chút nào.
Tarzan kết luận:
- Tại sao chúng ta lại không ghé thăm Sabine nhỉ? Biết đâu chị ấy lại có thể cho tụi mình biết thêm điều gì về chuỵên này.
Bốn quái bấm chuông nhà Sabine nhờ địa chỉ chị đã cho. Một âm thanh trong trẻo phát ra từ cái loa nhỏ gắn bên cửa:
- Ồ, các em đến thật đúng lúc. Chị vừa gọi điện tới nhà em đó, Gaby. Chị muốn mời các em tham dự một buổi… Nhưng thôi, vô nhà đã các em.
- Nhưng chị đang ở đâu và tụi em vô nhà bằng cách nào ạ?
- Các em hãy lên tầng hai, bên phải nhé.
Ổ khoá cửa “rè” lên một tiếng bí mật và Sabine xuất hiện giữa khung cửa mở rộng ở tầng hai trong bộ đồ dự tiệc bằng lụa trắng, với nụ cười rạng rỡ, đôi chân trần xỏ dép xăng-đan vàng óng ánh làm nổi bật những móng chân sơn màu tím.
- Nhà của chị trang bị tân kì quá ta!
Sabine hoan hỉ:
- Anh Schrumpf thiết kế cho chị đó. Cũng là một trò chơi lãng mạn thôi mà.
Gaby vô vấn đề liền:
- Tụi em định phỏng vấn chị…
Mặt Nạ Đen gạt ngang:
- Khoan nói tới vụ dó, Gaby. Sếp của chị, Friedrich Lớn hôm nay tổ chức một buổi liên hoan ngoài vườn tại làng Baumlrode. Chị nghĩ rằng các em xứng đáng là bốn thượng khách danh dự của buổi picnic đó. Cú phôn của chị hồi nãy tới nhà em chính là mời…
- Ơ, nhưng tụi em đâu có quen với ông chủ hãng bảo hiểm.
- Có sao đâu em. Bởi vì đích thân bà vợ của ông chủ hãng AURORA, cô Helga Eschbergen… gửi lời mời các em mà.
- Em không hiểu…
Sabine cười tủm tỉm:
- Đầu đuôi cũng là từ… Tarzan. Này nhé, Helga Eschbergen là võ sinh cùng lò Aikido với chị. Cô ấy rất nể chị về sự bất khả chiến bại trước mọi đối thủ, ấy vậy mà chị lại bại trận trước Tarzan. Cô ấy rất khâm phục và muốn mới nhóm Tứ quái các em tham dự buổi liên hoan cho biết mặt.
Tròn Vo nhảy tưng tưng như con nít:
- Nhận lời đi đại ca. Liệu có thể có một bàn tiệc đứng ở đó không chị Sabine?
Sabine nheo nheo mắt:
- Có chớ, Willi! Friedrich Lớn không khi nào chịu để khách đói.
- Nếu thế xin chị hãy nhận sự đăng kí đầu tiên của Tròn Vo này.
Gaby chợt hốt hoảng:
- Không lẽ tụi em mặc thế này đi luôn sao? Coi sao được ạ.
Sabine gạt phăng:
- Khỏi lo cô bé ơi. Chị bảo đảm em sẽ là hoa khôi của buổi liên hoan với chính bộ đồ em đang mặc. Đây có phải là một buổi dạ vũ đâu. Mình lên đường các em.
Đến lượt Karl băn khoăn:
- Còn bốn con ngựa sắt của tụi em thì sao?
- Dễ ợt, bỏ lại nhà chị chớ sao.
*
Chiếc xe hơi nhỏ gọn của Sabine lăn bánh khỏi thành phố băng qua hàng loạt cánh đồng. Mặt trời buổi trưa chói chang rực rỡ. Giọng kể của Sabine đầy hào hứng:
- Rồi các em sẽ được chứng kiến một trò chơi kì lạ ở đó. Đỉnh điểm của cuộc vui sẽ là ba quả khinh khí cầu được thả lên trời, mỗi quả chở theo ba khách. Ông chủ nhà máy sản xuất đồ thể thao Gottfried Loffelholz sẽ là người điều khiển các khinh khí cầu ấy…
- Ông đó quan hệ thế nào với gia chủ hả chị?
- À, Loffelholz là bạn làm ăn với Friedrich Lớn.
Baumlrode là một làng quê xinh đẹp, nơi một số dân thành phố về xây ngôi nhà thôn dã. Nhà của Friedrich Lớn nằm cuối đường làng, cạnh rừng. Phía sau ngôi nhà mười phòng này là một khu vườn trải dài đến gần chân trời.
Hai bên đường đậu kín xe hơi mang biển số thành phố. Ồn ào sánh ngang một lễ hội. Và coi kìa, giữa bao lơn lớn và hồ bơi đặt một chiếc đàn oóc quay tay xúm xít thanh niên vây quanh dù nó chỉ chơi nhạc dân gian.
Tứ quái kinh ngạc ngó chiếc lò xây trong vườn đang xèo xèo hai con heo sữa. Một bàn thức ăn ê hề dài lê thê với đủ các quầy rượu và nước giải khát. Sàn bao lơn rộng bóng nhẵn, chắc chắn có thể khiêu vũ ở đó được.
Một phụ nữ trẻ mặc bộ váy dân gian đồng quê rất đẹp ôm chầm lấy Sabine. Trời ạ, cô có cặp mắt to đen ấm áp, gương mặt như một Đức Mẹ trang điểm diễm lệ. Sabine vui vẻ:
- Xin giới thiệu với Tứ quái, đây là phu nhân sếp tôi, lại là bạn tôi, cô Helga Eschbergen.
Trong khi cô Helga chuyện trò cùng Gaby thì Tarzan tập trung ngó một người đàn ông cao lớn, bệ vệ chừng năm mươi tuổi cầm trên tay một vại bia thong thả bước đến. Ông ta nói oang oang như sấm:
- Té ra các vị là những người đã tóm được Sabine và cho cô ấy đo ván đấy. Ai là Tarzan? Ồ, em hả. Tôi, Friedrich Lớn xin được chia sẻ niềm vui chiến thắng của “cánh mày râu” tụi mình.
Ông ta quay sang Sabine:
- Schrumpf của chúng ta đâu rồi Mặt Nạ Đen?
Sabine lúng túng:
- Dạ, anh ấy mắc bận…
- Vậy hả?
Eschbergen hình như chẳng để tâm gì tới chuyện đó. Ông ta đặt vại bia xuống, quàng hai tay lên Gaby và Tarzan thân mật lôi đến bao lơn. Hai đứa thú vị khi nhìn thấy một chiếc nôi trẻ con đặt trong bóng mát. Ông chủ hãng AURORA hào hứng khoe:
- Tôi muốn các em biết thêm một niềm kiêu hãnh lúc cuối đời của tôi nữa. Nằm trong chiếc nôi là cháu Franzi, bé chào đời cách đây bảy tháng. Với một ông già như tôi, bé là một niềm vui tuyệt vời.
Gaby coi vậy mà biết cách xã giao ra phết:
- Nhưng đâu có già, thưa ông Eschbergen.
- Ố là là, cảm ơn cô bé!
Lúc đó Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử cũng vừa tiến lại gần. Thằng mập tha hồ làm trò hề ghẹo bé Franzi. Gaby được phép bế bé lên. Bé Franzi thật xinh, có cặp mắt đen của mẹ. Ông Eschbergen kiêu hãnh cũng phải thôi. Thì đó, trong cái gia đình nhỏ xíu của ông ta có tới… ba thế hệ còn gì.
*
Gã đang quỳ sụp dưới chân vợ. Còn phải hỏi, Rudolf chớ còn ai. Hãy nghe gã lắp bắp:
- Gertrud, tôi van em!
một lần nữa, thật mùi mẫn:
- Gertrud, tôi năn nỉ em!
- Không đâu, Rudolf.
Mặt bà Gertrud tái nhợt. Hai cánh tay bà run rẩy khiến Schrumpf càng cố tình úp mặt thật kĩ vào chiếc váy thụng của bà.
- Hãy tha thứ cho anh…
- Trời ơi Rudolf, anh đã tàn bạo với tôi biết bao nhiêu. Tôi không thể…
Gã cảm thấy giọng bà đã xuôi xuôi:
- Không có gì là không thể trên đời này cả. Anh đã cắt đứt với cô ả Sigrid Jungfell rồi. Anh biết anh thật khốn nạn vì đã lợi dụng lòng tốt của em, anh thề không gặp lại con nhỏ bán “bar” đó nữa.
- Rudolf, thật em không biết…
Gã thổn thức vô cùng bài bản:
- Vậy là em đã tha thứ cho anh, phải không Gertrud. Anh hứa, lần này là cuối cùng…
Rudolf cười đắc thắng trong bụng khi thấy người đàn bà vuốt ve tóc gã như một cái máy. Ôkê, mọi chuyện coi như xong.
Gã bật dậy như cái lò xo nén rồi quàng tay ôm chặt vợ:
- Chúng ta là của nhau mà Gertrud. Và giờ đây sẽ gắn bó hơn bao giờ hết. Mình phải ăn mừng cuộc làm lành này, em yêu ạ.
- Ăn mừng ư?
- Phải, ngay tối nay.
- Nhưng…
- Trong túi anh là thiệp mời hai vợ chồng mình dự tiệc ở nhà Schulze Tiepelbacher. Tụi mình sẽ đến đó. Và tối nay sẽ chỉ là của hai ta…
- Em không biết nữa Rudolf ạ.
- Anh năn nỉ em mà. Nếu em thấy mệt thì mình sẽ về sớm. Ai vui chơi suốt đêm mặc kệ họ.
Gertrud thở dài:
- Thôi được, em nghe anh. Nếu anh đã muốn thế.
Chà, gã muốn quá đi chớ!
Những giờ sau đó, bà Gertrud cố tìm mọi cách để làm đẹp: tắm gội, đắp kem dưỡng da mặt, sấy tóc, trang điểm… Đáng thương cho bà, trong phòng mình, Rudolf tháo rời khẩu súng lục chùi dầu kĩ lưỡng. Gã không sợ vợ bắt gặp vì đã cài then cửa đâu vào đó. Vả lại gã thừa hiểu “mụ già” mà tân trang nhan sắc là chí ít cũng cả tiếng đồng hồ.
Rudolf nạp đạn và đút “con chó lửa” vô túi áo khoác. Ở túi bên kia gã yên vị một thanh sắt ngắn nặng trịch.
*
Cuộc liên hoan trong vườn đã kéo dài vài giờ nhưng không khí lúc nào cũng vui như hội. Lúc này thì ban nhạc đồng quê đã nghỉ giải lao, Gaby khoác tay Tarzan kéo hắn vào đứng dưới bóng mát một cây anh đào. Cô bé cười rạng rỡ, thấy cái gì bữa nay cũng tuyệt diệu.
Tròn Vo bỗng hốt hoảng chạy tới. Coi, cái miệng đầy bánh vụn của thằng mập ngoác ra:
- Đại ca ơi, ở đằng kia có một thằng cha say xỉn muốn giết ông Eschbergen.
- Hả?
Tarzan và Gaby lập tức lủi theo Tròn Vo băng qua những khoảng trống trong vườn. Đến một chỗ không vị khách nào lai vãng, thằng mập rẽ cành lá chỉ vào một hình người rũ rượi trên bãi cỏ hẹp.
- Hồi nãy đi tìm chỗ… vệ sinh, mình… đụng gã. Gã nguyền rủa không ngừng…
Tarzan trầm ngâm:
- Cha nội này “quắc cần câu” là cái chắc. Gã cũng là khách mời dự kia mà. Tao thấy gã uống như hũ chìm.
Người đàn ông quá chén dang hai tay nằm ngửa mắt nhắm nghiền. Toàn thân gã chỉ có hàm râu quai nón rậm rạp là cử động. Từ bộ râu thốt ra những lời lảm nhảm:
- Eschbergen… đồ chó má, đồ ngồi chơi hưởng thụ, tao giết mày… Tiên sư thằng Friedrich Lớn… Đồ bảo hiểm nham hiểm, ác hiểm, hung hiểm… Tao sẽ đốt nhà mày… E hèm, tao là Otto vĩ đại…
Bài diễn văn của gã đột ngột ngưng lại vì một chú ong nổi hứng chích trúng chóp mũi khiến lão phải đập bộp một cái vào đó.
- Á a a a… Đồ ong mắc dịch… đau quá… E hèm, Otto Ngoan Đạo muôn năm…
Tarzan chán nản nhún vai:
- Gã… thăng thiên rồi. Hiếm thấy ai xỉn tới cỡ đó.
Ba đứa trẻ quay lại “phỏng vấn” Sabine cấp tốc:
- “Otto vĩ đại” là ai vậy chị?
Mặt Nạ Đen cười ngất:
- Các em vừa chạm trán một người đàn ông râu quai nón phải không? Đó là Otto Rajonski. Ông ta lại say chớ gì? Không sao đâu. Hễ quá chén một chút là ông ta nói năng lộn xộn. Nhưng ông ta hiền lành nhất trong những người hiền lành đó. Otto thật đáng thương.
- Đáng thương? Gã đòi xơi tái sếp của chị đó.
- Ồ, Otto ghen đó thôi. Số là hồi xưa ông ta cũng theo đuổi nàng Helga như Friedrich Lớn. Trong cuộc chạy đua ái tính chỉ có một người đến đích này, Eschbergen đã thắng. Có lẽ một phần nhờ ông sếp của chị giàu, nhưng rõ ràng Eschbergen còn trẻ trung hơn Otto chớ sao. Làm sao Helga dám kết hôn với một đệ tử lưu linh như Otto được. Tuy nhiên như các em thấy đó, Eschbergen vẫn mời Otto. Còn Otto, nếu cần cũng sẵn sàng xả thân vì Friedrich Lớn.
Tarzan nhíu mày:
- Trong khi đó ông ta thở ra những lời khác hẳn. Dù gì, em nghĩ ông ta cũng không nên dốc bầu tâm sự của mình theo cái cách kì cục đó.
Sabine cười:
- Đừng để bụng, Tarzan! Otto cũng tự rủa mình đâu có kém.
Tròn Vo ra vẻ thông thái:
- Con chó sủa là con chó không cắn. Ê, nhìn kìa Tarzan…
Mấy chị em quay lại theo hướng chỉ của Kloesen. Trời đất, cả đám không thể ngờ được. “Otto vĩ đại” phần nào tỉnh rượu đã đang ngồi ngả nghiêng cạnh chủ nhà bế bé Franzi trên tay, nựng nịu bé.
Đúng lúc đó ông Gottfried Loffelholz, chủ nhà máy sản xuất đồ chơi xuất hiện giữa bao lơn giới thiệu:
- Thưa quý vị, tôi thay mặt gia chủ xin công bố kết quả xổ số chọn những người được may mắn tham dự chuyến bay trên khinh khí cầu…
Ông cố ý ngừng lại khiến mọi người càng thêm hồi hộp. Phải có đến mười giây, Loffelholz mới tái phát biểu:
- Kết quả như sau: chuyến bay đầu tiên khởi hành vào ngày mai sẽ thuộc về các số 13, 23, 33, 43. Và tôi sẽ tháp tùng với tư cách người điều khiển khinh khí cầu. Xin quý vị rút mảnh giấy trong túi áo ra để… dò số.
Tứ quái choáng váng. Bọn chúng biết phiếu của cả nhóm đều có số đuôi là 3 ngay khi Helga Eschbergen nhét vào tay từng đứa các mảnh giấy gấp. Nhưng còn các số đầu?
Tròn Vo run rẩy mở mảnh giấy. Giọng nó như mắc nghẹn:
- Lạy Chúa, số 13.
Đến phiên Tarzan, Karl, Gaby lại là những con số 23, 33, 43 mới cực kì… định mệnh. Rõ ràng là ông trời muốn bốn đứa phiêu bạt trên không một chuyến đây mà.
Tứ quái ôm chầm lấy nhau xúc động. Gaby thốt lên như nằm mơ:
- Ôi chao, mình thật không ngờ…
Bốn đứa làm quen với Gottfried Loffelholz không một chút khó khăn. Người bạn già của ông bà Eschbergen thật đáng mến. Lúc chia tay đám trẻ, ông còn dặn dò:
- Nhớ nghe các bạn nhỏ. Sáng chủ nhật khởi hành.
Ba thằng con trai tiễn Công Chúa về nhà. Bước vô cửa, Gaby vẫn còn nuối tiếc:
- Mong sao đêm nay mình sẽ không mất ngủ vì hồi hộp. Mọi người ở làng Baumlrode thật là tuyệt. Chúc các bạn ngủ ngon!
- Chúc Công Chúa ngủ ngon!
Các bạn cô cùng kêu lên rồi ba chiếc xe đạp lại nối đuôi nhau trên đường, theo đội hình TKK.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất