Quyển 24 Chương 6: CON CHÓ ARCO
Eckbert Schrumpf đã tận dụng ngày thứ bảy một cách ngon lành. Gã vừa hoàn tất xong công đoạn chót của tấm kim loại giả mạo bảng điều khiển thang máy vừa “giám thị” cẩn thận pháo đài thép ở tầng thứ 14.
Mãi tới khuya gã mới có thời gian rảnh rang mò ra gặp gỡ đàn em ở quán rượu ngoại ô Gà Trống Đỏ. Khi gã bước vô tiệm, kim đồng hồ chỉ 23 giờ, vậy mà hai thằng đệ tử trong băng là Paul Janitz và Wilhelm Himsel vẫn kiên trì túc trực.
Schrumpf đập tay chào chúng và ngồi xuống chiếc ghế trống. Giọng gã khó chịu:
- Thằng Erwin đâu?
Janitz, thằng đạo tặc đã 32 cái xuân xanh nhếch mép ừ hữ:
- Hồi sớm, nó gọi điện cho tao nói là có công chuyện riêng. Tao nghĩ là nó sẽ không đến.
Janitz dám “mày, tao” với sếp Schrumpf là… phải. Trong ba đứa đàn em dưới trướng sếp, gã là thằng cô hồn nhất, từng có không dưới năm năm bóc lịch vì tội ăn cướp giữa ban ngày. Gã có bộ mặt tàn bạo, hai mắt sát nhau. Himsel trẻ hơn Janitz bảy tuổi. Bản mặt búng ra sữa. Ngó bộ mặt gã hiền khô mới kì. Gã đã qua một thời gian dài ăn trộm phụ tùng ô tô, sau đó ăn cắp vặt và bây giờ là trộm chuyên nghiệp. Lạ một nỗi, gã căm ghét việc gã làm, nhưng lại không đừng được. Gã không biết giở trò đao búa, nhưng luôn kẹp đôi với Janitz có thừa hung hăng.
Schrumpf quan sát khắp quán. Tiệm nhậu về đêm trống trơn khiến đàn anh có vẻ yên tâm. Gã tự động làm sạch một vại bia mà ông chủ béo tròn vừa bưng đến rồi cất giọng nhừa nhựa:
- Đã quá!
Tiếng Janitz sốt ruột:
- Bữa nay tụi mình “xài” biệt thự nào đây?
Schrumpf lắc đầu:
- Không có chơi ba cái mánh lẻ tẻ nữa. Nếu tụi bay đủ dũng cảm thì chúng ta sẽ thắng đậm, cỡ 450.000 mark.
Janitz suýt nhảy chồm khỏi ghế:
- Vụ nào béo bở vậy sếp? Chậc chậc, chia cho bốn, vị chi là…
- Không có chuyện chia bốn. Bỏ thằng Erwin qua một bên, mỗi đứa đúng 150.000 mark tính bằng vàng ròng.
Janitz nhe răng sững sờ:
- Trời đất! Được món béo bở như vậy thì nguy hiểm cỡ nào tụi này cũng xong. Phải không Wilhelm…?!
Nhưng Wilhelm vẫn lặng thinh, chỉ bối rối cắn môi.
Schrumpf nhấp ngụm rượu nói tiếp:
- Đối tượng ra tay kì này là lão Friedrich Eschbergen. Tụi bay nghe qua cái tên ấy chưa hả?
- Nghe tối thiểu cũng một lần. Có phải lão là giám đốc hãng bảo hiểm AURORA, sếp của mày không?
- Ôkê, trí nhớ mày không đến nỗi tồi, Janitz ạ. Trong đời tao có lẽ “quả” này là hả hê nhất. Tao thù lão. Tao sẽ hốt gọn mớ của thừa kế của lão.
- Thừa kế hả?
- Nghe cho thủng đây hai thằng, lão già khốn khiếp đó mới được thừa kế một đống vàng ròng của cha mẹ bỏ lại. Lão nhét đống vàng trong két sắt một ngân hàng cách trụ sở hãng AURORA chưa đầy ba phút cuốc bộ.
Hung thần Janitz tiu nghỉu:
- Vậy thì có mẹ gì để nói. Tao…
- Sao mày nôn nóng thế, tao chưa nói hết cơ mà. Số vàng trên sẽ thuộc về băng chúng ta nếu tụi mày làm được đúng như kế của tao. Mày phải bắt cóc cho kì được đứa con gái mới đẻ mấy tháng mà lão cưng như trứng mỏng.
- Bắt cóc?
- Ừ, lão Eschbergen mới cưới một cô vợ kế rất trẻ tên là Helga. Lão thường xuyên lên thành phố làm công vụ bỏ cô vợ và con nhóc Franzi tại làng Baumlrode một mình. Ngôi nhà thôn quê của lão lớn nhất làng, tụi bay tìm thấy rất dễ. Theo tao biết, sáng thứ hai lão sẽ ghé hãng, tụi bay ra tay giờ đó là chắc thắng à.
Schrumpf khua chân múa tay liên tục bất tận khiến mồm mép hai tên trộm ứa nước dãi trước kế hoạch có một không hai của gã. Một hồi nữa cái kế hoạch hắn đã vạch tỉ mỉ. Hai tên đồng bọn thì mê mẩn với ý nghĩ sắp được sở hữu cả một đống vàng ròng.
*
Sáng chủ nhật, ba quái dậy sớm. Chuyện đương nhiên chớ sao, bữa nay ba thằng sẽ cùng với cô bạn Gaby chu du trên chiếc khinh khí cầu nhờ cuộc xổ số may mắn.
Gaby đón ba hảo hớn ngay ngưỡng cửa. Hai má cô bé đỏ au vì hồi hộp. Chỉ tội nghiệp Oskar, nó cứ quấn quýt quanh chân cô chủ như dò hỏi : “Ẳng, ẳng…”.
- Ồ, mày không tham gia được đâu, Oskar. Mày sẽ hoảng sợ mà cắn nát “đĩa bay” của tụi tao.
Tròn Vo cảm thấy áy náy. Nó vỗ về Oskar bằng một thỏi sôcôla dù trong lòng tiếc hùi hụi:
- Ừ… ừm, xực đi rồi ở nhà. Mày sáng mắt chó chưa nào, còn tao thì đang tối mắt… người đây nè, cái đồ… chó.
- Gấu…
Bốn quái đẩy Oskar vô trong và lên đường. Máy Tính Điện Tử nhắc nhở:
- Điểm hẹn ở bãi cỏ cạnh nhà ông Eschbergen nghe đại ca.
- Ừ, tao còn nhớ lời dặn của “bác tài” Loffelholz mà.
- Không biết chúng ta sẽ trôi dạt về đâu trên bầu trời nhỉ?
Chẳng ai trả lời được câu hỏi này. Gió sẽ quyết định hướng bay của khinh khí cầu, mười ông Lofelholz cũng không lái nổi nó.
Dọc đường đi, Gaby chợt bàn:
- Mình nghĩ rằng giờ còn sớm, chúng ta nên tạt qua gia trang Eschbergen để cảm ơn hai vợ chồng ông. Trong bữa tiệc tối qua, vui quá ai cũng quên lời chào tạm biệt.
Tarzan gật đầu:
- Phải đó!
Bốn chiếc xe đạp dừng lại trước nhà Eschbergen. Cửa trong và cổng ngoài đều đóng im ỉm. Rõ ràng cả nhà đã đi đâu từ sáng sớm. Tarzan bảo các bạn:
- Không sao, tụi mình sẽ ghé trụ sở hàng AURORA gửi tặng vợ chồng ông chủ hào hiệp một bó hoa. Các bạn nghĩ sao?
Tròn Vo tán đồng theo cách của mình:
- Tao cũng sẽ gửi cho bé Franzi một phong sôcôla để nhóc tha hồ nhấm nháp.
Gaby lườm thằng mập:
- Lạy Chúa, bạn định cho bé qua đời ư? Bé mới bảy tháng làm sao có răng mà nhai món quà của bạn chớ!
Tại bãi cỏ, ông Loffelholz và một người bạn cùng câu lạc bộ “khinh khí cầu” đã đợi Tứ quái. Ông giới thiệu rôm rả:
- Anh bạn tôi tên Kremser, chuyên viên kĩ thuật môn thể thao này.
Họ chào hỏi vui vẻ, Tứ quái trố mắt nhìn Kremser lấy từ thùng rơ-moóc kéo sau xe hơi một khoang ngồi nhỏ hơn cái bồn tắm nhưng thành khoang khá cao. Chưa hết, Kremser còn lôi thêm tám bình ga bằng thép ngộ nghĩnh. Và vỏ ngoài khinh khí cầu thì lúc này xếp lại như một tấm lều.
- Họ dang nó ra kìa các bạn!
Tròn Vo reo lên như trẻ con. Quả thật, Kremser và Loffelholz đang trải rộng vỏ khinh khí cầu trên bãi cỏ. Tiếng Loffelholz thay lời giải thích:
- Khi bơm căng lên, nó cao đến hai mươi mét và cũng rộng chừng đó.
Và ông làm liền. Coi, một máy bơm thổi quả khinh khí cầu căng dần. Thêm mười phút phụt lửa từ các bình ga vừa được châm lên, khí đốt bắt đầu hâm nóng quả bóng vĩ đại.
Loffelholz cầm một máy bộ đàm trong tay bảo:
- Chúng ta sẽ liên lạc với ông Kremser bằng chiếc máy này.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Ông chuyên viên kĩ thuật sẽ đứng tại bãi cỏ ư?
- Kremser sẽ lái xe hơi chạy phía dưới song hành với chúng ta.
Tarzan đưa tay sờ thành khoang:
- Có vẻ hơi chật…
Loffelholz gật đầu:
- Ừ, nhưng đâu sẽ vào đó nếu chúng ta ráng chật đứng một chút giống như cá xếp trong hộp.
Ông ta quay sang Gaby:
- Lên trước đi, cô bé xinh xắn.
Bốn đứa trẻ hớn hở chen chúc trên khoang. Còn phải hỏi, đứa nào mà không rạo rực khi tưởng mình sắp là phi hành gia bay lên khoảng không dù chỉ là “phi hành gia khinh khí cầu”. Ông Loffelholz gọi:
- Nào, gỡ các sợi dây cột đi Horst!
Năm phút sau, chiếc khinh khí cầu lặng lẽ thăng thiên. Tròn Vo thò mũi qua thành khoang hét lớn:
- Trời, chúng ta đang bay, bay thiệt đó các bạn!
Máy Tính Điện Tử hổn hển:
- Chà, y chang đi thang máy cao tốc. Nhưng tuyệt hơn.
Một lúc sau, tất cả bỗng giật thót người. Ông Loffelholz lại vừa châm một bình ga. Ê, luồng lửa phụt mạnh vào lỗ dưới quả cầu nâng nó lên cao hơn nữa.
Tarzan tò mò:
- Chúng ta có thể lên tới độ cao bao nhiêu, thưa ông Loffelholz?
Người điều khiển trả lời:
- Khinh khí cầu có thể lên tới 4500 mét cách mặt đất, nhưng như thế rất nguy hiểm vì sẽ cản trở các đường hàng không. Ở đây chúng ta chỉ duy trì độ cao từ 150 đến 200 mét.
Tròn Vo sau giây phút hưng phấn giờ mới thấy hết hồn:
- Mười mét rớt xuống cũng đủ gãy cổ. Chà, mình thấy nôn nao, khó chịu dễ sợ.
Tarzan ra lệnh:
- Đừng làm mọi người mất tinh thần, mập. Mày ăn một miếng sôcôla rồi im lặng giùm tao đi. Mày lại thèm sôcôla chớ gì.
Tròn Vo làm theo, lập tức thấy đỡ.
Ông Loffelholz cười ngất. Có lẽ giờ ông mới biết lại có kẻ chỉ cần một mẩu sôcôla là trị được cả nỗi lo sợ.
Lúc này khinh khí cầu trôi trên một cánh rừng hoang dã được bảo vệ. Cả đám nhìn xuống dưới sững sờ.
Gaby xuýt xoa:
- Tuyệt vời. Được nhìn thế gian từ trên cao thế này, làm sao mà chim trời và các đám mây lại không kiêu ngạo chứ.
*
Tròn Vo đã khôi phục lại khí thế. Nó bắt đầu lảm nhảm:
- Ông Loffelholz này, cháu có cảm tưởng rằng từ trên cao chúng ta sẽ dễ dàng nhìn thấy Mặt Nạ Đen – cháu muốn nói chị Sabine Lenz đó, thưa ông. Thấy chị ấy đang bò qua các nóc nhà để đột nhập vào những ngôi nhà ra sao, vào những đêm có trăng…
Loffelholz lắc đầu:
- Cháu nói sai rồi. Chúng ta sẽ không khi nào bay vào ban đêm, vì sẽ rất nguy hiểm lúc hạ xuống. Nhân thể, các cháu biết không, đêm nay nhà tôi sẽ là… mục tiêu mà cô Sabine sẽ đột nhập đó.
Tarzan lập tức quan tâm đến vấn đề thứ hai mà ông Loffelholz vừa thông báo:
- Ông là một khách hàng của ông Schrumpf ư?
Loffelholz gật đầu:
- Đúng vậy và cũng chưa hẳn vậy. Ông Schrumpf hối thúc tôi mua bảo hiểm ở hãng ông ta cho những đồ cổ quý giá tôi dày công sưu tập. Có điều tôi chưa dứt khoát bởi không tin có tên trộm nào lại lọt nổi vào nhà tôi. Nếu Mặt Nạ Đen thắng trong cuộc thách thức đêm nay thì tôi sẽ… trở thành khách hàng của AURORA vậy.
- Đêm nay ông sẽ ở nhà chứ ạ?
- Không. Tôi muốn mọi việc xảy ra như thật, nghĩa là trộm chỉ vào nhà khi biết chắc chủ nhà đã đi vắng.
Khinh khí cầu mỗi lúc một dạt sâu vô khu rừng rậm. Ông Loffelholz rù rì vào máy bộ đàm:
- Chúng tôi phải hạ cánh sau khu rừng này Horst à. Cần phải đổi hai bình ga mới đủ năng lượng.
Tiếng Kremser trong máy nghe như tiếng muỗi vo ve:
- Ôkê. Tôi sẽ chạy theo con đường dẫn tới nông trại, chúng ta sẽ hội ngộ ở đó. À, bạn hãy cảnh giác giùm tôi đám mây đen trên trời, hình như có gió đổi chiều…
Tiếng Kremser đột nhiên bị ngắt khúc bởi một con gió xoáy đổ ập đến. Khinh khí cầu bị tụt xuống như đụng phải một lực hút cực mạnh từ dưới mặt đất. Trong nháy mắt toàn khoang ngồi lắc lư…
Karl Máy Tính kêu lên:
- Trời đất, những ngọn thông chĩa lên giống hệt những mũi chông!
Tarzan nhìn ông Loffelholz. Coi, người điều khiển khinh khí cầu toát mồ hôi hột. Ông lom khom bật quẹt ga cố châm một mồi lửa để tạo khí đốt cho khinh khí cầu. Đáng tiếc là thân thể kềnh càng của ông cũng không che nổi gió. Và mồi lửa không chịu cháy lên cho.
- Đừng chộn rộn các cháu. Chúng ta sẽ vượt qua thử thách này. Nào, các cháu hãy níu chặt những cành thông khi khinh khí cầu tụt xuống.
Mọi thứ diễn ra chỉ tích tắc. Khoang đứng của năm người lao vùn vụt xuống đám cây bên dưới. Tarzan một tay chắn trước mặt Gaby như một cái khiên đề phòng lỡ có cành cây nào quệt vào mặt cô bé, tay còn lại chộp dính một ngọn thông lớn. Hầu như cùng lúc, ông Loffelholz và Kloesen cũng ôm gọn một cành cây tương tự. Máy Tính Karl tuy chậm chạp hơn do bị cận thị nhưng cũng không chịu thua ai.
Khoang đứng đã trở lại thăng bằng, treo lơ lửng. Nhờ gió ở đây ít hơn nên ông Loffelholz đã bật được luồng lửa phun vô bên trong quả cầu. Cơn gió đổi chiều khắc nghiệt đã bị các cơn gió khác thổi bạt. Khinh khí cầu lại tự động bay lên.
- Hoan hô sự sống!
Tròn Vo và Karl reo ầm ĩ, riêng Gaby khuôn mặt vẫn chưa hết xám chàm. Tim cô bé đập loạn xạ - tất nhiên chỉ riêng Tarzan nghe thấy thôi, vì hai đứa đứng sát bên nhau mà. Giọng cô bé vẫn còn run:
- Suýt nữa thì cháy rừng vì ngọn lửa phun…
Ông Loffelholz vuốt mặt:
- Cháu nói đúng. Quả là tai bay vạ… gió.
Tarzan vẫn chưa thể yên tâm. Khi ông Loffelholz định “hạ cánh” đằng sau một nông trại như ước hẹn với Kremser, hắn la lên khẩn cấp:
- Ở dưới gió cuốn dữ lắm.
- Cháu có kinh nghiệm rồi đó Tarzan.
Rồi ông liên lạc với Horst Kremser báo sẽ tìm một điểm đỗ khác.
Chiếc khinh khí cầu lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình. Sau cùng, ông Loffelholz cho quả cầu đáp xuống một mỏ đá dăm.
Coi, các vách đá ở dưới dựng đứng vây quanh một thung lũng nhỏ chứa toàn nước đọng và xe cút kít. Chiếc khoang khinh khí cầu rơi thịch xuống. Rồi đột nhiên nhảy tưng tưng như lên cơn khùng.
- Ái chà lại gió rồi. Đâu đâu cũng đụng… gió.
Trận gió bất ngờ lồng lộn vần quanh chiếc khoang tơi tả như muốn đánh cú chót. Tarzan ôm Gaby giữa hai cánh tay và bám chặt vô thành khoang. Ông Loffelholz đã kịp thời giật tung sợi dây mở chiếc khóa kéo dài trên vỏ khinh khí cầu. Ngay lập tức, khí nóng thoát ra cuồn cuộn và trong chớp mắt vỏ quả cầu đã xì hơi xẹp lép.
Tròn Vo thở phào:
- Một chuyến thăng thiên hãi hùng!
Ông Loffelholz cười:
- Chạm đất không được mĩ mãn, nhưng dù gì chuyến đi vẫn tuyệt vời đó chớ?
Tarzan thành thật:
- Dạ, tuyệt lắm ạ.
Gaby đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực trái:
- Cháu đã học được cách chiến thắng sự sợ hãi, thưa ông.
Tròn Vo cười:
- Hết chê ạ. Và cháu sẽ khoe với mọi người những vết bầm tím trước khi chúng kịp biến mất.
Máy Tính Điện Tử chỉ cười sau đôi mắt kính cận lấp loáng.
Năm người trèo ra khỏi khoang. Kia kìa, trên con đường chạy xuống mỏ đá dăm đã thấy chiếc xe kéo theo rơ-moóc thấp thoáng. Có lẽ ông Kremser cũng đứng tim mừng cho số phận “phi hành đoàn”.
*
Máy điện thoại tại văn phòng hãng bảo hiểm AURORA reo vang. Schrumpf nhanh chóng nhấc máy. Giọng gã thoải mái hẳn:
- Á à, chào ông Waldemar Golling - vị khách hàng tương lai của hãng tôi - người đang có trong tay một con chó Đan Mạch dữ nhất nước Đức!
Bên đầu dây kia, Waldemar cười vui vẻ:
- Chào ông Schrumpf. Tôi chỉ muốn báo với ông rằng thứ tư tới, tôi lại sang trang trại của tôi ở miền nam nước Pháp. Thứ bảy tôi sẽ quay lại. Và trong những đêm tôi vắng nhà, ha ha ha, cô Lenz của ông có thể tranh thủ “ghé thăm” nhà tôi – như đã hẹn.
- Ôkê, thưa ông. Ông không tin rằng cô ấy sẽ vào được nhà ông sao?
- Đã hai lần bọn trộm mò tới nhà tôi mà đành phải chịu đầu hàng đó, ông bạn thân mến.
Schrumpf cười thầm trong bụng nhưng không nói ra. Gã chỉ ậm ừ:
- Đừng nên so sánh những thằng ăn trộm hạng bét với Sabine Lenz. Rồi ông sẽ thấy. Có thể Mặt Nạ Đen ngán con chó Đan Mạch hung dữ của ông, nhưng tuần sau ông đã mang nó sang Pháp rồi còn gì. Và ngôi nhà của ông sẽ bị đe doạ thực sự đó, thưa ông.
- Cô Lenz cần làm cho tôi tin điều ấy. Hà, chắc sẽ vui lắm đây…
Người đàn ông tên Golling cúp máy. Ông ta khoan khoái ngả đầu ra thành ghế lim dim trong khi bàn tay không ngừng xoa xoa ức con chó khổng lồ nằm bên cạnh.
Arco von Barfly là một con chó Đan Mạch năm tuổi, hiền như một con mèo khi ở trong tay chủ nhưng lúc giữ nhà thì sung hơn cọp. Tên đạo chích nào đụng nó kể như toi mạng. Arco được một chuyên gia luyện chó dạy dỗ và rất biết nghe lời. Nó biết đích xác rằng kẻ nào là kẻ không có việc gì để dẫn thân vào lãnh địa của ông chủ nó.
Waldemar Golling bật dậy dẫn con Arco đi dạo trong vườn nhà. Biệt thự của Golling thuộc loại tân kì nhất mà các kiến trúc sư có thể sáng tạo ra được. Phí tổn xây dựng nó ư? Miễn bàn đến.
Golling thừa hưởng ngôi biệt thự này và vô số nhà cửa ở khắp châu Âu từ tay một ông bố trùm buôn bán vũ khí quốc tế. Khi ông già chết vì bọ cạp châu Phi đốt trong một đợt kiểm tra hoàng hóa hải ngoại, Golling đeo tang và thề trước quan tài sẽ từ giã cái nghiệp đẫm máu của cha. Ông thuộc về thế hệ mới, ưa thái bình trên Trái Đất hơn. Sở thích duy nhất của Golling là sưu tầm đồ nữ trang, tính khí như phụ nữ, thích sống nhàn nhã.
Phía ngoài bờ rào nhà Golling là một con đường ít xe cộ qua lại. Chiều chiều, dưới những bóng sồi và dẻ, bá tánh tha hồ nhàn du trên con đường này để hít thở không khí trong lành của trời đất. Chẳng hạn như bữa nay, một người đàn bà đang hài lòng hưởng mật ngọt của thiên nhiên, cho dù con bẹc-giê to lớn trong tay bà “hực hực” khó chịu như muốn giằng sợi dây khỏi tay chủ. Còn phải hỏi, con chó hiếu chiến đã đánh hơi thấy một đối thủ lợi hại trong bờ rào.
- Oanto!
Người đàn bà la lên nhưng đã muộn. Con bẹc-giê vĩ đại xông thẳng tới sát bờ rào thép với sợi dây da lòng thòng nơi cổ. Nhưng nó bỗng khựng lại co rúm, sau đó thì run bần bật.
Biết giải thích thế nào bây giờ? Con Arco Đan Mạch vẫn ung dung đi dạo, và khi bắt gặp kẻ hùng hổ, nó chỉ lẳng lặng đứng lên bằng hai chân sau, ngoác cái mồm rộng toác đầy răng nanh lởm chởm để đáp lại. Chỉ có vậy mà đủ cho chú bẹc-giê hiểu rằng chú ta không phải là đối thủ của anh bạn sau hàng rào.
Ông Golling nói rổn rảng:
- Arco, không được làm bậy.
Con chó Đan Mạch hạ hai chân trước xuống cái rụp và rúc ngay bên chân chủ trong khi người đàn bà lôi xềnh xệch con chó của mình đi. Cuộc tao ngộ chiến tạm thời đã phân thắng bại dù hai võ sĩ chỉ mới gầm gừ. Golling tính dẫn con Arco đi tiếp thì bất ngờ có tiếng cười lớn:
- Con chó khổng lồ kia bá phát! Nhưng mình bảo đảm nó không đời nào chịu đưa chân trước cho bạn “bắt tay” đâu Gaby. Nó đang giận dữ sùi bọt mép kìa.
Golling quay lại. Ái chà, trước mặt ông là bốn thiếu niên kì dị đang dựng bốn cái xe đạp vào hàng rào. Cậu vừa nói mập ú lùn tịt, đang nhai kẹo sôcôla nhóp nhép, một cậu cận thị cao ngồng tướng tá như học giả thế kỷ 21, một cậu cao lớn đẹp trai và một cô bé chắc chắn được cả ba cậu bạn săn sóc bởi ngó cô rất dễ thương.
Rõ ràng đám trẻ này rất thích chó. Mà Golling thì luôn luôn thích khoe con Arco của ông ta.
Ông ta liền bắt chuyện:
- Ồ, cô bé xinh đẹp này của các bạn ưa “bắt tay” loài chó lắm sao? Một thói quen dễ thương quá há!
Tarzan giải thích, không giấu chút tự hào:
- Thực ra Gaby của tụi tôi có tài chinh phục mọi con thú bốn chân. Hình như không có con nào muốn điều dữ cho bạn ấy, thưa ông.
Golling cười, xoa đầu con chó Đan Mạch của mình:
- Tuy nhiên tôi nghĩ cô bé chớ nên trắc nghiệm với Arco. Nó là một con chó giữ nhà thuộc loại “vua” ở vùng này. Luôn luôn như vậy đó.
Bốn quái cùng ngắm con chó.
Tarzan thán phục:
- Con chó đẹp quá!
Tròn Vo ngọt ngào:
- Chào Arco, mày thuộc họ cầy quý tộc hả?
Golling hả hê:
- Còn phải hỏi. Nó thuộc nòi von Barfly kia đấy.
- Vậy nó có thích uống sôcôla như tụi tôi không?
- Hà hà, cậu bé mập này nói chuyện vui quá. Con Arco chỉ uống nước bình thường.
- Một tên thuộc dòng họ von Barfly mà uống lã ư? Sao khó tin quá vậy cà.
Golling cười ngất:
- Phải, phải! Chà tôi bắt đầu khoái các bạn rồi đó.
Máy Tính Điện Tử buột miệng:
- Có con chó Đan Mạch này giữ nhà thì khỏi cần đặt thiết bị báo động làm chi cho uổng tiền.
- Ừ, chú em cận thị nói đúng. Arco sẽ xé xác bất cứ tên trộm nào. Tuy nhiên chỉ kẹt lúc đi xa phải mang con chó theo thì…
Gaby lúc đó liền nảy ra ý định chứng minh lời nói của Tarzan. Coi, cô bé luồn cánh tay trần qua bờ rào, để bàn tay trước mõm Arco. Con chó có thể đớp, nhưng đã không đớp! Nó chỉ chăm chú nhìn bàn tay cô bé.
Trong khi đó Karl vẫn đeo đuổi những ý nghĩa ban nãy. Nó nói thêm:
- Nếu ông cần một thiết bị báo động lúc đi xa thì tụi tôi có thể giúp ông. Có một ông tên Schrumpf làm ở hãng bảo hiểm AURORA chuyên trách việc này.
Golling kinh ngạc ngắt lời:
- Lạ lùng, các em cũng biết ông Schrumpf sao?
Tarzan thận trọng:
- Tụi tôi đã từng gặp ông ta thôi, thưa ông.
Tròn Vo nhanh nhảu đoảng, làu bàu thêm:
- Ông ta còn mắc nợ tụi tôi nữa kìa. Rồi ông ta sẽ còn được làm quen với tụi tôi…
Tarzan lừ mắt cảnh cáo thằng mập. Nhưng ông Golling không để ý. Gaby vui vẻ nói với đám bạn:
- Có con Arco coi sóc thì Mặt Nạ Đen chắc cũng đành bó tay thôi.
Chẳng dè ông Golling sửng sốt hỏi dồn dập:
- Cái gì? Mấy em cũng quen với cô Lenz ư?
- Có quen.
- Có nghĩa là mấy em biết nhiệm vụ của cô ta?
Tròn Vo lại hấp tấp nói oang oang:
- Thị chị ấy đột nhập vô nhà người khác với sự đồng ý của gia chủ chớ sao.
Golling hãnh diện khoe liền:
- Tôi cũng đang là một trong những gia chủ đó. Nửa cuối tuần sau, tôi và Arco sẽ đi nghỉ hè ở Pháp. Trong thời gian đó, cô Lenz sẽ tìm cách đột nhập vào nhà tôi.
Tròn Vo lại nhanh nhảu:
- Chúc chuyến đi tốt đẹp. Khi ông trở lại chắc Mặt Nạ Đen đã đột nhập vào nhà ông rồi. Và thế là ông sẽ phải nhờ đến ông Schrumpf chăm sóc.
- Quả thật tôi chưa thấy ai săn khách hàng ráo riết đến như Schrumpf. Ông ta thuyết phục tôi vừa mua hệ thống báo động, vừa đóng một khoản bảo hiểm lớn. Ồ, nãy giờ mải mê nói chuyện mà quên mất thủ tục sơ đẳng. Tên tôi là Waldemar Golling.
Tứ quái cũng tự giới thiệu. Nhưng con Arco giới thiệu mình bảnh hơn hết. Nó dựng đứng người chống hai chân lên hàng rào và liếm má Gaby đầy âu yếm. Golling lùi lại sững sờ:
- Đúng là… ma thuật. Tôi chưa từng thấy Arco thùy mị như vậy bao giờ. Này Gaby, có lẽ cô cũng dễ dàng chinh phục các cậu bé như thế chứ? Đúng không?
Tarzan cười:
- Đúng đó, thưa ông Golling. Không chỉ các con chó mới bị bạn ấy cuốn hút đâu ạ.
Mãi tới khuya gã mới có thời gian rảnh rang mò ra gặp gỡ đàn em ở quán rượu ngoại ô Gà Trống Đỏ. Khi gã bước vô tiệm, kim đồng hồ chỉ 23 giờ, vậy mà hai thằng đệ tử trong băng là Paul Janitz và Wilhelm Himsel vẫn kiên trì túc trực.
Schrumpf đập tay chào chúng và ngồi xuống chiếc ghế trống. Giọng gã khó chịu:
- Thằng Erwin đâu?
Janitz, thằng đạo tặc đã 32 cái xuân xanh nhếch mép ừ hữ:
- Hồi sớm, nó gọi điện cho tao nói là có công chuyện riêng. Tao nghĩ là nó sẽ không đến.
Janitz dám “mày, tao” với sếp Schrumpf là… phải. Trong ba đứa đàn em dưới trướng sếp, gã là thằng cô hồn nhất, từng có không dưới năm năm bóc lịch vì tội ăn cướp giữa ban ngày. Gã có bộ mặt tàn bạo, hai mắt sát nhau. Himsel trẻ hơn Janitz bảy tuổi. Bản mặt búng ra sữa. Ngó bộ mặt gã hiền khô mới kì. Gã đã qua một thời gian dài ăn trộm phụ tùng ô tô, sau đó ăn cắp vặt và bây giờ là trộm chuyên nghiệp. Lạ một nỗi, gã căm ghét việc gã làm, nhưng lại không đừng được. Gã không biết giở trò đao búa, nhưng luôn kẹp đôi với Janitz có thừa hung hăng.
Schrumpf quan sát khắp quán. Tiệm nhậu về đêm trống trơn khiến đàn anh có vẻ yên tâm. Gã tự động làm sạch một vại bia mà ông chủ béo tròn vừa bưng đến rồi cất giọng nhừa nhựa:
- Đã quá!
Tiếng Janitz sốt ruột:
- Bữa nay tụi mình “xài” biệt thự nào đây?
Schrumpf lắc đầu:
- Không có chơi ba cái mánh lẻ tẻ nữa. Nếu tụi bay đủ dũng cảm thì chúng ta sẽ thắng đậm, cỡ 450.000 mark.
Janitz suýt nhảy chồm khỏi ghế:
- Vụ nào béo bở vậy sếp? Chậc chậc, chia cho bốn, vị chi là…
- Không có chuyện chia bốn. Bỏ thằng Erwin qua một bên, mỗi đứa đúng 150.000 mark tính bằng vàng ròng.
Janitz nhe răng sững sờ:
- Trời đất! Được món béo bở như vậy thì nguy hiểm cỡ nào tụi này cũng xong. Phải không Wilhelm…?!
Nhưng Wilhelm vẫn lặng thinh, chỉ bối rối cắn môi.
Schrumpf nhấp ngụm rượu nói tiếp:
- Đối tượng ra tay kì này là lão Friedrich Eschbergen. Tụi bay nghe qua cái tên ấy chưa hả?
- Nghe tối thiểu cũng một lần. Có phải lão là giám đốc hãng bảo hiểm AURORA, sếp của mày không?
- Ôkê, trí nhớ mày không đến nỗi tồi, Janitz ạ. Trong đời tao có lẽ “quả” này là hả hê nhất. Tao thù lão. Tao sẽ hốt gọn mớ của thừa kế của lão.
- Thừa kế hả?
- Nghe cho thủng đây hai thằng, lão già khốn khiếp đó mới được thừa kế một đống vàng ròng của cha mẹ bỏ lại. Lão nhét đống vàng trong két sắt một ngân hàng cách trụ sở hãng AURORA chưa đầy ba phút cuốc bộ.
Hung thần Janitz tiu nghỉu:
- Vậy thì có mẹ gì để nói. Tao…
- Sao mày nôn nóng thế, tao chưa nói hết cơ mà. Số vàng trên sẽ thuộc về băng chúng ta nếu tụi mày làm được đúng như kế của tao. Mày phải bắt cóc cho kì được đứa con gái mới đẻ mấy tháng mà lão cưng như trứng mỏng.
- Bắt cóc?
- Ừ, lão Eschbergen mới cưới một cô vợ kế rất trẻ tên là Helga. Lão thường xuyên lên thành phố làm công vụ bỏ cô vợ và con nhóc Franzi tại làng Baumlrode một mình. Ngôi nhà thôn quê của lão lớn nhất làng, tụi bay tìm thấy rất dễ. Theo tao biết, sáng thứ hai lão sẽ ghé hãng, tụi bay ra tay giờ đó là chắc thắng à.
Schrumpf khua chân múa tay liên tục bất tận khiến mồm mép hai tên trộm ứa nước dãi trước kế hoạch có một không hai của gã. Một hồi nữa cái kế hoạch hắn đã vạch tỉ mỉ. Hai tên đồng bọn thì mê mẩn với ý nghĩ sắp được sở hữu cả một đống vàng ròng.
*
Sáng chủ nhật, ba quái dậy sớm. Chuyện đương nhiên chớ sao, bữa nay ba thằng sẽ cùng với cô bạn Gaby chu du trên chiếc khinh khí cầu nhờ cuộc xổ số may mắn.
Gaby đón ba hảo hớn ngay ngưỡng cửa. Hai má cô bé đỏ au vì hồi hộp. Chỉ tội nghiệp Oskar, nó cứ quấn quýt quanh chân cô chủ như dò hỏi : “Ẳng, ẳng…”.
- Ồ, mày không tham gia được đâu, Oskar. Mày sẽ hoảng sợ mà cắn nát “đĩa bay” của tụi tao.
Tròn Vo cảm thấy áy náy. Nó vỗ về Oskar bằng một thỏi sôcôla dù trong lòng tiếc hùi hụi:
- Ừ… ừm, xực đi rồi ở nhà. Mày sáng mắt chó chưa nào, còn tao thì đang tối mắt… người đây nè, cái đồ… chó.
- Gấu…
Bốn quái đẩy Oskar vô trong và lên đường. Máy Tính Điện Tử nhắc nhở:
- Điểm hẹn ở bãi cỏ cạnh nhà ông Eschbergen nghe đại ca.
- Ừ, tao còn nhớ lời dặn của “bác tài” Loffelholz mà.
- Không biết chúng ta sẽ trôi dạt về đâu trên bầu trời nhỉ?
Chẳng ai trả lời được câu hỏi này. Gió sẽ quyết định hướng bay của khinh khí cầu, mười ông Lofelholz cũng không lái nổi nó.
Dọc đường đi, Gaby chợt bàn:
- Mình nghĩ rằng giờ còn sớm, chúng ta nên tạt qua gia trang Eschbergen để cảm ơn hai vợ chồng ông. Trong bữa tiệc tối qua, vui quá ai cũng quên lời chào tạm biệt.
Tarzan gật đầu:
- Phải đó!
Bốn chiếc xe đạp dừng lại trước nhà Eschbergen. Cửa trong và cổng ngoài đều đóng im ỉm. Rõ ràng cả nhà đã đi đâu từ sáng sớm. Tarzan bảo các bạn:
- Không sao, tụi mình sẽ ghé trụ sở hàng AURORA gửi tặng vợ chồng ông chủ hào hiệp một bó hoa. Các bạn nghĩ sao?
Tròn Vo tán đồng theo cách của mình:
- Tao cũng sẽ gửi cho bé Franzi một phong sôcôla để nhóc tha hồ nhấm nháp.
Gaby lườm thằng mập:
- Lạy Chúa, bạn định cho bé qua đời ư? Bé mới bảy tháng làm sao có răng mà nhai món quà của bạn chớ!
Tại bãi cỏ, ông Loffelholz và một người bạn cùng câu lạc bộ “khinh khí cầu” đã đợi Tứ quái. Ông giới thiệu rôm rả:
- Anh bạn tôi tên Kremser, chuyên viên kĩ thuật môn thể thao này.
Họ chào hỏi vui vẻ, Tứ quái trố mắt nhìn Kremser lấy từ thùng rơ-moóc kéo sau xe hơi một khoang ngồi nhỏ hơn cái bồn tắm nhưng thành khoang khá cao. Chưa hết, Kremser còn lôi thêm tám bình ga bằng thép ngộ nghĩnh. Và vỏ ngoài khinh khí cầu thì lúc này xếp lại như một tấm lều.
- Họ dang nó ra kìa các bạn!
Tròn Vo reo lên như trẻ con. Quả thật, Kremser và Loffelholz đang trải rộng vỏ khinh khí cầu trên bãi cỏ. Tiếng Loffelholz thay lời giải thích:
- Khi bơm căng lên, nó cao đến hai mươi mét và cũng rộng chừng đó.
Và ông làm liền. Coi, một máy bơm thổi quả khinh khí cầu căng dần. Thêm mười phút phụt lửa từ các bình ga vừa được châm lên, khí đốt bắt đầu hâm nóng quả bóng vĩ đại.
Loffelholz cầm một máy bộ đàm trong tay bảo:
- Chúng ta sẽ liên lạc với ông Kremser bằng chiếc máy này.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Ông chuyên viên kĩ thuật sẽ đứng tại bãi cỏ ư?
- Kremser sẽ lái xe hơi chạy phía dưới song hành với chúng ta.
Tarzan đưa tay sờ thành khoang:
- Có vẻ hơi chật…
Loffelholz gật đầu:
- Ừ, nhưng đâu sẽ vào đó nếu chúng ta ráng chật đứng một chút giống như cá xếp trong hộp.
Ông ta quay sang Gaby:
- Lên trước đi, cô bé xinh xắn.
Bốn đứa trẻ hớn hở chen chúc trên khoang. Còn phải hỏi, đứa nào mà không rạo rực khi tưởng mình sắp là phi hành gia bay lên khoảng không dù chỉ là “phi hành gia khinh khí cầu”. Ông Loffelholz gọi:
- Nào, gỡ các sợi dây cột đi Horst!
Năm phút sau, chiếc khinh khí cầu lặng lẽ thăng thiên. Tròn Vo thò mũi qua thành khoang hét lớn:
- Trời, chúng ta đang bay, bay thiệt đó các bạn!
Máy Tính Điện Tử hổn hển:
- Chà, y chang đi thang máy cao tốc. Nhưng tuyệt hơn.
Một lúc sau, tất cả bỗng giật thót người. Ông Loffelholz lại vừa châm một bình ga. Ê, luồng lửa phụt mạnh vào lỗ dưới quả cầu nâng nó lên cao hơn nữa.
Tarzan tò mò:
- Chúng ta có thể lên tới độ cao bao nhiêu, thưa ông Loffelholz?
Người điều khiển trả lời:
- Khinh khí cầu có thể lên tới 4500 mét cách mặt đất, nhưng như thế rất nguy hiểm vì sẽ cản trở các đường hàng không. Ở đây chúng ta chỉ duy trì độ cao từ 150 đến 200 mét.
Tròn Vo sau giây phút hưng phấn giờ mới thấy hết hồn:
- Mười mét rớt xuống cũng đủ gãy cổ. Chà, mình thấy nôn nao, khó chịu dễ sợ.
Tarzan ra lệnh:
- Đừng làm mọi người mất tinh thần, mập. Mày ăn một miếng sôcôla rồi im lặng giùm tao đi. Mày lại thèm sôcôla chớ gì.
Tròn Vo làm theo, lập tức thấy đỡ.
Ông Loffelholz cười ngất. Có lẽ giờ ông mới biết lại có kẻ chỉ cần một mẩu sôcôla là trị được cả nỗi lo sợ.
Lúc này khinh khí cầu trôi trên một cánh rừng hoang dã được bảo vệ. Cả đám nhìn xuống dưới sững sờ.
Gaby xuýt xoa:
- Tuyệt vời. Được nhìn thế gian từ trên cao thế này, làm sao mà chim trời và các đám mây lại không kiêu ngạo chứ.
*
Tròn Vo đã khôi phục lại khí thế. Nó bắt đầu lảm nhảm:
- Ông Loffelholz này, cháu có cảm tưởng rằng từ trên cao chúng ta sẽ dễ dàng nhìn thấy Mặt Nạ Đen – cháu muốn nói chị Sabine Lenz đó, thưa ông. Thấy chị ấy đang bò qua các nóc nhà để đột nhập vào những ngôi nhà ra sao, vào những đêm có trăng…
Loffelholz lắc đầu:
- Cháu nói sai rồi. Chúng ta sẽ không khi nào bay vào ban đêm, vì sẽ rất nguy hiểm lúc hạ xuống. Nhân thể, các cháu biết không, đêm nay nhà tôi sẽ là… mục tiêu mà cô Sabine sẽ đột nhập đó.
Tarzan lập tức quan tâm đến vấn đề thứ hai mà ông Loffelholz vừa thông báo:
- Ông là một khách hàng của ông Schrumpf ư?
Loffelholz gật đầu:
- Đúng vậy và cũng chưa hẳn vậy. Ông Schrumpf hối thúc tôi mua bảo hiểm ở hãng ông ta cho những đồ cổ quý giá tôi dày công sưu tập. Có điều tôi chưa dứt khoát bởi không tin có tên trộm nào lại lọt nổi vào nhà tôi. Nếu Mặt Nạ Đen thắng trong cuộc thách thức đêm nay thì tôi sẽ… trở thành khách hàng của AURORA vậy.
- Đêm nay ông sẽ ở nhà chứ ạ?
- Không. Tôi muốn mọi việc xảy ra như thật, nghĩa là trộm chỉ vào nhà khi biết chắc chủ nhà đã đi vắng.
Khinh khí cầu mỗi lúc một dạt sâu vô khu rừng rậm. Ông Loffelholz rù rì vào máy bộ đàm:
- Chúng tôi phải hạ cánh sau khu rừng này Horst à. Cần phải đổi hai bình ga mới đủ năng lượng.
Tiếng Kremser trong máy nghe như tiếng muỗi vo ve:
- Ôkê. Tôi sẽ chạy theo con đường dẫn tới nông trại, chúng ta sẽ hội ngộ ở đó. À, bạn hãy cảnh giác giùm tôi đám mây đen trên trời, hình như có gió đổi chiều…
Tiếng Kremser đột nhiên bị ngắt khúc bởi một con gió xoáy đổ ập đến. Khinh khí cầu bị tụt xuống như đụng phải một lực hút cực mạnh từ dưới mặt đất. Trong nháy mắt toàn khoang ngồi lắc lư…
Karl Máy Tính kêu lên:
- Trời đất, những ngọn thông chĩa lên giống hệt những mũi chông!
Tarzan nhìn ông Loffelholz. Coi, người điều khiển khinh khí cầu toát mồ hôi hột. Ông lom khom bật quẹt ga cố châm một mồi lửa để tạo khí đốt cho khinh khí cầu. Đáng tiếc là thân thể kềnh càng của ông cũng không che nổi gió. Và mồi lửa không chịu cháy lên cho.
- Đừng chộn rộn các cháu. Chúng ta sẽ vượt qua thử thách này. Nào, các cháu hãy níu chặt những cành thông khi khinh khí cầu tụt xuống.
Mọi thứ diễn ra chỉ tích tắc. Khoang đứng của năm người lao vùn vụt xuống đám cây bên dưới. Tarzan một tay chắn trước mặt Gaby như một cái khiên đề phòng lỡ có cành cây nào quệt vào mặt cô bé, tay còn lại chộp dính một ngọn thông lớn. Hầu như cùng lúc, ông Loffelholz và Kloesen cũng ôm gọn một cành cây tương tự. Máy Tính Karl tuy chậm chạp hơn do bị cận thị nhưng cũng không chịu thua ai.
Khoang đứng đã trở lại thăng bằng, treo lơ lửng. Nhờ gió ở đây ít hơn nên ông Loffelholz đã bật được luồng lửa phun vô bên trong quả cầu. Cơn gió đổi chiều khắc nghiệt đã bị các cơn gió khác thổi bạt. Khinh khí cầu lại tự động bay lên.
- Hoan hô sự sống!
Tròn Vo và Karl reo ầm ĩ, riêng Gaby khuôn mặt vẫn chưa hết xám chàm. Tim cô bé đập loạn xạ - tất nhiên chỉ riêng Tarzan nghe thấy thôi, vì hai đứa đứng sát bên nhau mà. Giọng cô bé vẫn còn run:
- Suýt nữa thì cháy rừng vì ngọn lửa phun…
Ông Loffelholz vuốt mặt:
- Cháu nói đúng. Quả là tai bay vạ… gió.
Tarzan vẫn chưa thể yên tâm. Khi ông Loffelholz định “hạ cánh” đằng sau một nông trại như ước hẹn với Kremser, hắn la lên khẩn cấp:
- Ở dưới gió cuốn dữ lắm.
- Cháu có kinh nghiệm rồi đó Tarzan.
Rồi ông liên lạc với Horst Kremser báo sẽ tìm một điểm đỗ khác.
Chiếc khinh khí cầu lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình. Sau cùng, ông Loffelholz cho quả cầu đáp xuống một mỏ đá dăm.
Coi, các vách đá ở dưới dựng đứng vây quanh một thung lũng nhỏ chứa toàn nước đọng và xe cút kít. Chiếc khoang khinh khí cầu rơi thịch xuống. Rồi đột nhiên nhảy tưng tưng như lên cơn khùng.
- Ái chà lại gió rồi. Đâu đâu cũng đụng… gió.
Trận gió bất ngờ lồng lộn vần quanh chiếc khoang tơi tả như muốn đánh cú chót. Tarzan ôm Gaby giữa hai cánh tay và bám chặt vô thành khoang. Ông Loffelholz đã kịp thời giật tung sợi dây mở chiếc khóa kéo dài trên vỏ khinh khí cầu. Ngay lập tức, khí nóng thoát ra cuồn cuộn và trong chớp mắt vỏ quả cầu đã xì hơi xẹp lép.
Tròn Vo thở phào:
- Một chuyến thăng thiên hãi hùng!
Ông Loffelholz cười:
- Chạm đất không được mĩ mãn, nhưng dù gì chuyến đi vẫn tuyệt vời đó chớ?
Tarzan thành thật:
- Dạ, tuyệt lắm ạ.
Gaby đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực trái:
- Cháu đã học được cách chiến thắng sự sợ hãi, thưa ông.
Tròn Vo cười:
- Hết chê ạ. Và cháu sẽ khoe với mọi người những vết bầm tím trước khi chúng kịp biến mất.
Máy Tính Điện Tử chỉ cười sau đôi mắt kính cận lấp loáng.
Năm người trèo ra khỏi khoang. Kia kìa, trên con đường chạy xuống mỏ đá dăm đã thấy chiếc xe kéo theo rơ-moóc thấp thoáng. Có lẽ ông Kremser cũng đứng tim mừng cho số phận “phi hành đoàn”.
*
Máy điện thoại tại văn phòng hãng bảo hiểm AURORA reo vang. Schrumpf nhanh chóng nhấc máy. Giọng gã thoải mái hẳn:
- Á à, chào ông Waldemar Golling - vị khách hàng tương lai của hãng tôi - người đang có trong tay một con chó Đan Mạch dữ nhất nước Đức!
Bên đầu dây kia, Waldemar cười vui vẻ:
- Chào ông Schrumpf. Tôi chỉ muốn báo với ông rằng thứ tư tới, tôi lại sang trang trại của tôi ở miền nam nước Pháp. Thứ bảy tôi sẽ quay lại. Và trong những đêm tôi vắng nhà, ha ha ha, cô Lenz của ông có thể tranh thủ “ghé thăm” nhà tôi – như đã hẹn.
- Ôkê, thưa ông. Ông không tin rằng cô ấy sẽ vào được nhà ông sao?
- Đã hai lần bọn trộm mò tới nhà tôi mà đành phải chịu đầu hàng đó, ông bạn thân mến.
Schrumpf cười thầm trong bụng nhưng không nói ra. Gã chỉ ậm ừ:
- Đừng nên so sánh những thằng ăn trộm hạng bét với Sabine Lenz. Rồi ông sẽ thấy. Có thể Mặt Nạ Đen ngán con chó Đan Mạch hung dữ của ông, nhưng tuần sau ông đã mang nó sang Pháp rồi còn gì. Và ngôi nhà của ông sẽ bị đe doạ thực sự đó, thưa ông.
- Cô Lenz cần làm cho tôi tin điều ấy. Hà, chắc sẽ vui lắm đây…
Người đàn ông tên Golling cúp máy. Ông ta khoan khoái ngả đầu ra thành ghế lim dim trong khi bàn tay không ngừng xoa xoa ức con chó khổng lồ nằm bên cạnh.
Arco von Barfly là một con chó Đan Mạch năm tuổi, hiền như một con mèo khi ở trong tay chủ nhưng lúc giữ nhà thì sung hơn cọp. Tên đạo chích nào đụng nó kể như toi mạng. Arco được một chuyên gia luyện chó dạy dỗ và rất biết nghe lời. Nó biết đích xác rằng kẻ nào là kẻ không có việc gì để dẫn thân vào lãnh địa của ông chủ nó.
Waldemar Golling bật dậy dẫn con Arco đi dạo trong vườn nhà. Biệt thự của Golling thuộc loại tân kì nhất mà các kiến trúc sư có thể sáng tạo ra được. Phí tổn xây dựng nó ư? Miễn bàn đến.
Golling thừa hưởng ngôi biệt thự này và vô số nhà cửa ở khắp châu Âu từ tay một ông bố trùm buôn bán vũ khí quốc tế. Khi ông già chết vì bọ cạp châu Phi đốt trong một đợt kiểm tra hoàng hóa hải ngoại, Golling đeo tang và thề trước quan tài sẽ từ giã cái nghiệp đẫm máu của cha. Ông thuộc về thế hệ mới, ưa thái bình trên Trái Đất hơn. Sở thích duy nhất của Golling là sưu tầm đồ nữ trang, tính khí như phụ nữ, thích sống nhàn nhã.
Phía ngoài bờ rào nhà Golling là một con đường ít xe cộ qua lại. Chiều chiều, dưới những bóng sồi và dẻ, bá tánh tha hồ nhàn du trên con đường này để hít thở không khí trong lành của trời đất. Chẳng hạn như bữa nay, một người đàn bà đang hài lòng hưởng mật ngọt của thiên nhiên, cho dù con bẹc-giê to lớn trong tay bà “hực hực” khó chịu như muốn giằng sợi dây khỏi tay chủ. Còn phải hỏi, con chó hiếu chiến đã đánh hơi thấy một đối thủ lợi hại trong bờ rào.
- Oanto!
Người đàn bà la lên nhưng đã muộn. Con bẹc-giê vĩ đại xông thẳng tới sát bờ rào thép với sợi dây da lòng thòng nơi cổ. Nhưng nó bỗng khựng lại co rúm, sau đó thì run bần bật.
Biết giải thích thế nào bây giờ? Con Arco Đan Mạch vẫn ung dung đi dạo, và khi bắt gặp kẻ hùng hổ, nó chỉ lẳng lặng đứng lên bằng hai chân sau, ngoác cái mồm rộng toác đầy răng nanh lởm chởm để đáp lại. Chỉ có vậy mà đủ cho chú bẹc-giê hiểu rằng chú ta không phải là đối thủ của anh bạn sau hàng rào.
Ông Golling nói rổn rảng:
- Arco, không được làm bậy.
Con chó Đan Mạch hạ hai chân trước xuống cái rụp và rúc ngay bên chân chủ trong khi người đàn bà lôi xềnh xệch con chó của mình đi. Cuộc tao ngộ chiến tạm thời đã phân thắng bại dù hai võ sĩ chỉ mới gầm gừ. Golling tính dẫn con Arco đi tiếp thì bất ngờ có tiếng cười lớn:
- Con chó khổng lồ kia bá phát! Nhưng mình bảo đảm nó không đời nào chịu đưa chân trước cho bạn “bắt tay” đâu Gaby. Nó đang giận dữ sùi bọt mép kìa.
Golling quay lại. Ái chà, trước mặt ông là bốn thiếu niên kì dị đang dựng bốn cái xe đạp vào hàng rào. Cậu vừa nói mập ú lùn tịt, đang nhai kẹo sôcôla nhóp nhép, một cậu cận thị cao ngồng tướng tá như học giả thế kỷ 21, một cậu cao lớn đẹp trai và một cô bé chắc chắn được cả ba cậu bạn săn sóc bởi ngó cô rất dễ thương.
Rõ ràng đám trẻ này rất thích chó. Mà Golling thì luôn luôn thích khoe con Arco của ông ta.
Ông ta liền bắt chuyện:
- Ồ, cô bé xinh đẹp này của các bạn ưa “bắt tay” loài chó lắm sao? Một thói quen dễ thương quá há!
Tarzan giải thích, không giấu chút tự hào:
- Thực ra Gaby của tụi tôi có tài chinh phục mọi con thú bốn chân. Hình như không có con nào muốn điều dữ cho bạn ấy, thưa ông.
Golling cười, xoa đầu con chó Đan Mạch của mình:
- Tuy nhiên tôi nghĩ cô bé chớ nên trắc nghiệm với Arco. Nó là một con chó giữ nhà thuộc loại “vua” ở vùng này. Luôn luôn như vậy đó.
Bốn quái cùng ngắm con chó.
Tarzan thán phục:
- Con chó đẹp quá!
Tròn Vo ngọt ngào:
- Chào Arco, mày thuộc họ cầy quý tộc hả?
Golling hả hê:
- Còn phải hỏi. Nó thuộc nòi von Barfly kia đấy.
- Vậy nó có thích uống sôcôla như tụi tôi không?
- Hà hà, cậu bé mập này nói chuyện vui quá. Con Arco chỉ uống nước bình thường.
- Một tên thuộc dòng họ von Barfly mà uống lã ư? Sao khó tin quá vậy cà.
Golling cười ngất:
- Phải, phải! Chà tôi bắt đầu khoái các bạn rồi đó.
Máy Tính Điện Tử buột miệng:
- Có con chó Đan Mạch này giữ nhà thì khỏi cần đặt thiết bị báo động làm chi cho uổng tiền.
- Ừ, chú em cận thị nói đúng. Arco sẽ xé xác bất cứ tên trộm nào. Tuy nhiên chỉ kẹt lúc đi xa phải mang con chó theo thì…
Gaby lúc đó liền nảy ra ý định chứng minh lời nói của Tarzan. Coi, cô bé luồn cánh tay trần qua bờ rào, để bàn tay trước mõm Arco. Con chó có thể đớp, nhưng đã không đớp! Nó chỉ chăm chú nhìn bàn tay cô bé.
Trong khi đó Karl vẫn đeo đuổi những ý nghĩa ban nãy. Nó nói thêm:
- Nếu ông cần một thiết bị báo động lúc đi xa thì tụi tôi có thể giúp ông. Có một ông tên Schrumpf làm ở hãng bảo hiểm AURORA chuyên trách việc này.
Golling kinh ngạc ngắt lời:
- Lạ lùng, các em cũng biết ông Schrumpf sao?
Tarzan thận trọng:
- Tụi tôi đã từng gặp ông ta thôi, thưa ông.
Tròn Vo nhanh nhảu đoảng, làu bàu thêm:
- Ông ta còn mắc nợ tụi tôi nữa kìa. Rồi ông ta sẽ còn được làm quen với tụi tôi…
Tarzan lừ mắt cảnh cáo thằng mập. Nhưng ông Golling không để ý. Gaby vui vẻ nói với đám bạn:
- Có con Arco coi sóc thì Mặt Nạ Đen chắc cũng đành bó tay thôi.
Chẳng dè ông Golling sửng sốt hỏi dồn dập:
- Cái gì? Mấy em cũng quen với cô Lenz ư?
- Có quen.
- Có nghĩa là mấy em biết nhiệm vụ của cô ta?
Tròn Vo lại hấp tấp nói oang oang:
- Thị chị ấy đột nhập vô nhà người khác với sự đồng ý của gia chủ chớ sao.
Golling hãnh diện khoe liền:
- Tôi cũng đang là một trong những gia chủ đó. Nửa cuối tuần sau, tôi và Arco sẽ đi nghỉ hè ở Pháp. Trong thời gian đó, cô Lenz sẽ tìm cách đột nhập vào nhà tôi.
Tròn Vo lại nhanh nhảu:
- Chúc chuyến đi tốt đẹp. Khi ông trở lại chắc Mặt Nạ Đen đã đột nhập vào nhà ông rồi. Và thế là ông sẽ phải nhờ đến ông Schrumpf chăm sóc.
- Quả thật tôi chưa thấy ai săn khách hàng ráo riết đến như Schrumpf. Ông ta thuyết phục tôi vừa mua hệ thống báo động, vừa đóng một khoản bảo hiểm lớn. Ồ, nãy giờ mải mê nói chuyện mà quên mất thủ tục sơ đẳng. Tên tôi là Waldemar Golling.
Tứ quái cũng tự giới thiệu. Nhưng con Arco giới thiệu mình bảnh hơn hết. Nó dựng đứng người chống hai chân lên hàng rào và liếm má Gaby đầy âu yếm. Golling lùi lại sững sờ:
- Đúng là… ma thuật. Tôi chưa từng thấy Arco thùy mị như vậy bao giờ. Này Gaby, có lẽ cô cũng dễ dàng chinh phục các cậu bé như thế chứ? Đúng không?
Tarzan cười:
- Đúng đó, thưa ông Golling. Không chỉ các con chó mới bị bạn ấy cuốn hút đâu ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất