Quyển 30 Chương 5: TẨU THOÁT
Phòng 210 trống trơn. Lão già Richard Heyse đã bốc hơi chỉ còn chiếc va-li rỗng ruột ở lại. Sự cố đột biến này đã đặt khách sạn Tirol vào trong tình trạng báo động. Ông chủ tuyệt vọng còn Sôphi tức đến ứa nước mắt.
Tứ quái quả thật đã phí công vô ích khi lùng sục không sót mọi ngõ ngách, chúng làm sao biết lão Heyse chỉ là một cái tên ma không hề có thực trên đời. Bốn đứa chán nản đi vào văn phòng ông Zinke-Schollau. Thanh tra Glockner đã có mặt trước ở đó.
Giọng ông thanh tra thật đanh thép:
- “Heyse” chẳng qua chỉ là một cái tên giả thôi ông Zinke ạ. Lão đến đây chỉ để giết tôi. Vụ này là một màn trả thù, và hẳn Heyse là một tên giết thuê. Mới đây tôi hốt ổ trọn gói một băng buôn ma túy, rất có thể tên cầm đầu băng này mướn người thanh toán tôi để dằn mặt cảnh sát Đức.
Zinke-Schollau thở dài:
- Nghề của ông nguy hiểm quá. Bọn sát thủ đã lợi dụng chuyến đi nghỉ Tirol này để sát hại ông khi ông chỉ có một mình. Thực là thâm độc.
Ông Glockner coi đồng hồ:
- Ông yên tâm đi. Cảnh sát địa phương dắt theo chó săn sẽ có mặt ở đây bây giờ. Tôi đã kiểm tra các xe chở khách đậu ở khách sạn và biết không có xe nào rời bãi. Điều đó chứng tỏ tên giết mướn chỉ có cách cuốc bộ. Còn một phương tiện di chuyển độc nhất là xe buýt thì tôi và cháu Tarzan đã quan sát kĩ và không thấy bóng lão Heyse.
Sôphi chen vào:
- Hôm qua lão tới đây bằng xe buýt. Tôi không trông thấy. Nhưng lão vào cùng với những người mà xe buýt chở tới.
Glockner kết luận:
- Heyse sẽ bị bắt. Đó là điều chắc chắn. Đàn chó săn sẽ tìm thấy lão trong rừng.
Tròn Vo bảo Tarzan:
- Khi nào bắt được Heyse, tụi mình sẽ tiếp tục tương củ đậu bay vào người lão. Nhưng ném từ gần, để hòn nào cũng trúng. Tao đi nhặt đạn dần là vừa đó.
- Mình cảm ơn bạn, Tarzan ạ. – Gaby khẽ nói.
- Cái gì? Vì sao chớ?
- Bạn đã cứu sống ba mình. Ông đã nói thế mà.
- Ba của bạn cũng như… à, mà thực ra mình đã gặp cơ may đấy chứ. Mà ném 53 hòn đá, trượt mất 51 thì còn có gì đáng khen đâu.
Karl nói:
- Cũng nhờ con mưa đá dồn dập mà tên sát thủ không còn thì giờ để ngắm bắn.
*
Cuộc lùng sục Heyse kéo dài trong ba giờ đồng hồ với cảnh sát địa phương được vũ trang tận răng và ba con chó săn miễn chê. Kết quả cuối cùng chỉ là một con dê-rô to tướng như lời tuyên bố của một sĩ quan cảnh sát Áo tại văn phòng ông chủ khách sạn.
- Kẻ được mệnh danh là Heyse đã thay hình đổi dạng và đã cao chạy xa bay. Chúng tôi đã tìm thấy một chứng cớ cho nhận xét đó.
Viên sĩ quan chỉ tay vào những vật để trên bàn.
- Có lẽ quý vị đã thấy một bộ tóc giả, một bộ ria giả, cặp kính gọng đồi mồi và khẩu súng tang vật. Một con chó đã tìm thấy số đồ này giấu trong rừng.
Tarzan khẳng định:
- Vậy gã Heyse đã xuất hiện với cái tên giả. Nhưng kẻ nào đã đội cái lốt ấy?
Karl Máy Tính tiếp tục luồng suy nghĩ này:
- Và kẻ đó phải là du khách ở đây. Sau vụ mưu sát thất bại, gã đã trở lại nguyên hình là mình và quay về khách sạn mà không bị ai nghi ngờ. Gã đã đăng kí mướn phòng hai lần với hai tên trong khoảng thời gian khác nhau để dễ bề thi hành thủ đoạn. Gã là ai nữa?
Tarzan kêu lên:
- Và với tư cách “ai nữa” ấy, hắn đã đường hoàng cuốn gói. Cụ thể là đã chuồn bằng xe buýt, ngay trước mắt chúng tôi! Có chín vị khách lên xe – bốn đàn ông. Cháu chỉ nhớ được mỗi bộ mặt bè bè của Uckmann. Trời ơi, chính là Uckmann. Gã và Heyse đều đến từ nước Đức.
Sôphi rịn mồ hôi đầy trán:
- Xét trên nét chữ thì hai tên này là một cặp song sinh. Nhất là giọng nói, hoàn toàn giống nhau.
- Xét trên tiếng bước chân thì cả hai đứa đều đi cùng một nhịp như nhau. – Tarzan tiếp tục ý kiến đó – Đêm qua khi tiếng thịch – thịch thịch – thịch – thịch thịch ngoài hành lang, cháu cứ tưởng gã Uckmann nên hé cửa dòm, ai dè tiếng chân ấy vào phòng 210 của lão Richard Heyse. Hóa ra gã đã đóng hai vai, ngủ trên hai cái giường để chị hầu phòng không nghi ngờ gì. Nhưng có một điều cháu không hiểu: Tại sao gã phải đóng hai vai chớ?
Nghe đám trẻ phân tích nhanh nhạy và sắc sảo, viên sĩ quan Áo sững sờ. Ông nhìn qua Glockner. Ông thanh tra bèn nói:
- Nghệ thuật hóa trang của tên giết mướn đều nhằm mục đích lọt an toàn qua cửa ải thung lũng Enge, nơi chỉ có một lối thoát, sau khi thực hiện vụ ám sát. Gã đã tập trung sự nghi ngờ của mọi người vào lão Heyse, điều này giải thích luôn vì sao gã cố tình để khẩu súng lục trên tủ đệm của Heyse. Và cảnh sát sẽ truy tìm Heyse còn Uckmann sẽ đàng hoàng xách va-li ra đi với bộ dạng thật của mình.
Không khí trong phòng lúc này nặng nề. Chỉ nghe tiếng Tròn Vo nghiến răng kèn kẹt.
Viên sĩ quan Áo nói:
- Tôi phải gọi điện cho đồn công an biên phòng may ra thì kềm chân kịp tên tội phạm ở biên giới.
Thanh tra Glockner đứng dậy. Tứ quái theo ông ra cửa. Ông nhìn đám trẻ gật gù:
- Chú cần liên lạc gấp với Tổng nha bên Đức. Chúng ta phải hiểu là Uckmann thừa bản lãnh vù qua mặt đồn biên phòng. Biện pháp thích nghi hiện giờ là các đồng nghiệp của tôi sẽ nghênh tiếp gã khi gã đặt chân vào thành phố. Các con phải thông cảm…
Nói đến đó ông ngừng lại nhìn Tứ quái với vẻ mặt thương cảm. Đôi mắt thông minh của Gaby chớp lia lịa. Cô bé gật đầu:
- Nghĩa là chúng ta phải trở về, đúng không ba?
- Ba rất tiếc. Hay là các con cứ ở lại về sau bằng xe buýt và tàu hỏa. Ba phải về trước để nhận diện hung thủ.
Tarzan nói dứt khoát:
- Thôi chú ạ, riêng cháu, cháu xin về với chú. Dù ở đây thích thật… nhưng những gì đang diễn ra ở nhà vẫn khiến cháu quan tâm hơn.
Tròn Vo hỏi:
- Chúng ta đi ngay à? Hay để ăn xong bữa chiều đã. Theo cháu, ăn no rồi sẽ khỏe thêm trên đường về đó.
Gaby mỉm cười:
- Đừng lo, Willi ơi. Cha con chị Sôphi sẽ chuẩn bị cả đống đồ ăn đi đường cho chúng ta.
Glockner bước vào buồng điện thoại. Ông trở ra với sắc mặt biến đổi hẳn. Trông ông có vẻ ngỡ ngàng. Tứ quái lập tức vây lấy ông:
- Có chuyện gì không ổn hả chú?
- Ừ, có hai vấn đề xảy ra. Thứ nhất, cảnh sát đã biết nơi cư ngụ của Uckmann tại tòa nhà mười sáu tầng ngay trung tâm thành phố và đã mai phục chờ tên tội phạm. Thứ hai, Uckmann không đơn giản như chúng ta tưởng đâu. Gã là tên cướp kim cương thứ hai tại Tây Ban Nha đang tồn tại ngoài vòng pháp luật. Chính Doge vừa moi được thông tin sốt dẻo ấy từ miệng Neschke ở trong tù.
Tròn Vo reo lên:
- Thêm một lí do để bắt gã. Không hiểu gã có đem theo chìa khóa kho báu đến đây không nhỉ? Ngộ nhỡ gã đánh rơi nó ở trong rừng thì chiếc chìa khóa của Neschke còn nước non gì nữa.
Glockner nói:
- Hoàn toàn đúng. Cả hai tên lưu manh đều lệ thuộc vào nhau. Hansjorg đang… ở tù. Và hi vọng Uckmann cũng sắp… Chúng chẳng ngây thơ đem theo chìa khóa kho tàng trong người đâu, Kloesen à. Rồi chúng ta sẽ khai thác được kho báu ấy từ một trong hai thằng.
Nhất định rồi, Tarzan nghĩ.
Nhưng mọi sự diễn ra khác hẳn.
*
Khách sạn Cung Vua đối diện với tòa nhà chọc trời mười sáu tầng của Uckmann.
Đúng tám rưỡi sáng chủ nhật, Uckmann hỏi thuê một buồng.
- Nhưng phải quay mặt ra phố. - Gã nói - Ồn một tí cũng không sao. Tôi thích thế.
- Được ạ, thưa ông.
Uckmann nhận một phòng ở tầng ba. Đương nhiên là gã đăng kí với cái tên giả. Bản năng mách bảo gã hãy cảnh giác. Chớ dại thò mặt ngay về nhà.
Gã đặt va-li xuống sàn và ngồi trầm ngâm. Vụ làm thịt tên thanh tra Glockner coi như bị bể, nhưng đường vẫn còn dài. Không chơi được ở Áo thì ta chơi bên Đức. Có khi lại may mắn hơn.
Từ cửa sổ phòng trọ, gã thoải mái nhìn sang tòa nhà cao vút. Chậc, ngó ánh mặt trời lấp lánh trên cửa sổ căn hộ yêu dấu ở tầng mười hai mà thèm. Đủ tiện nghi bá cháy. Phải bỏ đi thì tiếc đứt ruột.
Coi, sao căn hộ của mình “thiền” như thế nhỉ? Im lặng tuyệt đối. Im lặng trước khi nổ bùng ư? Nếu tụi cớm có đấy thì gã đã thấy. Có tên nào đang ngồi chồm hỗm trong sảnh nhà không?
Uckmann chụp máy điện thoại quay số nhà mình. Máy đổ tới mười hồi chuông mà chẳng nghe ma nào trả lời. Chả lẽ bọn cớm ngu đến nỗi không biết gã đã từng chui rúc ở đó. Vô lí.
Uckmann kêu một suất ăn lên phòng và kiên trì theo dõi tòa nhà mười sáu tầng. Gã đưa cặp mắt của mình xuống dưới chân tòa nhà và há hốc mồm vì thấy một chiếc xe hơi chở hàng lạ hoắc. Mẹ kiếp, chủ nhật làm gì có hàng hóa ở đây, xe của cớm là cái chắc. Thấy chưa, kia kìa. Thằng lái xe ngồi đọc báo thỉnh thoảng cứ liếc vào cổng tòa nhà chọc trời.
- Chó chết. Tao đã biết trước là tụi mày “ngửi” ra địa chỉ của tao. – Uckmann chửi đổng.
Nửa giờ sau từ trong tòa nhà bà quản lí Irmgard Diesen đã bước ra. Bà ta rẽ vào ngõ, đi qua chiếc xe chở hàng. Tên đọc báo gật đầu với bà ta.
Rõ rồi.
Người ta đã giăng bẫy gã!
Nhưng vì quá quyến luyến với căn hộ của mình, và một phần tâm hồn đen tối của gã vẫn phấp phỏng hi vọng mọi chuyện ổn cả, gã có thể về nhà, nên gã như bị giáng búa tạ khi thoáng thấy một bóng người trên tầng mười hai, sau cửa sổ bếp nhà gã.
Người đàn ông chỉ thoáng hiện trong tích tắc. Anh ta không nhìn ra cửa sổ, mà chỉ bước lỡ trớn hơi gần cửa sổ. Nhưng Uckmann đã nhìn thấy, và không còn nghi ngờ gì nữa, bọn cớm đáng ghét đang rình rập trong nhà gã, lục tung cả nhà gã lên.
- Nhưng chẳng thấy cóc gì đâu, đồ chó chết các người! – Gã rít qua kẽ răng – Chẳng có gì khiến chúng mày quan tâm và…
Gã ngắc lại.
Búa tạ giáng xuống đầu gã lần thứ hai. Gã rên lên, thật quá sức chịu đựng. Không! Thế này thì khốn nạn thân gã quá. Nếu chúng tìm được chiếc chìa khóa két nhà băng của gã, và biết được bí mật về nó…
- Không, Gus ạ, hãy bình tĩnh nào. Chiếc chìa khóa nằm ngay trong ngăn kéo. Nhưng ai mà ngờ nó mở một cánh cửa dẫn đến sáu triệu mark? Hãy lờ cái chìa vì nó lẫn lộn giữa các thứ đồ nghề khác đáng chú ý hơn. Tụi bay có thể thấy cưa, búa, đục, cờ-lê, mỏ-lết… nhưng làm ơn đừng thấy cái chìa khóa đó.
Không! Chúng sẽ không buồn đoái hoài đến nó. Chờ cho hết bị rình mò, ta sẽ về lấy nó đi.
Tứ quái quả thật đã phí công vô ích khi lùng sục không sót mọi ngõ ngách, chúng làm sao biết lão Heyse chỉ là một cái tên ma không hề có thực trên đời. Bốn đứa chán nản đi vào văn phòng ông Zinke-Schollau. Thanh tra Glockner đã có mặt trước ở đó.
Giọng ông thanh tra thật đanh thép:
- “Heyse” chẳng qua chỉ là một cái tên giả thôi ông Zinke ạ. Lão đến đây chỉ để giết tôi. Vụ này là một màn trả thù, và hẳn Heyse là một tên giết thuê. Mới đây tôi hốt ổ trọn gói một băng buôn ma túy, rất có thể tên cầm đầu băng này mướn người thanh toán tôi để dằn mặt cảnh sát Đức.
Zinke-Schollau thở dài:
- Nghề của ông nguy hiểm quá. Bọn sát thủ đã lợi dụng chuyến đi nghỉ Tirol này để sát hại ông khi ông chỉ có một mình. Thực là thâm độc.
Ông Glockner coi đồng hồ:
- Ông yên tâm đi. Cảnh sát địa phương dắt theo chó săn sẽ có mặt ở đây bây giờ. Tôi đã kiểm tra các xe chở khách đậu ở khách sạn và biết không có xe nào rời bãi. Điều đó chứng tỏ tên giết mướn chỉ có cách cuốc bộ. Còn một phương tiện di chuyển độc nhất là xe buýt thì tôi và cháu Tarzan đã quan sát kĩ và không thấy bóng lão Heyse.
Sôphi chen vào:
- Hôm qua lão tới đây bằng xe buýt. Tôi không trông thấy. Nhưng lão vào cùng với những người mà xe buýt chở tới.
Glockner kết luận:
- Heyse sẽ bị bắt. Đó là điều chắc chắn. Đàn chó săn sẽ tìm thấy lão trong rừng.
Tròn Vo bảo Tarzan:
- Khi nào bắt được Heyse, tụi mình sẽ tiếp tục tương củ đậu bay vào người lão. Nhưng ném từ gần, để hòn nào cũng trúng. Tao đi nhặt đạn dần là vừa đó.
- Mình cảm ơn bạn, Tarzan ạ. – Gaby khẽ nói.
- Cái gì? Vì sao chớ?
- Bạn đã cứu sống ba mình. Ông đã nói thế mà.
- Ba của bạn cũng như… à, mà thực ra mình đã gặp cơ may đấy chứ. Mà ném 53 hòn đá, trượt mất 51 thì còn có gì đáng khen đâu.
Karl nói:
- Cũng nhờ con mưa đá dồn dập mà tên sát thủ không còn thì giờ để ngắm bắn.
*
Cuộc lùng sục Heyse kéo dài trong ba giờ đồng hồ với cảnh sát địa phương được vũ trang tận răng và ba con chó săn miễn chê. Kết quả cuối cùng chỉ là một con dê-rô to tướng như lời tuyên bố của một sĩ quan cảnh sát Áo tại văn phòng ông chủ khách sạn.
- Kẻ được mệnh danh là Heyse đã thay hình đổi dạng và đã cao chạy xa bay. Chúng tôi đã tìm thấy một chứng cớ cho nhận xét đó.
Viên sĩ quan chỉ tay vào những vật để trên bàn.
- Có lẽ quý vị đã thấy một bộ tóc giả, một bộ ria giả, cặp kính gọng đồi mồi và khẩu súng tang vật. Một con chó đã tìm thấy số đồ này giấu trong rừng.
Tarzan khẳng định:
- Vậy gã Heyse đã xuất hiện với cái tên giả. Nhưng kẻ nào đã đội cái lốt ấy?
Karl Máy Tính tiếp tục luồng suy nghĩ này:
- Và kẻ đó phải là du khách ở đây. Sau vụ mưu sát thất bại, gã đã trở lại nguyên hình là mình và quay về khách sạn mà không bị ai nghi ngờ. Gã đã đăng kí mướn phòng hai lần với hai tên trong khoảng thời gian khác nhau để dễ bề thi hành thủ đoạn. Gã là ai nữa?
Tarzan kêu lên:
- Và với tư cách “ai nữa” ấy, hắn đã đường hoàng cuốn gói. Cụ thể là đã chuồn bằng xe buýt, ngay trước mắt chúng tôi! Có chín vị khách lên xe – bốn đàn ông. Cháu chỉ nhớ được mỗi bộ mặt bè bè của Uckmann. Trời ơi, chính là Uckmann. Gã và Heyse đều đến từ nước Đức.
Sôphi rịn mồ hôi đầy trán:
- Xét trên nét chữ thì hai tên này là một cặp song sinh. Nhất là giọng nói, hoàn toàn giống nhau.
- Xét trên tiếng bước chân thì cả hai đứa đều đi cùng một nhịp như nhau. – Tarzan tiếp tục ý kiến đó – Đêm qua khi tiếng thịch – thịch thịch – thịch – thịch thịch ngoài hành lang, cháu cứ tưởng gã Uckmann nên hé cửa dòm, ai dè tiếng chân ấy vào phòng 210 của lão Richard Heyse. Hóa ra gã đã đóng hai vai, ngủ trên hai cái giường để chị hầu phòng không nghi ngờ gì. Nhưng có một điều cháu không hiểu: Tại sao gã phải đóng hai vai chớ?
Nghe đám trẻ phân tích nhanh nhạy và sắc sảo, viên sĩ quan Áo sững sờ. Ông nhìn qua Glockner. Ông thanh tra bèn nói:
- Nghệ thuật hóa trang của tên giết mướn đều nhằm mục đích lọt an toàn qua cửa ải thung lũng Enge, nơi chỉ có một lối thoát, sau khi thực hiện vụ ám sát. Gã đã tập trung sự nghi ngờ của mọi người vào lão Heyse, điều này giải thích luôn vì sao gã cố tình để khẩu súng lục trên tủ đệm của Heyse. Và cảnh sát sẽ truy tìm Heyse còn Uckmann sẽ đàng hoàng xách va-li ra đi với bộ dạng thật của mình.
Không khí trong phòng lúc này nặng nề. Chỉ nghe tiếng Tròn Vo nghiến răng kèn kẹt.
Viên sĩ quan Áo nói:
- Tôi phải gọi điện cho đồn công an biên phòng may ra thì kềm chân kịp tên tội phạm ở biên giới.
Thanh tra Glockner đứng dậy. Tứ quái theo ông ra cửa. Ông nhìn đám trẻ gật gù:
- Chú cần liên lạc gấp với Tổng nha bên Đức. Chúng ta phải hiểu là Uckmann thừa bản lãnh vù qua mặt đồn biên phòng. Biện pháp thích nghi hiện giờ là các đồng nghiệp của tôi sẽ nghênh tiếp gã khi gã đặt chân vào thành phố. Các con phải thông cảm…
Nói đến đó ông ngừng lại nhìn Tứ quái với vẻ mặt thương cảm. Đôi mắt thông minh của Gaby chớp lia lịa. Cô bé gật đầu:
- Nghĩa là chúng ta phải trở về, đúng không ba?
- Ba rất tiếc. Hay là các con cứ ở lại về sau bằng xe buýt và tàu hỏa. Ba phải về trước để nhận diện hung thủ.
Tarzan nói dứt khoát:
- Thôi chú ạ, riêng cháu, cháu xin về với chú. Dù ở đây thích thật… nhưng những gì đang diễn ra ở nhà vẫn khiến cháu quan tâm hơn.
Tròn Vo hỏi:
- Chúng ta đi ngay à? Hay để ăn xong bữa chiều đã. Theo cháu, ăn no rồi sẽ khỏe thêm trên đường về đó.
Gaby mỉm cười:
- Đừng lo, Willi ơi. Cha con chị Sôphi sẽ chuẩn bị cả đống đồ ăn đi đường cho chúng ta.
Glockner bước vào buồng điện thoại. Ông trở ra với sắc mặt biến đổi hẳn. Trông ông có vẻ ngỡ ngàng. Tứ quái lập tức vây lấy ông:
- Có chuyện gì không ổn hả chú?
- Ừ, có hai vấn đề xảy ra. Thứ nhất, cảnh sát đã biết nơi cư ngụ của Uckmann tại tòa nhà mười sáu tầng ngay trung tâm thành phố và đã mai phục chờ tên tội phạm. Thứ hai, Uckmann không đơn giản như chúng ta tưởng đâu. Gã là tên cướp kim cương thứ hai tại Tây Ban Nha đang tồn tại ngoài vòng pháp luật. Chính Doge vừa moi được thông tin sốt dẻo ấy từ miệng Neschke ở trong tù.
Tròn Vo reo lên:
- Thêm một lí do để bắt gã. Không hiểu gã có đem theo chìa khóa kho báu đến đây không nhỉ? Ngộ nhỡ gã đánh rơi nó ở trong rừng thì chiếc chìa khóa của Neschke còn nước non gì nữa.
Glockner nói:
- Hoàn toàn đúng. Cả hai tên lưu manh đều lệ thuộc vào nhau. Hansjorg đang… ở tù. Và hi vọng Uckmann cũng sắp… Chúng chẳng ngây thơ đem theo chìa khóa kho tàng trong người đâu, Kloesen à. Rồi chúng ta sẽ khai thác được kho báu ấy từ một trong hai thằng.
Nhất định rồi, Tarzan nghĩ.
Nhưng mọi sự diễn ra khác hẳn.
*
Khách sạn Cung Vua đối diện với tòa nhà chọc trời mười sáu tầng của Uckmann.
Đúng tám rưỡi sáng chủ nhật, Uckmann hỏi thuê một buồng.
- Nhưng phải quay mặt ra phố. - Gã nói - Ồn một tí cũng không sao. Tôi thích thế.
- Được ạ, thưa ông.
Uckmann nhận một phòng ở tầng ba. Đương nhiên là gã đăng kí với cái tên giả. Bản năng mách bảo gã hãy cảnh giác. Chớ dại thò mặt ngay về nhà.
Gã đặt va-li xuống sàn và ngồi trầm ngâm. Vụ làm thịt tên thanh tra Glockner coi như bị bể, nhưng đường vẫn còn dài. Không chơi được ở Áo thì ta chơi bên Đức. Có khi lại may mắn hơn.
Từ cửa sổ phòng trọ, gã thoải mái nhìn sang tòa nhà cao vút. Chậc, ngó ánh mặt trời lấp lánh trên cửa sổ căn hộ yêu dấu ở tầng mười hai mà thèm. Đủ tiện nghi bá cháy. Phải bỏ đi thì tiếc đứt ruột.
Coi, sao căn hộ của mình “thiền” như thế nhỉ? Im lặng tuyệt đối. Im lặng trước khi nổ bùng ư? Nếu tụi cớm có đấy thì gã đã thấy. Có tên nào đang ngồi chồm hỗm trong sảnh nhà không?
Uckmann chụp máy điện thoại quay số nhà mình. Máy đổ tới mười hồi chuông mà chẳng nghe ma nào trả lời. Chả lẽ bọn cớm ngu đến nỗi không biết gã đã từng chui rúc ở đó. Vô lí.
Uckmann kêu một suất ăn lên phòng và kiên trì theo dõi tòa nhà mười sáu tầng. Gã đưa cặp mắt của mình xuống dưới chân tòa nhà và há hốc mồm vì thấy một chiếc xe hơi chở hàng lạ hoắc. Mẹ kiếp, chủ nhật làm gì có hàng hóa ở đây, xe của cớm là cái chắc. Thấy chưa, kia kìa. Thằng lái xe ngồi đọc báo thỉnh thoảng cứ liếc vào cổng tòa nhà chọc trời.
- Chó chết. Tao đã biết trước là tụi mày “ngửi” ra địa chỉ của tao. – Uckmann chửi đổng.
Nửa giờ sau từ trong tòa nhà bà quản lí Irmgard Diesen đã bước ra. Bà ta rẽ vào ngõ, đi qua chiếc xe chở hàng. Tên đọc báo gật đầu với bà ta.
Rõ rồi.
Người ta đã giăng bẫy gã!
Nhưng vì quá quyến luyến với căn hộ của mình, và một phần tâm hồn đen tối của gã vẫn phấp phỏng hi vọng mọi chuyện ổn cả, gã có thể về nhà, nên gã như bị giáng búa tạ khi thoáng thấy một bóng người trên tầng mười hai, sau cửa sổ bếp nhà gã.
Người đàn ông chỉ thoáng hiện trong tích tắc. Anh ta không nhìn ra cửa sổ, mà chỉ bước lỡ trớn hơi gần cửa sổ. Nhưng Uckmann đã nhìn thấy, và không còn nghi ngờ gì nữa, bọn cớm đáng ghét đang rình rập trong nhà gã, lục tung cả nhà gã lên.
- Nhưng chẳng thấy cóc gì đâu, đồ chó chết các người! – Gã rít qua kẽ răng – Chẳng có gì khiến chúng mày quan tâm và…
Gã ngắc lại.
Búa tạ giáng xuống đầu gã lần thứ hai. Gã rên lên, thật quá sức chịu đựng. Không! Thế này thì khốn nạn thân gã quá. Nếu chúng tìm được chiếc chìa khóa két nhà băng của gã, và biết được bí mật về nó…
- Không, Gus ạ, hãy bình tĩnh nào. Chiếc chìa khóa nằm ngay trong ngăn kéo. Nhưng ai mà ngờ nó mở một cánh cửa dẫn đến sáu triệu mark? Hãy lờ cái chìa vì nó lẫn lộn giữa các thứ đồ nghề khác đáng chú ý hơn. Tụi bay có thể thấy cưa, búa, đục, cờ-lê, mỏ-lết… nhưng làm ơn đừng thấy cái chìa khóa đó.
Không! Chúng sẽ không buồn đoái hoài đến nó. Chờ cho hết bị rình mò, ta sẽ về lấy nó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất