Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 27 Chương 5: HOA HỒNG VÀ SÂMPANH

Trước Sau
Rời Tổng nha cảnh sát, Nicole Tepler vẫy ta-xi về nhà mẹ ả ở một khu vực ngoại ô tồi tàn.

Đến nơi Nicole trả tiền, đoạn õng ẹo trên đôi giày cao gót tới trước cửa nhà bấm chuông.

Trời đất. Nicole sững sờ. Người đón ả nơi ngưỡng cửa không phải là bà Magda mà là tên cướp Ottmar Lohmann. Gã cướp già nhe răng cười nham nhở:

- Chào con gái!

Nicole độp luôn:

- Nói cho ông hay, tôi đã hoàn toàn thôi nhớ tới ông rồi. Như rũ một con rận khỏi cái áo lông vậy.

- Nếu ta là cha đẻ của cô, hẳn là ta đã véo tai cô rồi. Vào đi. Ở đây mới dễ chịu làm sao!

Trong phòng khách, bà Magda vừa nốc xong một li rượu mùi. Trên bàn còn một chiếc li thứ hai. Nicole hết… ý kiến. Họ uống mừng cuộc hội ngộ. Tình yêu bất tử gớm! - Nicole bĩu môi.

Rồi ả choàng lấy cổ mẹ.

- Mẹ!

Người đàn bà lớn tuổi dang tay đón ả, đon đả:

- Con vừa ở chỗ Tổng nha về phải không? Mẹ đã gọi phôn đến đó và gặp ông thanh tra tên là Dolp. Ông ta nói rằng con vô tội vì bị người khác vu khống, đúng chớ?

- Ngược lại mẹ à. Tại sao mẹ không gọi điện cho ông thanh tra Glockner? Klacksl bị bắt rồi. Con thoát nạn nhờ “cặp mắt nai vàng ngơ ngác” mẹ truyền lại đó.

Lohmann cười giễu cợt:

- Mấy người sao dính với bọn cớm hoài vậy? Không còn chỗ nào dễ chịu để giao du à?

Nicole hùng hổ:

- Lão lưu manh già này muốn gì vậy? Lão đã tán tỉnh mẹ hả?

Magda vuốt mái tóc màu mật ong của con gái. Bà ta đã nốc khá nhiều.

- Mọi sự vẫn như xưa, con gái ạ. Chỉ không còn tươi trẻ. Nhưng ông ấy nói rằng mẹ hầu như không thay đổi. Anh cũng vậy, Ottmar, tính tình anh vẫn ngang ngược như xưa, chỉ phải cái mẽ ngoài hơi tàn tạ.

Lohmann ừ hữ rót cho mình một li rượu mạnh. Trong trí gã loang loáng hình ảnh của người tình “qua đường” một phần năm thế kỉ trước. Y hệt Nicole, cũng một gương mặt, một dáng người đó…

Gã phẩy tay:

- Phước ba đời cho cô đấy. Nhưng cũng thôi cái trò làm tranh giả ấy đi. Vẽ tranh giả thì nhằm nhò gì. Giá cô vẽ tiền giả…

- Thôi đi lão cướp già. Tôi là một nghệ sĩ, chỉ chưa gặp được thời thôi. Tôi luôn cảm thấy như vậy.

- Chà, cô thật viển vông vô ích. Tôi thích những gì sờ mó được hơn.

Magda xen ngang:

- Này, Ottmar. Tốt nhất là anh hãy mở miệng về lời hứa làm cho con bé giàu có xem nào. Anh tính vồ mồi ở chỗ nào vậy?

Lohmann nhăn nhở:

- Ừ… ừm, quý vị sẽ phụ tôi một tay, hả?

- Yên trí đi. Con Nicole quen biết giới giang hồ nhiều hơn anh tưởng đó.

Hùm xám Lohmann đắn đo. Hai mẹ con nhà này có thể tin được hay không đây? Thôi thì đằng nào gã cũng hở ra khá nhiều rồi. Lôi kéo luôn các ả vào có khi lại tốt hơn. Tất nhiên, gã chẳng dại gì mà nói cụ thể.

- Trận đánh để đời của tôi đại khái như sau. Có lẽ quý vị cũng rành các nhà máy hóa chất trong thành phố này. Có một nhà máy hóa chất chế ra một thứ dung dịch độc đến nỗi tưới thứ chất lỏng ấy xuống đồng ruộng là cánh đồng ngủm củ tỏi. Chưa kể nó sẽ còn thấm dần xuống các mạch nước ngầm khiến nguồn nước tinh khiết bị ô nhiễm tuyệt đối.

Magda gật gù:

- Ái chà, đúng là có thứ dung dịch như thế thật, báo đã đăng chuyện này. Nó làm cho nước mưa rơi xuống cũng nhiễm độc, người ta gọi là mưa axit.

Lohmann không đồng ý với bà ta nhưng hơi đâu tranh luận:

- Hừm… nghĩa là chất độc được chở trong xe xì-tẹc đưa đi rất xa khu vực nhà máy để đổ hoặc phân hủy. Nhưng bọn lái xe có đổ hay không kệ mẹ chúng, vấn đề tôi cần biết và đã biết là xe xì-tẹc trước khi trút bừa bãi thì di chuyển trên đường.

- Báo có nói chuyện đó.

- Thôi đừng làm bộ chăm đọc báo nữa đi, Magda. Nghe cho rõ, tôi sẽ bắt cóc một trong những xe xì-tẹc đó, và lựa xe chở thứ nguy hiểm nhất. Sau đó thì giấu biệt chiếc xe vào chỗ của… tôi. Hà hà, tôi đã tìm được một chỗ giấu bá phát. Rồi… chúng ta sẽ gửi tối hậu thư tống tiền cái nhà máy cà trớn kia. Hoặc chúng nôn ra nửa triệu mark hoặc hoá chất của chúng chảy tùm lum.

Lohmann dựa đầu trên ghế như một… ông trùm nhìn hai mẹ con chờ sự tán thưởng.

Chẳng dè Nicole thản nhiên như không, vặn lại:

- Hóa chất ấy chỉ là thứ bỏ đi cơ mà, đâu có giá trị gì?



- Hà hà, không có giá trị gì nhưng tương đương với nửa triệu mark. Hiểu không con gái, ta sẽ dùng nó để đầu độc mọi thứ, từ nguồn nước ngầm, ruộng rau, vườn tược đến các sân chơi trẻ con và sân thể thao. Khi tối hậu thư của ta đưa ra, báo chí sẽ làm rùm beng lên như thể Tây Âu tận số tới nơi và những kẻ đứng đầu nhà máy hóa chất sẽ bĩnh ra quần vì hoảng sợ.

Magda vẫn chưa thủng ra được:

- Vì sao họ phải bĩnh ra quần chớ?

- Bởi vì những nhã máy sản xuất hóa chất chẳng bao giờ được dư luận và bà con ưa nổi. Thiên hạ luôn luôn nghĩ rằng họ đe doạ môi trường. Nay thêm vụ chiếc xe xì-tẹc bị bắt cóc, họ càng dễ bị la ó chứ sao. Nhả ra nửa triệu mark để mua chiếc xe thiết tưởng vẫn còn ít kìa…

Magda xoay xoay li rượu cạn sạch trong tay:

- Anh còn phong độ lắm, Ottmar.

Khỏi phải nói đến Nicole, hai má ả ửng hồng vì… giấc mơ triệu phú. Ả phấn chấn:

- Được lắm! Nhưng sao lại chỉ có nửa triệu mark, mà không phải là cả triệu.

- Không được. Làm vậy thì quá đáng quá.

Nicole rủa thầm: Mẹ kiếp, lão già lưu manh cỡ đó mà còn sợ “quá đáng” sao? Lão sợ chia phần chớ gì?

Magda vẫn bám lấy cái điều bà ta muốn biết:

- Chuyện đó tính sau đi. Nào Ottmar, anh nhằm nhà máy nào vậy? Nói coi nào.

- Không được.

Magda bỗng à lên:

- Thôi được rồi. Để tôi thử nói giùm anh nghe: Nhà máy hóa chất Nosiop hả?

Tên cướp già há hốc miệng:

- Cái gì? Sao…

Magda liếc Nicole hí hửng:

- Lão bị lộ tẩy rồi con gái ạ. Hết đường úp mở.

Lohmann ngơ ngác:

- Tôi… tôi chưa hiểu các người lấy tin ở đâu?

Nicole nhún vai:

- Về việc nhà máy thải chất độc, chúng tôi lạ gì. Bà cô tôi…

- Hả? Bà ta làm việc ở đấy sao?

Magda cười ngất:

- Agather Tepler là một bà cô già giàu nứt đố đổ vách, không chồng. Hai mẹ con tôi là những người bà con nghèo của Agather, tuy nhiên bà ta không hề ngờ tới cuộc sống thật sự của chúng tôi. Bà Agather không quan tâm đến đời sống chúng tôi về mặt vật chất, nhưng tinh thần thì có. Bà ta quý Nicole kinh khủng.

- Hừm. Chẳng ăn nhập gì tới nhà máy Nosiop.

Magda tiếp tục cười:

- Khoan nóng nảy đã Ottmar. Bà Agather là chủ một căn hộ ở khu nhà sang nhất trên đường Hornissen. Cùng số nhà 12 ấy còn có căn hộ của bà già Emma Gisen-Happlich, bà bạn thân của Agather. Đó, mụ Emma nanh nọc đó chính là mẹ đẻ của tay giám đốc nhà máy Nosiop: Gunter Gisen-Happlich!

- Ra thế! Vậy kế hoạch của tôi có trúng không vậy?

- Có lẽ trúng đấy. Emma luôn xen vào việc điều hành của con trai và bao nhiêu câu chuyện nội bộ trong nhà máy, mụ đều tâm sự hết cho bà bạn Agather nghe. Đương nhiên sau đó thì bà cô Agather thuật lại cho chúng tôi nghe. Người già mà, anh lạ gì.

Mắt Lohmann sáng rực:

- Tuyệt vời!

- Có lẽ anh còn đánh giá đúng về tay giám đốc Gisen-Happlich nữa đấy. Nếu có ai động chạm tới việc nhà máy thải ra các hóa chất độc hại là hắn lập tức tái dại vì sợ.

- Chà, một đứa nhát gan như vậy sẽ dễ dàng chi ra nửa triệu mark để trấn an dư luận.

Magda nghiêng đầu ngó lão bồ cũ:

- Bây giờ đến phiên tôi hỏi anh. Anh tính “làm” một mình sao?

- Không, Magda nhân hậu à. Anh có một thằng trợ thủ sắp “về hưu” tên là Bert Gnaski phụ giúp. Thằng cha này hồi xưa lì lắm, nhưng hiện thời thì… chà, rồi sẽ ổn thôi.

Gã nhìn hai mẹ con Magda với hi vọng họ sẽ nhắc lại chuyện họ đã hứa giúp gã một tay. Nhưng cả mẹ lẫn con chỉ im lặng.

Magda lại cạn li, rồi hỏi:

- Anh tính giấu chiếc xe xì-tẹc ở đâu?



Lohmann thở mạnh. Gã chẳng còn gì để giấu cả. Gã quyết định thổ lộ hết:

- Tôi cho nó an tọa trong… thung lũng Địa Ngục. Có lẽ quí vị biết nơi chốn bí hiểm ấy. Ở đó có một đường hầm chui vào lòng núi, cách đây vài chục năm người ta định biến nó thành đường ngầm xuyên núi nhưng khi xây dựng xong đường xa lộ thì ý đồ đó bị hủy bỏ. Con đường ngầm trở nên thừa và bỏ hoang. Gnaski đã đi trinh sát trước, nó nói rằng đường hầm chui sâu chừng 80 mét và đủ rộng đủ cao để đưa xe xì-tẹc vào nằm gọn. Hiện giờ trước cửa hầm có các thanh gỗ làm rào chắn bít bùng để tránh những kẻ tò mò đi vô bị sụp hầm. Chà chà, tụi tôi sẽ gỡ rào, giấu chiếc xe và bít lại như cũ.

Magda cười thật khó hiểu:

- Sau đó thì anh và Gnaski sẽ tống tiền rồi thoắt một cái thành triệu phú. Hi hi, xin chúc mừng anh và Gnaski!

Hai chiếc li cụng nhau muốn bể toang. Gã đạo tặc già nua nhắm mắt ngửa mồm uống cạn trong khi mẹ con Nicole đưa mắt cho nhau liên tục, nhoang nhoáng. Chúng đã biết chúng muốn gì.

Lohmann thở dài:

- Tiếc là Gnaski mắt mũi đã kèm nhèm. Nó đuối rồi. Quí vị có tiến cử thêm ai kha khá hơn không?

- Không!

Hai mẹ con cùng trả lời một lượt. Mồi ngon như thế mà hai con hồ li tinh gốc chồn này lại bỏ qua ư? Lạ thật. Lohmann hết nhìn vào cặp mắt tím này sang cặp mắt tím khác mà không có câu trả lời. Tuy nhiên cách gì thì gã cũng phải tính đến chuyện “bịt miệng” họ chớ. Ê, không có tiền chia, Magda và con bé xảo quyệt Nicole này dám phản phúc như chơi. Gã bất ngờ xuống giọng:

- Này Magda. Tôi cho rằng tôi có trách nhiệm với hai mẹ con em. Nicole không phải con gái tôi nhưng nó giống em nên tôi coi như… con. Tôi tính trong vụ này…

Magda xì một tiếng dài thòng:

- Thôi đi, Ottmar. Mẹ con tôi không phải là những kẻ tống tiền để đổi lấy sự im lặng. Tụi tôi không thích thứ hối lộ cà trớn đó đâu. Chuyện tình ngày xưa của chúng ta đã chấm dứt. Tuy nhiên vì tình xưa nghĩa cũ, sau vụ làm ăn thành công này, nếu anh tặng tôi và Nicole một món quà nhỏ, thì xin cứ tự nhiên. Một chai rượu sâm-panh hay một bó hoa hồng chẳng hạn. Thế đã là quý rồi.

Lohmann ngỡ mình nằm mộng. Lạy Chúa, hai mẹ con nhà này dễ… thương hết chỗ nói. Chúng nhã nhặn và khiêm nhường đến vậy sao, cái lũ kém minh mẫn này? Thôi được, vẽ tranh giả kiếm mớ tiền còm ư, xin mời cứ việc, nếu các ả muốn thế!

- Ô-kê! Nếu thành công, tôi sẽ bay tới đây với một két rượu sâm-panh và tất cả hoa hồng cuối hạ này. Magda vô cùng yêu thương ạ, đó là… chuyện nhỏ.

Lohmann đứng dậy. Gã hôn Magda - nhưng không say sưa như trước kia, và cũng chỉ hôn lên má. Rồi gã đe:

- Mai tôi sẽ lại đến đấy! Nhờ hai mẹ con mà tình cảm gia đình đã thức giấc trong tôi. Ôi, một gia đình như hai mẹ con em sẽ là cả một nguồn vui vào lúc tuổi già bóng xế. Hai mẹ con em mới khiêm nhường, thanh đạm và tử tế với tôi làm sao.

Gã cười khùng khục.

- Sẽ có một núi sâm-panh và hoa hồng, tôi nhắc lại.

Và Lohmann biến ra khỏi căn nhà tồi tàn.

Magda Tepler đợi cho gã tình nhân 21 năm về trước đi xa “tầm tay với” mới bật cười. Mụ cười tới nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.

- Cái lão già ngu còn hơn bò.

Nicole từ trong bếp nguẩy mông đi ra thích thú:

- Lão ngu dễ sợ hả mẹ? Có lẽ để con gọi điện cho Fred là vừa.

Fred tức thị Friedrich Petullje, một gã trai thành tích bất hảo mà Nicole coi như vị hôn phu từ một năm nay.

Nicole nhấc máy gọi cho gã:

- Anh phải có mặt trong vòng năm phút. Chuyện gấp đó Fred!

Quả nhiên chưa đến năm phút, “cao bồi” Fred đã lù lù trước cửa.

*

Friedrich Petullje già hơn cái tuổi 26 của gã nhiều, rất cao lớn, người như bằng thép. Gã thường quả quyết rằng đôi mắt xanh lục của mình có khả năng xuyên thủng màn đêm. Chỉ riêng bộ tóc nâu quăn cuốn búp, gã đã tốn bộn xu mỗi tháng cho những tay thợ hớt tóc nổi tiếng nhất thành phố. Ấy thế mà dường như gã quên bẵng bộ râu. Râu ria của gã lởm chởm như chông khiến cô ả Nicole đôi lúc phải la toáng.

Fred chỉ “tốt nghiệp” lớp năm trường làng rồi đi giang hồ. Gã lang thang theo một gánh xiếc rong với chân săn sóc thú cả chục năm. Thời gian đã giúp gã hoàn chỉnh nghệ thuật mánh mung của mình, hiện giờ ở số tuổi 26, gã làm ông chủ ba sòng bi-da trong thành phố, nơi tụ tập toàn bọn anh chị, và những kẻ nhất định muốn gia nhập thế giới giang hồ.

Gã im lặng nghe hai mẹ con Nicole thi nhau kể, cuối cùng nhếch mép trái:

- Nghe được! Hai người đã câu được một con cá béo ú, các cô nàng của tôi ạ. Vấn đề là mình nhảy vào khúc nào của cuốn phim đây.

Magda có lẽ đã quen với giọng bỡn cợt sỗ sàng của đứa con rể tương lai. Mụ hất hàm:

- Chúng ta sẽ phỗng tay trên lão ngốc ấy, khi công việc bẩn thỉu đã xong.

Nicole góp mưu:

- Nên làm sao đó để Lohmann bại lộ sau khi ta đã cướp tiền của lão. Bọn cớm tha hồ tra khảo lão để tìm số tiền chuộc trong khi chúng ta thì ung dung ngoại cuộc. Ngay cả Lohmann cũng sẽ không ngờ mình nấp sau vụ này. Việc của anh đó, Fred. Hãy nghĩ ra cách gì đó!

Fred nhăn mặt. Gã không ưa bị đàn bà ra lệnh - mà lại là những mụ đàn bà ma mãnh này.

- Để từ từ tính. Thiếu gì cách để tiền chui vào túi chúng ta. Tôi muốn hai người kể từ hôm nay làm ơn thân mật với lão ngốc ấy hơn. Còn tin gì mới nữa không?

Nicole mỉm cười:

- Em không vẽ nữa. Là thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau