Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 30 Chương 10: CÔ BÉ UTE ROHRBACHER

Trước Sau
Đang giữa buổi tập, Gaby chợt nhớ cái lần sợi dây chuyền bị rơi xuống bụng lúc cô bé chờ Oskar trong tiệm xén lông chó ở Ngõ Hẻm Ánh Trăng. Có lẽ nó bị rớt lại trên ghế lúc cô bé đứng dậy chăng? Không hiểu bà chủ tiệm có cất cho không?

Gaby xin phép huấn luyện viên đi gọi điện thoại. Bà chủ tiệm lên tiếng ngay.

- Thưa bà, cháu là Gaby Glockner đây. Hình như cháu có đánh rơi sợi dây chuyền bằng bạc của mình trên ghế nệm ở phòng chờ. Có mặt đeo nửa vầng trăng.

- Ồ, tôi có nhặt được món trang sức đó. Nhưng trên mặt đeo hình bán nguyệt lại khắc hai chữ “U.R”. Vậy nên tôi không biết nó là của cháu.

- Tuy vậy, nó vẫn là của cháu ạ. Chẳng qua sợi dây chuyền kia vốn là quà một người bạn tặng cháu. Và cháu buộc phải đợi bạn ấy đến chín giờ. Khoảng chín giờ ba mươi phút cháu ghé qua chỗ bà lấy sợi dây được không ạ?

- Không được Gaby ơi. Chín giờ tôi cũng có người đón.

- Thôi cháu đành đến bây giờ vậy.

- Ừ, mau lên nhé. Lúc này đã tám giờ rưỡi rồi đó.

- Vậy cháu sẽ đến kịp. Hẹn gặp bà ngay.

Gaby chỉ kịp chải lược sơ trên mái tóc ướt sũng là đã bay ra cửa. Cô dặn bà bán vé trước hồ bơi – người biết cả Gaby lẫn Tarzan:

- Lát nữa Tarzan đến đón cháu, bà hãy nói bạn ấy cứ về trước. Cháu bận công chuyện.

Gaby không nhận thấy một chiếc Kombi bụi bặm đậu trước bể bơi Olympia. Mà làm sao cô bé để ý đến nó được. Trời đã tối, mây dông giăng kín bầu trời thành phố, đầy hăm dọa.

*

Lẽ ra chúng phải hân hoan tột độ. Nhưng hóa ra lại thất vọng não nề. Neschke và Uckmann kéo nhau đến một quán rượu hẻo lánh mừng cuộc sum họp. Rồi Neschke ném chiếc chìa thiêng lên mặt bàn.

- Cái chìa đáng giá ba triệu mark đó, Gus. Còn chìa của mày?

Uckmann nhăn nhở cười:

- Cũng vậy.

Gã lấy chiếc chìa khóa khỏi ví, đặt xuống bên cạnh. Cả hai trố mắt nhìn. Hai cái chìa khóa nằm cạnh nhau chẳng hề giống nhau.

- Tao có xỉn không hả Neschke? – Uckmann lẩm bẩm.

Neschke gầm lên:

- Đồ chó má, cái chìa lô-can của mày chỉ có thể mở cửa chuồng chó thôi. Mày, mày…

Uckmann tru lên:

- Thằng Glockner! Nó đã lừa tao. Nó đã đánh tráo chìa khóa. Chỉ có thể là nó. Thằng Maisl không đời nào dám cả gan như vậy. Nhưng làm sao nó biết được chuyện này chớ?

Tên tù vượt ngục tái mặt. Gã thừa biết thằng bạn giết mướn của mình rất liều mạng. Ma quỷ ạ, nó mà hay gã trót dại hé môi với thằng Doge là hậu quả chẳng thể đùa được.

Neschke lái sang chuyện khác:

- Hay là Glockner có học khoa tiên tri? Hoặc nó cực kì thông minh và thận trọng. Mặc xác nó. Phải tìm cách lấy lại chiếc chìa khóa.

Chúng cố moi óc, bàn bạc, cuối cùng nhất trí với nhau.

- Thế này nhé, - Uckmann nói - thằng Glockner có một đứa con gái. Tao đã có lần nhác thấy con bé ngồi kế nó ở khách sạn Tirol. Mày nghĩ coi, chúng ta mà bắt cóc con bé, thằng cớm sẽ nhũn chi chi. Tao dám cá nó sẽ để chiếc chìa khóa vào khay bạc mà dâng cho chúng ta ấy chớ.

Chúng lo kiếm Chloroform gây mê. Neschke xoáy một chiếc xe Kombi. Từ mai, chúng sẽ theo dõi nhà của Glockner để nghiên cứu lịch sinh hoạt của Gaby. Thế nào chả tìm ra cơ hội.

Nhưng việc xảy ra liền đó rõ ràng có bàn tay của quỷ nhúng vào.



Neschke nói:

- Ngày mai sẽ bắt đầu. Bây giờ mày chụp tóc giả lên đầu còn tao sẽ đeo râu vào. Tụi mình sẽ nhậu công khai ở cái quán “Bể bơi”. Đi.

Chiếc Kombi lướt đi. Khi hai hung thần dừng lại trước cổng hồ bơi, bỗng Uckmann tóm cánh tay Neschke:

- Hansjorg! Mẹ kiếp! Đứa con gái kia kìa. Con bé tóc vàng đang dựng xe đạp đó. Ô hô hô, chính là nó mày ạ.

- Con ranh Glockner hả?

- Chớ gì nữa. Nó đi bơi. Mày nghĩ sao?

- Có lẽ nó thích bơi lắm.

- Tao nói đến kế hoạch của tụi mình cơ. Tuyệt vời! Thôi bỏ bữa ăn đi đã. Sẽ đợi. Lát nữa, khi nó đạp xe về nhà…

*

Phố tối và vắng. Gaby đạp nhanh. Cô bé đã tới nhà bà chủ hiệu xén lông chó, lấy lại sợi dây chuyền, đeo vào cổ, rồi hối hả đạp xuôi Ngõ Hẻm Ánh Trăng.

Đường phố lúc này vắng như sa mạc. Chiếc Kombi bám theo Gaby từ hồ bơi cho đến tiệm xén lông chó và bây giờ thì kiên trì đeo dính cô bé qua những khu vườn lạnh. Neschke nhấn ga. Ánh đèn pha sáng quắc chồm lên toàn bộ phần lưng Gaby rồi vọt qua tấp sát vào lề trước cô bé. Gaby thản nhiên đạp xe tới.

Một hung thần nhảy xuống đột ngột làm Gaby kinh hoàng. Cô bé thoáng thấy cái đầu trùm mặt nạ đen.

- Cứứứứ…

Tiếng rú của Gaby tắt nghẹn. Một bàn tay thô bạo nhanh như chớp chụp một chiếc khăn có mùi ghê ghê lên mặt mũi cô. Cô bé vừa đạp vừa vung tay đánh lại. Nhưng rồi nhanh chóng lịm đi. Chiếc Kombi đậu lại bên cạnh Uckmann. Gã mở cốp xe phía sau, tống nạn nhân đã mềm nhũn vào và đậy cốp lại. Không ai chứng kiến vụ bắt cóc này.

*

Tại căn nhà đổ nát ở ngoại ô, hai hung thần ngồi vắt vẻo trên những chiếc ghế cao ọp ẹp chờ con mồi hồi tỉnh. Chậc, chúng đã đặt cô bé lên giường khá lâu mà vẫn chưa thấy một triệu chứng sự sống nào. Mẹ kiếp, con bé tính làm “người đẹp ngủ trong rừng” sao?

Uckmann gầm gừ:

- Hay là tạt tai cho nó tỉnh hả Hansjorg?

Gã chưa kịp ra tay thì Gaby mở mắt.

Gaby nhìn hai tên cốt đột trước mặt bằng ánh mắt hãi hùng. Khúc phim bị bắt cóc loang loáng trong đầu cô. Chúa ơi, có nghĩa là cô đang ở trong sào huyệt bọn tội phạm.

Giọng Uckmann khàn khàn:

- Đừng sợ. Cô sẽ không việc gì đâu. Cô vẫn còn nguyên vẹn từ đầu đến cuối và thậm chí sẽ được về tận nhà với một điều kiện rất dễ thi hành. Cô em hãy phôn về tên thanh tra Glockner nói cho “ông già” nôn cái chìa khóa ra. Hiểu chưa người đẹp? Nếu không thực hiện, thì ta đành biến cô em thành người đẹp tàn phế vậy. Khà khà, lưỡi dao của ta sẽ xơi tái lỗ tai cô em trước, rồi đến lỗ mũi, rồi…

Gaby từ tốn ngồi dậy. Vẻ ngạc nhiên khó tả đẩy lùi vẻ sợ hãi trên nét mặt.

- Ông nói gì vậy? Chìa khóa nào? Mẹ tôi có một cái chìa khóa mà các ông đang cần chăng?

Uckmann vẫn ráng kiên nhẫn:

- Cô đừng lảm nhảm vờ vịt nữa. Ai lại chẳng biết mẹ cô mở cửa tiệm thực phẩm Công Chúa, liên quan quái gì tới tụi này. Chúng tôi nói tay cớớ… tay thanh tra bố cô ấy. Ông ta giữ chiếc chìa khóa chúng tôi cần.

Gaby kêu lên:

- Cái gì? Tôi không thể hiểu nổi. Tôi mồ côi cha từ cả chục năm nay. Ba tôi là một kĩ sư xây dựng bị tai nạn qua đời trên công trường.

Cô dừng lại vài giây rồi cười khúc khích:



- À, tôi biết rồi. Các ông tưởng tôi là con ông thanh tra chớ gì. Các ông lầm tôi với Gabriele Glockner nhà ở thành phố. Ôi buồn cười thật. Không thể nín được cười.

Uckmann tím mặt. Gã gầm gừ:

- Cô… là con gái Glockner.

Gaby bỏ một chân xuống giường, cất tiếng cười trong trẻo:

- Thế thì tôi làm ông thất vọng mất rồi, thưa hai ông “mẹ mìn”. Các ông đáng lẽ phải biết tôi tên là Ute Rohrbacher chớ. Nhà tôi ở tuốt Berlin. Tôi đến đây thanh quan thành phố này trong khuôn khổ trao đổi học sinh giữa các trường. Tôi là khách của…

Uckmann bắt đầu cảm thấy mồ hôi rịn ra. Gã gào lên:

- Cô nói láo. Đừng giở trò qua mắt ta. Cô y hệt như con gái rượu của tên cớm.

- Thì tôi có chối cãi điều đó đâu. Các bạn bè trong nhóm giao lưu đều lộn tôi với Gaby hết. Chính ở trại giao lưu đó, tôi cũng đã có dịp làm quen với bạn Gaby và biết sơ về thân thế bạn ấy. Hai đứa tôi đã từng soi gương chung và thấy giống nhau như đúc. Tuy nhiên tôi nói vậy mà không phải vậy. Tất nhiên là tụi tôi có nhiều chi tiết khác nhau chớ. Hai ông “mẹ mìn” hãy dòm kĩ coi, mắt tôi thì màu xanh da trời còn mắt Gaby xanh xám. Còn nữa, tôi có răng khểnh mà Gaby thì không, và…

Neschke phá lên cười.

- Im mày, Hansjorg. – Uckmann mắng bạn, đoạn quay sang Gaby - E… hèm, bây giờ tôi muốn cô chứng minh rõ ràng. Cô có giấy tùy thân nào xác định cô là Ute Rohrbacher không?

Gaby tỏ vẻ buồn bã:

- Không. Không có gì. Tôi là học trò đâu có cần mang theo giấy… A mà có! Cố nhiên! Chiếc dây chuyền bạc khắc tên tôi. Các ông xem…

Cô bé thò tay vào cổ áo, lôi ra một nửa vầng trăng bạc có khắc tên.

- Ông thấy chưa: U.R. Đúng tên tôi: Ute Rohrbacher.

Uckmann gầm gừ như con sói điên. Neschke phá lên cười như hóa dại.

*

Chúng bịt mắt Gaby, đưa tới một vườn hoa rồi thả xuống. Khi chúng trở lại xe, cô bé giật khăn bịt mắt ra, kịp đưa vô bộ nhớ số xe chiếc Kombi lúc nó xì khói biến mất.

Cô bé vào căn nhà đầu tiên, giải thích vắn tắt lí do và xin gọi nhờ điện thoại.

- Ba ơi! – Cô bé nói sau khi ông Glockner nhấc máy – Một chiếc Kombi có số xe là… đang chạy trên đường Vệ Quốc về trung tâm thành phố. Trên xe là Uckmann và Neschke. Chúng muốn lấy lại cái chìa khóa của ba và đã… nhưng thôi, con sẽ kể sau. Ba cần truy nã cấp tốc.

Đúng mười chín phút sau cú phôn tuyệt vời, chiếc Kombi đã lọt vào vòng vây của ba xe tuần tra chặn ngang mặt lộ. Đã xảy ra đọ súng. Tên sát thủ muôn mặt Uckmann quả đáng sợ như lời đồn. Trong thế bị chặn đầu khóa đuôi toàn diện, gã đã làm cho hai cảnh sát phải nhập viện. Một lãnh đạn của gã vô tay, một bị gãy mất hai ngón tay lúc gã triển khai cú đá móc hậu. Uckmann cuối cùng cũng được lãnh một viên đạn vỡ vai, suýt chết vì mất máu.

*

Trong cuộc trả lời thẩm vấn sau đó, đúng như thanh tra Glockner dự kiến. Sát thủ Uckmann dù đang phải tiếp máu và sê-rum vẫn đủ sức phều phào danh tánh kẻ đã chỉ đạo mình. Paresano không còn cách nào chối cãi. Lệnh hành quyết thanh tra Glockner rõ ràng do gã ban ra qua sự trung gian của Sophia Burnopasti. Hai tên Mafia đầu sỏ này cuối cùng kết thúc sự nghiệp lừng lẫy của mình trên xứ người chớ không phải cố quốc.

Cả bốn tên tội phạm bị kết án tù nhiều năm.

Số kim cương trị giá sáu triệu mark đã được lấy lại từ một két riêng tại nhà băng Tây Ban Nha.

Mọi sự đều kết thúc tốt đẹp.

Cố nhiên Gaby còn phải chịu đựng dài dài việc ba quái nam cứ gọi cô bé là Ute và nhe răng cười trêu chọc.

Thậm chí nghe nói Tarzan còn quả quyết rằng bây giờ hắn có những hai cô bạn gái: Gaby Glockner và Ute Rohrbacher (!). Và, quỷ tha ma bắt, tự hắn cũng không biết được mình ưng cô nào hơn.

GIỚI THIỆU TẬP SAU

Karl có một người chú rể là nhà triệu phú người Mỹ Roswell Baker. Có một lần nhà triệu phú cho nhóm TKKG cùng đi chơi biển trên chiếc du thuyền màu trắng của ông…

Lại một chuyến du lịch đầy sóng gió với Tứ quái – những thiếu niên dường như sinh ra không phải để hưởng cuộc sống an nhàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau