Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 26 Chương 8: CÁ NẰM TRÊN THỚT

Trước Sau
Waldi đi tìm Luise chỉ vì một lí do đơn giản nhất: Không thấy người tình của mình trên bao lơn hồ bơi. Mới đầu thì gã còn kiên nhẫn dụ dự ở bên quầy thịt nướng nhưng chờ quá lâu nên đâm ra sốt ruột. Cô ả đi đường nào kìa? Có lẽ ả đi ra biển chăng? Gã bèn đi ra phía bãi biển.

Waldi vừa mò tới bãi biển đã khựng lại. Ê, nguyên một đám đông đứng ngồi lố nhố vây quanh Luise như tra tấn cô ả. Chết mẹ. Gã chợt linh cảm thấy điều gì chẳng lành. Và gã phải giả vờ làm một con nai vàng ngơ ngác chớ sao.

“Con nai vàng” đứng chống nạnh, hướng mặt ra biển như tượng đài. Máu hiệp sĩ trong người gã trốn đâu mất, đáng lẽ phải xông tới đám đông tả xung hữu đột để cứu… người tình thì tay chân gã lại bủn rủn. Gã cầu mong đám đông nguy hiểm kia đừng ai nhận ra sự có mặt của gã để dễ bề rút êm. Gã nếm đòn của một thằng nhãi ranh giờ vẫn còn ê ẩm, gã dại dột gì chui đầu vô rọ lần nữa. Hà hà, dù sao khoảng cách giữa gã và bọn lưu manh cũng còn xa tới 150 mét.

Chỉ có điều Waldi chưa tính ra là đám kia đâu khờ đến nỗi quên cả sự xuất hiện của gã. Tiếng Schleich ồm ồm:

- Nào, chúng ta cá độ nhé quý vị. Tôi và Prachold sẽ lôi thằng Sở Khanh cà trớn kia lại đây. Tôi dám cá là gã sẽ ú ớ phun lẹ âm mưu giết chồng đoạt vợ cho mà xem.

Gã nheo mắt với Mohlen và tiếp tục:

- Ai ở lại ráng canh chừng đừng để cô nàng Luise tự tử nghe.

Mohlen cười thật đểu:

- Tôi là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc mà. Nếu thằng Waldi không đủ can đảm bảo vệ cô ả thì… tôi sẽ thế chỗ gã. Nhập bọn với tụi anh là đâu sẽ vào đó hết, cưng ạ. Hiểu chớ, nè Morganzini, coi giùm “chiến lợi phẩm” cho tao.

Hung thần bẹo má Luise tỉnh bơ và nắm cánh tay Prachold lôi đi xềnh xệch.

Ba gã đàn ông mỗi lúc một tiến tới gần khiến Waldi hoảng sợ. Khi khoảng cách còn chừng năm mươi mét thì gã vọt lẹ.

Tiếng của thám tử Schleich nghe nhọn như một lưỡi dao:

- Đứng lại ông bạn! Tụi tôi có chuyện muốn hỏi ông đây.

Đầu gối Waldemar Luschner như muốn nhũn ra. Gã giống như người chạm phải một bức tường vô hình không thể nào cục cực được. Gã cố an ủi mình rằng hãy bình tĩnh và… bình tĩnh.

Ba tên lưu manh vây chặt gã cấp tốc theo tư thế hình tam giác.

Schleich cười như điên như khùng:

- Chào ông bạn Luschner. Xin báo trước là tụi tôi sẽ không làm gì ông đâu. Cành sát cũng sẽ ở ngoài cuộc. Chỉ là để sáng tỏ thêm một việc tụi tôi đã biết thôi mà. Rõ cả rồi chớ?

- Ơ, tôi đâu có biết gì…

- Phải can đảm lên chớ, thằng điếm thúi. Mày chưa đủ sức vô… giang hồ đâu, có làm thì có chịu, đúng luật chơi cơ mà.

- …

- Nghe đây, ả nhân tình Luise của mày đã báo với tụi tao rằng cô ả định phối hợp với mày để thủ tiêu quý ngài Prachlold. Đúng chớ?

Waldi hớp hớp không khí như con cá mắc cạn. Gã không sao cử động nổi cái lưỡi.

- Nào, cố lên Waldi. Sẽ không ai giết mày cả. Trừ khi mày im lặng…

Luschner như con thú mạt lộ. Gã đành… lắp bắp:

- Dạ dạ, cô ta… muốn thế. Một ý muốn… điên rồ. Không… không biết cô ả có nghĩ nghiêm chỉnh không. Nhưng tôi đời nào tiếp tay cho cô ả. Tôi đâu phải… ờ… là tên sát nhân.

Schleich quay sang Prachold hất hàm:

- Đủ rồi chớ?

Mặt gã giả chết đờ đẫn. Rồi… bất ngờ gã gầm lên giống heo bị chọc tiết. Gã lao tới đấm vào bụng Luschner một cú… yếu xìu. Còn phải hỏi, thể lực gã làm gì nốc-ao nổi ai.

Tuy vậy, cú đấm bất ngờ nên Luschner cũng cúi gập người ôm hai tay trước bụng. Lão già hăng tiết vịt định bồi tiếp nhưng bàn tay thép của hung thần Mohlen đã cản địa:

- Đủ rồi. Giờ thì ông anh đã biết được điều cần biết. Và có lẽ cú đấm rửa hận vừa rồi khiến thằng kép cao lớn đẹp mã này cũng biết ông anh là ai.

Gã quắc mắt:

- Chuyện nội bộ của quý vị coi như xong. Bây giờ thì tôi yêu cầu mọi người về đúng vị trí của mình. Hừm, tôi muốn tất cả quay lại chỗ mụ vợ của ông anh đáng thương để đàm đạo về tiền và… tiền. Còn muốn li dị nhau thì xin hạ hồi phân giải. Hiểu chưa?

Không biết hung thần nói với ai, Prachold hay Schleich. Chỉ thấy tên lưu manh nối gót Mohlen quay về chỗ ả Luise. Chẳng thằng nào thèm quan tâm đến gã Waldi giờ chỉ muốn độn thổ.

Schleich lại lên giọng kẻ cả trước cô ả:

- Thành công mĩ mãn, Luise bé bỏng ạ. Tất nhiên thằng bồ quý hóa của cô đã trút hết tội lỗi cho cô. Sau đây, đôi trai thanh gái lịch là cô và nó tha hồ giãi bày cùng nhau nhé!

Luise lúc này đã cứng đờ như một bức tượng đá. Cả lúc này ả cũng tránh nhìn vào lão chồng. Cô ta chỉ nhìn cái bóng của Waldi từ xa với trái tim tràn ngập hận thù. Coi, giọng lão già Prachold cất lên như giọng một kẻ xa lạ từ dưới địa ngục:

- Giờ thì tôi chỉ còn một con đường để chọn. Số mạng tôi tùy thuộc ở các ông, tôi chẳng còn chi để mất. Vợ thì phản bội lại còn âm mưu giết chồng. Tôi tính thế này, tất cả tài sản của tôi có được sẽ chia làm bốn: tôi và ba ông. Không có thêm một người nào khác. Còn điều này nữa. Hãy bảo cho con đàn bà đốn mạt đã từng là vợ tôi biết rằng, nếu chúng để lộ chuyện, chúng sẽ toi mạng.

Ba gã kia gật đầu.

- Ôkê!

Prachold đã khôi phục được phần nào tinh thần. Lão nói như đàn anh ra lệnh:

- Chúng ta hãy ngồi lại dưới bóng cây kia. Còn vô số chuyện cần bàn bạc.

Lão quay sang Luise một cách lạnh tanh:

- Cô có thể cút đi được rồi. Tụi tôi không cần cô nữa. Nhưng tôi cấm cô rời khỏi khách sạn với mớ tài khoản của tôi ở ngân hàng mang tên cô. Án tử hình của cô bây giờ không phải do cá nhân tôi quyết định, nhớ đó!

Mohlen cười hô hố. Chưa bao giờ gã khoái trá đến thế:

- Khá đấy, Prachold. Ông đã học thêm được nhiều điều!

Rồi gã… bẹo má Luise:

- Cưng đẹp lắm nhưng mà cũng “độc” lắm. Cưng thấy không, thằng bồ cưng đã bỏ rơi cưng từ lúc nào rồi. Gã chuồn một mạch. Hề hề, tụi anh sẽ thay mặt ông chồng lẫn thằng bồ “quản lí” cưng. Đàn em của anh nhan nhản ở khách sạn này. Vậy hãy cứ nằm ngoan ngoãn trên ghế mà phơi bụng ra nắng. Nếu không thì tàn đời đó nghe!

Luise không nói một lời nào. Ả bước thấp bước cao bỏ đi.



Luschner đã mất hút từ bao giờ.

*

Cuộc họp của liên minh ma quỷ bắt đầu khai mạc dưới bóng cây. Mohlen vốn là đầu lĩnh nên phát ngôn trước:

- Nào, chúng ta bàn lại khoản tài sản. Này, Prachold, số tiền của ông anh sẽ được chia thành bốn phần không đều nhau. Ông anh quên rằng băng cướp quốc tế của tụi này còn hai thành viên nữa ư?

- Hả?

- Cứ “hả” nữa đi mà nghe tôi nói tiếp. Nhưng trước khi thống nhất việc chia phần, chúng ta cần phải dọn sạch rác rưởi đã.

Schleich hết hồn:

- Rác rưởi nào? Ông bạn định ám chỉ ai?

Prachold cũng ú ớ:

- Ê, chiến hữu định phá hủy liên minh ư?

Mohlen cười ha hả:

- Trời, một lũ ngu. Khi không đã sợ vãi ra quần. Tôi định nói đến… thằng nhãi. Chính nó là thứ rác rưởi cần phải dọn đi.

Schleich ngớ người vì đâu biết hung thần muốn nói gì. Mãi đến khi Mohlen giải thích, gã mới tạm yên tâm đôi chút:

- Ừ ừ, thì ra… Để tôi sẽ điều tra về nó vậy.

Mohlen gầm gừ:

- Điều tra cái con khỉ. Chúng ta cần phải áp dụng biện pháp mạnh để lật tẩy lũ choai choai đó. Tôi nghĩ rằng “thằng nhãi” cũng cùng mục tiêu như chúng ta. Nó đã hai lần xông vô phòng Erik.

- Tôi chưa hiểu thế nào là… biện pháp mạnh?

- Là phải bịt miệng trước khi nó hé răng với “cớm”.

- Cũng chưa rõ hơn chút nào.

Mohlen có vẻ lúng túng:

- Chỉ có một giải pháp này, may ra… Ừ… ừm, tụi mình thử làm một cuộc thí nghiệm xem. Lỡ chúng ta có ngộ nhận thì cũng không bị truy tố về tội xâm phạm tự do người khác.

Schleich cười nhạt:

- Ái chà, nghe ông bạn bàn về luật pháp mà tôi mắc cỡ đó. Băng cướp của ông bạn xâm phạm tự do người khác tùm lum mà có ai bị ra tòa đâu. Sao, ông bạn định giải quyết lũ nhóc tò mò kia cách gì hả?

- Đừng khích nhau, Schelich. Tôi còn hai thằng đàn em có thể lo vụ này êm thấm. Piteau và Ramirez sẽ tóm cổ một trong bốn đứa nhãi. Hai thằng này có cả 1001 cách để bọn nhãi người Đức phải phun ra sạch bách.

- Tra tấn ư?

Mohlen cười hề hề:

- Sao lại gọi là “tra tấn”. Khai thác chớ.

Prachold tham gia ý kiến:

- Tôi nghĩ mình nên tóm con bé tóc vàng. Còn ba thằng kia thì vứt đi. Một thằng hình vuông, một thằng hình chữ nhật bẩn thỉu. Tuy nhiên nhớ dè chừng thằng tóc quăn đen cao lớn. Tướng nó giống người có võ.

Schleich vỗ trán đồm độp:

- Hà hà, tôi nhớ rồi. Ngồi trên dãy ghế đầu ở bao lơn hồ bơi tôi có để ý đến chúng. Đúng như ông anh đây cảnh giác, thằng cao lớn đó thật đáng sợ. Chính tôi đã hoan hô nó rầm trời khi nó trổ tài Judo hạ gục thằng bồ của Luise. Nó đúng là một võ sĩ có máu mặt đó.

Hung thần Mohlen giật thót mình:

- Vậy sao? Vậy thì cho mấy thằng nhãi qua một bên. Mình sẽ nhằm vào… con bé. Theo tôi biết, đám đàn bà con gái thường ngồi lê đôi mách và rất sợ bị… đốt tóc nếu thằng Ramirez giơ bật lửa lên. Tôi sẽ lệnh cho hai thằng Ramirez và Piteau phục kích bắt con bé và…

Morganzini chặn ngang:

- Ê, tao thấy thằng Ramirez khó làm nổi. Nó đang bị băng đầu.

- Nhưng nhẹ thôi. Mà nó có phải đánh đấm gì đâu, chỉ cần cái bản mặt dữ tợn của nó thôi. Rồi con nhỏ sẽ phun sạch âm mưu của lũ nhóc khi thằng Ramirez nhe răng ra. Mày tin tao đi! Và tụi mình sẽ từ lời khai của nó mà tính tiếp.

Schleich thắc mắc:

- Thí dụ sẽ làm gì?

- Này nhé, nếu con nhỏ khai rằng lũ nhóc đang chú ý đến chúng ta thì… a lê hấp, nó sẽ bị giữ làm con tin đến sáng sớm mai khi các ngân hàng bắt đầu mở cửa. Ả Luise lúc đó phải rút hết các khoản tiền ra và chúng ta chia nhau rồi đường ai nấy đi. Chẳng thằng cớm nào chứng minh được chúng ta phạm tội bắt cóc hay tra tấn cả. Riêng băng tụi này thì Piteau và Ramirez sẽ định cư ở Pháp. Phần ông bạn và Prachold thì tùy hai người. Ai trong túi cũng đầy tiền kia mà.

Prachold đau khổ:

- Còn ngôi biệt thự mini của tôi sắp xây dựng xong?

- Ừ… ừm, tham thì thâm, ông anh à. Tối thiểu mình cũng phải có gì trám miệng bà vợ của ông anh chớ. Ả lúc ấy chẳng còn một xu nào dính túi, chẳng lẽ ông anh định đẩy người đẹp đến đường cùng sao? Tình nghĩa mà, cho một cái nhà để ả đảm bảo bí mật còn hơn là bị rắc rối. Phải không?

Morganzini vẫn chưa hết băn khoăn:

- Ê, tôi cảm thấy nếu bắt con bé kháu khỉnh đó, thằng tóc quăn đen bạn nó không để chúng ta yên đâu. Lại còn đám người lớn đi cùng chúng nữa.

Mohlen cười khẩy:

- Tao sẽ có cách bắn tin cho lũ nhóc con trai rằng, con bạn chúng chỉ trở về nguyên vẹn nếu chúng biết điều không hó hé với bất cứ người lớn nào. Bằng ngược lại, lỡ cha mẹ chúng hoặc tụi cớm biết thì… mày biết hậu quả sẽ ra sao với con bé đó rồi đó, Morganzini. Tao đã nói là làm!

Schleich và Prachold gật gật nhưng đầu óc cực kì nặng trĩu.

Mohlen bồi một câu chót trước khi cả đám chia tay:



- Chúc lành mọi người. Tôi sẽ ra lệnh cho hai chiến hữu Ramirez và Piteau hành động ngay.

Lão già Prachold thở dài. Gã chuyên gia lừa đảo và đại bịp cười méo xệch. Thế là bao nhiêu tiền vơ vét của thiên hạ giờ đây hết còn là của lão. Phần chia của lão sẽ là bao nhiêu, chỉ có ma quỷ mới biết.

*

Trên lớp cỏ dày như tấm thảm nhung, Tứ quái quan sát mọi cử chỉ của bọn lưu manh chẳng sót một chi tiết nào. Còn phải hỏi, chúng đang trụ trên đỉnh dốc như bốn con thằn lằn nằm sấp.

Lúc lão Prachold xông vào đấm Waldi, thằng mập chắt lưỡi xuýt xoa:

- Chậc chậc, ai mà ngờ châu chấu đá lật xe bò! Ngoạn mục thật!

Lúc ả Luise thất thểu rời khỏi bãi biển, Tròn Vo lại bình luận:

- Ngó mụ kìa, chắc chắn mụ sẽ không được chia lấy một đồng xu teng.

Mục tiêu của tụi nó giờ đây là bốn gã ác ôn thao thao bất tuyệt dưới tán cây râm mát. Chà, khoảng cách quá xa làm gì đứa nào nghe nổi, ấy thế mà Tròn Vo cũng… tiên tri:

- Tao đoán thế nào chúng cũng mò lại quầy thịt nướng. Nói hoài mỏi miệng không ăn sao chịu thấu.

Karl Máy Tính nghĩ khác:

- Thái độ của lão Prachold đã thay đổi 180 độ. Lão đã trở thành một thành viên tích cực của bọn đang tống tiền chính lão.

Gaby tán đồng. Cô bé khều nhẹ:

- Cả tên thám tử Schleich nữa. Gã gian xảo này có vẻ là một quân sư… quạt mo của bọn lưu manh.

- Đừng “đá giò lái” nhau thế Gaby. Tôi cũng là quân sư quạt… máy đó nha.

- Ừ nhỉ, xin lỗi.

- Ngó chúng kìa các bạn. Hình như thằng nào cũng hả hê trước màn ăn đồng chia đủ?

- Ngoại trừ Waldi và Luise. Hai nhân vật u ám này đang bị đồng bọn trừng phạt về tội… yêu đương nhăng nhít.

Trazan phán:

- Một lũ lừa đảo trình độ “siêu” như nhau. Ả Luise sử dụng Waldi để khử ông chồng già. Ông chồng già thì biết âm mưu đó qua cái ống nhòm nên lão “khử” cô ả ngược lại. Chưa kể mấy tên cướp và lão thám tử có thể còn thêu dệt thêm về mối tình bất chính của chúng nữa. Các bạn không thấy cô ả gần bất tỉnh hay sao?

Tròn Vo bỗng ôm bụng rên lên “khúc nhạc” quen thuộc:

- Đói, đói…

- Thôi được rồi, mập. Bọn đầu trâu mặt ngưa kia cũng đứng lên rồi. Phải hộ tống mày về nhai thịt nướng kẻo chúng lại dành phần thì…

- Thì làm sao mà còn sức chiến đấu phải không đại ca?

*

Tứ quái quây quần quanh bàn ăn trong niềm hoan hỉ của người lớn. Khỏi phải nói, bốn đứa đi đâu mất biệt nãy giờ khiến ông bà Sauerlich và mẹ Tarzan cứ bồn chồn đứng ngồi không yên.

Bà Sauerlich dỗ dành:

- Cứ ăn thịt nhiều vào, Willi. Mẹ không cấm đâu. Đừng giận mẹ rồi đi lang thang lỡ bị ai bắt cóc thì khốn đó.

Bà nói cứ y như thật làm ai nấy đếu bật cười. Trong khi Tròn Vo lo ngấu nghiến thì mắt Tarzan lại lia một vòng. Ba gã Prachold, Mặt Ngựa và Tóc Đỏ đã bốc hơi đâu mất, chỉ còn Schleich đang vung vẩy trong hồ bơi. Cặp tình nhân “rã đám” Luise, Waldi còn thảm hại hơn. Hai đứa nằm phơi nắng không thèm nhìn nhau như uyên ương… gãy cánh.

Ăn xong, bốn đứa kéo nhau đi dạo quanh khách sạn. Karl chợt phát hiện:

- Ồ, ở khách sạn cũng có cho mướn xe đạp kìa.

Rõ ràng thằng cận thị phát hiện… có lí. Kia kìa, một tờ áp-phích in bằng bốn thứ tiếng dán trước kho.

Gaby hứng chí:

- Tụi mình thuê xe nghe các bạn. Giờ này mà đạp dọc bờ biển về hướng Estepona thì tuyệt.

Tròn Vo lắc đầu:

- Mình xin kiếu. Thứ nhất: trời quá nóng. Thứ hai: mình trót ăn no ứ tới tận cổ. Vì vậy, mình khoái nằm phơi nắng hơn.

Tarzan cũng bảo:

- Mình rất muốn đi cùng các bạn. Nhưng tối thiểu cũng phải có một người để mắt tới bọn tội phạm. Mình có linh tính rằng lão Prachold sẽ rảo bước đến ngân hàng.

Gaby tần ngần. Giá có Tarzan cùng đi thì vẫn vui hơn. Nhưng rồi cô bé nghĩ thầm: “Việc gì mình cứ phải phụ thuộc vào một người chớ.” Và cô bé quyết định:

- Không sao. Tụi mình đi nào Karl!

Biết Gaby không vừa ý nhưng lần đầu tiên Tarzan không còn bụng dạ nào để làm an lòng cô bé. Nào, việc trước mắt là phải lên khách sạn tìm kiếm Prachold và hai tên lưu manh. Vô ích. Chẳng lẽ chúng trốn trong phòng vô tuyến.

Tarzan chạy xuống thang gác. Coi, trong phòng vô tuyến có khoảng sáu, bảy người bồi bàn. Họ đang chụm đầu bàn tán xôn xao bản tin của đài truyền hình Tây Ban Nha.

Thấy Tarzan đứng xớ rớ, một người bồi bàn rành tiếng Đức giải thích:

- Vừa rồi đài đưa tin và ảnh một tên cướp bị mặt đã tấn công những người bảo vệ một cửa hàng bách hóa lớn, cướp đi hai mươi triệu pê-sê-ta tiền mặt. Tên cướp mặc bộ đồ bay màu xanh lá cây có thêu chữ LCV trên vai áo. Gã vác theo một khẩu súng máy.

Tarzan giật mình. Trong một giây hắn liên tưởng đến bọn lưu manh tống tiền:

- Vụ cướp xảy ra ở đâu, thưa ông?

- Ở Malaga. Địa điểm đó không xa khách sạn bao nhiêu. Hung thủ đã bỏ trốn trên một chiếc xe hơi không rõ màu sắc.

“Thế thì không phải chúng”. Tarzan tự nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau