Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 3 Chương 2: Người gác rừng

Trước Sau
Share on facebook Share on twitter Share on email Share on print More Sharing Services 0

Buổi trưa nóng như lửa, cả thành phố muốn bốc hơi vì nhựa đường. Tarzan và Kloesen đã có mặt dưới bóng râm một cây dẻ lớn nằm ở ngoại vi thành phố ngay sau bữa ăn. Chúng nheo mắt nhìn làn xe hơi nối đuôi nhau vô tận trên quốc lộ Soine, con đường sẽ kết thúc như một ngõ cụt về hướng nam mà phần chót sẽ là… cánh đồng hoang. Thiên hạ đổ xô đi đâu thì chúng thừa biết. Không thiếu những “người hùng xa lộ” thả hết tốc độ trên những chiếc xe gắn máy phân khối lớn, có cả những chiếc xe đạp thể thao gọn gàng như xe đạp của hai quái… Hình như có tới nửa dân số thành phố tham gia “chiến dịch” tìm vàng. Họ sẵn sàng bỏ quên cả quán trọ mang tên Thức Ăn Địa Ngục, một địa điểm du ngoạn khá nổi tiếng cách cánh đồng hoang khoảng mười cây số đang hé cửa mời mọc.

Tarzan nhún vai lắc đầu:

- Mọi con đường đều dẫn đến cánh đồng Soine. Mày thấy chưa? Soine và Soine. Chẳng phải dẫn tới La Mã như lời tuyên bố của ông tướng Cesar đâu.

- Tao biết. Quán trọ Thức Ăn Địa Ngục hấp dẫn là thế mà không một ma nào bước vào. Họ chỉ dừng ở đó để gửi xe rồi biến mất trong cánh đồng ma quái.

“Gấu, gấu…” Một loạt tiếng sủa vang lên thân mật sau lưng Tarzan và Tròn Vo. Con Oskar chứ ai, nó tỉnh bơ bỏ mặc cô chủ Gaby và Karl đạp xe phía sau để chạy ào vào lòng Tarzan bắt tay hữu nghị. Thông thường, lệ tay bắt mặt mừng một người một… chó này kéo dài hai phút.

Gaby rút khăn tay thấm mồ hôi rịn trên trán và thông báo cho cả đám:

- Bây giờ cảnh sát đã huy động đến cả trực thăng để lùng sục.

Tarzan ngao ngán lắc đầu:

- Cũng chẳng thể nào giải tán được đám đông đâu. Cánh đồng hoang thừa chỗ núp cho hàng ngàn con người.

Thằng Tròn Vo thực thà hơn bao giờ hết:

- Tôi vẫn không thể hiểu được rằng thiên hạ tham lam đi tìm kho báu hay chỉ vì muốn cải thiện hoàn cảnh bằng cách lấy tiền thưởng của cảnh sát?

Máy Tính Điện Tử trề môi:

- Tiền thưởng là 5% của 15 triệu mark. Mày tính đi Tròn Vo? Ngân quỹ của TKKG bỗng phình lên tới 750.000 mark. Ái chà…

Tarzan chấm dứt ngay cuộc tranh luận vô bổ bằng cú phóng mình lên yên xe đạp. Hắn giữ sợi dây buộc con Oskar và ra lệnh:

- Chúng ta lên đường.

Mặt trời chói chang. Gió nóng thổi qua cánh đồng. Hoa thuốc phiên sáng lên lấp lóa. Con đường đang bằng phẳng bỗng xuống dốc. Hai bên là những bãi cỏ lầy lội. Chúng tiếp xúc với đủ loại thảo dã của vùng đất hoang vu. Cuối cùng thì Tứ quái cũng đã đến quán trọ Thức Ăn Địa Ngục. Trên bãi đậu xe có ít nhất hàng trăm chiếc xe hơi đủ loại, cũng may trong khu vườn bán bia đầy bóng râm những cây dẻ, cây sồi chẳng có ai ngồi. Quốc lộ Soine đến đây là kết thúc. Đằng sau quán trọ có một con đường cát rộng dẫn thêm một quãng ngắn, nơi rừng xe cảnh sát đậu chen chúc. Một vài nhân viên công lực ngồi duỗi chân trong bóng mát phe phẩy mũ. Họ có vẻ ngán ngẩm vai trò bảo vệ trật tự trị an bất đắc dĩ này.

Tarzan dừng xe:

- Ở đây có những con đường mòn bí mật. Đáng mừng là Công Chúa hôm nay mặc quần Jeans, sẽ va chạm với gai góc thiên nhiên đó Gaby ạ.

Bốn quái dựa xe đạp vào một cây lê và gom chúng lại bằng khóa vòng.

Con Oskar và Tarzan đi trước. Các thám tử mới lớn nối đuôi nhau theo sau đi cho đến lúc khựng lại trước một rừng cây chằng chịt tưởng như không thể nào vượt qua được. Đủ thứ cây cối và bụi rậm liên kết thành một bức tường cản đường như trong phim chiến tranh.

Tròn Vo bắt đầu rên rỉ:

- Phải băng qua cạm bẫy này hả Tarzan?

- Yên trí!

Tarzan phán một câu cho thằng mập bớt hoang mang. Hắn lôi cả đám sang một chỗ còn “cạm bẫy” hơn nữa, nhưng đằng sau là một lối mòn bề ngang chỉ nửa thước. Hắn kéo con Oskar đang thở hồng hộc vào bụi tức thì.

Chúng đi giữa hơi nóng hầm hập trên đầu và những tảng rêu lớn lõng bõng bùn dưới chân. Giày bốn đứa đều ướt sũng. Gaby lo lắng hỏi:

- Đại ca định lôi tụi này đi đâu vậy?

- Đến… Ngôi Mộ Trống. Chỗ đó hơi nhô cao một chút. Chỉ có ở đó tụi mình mới quan sát được khắp cánh đồng hoang. Được chớ Gaby?

- Nghe ly kỳ đó. Mình chưa đến đó bao giờ. Tại sao gọi là Ngôi Mộ Trống? Kể nghe đi Tarzan!

- Đó là một cái gò cao vài mét chất ngất bởi những tảng đá lớn. Một trong những tảng đá lớn này rỗng ruột: sâu chừng một mét, rộng nửa mét, dài hai mét. Cấu tạo của nó vừa giống một cái bồn tắm vừa giống một ngôi mộ. Cách đây ba mươi năm “cái bồn tắm” này đã có lần được sử dụng như một… ngôi mộ. Một kẻ đi săn trộm đã bắn chết người gác rừng, giấu thi thể nạn nhân vào ruột của tảng đá và đậy chỗ lõm bằng ba tảng đá khác. Nhưng chỉ vài ngày sau, bầy chó của cảnh sát đã phát hiện ra xác chết. Tử thi được đưa ra chôn cất tử tế ngoài nghĩa trang và tất nhiên tên sát nhân bị tóm cổ.

Kể từ đó, người xung quanh gọi nơi đây là Ngôi Mộ Trống cùng lúc với những lời truyền khẩu về ma quỷ lan tràn. Mấy bà phụ nữ mê tín hay ngồi lê mách lẻo đều quả quyết rằng ở gò cao này có ma. Chẳng ai dám mò ra Ngôi Mộ Trống vào ban đêm.

Gaby nghe chuyện mà không hề rùng mình, cô tưởng tượng một vấn đề lớn lao hơn:

- Ô, biết đâu cái rương chứa kho tàng lại rớt ngay đúng Ngôi Mộ Trống?

Tarzan phì cười:

- Sau cái chết của người gác rừng, suốt ba mươi năm qua, người ta đã bít kín chỗ rỗng ruột đó thành một cái nắp mồ…



Hắn ngưng bặt vì có tiếng chó sủa. Tiếng con Oskar! Hắn vội lao về phía tiếng sủa. Con Oskar đã vượt qua bụi rậm cuối cùng và đang chống hai chân lên một thân cây. Tarzan ngước nhìn tán lá của cây lê cao vút và hắn… tái mặt.

Coi, trên đầu hắn chừng ba mét có một xác chết bị treo lủng lẳng. Viên phi công chăng? Hắn hấp háy mắt ngó những tia nắng xuyên qua kẽ lá. À không, chỉ là một con hoẵng.

Đúng là một con hoẵng. Đôi mắt ngây thơ khép kín, đầu chúc xuống, hai chân trước cứng đờ thò ra khỏi đám lá cây. Hai chân sau của con vật đáng thương bị cột bởi một sợi dây thừng cuốn nhiều vòng vào thân cây. Phần lông bên trái của con hoẵng bê bết máu. Điều ngạc nhiên là trên cổ con hoẵng còn hằn dấu răng chó cắn ngập.

Con Oskar vừa sủa vừa thè lưỡi thở, nó đang cần leo lên cây tức thì.

- Im đi Oskar!

Tarzan mới ngưng tiếng quát con chó thì giọng của Gaby đã hớt hải từ đằng sau: - Chuyện gì vậy Tarzan?

- Không, không… có gì. Đã đến… Ngôi Mộ Trống.

Hắn vội vàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé kéo ra khỏi khúc quanh và… lúc hắn quay đầu lại thì con Oskar đã biến mất tự hồi nào.

Tarzan giận run người. Bên tai hắn là tiếng “gâu, gâu” quen thuộc đã mơ hồ ở khoảng cách tối thiểu cũng hai trăm mét. Hắn quyết định:

Các bạn cứ ở đây. Tôi phải đi tìm tên lang thang Oskar này về. Và hắn khuất sau những lùm cây nhanh như sóc. Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử mò mẫm lên chỗ Gaby đang đứng trước phiến đá rồi đồng loạt chép miệng:

- Giống hệt một cái quan tài bằng đá! Ớn quá

. *

Đồng hoang Soine thuộc loại đầm lầy cao nguyên. Phía xa xa nhô lên những ngọn núi. Giữa đồng hoang và núi non là dải rừng thông màu xanh đen. Tarzan không còn cách nào tìm con Oskar hợp lý hơn là trèo lên một bụi cây cao nhất. Hắn vừa leo lên một thân cây khá nhiều nhánh vừa phân tích cái chết thê thảm của con hoẵng. Tại sao kẻ săn trộm thú lại không phi tang xác con hoẵng theo kiểu đơn giản nhất là đem về nhà mà treo lơ lửng trên một cành lê, cho dù cành lê đó tương đối rậm rạp khó giác? Tại sao hung thủ lại chọn cây lê gần sát Ngôi Mộ Trống? Hay là gã từng trú ẩn ở… ngôi mộ. Thôi đúng rồi, gã chỉ sợ một kẻ duy nhất: người gác rừng. Chẳng phải ba mươi năm trước đây có kẻ vi phạm luật cấm săn bắn ở cánh đồng hoang Soine này rồi giết cả người gác rừng hay sao? Vậy thì kẻ săn trộm hôm nay vừa tránh né người gác rừng vừa giữ nguyên vẹn con mồi săn được bằng cách treo con hoẵng lên cao để tránh lũ sói rừng xé xác. Đương nhiên gã sẽ đợi đến đêm để đưa con mồi xuống và…

Tarzan cười đắc thắng nhưng hắn lại lo thầm ngay: Vái trời cho Gaby đừng ngước mặt lên… cây lê, bởi cô bé mà thấy đôi mắt nhắm nghiền thảm thương của con hoẵng là cô sẽ mất ngủ ít nhất một tuần lễ. Chỉ sợ hai thằng Karl Máy Tính và Tròn Vo Kloesen quen thói tò mò…

Hắn đã leo tới ngọn cây. Từ đây hắn quan sát mọi vật khá chi tiết. Giữ một bụi rậm đột nhiên chui ra một con thỏ trắng cuống quít như đang bị kẻ thù đuổi cận kề sau lưng. Đúng vậy chứ sao, chưa tới hai giây cũng từ bụi cây kia xuất hiện liền một con chó… chột mắt. Con Oskar chứ ai, nó chỉ “hực, hực” cái lưỡi dài thượt mà không thèm sủa một tiếng. Đúng là loài chó săn nguồn gốc Tây Ban Nha kinh nghiệm đầy mình. Hú hồn, cũng may mà chú thỏ tinh khôn đã kịp lủi vào một cái hang nhỏ xíu giữa hai tảng đá. Nhưng kìa…

Cách con Oskar chừng năm mươi mét là một người đàn ông có lẽ ngoài năm mươi tuổi, đôi má sưng húp vì dư thừa mỡ. Trời ạ, người đàn ông có cặp mắt xếch hung dữ đó đang lăm lăm cây súng trong tay. Linh tính bảo với Tarzan rằng mục tiêu của lão ta chính là con Oskar tội nghiệp.

Lão đã chạy đến gần chỗ con chó đến nỗi Tarzan dù có phép màu tụt xuống thần cây ngay bây giờ cũng không thể nào can thiệp kịp. Trời đất, lão giương súng lên nhắm vào bụi rậm cạnh tảng đá rồi… tiếp tục chạy đi. Tarzan có thể nghe rõ mồn một tiếng lão gầm lên hổn hển:

- Đồ… chó chết. Mày dám săn thú đồng hoang Soine. Ông giết… mày.

Con Oskar thật tuyệt vời. Nó chờ cho người đàn ông khuất dạng mới phóng ra từ một bọng cây rỗng. Nó cũng đã nhìn thấy “chiến hữu” của mình đang chạy lại. - Gâu, gâu…

Ôi, nếu con Oskar biết nói tiếng người thì hẳn âm thanh “gâu, gâu” kia là hai tiếng “Tarzan” ấm áp. Nó dụi đầu như khóc vào vai Tarzan làm hắn nghẹn lời:

- Tại sao mày có thể ngu xuẩn vậy hả Oskar? Mê mẩn gì một con thỏ trắng để suýt chết vì một nòng súng? Tại sao mày không nghe lời tao ở yên nơi Ngôi Mộ Trống? Hả?

Con Oskar có vẻ như biết lỗi. Nó ngước cái mõm đầy ăn năn hít hít khuôn mặt Tarzan:

- À, mày định nói về người đàn ông cầm vũ khí đó à? Tao biết rồi, chắc lão là một nhân viên kiểm lâm, có lẽ lão thương con thỏ trắng lắm…

Tự nhiên Tarzan giật bắn người:

- Thôi chết rồi, có khi lão lại nghĩ rằng con Oskar và bọn mình đã “bắn trộm” con hoẵng. Chứ gì nữa, trên cổ con hoẵng còn nguyên dấu răng chó. Kẻ săn lén đã sử dụng một con chó khổng lồ thiện nghệ đuổi con hoẵng trước khi nổ súng. Hắn vỗ vào mông Oskar đang vẫy đuôi rối rít:

- Trở về Ngôi Mộ Trống liền Oskar. Lão gác rừng đang chĩa súng vào Công Chúa của mày đó.

*

Quả y như rằng, Tarzan đứng ngẩn người khi vừa vén đám lá định bước ra Ngôi Mộ Trống. Hắn bất chấp bầy muỗi đói đang háo hức tấn công khắp da thịt để chỉ dán ánh mắt vào… người kiểm lâm. Chính thị là lão béo đội mũ rộng vành đã chạy bán sống bán chết rượt theo con Oskar lúc nãy. Coi, bản mặt lão bóng lưỡng một cách hung dữ, khẩu súng hai nòng cứ đưa lên đưa xuống trên không, làm như ba người bạn của Tarzan sắp sửa bay lên trời vậy.

Lão không ngừng gầm gừ:

- Tao đã thấy… tận mắt. Chính con chó săn to lớn đã bám chặt con hoẵng. Bọn nhãi ranh chúng mày đừng hòng qua mặt tao… Vũ khí săn trộm của tụi bay đâu?

Kloesen và Karl chỉ biết nhún vai. Sự phân trần của chúng có lẽ vô ích đối với người đàn ông gàn dở này. Chỉ có Gaby là can đảm ngẩng đầu lên. Cũng là lúc Tarzan ló dạng ra khỏi đám lá. Đôi mắt Gaby đẫm lệ khiến Tarzan bàng hoàng. Không hiểu cô bé khóc vì chứng kiến xác con hoẵng bị treo lộn ngược hay vì bất lực trước sự vu khống của lão gác rừng?

Tarzan ôm chặt con Oskar vào ngực và ung dung bước từng bước một đến gần Ngôi Mộ Trống. Hắn nói thật lớn làm người đàn ông cầm cầm súng giật mình quay phắt lại:

- Nào, đừng ăn hiếp các bạn tôi nữa. Có phải ông muốn giết con chó này không?

Lão kiểm lâm hướng ngay mũi súng về phía hắn:

- Bỏ con chó xuống. Mày nói đúng đấy thằng nhãi. Con chó sẽ ăn đạn. Hàng tuần lễ nay con chó khốn nạn này tung hoành trong khu vực tao phụ trách. Nó đã “làm thịt” nai con, thỏ, gà gô. Tao đã thoáng thấy bóng nó đến chục lần. Mày hiểu chưa thằng nhãi, nó biến nhanh đến mức độ tao không kịp bắn. Nhưng bây giờ thì nó phải đền mạng, tao là người bảo vệ thú rừng tức là bảo vệ lẽ phải. Mày đồng ý chứ, nhãi? Chính mắt tao vừa thấy nó rượt theo một con thỏ trắng. Đồ… chó.



Tarzan bỗng bình tĩnh lạ thường. Trong lời buộc tội của lão kiểm lâm chỉ có một sơ hở duy nhất: “thoáng thấy bóng”. Hắn chụp liền cơ hội phản công:

- Thưa ông, có thể là con Oskar này vừa giỡn chơi với chú thỏ trắng một chút thôi, và con thỏ đã không bị phương hại gì. Ông vừa khẳng định là nhìn thấy con chó tuần lễ trước, nhưng con Oskar mới đến cánh đồng Soine này lần đầu và… bị lạc. Ông nói rằng ông đã gặp một “con chó săn to lớn” trong khi con Oskar thì nhỏ xíu, và ông chỉ “thoáng thấy bóng” thì làm sao xác định con Oskar là thủ phạm được. Tôi e rằng…

Mặt người đàn ông to béo giờ đỏ ửng như trái cà chua. Giọng lão run run vì tức giận:

- Tao là… Croebolo, nhân viên kiểm lâm. Tao chưa kết luận… sai bao giờ. Tụi bay định…

Gaby bắt buộc phải có thái độ. Tiếng cô bé đầy nước mắt:

- Ông không được bắn con chó của cháu, thưa ông Croebolo. Tuổi ông đã lớn và cái nhìn của ông không thể tinh tường như hồi còn trẻ được. Rõ ràng con Oskar mới đến khu rừng này lần đầu, nếu ông nhất định hạ con chó thì xin hãy bắn cháu trước đã. Tarzan nhảy ba bước đứng đối diện với Croebolo và đặt con Oskar vào giữa hai bắp chân, còn đôi tay ở trong tư thế chuẩn bị. Hắn biết cách tước khẩu súng hai nòng của đối phương bằng một đòn Judo tiếp cận nhất. Tuy nhiên sự chuẩn bị của hắn vô ích, lão gác rừng Croebolo đã chúc nòng súng xuống đất. Lão không ngờ một cô bé xinh đẹp như Gaby lại ăn nói cứng cỏi đến thế.

Lão lờ đờ nhìn Tarzan, hơi thở toát ra nồng nặc mùi rượu. Thảo nào. Tarzan nghĩ thầm. Một người có trách nhiệm bảo vệ thú rừng mà say sưa quanh năm suốt tháng thế kia thì trông gà hóa cuốc là phải.

Tarzan nói như đinh đóng cột:

- Tôi là một võ sĩ, thưa ông kiểm lâm. Tôi đủ sức bảo vệ bạn bè tôi. Nhưng tôi nói cho ông biết, con chó Oskar tuy thuộc nòi chó săn nhưng chưa bao giờ là một con chó khát máu. Là một người có kinh nghiệm đi săn, ông phải biết đây là một con chó nhà chứ. Tôi hứa sẽ tìm ra thủ phạm giết đám nai, hoẵng, gà gô mà ông nói, trong một ngày rất gần. Một ngày rất gần thưa ông Croebolo!

Lão gác rừng chiếu tướng Tarzan đúng năm giây. Giây thứ sáu lão đeo súng lên vai, rút một chai rượu Philipin từ túi quần ra và nốc một hơi dài. Lão quay lưng bước đi sau khi thòng một câu cuối cùng:

- Nhớ nhé thằng… hiệp sĩ. Mày phải xách cổ con chó sát sinh về đây cho tao, bằng không thì tao sẽ… thịt con chó của mày thế mạng.

Lúc lão tan biến vào bụi rậm, Gaby mới ôm chầm con Oskar khóc thút thít.

*

Tứ quái mở hội nghị bàn tròn ngay trên Ngôi Mộ Trống. Tiếng động cơ trực thăng rền rĩ trên đầu nhưng thực ra cái cánh quạt quay tít bầu trời kia không thể nào có đủ mắt nhìn thủng qua những hàng cây um tùm. Gần chục ngàn sinh linh phía dưới đang rình mò nhau bằng ống nhòm và những âm mưu nhỏ nhặt.

Quân sư Karl nói trước:

- Thực ra lão Croebolo có lý dù lão là một kẻ nát rượu. Từ tháng 2 đến tháng 8 hàng năm không ai được phép săn bắn hoẵng mẹ và hoẵng con. Riêng loài dê thì bị cấm từ tháng 10 đến tháng 5. Bây giờ mới là tháng 6 vậy mà kẻ nào nỡ giết một con hoẵng mẹ.

Tarzan thở dài:

- Tao lại tưởng mày và Tròn Vo không nhìn thấy xác con hoẵng…

Mắt Công Chúa vẫn còn đỏ hoe. Kloesen, Tròn Vo phải cố gắng làm ra vẻ hài hước: - Nín đi… Gaby, đêm nay thám tử Tròn Vo sẽ bắt được hung thủ để xứng đáng là một chiến sĩ của TKKG. Tôi nói thật mà, thế nào thằng săn trộm lại chẳng ghé thăm cây lê để phi tang con hoẵng…

Tarzan gật đầu:

- Mày tuyệt đó Kloesen, vậy mà tao cứ nghĩ rằng kẹo sôcôla làm giảm mất sự thông thái. Thế này nhé, chúng ta sẽ phục kích tên săn bắn trộm vào trước lúc trời tối ở đây, bám sát gót gã và báo cho cảnh sát thộp cổ gã khi gã xẻ thịt con hoẵng tại nhà.

Máy Tính Điện Tử:

- Một công hai việc. Chắc chắn tên săn trộm có một con chó săn to. Chính con chó của gã đã tung hoành khu vực của lão kiểm lâm hàng tuần Biết đâu chúng ta chẳng giúp được lão say rượu Croebolo một tay… và giải oan cho con Oskar.

Gaby mở to đôi mắt… Công Chúa lo lắng:

- Chúng ta phải thật cẩn thận. Bọn săn trộm luôn luôn có súng. Cách đây ba mươi năm…

Tarzan kết thúc:

- Yên lòng đi Gaby. Nào, hôm nay là thứ sáu. Mai bắt đầu kỳ thăm nhà cuối tuần. Ngay từ tối nay mình đã có thể về nhà Kloesen với lý do thăm gia đình Sauerlich mà không cần thiết phải trèo tường trường nội trú. Và không được buồn nghe Gaby, ban đêm ở đồng hoang Soine đầy nguy hiểm này chỉ dành cho… bọn con trai.

Khác với những lần trước Gaby luôn nằng nặc đòi tham gia, lần này cô bé chỉ bĩu môi nũng nịu. Vậy là “êm” chuyện… con gái. Bây giờ thì đến phiên… Oskar, Tarzan hơi bất ngờ khi cánh mũi con chó phập phồng lên xuống.

- Hực… hực…

Công Chúa thì thầm:

- Có người lạ đến.

- Lão Croebolo chăng?

Máy Tính Điện Tử chỉ tay về phía mà thiên hạ nghi là có xác chiếc máy bay rơi:

- Không. Một nhân vật khác nữa…

“Nhân vật khác nữa” đang hùng hổ từ thế giới… bên kia đi lại chỗ chúng. Lão cao gần hai mét, dáng vẻ khẳng khiu. Lão có nhân dạng nhìn một lần không thể nào quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau