Quyển 28 Chương 1: CUỘC THI VUI
Hôm nay là thứ bảy cuối cùng của tháng mười. Các đội dự thi cuộc đua đều đổ về vùng ngoại ô phía đông thành phố. Tất cả có 23 học sinh từ các trường học trong thành phố. Người ít tuổi nhất là mười lăm. Nhiều nhất là mười tám tuổi.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng lấp lánh, Tarzan dựa lưng vào một gốc cây. Một tay giữ chiếc xe đạp đua. Tay kia quàng vai Công Chúa. Ngả mái tóc vàng óng vào vai Tarzan, Gaby thì thầm:
- Cuộc thi tuyệt đấy. Chỉ đáng tiếc là trong tốp trường mình có mặt hai thằng Thilo và Flori. Hai thằng mặt mũi thấy ghét.
- Ừ… ừm, biết sao được, tụi nó cũng là học sinh nội trú mà. Phải chi chúng bớt huênh hoang cũng đỡ.
- Không dám đâu, bản chất của Thilo và Flori không bao giờ thay đổi. Hiện tượng xấu có thể sửa chữa được nhưng bản chất thì…
Trong khi đó thầy Lefkaje của trường Humboldt đang hồn nhiên phân phát các chương trình in sẵn cho từng nhóm tham dự. Thầy đến gần Tarzan và Gaby, nở một nụ cười hữu nghị:
- Các em gồm mấy người, Tarzan?
- Thưa thầy, sáu người gồm Gaby, Karl, Kloesen, Flori, Thilo và em.
- Nội dung cuộc thi của các em đây.
Gaby đưa tay nhận tờ chương trình của thầy Lefkaje. Hai má cô bé ửng đỏ.
- Trò chơi thú vị thật, thưa thầy.
- Ừ, như các em đã biết. Chúng ta có năm trường tham dự thi với năm phái đoàn hùng hậu. Mỗi phái đoàn khởi hành cách nhau mười phút, ai về đến đích trước và hoàn tất những nhiệm vụ dọc đường sẽ coi như thắng lợi. Trường các em “đề-pa” đợt nhì. Trường Gớt sẽ mở màn.
- Thưa thầy, rõ ạ!
Tarzan liếc sơ qua đồng đội. Karl Máy Tính thì ngồi bệt dưới cỏ lau mắt kiếng, Tròn Vo thì vốc từng nắm kẹo sô-cô-la bỏ vào mồm để nạp năng lượng, riêng hai thằng mà Gaby “thấy ghét” có tên là Flori và Thilo thì mải xem xét, chỉnh lại hai con ngựa sắt.
Tarzan vẫy chúng lại gần, hắn nói:
- Có lẽ thuở ấu thơ ai trong chúng ta cũng trải qua trò chơi này một lần. Chúng ta và các trường bạn cùng chạy một lộ trình giống nhau nhưng với những nhiệm vụ khác nhau. Trong tờ chương trình mà thầy Lefkaje phát cho nhóm chúng ta, đã có ghi rõ những việc cụ thể, chúng ta phải linh hoạt cực kì mới hi vọng về đích với thời gian ngắn nhất.
Gaby đọc to tờ nội dung thi:
- Sau khi xuất phát, chúng ta sẽ đạp theo đường quốc lộ đến Leitzenbach rồi ngừng lại ở một cái xã để tìm biệt danh của ông chủ tịch xã đầu tiên. Khi tìm được, chúng ta sẽ ghi vô chỗ trống trong tờ giấy, rồi đi tiếp để chuẩn bị giải đáp câu hỏi thứ hai. Các bạn nắm vững vấn đề rồi chớ?
Đám con trai gật đầu lia lịa, trừ Tròn Vo. Thằng mập phồng má:
- Tưởng đến đây để làm quen nhau, ai dè cắm đầu cắm cổ chạy chẳng “ngoại giao” được với một bạn mới nào cả.
Tarzan giảng giải:
- Nhưng sau khi kết thúc cuộc thi, thầy Lefkaje sẽ chụp chung cho chúng ta một tấm ảnh kỉ niệm, sẽ tha hồ quen nhau đó, Willi.
Thầy Lefkaje gương cao súng lệnh:
- Đoàng!
Tốp ba người của trường Gớt xuất phát đầu tiên giữa tiếng hoan hô cổ vũ của hai chục đứa khác. Ngược lại với sự phát biểu, Tarzan không hề mong đợi tốp dự thi của hắn sẽ ca khúc khải hoàn. Nếu hắn đạp một mình trên chiếc xe đua thì về đích là cái chắc. Nhưng có Tròn Vo trong tốp của mình thì khác nào bị ngáng chân. Thilo thì lười và chậm rề rề. Còn Flori thì không biết có qua nổi hai giờ đạp xe không. Flori đã mười sáu tuổi mà tướng tá cỡ đứa trẻ mười ba. Nhà nó càng giàu bao nhiêu thì nó lại càng “nổ” bấy nhiêu, đối với nó trên thế giới này, các ông hoàng bà chúa đều có họ hàng với nhà nó hết. Và một nửa tài sản của nước Đứa là thuộc về nhà nó. Còn rừng già bên Brazil tất nhiên cũng của họ hàng nhà nó rồi. Chưa kể một nửa số bò, ngựa, dê cừu ở bang Texas bên… Mĩ.
Thilo lại càng tệ hơn nữa. Lùn xủn, mặt đầy trứng cá lại không biết thân còn “quậy bạo”. Con mắt ti hí của nó thâm hiểm đến mức trong lớp bạn bè đặt cho nó biệt hiệu là “Thầy Dùi”. Nó “dùi” ai là người đó… dính chấu, nó đâm bị thóc, chọc bị gạo, mách lẻo và xúi bẩy cho thiên hạ gây gổ nhưng nó thì bình an vô sự. Chớ sao, đã là “thầy dùi” thì phải chai mặt cơ mà. Cái trò gian xảo “ném đá giấu tay” của Thilo đã bị Tứ quái ghét cay ghét đắng, ấy thế mà lúc phê bình thì thằng “thầy dùi” vẫn cứ nhơn nhơn.
Flori móc trong túi ra một bao thuốc. Nó cố tình châm điếu thuốc chọc tức thầy Lefkaje vừa ngoái đầu về hướng nó. Nó thở khói phèo phèo.
Tarzan cảm thấy ngứa mắt:
- Mày có dập điếu thuốc đi không, ai đời đi xe đạp mà còn hút thuốc bao giờ?
Flori tỉnh queo:
- Đừng ghen tức với tao, Tarzan. Thuốc lá loại này hết sẩy. Tao được bác tao gửi về từ đồn điền bên Mê-xi-cô đấy. Mày phải biết bác tao là lãnh chúa bên đó, cái đồn điền rộng mênh mông… Để đi được từ đầu đến cuối đồn điền, bác tao cần thay tới ba con ngựa lận.
Tarzan gật gù:
- Những nhà trồng thuốc lá nổi tiếng là hay đi lượn vòng tròn quanh đồn điền vì không nhận ra đường mà.
Mắt Flori lồi ra:
- Đùng có ghen tị, tao có họ hàng khắp toàn cầu. Toàn “Vip”. Mày biết “Vip” chớ, họ là những nhân vật quan trọng bậc nhất, các chính khách, các nhà công nghiệp, các vị quý tộc…
Máy Tính Điện Tử khó chịu:
- Tắt loa đi được rồi. Mày bớt “nổ” đi Flori. Còn không thì cho bài ca khác đi.
Flori quăng điếu thuốc xuống đất, giận dữ di di chân lên:
- Rồi có ngày băng Tứ quái của tụi bay sẽ mở mắt ra trước đởm lược phi thường của tao. Tao là dòng dõi thứ thiệt mà, tao dám làm chuyện tày trời. Hãy đợi đấy. Đến lúc tao cao đến 1 mét 90 thì mày sẽ biết đó, Tarzan ạ!
Tarzan lắc đầu ngao ngán trong khi bộ mặt đầy mụn trứng cá của Thilo sưng lên khoái trá. Thằng “thầy dùi” nheo mắt với Flori một lần nữa khiến nó… lên gân:
- Tao là… ngọc trong đá, hiểu chưa. Dòng máu quý tộc Geckenheim trong người tao nổi tiếng cái gì cũng dám làm.
Tarzan nhìn Gaby, lắc đầu chán ngán.
Đã đến giờ xuất phát.
Tiếng súng lệnh nổ vang. Mười một tên húi cua và ba cô bé kẹp tóc còn lại hò reo khi nhóm sáu người của Tarzan lên yên ngựa sắt. Con đường của chúng nhằm hướng bìa rừng, nơi ánh mặt trời buổi sáng lung linh giữa các vòm cây. Rõ ràng thầy Lefkaje đã chọn những con đường gian khổ, đầy ổ gà ổ trâu, nhưng ít ô-tô.
Không khí đượm mùi mùa thu lành lạnh. Công Chúa hít một hơi dài:
- Năm cây số nữa tới Leitzenbach. Rồi chúng ta sẽ biết phải làm gì sau đó.
Sáu đứa phóng xuyên rừng. Đội trường Gớt đã bốc hơi từ khuya, không còn cách chi để rượt kịp. Tarzan vừa cười với Gaby vừa nhìn một ông cụ ngồi hút tẩu trên chiếc ghế dài trước nhà. Ông già cỡ ngoài 80 tuổi nhưng chắc chắn còn khỏe hơn thằng Flori. Tarzan thắng xe lại khiến cả đám bắt chước theo.
Hắn gào ba lần vào tai ông cụ:
- Cụ có biết biệt danh của ông chủ tịch xã không ạ?
Cụ già gật gù:
- Phải, phải, ông chủ tịch xã đang ở trong phòng số 2 trong trụ sở. Bữa nay là thứ bảy mà.
Tarzan chào ông cụ và khoát tay vẫy cả đám phiêu lưu vào trung tâm xã.
Tại phòng số 2, ông chủ tịch đang chủ trì phiên họp gồm bảy, tám người. Hầu như mọi người lớn đều ngơ ngác khi thấy đám thiếu niên dừng xe đạp ngoài sân. Tarzan nhào vô trụ sở không một chút do dự. Hắn cười thật dễ… mến.
- Tụi cháu xin lỗi đã làm phiền mọi người. Nhưng số là tụi cháu có tham gia một cuộc thi trong đó câu hỏi số một là phải tìm cho ra biệt danh của ông chủ tịch. Vậy ông có biệt danh gì ạ, thưa ông?
- “Quốc lủi”. – Người đàn ông râu quai nón cười tươi.
- Sao vậy ạ?
- Cháu ngạc nhiên ư? “Quốc lủi” là rượu trắng có nồng độ cao đó cháu.
- Vậy thì xin mời các bác nâng cốc ạ!
Câu hỏi đầu tiên trong tờ chương trình coi như có đáp số. Hắn hài lòng nhìn Gaby ghi tên tìm được vào chỗ trống. Cô bé đọc câu thần chú thứ hai:
- Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là hỏi xem tu viện Melkbauren hiện có bao nhiêu nữ tu sĩ đang sống, ai chà…
Karl cười:
- Thầy Lefkaje đúng là tinh quái. Thầy đã cho tụi mình biết thêm bao điều mới lạ ở chính quê hương.
Tarzan lại tiếp tục dẫn đầu nhóm sáu người lên đường. Tu viện Melkbauren nằm trên một ngọn đồi thơ mộng.
Tròn Vo hi vọng:
- Các nữ tu sĩ toàn làm việc thiện. Mình sẽ được cho ăn không mất tiền, đúng không?
Tarzan dọa:
- Đừng làm họ mất cảm tình đó. Tụi mình chỉ cần biết số nữ tu sĩ thôi. Rõ chưa?
Tứ quái dừng xe lại trước cổng mà chưng hửng. Trời ạ, cảnh vật ở đây đâu có vẻ gì là một tu viện, nó từa tựa như một cái khách sạn với bãi đậu xe chưa tới 40 chiếc ô-tô.
Máy Tính Điện Tử bắt chuyện ngay với một cặp nam nữ ăn mặc mô-đen từ cổng bước ra.
- Thưa hai anh chị, có lẽ hai anh chị rành vùng này…
Người thanh niên mặc complê đẹp như một tài tử xi-nê xoa tay:
- Anh quá rành đi chứ. Chú em muốn hỏi gì?
- Dạ, em đang thắc mắc không biết trong tu viện kia có bao nhiêu nữ tu sĩ ạ?
- Ê, mày tính giỡn mặt anh hả?
Cô bạn gái của anh ta vội vàng đặt bàn tay lên cánh tay người tình. Cô ta cười khúc khích:
- Hồi xưa ở đây đúng là một tu viện Heino ạ. Nhưng các bà xơ đã rời chỗ này từ lâu rồi, họ tản mát đến các bịnh xá, nhà thương để làm phước đức. Tu viện hiện giờ là khách sạn MELKBAUREN với bếp ăn nổi tiếng ngon số một.
Ai nấy đều cười, trừ Heino.
Tròn Vo thất vọng:
- Vậy là hết hi vọng được ăn… của Chùa. Bây giờ ghi gì vào tờ giấy chớ?
- Số 0, – Gaby nói – “zê-rô” nữ tu sĩ.
*
Tới làng Fleckenheim, đám trẻ phải chịu một thử thách về lòng can đảm. Tụi nó có nhiệm vụ vô một cái quán tên là “Cây Xanh” lấy cho được một tấm bìa tròn lót li bia mà không được ăn uống hay trả tiền. Trên tấm bìa này lại phải có những nét gạch của bà phục vụ nhằm đánh dấu khách đã uống bao nhiêu li.
Tarzan nói khi cả đám dừng xe trước quán Cây Xanh.
- Ai xung phong?
Gaby ngó vô cửa sổ:
- Có khi bạn phải thân hành đi đấy. Mình vừa thấy bà phục vụ, bà ta nặng ít nhất một tạ, đủ sức đánh gục bất cứ vị khách uống chạc nào.
Thilo khều tay Flori:
- Đó là việc dành cho những kẻ có sức mạnh.
Flori moi trong cái bao nhăn nhúm ra một điếu thuốc:
- Việc dễ thôi mà. Cần gì đến tao phải nhúng tay.
Tròn Vo hăng lên:
- Vậy thì để tao.
Thằng mập hất hàm xong là xồng xộc vô quán khiến Tarzan hoảng hồn:
- Ê, mày không được lợi dụng tình thế đó để mua sô-cô-la đâu nhé. Trả tiền là… phạm luật chơi.
- Không thèm đâu đại ca.
Tròn Vo cười cực kì… vô tư rồi ngoáy mông đi thẳng. Khổ cho thằng mập, cái ống quần của nó quá dài nên vừa bước qua ngưỡng cửa là… chân nọ giẫm lên chân kia và…
- Trời đất!
Phước ba đời cho Kloesen, tấm thân hộ pháp của bà phục vụ đã kịp đỡ trước khi nó chúi đầu xuống đất.
- Xin lỗi bà.
Bà phục vụ trợn tròn con mắt nhìn Tròn Vo khi nó cúi xuống xắn lại cái ống quần tai hại.
- Mới nốc bia vào hả?
- Đâu có. Cháu không bao giờ uống bia rượu ạ.
- Vậy cậu muốn uống gì?
Tròn Vo còn lâu mới quan tâm đến sự săn sóc của người đàn bà tốt bụng, mắt nó không ngừng láo liên ngó những tấm bìa nằm tênh hênh trên những cái bàn trống chung quanh. Quỷ sứ thật, chẳng có tấm bìa nào có một nét viết gạch cả. Ơ, chẳng lẽ bà phục vụ bự con ở đây “siêu” đến mức thuộc lòng tửu lượng của từng vị khách sao.
- Cháu muốn nhờ bà một việc thôi ạ. Chả là chúng cháu có đánh cuộc với nhau xem một vị khách uống được bao nhiêu bia. Vậy bà làm ơn gạch cho cháu mấy gạch vào đây được không ạ?
Bà béo cười, chiều lòng Tròn Vo. Bà gạch một lúc mười hai vạch lên tấm bìa tròn. Tròn Vo sáng rỡ mặt mày:
- Đa tạ bà, chúc bà một ngày cuối tuần vui vẻ ạ.
Tròn Vo sung sướng chạy ùa ra cửa vung vẩy mảnh bìa chiến thắng. Gaby đón lấy, cho vào túi xắc:
- Quần bạn mặc nguy hiểm quá, Willi.
Tròn Vo tỉnh bơ:
- À, chỉ dài thôi. Mình còn lớn mà. Nếu không, mình sẽ tặng nó cho Flori. Cậu ta sẽ cao đến 1 mét 90 đó.
Tarzan giục:
- Nhanh lên, chúng ta phải tới mọi cửa hiệu thực phẩm trong làng, đếm xem trong các quầy có bao nhiêu lọ dưa chuột. Chậm chân là tốp thứ ba đuổi kịp như chơi.
Cả đám lại lên đường. Lần này cũng tương tư như ở… tu viện. Trong ba cửa hiệu không có một lọ dưa chuột nào, đúng là thầy Lefkaje đã điều nghiên rất kĩ. Ông liên tục làm “hớ” tụi nhỏ.
Gaby cười, ghi vào tờ giấy:
- Lại “zê-rô” lọ.
Cô bé nói:
- Chỉ còn một mục tiêu cuối cùng. Tụi mình phải đến HẦM GHÊ RỢN đánh dấu lên tấm cửa sắt rồi đạp tiếp về phía Tây.
Thilo hỏi:
- HẦM GHÊ RỢN ở đâu?
Tarzan nhíu mày:
- Đó là căm hầm bê-tông còn sót lại thứ Thế chiến thứ hai. Nó nằm gần cây dẻ bị sét đánh trong rừng Chim Kền Kền. Sự ghê rợn của nó là do bộ xương người.
Flori nghển cổ nghe nhưng Tròn Vo thì nghe tai đực tai cái. Nó bô bô:
- Tao cũng có một bộ xương trong người mà chẳng thấy mình “ghê rợn” chút nào.
- Im đi mập. Tao nghe thiên hạ kể thế này, căn hầm bị bỏ quên suốt hai năm. Sau đó, có mấy thằng nhóc tò mò chui vô rừng gỡ cái then cửa bên ngoài căn hầm ra. Tụi nó gần xỉu khi thấy hai bộ xương người dựa vào thành hầm. Trên một cái sọ vẫn còn nguyên chiếc nón sắt, cả hai xác đều đã nát rữa nhưng chỉ nhìn qua phần còn lại của bộ quân phục, người ta đã hiểu đó là hai người lính Đức.
- Hả?
- Họ đã chết đói vì cái then bên ngoài bị sập xuống. Còn vì sao cái then cửa sập xuống thì chỉ có trời biết. Thiên hạ cho rằng hai người lính bất hạnh kia đã trở thành bóng ma đêm đêm lượn lờ quanh căn hầm. Tao có biết một tên học sinh cấp ba từng đạp xe qua đấy ban đêm đã nghe rõ mồn một tiếng gươm khua và gót giày nhà binh nện cồm cộp. Nhưng tao dám ngờ đó là chuyện bịa lắm. Hai người lính già làm gì có kiếm kiếc gì.
Thilo rùng mình:
- Ớn quá.
Flori tò mò:
- Tụi mình kiểm tra cái hầm chớ?
- Nếu mày không quá nhát thì… ô-kê, bởi dù sa nhóm chúng ta cũng phải viết phấn lên cửa hầm để làm bằng chứng với giám khảo.
Tarzan nhấn pê-đan hướng dẫn mọi người vào con đường rừng. Căn hầm nằm sau các bụi cây, nhô lên khỏi mặt đất chừng mét rưỡi. Rêu phủ như nhung xanh. Hắn nhảy xuống xe, đến trước cửa hầm.
- Ái chà, nhóm trường Gớt cũng đã đến mục tiêu này rồi. Tụi nó bỏ lại ba cái tên tắt R.S, T.N và C.W cùng với viên phấn trắng.
Tarzan còn chần chừ chưa biết sẽ làm gì thì thằng “Vip” con Flori đã luồng qua hắn chui tọt vô trong hầm. Trời ạ, cái thằng này nổi máu anh hùng cỡ đó sao?
Coi, Flori chui ra đắc thắng. Nó hất hàm:
- Bộ không ai dám bắt chước tao được à?
Thilo xem xét cánh cửa. Đoạn cố hết sức đóng lại. Nó cài then cửa.
- Và tới nửa đêm, những con ma sẽ tới, bước đều và… - Karl đang cười nói, đột nhiên im bặt.
Tất cả cùng giật thót người.
Tròn Vo suýt ngã từ trên xe xuống vì khiếp hãi.
Tarzan nghển đầu nghe.
Đó, cái âm thanh rền rĩ, nửa kêu rên, nửa thở gấp, vọng lại từ phía bên kia hầm. Trong các bụi cây.
Gaby thì thào:
- Cááái gì vậy?
- Dù thế nào cũng không phải là ma. Để mình xem.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng lấp lánh, Tarzan dựa lưng vào một gốc cây. Một tay giữ chiếc xe đạp đua. Tay kia quàng vai Công Chúa. Ngả mái tóc vàng óng vào vai Tarzan, Gaby thì thầm:
- Cuộc thi tuyệt đấy. Chỉ đáng tiếc là trong tốp trường mình có mặt hai thằng Thilo và Flori. Hai thằng mặt mũi thấy ghét.
- Ừ… ừm, biết sao được, tụi nó cũng là học sinh nội trú mà. Phải chi chúng bớt huênh hoang cũng đỡ.
- Không dám đâu, bản chất của Thilo và Flori không bao giờ thay đổi. Hiện tượng xấu có thể sửa chữa được nhưng bản chất thì…
Trong khi đó thầy Lefkaje của trường Humboldt đang hồn nhiên phân phát các chương trình in sẵn cho từng nhóm tham dự. Thầy đến gần Tarzan và Gaby, nở một nụ cười hữu nghị:
- Các em gồm mấy người, Tarzan?
- Thưa thầy, sáu người gồm Gaby, Karl, Kloesen, Flori, Thilo và em.
- Nội dung cuộc thi của các em đây.
Gaby đưa tay nhận tờ chương trình của thầy Lefkaje. Hai má cô bé ửng đỏ.
- Trò chơi thú vị thật, thưa thầy.
- Ừ, như các em đã biết. Chúng ta có năm trường tham dự thi với năm phái đoàn hùng hậu. Mỗi phái đoàn khởi hành cách nhau mười phút, ai về đến đích trước và hoàn tất những nhiệm vụ dọc đường sẽ coi như thắng lợi. Trường các em “đề-pa” đợt nhì. Trường Gớt sẽ mở màn.
- Thưa thầy, rõ ạ!
Tarzan liếc sơ qua đồng đội. Karl Máy Tính thì ngồi bệt dưới cỏ lau mắt kiếng, Tròn Vo thì vốc từng nắm kẹo sô-cô-la bỏ vào mồm để nạp năng lượng, riêng hai thằng mà Gaby “thấy ghét” có tên là Flori và Thilo thì mải xem xét, chỉnh lại hai con ngựa sắt.
Tarzan vẫy chúng lại gần, hắn nói:
- Có lẽ thuở ấu thơ ai trong chúng ta cũng trải qua trò chơi này một lần. Chúng ta và các trường bạn cùng chạy một lộ trình giống nhau nhưng với những nhiệm vụ khác nhau. Trong tờ chương trình mà thầy Lefkaje phát cho nhóm chúng ta, đã có ghi rõ những việc cụ thể, chúng ta phải linh hoạt cực kì mới hi vọng về đích với thời gian ngắn nhất.
Gaby đọc to tờ nội dung thi:
- Sau khi xuất phát, chúng ta sẽ đạp theo đường quốc lộ đến Leitzenbach rồi ngừng lại ở một cái xã để tìm biệt danh của ông chủ tịch xã đầu tiên. Khi tìm được, chúng ta sẽ ghi vô chỗ trống trong tờ giấy, rồi đi tiếp để chuẩn bị giải đáp câu hỏi thứ hai. Các bạn nắm vững vấn đề rồi chớ?
Đám con trai gật đầu lia lịa, trừ Tròn Vo. Thằng mập phồng má:
- Tưởng đến đây để làm quen nhau, ai dè cắm đầu cắm cổ chạy chẳng “ngoại giao” được với một bạn mới nào cả.
Tarzan giảng giải:
- Nhưng sau khi kết thúc cuộc thi, thầy Lefkaje sẽ chụp chung cho chúng ta một tấm ảnh kỉ niệm, sẽ tha hồ quen nhau đó, Willi.
Thầy Lefkaje gương cao súng lệnh:
- Đoàng!
Tốp ba người của trường Gớt xuất phát đầu tiên giữa tiếng hoan hô cổ vũ của hai chục đứa khác. Ngược lại với sự phát biểu, Tarzan không hề mong đợi tốp dự thi của hắn sẽ ca khúc khải hoàn. Nếu hắn đạp một mình trên chiếc xe đua thì về đích là cái chắc. Nhưng có Tròn Vo trong tốp của mình thì khác nào bị ngáng chân. Thilo thì lười và chậm rề rề. Còn Flori thì không biết có qua nổi hai giờ đạp xe không. Flori đã mười sáu tuổi mà tướng tá cỡ đứa trẻ mười ba. Nhà nó càng giàu bao nhiêu thì nó lại càng “nổ” bấy nhiêu, đối với nó trên thế giới này, các ông hoàng bà chúa đều có họ hàng với nhà nó hết. Và một nửa tài sản của nước Đứa là thuộc về nhà nó. Còn rừng già bên Brazil tất nhiên cũng của họ hàng nhà nó rồi. Chưa kể một nửa số bò, ngựa, dê cừu ở bang Texas bên… Mĩ.
Thilo lại càng tệ hơn nữa. Lùn xủn, mặt đầy trứng cá lại không biết thân còn “quậy bạo”. Con mắt ti hí của nó thâm hiểm đến mức trong lớp bạn bè đặt cho nó biệt hiệu là “Thầy Dùi”. Nó “dùi” ai là người đó… dính chấu, nó đâm bị thóc, chọc bị gạo, mách lẻo và xúi bẩy cho thiên hạ gây gổ nhưng nó thì bình an vô sự. Chớ sao, đã là “thầy dùi” thì phải chai mặt cơ mà. Cái trò gian xảo “ném đá giấu tay” của Thilo đã bị Tứ quái ghét cay ghét đắng, ấy thế mà lúc phê bình thì thằng “thầy dùi” vẫn cứ nhơn nhơn.
Flori móc trong túi ra một bao thuốc. Nó cố tình châm điếu thuốc chọc tức thầy Lefkaje vừa ngoái đầu về hướng nó. Nó thở khói phèo phèo.
Tarzan cảm thấy ngứa mắt:
- Mày có dập điếu thuốc đi không, ai đời đi xe đạp mà còn hút thuốc bao giờ?
Flori tỉnh queo:
- Đừng ghen tức với tao, Tarzan. Thuốc lá loại này hết sẩy. Tao được bác tao gửi về từ đồn điền bên Mê-xi-cô đấy. Mày phải biết bác tao là lãnh chúa bên đó, cái đồn điền rộng mênh mông… Để đi được từ đầu đến cuối đồn điền, bác tao cần thay tới ba con ngựa lận.
Tarzan gật gù:
- Những nhà trồng thuốc lá nổi tiếng là hay đi lượn vòng tròn quanh đồn điền vì không nhận ra đường mà.
Mắt Flori lồi ra:
- Đùng có ghen tị, tao có họ hàng khắp toàn cầu. Toàn “Vip”. Mày biết “Vip” chớ, họ là những nhân vật quan trọng bậc nhất, các chính khách, các nhà công nghiệp, các vị quý tộc…
Máy Tính Điện Tử khó chịu:
- Tắt loa đi được rồi. Mày bớt “nổ” đi Flori. Còn không thì cho bài ca khác đi.
Flori quăng điếu thuốc xuống đất, giận dữ di di chân lên:
- Rồi có ngày băng Tứ quái của tụi bay sẽ mở mắt ra trước đởm lược phi thường của tao. Tao là dòng dõi thứ thiệt mà, tao dám làm chuyện tày trời. Hãy đợi đấy. Đến lúc tao cao đến 1 mét 90 thì mày sẽ biết đó, Tarzan ạ!
Tarzan lắc đầu ngao ngán trong khi bộ mặt đầy mụn trứng cá của Thilo sưng lên khoái trá. Thằng “thầy dùi” nheo mắt với Flori một lần nữa khiến nó… lên gân:
- Tao là… ngọc trong đá, hiểu chưa. Dòng máu quý tộc Geckenheim trong người tao nổi tiếng cái gì cũng dám làm.
Tarzan nhìn Gaby, lắc đầu chán ngán.
Đã đến giờ xuất phát.
Tiếng súng lệnh nổ vang. Mười một tên húi cua và ba cô bé kẹp tóc còn lại hò reo khi nhóm sáu người của Tarzan lên yên ngựa sắt. Con đường của chúng nhằm hướng bìa rừng, nơi ánh mặt trời buổi sáng lung linh giữa các vòm cây. Rõ ràng thầy Lefkaje đã chọn những con đường gian khổ, đầy ổ gà ổ trâu, nhưng ít ô-tô.
Không khí đượm mùi mùa thu lành lạnh. Công Chúa hít một hơi dài:
- Năm cây số nữa tới Leitzenbach. Rồi chúng ta sẽ biết phải làm gì sau đó.
Sáu đứa phóng xuyên rừng. Đội trường Gớt đã bốc hơi từ khuya, không còn cách chi để rượt kịp. Tarzan vừa cười với Gaby vừa nhìn một ông cụ ngồi hút tẩu trên chiếc ghế dài trước nhà. Ông già cỡ ngoài 80 tuổi nhưng chắc chắn còn khỏe hơn thằng Flori. Tarzan thắng xe lại khiến cả đám bắt chước theo.
Hắn gào ba lần vào tai ông cụ:
- Cụ có biết biệt danh của ông chủ tịch xã không ạ?
Cụ già gật gù:
- Phải, phải, ông chủ tịch xã đang ở trong phòng số 2 trong trụ sở. Bữa nay là thứ bảy mà.
Tarzan chào ông cụ và khoát tay vẫy cả đám phiêu lưu vào trung tâm xã.
Tại phòng số 2, ông chủ tịch đang chủ trì phiên họp gồm bảy, tám người. Hầu như mọi người lớn đều ngơ ngác khi thấy đám thiếu niên dừng xe đạp ngoài sân. Tarzan nhào vô trụ sở không một chút do dự. Hắn cười thật dễ… mến.
- Tụi cháu xin lỗi đã làm phiền mọi người. Nhưng số là tụi cháu có tham gia một cuộc thi trong đó câu hỏi số một là phải tìm cho ra biệt danh của ông chủ tịch. Vậy ông có biệt danh gì ạ, thưa ông?
- “Quốc lủi”. – Người đàn ông râu quai nón cười tươi.
- Sao vậy ạ?
- Cháu ngạc nhiên ư? “Quốc lủi” là rượu trắng có nồng độ cao đó cháu.
- Vậy thì xin mời các bác nâng cốc ạ!
Câu hỏi đầu tiên trong tờ chương trình coi như có đáp số. Hắn hài lòng nhìn Gaby ghi tên tìm được vào chỗ trống. Cô bé đọc câu thần chú thứ hai:
- Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là hỏi xem tu viện Melkbauren hiện có bao nhiêu nữ tu sĩ đang sống, ai chà…
Karl cười:
- Thầy Lefkaje đúng là tinh quái. Thầy đã cho tụi mình biết thêm bao điều mới lạ ở chính quê hương.
Tarzan lại tiếp tục dẫn đầu nhóm sáu người lên đường. Tu viện Melkbauren nằm trên một ngọn đồi thơ mộng.
Tròn Vo hi vọng:
- Các nữ tu sĩ toàn làm việc thiện. Mình sẽ được cho ăn không mất tiền, đúng không?
Tarzan dọa:
- Đừng làm họ mất cảm tình đó. Tụi mình chỉ cần biết số nữ tu sĩ thôi. Rõ chưa?
Tứ quái dừng xe lại trước cổng mà chưng hửng. Trời ạ, cảnh vật ở đây đâu có vẻ gì là một tu viện, nó từa tựa như một cái khách sạn với bãi đậu xe chưa tới 40 chiếc ô-tô.
Máy Tính Điện Tử bắt chuyện ngay với một cặp nam nữ ăn mặc mô-đen từ cổng bước ra.
- Thưa hai anh chị, có lẽ hai anh chị rành vùng này…
Người thanh niên mặc complê đẹp như một tài tử xi-nê xoa tay:
- Anh quá rành đi chứ. Chú em muốn hỏi gì?
- Dạ, em đang thắc mắc không biết trong tu viện kia có bao nhiêu nữ tu sĩ ạ?
- Ê, mày tính giỡn mặt anh hả?
Cô bạn gái của anh ta vội vàng đặt bàn tay lên cánh tay người tình. Cô ta cười khúc khích:
- Hồi xưa ở đây đúng là một tu viện Heino ạ. Nhưng các bà xơ đã rời chỗ này từ lâu rồi, họ tản mát đến các bịnh xá, nhà thương để làm phước đức. Tu viện hiện giờ là khách sạn MELKBAUREN với bếp ăn nổi tiếng ngon số một.
Ai nấy đều cười, trừ Heino.
Tròn Vo thất vọng:
- Vậy là hết hi vọng được ăn… của Chùa. Bây giờ ghi gì vào tờ giấy chớ?
- Số 0, – Gaby nói – “zê-rô” nữ tu sĩ.
*
Tới làng Fleckenheim, đám trẻ phải chịu một thử thách về lòng can đảm. Tụi nó có nhiệm vụ vô một cái quán tên là “Cây Xanh” lấy cho được một tấm bìa tròn lót li bia mà không được ăn uống hay trả tiền. Trên tấm bìa này lại phải có những nét gạch của bà phục vụ nhằm đánh dấu khách đã uống bao nhiêu li.
Tarzan nói khi cả đám dừng xe trước quán Cây Xanh.
- Ai xung phong?
Gaby ngó vô cửa sổ:
- Có khi bạn phải thân hành đi đấy. Mình vừa thấy bà phục vụ, bà ta nặng ít nhất một tạ, đủ sức đánh gục bất cứ vị khách uống chạc nào.
Thilo khều tay Flori:
- Đó là việc dành cho những kẻ có sức mạnh.
Flori moi trong cái bao nhăn nhúm ra một điếu thuốc:
- Việc dễ thôi mà. Cần gì đến tao phải nhúng tay.
Tròn Vo hăng lên:
- Vậy thì để tao.
Thằng mập hất hàm xong là xồng xộc vô quán khiến Tarzan hoảng hồn:
- Ê, mày không được lợi dụng tình thế đó để mua sô-cô-la đâu nhé. Trả tiền là… phạm luật chơi.
- Không thèm đâu đại ca.
Tròn Vo cười cực kì… vô tư rồi ngoáy mông đi thẳng. Khổ cho thằng mập, cái ống quần của nó quá dài nên vừa bước qua ngưỡng cửa là… chân nọ giẫm lên chân kia và…
- Trời đất!
Phước ba đời cho Kloesen, tấm thân hộ pháp của bà phục vụ đã kịp đỡ trước khi nó chúi đầu xuống đất.
- Xin lỗi bà.
Bà phục vụ trợn tròn con mắt nhìn Tròn Vo khi nó cúi xuống xắn lại cái ống quần tai hại.
- Mới nốc bia vào hả?
- Đâu có. Cháu không bao giờ uống bia rượu ạ.
- Vậy cậu muốn uống gì?
Tròn Vo còn lâu mới quan tâm đến sự săn sóc của người đàn bà tốt bụng, mắt nó không ngừng láo liên ngó những tấm bìa nằm tênh hênh trên những cái bàn trống chung quanh. Quỷ sứ thật, chẳng có tấm bìa nào có một nét viết gạch cả. Ơ, chẳng lẽ bà phục vụ bự con ở đây “siêu” đến mức thuộc lòng tửu lượng của từng vị khách sao.
- Cháu muốn nhờ bà một việc thôi ạ. Chả là chúng cháu có đánh cuộc với nhau xem một vị khách uống được bao nhiêu bia. Vậy bà làm ơn gạch cho cháu mấy gạch vào đây được không ạ?
Bà béo cười, chiều lòng Tròn Vo. Bà gạch một lúc mười hai vạch lên tấm bìa tròn. Tròn Vo sáng rỡ mặt mày:
- Đa tạ bà, chúc bà một ngày cuối tuần vui vẻ ạ.
Tròn Vo sung sướng chạy ùa ra cửa vung vẩy mảnh bìa chiến thắng. Gaby đón lấy, cho vào túi xắc:
- Quần bạn mặc nguy hiểm quá, Willi.
Tròn Vo tỉnh bơ:
- À, chỉ dài thôi. Mình còn lớn mà. Nếu không, mình sẽ tặng nó cho Flori. Cậu ta sẽ cao đến 1 mét 90 đó.
Tarzan giục:
- Nhanh lên, chúng ta phải tới mọi cửa hiệu thực phẩm trong làng, đếm xem trong các quầy có bao nhiêu lọ dưa chuột. Chậm chân là tốp thứ ba đuổi kịp như chơi.
Cả đám lại lên đường. Lần này cũng tương tư như ở… tu viện. Trong ba cửa hiệu không có một lọ dưa chuột nào, đúng là thầy Lefkaje đã điều nghiên rất kĩ. Ông liên tục làm “hớ” tụi nhỏ.
Gaby cười, ghi vào tờ giấy:
- Lại “zê-rô” lọ.
Cô bé nói:
- Chỉ còn một mục tiêu cuối cùng. Tụi mình phải đến HẦM GHÊ RỢN đánh dấu lên tấm cửa sắt rồi đạp tiếp về phía Tây.
Thilo hỏi:
- HẦM GHÊ RỢN ở đâu?
Tarzan nhíu mày:
- Đó là căm hầm bê-tông còn sót lại thứ Thế chiến thứ hai. Nó nằm gần cây dẻ bị sét đánh trong rừng Chim Kền Kền. Sự ghê rợn của nó là do bộ xương người.
Flori nghển cổ nghe nhưng Tròn Vo thì nghe tai đực tai cái. Nó bô bô:
- Tao cũng có một bộ xương trong người mà chẳng thấy mình “ghê rợn” chút nào.
- Im đi mập. Tao nghe thiên hạ kể thế này, căn hầm bị bỏ quên suốt hai năm. Sau đó, có mấy thằng nhóc tò mò chui vô rừng gỡ cái then cửa bên ngoài căn hầm ra. Tụi nó gần xỉu khi thấy hai bộ xương người dựa vào thành hầm. Trên một cái sọ vẫn còn nguyên chiếc nón sắt, cả hai xác đều đã nát rữa nhưng chỉ nhìn qua phần còn lại của bộ quân phục, người ta đã hiểu đó là hai người lính Đức.
- Hả?
- Họ đã chết đói vì cái then bên ngoài bị sập xuống. Còn vì sao cái then cửa sập xuống thì chỉ có trời biết. Thiên hạ cho rằng hai người lính bất hạnh kia đã trở thành bóng ma đêm đêm lượn lờ quanh căn hầm. Tao có biết một tên học sinh cấp ba từng đạp xe qua đấy ban đêm đã nghe rõ mồn một tiếng gươm khua và gót giày nhà binh nện cồm cộp. Nhưng tao dám ngờ đó là chuyện bịa lắm. Hai người lính già làm gì có kiếm kiếc gì.
Thilo rùng mình:
- Ớn quá.
Flori tò mò:
- Tụi mình kiểm tra cái hầm chớ?
- Nếu mày không quá nhát thì… ô-kê, bởi dù sa nhóm chúng ta cũng phải viết phấn lên cửa hầm để làm bằng chứng với giám khảo.
Tarzan nhấn pê-đan hướng dẫn mọi người vào con đường rừng. Căn hầm nằm sau các bụi cây, nhô lên khỏi mặt đất chừng mét rưỡi. Rêu phủ như nhung xanh. Hắn nhảy xuống xe, đến trước cửa hầm.
- Ái chà, nhóm trường Gớt cũng đã đến mục tiêu này rồi. Tụi nó bỏ lại ba cái tên tắt R.S, T.N và C.W cùng với viên phấn trắng.
Tarzan còn chần chừ chưa biết sẽ làm gì thì thằng “Vip” con Flori đã luồng qua hắn chui tọt vô trong hầm. Trời ạ, cái thằng này nổi máu anh hùng cỡ đó sao?
Coi, Flori chui ra đắc thắng. Nó hất hàm:
- Bộ không ai dám bắt chước tao được à?
Thilo xem xét cánh cửa. Đoạn cố hết sức đóng lại. Nó cài then cửa.
- Và tới nửa đêm, những con ma sẽ tới, bước đều và… - Karl đang cười nói, đột nhiên im bặt.
Tất cả cùng giật thót người.
Tròn Vo suýt ngã từ trên xe xuống vì khiếp hãi.
Tarzan nghển đầu nghe.
Đó, cái âm thanh rền rĩ, nửa kêu rên, nửa thở gấp, vọng lại từ phía bên kia hầm. Trong các bụi cây.
Gaby thì thào:
- Cááái gì vậy?
- Dù thế nào cũng không phải là ma. Để mình xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất