Quyển 27 Chương 1: THẦY HUBI BỐI RỐI
Sáng thứ sáu, trước giờ hội họa chừng năm phút, không phải một ông thầy nào khác mà chính là Tarzan bước lên bục giảng. Chà, đại ca TKKG tính thực tập nghề gõ đầu trẻ chăng?
Tarzan ủ ê nhìn cả lớp, khác hẳn phong thái thường nhật của hắn. Hắn sợ phải công bố ra điều gì kìa? Hãy nghe hắn nói khó nhọc:
- Thế này các bạn ạ, thầy dạy vẽ Porsch-Hubi bữa nay bị bịnh…
Cả lớp xôn xao ngay tức khắc. Chúng đều quý mến ông thầy độc thân vui tính Porsch-Hubi, chính danh là Hubert Knoth. Engen Glattmann ngồi ở dãy bàn thứ sáu hỏi:
- Bệnh à? Sao nhanh vậy? Bữa qua thầy còn khoẻ mạnh mà…
Tarzan ủ rũ:
- Tôi… biết hơn ai hết bởi chính tôi là thủ phạm gây ra “cơn bịnh” của thầy Porsch-Hubi. Có lẽ các bạn ở đây ai cũng rõ thầy Hubi là một võ sĩ Judo cự phách. Tuy nhiên trên sàn tập tối qua, thầy gặp phải một tai nạn thể thao đáng tiếc… Tôi đã làm…
Gaby bồn chồn:
- Thầy bị sao đại ca nói lẹ đi!
- … gãy tay thầy. Sơ ý thôi Gaby à.
Tarzan nhìn đăm đăm vô góc phòng như thể ở đó đang chiếu một bộ phim câm. Nhưng… góc phòng trống rỗng. Hắn đã chuẩn bị tinh thần suốt đêm qua cho vụ công bố này.
Chúng sắp sửa la ó đây - hắn nghĩ thầm. Nhưng rồi hắn sửng sốt nhận thấy chẳng ai có ý định thét lác la rầy cả. Chỉ nghe giọng Glattmann trầm trầm:
- Gãy nặng lắm sao, Peter?
- Mình nghĩ vậy. Sau đó thầy Hubi phải đến bệnh viện bó bột lên tận vai, tay trái.
Máy Tính Điện Tử thở phào:
- Nghĩa là thầy vẫn còn tay phải để lái chiếc Porsche mới đi… vi vút. Tai nạn thể thao là tai nạn thể thao thôi. Mày không có lỗi đâu Tarzan!
Tarzan cười gượng gạo:
- Đúng là mình không cố ý. Nhưng quả thực, mình rất khổ tâm. Thầy Hubi thì quên cả đau để an ủi mình…
Gaby cắt ngang:
- Judo là một trò chơi quái đản. Nắm gáy nhau, quần thảo nhau như những kẻ thù. Chỉ môn bóng bàn là hiền hòa. Môn bơi ngửa nữa, chẳng nguy hiểm chút nào.
Tròn Vo nhe răng cười:
- Bạn cứ thử bơi dưới sông Nin xem. Nếu thấy bạn, một con cá sấu già hẳn sẽ liếm cả 188 chiếc răng nhọn hoắt.
Gaby không phải tay vừa:
- Nghe đây, chàng mập. Thứ nhất: mình chỉ bơi ở những nơi không có thú dữ. Thứ hai: bạn đếm sai số răng của cá sấu rồi. Thứ ba: bạn mới là con mồi béo bở của cả đàn sấu.
Glattmann đế thêm:
- Chén Willi rồi thì chúng sẽ no suốt mùa đông.
Cả lớp cười ầm lên, tạm quên đi tai nạn của thầy Hubi.
Tan học, Gaby bảo tam quái:
- Theo mình hiểu thì ba vị tính “dọt” phải không? Cả… đại ca nữa? Bộ không vị nào xúc động trước việc thầy Hubi bị đáng kính bị một thành viên của TKKG hạ thủ sao, dù là vô tình. Thầy đang thực tập, thầy cần biết rằng học trò rất quý thầy. Nếu giờ đây chẳng ai đoái hoài tới thầy, thầy sẽ thất vọng lắm.
Tròn Vo trợn mắt:
- Bạn nghĩ là thầy cần có người chăm sóc chớ gì? Để đánh răng tắm rửa cho thầy, và nếu mà thầy muốn gãi dưới bả vai trái, nơi tay phải không với tới…
Gaby phì cười:
- Đồ quỷ. Mình có định nói thế đâu. Cái chính là tụi mình đến thăm thầy để thầy vui thôi mà.
Tarzan liếc đồng hồ:
- Giờ này có lẽ thầy Hubi đã từ bịnh viện trở về nhà.
Karl nhắc nhở:
- Tụi mình nên mua một cái gì để làm quà nữa.
Tròn Vo hớn hở:
- Mua ngay… kẹo sô-cô-la và rượu vang. Nếu ổng không quan tâm đến sô-cô-la thì tao xơi giùm vậy. Ờ, ờ, tao biết ở siêu thị gần trường có bán loại rượu vang giá 1 mark 95 một chai.
- Sao mày “bần” dữ vậy. Tối thiểu mình cũng phải tặng thầy rượu vang loại 3 mark 95 một chai.
- Ơ, còn… còn kẹo?
- Còn khuya tụi tao mới mắc mưu mày mập à.
Trời lúc này chớm vào thu, ngày và đêm con người đều thấy lòng lâng lâng như thời tiết. Thầy dạy vẽ kiêm võ sĩ Judo Hubert Knoth cũng có cảm giác đó. Thử hỏi ông không “lâng lâng” sao được khi đang sở hữu trong tay chiếc Porsche, một chiếc xe mỗi lần phóng đi ngó cứ như là một tia chớp màu nhũ bạc. Hubi say mê xe hơi và tốc độ từ lâu. Có điều, số lương giáo chức ít ỏi cỡ ông mà có thể tậu nổi một chiếc Porsche “bảnh” đến thế, và lại tậu từ bốn năm rưỡi nay thì cũng là chuyện hơi lạ. Rõ ràng điều bí mật này ông giấu tận tầng sáu chung cư nơi ông ở.
*
Tứ quái rời khỏi siêu thị sau khi Máy Tính Điện Tử “sắm” một chai rượu vang đắt hơn cả 3 mark 95 lẫn 1 mark 95 cộng lại. Tròn Vo trầm trồ:
- Mày xài sang quá, quân sư!
- Ừ, tại ổng thường cho điểm hội họa tao cao hơn mày.
- Đồ… láu cá.
Tarzan huýt sáo:
- Thôi đừng hục hặc nhau nữa hai ông thần. Tới chung cư rồi kìa. Cẩn thận kẻo bể chai rượu đó Karl.
Tarzan cảnh giác đâu có thừa. Cái thang máy cổ lỗ sĩ đã hỏng. Bốn đứa đành leo bộ lên sáu tầng nhà. Và cứ lên tới mỗi tầng là thằng mập lại lảo đảo suýt đâm sầm vô món quà mà thằng cận thị khệ nệ trong tay. Nó thở hồng hộc, lầm bầm:
- Càng… leo cao, càng… té đau. Ổng ở tầng sáu nên bị… gãy tay là phải.
- Suỵt!
Kế bên phòng thầy Hubi là phòng một họa sĩ. Ở cửa gắn tấm bảng đồng nhỏ: “NICOLE TEPLER -NỮ HOẠ SĨ”.
Gaby thì thầm:
- Nghe nói thầy phải lòng cô ta. Một anh lớp 11A bảo vậy. Mình thấy cũng hay, thầy giáo dạy họa và nữ họa sĩ. Sở thích giống nhau thường gắn bó con người với nhau.
Tarzan cười:
- Vậy hả? Vậy thì mình rất mừng là bạn đã quan tâm tới môn võ Judo đó, Công Chúa.
- Cá…á…i gì…ì?
Gaby la lên và huých cho Tarzan một cái nên thân trong khi Karl và Tròn Vo đều cười tủm.
Bốn đứa đã đứng trước cửa phòng thầy Hubi. Quân sư Karl bấm chuông.
Cửa mở, thầy Knoth hiện ra với cánh tay trái băng bột từ ngón lên tận vai, gấp khúc ở cùi chỏ. Bốn quái hơi ngạc nhiên bởi vẻ mặt thất thần của thầy.
- Chào thầy!
- Ơn Chúa, ra là các em… đến. Mời các em vào.
Phòng thầy Hubi rõ ràng là phòng ở của một sinh viên mới ra trường. Cái gì cũng xộc xệch, nhưng cho ta cảm giác thoải mái dễ chịu.
Tarzan ngạc nhiên khôn tả:
- Thầy… sao vậy? Đau lắm hả thầy?
Gaby cũng bối rối:
- Cánh tay thầy thế nào rồi ạ? Tụi em có đem theo một chai rượu vang biếu thầy.
Thầy Hubi thở dài não ruột. Tarzan chết điếng. Hắn có cảm tưởng lơ mơ rằng dám ông thầy sẽ bị cắt bỏ một cánh tay vì hắn lắm.
- Ôi, lỗi tại em…
Hubi trố mắt:
- Cái gì? Em nói gì, lỗi tại em làm tôi bị băng bột cánh tay à? Chuyện đó là thường tình trên vũ đài, đâu có gì để em phải bứt rứt… Sau một tháng nữa cánh tay tôi sẽ đủ sức quật ngã em. Cứ đợi đó.
- Vậy tại sao thầy lại quá… u ám vậy ạ?
- Hà…
- Thầy đừng giấu tụi em. Thầy đang có chuyện gì phải không ạ? Rõ ràng hồi nãy thầy có vẻ rất nhẹ nhõm khi thấy người đến là tụi em. Thầy đang đợi ai ạ?
Hubi im lặng đột ngột. Ông nhìn vào Tarzan như nhìn vào một màn sương mỏng. Coi, chưa bao giờ Tứ quái thấy ông yếu đuối như vậy. Đầu và vai ông rũ về phía trước. Một cánh tay lành lặn đung đưa. Ông nói như khóc:
- Tôi là một thằng… tồi. Một tên dối trá. Tôi… tôi cảm thấy xấu hổ và thật đáng đời cho tôi…
Tứ quái sửng sốt. Chưa bao giờ chúng thấy một thầy giáo lại thú nhận những lời như vậy. Thầy Hubi thật khác người. Thầy mới trung thực làm sao. Gaby an ủi:
- Không đúng đâu, thưa thầy! Thầy không có gì phải xấu hổ hết. Tụi em hiểu rõ con người thầy hơn chính thầy.
Cô bé tiếp tục sau một giây hội ý bằng… mắt với ba chiến hữu:
- Và thầy có thể tin vào tụi em. Có gì, xin thầy cứ nói với tụi em cho nhẹ lòng. Tụi em biết giữ mồm giữ miệng.
Hubi ngẩng đầu lên hoang mang ngó cái miệng thằng mập đang nhai nhóp nhép. Trong tích tắc, ông hiểu rằng những cặp mắt thơ ngây kia có thể tin được. Vả lại thái độ sầu thảm của ông cách gì cũng cần được giải thích chớ. Ông hít một hơi dài:
- Tôi là đứa con trai bất hiếu. Tôi… tôi đã dám lừa dối cha ruột của mình - người cha đã hết sức gắn bó với tôi vì mẹ tôi đã mất từ lâu…
Tứ quái cũng… nín thở theo sự phát ngôn của thầy giáo. Hubi ngả người ra sau làm một tràng dài:
- Hồi đó tôi còn là sinh viên sắp thi tốt nghiệp nhưng rất “máu” ô-tô. Tôi mê chiếc xe Porsche 20.000 mark đến mất ăn mất ngủ. Cha tôi tuy là một nha sĩ giàu có nhưng sống có nguyên tắc và không thể chiều chuộng tôi một cách vô lí như vậy được. Thế là tôi nghĩ ra một cách khiến ông có thể bỏ tiền cho tôi sắm xe hơi mà không cảm thấy áy náy.
Tròn Vo tranh thủ bỏ vào mồm một vốc vụn sô-cô-la, gật gù:
- Em cũng yêu quý ba em ghê lắm đó, thưa thầy. Chà, thầy đã “sáng kiến” thế nào ạ?
- Cha tôi ở tận vùng Oldenburgisch xa lơ xa lắc. Tôi bèn gọi phôn cho ông nói rằng tôi cần tiền để mua một số bức tranh của các danh họa cổ điển, rằng có một người bị quẫn bách, muốn bán chúng… Trời ạ, các em phải hiểu là mưu kế đó hiệu quả đến chừng nào. Vì tôi đang là sinh viên ngành mĩ thuật mà, và vì cha tôi cũng cảm thấy bỏ tiền đầu tư vô tranh quý xét cho cùng là rất nên. Ông đã gật đầu cái rụp. Sau đó thì… tôi có chiếc Porsche.
Tròn Vo chép miệng giữa hai hàm răng nâu vì sô-cô-la:
- Trời, sao thầy dại quá vậy? Mà không lẽ ba thầy không tới thăm thầy lần nào sao? Ổng sẽ biết rằng trong phòng chẳng có một bức danh hoạ nào…
- May mà từ lúc tôi ra trường đến lúc chuyển qua chung cư này, ba tôi chưa ghé thăm tôi lần nào. Có điều, thật khốn nạn, một thầy giáo hội họa như tôi thơi gian qua lại chưa thể vẽ nên một bức tranh nào ra hồn để có thể đối phó nếu ba tôi tới - như tôi đã dự tính trước đây.
Tarzan trầm ngâm. Hắn đủ thông minh để hiểu sự bối rối của thầy giáo:
- Em hiểu rồi. Giờ thì ba thầy sắp tới thăm thầy phải không ạ?
Hubi ngó đồng hồ:
- Đúng một tiếng nữa ổng sẽ có mặt ở đây. Ông bay bằng máy bay của hãng Lufthansa. Ông ở lại nhiều lắm là hai tiếng rồi đáp tàu hoả đi tiếp đến Bad Wiesentau để tham dự một hội nghị về môi trường. Cha tôi ngoài nghề nha sĩ còn là một thành viên trong ban chấp hành của hội “những công dân bảo vệ rừng và môi trường”. Cha tôi là người thích gây ngạc nhiên. Ông mới thông báo tin này qua điện thoại cho tôi hồi nãy.
Tarzan… bế tắc. Hắn chán nản ngó ba bức tranh in lại treo khép nép trên tường:
- Ông cụ của thầy có… cận thị không?
Tròn Vo hiểu ý đại ca chớp nhoáng. Nó hí hửng:
- Chúng ta sẽ lừa ổng bằng ba bức tranh in kia thưa thầy. Chúng ta sẽ nói đó là những tác phẩm bất hủ giá tới 20.000 mark…
Thầy Hubi cười méo xệch:
- Cha tôi không bị… cận thị. Nhưng cho dù ông ấy không sành về nghệ thuật tôi cũng không đời nào nỡ lừa ông bằng những bức tranh kì cục kia. Ôi, tôi đã phạm tội tày trời chỉ vì mê chiếc Porsche. Giờ thì các em hiểu tôi rồi chớ? Tôi sẵn sàng đốt cháy chiếc xe hơi theo yêu cầu của ổng để chuộc tội bất hiếu này. Nhưng điều không thể chữa được nữa là cha tôi sẽ thất vọng biết bao khi lát nữa thôi, ông sẽ phát hiện đứa con trai độc nhất đã lừa dối ông.
Tarzan nhún vai:
- Chiếc Porsche không có lỗi gì trong vụ này. Nó chỉ biết lăn bánh và không biết suy nghĩ. Theo em, thầy nên mạnh dạn thú thật với ông cụ, biết đâu…
- Cha tôi sẽ quỵ mất, Peter ạ. Ông ấy vốn tin tôi tuyệt đối. Ông lại mắc chứng cao huyết áp.
Một ý nghĩ lướt qua đầu Tarzan. Hắn đập tay vào nhau cái chát.
- Vậy thì… mình đi mượn vài bức tranh… thứ thiệt thưa thầy. Thầy vốn là một cựu sinh viên mĩ thuật kia mà, thầy có thể mượn của một nhà sưu tầm tranh quen biết nào đó trong vòng hai giờ đồng hồ không ạ?
Knoth nói yếu ớt:
- Ý hay đó, Tarzan ạ. Nhưng tôi không biết ai cả.
Karl bỗng bật dậy như một cái lò xo nén. Nó giật phăng kính cận và hùng hổ chỉ ngón tay ốm nhách vào phần trơn nhẵn của bức tường.
- Có… rồi!
Mọi người hoảng vía chưa hiểu ra sao thì quân sư lại nói cực kì điềm đạm:
- Nữ họa sĩ! Thầy và các bạn quên rồi sao, bên kia bức tường là nhà của một nữ họa sĩ. Mà đã là một họa sĩ thì đương nhiên phải có tranh nghệ thuật. Hà hà, em nghĩ rằng thầy hãy điều đình mượn tạm tranh của cô bạn láng giềng…
Tarzan reo lên:
- Mày khá lắm, Karl. Nào, thưa thầy Hubi, chúng ta cùng qua bên đó năn nỉ chứ ạ?
Mặt thầy Knoth đỏ lên, rồi lại tái, rồi đỏ, rồi lại tái. Thầy bóp ngón tay răng rắc:
- Tôi… tôi chưa quen cô ta. Cô ta chưa… chưa quá 20 tuổi. Tôi… tôi mến cô ấy nhưng cô ấy cứ tránh tôi như tránh bệnh dịch hạch. Cô… cô ấy đẹp lắm các em à. Cô ấy đi làm việc gì đó cả ngày vì hình như không thể sống nổi bằng việc vẽ tranh. Lúc này đây, cô ấy cũng đang vắng nhà. Chà, Nicole…
- Không may quá hà!
Tròn Vo tuyệt vọng ngoạm tiếp thanh sô-cô-la mới. Tuy nhiên Tarzan thì không vội nản lòng như thằng mập. Hắn lẳng lặng ra ngoài quan sát ổ khoá phòng cô Tepler.
Lúc trở vào hắn lẩm bẩm đầy thất vọng:
- Một ổ khoá an toàn. Chúng ta không thể đột nhập bằng lối cửa trước.
Tarzan kéo một chiếc ghế cao và đứng lên coi một ô cửa sổ cánh lật ngay dưới mái nhà. Hắn gật gù:
- Căn phòng kế bên phòng chúng ta chắc chắn cũng có những cửa sổ giống hệt. Thưa thầy, vậy thì em có giải pháp này: em sẽ trèo lên mái và dòm vô nhà cô Tepler để xem trong đó có tranh hay không?
Gaby hoảng hốt:
- Bạn… bạn định làm thế thật sao?
- Ừ, nếu bên đó có tranh, mình sẽ mượn tạm trong hai tiếng. Khi ba thầy Knoth rời khỏi đây là chúng ta hoàn lại chủ của chúng ngay. Bảo đảm cô Nicole Tepler sẽ chẳng biết gì hết. Vậy được không ạ?
Tarzan ủ ê nhìn cả lớp, khác hẳn phong thái thường nhật của hắn. Hắn sợ phải công bố ra điều gì kìa? Hãy nghe hắn nói khó nhọc:
- Thế này các bạn ạ, thầy dạy vẽ Porsch-Hubi bữa nay bị bịnh…
Cả lớp xôn xao ngay tức khắc. Chúng đều quý mến ông thầy độc thân vui tính Porsch-Hubi, chính danh là Hubert Knoth. Engen Glattmann ngồi ở dãy bàn thứ sáu hỏi:
- Bệnh à? Sao nhanh vậy? Bữa qua thầy còn khoẻ mạnh mà…
Tarzan ủ rũ:
- Tôi… biết hơn ai hết bởi chính tôi là thủ phạm gây ra “cơn bịnh” của thầy Porsch-Hubi. Có lẽ các bạn ở đây ai cũng rõ thầy Hubi là một võ sĩ Judo cự phách. Tuy nhiên trên sàn tập tối qua, thầy gặp phải một tai nạn thể thao đáng tiếc… Tôi đã làm…
Gaby bồn chồn:
- Thầy bị sao đại ca nói lẹ đi!
- … gãy tay thầy. Sơ ý thôi Gaby à.
Tarzan nhìn đăm đăm vô góc phòng như thể ở đó đang chiếu một bộ phim câm. Nhưng… góc phòng trống rỗng. Hắn đã chuẩn bị tinh thần suốt đêm qua cho vụ công bố này.
Chúng sắp sửa la ó đây - hắn nghĩ thầm. Nhưng rồi hắn sửng sốt nhận thấy chẳng ai có ý định thét lác la rầy cả. Chỉ nghe giọng Glattmann trầm trầm:
- Gãy nặng lắm sao, Peter?
- Mình nghĩ vậy. Sau đó thầy Hubi phải đến bệnh viện bó bột lên tận vai, tay trái.
Máy Tính Điện Tử thở phào:
- Nghĩa là thầy vẫn còn tay phải để lái chiếc Porsche mới đi… vi vút. Tai nạn thể thao là tai nạn thể thao thôi. Mày không có lỗi đâu Tarzan!
Tarzan cười gượng gạo:
- Đúng là mình không cố ý. Nhưng quả thực, mình rất khổ tâm. Thầy Hubi thì quên cả đau để an ủi mình…
Gaby cắt ngang:
- Judo là một trò chơi quái đản. Nắm gáy nhau, quần thảo nhau như những kẻ thù. Chỉ môn bóng bàn là hiền hòa. Môn bơi ngửa nữa, chẳng nguy hiểm chút nào.
Tròn Vo nhe răng cười:
- Bạn cứ thử bơi dưới sông Nin xem. Nếu thấy bạn, một con cá sấu già hẳn sẽ liếm cả 188 chiếc răng nhọn hoắt.
Gaby không phải tay vừa:
- Nghe đây, chàng mập. Thứ nhất: mình chỉ bơi ở những nơi không có thú dữ. Thứ hai: bạn đếm sai số răng của cá sấu rồi. Thứ ba: bạn mới là con mồi béo bở của cả đàn sấu.
Glattmann đế thêm:
- Chén Willi rồi thì chúng sẽ no suốt mùa đông.
Cả lớp cười ầm lên, tạm quên đi tai nạn của thầy Hubi.
Tan học, Gaby bảo tam quái:
- Theo mình hiểu thì ba vị tính “dọt” phải không? Cả… đại ca nữa? Bộ không vị nào xúc động trước việc thầy Hubi bị đáng kính bị một thành viên của TKKG hạ thủ sao, dù là vô tình. Thầy đang thực tập, thầy cần biết rằng học trò rất quý thầy. Nếu giờ đây chẳng ai đoái hoài tới thầy, thầy sẽ thất vọng lắm.
Tròn Vo trợn mắt:
- Bạn nghĩ là thầy cần có người chăm sóc chớ gì? Để đánh răng tắm rửa cho thầy, và nếu mà thầy muốn gãi dưới bả vai trái, nơi tay phải không với tới…
Gaby phì cười:
- Đồ quỷ. Mình có định nói thế đâu. Cái chính là tụi mình đến thăm thầy để thầy vui thôi mà.
Tarzan liếc đồng hồ:
- Giờ này có lẽ thầy Hubi đã từ bịnh viện trở về nhà.
Karl nhắc nhở:
- Tụi mình nên mua một cái gì để làm quà nữa.
Tròn Vo hớn hở:
- Mua ngay… kẹo sô-cô-la và rượu vang. Nếu ổng không quan tâm đến sô-cô-la thì tao xơi giùm vậy. Ờ, ờ, tao biết ở siêu thị gần trường có bán loại rượu vang giá 1 mark 95 một chai.
- Sao mày “bần” dữ vậy. Tối thiểu mình cũng phải tặng thầy rượu vang loại 3 mark 95 một chai.
- Ơ, còn… còn kẹo?
- Còn khuya tụi tao mới mắc mưu mày mập à.
Trời lúc này chớm vào thu, ngày và đêm con người đều thấy lòng lâng lâng như thời tiết. Thầy dạy vẽ kiêm võ sĩ Judo Hubert Knoth cũng có cảm giác đó. Thử hỏi ông không “lâng lâng” sao được khi đang sở hữu trong tay chiếc Porsche, một chiếc xe mỗi lần phóng đi ngó cứ như là một tia chớp màu nhũ bạc. Hubi say mê xe hơi và tốc độ từ lâu. Có điều, số lương giáo chức ít ỏi cỡ ông mà có thể tậu nổi một chiếc Porsche “bảnh” đến thế, và lại tậu từ bốn năm rưỡi nay thì cũng là chuyện hơi lạ. Rõ ràng điều bí mật này ông giấu tận tầng sáu chung cư nơi ông ở.
*
Tứ quái rời khỏi siêu thị sau khi Máy Tính Điện Tử “sắm” một chai rượu vang đắt hơn cả 3 mark 95 lẫn 1 mark 95 cộng lại. Tròn Vo trầm trồ:
- Mày xài sang quá, quân sư!
- Ừ, tại ổng thường cho điểm hội họa tao cao hơn mày.
- Đồ… láu cá.
Tarzan huýt sáo:
- Thôi đừng hục hặc nhau nữa hai ông thần. Tới chung cư rồi kìa. Cẩn thận kẻo bể chai rượu đó Karl.
Tarzan cảnh giác đâu có thừa. Cái thang máy cổ lỗ sĩ đã hỏng. Bốn đứa đành leo bộ lên sáu tầng nhà. Và cứ lên tới mỗi tầng là thằng mập lại lảo đảo suýt đâm sầm vô món quà mà thằng cận thị khệ nệ trong tay. Nó thở hồng hộc, lầm bầm:
- Càng… leo cao, càng… té đau. Ổng ở tầng sáu nên bị… gãy tay là phải.
- Suỵt!
Kế bên phòng thầy Hubi là phòng một họa sĩ. Ở cửa gắn tấm bảng đồng nhỏ: “NICOLE TEPLER -NỮ HOẠ SĨ”.
Gaby thì thầm:
- Nghe nói thầy phải lòng cô ta. Một anh lớp 11A bảo vậy. Mình thấy cũng hay, thầy giáo dạy họa và nữ họa sĩ. Sở thích giống nhau thường gắn bó con người với nhau.
Tarzan cười:
- Vậy hả? Vậy thì mình rất mừng là bạn đã quan tâm tới môn võ Judo đó, Công Chúa.
- Cá…á…i gì…ì?
Gaby la lên và huých cho Tarzan một cái nên thân trong khi Karl và Tròn Vo đều cười tủm.
Bốn đứa đã đứng trước cửa phòng thầy Hubi. Quân sư Karl bấm chuông.
Cửa mở, thầy Knoth hiện ra với cánh tay trái băng bột từ ngón lên tận vai, gấp khúc ở cùi chỏ. Bốn quái hơi ngạc nhiên bởi vẻ mặt thất thần của thầy.
- Chào thầy!
- Ơn Chúa, ra là các em… đến. Mời các em vào.
Phòng thầy Hubi rõ ràng là phòng ở của một sinh viên mới ra trường. Cái gì cũng xộc xệch, nhưng cho ta cảm giác thoải mái dễ chịu.
Tarzan ngạc nhiên khôn tả:
- Thầy… sao vậy? Đau lắm hả thầy?
Gaby cũng bối rối:
- Cánh tay thầy thế nào rồi ạ? Tụi em có đem theo một chai rượu vang biếu thầy.
Thầy Hubi thở dài não ruột. Tarzan chết điếng. Hắn có cảm tưởng lơ mơ rằng dám ông thầy sẽ bị cắt bỏ một cánh tay vì hắn lắm.
- Ôi, lỗi tại em…
Hubi trố mắt:
- Cái gì? Em nói gì, lỗi tại em làm tôi bị băng bột cánh tay à? Chuyện đó là thường tình trên vũ đài, đâu có gì để em phải bứt rứt… Sau một tháng nữa cánh tay tôi sẽ đủ sức quật ngã em. Cứ đợi đó.
- Vậy tại sao thầy lại quá… u ám vậy ạ?
- Hà…
- Thầy đừng giấu tụi em. Thầy đang có chuyện gì phải không ạ? Rõ ràng hồi nãy thầy có vẻ rất nhẹ nhõm khi thấy người đến là tụi em. Thầy đang đợi ai ạ?
Hubi im lặng đột ngột. Ông nhìn vào Tarzan như nhìn vào một màn sương mỏng. Coi, chưa bao giờ Tứ quái thấy ông yếu đuối như vậy. Đầu và vai ông rũ về phía trước. Một cánh tay lành lặn đung đưa. Ông nói như khóc:
- Tôi là một thằng… tồi. Một tên dối trá. Tôi… tôi cảm thấy xấu hổ và thật đáng đời cho tôi…
Tứ quái sửng sốt. Chưa bao giờ chúng thấy một thầy giáo lại thú nhận những lời như vậy. Thầy Hubi thật khác người. Thầy mới trung thực làm sao. Gaby an ủi:
- Không đúng đâu, thưa thầy! Thầy không có gì phải xấu hổ hết. Tụi em hiểu rõ con người thầy hơn chính thầy.
Cô bé tiếp tục sau một giây hội ý bằng… mắt với ba chiến hữu:
- Và thầy có thể tin vào tụi em. Có gì, xin thầy cứ nói với tụi em cho nhẹ lòng. Tụi em biết giữ mồm giữ miệng.
Hubi ngẩng đầu lên hoang mang ngó cái miệng thằng mập đang nhai nhóp nhép. Trong tích tắc, ông hiểu rằng những cặp mắt thơ ngây kia có thể tin được. Vả lại thái độ sầu thảm của ông cách gì cũng cần được giải thích chớ. Ông hít một hơi dài:
- Tôi là đứa con trai bất hiếu. Tôi… tôi đã dám lừa dối cha ruột của mình - người cha đã hết sức gắn bó với tôi vì mẹ tôi đã mất từ lâu…
Tứ quái cũng… nín thở theo sự phát ngôn của thầy giáo. Hubi ngả người ra sau làm một tràng dài:
- Hồi đó tôi còn là sinh viên sắp thi tốt nghiệp nhưng rất “máu” ô-tô. Tôi mê chiếc xe Porsche 20.000 mark đến mất ăn mất ngủ. Cha tôi tuy là một nha sĩ giàu có nhưng sống có nguyên tắc và không thể chiều chuộng tôi một cách vô lí như vậy được. Thế là tôi nghĩ ra một cách khiến ông có thể bỏ tiền cho tôi sắm xe hơi mà không cảm thấy áy náy.
Tròn Vo tranh thủ bỏ vào mồm một vốc vụn sô-cô-la, gật gù:
- Em cũng yêu quý ba em ghê lắm đó, thưa thầy. Chà, thầy đã “sáng kiến” thế nào ạ?
- Cha tôi ở tận vùng Oldenburgisch xa lơ xa lắc. Tôi bèn gọi phôn cho ông nói rằng tôi cần tiền để mua một số bức tranh của các danh họa cổ điển, rằng có một người bị quẫn bách, muốn bán chúng… Trời ạ, các em phải hiểu là mưu kế đó hiệu quả đến chừng nào. Vì tôi đang là sinh viên ngành mĩ thuật mà, và vì cha tôi cũng cảm thấy bỏ tiền đầu tư vô tranh quý xét cho cùng là rất nên. Ông đã gật đầu cái rụp. Sau đó thì… tôi có chiếc Porsche.
Tròn Vo chép miệng giữa hai hàm răng nâu vì sô-cô-la:
- Trời, sao thầy dại quá vậy? Mà không lẽ ba thầy không tới thăm thầy lần nào sao? Ổng sẽ biết rằng trong phòng chẳng có một bức danh hoạ nào…
- May mà từ lúc tôi ra trường đến lúc chuyển qua chung cư này, ba tôi chưa ghé thăm tôi lần nào. Có điều, thật khốn nạn, một thầy giáo hội họa như tôi thơi gian qua lại chưa thể vẽ nên một bức tranh nào ra hồn để có thể đối phó nếu ba tôi tới - như tôi đã dự tính trước đây.
Tarzan trầm ngâm. Hắn đủ thông minh để hiểu sự bối rối của thầy giáo:
- Em hiểu rồi. Giờ thì ba thầy sắp tới thăm thầy phải không ạ?
Hubi ngó đồng hồ:
- Đúng một tiếng nữa ổng sẽ có mặt ở đây. Ông bay bằng máy bay của hãng Lufthansa. Ông ở lại nhiều lắm là hai tiếng rồi đáp tàu hoả đi tiếp đến Bad Wiesentau để tham dự một hội nghị về môi trường. Cha tôi ngoài nghề nha sĩ còn là một thành viên trong ban chấp hành của hội “những công dân bảo vệ rừng và môi trường”. Cha tôi là người thích gây ngạc nhiên. Ông mới thông báo tin này qua điện thoại cho tôi hồi nãy.
Tarzan… bế tắc. Hắn chán nản ngó ba bức tranh in lại treo khép nép trên tường:
- Ông cụ của thầy có… cận thị không?
Tròn Vo hiểu ý đại ca chớp nhoáng. Nó hí hửng:
- Chúng ta sẽ lừa ổng bằng ba bức tranh in kia thưa thầy. Chúng ta sẽ nói đó là những tác phẩm bất hủ giá tới 20.000 mark…
Thầy Hubi cười méo xệch:
- Cha tôi không bị… cận thị. Nhưng cho dù ông ấy không sành về nghệ thuật tôi cũng không đời nào nỡ lừa ông bằng những bức tranh kì cục kia. Ôi, tôi đã phạm tội tày trời chỉ vì mê chiếc Porsche. Giờ thì các em hiểu tôi rồi chớ? Tôi sẵn sàng đốt cháy chiếc xe hơi theo yêu cầu của ổng để chuộc tội bất hiếu này. Nhưng điều không thể chữa được nữa là cha tôi sẽ thất vọng biết bao khi lát nữa thôi, ông sẽ phát hiện đứa con trai độc nhất đã lừa dối ông.
Tarzan nhún vai:
- Chiếc Porsche không có lỗi gì trong vụ này. Nó chỉ biết lăn bánh và không biết suy nghĩ. Theo em, thầy nên mạnh dạn thú thật với ông cụ, biết đâu…
- Cha tôi sẽ quỵ mất, Peter ạ. Ông ấy vốn tin tôi tuyệt đối. Ông lại mắc chứng cao huyết áp.
Một ý nghĩ lướt qua đầu Tarzan. Hắn đập tay vào nhau cái chát.
- Vậy thì… mình đi mượn vài bức tranh… thứ thiệt thưa thầy. Thầy vốn là một cựu sinh viên mĩ thuật kia mà, thầy có thể mượn của một nhà sưu tầm tranh quen biết nào đó trong vòng hai giờ đồng hồ không ạ?
Knoth nói yếu ớt:
- Ý hay đó, Tarzan ạ. Nhưng tôi không biết ai cả.
Karl bỗng bật dậy như một cái lò xo nén. Nó giật phăng kính cận và hùng hổ chỉ ngón tay ốm nhách vào phần trơn nhẵn của bức tường.
- Có… rồi!
Mọi người hoảng vía chưa hiểu ra sao thì quân sư lại nói cực kì điềm đạm:
- Nữ họa sĩ! Thầy và các bạn quên rồi sao, bên kia bức tường là nhà của một nữ họa sĩ. Mà đã là một họa sĩ thì đương nhiên phải có tranh nghệ thuật. Hà hà, em nghĩ rằng thầy hãy điều đình mượn tạm tranh của cô bạn láng giềng…
Tarzan reo lên:
- Mày khá lắm, Karl. Nào, thưa thầy Hubi, chúng ta cùng qua bên đó năn nỉ chứ ạ?
Mặt thầy Knoth đỏ lên, rồi lại tái, rồi đỏ, rồi lại tái. Thầy bóp ngón tay răng rắc:
- Tôi… tôi chưa quen cô ta. Cô ta chưa… chưa quá 20 tuổi. Tôi… tôi mến cô ấy nhưng cô ấy cứ tránh tôi như tránh bệnh dịch hạch. Cô… cô ấy đẹp lắm các em à. Cô ấy đi làm việc gì đó cả ngày vì hình như không thể sống nổi bằng việc vẽ tranh. Lúc này đây, cô ấy cũng đang vắng nhà. Chà, Nicole…
- Không may quá hà!
Tròn Vo tuyệt vọng ngoạm tiếp thanh sô-cô-la mới. Tuy nhiên Tarzan thì không vội nản lòng như thằng mập. Hắn lẳng lặng ra ngoài quan sát ổ khoá phòng cô Tepler.
Lúc trở vào hắn lẩm bẩm đầy thất vọng:
- Một ổ khoá an toàn. Chúng ta không thể đột nhập bằng lối cửa trước.
Tarzan kéo một chiếc ghế cao và đứng lên coi một ô cửa sổ cánh lật ngay dưới mái nhà. Hắn gật gù:
- Căn phòng kế bên phòng chúng ta chắc chắn cũng có những cửa sổ giống hệt. Thưa thầy, vậy thì em có giải pháp này: em sẽ trèo lên mái và dòm vô nhà cô Tepler để xem trong đó có tranh hay không?
Gaby hoảng hốt:
- Bạn… bạn định làm thế thật sao?
- Ừ, nếu bên đó có tranh, mình sẽ mượn tạm trong hai tiếng. Khi ba thầy Knoth rời khỏi đây là chúng ta hoàn lại chủ của chúng ngay. Bảo đảm cô Nicole Tepler sẽ chẳng biết gì hết. Vậy được không ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất