Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 25 Chương 2: THẬN TRỌNG VẪN HƠN…

Trước Sau
Lớp 10A tan học sau tiết thứ năm. Tarzan chạy như bay lên “Tổ đại bàng” cất đồ nghề học trò rồi lộn trở lại xuống chỗ tấm bảng đen, nơi các bạn hắn đang đợi.

Gaby sốt ruột hỏi:

- Sao hả các ông thần, có định đi thăm cô Hollmeier với mình không?

Karl Máy Tính cười:

- Đi chớ, Công Chúa. Nhưng vì tụi mình không được bạn coi là ba người đàn ông trẻ tuổi nên tụi mình sẽ chỉ đưa bạn tới gần nhà cô giáo thôi. Sau đó tụi mình sẽ ngồi phơi nắng. Bạn ngó coi, các nốt tàn hương của mình dạo này mờ nhạt mất rồi, làm sao mình nỡ để chúng trong tình trạng đó chớ.

Ba thằng con trai đưa Gaby sang khu nhà giáo viên ở xế bên khu trường. Khi chia tay, Tarzan dặn Gab :

- Tụi này sẽ ngồi trên ghế dài trong vườn hoa. Mình sẽ trông cặp cho bạn.

Công Chúa gật đầu, đi vào khu nhà.

Bóng cô bé vừa khuất, ba thằng đã thả chân bách bộ trên con đường rải sỏi tới ghế đá. Gió ấm áp đong đưa những cành lê um tùm lá xanh mướt. Miệng Tròn Vo hình như ngập kẹo sôcôla. Nó nói lúng búng:

- Phức… tạp… ghê há!

- Cái gì? - Tiếng của Karl ngạc nhiên.

- Ơ, tao đâu có nói … Gaby phức tạp. Tao đang nghĩ tới Thằn Lằn kia.

Tarzan gật gù:

- Tao cũng đang nghĩ tới chuyện đó. Theo tao, việc ông thầy Dikal ủng hộ ngầm bọn khủng bố là chuyện chẳng còn gì để nghi ngờ. Đáng tiếc là chúng ta chỉ biết được điều đó bằng… cảm giác. Tuy vậy ông trời vẫn hé cho chúng ta một ánh chớp. Các bạn hiểu chứ, nguồn tin mà Gaby nghe lén từ thanh tra Glockner về quan hệ giữa cô giáo Elly Roland và anh trai cô…

Máy Tính Điện Tử bóp trán nhanh như… máy:

- Một kẻ dám ủng hộ ngầm như Thằn Lằn cũng dám liên lạc với tên khủng bố lắm đó.

Tròn Vo phản đối tức khắc:

- Tao cho rằng không đời nào cô Elly Roland lại cùng một giuộc với bọn khủng bố. Cô ấy hết sảy đấy.

Tarzan nói:

- Có lẽ mày nghĩ đúng. Và bởi vậy tao rất muốn nói chuyện với cô Elly. Hiện giờ cô hoàn toàn chưa biết chuyện Thằn Lằn xé các tờ cáo thị. Chúng ta sẽ dễ dàng thăm dò cô ấy về tung tích của Thằn Lằn. Chẳng hạn một cuộc gặp gỡ nào đó giữa Dikal và ông anh cô trong quá khứ mà cô tình cờ nhớ được. Biết đâu…

Karl hài lòng:



- Ôkê. Gaby đang theo học lớp nhảy Step của cô Elly. Tụi mình tiếp cận cô qua Gaby được đó.

Tròn Vo cười toe toét:

- Này , tao cũng thích điệu nhảy đó lắm nha.

Đoạn nó đứng lên và bắt đầu nhảy lọan xạ theo cái cách nó hiểu về nhảy Step.

Tarzan làm bộ hoảng hốt:

- Mày sao vậy mập. Có kiến lửa trong quần à?

Karl nhịn cười tưởng vỡ tung cả ruột:

- Đại ca sao khờ quá. Tròn Vo khiêu vũ mà. Tuyệt lắm, Willi. Rồi sẽ có ngày mày nhảy đơn giỏi như một… con ngựa bất kham cho coi.

Tròn Vo tự ái tuyên bố:

- Mấy người biết cái gì mà nói chớ!

Và nó vẫn tiếp tục xoay một vòng nữa trên gót chân, suýt tụt giày ngã nhào. Bấy giờ mập ta mới mệt nhoài ngồi phịch xuống ghế.

Có tiếng sỏi lạo xạo. Gaby đang tới gần với nét mặt lo lắng. Cô bé kêu lên:

- Willi, nếu một con ong vò vẽ đuổi theo bạn, bạn đừng có vung tay loạn lên như vậy chớ. Chỉ làm cho nó hung dữ hơn thôi…

Karl và Tarzan cười lăn lộn. Karl vừa đỡ đôi kính cứ chực rớt xuống vì cười, vừa bảo:

- Ong, chuồn gì đâu. Đó là điệu vũ Step của quý công tử Sauerlich đó, Công Chúa.

Gaby cũng cười, phô hàm răng trắng muốt, nhưng không hề có ý định chế giễu anh bạn mập:

- Ra vậy! Đừng buồn, Willi! Ai mà không lóng ngóng lúc đầu. Sau rồi sẽ ổn thôi.

Nói rồi cô bé đi vài bước vũ điệu, trông rất quyến rũ: thanh lịch, uyển chuyển, dịu dàng. Khi Gaby dừng lại, tam quái hoan hô nhiệt liệt. Cô bé bèn khuỵu gối cảm ơn vừa đúng điệu các vũ công vừa hài hước, tay lại vẫy vẫy một cái phong bì:

- Cô Hollmeier nhờ mình đưa cái này cho cô Elly Roland. Trong đó là các trang bản thảo viết chung của hai cô về một cuốn sách dạy thể dục cho thiếu niên mới lớn.

- Hay quá! Vậy Gaby tính lúc nào sẽ đến chỗ cô Elly Roland?

- Ngay bây giờ.

Tarzan nháy mắt với Máy Tính và Tròn Vo:



- Chúng ta còn chờ gì mà không hộ tống Gaby, hở các bạn.

*

Khi Heinz Schorbach lái xe chầm chậm qua ga chính, gã giật thót mình khi khám phá có ba viên cảnh sát đứng ở đó.

Schorbach phản xạ bằng cách đưa tay mân mê bộ tóc giả và cặp kính râm to bự không dám dừng lại như dự định nữa. Gã cho xe hơi lượn một vòng và… quái đản thật, lúc quay lại, vẫn còn bóng dáng hai vị bảo vệ pháp luật ám ảnh trước cổng ga. Mất một tên. Nhưng… trời ạ, viên cảnh sát thứ ba đã xuất hiện lù lù cùng một con chó săn bịt rọ mõm. Cái nhìn của con chó rờn rợn như chiếu tướng chỉ mình gã.

Schorbach lại chạy xe qua. Gã chẳng cần chi phải vội vàng, vòng vây bọn cớm kiểu đó đối với gã vốn là chuyện… cơm bữa. Chà, nhắc tới cơm bữa, gã mới sực nhớ. Mình cần phải kiếm một cái quán để nhâm nhi vài vại bia và một lô thức ăn dằn bụng đã. Chậc, thu hồi 400.000 mark hơn đâu phải chuyện chơi.

Ấy thế mà khi ngồi ở một quán ăn tối tăm, gã bắt đầu nghĩ khác. Chắc chắn là men bia đã giúp gã nghĩ khác chớ sao. Coi nào, thằng Erwin Roland dám cuỗm của tổ chức một số tiền kếch xù như vậy thì còn lâu nó mới dễ dàng đầu hàng. Thằng này ma đầu từ trong máu. Còn phải hỏi, nó không ma đầu thì sao sếp bố trí cho nó công việc chế tạo bom mìn, chỉ có điều “hoa tay” bom mìn của nó bị đứt khúc: chế tạo mười quả thì có tới bốn quả xì hơi không nổ. Nhưng cũng vẫn là có sáu quả đã nổ. Và không lẽ nó dâng khơi khơi cho mình cái chìa khóa kho báu như vậy ư?

Schorbach cảm thấy nhức đầu. Gã đảo lại nhà ga và khi biết chắc đám cảnh sát đã bỏ đi, liền tấp xe hơi vào lề từ khá xa với một ý định vừa nhen nhúm.

Schorbach nhún vai đi một mạch tới cổng ga. Tại đây gã đã tìm thấy một nạn nhân cho thí nghiệm của mình.

Đó là một gã ăn mày hôi hám đang xin phép lành của Thượng đế bằng cái mũ nhàu nát để ngửa. Tội nghiệp cho gã, bá tánh lần lượt phớt lờ bước qua, chỉ trừ… Schorbach. Hung thần Schorbach đâu có ngán mùi rượu nồng nặc trên người gã ăn xin, vỗ vai gã như một nhà từ thiện có tấm lòng nhân hậu nhất trần đời.

- Ê, mày xin nãy giờ được bao nhiêu rồi?

Gã ăn ăn mày ngước cặp mắt đần độn về vị ân nhân mời đến, toét mồm cười đầy hi vọng:

- Bữa nay xui tận mạng. Nhưng tôi biết ông sẽ không nhẫn tâm như họ nữa…

Schorbach cười khẩy dúi mớ bạc lẻ vô tay gã:

- Thôi, mày làm ơn dẹp cái trò nịnh thối ấy đi. Tạm thời tao cho mày năm mark uống rượu. Mày sẽ còn được no nê hơn sau khi lấy giùm tao cái va-li trong ngăn gửi đồ ra. Mụ vợ tao, mày hiểu không, đang rình tao trong ga này. Mà tao thì không muốn chạm trán mụ. Hiểu chớ?

- Hiểu, tôi hiểu, ông bạn quý ạ. Lũ đàn bà khi nào cũng vậy đó. Bọn họ đeo lấy cổ tụi ta như gông đeo cổ, mà ta thì đã ngán tận cổ rồi, hả!

Chà, báu bở gì mà chúng đeo lấy cái đồ giẻ rách như mày. Schorbach cười thầm và suýt nhổ một bãi nước bọt xuống đất vì ghê tởm. Gã hối thúc:

- Thôi mày, lẹ lên đi. Chìa khóa đây. Xong việc, tao sẽ bố thí cho gấp năm lần hồi nãy, hiểu chớ?

- Dạ, dạ…

Gã ăn mày dạ vâng rối rít rồi lủi qua hàng rào người thưa thớt. Chẳng viên cảnh sát nào quan tâm tới cái bóng thui thủi của gã.

Schorbach thỏa mãn trông theo. Có thể mình nhầm – hắn nghĩ – nhưng cẩn tắc vô áy náy mà, càng thận trọng càng tốt chớ sao. Còn hơn… bùm! Thế là toi mạng.

Khi Roland chuồn đi, tổ chức có mất một ít thuốc nổ. Ít thôi! Nhưng nếu không phải nó chôm thì còn ai vào đó chớ. Mình không! Arved chăng? Martin? Felix? Francesca? Hay Hanna? Ồ, không đâu, thưa quý ngài ma mãnh. Rồi tao sẽ có câu trả lời ngay bây giờ đây. Và rồi, Roland ạ, Chúa phù hộ linh hồn phản trắc của mày!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau