Quyển 24 Chương 8: SỰ NHẦM LẪN CHẾT NGƯỜI
Tứ quái bấm chuông nhà Sabine inh ỏi. Vô ích! Bất chợt Gaby reo lên:
- Mình nhớ rồi, chị Sabine từng nói về cái thú vô rừng hái nấm. Có lẽ chị ấy đã lên đường.
Tròn Vo thì bảo:
- Lẽ ra tụi mình phải kiếm được một chai sâm-banh trước khi tới đây, đại ca.
- Để nhấm nháp trong lúc chờ Mặt Nạ Đen chớ gì?
- Không phải vậy. Tao biết chị Sabine rất thích sâm-banh. Bữa liên hoan ở nhà Eschberg, tao thấy chị ấy uống hoài.
Karl tham gia:
- Phải đó, Sabine xứng đáng được nhận quà lắm. Nhưng làm sao mua nổi sâm-banh ngày chủ nhật đây. Mà thứ đó nghe nói mắc dữ lắm. Các cửa hàng có mở cửa thì tụi mình cũng chẳng gom đủ tiền mua. Tiếc thật!
Tròn Vo nảy ra sáng kiến:
- Tụi mình vọt về nhà tao kiếm một chai sâm-banh. Chúng ta sẽ có một chai để làm quà cho chị ấy. Thế nào trong hầm rượu của ông già tao cũng có sâm-banh.
- Vậy thì vọt lẹ chớ còn thắc mắc.
Tại gia trang ông chủ sôcôla khét tiếng Sauerlich, chỉ một mình chú Georg, tài xế của gia đình, là có nhà. Vừa thấy mặt mũi Tứ quái, chú đã reo lên mừng rỡ:
- Ngọn gió nào thổi các hiệp sĩ đến đây vậy? Chà, tôi thật ngạc nhiên…
- Ngọn gió sâm-banh!
Và lũ trẻ tranh nhau thuật lại cuộc vui hôm qua mà nhờ có Sabine chúng mới được tham dự, cùng chuyến ngao du trên khinh khí cầu hôm nay.
Chú Georg cười:
- May mà ông bà không biết gì về chuyến bay ấy. Nếu không, thế nào cũng cấm cậu bay, vì sợ cậu có thể bị rớt từ trên cao.
Tròn Vo liến láu:
- Chú không hiểu sao. Con người ta không nên nói hết mọi chuyện với các đấng tiên sinh của mình. Một thằng con trai biết suy xét cần tránh cho cha mẹ mình những lo lắng vô ích. Trong cuốn “Tôi giáo dục cha mẹ tôi như thế nào” người ta viết như vậy đó.
Mọi người cười và cùng đi xuống tầng hầm.
Tarzan bỗng hỏi người tài xế:
- Bữa nhà Willi mất trộm, chú có quan sát được gì không ạ?
- Tôi chỉ thấy chúng có ba đứa. Chúng đột nhập theo lối cửa từ bao lơn vào, bằng cách cắt kính.
Rồi chú cười, nói thêm:
- Giờ thì chúng tôi đã có một hệ thống báo động rồi. Tiếc là buổi tối tôi thường quên bật nó lên. Chưa quen mà. Khổ vậy.
Tròn Vo ngạc nhiên:
- Một hệ thống báo động? Lắp từ bao giờ hở chú?
- Mới lắp bữa thứ sáu.
- Lại gã… gã Schrumpf…
- Ờ ờ, cái tay đại diện của hãng bảo hiểm đích thị tên là… là Schrumpf. Cách đây ít lâu ông ta có đến mời nhà mình lắp đặt nhưng ông chủ không chịu. Thế rồi xảy ra vụ trộm, thiệt hại trên 50.000 mark. Sau đó ông chủ Sauerlich bèn đổi ý, bằng lòng lắp.
Tròn Vo nghiến răng kèn kẹt bước đến bên một cái bàn nhỏ, gõ gõ xuống mặt bàn:
- Nó đâu rồi? Cũng bị mất trộm rồi. Đúng không?
- Cậu hỏi cái gì?
- Con vịt nhỏ bằng vàng luôn đặt ở đây ấy mà.
- Con vịt bằng vàng đựng thuốc của bà chủ hả? Đã bay theo bọn trộm rồi, Willi ạ.
Tròn Vo lầm bầm:
- Nhưng rồi mình sẽ lấy lại được. Gã sẽ phải đền tội, cái gã Sch… ờ… cái gã côn đồ đốn mạt đó.
Chú Georg chẳng hiểu cậu chủ nhỏ nói gì, lắc đầu:
- Tôi chẳng tin bọn trộm sẽ bị bắt. Chúng chẳng để lại dấu vết nào cả, làm sao mình dò ra manh mối chớ.
Bốn quái chia tay chú tài xế Georg thực thà chất phác. Tarzan bàn:
- Mình có một ý kiến. Đêm nay tụi mình sẽ phục kích trong khu vườn nhà ông Loffelholz để cho chị Sabine một phen ngạc nhiên. Ê Tròn Vo, nhớ quản lí chai sâm-banh cho kĩ nghe mập.
- Khỏi lo, tao sẽ cho “nổ” lúc chị ấy đu dây xuống.
- Vậy thì bây giờ chúng ta tới nhà Gaby để xin phép cho Công Chúa tham gia trò chơi đêm nay.
Tròn Vo đế thêm:
- Và tìm một cái gì lai rai cho ấm bụng anh hùng nữa chớ. Phải không đại ca?
- Chí phải!
*
Trò chơi lãng mạn ban ngày của Sabine là đi hái nấm trong rừng. Mãi tới đêm chị mới về nhà để chuẩn bị cho mình “trò chơi lãng mạn” ban đêm.
Sabine chợt nhớ suốt hai hôm nay chị không hề gặp gỡ Eckbert Schrumpf. Thế mà chị chẳng thấy nhớ nhung một chút nào. Có lẽ tại chị không yêu anh ta lắm. Mà cũng tại anh ta nữa. Gần đây, thái độ của anh ta thật kì cục, nếu không muốn nói là chị hết chịu nổi.
Sau khi ăn tối và thả hồn vô một bộ phim hình sự dài gần ba tiếng đồng hồ trong ti-vi, Sabine đứng dậy. Đã đến giờ hành động của Mặt Nạ Đen. Chị thay đổi xiêm y chớp nhoáng như một nữ Ninja hoặc người mèo chính hiệu. Với bộ đồ thun đen, thêm móc sắt, dây thừng, găng tay, mặt nạ, nón da… và đôi giày thể thao có độ bám như keo, chị trở thành một Hắc y nữ tặc không thua gì nhân vật xi-nê.
Sabine rút trong xắc tay một mảnh giấy ghi địa chỉ mục tiêu đột nhập. Vị khách hàng hôm nay có tên là Waldemar Golling số nhà 40 phố Promenaden. Ái chà, từ đây đến đó chỉ phải đi bộ một quãng ngắn.
Sabine đã đối diện với tòa biệt thự.
Mọi biệt thự đều tối om.
Chị nhớ Schrumpf có kể rằng nhà này có đặt hệ thống báo động kiểu VX10.
Quả là một đêm định mệnh trớ trêu của Sabine. Chị không ngờ mình đang tiếp túc với Tử thần do một sự nhầm lẫn tai hại của Schrumpf và cả của chị. Đêm nay đáng lẽ chị phải đột nhập vào dinh cơ của nhà sản xuất đồ chơi điện tử Gottfried Loffelholz mới đúng. Ấy thế mà trong lúc quýnh quáng mơ màng Schrumpf lại lôi nhầm địa chỉ của khách hàng chưa đến phiên Waldemar Golling đưa cho chị. Và Sabine không hề biết mình đã bị lẫn địa chỉ.
Sabine thoăn thoắt trèo lên một cái cây, đu như sâu đo trên cành dài và tót lên nóc nhà. Trên nóc, Sabine rọi đèn pin vào một cửa sổ áp mái. Lạy Chúa, hoàn toàn không có dấu hiện gì của hệ thống báo động VX10!
Sabine nghĩ thầm “Tại sao chủ nhà có thể sơ xuất vậy nhỉ? Các cửa dưới nhà đều đặt mát, mà trên này để hở thì cũng vô tác dụng thôi”. Tên trộm chuyên nghiệp nào cũng có thể phi thân từ cửa sổ áp mái này xuống như chơi…
Sabine phá cửa không một tiếng động rồi luồn vào nhà, tót xuống cầu thang. Ánh đèn pin của chị quét loang loáng dù ánh trăng đã rọi sáng các cửa sổ. Sabine bỗng lạnh người.
Có tiếng động lạ lọt vào tai chị. Chị nghiêng tai nghe ngóng.
Sabine có cảm giác như đã nghe thấy tiếng một con vật cào cào móng. Nhưng giờ đây không thấy gì nữa. Có lẽ đó là ảo giác chăng? Nghĩ vậy, Sabine tiếp tục leo xuống.
*
Tứ quái đã hết kiên nhẫn sau gần một tiếng đồng hồ mai phục tại các bụi rậm trong khu vườn đầy hoa của gia trang Loffelholz. Khi đến chúng suýt chạm trán vợ chồng ông Loffelholz. Chúng thấy họ lên xe phóng đi rồi sau đó thì mọi thứ im lặng hoàn toàn.
Gaby thì thào:
- Hay là chị ấy đã lọt vô từ lâu rồi mà tụi mình không trông thấy?
Tarzan lắc đầu:
- Vô lý! Mặt trước phố quá sáng. Còn mặt sau, chỗ tụi mình nấp lại chẳng động tĩnh gì. Có lẽ bữa nay chị ấy đến trễ.
- Lí do tới trễ không ổn. Đã hơn 11 giờ đêm, quá giờ hành động của Mặt Nạ Đen rồi mà.
- Thật khó hiểu…
Gaby bỗng mặt mày xanh mét:
- Chết rồi, có khi chị ấy bị ngộ độc không chừng.
- Hả?
- Lỡ chị ấy ăn nhầm nấm độc và lúc này đang co quắp trên giường…
- Ừ nhỉ, mình quên mất vụ Sabine vô rừng hái nấm.
Tứ quái hoảng hồn chạy như bay ra phố, phóng xe đạp “đua” cấp tốc. Từ xa chúng đã thấy chiếc xe hơi màu xanh của Sabine đậu lù lù trước nhà, dưới ngọn đèn đường.
- Dám Công Chúa đoán đúng đó đại ca ơi!
- Ừ, tao cũng đang nổi da gà đây Kloesen.
Tarzan bấm chuông liên hồi, nhưng trong nhà vẫn im ắng.
Bốn đứa liền vòng ra sau nhà.
Tarzan không chần chờ đến nửa giây, chui qua cửa sổ bật đèn. Hắn há hốc miệng: Căn nhà trống hoác. Ngay cả đồ nghề của Sabine cũng không thấy. Mặt Nạ Đen biến đâu vậy kìa?
Máy Tính Điện Tử thò đầu vào:
- Chúng ta chỉ còn một cách giải thích: Sabine đang hành nghề tại một nơi nào gần đây nên bỏ xe lại.
Tarzan lẩm bẩm:
- Thì đành nghĩ thế chớ sao. Hi vọng bữa nay Mặt Nạ Đen làm hai vụ trong một đêm. Xong vụ đầu rồi mới quay lại tư gia Loffelholz.
Hắn nhảy khỏi cửa sổ. Gaby thở phào nhẹ nhõm:
- Dù gì, mình cũng yên tâm rồi. Vậy là Sabine không việc gì cả.
Tarzan trầm ngâm:
- Nhưng mình vẫn chưa yên tâm được, Gaby à. Mình không nghĩ rằng chị ấy sẽ mặc bộ hắc y diễu hành quanh thành phố với cuộn thừng và túi đồ nghề một cách kì cục.
Bốn đứa quay ra. Một mảnh giấy gió thổi lăn lóc dưới cánh cổng bỗng đập vô mắt Gaby. Cô bé cầm lên lẩm nhẩm đọc:
- Waldemar Golling, số nhà 40, phố Promenaden. Lạy Chúa, đây là vị khách hàng chờ Sabine đột nhập vào nửa cuối tuần sau đây mà. Chẳng lẽ chị ấy…
Cô bé đột nhiên ngừng lại như mắc nghẹn:
- Trời, Sabine nguy rồi! Này Tarzan ơi, ngôi nhà ông Golling có con chó Arco…
Tarzan dựng tóc gáy:
- Vậy là Sabine đã móc lộn mảnh giấy ghi địa chỉ! Nào các bạn, chúng ta phải tới đó càng nhanh càng tốt.
Hắn nhảy phắt lên chiếc xe đạp đua và mở hết tốc lực phóng đi. Đằng sau, ba quái cũng nhấn mạnh pê-đan nối đuôi nhau phóng theo.
*
Vua cẩu Arco nhỏm dậy trên chỗ nằm của nó trong phòng lớn. Nó được ông chủ nhốt ở đây vì hai lí do: căn phòng sang trọng này là trung tâm của biệt thự lại nằm ngoài cùng tòa nhà, ngó thẳng ra bên ngoài. Thêm nữa, với một vệ sĩ thứ dữ như chó Arco, ông chủ mới yên lòng gắn chiếc két ngầm núp sau bức tranh treo tường đắt giá. Trong chiếc két có thứ gì Arco không cần biết, nhiệm vụ của nó là… săn bắt cướp tối đa.
Và bây giờ Arco đã biết có mùi người lạ trong nhà. Chẳng có gì trên đời lọt qua được giác quan thần sầu của loài chó Đan Mạch. Nó biết kẻ gian đang xuống thang gác không một tiếng động, nhưng không phải là hoàn toàn không tiếng động trước đôi tai của loài chó.
Mắt Arco rực sáng trong ánh trăng. Nó ngó chằm chằm vô cánh cửa. Chắc chắn cánh cửa kia sẽ mở ra…
Lông gáy Arco xù lên. Nó vén mõm, nhe ra hàm răng nhọn hoắt đủ sức làm tê liệt mọi đối thủ hung bạo nhất. Còn phải hỏi, hàm răng bự nhọn hoắt trời sinh ra để cắn xé và tàn sát, những công cụ của bản năng thú dữ từ thời tiền sử.
Một tiếng gừ khàn đục từ sâu trong lồng ngực thoát ra cuống họng Arco. Nhưng bên ngoài cửa không thể nghe thấy.
*
Tarzan đã nhảy xuống khỏi xe đạp. Hắn lao qua cổng và chạy về phía tòa biệt thự. Coi kìa, nhà không bật đèn, cửa ga-ra khóa trái. Hắn đi vòng qua bụi cây rồi lên bao lơn rộng.
Trời ạ, không có một sợi dây thừng nào! Chẳng lẽ Mặt Nạ Đen cũng không tới đây sao?
Đằng sau cửa sổ tầng hai có ánh sáng lờ mờ.
Tarzan quyết định không bấm chuông.
Hắn chụm tay gào to:
- Sabine, chị có ở đây không?
Ngừng một giây, hắn lại gào tiếp, lần này còn lớn hơn:
- Sabine! Chị hãy cẩn thận! Trong nhà có một con chó cực kì nguy hiểm!
Mặt Nạ Đen đã xuống tới tầng một. Chị rọi đèn pin tìm mãi mà không thấy những bức tranh mà theo lời Schrumpf trị giá tới ba triệu mark đâu cả.
Và bây giờ chị đã đứng trước cánh cửa dẫn vào phòng lớn tiếp giáp với bao lơn. Phải chăng những tác phẩm vô giá đang nằm ở phòng này? Nếu thế thì chị chỉ còn cách duy nhất là đột nhập. Nhiệm vụ của Sabine là phải dán những mảnh giấy đề dòng chữ “Đã bị lấy cắp” lên các đồ vật giá trị. Đơn giản vậy.
Sabine vặn tay nắm cái cửa. Ái chà, cửa khóa. Tuy nhiên cái chìa cắm nguyên trong ổ như khiêu khích.
Chị mở khóa. Liền sau đó, chị không tin vào tai mình nữa - tiếng Tarzan đang gào lớn:
- Sabine, chị hãy cẩn thận! Trong nhà có một con chó cực kì nguy hiểm.
Câu cuối cùng chưa dứt thì con chó bắt đầu nổi giận. Nó điên cuồng lao mình vô cánh cửa. Các chân đạp loạn xạ lên lần gỗ. Tiếng sủa giận dữ nghe rợn người.
Trong một giây Sabine như tắt thở. Rồi chân trước của Arco nện trúng nắm cửa khiến cánh cửa hé ra chút xíu. Chị thừa biết chỉ một tích tắc nữa thôi là cái mõm ghê rợn của nó sẽ hất toang cánh cửa.
Nhanh như chớp, Sabine túm nắm cửa, sập lại, xoay chìa khóa. Xong, Mặt Nạ Đen dựa lưng vô tường thở dốc, hai đầu gối nhủn như sên.
Bấy giờ trên tầng hai, một cánh cửa mở cấp tốc. Sau đó là một giọng đàn ông lớn tuổi cuống cuồng:
- Ai vậy? Trời đất, cô Lenz phải không? Tôi nghe tiếng người gọi cô, cô đang ở đây sao?...
Đèn trong nhà bật sáng. Sabine nhắm mắt lại vì bị chói. Vậy là Tarzan đã cứu chị đúng vào giây cuối cùng. Nhưng tại sao con chó lại ở đây? Cả ông Golling nữa?
*
Một xe tuần tra cảnh sát tức tốc đến nhà Schrumpf sau cú phôn báo tin của Gaby. Vì, tất nhiên gã phải lí giải sai lầm ở chỗ nào.
Schrumpf đến. Gã thanh tra cà trớn của hãng bảo hiểm nhìn người tình nở nụ cười gượng gạo. Nhưng gã lại rít qua kẽ răng:
- Đáng lẽ em phải kiểm tra mảnh giấy lại chớ?
Sabine cười gằn:
- Tôi lại phải kiểm tra sao Eckbert? Tôi không biết phải nói gì với anh nữa. Chính anh đã đưa tôi cái địa chỉ ấy. Chính anh!
Schrumpf xuống nước:
- Phải, phải, anh biết rồi. Anh lấy làm tiếc.
Tới đây thì thanh tra Glockner cảm thấy phải can thiệp:
- Nào, xin mời ông Schrumpf giải thích giùm vì sao có sự lộn sòng này!
Mặt Schrumpf trắng bệch. Gã không tìm ra lời nào an ủi Sabine, nhưng để biện minh cho bản thân thì gã tuôn ra như suối:
- Tôi bỏ nhiều mảnh giấy ghi địa chỉ khách hàng trong cặp. Họ đều đề nghị chúng tôi cử cô Sabine đột nhập để trắc nghiệm sự an toàn ở nhà họ. Tôi không ngờ mình lú lẫn như thế. Thời gian cho từng khách hàng đều đã ấn định trước. Đêm nay đáng lí cô Lenz phải xâm nhập tư gia nhà sản xuất dụng cụ thể thao Gottfried Loffelholz thì tôi lại đưa lộn mảnh giấy nhà ông Golling…
Sabine ngắt lời gã:
- Lẽ ra anh đã có thể bảo tôi: hãy tới nhà Loffelholz! Anh thừa biết tôi quen ông ấy. Cũng như tôi đã làm quen với ông Golling tại văn phòng của anh.
Golling gật đầu lia lịa xác nhận.
Schrumpf bắt đầu ú ớ:
- Ờ… thì… chẳng là… Vấn đề là… ờ, phải, lẽ ra tôi phải nói thẳng như vậy. Nhưng tôi muốn tạo sự ngạc nhiên cho cô, Lenz ạ. Nếu đó lại là một người quen thì công việc sẽ càng thú vị chớ sao. Trước giờ chúng ta vẫn làm như thế kia mà.
Gã quay qua ông Golling nhe răng cười hềnh hệch:
- Phải thứ năm mới đến lượt ông. Và trước đó tôi phải biết rằng ông và con chó Đan Mạch của ông đã tới miền nam nước Pháp. Vậy đó. Chẳng dè tới nông nỗi này.
Thanh tra Glockner khuyên Sabine:
- Từ nay cô nên thận trọng để khỏi vô tình lao vào một cái bẫy. Không hiếm trường hợp người ta nổ súng vào kẻ trộm đâu. Cũng dễ hiểu thôi, trong cơn hoảng hốt ai mà chẳng tự vệ chứ.
Sabine gật đầu. Schrumpf cắn môi trên, im lặng.
Chẳng còn gì để nói, và mọi người giải tán.
Schrumpf đi cùng Sabine. Nét mặt chị chứng tỏ chị chỉ muốn hắn cút đi cho khuất mắt.
Ông Golling lại đi ngủ, sau khi thưởng cho Arco một đĩa thức ăn.
Ba quái mày râu tạm chia tay Gaby vì bố già Glockner đã hộ tống con gái rượu về nhà. Trên đường đáo hồi biệt thự gia đình giáo sư Vierstein, Tarzan bình luận:
- Mình nghĩ dần dần chị Sabine sẽ thấy rõ bản chất của Schrumpf.
Máy Tính Điện Tử thở phào:
- Tao cũng mừng nếu chị ấy sẽ quyết định không lệ thuộc vào gã nữa. Đâu phải làm sếp và có tiền là mua được mọi thứ…
Tròn Vo thở dài góp chuyện:
- Nghề của chị ấy tìm được chỗ làm mới đâu có đơn giản. Ý tao nói là một chỗ làm hẳn hoi, có lương ấy… Chà, cuối tuần này toàn những chuyện giật gân.
- Mình nhớ rồi, chị Sabine từng nói về cái thú vô rừng hái nấm. Có lẽ chị ấy đã lên đường.
Tròn Vo thì bảo:
- Lẽ ra tụi mình phải kiếm được một chai sâm-banh trước khi tới đây, đại ca.
- Để nhấm nháp trong lúc chờ Mặt Nạ Đen chớ gì?
- Không phải vậy. Tao biết chị Sabine rất thích sâm-banh. Bữa liên hoan ở nhà Eschberg, tao thấy chị ấy uống hoài.
Karl tham gia:
- Phải đó, Sabine xứng đáng được nhận quà lắm. Nhưng làm sao mua nổi sâm-banh ngày chủ nhật đây. Mà thứ đó nghe nói mắc dữ lắm. Các cửa hàng có mở cửa thì tụi mình cũng chẳng gom đủ tiền mua. Tiếc thật!
Tròn Vo nảy ra sáng kiến:
- Tụi mình vọt về nhà tao kiếm một chai sâm-banh. Chúng ta sẽ có một chai để làm quà cho chị ấy. Thế nào trong hầm rượu của ông già tao cũng có sâm-banh.
- Vậy thì vọt lẹ chớ còn thắc mắc.
Tại gia trang ông chủ sôcôla khét tiếng Sauerlich, chỉ một mình chú Georg, tài xế của gia đình, là có nhà. Vừa thấy mặt mũi Tứ quái, chú đã reo lên mừng rỡ:
- Ngọn gió nào thổi các hiệp sĩ đến đây vậy? Chà, tôi thật ngạc nhiên…
- Ngọn gió sâm-banh!
Và lũ trẻ tranh nhau thuật lại cuộc vui hôm qua mà nhờ có Sabine chúng mới được tham dự, cùng chuyến ngao du trên khinh khí cầu hôm nay.
Chú Georg cười:
- May mà ông bà không biết gì về chuyến bay ấy. Nếu không, thế nào cũng cấm cậu bay, vì sợ cậu có thể bị rớt từ trên cao.
Tròn Vo liến láu:
- Chú không hiểu sao. Con người ta không nên nói hết mọi chuyện với các đấng tiên sinh của mình. Một thằng con trai biết suy xét cần tránh cho cha mẹ mình những lo lắng vô ích. Trong cuốn “Tôi giáo dục cha mẹ tôi như thế nào” người ta viết như vậy đó.
Mọi người cười và cùng đi xuống tầng hầm.
Tarzan bỗng hỏi người tài xế:
- Bữa nhà Willi mất trộm, chú có quan sát được gì không ạ?
- Tôi chỉ thấy chúng có ba đứa. Chúng đột nhập theo lối cửa từ bao lơn vào, bằng cách cắt kính.
Rồi chú cười, nói thêm:
- Giờ thì chúng tôi đã có một hệ thống báo động rồi. Tiếc là buổi tối tôi thường quên bật nó lên. Chưa quen mà. Khổ vậy.
Tròn Vo ngạc nhiên:
- Một hệ thống báo động? Lắp từ bao giờ hở chú?
- Mới lắp bữa thứ sáu.
- Lại gã… gã Schrumpf…
- Ờ ờ, cái tay đại diện của hãng bảo hiểm đích thị tên là… là Schrumpf. Cách đây ít lâu ông ta có đến mời nhà mình lắp đặt nhưng ông chủ không chịu. Thế rồi xảy ra vụ trộm, thiệt hại trên 50.000 mark. Sau đó ông chủ Sauerlich bèn đổi ý, bằng lòng lắp.
Tròn Vo nghiến răng kèn kẹt bước đến bên một cái bàn nhỏ, gõ gõ xuống mặt bàn:
- Nó đâu rồi? Cũng bị mất trộm rồi. Đúng không?
- Cậu hỏi cái gì?
- Con vịt nhỏ bằng vàng luôn đặt ở đây ấy mà.
- Con vịt bằng vàng đựng thuốc của bà chủ hả? Đã bay theo bọn trộm rồi, Willi ạ.
Tròn Vo lầm bầm:
- Nhưng rồi mình sẽ lấy lại được. Gã sẽ phải đền tội, cái gã Sch… ờ… cái gã côn đồ đốn mạt đó.
Chú Georg chẳng hiểu cậu chủ nhỏ nói gì, lắc đầu:
- Tôi chẳng tin bọn trộm sẽ bị bắt. Chúng chẳng để lại dấu vết nào cả, làm sao mình dò ra manh mối chớ.
Bốn quái chia tay chú tài xế Georg thực thà chất phác. Tarzan bàn:
- Mình có một ý kiến. Đêm nay tụi mình sẽ phục kích trong khu vườn nhà ông Loffelholz để cho chị Sabine một phen ngạc nhiên. Ê Tròn Vo, nhớ quản lí chai sâm-banh cho kĩ nghe mập.
- Khỏi lo, tao sẽ cho “nổ” lúc chị ấy đu dây xuống.
- Vậy thì bây giờ chúng ta tới nhà Gaby để xin phép cho Công Chúa tham gia trò chơi đêm nay.
Tròn Vo đế thêm:
- Và tìm một cái gì lai rai cho ấm bụng anh hùng nữa chớ. Phải không đại ca?
- Chí phải!
*
Trò chơi lãng mạn ban ngày của Sabine là đi hái nấm trong rừng. Mãi tới đêm chị mới về nhà để chuẩn bị cho mình “trò chơi lãng mạn” ban đêm.
Sabine chợt nhớ suốt hai hôm nay chị không hề gặp gỡ Eckbert Schrumpf. Thế mà chị chẳng thấy nhớ nhung một chút nào. Có lẽ tại chị không yêu anh ta lắm. Mà cũng tại anh ta nữa. Gần đây, thái độ của anh ta thật kì cục, nếu không muốn nói là chị hết chịu nổi.
Sau khi ăn tối và thả hồn vô một bộ phim hình sự dài gần ba tiếng đồng hồ trong ti-vi, Sabine đứng dậy. Đã đến giờ hành động của Mặt Nạ Đen. Chị thay đổi xiêm y chớp nhoáng như một nữ Ninja hoặc người mèo chính hiệu. Với bộ đồ thun đen, thêm móc sắt, dây thừng, găng tay, mặt nạ, nón da… và đôi giày thể thao có độ bám như keo, chị trở thành một Hắc y nữ tặc không thua gì nhân vật xi-nê.
Sabine rút trong xắc tay một mảnh giấy ghi địa chỉ mục tiêu đột nhập. Vị khách hàng hôm nay có tên là Waldemar Golling số nhà 40 phố Promenaden. Ái chà, từ đây đến đó chỉ phải đi bộ một quãng ngắn.
Sabine đã đối diện với tòa biệt thự.
Mọi biệt thự đều tối om.
Chị nhớ Schrumpf có kể rằng nhà này có đặt hệ thống báo động kiểu VX10.
Quả là một đêm định mệnh trớ trêu của Sabine. Chị không ngờ mình đang tiếp túc với Tử thần do một sự nhầm lẫn tai hại của Schrumpf và cả của chị. Đêm nay đáng lẽ chị phải đột nhập vào dinh cơ của nhà sản xuất đồ chơi điện tử Gottfried Loffelholz mới đúng. Ấy thế mà trong lúc quýnh quáng mơ màng Schrumpf lại lôi nhầm địa chỉ của khách hàng chưa đến phiên Waldemar Golling đưa cho chị. Và Sabine không hề biết mình đã bị lẫn địa chỉ.
Sabine thoăn thoắt trèo lên một cái cây, đu như sâu đo trên cành dài và tót lên nóc nhà. Trên nóc, Sabine rọi đèn pin vào một cửa sổ áp mái. Lạy Chúa, hoàn toàn không có dấu hiện gì của hệ thống báo động VX10!
Sabine nghĩ thầm “Tại sao chủ nhà có thể sơ xuất vậy nhỉ? Các cửa dưới nhà đều đặt mát, mà trên này để hở thì cũng vô tác dụng thôi”. Tên trộm chuyên nghiệp nào cũng có thể phi thân từ cửa sổ áp mái này xuống như chơi…
Sabine phá cửa không một tiếng động rồi luồn vào nhà, tót xuống cầu thang. Ánh đèn pin của chị quét loang loáng dù ánh trăng đã rọi sáng các cửa sổ. Sabine bỗng lạnh người.
Có tiếng động lạ lọt vào tai chị. Chị nghiêng tai nghe ngóng.
Sabine có cảm giác như đã nghe thấy tiếng một con vật cào cào móng. Nhưng giờ đây không thấy gì nữa. Có lẽ đó là ảo giác chăng? Nghĩ vậy, Sabine tiếp tục leo xuống.
*
Tứ quái đã hết kiên nhẫn sau gần một tiếng đồng hồ mai phục tại các bụi rậm trong khu vườn đầy hoa của gia trang Loffelholz. Khi đến chúng suýt chạm trán vợ chồng ông Loffelholz. Chúng thấy họ lên xe phóng đi rồi sau đó thì mọi thứ im lặng hoàn toàn.
Gaby thì thào:
- Hay là chị ấy đã lọt vô từ lâu rồi mà tụi mình không trông thấy?
Tarzan lắc đầu:
- Vô lý! Mặt trước phố quá sáng. Còn mặt sau, chỗ tụi mình nấp lại chẳng động tĩnh gì. Có lẽ bữa nay chị ấy đến trễ.
- Lí do tới trễ không ổn. Đã hơn 11 giờ đêm, quá giờ hành động của Mặt Nạ Đen rồi mà.
- Thật khó hiểu…
Gaby bỗng mặt mày xanh mét:
- Chết rồi, có khi chị ấy bị ngộ độc không chừng.
- Hả?
- Lỡ chị ấy ăn nhầm nấm độc và lúc này đang co quắp trên giường…
- Ừ nhỉ, mình quên mất vụ Sabine vô rừng hái nấm.
Tứ quái hoảng hồn chạy như bay ra phố, phóng xe đạp “đua” cấp tốc. Từ xa chúng đã thấy chiếc xe hơi màu xanh của Sabine đậu lù lù trước nhà, dưới ngọn đèn đường.
- Dám Công Chúa đoán đúng đó đại ca ơi!
- Ừ, tao cũng đang nổi da gà đây Kloesen.
Tarzan bấm chuông liên hồi, nhưng trong nhà vẫn im ắng.
Bốn đứa liền vòng ra sau nhà.
Tarzan không chần chờ đến nửa giây, chui qua cửa sổ bật đèn. Hắn há hốc miệng: Căn nhà trống hoác. Ngay cả đồ nghề của Sabine cũng không thấy. Mặt Nạ Đen biến đâu vậy kìa?
Máy Tính Điện Tử thò đầu vào:
- Chúng ta chỉ còn một cách giải thích: Sabine đang hành nghề tại một nơi nào gần đây nên bỏ xe lại.
Tarzan lẩm bẩm:
- Thì đành nghĩ thế chớ sao. Hi vọng bữa nay Mặt Nạ Đen làm hai vụ trong một đêm. Xong vụ đầu rồi mới quay lại tư gia Loffelholz.
Hắn nhảy khỏi cửa sổ. Gaby thở phào nhẹ nhõm:
- Dù gì, mình cũng yên tâm rồi. Vậy là Sabine không việc gì cả.
Tarzan trầm ngâm:
- Nhưng mình vẫn chưa yên tâm được, Gaby à. Mình không nghĩ rằng chị ấy sẽ mặc bộ hắc y diễu hành quanh thành phố với cuộn thừng và túi đồ nghề một cách kì cục.
Bốn đứa quay ra. Một mảnh giấy gió thổi lăn lóc dưới cánh cổng bỗng đập vô mắt Gaby. Cô bé cầm lên lẩm nhẩm đọc:
- Waldemar Golling, số nhà 40, phố Promenaden. Lạy Chúa, đây là vị khách hàng chờ Sabine đột nhập vào nửa cuối tuần sau đây mà. Chẳng lẽ chị ấy…
Cô bé đột nhiên ngừng lại như mắc nghẹn:
- Trời, Sabine nguy rồi! Này Tarzan ơi, ngôi nhà ông Golling có con chó Arco…
Tarzan dựng tóc gáy:
- Vậy là Sabine đã móc lộn mảnh giấy ghi địa chỉ! Nào các bạn, chúng ta phải tới đó càng nhanh càng tốt.
Hắn nhảy phắt lên chiếc xe đạp đua và mở hết tốc lực phóng đi. Đằng sau, ba quái cũng nhấn mạnh pê-đan nối đuôi nhau phóng theo.
*
Vua cẩu Arco nhỏm dậy trên chỗ nằm của nó trong phòng lớn. Nó được ông chủ nhốt ở đây vì hai lí do: căn phòng sang trọng này là trung tâm của biệt thự lại nằm ngoài cùng tòa nhà, ngó thẳng ra bên ngoài. Thêm nữa, với một vệ sĩ thứ dữ như chó Arco, ông chủ mới yên lòng gắn chiếc két ngầm núp sau bức tranh treo tường đắt giá. Trong chiếc két có thứ gì Arco không cần biết, nhiệm vụ của nó là… săn bắt cướp tối đa.
Và bây giờ Arco đã biết có mùi người lạ trong nhà. Chẳng có gì trên đời lọt qua được giác quan thần sầu của loài chó Đan Mạch. Nó biết kẻ gian đang xuống thang gác không một tiếng động, nhưng không phải là hoàn toàn không tiếng động trước đôi tai của loài chó.
Mắt Arco rực sáng trong ánh trăng. Nó ngó chằm chằm vô cánh cửa. Chắc chắn cánh cửa kia sẽ mở ra…
Lông gáy Arco xù lên. Nó vén mõm, nhe ra hàm răng nhọn hoắt đủ sức làm tê liệt mọi đối thủ hung bạo nhất. Còn phải hỏi, hàm răng bự nhọn hoắt trời sinh ra để cắn xé và tàn sát, những công cụ của bản năng thú dữ từ thời tiền sử.
Một tiếng gừ khàn đục từ sâu trong lồng ngực thoát ra cuống họng Arco. Nhưng bên ngoài cửa không thể nghe thấy.
*
Tarzan đã nhảy xuống khỏi xe đạp. Hắn lao qua cổng và chạy về phía tòa biệt thự. Coi kìa, nhà không bật đèn, cửa ga-ra khóa trái. Hắn đi vòng qua bụi cây rồi lên bao lơn rộng.
Trời ạ, không có một sợi dây thừng nào! Chẳng lẽ Mặt Nạ Đen cũng không tới đây sao?
Đằng sau cửa sổ tầng hai có ánh sáng lờ mờ.
Tarzan quyết định không bấm chuông.
Hắn chụm tay gào to:
- Sabine, chị có ở đây không?
Ngừng một giây, hắn lại gào tiếp, lần này còn lớn hơn:
- Sabine! Chị hãy cẩn thận! Trong nhà có một con chó cực kì nguy hiểm!
Mặt Nạ Đen đã xuống tới tầng một. Chị rọi đèn pin tìm mãi mà không thấy những bức tranh mà theo lời Schrumpf trị giá tới ba triệu mark đâu cả.
Và bây giờ chị đã đứng trước cánh cửa dẫn vào phòng lớn tiếp giáp với bao lơn. Phải chăng những tác phẩm vô giá đang nằm ở phòng này? Nếu thế thì chị chỉ còn cách duy nhất là đột nhập. Nhiệm vụ của Sabine là phải dán những mảnh giấy đề dòng chữ “Đã bị lấy cắp” lên các đồ vật giá trị. Đơn giản vậy.
Sabine vặn tay nắm cái cửa. Ái chà, cửa khóa. Tuy nhiên cái chìa cắm nguyên trong ổ như khiêu khích.
Chị mở khóa. Liền sau đó, chị không tin vào tai mình nữa - tiếng Tarzan đang gào lớn:
- Sabine, chị hãy cẩn thận! Trong nhà có một con chó cực kì nguy hiểm.
Câu cuối cùng chưa dứt thì con chó bắt đầu nổi giận. Nó điên cuồng lao mình vô cánh cửa. Các chân đạp loạn xạ lên lần gỗ. Tiếng sủa giận dữ nghe rợn người.
Trong một giây Sabine như tắt thở. Rồi chân trước của Arco nện trúng nắm cửa khiến cánh cửa hé ra chút xíu. Chị thừa biết chỉ một tích tắc nữa thôi là cái mõm ghê rợn của nó sẽ hất toang cánh cửa.
Nhanh như chớp, Sabine túm nắm cửa, sập lại, xoay chìa khóa. Xong, Mặt Nạ Đen dựa lưng vô tường thở dốc, hai đầu gối nhủn như sên.
Bấy giờ trên tầng hai, một cánh cửa mở cấp tốc. Sau đó là một giọng đàn ông lớn tuổi cuống cuồng:
- Ai vậy? Trời đất, cô Lenz phải không? Tôi nghe tiếng người gọi cô, cô đang ở đây sao?...
Đèn trong nhà bật sáng. Sabine nhắm mắt lại vì bị chói. Vậy là Tarzan đã cứu chị đúng vào giây cuối cùng. Nhưng tại sao con chó lại ở đây? Cả ông Golling nữa?
*
Một xe tuần tra cảnh sát tức tốc đến nhà Schrumpf sau cú phôn báo tin của Gaby. Vì, tất nhiên gã phải lí giải sai lầm ở chỗ nào.
Schrumpf đến. Gã thanh tra cà trớn của hãng bảo hiểm nhìn người tình nở nụ cười gượng gạo. Nhưng gã lại rít qua kẽ răng:
- Đáng lẽ em phải kiểm tra mảnh giấy lại chớ?
Sabine cười gằn:
- Tôi lại phải kiểm tra sao Eckbert? Tôi không biết phải nói gì với anh nữa. Chính anh đã đưa tôi cái địa chỉ ấy. Chính anh!
Schrumpf xuống nước:
- Phải, phải, anh biết rồi. Anh lấy làm tiếc.
Tới đây thì thanh tra Glockner cảm thấy phải can thiệp:
- Nào, xin mời ông Schrumpf giải thích giùm vì sao có sự lộn sòng này!
Mặt Schrumpf trắng bệch. Gã không tìm ra lời nào an ủi Sabine, nhưng để biện minh cho bản thân thì gã tuôn ra như suối:
- Tôi bỏ nhiều mảnh giấy ghi địa chỉ khách hàng trong cặp. Họ đều đề nghị chúng tôi cử cô Sabine đột nhập để trắc nghiệm sự an toàn ở nhà họ. Tôi không ngờ mình lú lẫn như thế. Thời gian cho từng khách hàng đều đã ấn định trước. Đêm nay đáng lí cô Lenz phải xâm nhập tư gia nhà sản xuất dụng cụ thể thao Gottfried Loffelholz thì tôi lại đưa lộn mảnh giấy nhà ông Golling…
Sabine ngắt lời gã:
- Lẽ ra anh đã có thể bảo tôi: hãy tới nhà Loffelholz! Anh thừa biết tôi quen ông ấy. Cũng như tôi đã làm quen với ông Golling tại văn phòng của anh.
Golling gật đầu lia lịa xác nhận.
Schrumpf bắt đầu ú ớ:
- Ờ… thì… chẳng là… Vấn đề là… ờ, phải, lẽ ra tôi phải nói thẳng như vậy. Nhưng tôi muốn tạo sự ngạc nhiên cho cô, Lenz ạ. Nếu đó lại là một người quen thì công việc sẽ càng thú vị chớ sao. Trước giờ chúng ta vẫn làm như thế kia mà.
Gã quay qua ông Golling nhe răng cười hềnh hệch:
- Phải thứ năm mới đến lượt ông. Và trước đó tôi phải biết rằng ông và con chó Đan Mạch của ông đã tới miền nam nước Pháp. Vậy đó. Chẳng dè tới nông nỗi này.
Thanh tra Glockner khuyên Sabine:
- Từ nay cô nên thận trọng để khỏi vô tình lao vào một cái bẫy. Không hiếm trường hợp người ta nổ súng vào kẻ trộm đâu. Cũng dễ hiểu thôi, trong cơn hoảng hốt ai mà chẳng tự vệ chứ.
Sabine gật đầu. Schrumpf cắn môi trên, im lặng.
Chẳng còn gì để nói, và mọi người giải tán.
Schrumpf đi cùng Sabine. Nét mặt chị chứng tỏ chị chỉ muốn hắn cút đi cho khuất mắt.
Ông Golling lại đi ngủ, sau khi thưởng cho Arco một đĩa thức ăn.
Ba quái mày râu tạm chia tay Gaby vì bố già Glockner đã hộ tống con gái rượu về nhà. Trên đường đáo hồi biệt thự gia đình giáo sư Vierstein, Tarzan bình luận:
- Mình nghĩ dần dần chị Sabine sẽ thấy rõ bản chất của Schrumpf.
Máy Tính Điện Tử thở phào:
- Tao cũng mừng nếu chị ấy sẽ quyết định không lệ thuộc vào gã nữa. Đâu phải làm sếp và có tiền là mua được mọi thứ…
Tròn Vo thở dài góp chuyện:
- Nghề của chị ấy tìm được chỗ làm mới đâu có đơn giản. Ý tao nói là một chỗ làm hẳn hoi, có lương ấy… Chà, cuối tuần này toàn những chuyện giật gân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất