Quyển 28 Chương 4: PHI VỤ ĐÚP
Sau khi chia tay Công Chúa và Máy Tính Điện Tử, hai quái bon một mạch về trường nội trú. Tròn Vo đạp xe trước cả Tarzan. Chớ sao, sắp đến bữa ăn tối rồi mà. Hai chân của nó như được tra dầu, lắp mô-tơ vậy.
Tại tiền sảnh, thằng Thilo đã đợi sẵn. Nó thông báo:
- Bọn trường Gớt về nhất. Flori và tao về thứ ba. Nhưng thiếu tụi mày, thầy Lefkaje cho rằng tụi mình vi phạm luật. Chúng tao thanh minh, kể chuyện con chó. Thầy hiểu ra và khen đó là việc làm tốt.
Hai quái kéo về phòng. Tròn Vo vội lót dạ vài phong sô-cô-la. Tarzan cởi giày, áo len, cũng ngả lưng xuống giường vì chưa đến giờ ăn.
Có tiếng chân bước vang lên ngoài hành lang.
Cánh cửa phòng bật mở.
Thầy giáo Scheiblich thình thịch bước vào. Không chào, không giải thích, ông ta chỉ ngón tay trỏ vàng khè khói thuốc vào Tròn Vo:
- Mở tủ của em ra, Willi!
Tròn Vo nheo mắt, đứng dậy. Nó ngó ông thầy giám thị nhỏ thó, đầu hói, đeo cặp kính cận, ngày thường thì dễ chịu nhưng hôm nào có phiên trực thì lại cấm cảu lạ kì.
- Thưa thầy, em định sau bữa ăn sẽ dọn tủ đó ạ.
- Mở tủ ra. Tôi không quan tâm đến sự lộn xộn trong tủ của em.
Tarzan ngồi dậy, bắt tréo chân. Có chuyện gì rắc rối đây?
Thằng mập nhún vai mở toang hai cánh tủ cá nhân. Nó đứng sang một bên, vẻ mặt như chờ được khen.
- Thưa thầy, chả là hôm qua em bị ngã vô tủ nên trong tủ có lộn xộn chút xíu. Nhưung đây là sự vô trật tự đầy tính sáng tạo đó ạ.
Scheiblich liếc vào chết điếng:
- Quả là mọi thứ lộn tùng phèo cả. Nhưng vấn đề không phải chuyện đó. Em để bánh bích-quy ở đâu?
- Bánh… gì ạ? – Tròn Vo ngơ ngác.
Scheiblich nhấc mớ quần áo lên. Dưới đó giỏi lắm chỉ để được một bao diêm chứ làm sao giấu nổi được một thùng bánh năm cân.
- Năm thùng bánh để trong kho cạnh nhà bếp bị mất trộm chiều nay. Thủ phạm chỉ có thể là kẻ tự nguyện tham gia giúp việc trong bếp thôi.
- Thầy nghi ngờ cho Willi ư? – Tarzan hỏi.
- Không ai háu ăn như cậu ta. Tôi luôn luôn tin rằng 50 thùng bánh cậu ta vẫn có thể ăn hết.
- Willi không bao giờ ăn cắp! Bạn ấy thích ăn. Nhưng không phải vì thế mà thành kẻ cắp! Em xin bảo đảm tư cách cho bạn em. Bạn em thà chịu cắn lưỡi mình chứ không chịu kết án người khác một cách bất công, hồ đồ và vô căn cứ như vậy.
Scheiblich dặng hắng. Ông ta vỡ lẽ rằng mình đã sai lầm, xử sự không ra một thầy giáo có học thức, bèn lảng chuyện:
- Nghĩa là không phải em hả Willi?
- Thứ nhất: không phải! Thứ hai: em chỉ nghiện sô-cô-la thôi – mà đó hẳn không phải là bích-quy tẩm sô-cô-la.
Quỷ tha ma bắt mày đi, Willi! – Tarzan thầm rủa. Bích-quy tẩm sô-cô-la! Dễ thường nếu là loại ấy thì mày đã ăn cắp rồi chắc! Willi ơi là Willi!
Scheiblich lẩm bẩm một cách lúng túng:
- Thế mà tôi cứ tưởng… này Tarzan, em có nghi ai không?
- Không! – Ánh mắt Tarzan lạnh như băng.
Thầy giám thị xuôi vai bỏ đi, không được vẻ vang cho lắm.
Tới giờ ăn, hai quái vừa kéo xuống phòng ăn đã chạm trán thầy Scheiblich trước cửa. Tròn Vo toét miệng cười bao dung, cu cậu không giận ai lâu bao giờ. Thầy Scheiblich nắm tay Tarzan cười làm hòa:
- Em có điện thoại đó, Peter. Tôi đã nối vô máy phụ rồi. Bạn gái em gọi.
- Cảm ơn thầy.
Tới phòng điện thoại, Tarzan nhấc máy:
- Mình đây, Công Chúa.
- Đại ca ơi, ông Haudegan phôn tới nhà mình muốn gặp bạn. Ông cụ mới bị tống tiền. Hình như vẫn thằng Mồm Loa ấy. Nó đã đánh ông, đá ông…
Cô bé thuật chuyện xong liền kết luận:
- Ơn Chúa, ông cụ không bị thương. Ông nhất định làm nhân chứng vụ án này nếu tụi mình kết thúc cuộc điều tra. Xem ra ông Haudegan chẳng ngán thằng súc sinh đó chút nào. Ngày mai chúng ta sẽ ghé thăm ông ấy nha.
- Nhất trí. Mấy giờ nào?
- Cỡ 9 giờ 30 phút sáng mai.
*
Ngay đêm hôm ấy, một biến cố xảy ra làm chấn động dư luận kí túc xá. Tròn Vo vừa mới kéo mền che kín cằm thì thầy Scheiblich đã xộc vào. Nó la lên:
- Em không có lấy bánh bích-quy…
Mặt thầy tái mét:
- Không. Không liên quan gì đến bánh ngọt. Các em có thấy Flori ở đâu không?
Tarzan ngồi dậy:
- Không, thưa thầy. Có chuyện gì thế ạ?
- Florian von Geckenheim tự nhiên mất tăm, tìm khắp nơi đều chẳng thấy. Cậu Thili bạn cậu ấy đã báo với tôi như vậy.
- Nhất định Flori chỉ ở đâu đó trong nhà này thôi. – Tarzan nói.
- Xe đạp cũng biến như người. Sáng nay các em đã cùng dự cuộc thi vui với Flori. Các em không biết cậu ta có thể ở đâu ư?
- Chúng em chia tay nhau từ trưa ạ.
Thầy Scheiblich tuyệt vọng chạy ra ngoài. Phía ngoài hành lang, đám học trò túm tụm nhau xì xầm chẳng đứa nào chịu ngủ.
Thêobald bàn một cách thích thú:
- Thế nào bọn bắt cóc cũng đòi dòng họ Geckenhiem ba triệu mark tiền chuộc. Dân quý tộc mà.
Thằng Otto gạt phăng:
- Tao e nói bị tai nạn rủi ro.
Riêng Thilo không nói năng gì.
Thái độ hờ hững của nó còn lâu mới thoát khỏi cặp mắt thám tử của hai quái. Tròn Vo thì thầm với Tarzan:
- Hình như Thilo chẳng đếm xỉa gì đến số phận của bạn nó. Thật nhẫn tâm.
Tarzan khen:
- Mày tinh đó, Kloesen.
Mãi tới nửa đêm, sự yên tĩnh mới trở lại.
*
Vầng trăng tháng mười nhợt nhạt nhô khỏi các ngọn cây khi ông Haudegan dắt con Bimbo vào công viên. Sương mù xuống nhiều. Đêm lạnh.
Con Bimbo theo thói quen chạy trước, bốn chân ngắn ngủn, cái đuôi ngoe nguẩy coi thật ngộ nghĩnh. Như thường lệ ông Haudegan chống gậy bước rảo theo con chó, chỉ có điều cơn đau lâu lâu lại nhói lên bên mạng sườn.
Cứ thế, chó trước, chủ sau đi trên con đường sỏi. Cả hai thầy tớ đều không ngờ được hai thằng Mồm Loa và Sát Mèo núp trong bóng tối chuyển động theo lặng lẽ như những cái bóng ngay gần đó.
Hai thằng khốn kiếp đang tiến tới thực hiện ý đồ của chúng.
Con Bimbo sửng sốt sủa lên khi bất ngờ chạm trán một bóng đen đồ sộ vừa chồm khỏi bụi cây. Trời ạ, thằng Sát Mèo chớ ai, chính là thằng ác ôn từng xé xác một con mèo. Trong chớp mắt, gã đã chụp dính vòng cổ của con vật.
- Ê, anh kia…
Ông Haudegan vừa kêu lên vừa chống gậy sấn đến. Một bàn tay nặng trịch đập mạnh xuống vai ông.
- Sao, lão khọm! Đứng dậy được rồi à?
Mồm Loa phả hơi rượu nồng nặc vào mặt ông.
- Mày, mày dám… - Ông già lắp bắp.
Chuyện xảy ra quá đột ngột đối với ông. Hôm nay với ông đã quá lắm tai họa. Dù tuổi cao, nhiều từng trải, ông vẫn không biết rằng những điều đê tiện có thể kéo dài như chuỗi dây xích vô tận như thế này.
Mồm Loa nhăn nhở:
- Phải, tôi đây. Cái gì mà tôi lại chẳng dám hả lão khọm già? Lão sẽ không lừa chúng tôi được lần thứ hai đâu, khôn hồn thì giao 1.000 mark ra đây bằng không thì con cầy ghẻ sẽ hồn lìa khỏi xác.
- Tôi… tôi không mang theo tiền… - Ông Haudegan đáp đúng sự thật.
- Nhưng lão có tiền ở nhà. Đúng chớ?
Ông lão thở nặng nhọc:
- Nhất định tôi sẽ đưa tiền cho các người, nếu tôi có. Nhưng điều tôi nói chiều nay không đúng. Tôi chỉ có ít tiền để chi dùng trong nhà mà thôi.
Mồm Loa văng tục. Cặp mắt ếch của gã trợn ngược. Sau cái trán thấp tè của gã, trí não đang suy tính. Chiếc khuyên vàng lấp lánh.
- Đồ lợn! Đồ chết giẫm! Giờ lão lấy tiền ở đâu đây?
- Tôi sẽ đi rút tiền ở quầy làm việc đêm của ngân hàng.
- Vậy rút đi. Và nhớ đợi bên máy điện thoại. Tụi này sẽ phôn trong đêm nay, nhớ nhé. Giữa cảnh sát và sinh mạng con chó, tùy lão lựa chọn. Thằng bạn tôi đã sẵn dao trong tay rồi đó.
Sát Mèo nghe tiếng, bèn giơ con dao găm sáng loáng lên.
Trái tim Haudegan nặng trĩu. Hai thằng khốn nạn đã hành hạ ông suốt một đêm bơ phờ bên máy điện thoại cho dù ông đã hối hả đi rút tiền về. Mười tờ một trăm mark bỏ trong bao thư. Mãi tới sáu giờ sáng, chúng mới gọi đến.
- Nè, đúng bảy giờ sáng nay ông phải có mặt trong công viên chỗ địa điểm đêm qua để trao đổi… nghe. Hiểu chưa?
- Tôi sẽ có mặt đúng giờ. – Haudegan đặt máy, ông bỗng cảm thấy mệt rã rời.
Hai thằng lưu manh đỗ xe bên vườn hoa trước giờ hẹn nửa giờ. Xung quanh im ắng. Bóng tôi lùi rất từ tốn. Sương mù giăng. Chúng lôi con cẩu với phần lưng bị quất bầm máu từ trên chiếc Kombi xuống. Con chó sợ hãi đến trào nước mắt. Đố nó dám sủa một tiếng trước hai hung thần. Bimbo bị lôi xềnh xệch tới chân một cột đèn và bị buộc cứng ngắc.
Sát Mèo nhìn đồng hồ:
- Vẫn còn sớm. Hẹn lão chỗ này êm thiệt.
Gã rúc liền vô một bụi cây trong khi thằng Mồm Loa biến mất giữa sương mù. Còn phải hỏi, Mồm Loa đón lõng ông già Haudegan chớ sao. Gã biết chắc ông sẽ từ hướng nào tới.
Nháy mắt sau, Sát Mèo bỗng nghe tiếng sỏi lạo xạo. Rồi tiếng thở hổn hển. Gã tò mò vén đám cành lá lòa xòa nhìn ra. Trời đất, một con chó nạp mạng. Coi, không phải con Bimbo bị cột dính ở cột đèn mà là một con chó cái giống Dackel lạ hoắc. Theo sau nó là cô chủ đang chạy thể dục buổi sáng, tiếng thở là của cô.
Andrea Altgraf có thông lệ dậy rất sớm để chạy vào những ngày cuối tuần. Cô đã chạy được 40 phút và bắt đầu thấm mệt. Bao giờ con chó cái Lady một tuổi rưỡi cũng… ma-ra-tông với cô chủ bén gót. Lady lông ngắn, màu cát vàng, thực sự là hoa khôi giữa các con chó cái, và cực kì hiếu động.
Andrea chạy qua Bimbo mà không nhận thấy có nó. Nhưng Lady đã dừng lại bên Bimbo. Nó hồn nhiên chống hai chân trước lên bộ ngực rộng của Bimbo.
Sát Mèo bèn quyết định, gã cười cười bước ra từ bụi cây.
Lady tin cậy đứng tại chỗ, vẫy đuôi.
- Ồ, ồ, chó yêu của ta! – Gã gầm gừ.
Nhanh như chớp gã tóm lấy Lady, giữ nó chặt đến nỗi oằn cả xương sườn. Lady kêu lên đau đớn.
Đúng lúc đó Mồm Loa từ trong sương mù lao tới, vung vẩy sấp tiền trong tay:
- Tiền đây rồi, Gert! Biến thôi. Mày có cái gì thế?
Sát Mèo bịt mõm con Lady:
- Con này có địa chỉ ở vòng đeo cổ. Ả chủ của nó vừa chạy qua. Vụ tiếp theo của tụi mình đó.
- Thiên địa ơi, mày làm tao sướng rên người. Vừa xong quả đã đến mánh. Chủ nhật này hên quá ta.
Hai thằng chạy ra chiếc Kombi. Con Lady giãy giụa, Sát Mèo liền phát cho nó một cái khiến hà mã cũng phải phát khiếp. Lady rên lên vì đau. Thôi kháng cự. Nó mường tượng đến cái chết.
*
Cuối cùng ông Haudegan cũng gặp lại Bimbo. Con chó sủa vang mừng rỡ. Nó liếm mặt ông chủ. Vết roi tím bầm trên lưng con vật khiến ông cảm thấy đau nhói. Rồi ông nghe tiếng phụ nữ gọi:
- Lady!
Andrea chạy tới. Cô gái mặc y phục tập thể thao đã đứng trước mặt ông. Giọng Andrea hổn hển:
- Ôi, chào ông! Ông có thấy con chó lông vàng của cháu không ạ?
- Chào cô! Chó à? Chó nào?
- Dạ thưa, một con chó thuộc giống Dackel.
Cô chúm miệng thở. Những giọt sương long lanh như ngọc đọng trên những búp tóc quăn màu nâu. Gương mặt Andrea thật xinh đẹp, nước da rám nắng, cặp mắt nai.
Haudegan sững sờ. Trong tích tắc ông nghĩ ngay đến thằng đầu trọc có thân thể hình vuông lấp ló trong bụi cây với con dao găm to bản. Phải chăng thủ phạm bắt cóc con Lady chính là gã, rõ ràng gã đã ở đây canh gác con Bimbo cho thằng đồng bọn gặp ông để lấy tiền.
- Con Lady của cô nhút nhát hay bạo dạn?
- Nó mới một tuổi rưỡi, và với ai cũng vui vẻ được. Thậm chí nó có thể đi dạo vào mồm một con sư tử đói ấy ạ. Nhưng sao ông lại hỏi thế? Ở đây có bọn ăn cắp chó chăng?
- Tiếc là có. – Ông thấy thương cô gái. Có lẽ giờ đây, Lady và cô chủ của nó cũng phải chịu cùng số phận đêm qua của ông và Bimbo.
- Trời ơi!
Ông Haudegan kể lại đầu đuôi câu chuyện bi thảm của mình. Trái tim của cô gái đập dồn dập vì kinh hoàng.
- Nghĩa là con Lady của cháu chỉ có thể trở về nếu cháu có tiền chuộc. Lạy Chúa, con chó đeo một miếng da hình trái tim ở cổ, có ghi rõ địa chỉ và số điện thoại. Cháu ở một thân một mình làm sao đương đầu với bọn tội phạm tàn ác đó bây giờ.
Haudegan thở ra trong tuyệt vọng:
- Tôi chỉ biết khuyên cô một câu: Hãy trở về nhà chờ chúng đến và không nên báo cảnh sát. Hai thằng sát nhân đó sẵn sàng treo cổ con chó không một chút thương tiếc. Chúng chẳng còn nhân tính đâu.
Tại tiền sảnh, thằng Thilo đã đợi sẵn. Nó thông báo:
- Bọn trường Gớt về nhất. Flori và tao về thứ ba. Nhưng thiếu tụi mày, thầy Lefkaje cho rằng tụi mình vi phạm luật. Chúng tao thanh minh, kể chuyện con chó. Thầy hiểu ra và khen đó là việc làm tốt.
Hai quái kéo về phòng. Tròn Vo vội lót dạ vài phong sô-cô-la. Tarzan cởi giày, áo len, cũng ngả lưng xuống giường vì chưa đến giờ ăn.
Có tiếng chân bước vang lên ngoài hành lang.
Cánh cửa phòng bật mở.
Thầy giáo Scheiblich thình thịch bước vào. Không chào, không giải thích, ông ta chỉ ngón tay trỏ vàng khè khói thuốc vào Tròn Vo:
- Mở tủ của em ra, Willi!
Tròn Vo nheo mắt, đứng dậy. Nó ngó ông thầy giám thị nhỏ thó, đầu hói, đeo cặp kính cận, ngày thường thì dễ chịu nhưng hôm nào có phiên trực thì lại cấm cảu lạ kì.
- Thưa thầy, em định sau bữa ăn sẽ dọn tủ đó ạ.
- Mở tủ ra. Tôi không quan tâm đến sự lộn xộn trong tủ của em.
Tarzan ngồi dậy, bắt tréo chân. Có chuyện gì rắc rối đây?
Thằng mập nhún vai mở toang hai cánh tủ cá nhân. Nó đứng sang một bên, vẻ mặt như chờ được khen.
- Thưa thầy, chả là hôm qua em bị ngã vô tủ nên trong tủ có lộn xộn chút xíu. Nhưung đây là sự vô trật tự đầy tính sáng tạo đó ạ.
Scheiblich liếc vào chết điếng:
- Quả là mọi thứ lộn tùng phèo cả. Nhưng vấn đề không phải chuyện đó. Em để bánh bích-quy ở đâu?
- Bánh… gì ạ? – Tròn Vo ngơ ngác.
Scheiblich nhấc mớ quần áo lên. Dưới đó giỏi lắm chỉ để được một bao diêm chứ làm sao giấu nổi được một thùng bánh năm cân.
- Năm thùng bánh để trong kho cạnh nhà bếp bị mất trộm chiều nay. Thủ phạm chỉ có thể là kẻ tự nguyện tham gia giúp việc trong bếp thôi.
- Thầy nghi ngờ cho Willi ư? – Tarzan hỏi.
- Không ai háu ăn như cậu ta. Tôi luôn luôn tin rằng 50 thùng bánh cậu ta vẫn có thể ăn hết.
- Willi không bao giờ ăn cắp! Bạn ấy thích ăn. Nhưng không phải vì thế mà thành kẻ cắp! Em xin bảo đảm tư cách cho bạn em. Bạn em thà chịu cắn lưỡi mình chứ không chịu kết án người khác một cách bất công, hồ đồ và vô căn cứ như vậy.
Scheiblich dặng hắng. Ông ta vỡ lẽ rằng mình đã sai lầm, xử sự không ra một thầy giáo có học thức, bèn lảng chuyện:
- Nghĩa là không phải em hả Willi?
- Thứ nhất: không phải! Thứ hai: em chỉ nghiện sô-cô-la thôi – mà đó hẳn không phải là bích-quy tẩm sô-cô-la.
Quỷ tha ma bắt mày đi, Willi! – Tarzan thầm rủa. Bích-quy tẩm sô-cô-la! Dễ thường nếu là loại ấy thì mày đã ăn cắp rồi chắc! Willi ơi là Willi!
Scheiblich lẩm bẩm một cách lúng túng:
- Thế mà tôi cứ tưởng… này Tarzan, em có nghi ai không?
- Không! – Ánh mắt Tarzan lạnh như băng.
Thầy giám thị xuôi vai bỏ đi, không được vẻ vang cho lắm.
Tới giờ ăn, hai quái vừa kéo xuống phòng ăn đã chạm trán thầy Scheiblich trước cửa. Tròn Vo toét miệng cười bao dung, cu cậu không giận ai lâu bao giờ. Thầy Scheiblich nắm tay Tarzan cười làm hòa:
- Em có điện thoại đó, Peter. Tôi đã nối vô máy phụ rồi. Bạn gái em gọi.
- Cảm ơn thầy.
Tới phòng điện thoại, Tarzan nhấc máy:
- Mình đây, Công Chúa.
- Đại ca ơi, ông Haudegan phôn tới nhà mình muốn gặp bạn. Ông cụ mới bị tống tiền. Hình như vẫn thằng Mồm Loa ấy. Nó đã đánh ông, đá ông…
Cô bé thuật chuyện xong liền kết luận:
- Ơn Chúa, ông cụ không bị thương. Ông nhất định làm nhân chứng vụ án này nếu tụi mình kết thúc cuộc điều tra. Xem ra ông Haudegan chẳng ngán thằng súc sinh đó chút nào. Ngày mai chúng ta sẽ ghé thăm ông ấy nha.
- Nhất trí. Mấy giờ nào?
- Cỡ 9 giờ 30 phút sáng mai.
*
Ngay đêm hôm ấy, một biến cố xảy ra làm chấn động dư luận kí túc xá. Tròn Vo vừa mới kéo mền che kín cằm thì thầy Scheiblich đã xộc vào. Nó la lên:
- Em không có lấy bánh bích-quy…
Mặt thầy tái mét:
- Không. Không liên quan gì đến bánh ngọt. Các em có thấy Flori ở đâu không?
Tarzan ngồi dậy:
- Không, thưa thầy. Có chuyện gì thế ạ?
- Florian von Geckenheim tự nhiên mất tăm, tìm khắp nơi đều chẳng thấy. Cậu Thili bạn cậu ấy đã báo với tôi như vậy.
- Nhất định Flori chỉ ở đâu đó trong nhà này thôi. – Tarzan nói.
- Xe đạp cũng biến như người. Sáng nay các em đã cùng dự cuộc thi vui với Flori. Các em không biết cậu ta có thể ở đâu ư?
- Chúng em chia tay nhau từ trưa ạ.
Thầy Scheiblich tuyệt vọng chạy ra ngoài. Phía ngoài hành lang, đám học trò túm tụm nhau xì xầm chẳng đứa nào chịu ngủ.
Thêobald bàn một cách thích thú:
- Thế nào bọn bắt cóc cũng đòi dòng họ Geckenhiem ba triệu mark tiền chuộc. Dân quý tộc mà.
Thằng Otto gạt phăng:
- Tao e nói bị tai nạn rủi ro.
Riêng Thilo không nói năng gì.
Thái độ hờ hững của nó còn lâu mới thoát khỏi cặp mắt thám tử của hai quái. Tròn Vo thì thầm với Tarzan:
- Hình như Thilo chẳng đếm xỉa gì đến số phận của bạn nó. Thật nhẫn tâm.
Tarzan khen:
- Mày tinh đó, Kloesen.
Mãi tới nửa đêm, sự yên tĩnh mới trở lại.
*
Vầng trăng tháng mười nhợt nhạt nhô khỏi các ngọn cây khi ông Haudegan dắt con Bimbo vào công viên. Sương mù xuống nhiều. Đêm lạnh.
Con Bimbo theo thói quen chạy trước, bốn chân ngắn ngủn, cái đuôi ngoe nguẩy coi thật ngộ nghĩnh. Như thường lệ ông Haudegan chống gậy bước rảo theo con chó, chỉ có điều cơn đau lâu lâu lại nhói lên bên mạng sườn.
Cứ thế, chó trước, chủ sau đi trên con đường sỏi. Cả hai thầy tớ đều không ngờ được hai thằng Mồm Loa và Sát Mèo núp trong bóng tối chuyển động theo lặng lẽ như những cái bóng ngay gần đó.
Hai thằng khốn kiếp đang tiến tới thực hiện ý đồ của chúng.
Con Bimbo sửng sốt sủa lên khi bất ngờ chạm trán một bóng đen đồ sộ vừa chồm khỏi bụi cây. Trời ạ, thằng Sát Mèo chớ ai, chính là thằng ác ôn từng xé xác một con mèo. Trong chớp mắt, gã đã chụp dính vòng cổ của con vật.
- Ê, anh kia…
Ông Haudegan vừa kêu lên vừa chống gậy sấn đến. Một bàn tay nặng trịch đập mạnh xuống vai ông.
- Sao, lão khọm! Đứng dậy được rồi à?
Mồm Loa phả hơi rượu nồng nặc vào mặt ông.
- Mày, mày dám… - Ông già lắp bắp.
Chuyện xảy ra quá đột ngột đối với ông. Hôm nay với ông đã quá lắm tai họa. Dù tuổi cao, nhiều từng trải, ông vẫn không biết rằng những điều đê tiện có thể kéo dài như chuỗi dây xích vô tận như thế này.
Mồm Loa nhăn nhở:
- Phải, tôi đây. Cái gì mà tôi lại chẳng dám hả lão khọm già? Lão sẽ không lừa chúng tôi được lần thứ hai đâu, khôn hồn thì giao 1.000 mark ra đây bằng không thì con cầy ghẻ sẽ hồn lìa khỏi xác.
- Tôi… tôi không mang theo tiền… - Ông Haudegan đáp đúng sự thật.
- Nhưng lão có tiền ở nhà. Đúng chớ?
Ông lão thở nặng nhọc:
- Nhất định tôi sẽ đưa tiền cho các người, nếu tôi có. Nhưng điều tôi nói chiều nay không đúng. Tôi chỉ có ít tiền để chi dùng trong nhà mà thôi.
Mồm Loa văng tục. Cặp mắt ếch của gã trợn ngược. Sau cái trán thấp tè của gã, trí não đang suy tính. Chiếc khuyên vàng lấp lánh.
- Đồ lợn! Đồ chết giẫm! Giờ lão lấy tiền ở đâu đây?
- Tôi sẽ đi rút tiền ở quầy làm việc đêm của ngân hàng.
- Vậy rút đi. Và nhớ đợi bên máy điện thoại. Tụi này sẽ phôn trong đêm nay, nhớ nhé. Giữa cảnh sát và sinh mạng con chó, tùy lão lựa chọn. Thằng bạn tôi đã sẵn dao trong tay rồi đó.
Sát Mèo nghe tiếng, bèn giơ con dao găm sáng loáng lên.
Trái tim Haudegan nặng trĩu. Hai thằng khốn nạn đã hành hạ ông suốt một đêm bơ phờ bên máy điện thoại cho dù ông đã hối hả đi rút tiền về. Mười tờ một trăm mark bỏ trong bao thư. Mãi tới sáu giờ sáng, chúng mới gọi đến.
- Nè, đúng bảy giờ sáng nay ông phải có mặt trong công viên chỗ địa điểm đêm qua để trao đổi… nghe. Hiểu chưa?
- Tôi sẽ có mặt đúng giờ. – Haudegan đặt máy, ông bỗng cảm thấy mệt rã rời.
Hai thằng lưu manh đỗ xe bên vườn hoa trước giờ hẹn nửa giờ. Xung quanh im ắng. Bóng tôi lùi rất từ tốn. Sương mù giăng. Chúng lôi con cẩu với phần lưng bị quất bầm máu từ trên chiếc Kombi xuống. Con chó sợ hãi đến trào nước mắt. Đố nó dám sủa một tiếng trước hai hung thần. Bimbo bị lôi xềnh xệch tới chân một cột đèn và bị buộc cứng ngắc.
Sát Mèo nhìn đồng hồ:
- Vẫn còn sớm. Hẹn lão chỗ này êm thiệt.
Gã rúc liền vô một bụi cây trong khi thằng Mồm Loa biến mất giữa sương mù. Còn phải hỏi, Mồm Loa đón lõng ông già Haudegan chớ sao. Gã biết chắc ông sẽ từ hướng nào tới.
Nháy mắt sau, Sát Mèo bỗng nghe tiếng sỏi lạo xạo. Rồi tiếng thở hổn hển. Gã tò mò vén đám cành lá lòa xòa nhìn ra. Trời đất, một con chó nạp mạng. Coi, không phải con Bimbo bị cột dính ở cột đèn mà là một con chó cái giống Dackel lạ hoắc. Theo sau nó là cô chủ đang chạy thể dục buổi sáng, tiếng thở là của cô.
Andrea Altgraf có thông lệ dậy rất sớm để chạy vào những ngày cuối tuần. Cô đã chạy được 40 phút và bắt đầu thấm mệt. Bao giờ con chó cái Lady một tuổi rưỡi cũng… ma-ra-tông với cô chủ bén gót. Lady lông ngắn, màu cát vàng, thực sự là hoa khôi giữa các con chó cái, và cực kì hiếu động.
Andrea chạy qua Bimbo mà không nhận thấy có nó. Nhưng Lady đã dừng lại bên Bimbo. Nó hồn nhiên chống hai chân trước lên bộ ngực rộng của Bimbo.
Sát Mèo bèn quyết định, gã cười cười bước ra từ bụi cây.
Lady tin cậy đứng tại chỗ, vẫy đuôi.
- Ồ, ồ, chó yêu của ta! – Gã gầm gừ.
Nhanh như chớp gã tóm lấy Lady, giữ nó chặt đến nỗi oằn cả xương sườn. Lady kêu lên đau đớn.
Đúng lúc đó Mồm Loa từ trong sương mù lao tới, vung vẩy sấp tiền trong tay:
- Tiền đây rồi, Gert! Biến thôi. Mày có cái gì thế?
Sát Mèo bịt mõm con Lady:
- Con này có địa chỉ ở vòng đeo cổ. Ả chủ của nó vừa chạy qua. Vụ tiếp theo của tụi mình đó.
- Thiên địa ơi, mày làm tao sướng rên người. Vừa xong quả đã đến mánh. Chủ nhật này hên quá ta.
Hai thằng chạy ra chiếc Kombi. Con Lady giãy giụa, Sát Mèo liền phát cho nó một cái khiến hà mã cũng phải phát khiếp. Lady rên lên vì đau. Thôi kháng cự. Nó mường tượng đến cái chết.
*
Cuối cùng ông Haudegan cũng gặp lại Bimbo. Con chó sủa vang mừng rỡ. Nó liếm mặt ông chủ. Vết roi tím bầm trên lưng con vật khiến ông cảm thấy đau nhói. Rồi ông nghe tiếng phụ nữ gọi:
- Lady!
Andrea chạy tới. Cô gái mặc y phục tập thể thao đã đứng trước mặt ông. Giọng Andrea hổn hển:
- Ôi, chào ông! Ông có thấy con chó lông vàng của cháu không ạ?
- Chào cô! Chó à? Chó nào?
- Dạ thưa, một con chó thuộc giống Dackel.
Cô chúm miệng thở. Những giọt sương long lanh như ngọc đọng trên những búp tóc quăn màu nâu. Gương mặt Andrea thật xinh đẹp, nước da rám nắng, cặp mắt nai.
Haudegan sững sờ. Trong tích tắc ông nghĩ ngay đến thằng đầu trọc có thân thể hình vuông lấp ló trong bụi cây với con dao găm to bản. Phải chăng thủ phạm bắt cóc con Lady chính là gã, rõ ràng gã đã ở đây canh gác con Bimbo cho thằng đồng bọn gặp ông để lấy tiền.
- Con Lady của cô nhút nhát hay bạo dạn?
- Nó mới một tuổi rưỡi, và với ai cũng vui vẻ được. Thậm chí nó có thể đi dạo vào mồm một con sư tử đói ấy ạ. Nhưng sao ông lại hỏi thế? Ở đây có bọn ăn cắp chó chăng?
- Tiếc là có. – Ông thấy thương cô gái. Có lẽ giờ đây, Lady và cô chủ của nó cũng phải chịu cùng số phận đêm qua của ông và Bimbo.
- Trời ơi!
Ông Haudegan kể lại đầu đuôi câu chuyện bi thảm của mình. Trái tim của cô gái đập dồn dập vì kinh hoàng.
- Nghĩa là con Lady của cháu chỉ có thể trở về nếu cháu có tiền chuộc. Lạy Chúa, con chó đeo một miếng da hình trái tim ở cổ, có ghi rõ địa chỉ và số điện thoại. Cháu ở một thân một mình làm sao đương đầu với bọn tội phạm tàn ác đó bây giờ.
Haudegan thở ra trong tuyệt vọng:
- Tôi chỉ biết khuyên cô một câu: Hãy trở về nhà chờ chúng đến và không nên báo cảnh sát. Hai thằng sát nhân đó sẵn sàng treo cổ con chó không một chút thương tiếc. Chúng chẳng còn nhân tính đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất