Quyển 33 Chương 1: CHIẾC RUỘT TƯỢNG BỊ MẤT
Một mùa hè thú vị đã qua. Giờ ra chơi Tứ quái ngồi dưới một bóng cây rợp lá để ôn lại những kỉ niệm vui buồn trong thời gian gác bút. Trong bóng râm, nhiệt độ lên tới 31 độ bách phân. Ấy vậy mà phát biểu của Gaby còn “nóng” hơn lửa. Cô bé ra vẻ bí mật quân sự:
- Chiều nay chúng ta sẽ làm vệ sĩ. Nói đúng ra là làm vệ sĩ cho bà lão Habrecht.
Tarzan ngạc nhiên:
- Bà Habrecht là ai thế Gaby? Và tại sao lại phải làm vệ sĩ? Một đặc vụ mới chăng?
Gaby không vội trả lời. Cô bé cực kì yểu điệu với chiếc áo phông trắng dệt kiểu mạng nhện, mái tóc đuôi ngựa vàng óng lúc lắc:
- Đó là một bà cụ mình mới quen hôm đi mua đồ ở cửa hàng Mamis. Bà cụ hơi lẫn nhưng hiếu khách lắm. Lần nào tới chơi nhà bà, con Oskar đều được thưởng một cục xúc xích.
Tròn Vo nhanh nhảu:
- Vậy hả, chó được xúc xích thì người chắc được… sôcôla?
- Thôi đi, Kloesen. Nghe chuyện đại sự đây nè, bà cụ hiện rất cần đội cận vệ như chúng ta để áp tải một món tiền dành dụm gần một thế kỉ tới ngân hàng.
- Nhưng sao… - Tarzan định hỏi tiếp.
- Phải kiên nhẫn một chút, đại ca. Chúng ta phải tìm hiểu xuất xứ món tiền của bà cụ chớ. Bà Habrecht là một nhân viên thư viện về hưu, trong thời gian làm việc bà chắt bóp từng đồng một bỏ vào… một cái ruột tượng.
Máy Tính Điện Tử thắc mắc:
- Bà cụ cổ lỗ sĩ quá. Thời này ai xài ba cái ruột tượng nữa, sao không gửi tiết kiệm có hơn không?
Công Chúa gật đầu:
- Mình được bà cụ kể là 60 năm trước có vụ đổ bể tín dụng làm bà mất sạch tiền. Từ đó bà không tin vào ngân hàng nữa.
Tròn Vo khoái trá:
- Bà Habrecht làm như vậy là đúng. “Ruột tượng” đúng là mô-đen mới. Tao cũng phải kiếm một cái.
Tarzan cố nén cười, hắn hỏi:
- Bà cụ có bao nhiêu tiền?
- Cộng tiền được con cháu ở xa cho và tiền dành dụm là… 198.000 mark.
- Trời đất, một số tiền khổng lồ. Với món tiền ấy có lẽ bà cụ phải thuê xe tăng hộ tống chớ nhờ chi bọn nhóc tụi mình?
Karl Máy Tính vẫn chưa hết… thắc mắc:
- Trở lại vấn đề bà cụ đi các bạn. Thật mâu thuẫn phải không, tại sao bà lão không tin ở ngân hàng mà bây giờ chịu gửi ngân hàng?
Gaby trả lời ngon lành:
- Vì dạo này nhà băng làm việc có uy tín hơn 60 năm trước. Một lí do khác là bà lão sống độc thân sợ bọn đạo tặc đến thăm.
Tarzan vặn lưng răng rắc:
- Chiều nay, lúc 14 giờ 30 toàn băng Tứ quái sẽ ghé thăm bà Habrecht dưới sự điều động của Gaby, rõ chưa?
- Rõ!
*
Con đường dẫn tới khu nhà mini nóng như đổ lửa. Gọi những căn nhà khu vực này là mini cũng phải. Nhà nào cũng nằm lọt thỏm giữa một khoảng vườn be bé như trong cổ tích. Kloesen tha hồ nguyền rủa những giọt mồ hôi thặng dư của mình.
Tarzan bình luận:
- Mùa đông kêu lạnh, mùa hè kêu nóng, vậy mùa nào hợp với mày hả mập?
- Ôi chao, ốm như đại ca thì làm sao hiểu được chớ?
Công Chúa và Karl Máy Tính đã hiện diện trước ngôi nhà xinh xắn của bà cụ. Tiếng cô bé nghe như chim hót:
- Tội nghiệp Tròn Vo quá. Áo ướt mèm. Chắc mồ hôi ra dữ?
- Hừ, không dám đâu. Mình bị lãnh “cơn mưa” trái mùa ở dọc đường.
Karl lẳng lặng khóa dính chùm bốn xe đạp lại. Nó chép miệng:
- Cụ bà chỉ đi bộ được thôi. Bây giờ là hai giờ rưỡi chiều.
Tròn Vo nhìn Công Chúa ấn chuông cửa trong khi Tarzan nhanh chóng quan sát vị trí ngôi nhà theo thói quen nghề nghiệp. Chưa đầy nửa phút, bà cụ đã vui vẻ bước ra:
- Chào các cháu. Các cháu tốt quá.
Bà cụ Habrecht có ruột tượng… 198.000 mark là đây sao? Tarzan ngẩn người, bà cụ thật rụt rè với mái tóc bạc phơ và bộ váy áo tàng tàng. Rõ ràng cụ đã quyết định nhổ neo tức khắc bởi cái mũ đã đội sẵn trên đầu và đôi găng tay che nắng. Ái chà, không biết bà lão sẽ chấm nhà băng nào để gửi gắm gia tài đây?
Bà cụ ân cần:
- Mời các cháu vào nhà, bà đã sắp sẵn trà đá.
Tròn Vo nghe mà đau khổ. Nó nối gót theo các chiến hữu tiến vào phòng khách nho nhỏ. Bức tranh treo tường vẽ vị hoàng đế cuối cùng của nước Đức nhìn nó chằm chằm.
Bà Habrecht lại cất tiếng:
- Các cháu uống trà đá được chứ?
Thằng mập thì thầm vào tai Karl:
- Không có sôcôla à?
Nó rụt cổ lại vì bị Karl lừ mắt cắt ngang. Coi, đại ca của nó uống xong li trà đá liền đứng dậy:
- Cháu nghĩ là chúng ta nên đi thôi bà ạ. Nếu chậm trễ e rằng nhà băng sẽ đóng cửa.
Bà Habrecht gật đầu. Bà rút ra một chiếc chìa khóa từ trong túi xách màu đen ra và tiến về phía cửa. Tarzan đứng cạnh liếc vô túi xách. Trời ạ, bên trong trống trơn, chỉ có khăn muxoa và một hộp dầu cù là. Hắn chới với:
- Khoan khóa cửa đã bà ạ. Hình như bà chưa mang tiền theo.
- Ồ, suýt nữa thì quên mất. Xem ra bà đã chớm già rồi.
Bà cụ hóm hỉnh nói rồi đi thẳng tớ chỗ ghế bành kê gần cửa sổ.
- Tôi cất tiền ở một chỗ rất đơn giản nhưng cực kì an toàn. Chính ông Zenke mới đây ghé tôi đã khen như vậy. Ông ta còn nói: Bọn ăn trộm sẽ không bao giờ để ý đến một nơi giấu đơn giản vậy đâu…
Bà nói xong là mở tấm nệm trên ghế bành lên. Lạy Chúa, mắt của bà trợn ngược. Bà Habrecht lôi tuột tấm nệm ra. Người bà như một cái máy bắt đầu khởi động, run bần bật mỗi lúc một mạnh hơn. Nhanh như cắt, Tarzan lao tới đỡ bà cụ đang sắp sửa khuỵu xuống đất.
Dưới tấm nệm trống không. Ở đó chỉ có lớp bụi mỏng, vài mẩu bánh vụn và những vòng lò xo hoen gỉ.
- Tôi… tôi… đã để tiền… tiền ở đó. Chỗ… chỗ đó…
- Bà hãy bình tĩnh lại. Cái ruột tượng của bà thế nào ạ?
Bà Habrecht nghẹn ngào:
- Nó là một cái túi vải dài màu đen đựng toàn bộ số tiền và mảnh giấy ghi số sê-ri các tờ bạc 100 mark.
- Trong lúc chờ tụi cháu đến, bà đã lấy ra lần nào chưa?
- Chưa. Tôi nhớ mà.
Tarzan nghiêm sắc mặt:
- Chúng ta hãy tìm lại một lần nữa.
Cả băng Tứ quái tức tốc tỏa đi khắp phòng. Ngay cả Oskar cũng trả ơn cục xúc xích bà cụ cho bằng một loạt tiếng “hực hực” khẩn cấp. Thật đáng buồn là mọi cố gắng của đám trẻ đều vô ích.
Bà Habrecht ngồi phịch xuống ghế, nước mắt tuôn lã chã:
- Hết rồi. Mất sạch rồi cháu ơi!
Gaby rớm lệ nhìn đại ca Tarzan. Người hùng lúc này cứ chăm chú ngắm bức tranh vị hoàng đế Đức để tìm lời giải đáp. Giọng hắn thật tỉnh táo:
- Bà ráng hình dung lại lần cuối cùng bà còn thấy bịch tiền cho tụi cháu xem nào?
Bà lão sụt sịt:
- Ừ, ừ… để bà nhớ nhé… hôm đó độ giờ này có mặt ông Zenke.
- Ông Zenke là ai mà biết chỗ bà giấu tiền hở bà?
- Ông ta đến hỏi mua đất hương hỏa của tôi ở làng Fichten, cháu ạ. Tôi thường đến đó những ngày nắng ấm. Khi biết tôi không bán, ông ta đã móc trong túi ra một xấp bạc và hất hàm “Bà già không có một đồng xu dính túi còn bày đặt làm cao”. Thế là…
Gaby đỡ vai bà cụ:
- Thế là bà đã bị lão ta khích phải không ạ? Và bà đã mở nệm ghế bành cho lão Zenke đó thấy cái ruột tượng ư?
Bà lão thổn thức:
- Rất tiếc là bà đã làm như vậy.
Tarzan ngao ngán:
- Sau ông ta có còn ai đến nhà bà không ạ?
- Không. Ba ngày nay tôi không rời khỏi nhà.
- Hừ, nghĩa là chỉ có tên Zenke ấy là thủ phạm. Ái chà, không hiểu lão đã trộm bịch tiền của bà vào thời điểm nào chớ?
- Có thể là vào lúc ông ta để quên cái túi. Bà nhớ rồi, lúc ông ta đến cửa thì quay vô nói rằng để quên cái túi trên bàn. Khi đó, bà đang đứng ngoài cửa chờ tiễn khách.
Tarzan gật đầu cái rụp:
- Chính là lão đã lấy vào lúc đó.
- Bà không nghĩ thế đâu các cháu. Zenke rất sang trọng và giàu có. Tay đeo nhẫn kim cương, đồng hồ vàng.
- Thưa bà, - Karl trịnh trọng - loại lừa đảo càng cao thủ bao nhiêu thì càng có vẻ ngoài đáng kính bấy nhiêu.
- Zenke có để lại cho bà tấm danh thiếp. Chính vì thế, bà tin ông ấy không dám ăn cắp.
Bốn quái chụm đầu lại bên tấm danh thiếp bà cụ vừa đưa ra. Máy Tính Điện Tử đọc thành tiếng:
- Albert Zenke. Giám đốc công ti xuất nhập khẩu tổng hợp. Địa chỉ: Hồ Nesswangl…
Nó nhíu mày:
- Chỗ này chỉ có hai tòa nhà. Một là nhà nghỉ cuối tuần và một là biệt thự đồ sộ.
Tròn Vo nhất trí:
- Tao đã đi qua đó. Mày nói chính xác.
Tarzan quay sang Gaby:
- Bạn hãy báo cho chú Glockner biết. Riêng chúng ta sẽ khởi hành ngay tới trận địa.
- Mình không được tham gia sao?
- Trời ơi, bạn phải chờ thanh tra Glockner để hướng dẫn chớ. - Quay sang bà cụ, hắn hỏi tiếp – Bà có nhớ hình dạng ông ta không ạ?
- Có, có. - Vừa thấm nước mắt, xì mũi, bà cụ vừa tả lại vóc dáng Zenke.
*
Ba quái lên ngựa sắt không một phút chần chờ. Con đường đến nhà Zenke mỗi lúc một thu hẹp lại. Gió thổi từng chặp khiến bụi bay mù mịt. Tụi nó cứ lần theo dấu vết xe hơi để đến một ngôi nhà. Ngôi nhà tráng lệ ghép hoàn toàn bằng gỗ khiến Kloesen không ngớt trầm trồ. Hèn chi thằng quân sư dùng từ “biệt thự” là phải. Ngôi biệt thự vừa kiên cố vừa kiểu cách, nó được sơn màu be hồng và chiếm gần 200 mét vuông đất đai.
Có vẻ chủ nhà vắng mặt. Các ô cửa đều đóng kín trừ ô cửa lật trên nóc. Hình như lỗ thông hơi cổ điển đó còn là lối ra vào của loài chim sống trên mái nhà.
Tarzan gật gù. Thật đúng y bon, từ ô cửa lật, một con chim bồ câu vỗ cánh bay vút về phía bờ hồ.
Karl nhìn theo con chim rồi liếc xuống đất. Nó la lớn:
- Ở đằng kia có người. Tướng tá khá giống lão Zenke.
Tròn Vo chu mỏ:
- Lão ta khệ nệ cái gì trên vai như thợ săn da đỏ trong phim cao bồi vậy.
Ba quái im lặng. Trời ạ, đằng kia mới đáng mặt biệt thự thứ thiệt. Chỉ nội khu vườn cũng rộng gấp năm lần mảnh vườn thứ nhất. Cây cối được mọc thành hàng ngay ngắn, tỉa tót cẩn thận. Ngôi biệt thự tọa lạc nguy nga giữa rừng cây và thảm cỏ mịn màng thơ mộng như một bức tranh hoành tráng. Chớ sao nữa, biệt thự cao tới ba tầng với lối kiến trúc trẻ trung, những ô cửa cao, rộng, thoáng đãng. Chưa nói đến sân thượng có mái che tuyệt vời.
Ba đứa chiếu tướng liền một chiếc Landrover màu kem cáu cạnh đậu trước ga-ra. Tarzan kêu khẽ:
- Lão Zenke đang tập bắn cung.
Tròn Vo hỏi lại:
- Lão bắn vào bia à?
Máy Tính Karl làm luôn một tràng:
- Bắn vào bia, vào chim, vào thú. Một tên tội phạm thường chẳng chừa một thứ gì.
- Chúng ta bám sát bờ rào để tiếp cận lão đi. – Tarzan đề nghị.
Trong nhấp nháy, ba đứa đã ngồi gác chân lên yên xe dựa vào hàng rào. Coi, bà Habrecht đã mô tả lão không trật chút nào, dù lão có xoay lưng về phía chúng.
Lão đang bận bịu với cây cung và một mũi tên kim loại. Cây cung của Zenke cũng khá kì lạ, đúng trào lưu hiện đại. Nó được chế tạo từ một hợp chất có độ đàn hồi rất lớn với một đầu được gắn ròng rọc nhỏ. Cây cung này nếu so với loại cung khác thì cứ như so sánh giữa tên lửa xuyên lục địa với một con ngựa vậy. Sự phát triển của kĩ thuật là thế đó.
Tarzan suỵt khẽ:
- Trên bàn còn có một mũi tên bằng gỗ nữa. Hai loại khác nhau rõ ràng.
Mũi tên gỗ đẹp cực kì. Vừa có vạch đỏ và các vòng tròn sơn đen ở phần mũi vừa được gắn một miếng nhựa ở cuối mũi tên thay cho cái lông ngỗng.
Một mũi tên nhôm bay vút, cắm phập vào tấm bia đặt ở khoảng cách một trăm mét.
- Trúng tâm! – Tròn Vo reo lên.
Zenke xoay người, nhìn lướt đám trẻ rồi phơ tiếp phát thứ hai.
Tròn Vo lại thốt lên:
- Khá quá.
Zenke lần này xoay hẳn người lại ngó trừng trừng lũ phá đám dễ đến mười giây. Ê, lão cũng khá to con đấy chớ, mặt vuông, trông khó đăm đăm, mái tóc quăn điểm bạc. Zenke chơi quần Jeans trắng ống chật và chiếc áo lụa xanh “sến” hết cỡ. Môi trên lão hớt lên lộ hàm răng lởm chởm giống hệt răng chó dữ.
Tròn Vo cười khanh khách:
- Bắn nữa đi chớ.
Mũi tên thứ ba trúng hồng tâm ngon lành. Thằng mập tỏ ra là cổ động viên cuồng nhiệt:
- Trúng rồi!
Lão xạ thủ bắn cung quay qua Tròn Vo, nói giọng khè khè của một kẻ nghiện thuốc:
- Nếu mày không câm mõm là tao vả gãy răng đấy.
Điếu xì-gà hút dở trên gạt tàn thuốc nằm ở góc bàn bốc khói nghi ngút. Làn khói mảnh mai lan tỏa trong không trung.
- Cấm cả nhìn, ghê thật. – Cả bọn cười theo Tròn Vo.
- Chó đẻ thiệt. Mày dám ăn nói thế hả? Chà chà, mày lại còn cả gan gác cặp chân ngắn ngủn lên hàng rào nhà tao.
Zenke khoác đồ nghề xạ tiễn lên vai xồng xộc xông đến chỗ ba quái. Ở khoảng cách gần xịt, Tarzan thấy hai tròng con ngươi của lão muốn lòi ra. Hắn báo động:
- Thôi nào ông Địa. Lão thịt mày bây giờ.
Tròn Vo tỉnh bơ thả giò xuống đất. Thái độ của nó khiến Zenke được nước làm tới:
- Tụi mày cút xéo khỏi lãnh địa của tao. Ở đây không có chỗ cho con nít đú đởn.
Tarzan lí sự:
- Xin lỗi ông, đường xá là của công, không ai có quyền cấm cản. Tụi này chạy xe ngang qua đây thấy hiện tượng bắn cung khá hấp dẫn nên dừng lại coi là chuyện bình thường. Nếu ông không thích có ai xem thì cứ việc chui vô phòng kín tập luyện.
Máy Tính Điện Tử cười như nắc nẻ. Khỏi phải nói đến Tròn Vo, nó còn chọc quê đối thủ bằng cách đặt giò lên hàng rào rồi rụt về thật lẹ. Zenke sượng trân. Lão nghiến chặt hai hàm răng:
- Mày… mày… định chọc tức tao hả?
Tarzan chỉ chờ lão phóng qua hàng rào là sẵn sàng dàn chào một màn võ thuật bài bản để đón mừng. Nhưng… không, Zenke chẳng chịu di chuyển. Lão lừ lừ cặp mắt về phía góc biệt thự rồi gào lên:
- Otto, Otto… lại đây.
Cha chả, ở góc biệt thự, một thằng đàn ông hộ pháp mặc bộ đồ bảo hộ lao động lù lù tiến tới.
- Otto, mày cứ để mấy luống cà chua lại đã. Thấy mấy thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch này chưa? Mày hãy chỉ đường cho chúng cút khỏi đây.
Đầu gấu tên Otto trừng mắt ngó lũ trẻ, Tarzan nói nhỏ:
- Thằng cha này dữ tướng đó. Nhưng… không sao. Tao sẽ cho nó nếm thử miếng võ mới.
Máy Tính Điện Tử hất hàm:
- Không cần thiết. Bố già của chúng ta đã đến.
Đúng là xe công vụ của thanh tra Glockner đã đến thật. Ông bước xuống xe với một nhân viên trực thuộc đi bên cạnh và Gaby ở sau lưng. Otto vừa tính hùng hổ đã… cụt hứng. Gã thu nắm đấm bện bằng những ngón tay to như chuối mắn và rút lui ra phía sau nhà.
*
Oskar mừng quấn quýt xung quanh Tarzan.
Zenke ngó chằm chằm vào chiếc xe. Tay lão bóp chặt cánh cung như sẵn sàng nghênh chiến bằng cung tên. Nếu xảy ra như vậy thật thì ngày mai báo chí tha hồ mà bình luận.
Thanh tra Glockner vỗ vai Tarzan:
- Các cháu đến đây lâu chưa?
Tarzan hiểu ý. Chữ “lâu” tương đương với chuyện đả động đến vấn đề tiền bạc bị mất cắp. Hắn cười khì khì:
- Dạ, mới đến ạ. Tụi cháu tự nguyện làm khán giả cổ vũ cho bộ môn bắn cung hấp dẫn mà ông này là xạ thủ. Nhưng có lẽ ông ta ngứa mắt vì thấy tụi cháu nên phái một ông hộ pháp ra xua đuổi. May mà chú tới kịp bằng không chắc tụi cháu phải lên xe cứu thương cả đám.
Zenke hậm hực:
- Chúng là một lũ nhãi ăn nói cực kì hỗn láo.
Thanh tra Glockner nói:
- Tôi biết rất rõ và rất mến các bạn trẻ này, thưa ông. Ông là Albert Zenke phải không?
Xạ thủ bắn cung khép dần môi lại rồi gật đầu.
Thanh tra Glockner gật gù. Ông ngó con chó Oskar được Gaby cột lại và đưa mắt về đội trưởng đội đặc nhiệm Pauling ra hiệu. Ngay lập tức, Pauling đảo tia nhìn ra-đa không bỏ sót một cái gì đang tồn tại trong khu vườn.
- Chúng tôi vừa được bà lão Mathide Habrecht tố cáo ông về vụ lấy cắp số tiền 198.000 mark.
Zenke trợn tròn mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên:
- Cái gì? Một bà già gần đất xa trời mà có một khoản tiền lớn vậy sao? Và chưa kể bà già còn đổ thừa cho tôi… khề khề khề…
Lão xoay người đi về phía bàn có mũi tên gỗ. Còn phải hỏi, lão tiến lại để lấy điếu xì-gà cháy dở chứ sao. Coi, Zenke cắm điếu thuốc vô mép thật nhâng nháo. Giọng Glockner vẫn điềm đạm:
- Ông phủ nhận?
- Đương nhiên. Thứ nhất, tôi không phải là kẻ cắp. Thứ hai, khi tôi ở đó bà già luôn kè kè bên tôi, làm sao tôi nhúc nhích đi đâu được, hả? Và lại, nếu ông còn nghi ngại thì đây… tha hồ khám nhà. Nhưng mà, khì khì… phải có lệnh khám nhà của viện Kiểm sát đã nhé.
Thanh tra Glockner dằn từng tiếng:
- Zenke. Ông đừng lấp liếm nữa. Trước khi đến đây, tôi đã lướt qua lí lịch của ông. Sáu năm ngồi tù vì tội lừa đảo. Không oan chớ?
Zenke giật nảy mình. Lão bớt nhâng nháo:
- Ồ ồ, đó là quá khứ. Thời tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm, thưa ông. Pháp luật thời nay tôn trọng người hối cải. Bây giờ tôi làm ăn ngay thẳng, chỉ quan tâm tới bắn cung và… xuất nhập khẩu. Nghĩ cho cùng cũng tội nghiệp bà già, ông bảo bà ta ngó vào thùng rác xem thử. Mấy bà già lẩm cẩm thường lẫn lộn cái này với cái kia, bật máy giặt mà cứ tưởng mở ti-vi rồi chửi chương trình truyền hình dở như ***.
Lão ngừng lại thăm dò người đối diện rồi làm luôn một lèo:
- Mà tiền của bà già bị mất thì thiếu gì người liên can chớ. Người quét dọn, thợ nạo ống khói, người đưa sữa, và cả họ hàng nữa. Chỉ cần biết là không phải tôi, hiểu chứ ông thanh tra? Ông làm ơn đừng quấy tôi nữa. Xem chừng ông cũng giống mấy đứa nhãi vô giáo dục này đấy.
Glockner lướt lại ngôi nhà, có vẻ cân nhắc xem có nên khám nhà hay không.
Chắc chắn là không! – Tarzan nghĩ. Lão gian manh đã thủ tiêu mọi dấu vết cần thiết. Tiền đã kịp tẩu tán, ruột tượng lẫn tờ giấy ghi sê-ri tiền cũng bị đốt rồi. Lão lúc này giống một con lươn đã vuột khỏi tay ông.
Thanh tra Glockner đánh đòn cân não:
- Giờ thì ông nghe đây, Zenke. Vụ trộm sẽ được tiếp tục điều tra. Nhưng ông đã mắc một sai lầm, ông Zenke ạ. Ông đã buộc các nhà chức trách lại phải chú ý đến ông. Việc kiểm soát các loại hàng xuất nhập khẩu của ông sẽ được tăng cường. Có khi ông sẽ trả giá đắt hơn 198.000 mark đấy.
Thí nghiệm thành công. Lão Zenke gầm lên như hổ đói:
- À thế đó… đúng là bọn cớm. Mày định dúng vào chuyện kinh doanh của tao để chống tao ư? Mày xấu hổ vì không điều tra ra thủ phạm ăn cắp của một bà già nên quay sang tao để hòng lấy việc khác lấp vào phải không?
Glockner cắt ngang lời lão:
- Yêu cầu ông phát ngôn cẩn thận. Tôi có thể tạm giữ ông về tội xúc phạm một cách thô tục đối với người đang thừa hành công vụ.
- Tao, tao… à, mà tôi…
Thanh tra Glockner vẫy tay kêu mọi người ra xe. Con Oskar nhảy tót lên băng sau ngao ngán.
Bố già nhìn Tứ quái lắc đầu:
- Cay đắng quá phải không các con? Nhưng nghề nghiệp là vậy, dù biết chắc lão Zenke là thủ phạm nhưng chúng ta không nắm trong tay bằng cớ gì. Khám nhà lão lúc này cũng vô ích.
Tarzan thất vọng:
- Nghĩa là chúng ta không thể giúp và cụ Habrecht được sao?
Từ ca, Zenke dỏng tai cố nghe xem mọi người nói gì nhưng vô ích vì khoảng cách quá xa. Lão thu dọn mũi tên, mồm liên tục nhả khói xì-gà rồi đi thẳng vào nhà.
Ông thanh tra nói, như muốn làm vơi đi nỗi thất vọng của đám trẻ:
- Chú nghĩ thế này, chúng ta sẽ theo dõi sát công việc làm ăn của lão. Chỉ cần phát hiện lão ma giáo là chúng ta sẽ dựa vào đó để làm điều kiện khai thác. Đối với một tên đã có tiền án thì khó mà biện minh được.
Tròn Vo giận dữ:
- Pháp luật có quá nhiều kẽ hở, thường chỉ khép được những tội vặt. Còn những con cá lớn lại ít khi sa lưới.
Máy Tính Điện Tử gật gù đồng tình.
Thanh tra Glockner quay nhìn ngôi nhà gỗ xinh đẹp:
- Ngôi nhà nghỉ xinh xắn kia thuộc về ông Schottloff. Một đồng nghiệp đã nói cho chú biết điều đó khi thụ lí một hồ sơ về vụ tranh chấp nhà. Mà tranh chấp với ai đố các cháu biết. Tranh chấp với lão Zenke đó. Zenke còn cố tình đổ rác sang nhà Schottloff liên tục cho đến khi có đơn kiện mới chịu thôi.
Tarzan thắc mắc:
- Tại sao Zenke lại chơi bẩn vậy hả chú?
- Đơn giản là Zenke muốn tống khứ ông bạn láng giềng càng sớm càng tốt. Lão thèm mở rộng lãnh thổ. Cách đây vài năm lão đã mua hụt ngôi nhà gỗ đó, bởi Schottloff trả giá cao hơn.
Kloesen trề môi:
- Lão đang cần mở rộng chỗ để bắn cung đó. Lão muốn hất cẳng ông bạn hàng xóm ra khỏi lãnh địa để chiếm ngôi nhà. Lão cần tới ba trăm mét mỗi cạnh lận.
Glockner gật đầu:
- Đó cũng là nguyên nhân dẫn đến mối hiềm khích giữa hai bên. Zenke đã chậm chân hơn Schottloff một bước trong vụ tậu ngôi nhà nghỉ.
Tarzan buồn bã:
- Cháu hi vọng rằng pháp luật không chậm chân hơn lão ta.
- Chiều nay chúng ta sẽ làm vệ sĩ. Nói đúng ra là làm vệ sĩ cho bà lão Habrecht.
Tarzan ngạc nhiên:
- Bà Habrecht là ai thế Gaby? Và tại sao lại phải làm vệ sĩ? Một đặc vụ mới chăng?
Gaby không vội trả lời. Cô bé cực kì yểu điệu với chiếc áo phông trắng dệt kiểu mạng nhện, mái tóc đuôi ngựa vàng óng lúc lắc:
- Đó là một bà cụ mình mới quen hôm đi mua đồ ở cửa hàng Mamis. Bà cụ hơi lẫn nhưng hiếu khách lắm. Lần nào tới chơi nhà bà, con Oskar đều được thưởng một cục xúc xích.
Tròn Vo nhanh nhảu:
- Vậy hả, chó được xúc xích thì người chắc được… sôcôla?
- Thôi đi, Kloesen. Nghe chuyện đại sự đây nè, bà cụ hiện rất cần đội cận vệ như chúng ta để áp tải một món tiền dành dụm gần một thế kỉ tới ngân hàng.
- Nhưng sao… - Tarzan định hỏi tiếp.
- Phải kiên nhẫn một chút, đại ca. Chúng ta phải tìm hiểu xuất xứ món tiền của bà cụ chớ. Bà Habrecht là một nhân viên thư viện về hưu, trong thời gian làm việc bà chắt bóp từng đồng một bỏ vào… một cái ruột tượng.
Máy Tính Điện Tử thắc mắc:
- Bà cụ cổ lỗ sĩ quá. Thời này ai xài ba cái ruột tượng nữa, sao không gửi tiết kiệm có hơn không?
Công Chúa gật đầu:
- Mình được bà cụ kể là 60 năm trước có vụ đổ bể tín dụng làm bà mất sạch tiền. Từ đó bà không tin vào ngân hàng nữa.
Tròn Vo khoái trá:
- Bà Habrecht làm như vậy là đúng. “Ruột tượng” đúng là mô-đen mới. Tao cũng phải kiếm một cái.
Tarzan cố nén cười, hắn hỏi:
- Bà cụ có bao nhiêu tiền?
- Cộng tiền được con cháu ở xa cho và tiền dành dụm là… 198.000 mark.
- Trời đất, một số tiền khổng lồ. Với món tiền ấy có lẽ bà cụ phải thuê xe tăng hộ tống chớ nhờ chi bọn nhóc tụi mình?
Karl Máy Tính vẫn chưa hết… thắc mắc:
- Trở lại vấn đề bà cụ đi các bạn. Thật mâu thuẫn phải không, tại sao bà lão không tin ở ngân hàng mà bây giờ chịu gửi ngân hàng?
Gaby trả lời ngon lành:
- Vì dạo này nhà băng làm việc có uy tín hơn 60 năm trước. Một lí do khác là bà lão sống độc thân sợ bọn đạo tặc đến thăm.
Tarzan vặn lưng răng rắc:
- Chiều nay, lúc 14 giờ 30 toàn băng Tứ quái sẽ ghé thăm bà Habrecht dưới sự điều động của Gaby, rõ chưa?
- Rõ!
*
Con đường dẫn tới khu nhà mini nóng như đổ lửa. Gọi những căn nhà khu vực này là mini cũng phải. Nhà nào cũng nằm lọt thỏm giữa một khoảng vườn be bé như trong cổ tích. Kloesen tha hồ nguyền rủa những giọt mồ hôi thặng dư của mình.
Tarzan bình luận:
- Mùa đông kêu lạnh, mùa hè kêu nóng, vậy mùa nào hợp với mày hả mập?
- Ôi chao, ốm như đại ca thì làm sao hiểu được chớ?
Công Chúa và Karl Máy Tính đã hiện diện trước ngôi nhà xinh xắn của bà cụ. Tiếng cô bé nghe như chim hót:
- Tội nghiệp Tròn Vo quá. Áo ướt mèm. Chắc mồ hôi ra dữ?
- Hừ, không dám đâu. Mình bị lãnh “cơn mưa” trái mùa ở dọc đường.
Karl lẳng lặng khóa dính chùm bốn xe đạp lại. Nó chép miệng:
- Cụ bà chỉ đi bộ được thôi. Bây giờ là hai giờ rưỡi chiều.
Tròn Vo nhìn Công Chúa ấn chuông cửa trong khi Tarzan nhanh chóng quan sát vị trí ngôi nhà theo thói quen nghề nghiệp. Chưa đầy nửa phút, bà cụ đã vui vẻ bước ra:
- Chào các cháu. Các cháu tốt quá.
Bà cụ Habrecht có ruột tượng… 198.000 mark là đây sao? Tarzan ngẩn người, bà cụ thật rụt rè với mái tóc bạc phơ và bộ váy áo tàng tàng. Rõ ràng cụ đã quyết định nhổ neo tức khắc bởi cái mũ đã đội sẵn trên đầu và đôi găng tay che nắng. Ái chà, không biết bà lão sẽ chấm nhà băng nào để gửi gắm gia tài đây?
Bà cụ ân cần:
- Mời các cháu vào nhà, bà đã sắp sẵn trà đá.
Tròn Vo nghe mà đau khổ. Nó nối gót theo các chiến hữu tiến vào phòng khách nho nhỏ. Bức tranh treo tường vẽ vị hoàng đế cuối cùng của nước Đức nhìn nó chằm chằm.
Bà Habrecht lại cất tiếng:
- Các cháu uống trà đá được chứ?
Thằng mập thì thầm vào tai Karl:
- Không có sôcôla à?
Nó rụt cổ lại vì bị Karl lừ mắt cắt ngang. Coi, đại ca của nó uống xong li trà đá liền đứng dậy:
- Cháu nghĩ là chúng ta nên đi thôi bà ạ. Nếu chậm trễ e rằng nhà băng sẽ đóng cửa.
Bà Habrecht gật đầu. Bà rút ra một chiếc chìa khóa từ trong túi xách màu đen ra và tiến về phía cửa. Tarzan đứng cạnh liếc vô túi xách. Trời ạ, bên trong trống trơn, chỉ có khăn muxoa và một hộp dầu cù là. Hắn chới với:
- Khoan khóa cửa đã bà ạ. Hình như bà chưa mang tiền theo.
- Ồ, suýt nữa thì quên mất. Xem ra bà đã chớm già rồi.
Bà cụ hóm hỉnh nói rồi đi thẳng tớ chỗ ghế bành kê gần cửa sổ.
- Tôi cất tiền ở một chỗ rất đơn giản nhưng cực kì an toàn. Chính ông Zenke mới đây ghé tôi đã khen như vậy. Ông ta còn nói: Bọn ăn trộm sẽ không bao giờ để ý đến một nơi giấu đơn giản vậy đâu…
Bà nói xong là mở tấm nệm trên ghế bành lên. Lạy Chúa, mắt của bà trợn ngược. Bà Habrecht lôi tuột tấm nệm ra. Người bà như một cái máy bắt đầu khởi động, run bần bật mỗi lúc một mạnh hơn. Nhanh như cắt, Tarzan lao tới đỡ bà cụ đang sắp sửa khuỵu xuống đất.
Dưới tấm nệm trống không. Ở đó chỉ có lớp bụi mỏng, vài mẩu bánh vụn và những vòng lò xo hoen gỉ.
- Tôi… tôi… đã để tiền… tiền ở đó. Chỗ… chỗ đó…
- Bà hãy bình tĩnh lại. Cái ruột tượng của bà thế nào ạ?
Bà Habrecht nghẹn ngào:
- Nó là một cái túi vải dài màu đen đựng toàn bộ số tiền và mảnh giấy ghi số sê-ri các tờ bạc 100 mark.
- Trong lúc chờ tụi cháu đến, bà đã lấy ra lần nào chưa?
- Chưa. Tôi nhớ mà.
Tarzan nghiêm sắc mặt:
- Chúng ta hãy tìm lại một lần nữa.
Cả băng Tứ quái tức tốc tỏa đi khắp phòng. Ngay cả Oskar cũng trả ơn cục xúc xích bà cụ cho bằng một loạt tiếng “hực hực” khẩn cấp. Thật đáng buồn là mọi cố gắng của đám trẻ đều vô ích.
Bà Habrecht ngồi phịch xuống ghế, nước mắt tuôn lã chã:
- Hết rồi. Mất sạch rồi cháu ơi!
Gaby rớm lệ nhìn đại ca Tarzan. Người hùng lúc này cứ chăm chú ngắm bức tranh vị hoàng đế Đức để tìm lời giải đáp. Giọng hắn thật tỉnh táo:
- Bà ráng hình dung lại lần cuối cùng bà còn thấy bịch tiền cho tụi cháu xem nào?
Bà lão sụt sịt:
- Ừ, ừ… để bà nhớ nhé… hôm đó độ giờ này có mặt ông Zenke.
- Ông Zenke là ai mà biết chỗ bà giấu tiền hở bà?
- Ông ta đến hỏi mua đất hương hỏa của tôi ở làng Fichten, cháu ạ. Tôi thường đến đó những ngày nắng ấm. Khi biết tôi không bán, ông ta đã móc trong túi ra một xấp bạc và hất hàm “Bà già không có một đồng xu dính túi còn bày đặt làm cao”. Thế là…
Gaby đỡ vai bà cụ:
- Thế là bà đã bị lão ta khích phải không ạ? Và bà đã mở nệm ghế bành cho lão Zenke đó thấy cái ruột tượng ư?
Bà lão thổn thức:
- Rất tiếc là bà đã làm như vậy.
Tarzan ngao ngán:
- Sau ông ta có còn ai đến nhà bà không ạ?
- Không. Ba ngày nay tôi không rời khỏi nhà.
- Hừ, nghĩa là chỉ có tên Zenke ấy là thủ phạm. Ái chà, không hiểu lão đã trộm bịch tiền của bà vào thời điểm nào chớ?
- Có thể là vào lúc ông ta để quên cái túi. Bà nhớ rồi, lúc ông ta đến cửa thì quay vô nói rằng để quên cái túi trên bàn. Khi đó, bà đang đứng ngoài cửa chờ tiễn khách.
Tarzan gật đầu cái rụp:
- Chính là lão đã lấy vào lúc đó.
- Bà không nghĩ thế đâu các cháu. Zenke rất sang trọng và giàu có. Tay đeo nhẫn kim cương, đồng hồ vàng.
- Thưa bà, - Karl trịnh trọng - loại lừa đảo càng cao thủ bao nhiêu thì càng có vẻ ngoài đáng kính bấy nhiêu.
- Zenke có để lại cho bà tấm danh thiếp. Chính vì thế, bà tin ông ấy không dám ăn cắp.
Bốn quái chụm đầu lại bên tấm danh thiếp bà cụ vừa đưa ra. Máy Tính Điện Tử đọc thành tiếng:
- Albert Zenke. Giám đốc công ti xuất nhập khẩu tổng hợp. Địa chỉ: Hồ Nesswangl…
Nó nhíu mày:
- Chỗ này chỉ có hai tòa nhà. Một là nhà nghỉ cuối tuần và một là biệt thự đồ sộ.
Tròn Vo nhất trí:
- Tao đã đi qua đó. Mày nói chính xác.
Tarzan quay sang Gaby:
- Bạn hãy báo cho chú Glockner biết. Riêng chúng ta sẽ khởi hành ngay tới trận địa.
- Mình không được tham gia sao?
- Trời ơi, bạn phải chờ thanh tra Glockner để hướng dẫn chớ. - Quay sang bà cụ, hắn hỏi tiếp – Bà có nhớ hình dạng ông ta không ạ?
- Có, có. - Vừa thấm nước mắt, xì mũi, bà cụ vừa tả lại vóc dáng Zenke.
*
Ba quái lên ngựa sắt không một phút chần chờ. Con đường đến nhà Zenke mỗi lúc một thu hẹp lại. Gió thổi từng chặp khiến bụi bay mù mịt. Tụi nó cứ lần theo dấu vết xe hơi để đến một ngôi nhà. Ngôi nhà tráng lệ ghép hoàn toàn bằng gỗ khiến Kloesen không ngớt trầm trồ. Hèn chi thằng quân sư dùng từ “biệt thự” là phải. Ngôi biệt thự vừa kiên cố vừa kiểu cách, nó được sơn màu be hồng và chiếm gần 200 mét vuông đất đai.
Có vẻ chủ nhà vắng mặt. Các ô cửa đều đóng kín trừ ô cửa lật trên nóc. Hình như lỗ thông hơi cổ điển đó còn là lối ra vào của loài chim sống trên mái nhà.
Tarzan gật gù. Thật đúng y bon, từ ô cửa lật, một con chim bồ câu vỗ cánh bay vút về phía bờ hồ.
Karl nhìn theo con chim rồi liếc xuống đất. Nó la lớn:
- Ở đằng kia có người. Tướng tá khá giống lão Zenke.
Tròn Vo chu mỏ:
- Lão ta khệ nệ cái gì trên vai như thợ săn da đỏ trong phim cao bồi vậy.
Ba quái im lặng. Trời ạ, đằng kia mới đáng mặt biệt thự thứ thiệt. Chỉ nội khu vườn cũng rộng gấp năm lần mảnh vườn thứ nhất. Cây cối được mọc thành hàng ngay ngắn, tỉa tót cẩn thận. Ngôi biệt thự tọa lạc nguy nga giữa rừng cây và thảm cỏ mịn màng thơ mộng như một bức tranh hoành tráng. Chớ sao nữa, biệt thự cao tới ba tầng với lối kiến trúc trẻ trung, những ô cửa cao, rộng, thoáng đãng. Chưa nói đến sân thượng có mái che tuyệt vời.
Ba đứa chiếu tướng liền một chiếc Landrover màu kem cáu cạnh đậu trước ga-ra. Tarzan kêu khẽ:
- Lão Zenke đang tập bắn cung.
Tròn Vo hỏi lại:
- Lão bắn vào bia à?
Máy Tính Karl làm luôn một tràng:
- Bắn vào bia, vào chim, vào thú. Một tên tội phạm thường chẳng chừa một thứ gì.
- Chúng ta bám sát bờ rào để tiếp cận lão đi. – Tarzan đề nghị.
Trong nhấp nháy, ba đứa đã ngồi gác chân lên yên xe dựa vào hàng rào. Coi, bà Habrecht đã mô tả lão không trật chút nào, dù lão có xoay lưng về phía chúng.
Lão đang bận bịu với cây cung và một mũi tên kim loại. Cây cung của Zenke cũng khá kì lạ, đúng trào lưu hiện đại. Nó được chế tạo từ một hợp chất có độ đàn hồi rất lớn với một đầu được gắn ròng rọc nhỏ. Cây cung này nếu so với loại cung khác thì cứ như so sánh giữa tên lửa xuyên lục địa với một con ngựa vậy. Sự phát triển của kĩ thuật là thế đó.
Tarzan suỵt khẽ:
- Trên bàn còn có một mũi tên bằng gỗ nữa. Hai loại khác nhau rõ ràng.
Mũi tên gỗ đẹp cực kì. Vừa có vạch đỏ và các vòng tròn sơn đen ở phần mũi vừa được gắn một miếng nhựa ở cuối mũi tên thay cho cái lông ngỗng.
Một mũi tên nhôm bay vút, cắm phập vào tấm bia đặt ở khoảng cách một trăm mét.
- Trúng tâm! – Tròn Vo reo lên.
Zenke xoay người, nhìn lướt đám trẻ rồi phơ tiếp phát thứ hai.
Tròn Vo lại thốt lên:
- Khá quá.
Zenke lần này xoay hẳn người lại ngó trừng trừng lũ phá đám dễ đến mười giây. Ê, lão cũng khá to con đấy chớ, mặt vuông, trông khó đăm đăm, mái tóc quăn điểm bạc. Zenke chơi quần Jeans trắng ống chật và chiếc áo lụa xanh “sến” hết cỡ. Môi trên lão hớt lên lộ hàm răng lởm chởm giống hệt răng chó dữ.
Tròn Vo cười khanh khách:
- Bắn nữa đi chớ.
Mũi tên thứ ba trúng hồng tâm ngon lành. Thằng mập tỏ ra là cổ động viên cuồng nhiệt:
- Trúng rồi!
Lão xạ thủ bắn cung quay qua Tròn Vo, nói giọng khè khè của một kẻ nghiện thuốc:
- Nếu mày không câm mõm là tao vả gãy răng đấy.
Điếu xì-gà hút dở trên gạt tàn thuốc nằm ở góc bàn bốc khói nghi ngút. Làn khói mảnh mai lan tỏa trong không trung.
- Cấm cả nhìn, ghê thật. – Cả bọn cười theo Tròn Vo.
- Chó đẻ thiệt. Mày dám ăn nói thế hả? Chà chà, mày lại còn cả gan gác cặp chân ngắn ngủn lên hàng rào nhà tao.
Zenke khoác đồ nghề xạ tiễn lên vai xồng xộc xông đến chỗ ba quái. Ở khoảng cách gần xịt, Tarzan thấy hai tròng con ngươi của lão muốn lòi ra. Hắn báo động:
- Thôi nào ông Địa. Lão thịt mày bây giờ.
Tròn Vo tỉnh bơ thả giò xuống đất. Thái độ của nó khiến Zenke được nước làm tới:
- Tụi mày cút xéo khỏi lãnh địa của tao. Ở đây không có chỗ cho con nít đú đởn.
Tarzan lí sự:
- Xin lỗi ông, đường xá là của công, không ai có quyền cấm cản. Tụi này chạy xe ngang qua đây thấy hiện tượng bắn cung khá hấp dẫn nên dừng lại coi là chuyện bình thường. Nếu ông không thích có ai xem thì cứ việc chui vô phòng kín tập luyện.
Máy Tính Điện Tử cười như nắc nẻ. Khỏi phải nói đến Tròn Vo, nó còn chọc quê đối thủ bằng cách đặt giò lên hàng rào rồi rụt về thật lẹ. Zenke sượng trân. Lão nghiến chặt hai hàm răng:
- Mày… mày… định chọc tức tao hả?
Tarzan chỉ chờ lão phóng qua hàng rào là sẵn sàng dàn chào một màn võ thuật bài bản để đón mừng. Nhưng… không, Zenke chẳng chịu di chuyển. Lão lừ lừ cặp mắt về phía góc biệt thự rồi gào lên:
- Otto, Otto… lại đây.
Cha chả, ở góc biệt thự, một thằng đàn ông hộ pháp mặc bộ đồ bảo hộ lao động lù lù tiến tới.
- Otto, mày cứ để mấy luống cà chua lại đã. Thấy mấy thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch này chưa? Mày hãy chỉ đường cho chúng cút khỏi đây.
Đầu gấu tên Otto trừng mắt ngó lũ trẻ, Tarzan nói nhỏ:
- Thằng cha này dữ tướng đó. Nhưng… không sao. Tao sẽ cho nó nếm thử miếng võ mới.
Máy Tính Điện Tử hất hàm:
- Không cần thiết. Bố già của chúng ta đã đến.
Đúng là xe công vụ của thanh tra Glockner đã đến thật. Ông bước xuống xe với một nhân viên trực thuộc đi bên cạnh và Gaby ở sau lưng. Otto vừa tính hùng hổ đã… cụt hứng. Gã thu nắm đấm bện bằng những ngón tay to như chuối mắn và rút lui ra phía sau nhà.
*
Oskar mừng quấn quýt xung quanh Tarzan.
Zenke ngó chằm chằm vào chiếc xe. Tay lão bóp chặt cánh cung như sẵn sàng nghênh chiến bằng cung tên. Nếu xảy ra như vậy thật thì ngày mai báo chí tha hồ mà bình luận.
Thanh tra Glockner vỗ vai Tarzan:
- Các cháu đến đây lâu chưa?
Tarzan hiểu ý. Chữ “lâu” tương đương với chuyện đả động đến vấn đề tiền bạc bị mất cắp. Hắn cười khì khì:
- Dạ, mới đến ạ. Tụi cháu tự nguyện làm khán giả cổ vũ cho bộ môn bắn cung hấp dẫn mà ông này là xạ thủ. Nhưng có lẽ ông ta ngứa mắt vì thấy tụi cháu nên phái một ông hộ pháp ra xua đuổi. May mà chú tới kịp bằng không chắc tụi cháu phải lên xe cứu thương cả đám.
Zenke hậm hực:
- Chúng là một lũ nhãi ăn nói cực kì hỗn láo.
Thanh tra Glockner nói:
- Tôi biết rất rõ và rất mến các bạn trẻ này, thưa ông. Ông là Albert Zenke phải không?
Xạ thủ bắn cung khép dần môi lại rồi gật đầu.
Thanh tra Glockner gật gù. Ông ngó con chó Oskar được Gaby cột lại và đưa mắt về đội trưởng đội đặc nhiệm Pauling ra hiệu. Ngay lập tức, Pauling đảo tia nhìn ra-đa không bỏ sót một cái gì đang tồn tại trong khu vườn.
- Chúng tôi vừa được bà lão Mathide Habrecht tố cáo ông về vụ lấy cắp số tiền 198.000 mark.
Zenke trợn tròn mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên:
- Cái gì? Một bà già gần đất xa trời mà có một khoản tiền lớn vậy sao? Và chưa kể bà già còn đổ thừa cho tôi… khề khề khề…
Lão xoay người đi về phía bàn có mũi tên gỗ. Còn phải hỏi, lão tiến lại để lấy điếu xì-gà cháy dở chứ sao. Coi, Zenke cắm điếu thuốc vô mép thật nhâng nháo. Giọng Glockner vẫn điềm đạm:
- Ông phủ nhận?
- Đương nhiên. Thứ nhất, tôi không phải là kẻ cắp. Thứ hai, khi tôi ở đó bà già luôn kè kè bên tôi, làm sao tôi nhúc nhích đi đâu được, hả? Và lại, nếu ông còn nghi ngại thì đây… tha hồ khám nhà. Nhưng mà, khì khì… phải có lệnh khám nhà của viện Kiểm sát đã nhé.
Thanh tra Glockner dằn từng tiếng:
- Zenke. Ông đừng lấp liếm nữa. Trước khi đến đây, tôi đã lướt qua lí lịch của ông. Sáu năm ngồi tù vì tội lừa đảo. Không oan chớ?
Zenke giật nảy mình. Lão bớt nhâng nháo:
- Ồ ồ, đó là quá khứ. Thời tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm, thưa ông. Pháp luật thời nay tôn trọng người hối cải. Bây giờ tôi làm ăn ngay thẳng, chỉ quan tâm tới bắn cung và… xuất nhập khẩu. Nghĩ cho cùng cũng tội nghiệp bà già, ông bảo bà ta ngó vào thùng rác xem thử. Mấy bà già lẩm cẩm thường lẫn lộn cái này với cái kia, bật máy giặt mà cứ tưởng mở ti-vi rồi chửi chương trình truyền hình dở như ***.
Lão ngừng lại thăm dò người đối diện rồi làm luôn một lèo:
- Mà tiền của bà già bị mất thì thiếu gì người liên can chớ. Người quét dọn, thợ nạo ống khói, người đưa sữa, và cả họ hàng nữa. Chỉ cần biết là không phải tôi, hiểu chứ ông thanh tra? Ông làm ơn đừng quấy tôi nữa. Xem chừng ông cũng giống mấy đứa nhãi vô giáo dục này đấy.
Glockner lướt lại ngôi nhà, có vẻ cân nhắc xem có nên khám nhà hay không.
Chắc chắn là không! – Tarzan nghĩ. Lão gian manh đã thủ tiêu mọi dấu vết cần thiết. Tiền đã kịp tẩu tán, ruột tượng lẫn tờ giấy ghi sê-ri tiền cũng bị đốt rồi. Lão lúc này giống một con lươn đã vuột khỏi tay ông.
Thanh tra Glockner đánh đòn cân não:
- Giờ thì ông nghe đây, Zenke. Vụ trộm sẽ được tiếp tục điều tra. Nhưng ông đã mắc một sai lầm, ông Zenke ạ. Ông đã buộc các nhà chức trách lại phải chú ý đến ông. Việc kiểm soát các loại hàng xuất nhập khẩu của ông sẽ được tăng cường. Có khi ông sẽ trả giá đắt hơn 198.000 mark đấy.
Thí nghiệm thành công. Lão Zenke gầm lên như hổ đói:
- À thế đó… đúng là bọn cớm. Mày định dúng vào chuyện kinh doanh của tao để chống tao ư? Mày xấu hổ vì không điều tra ra thủ phạm ăn cắp của một bà già nên quay sang tao để hòng lấy việc khác lấp vào phải không?
Glockner cắt ngang lời lão:
- Yêu cầu ông phát ngôn cẩn thận. Tôi có thể tạm giữ ông về tội xúc phạm một cách thô tục đối với người đang thừa hành công vụ.
- Tao, tao… à, mà tôi…
Thanh tra Glockner vẫy tay kêu mọi người ra xe. Con Oskar nhảy tót lên băng sau ngao ngán.
Bố già nhìn Tứ quái lắc đầu:
- Cay đắng quá phải không các con? Nhưng nghề nghiệp là vậy, dù biết chắc lão Zenke là thủ phạm nhưng chúng ta không nắm trong tay bằng cớ gì. Khám nhà lão lúc này cũng vô ích.
Tarzan thất vọng:
- Nghĩa là chúng ta không thể giúp và cụ Habrecht được sao?
Từ ca, Zenke dỏng tai cố nghe xem mọi người nói gì nhưng vô ích vì khoảng cách quá xa. Lão thu dọn mũi tên, mồm liên tục nhả khói xì-gà rồi đi thẳng vào nhà.
Ông thanh tra nói, như muốn làm vơi đi nỗi thất vọng của đám trẻ:
- Chú nghĩ thế này, chúng ta sẽ theo dõi sát công việc làm ăn của lão. Chỉ cần phát hiện lão ma giáo là chúng ta sẽ dựa vào đó để làm điều kiện khai thác. Đối với một tên đã có tiền án thì khó mà biện minh được.
Tròn Vo giận dữ:
- Pháp luật có quá nhiều kẽ hở, thường chỉ khép được những tội vặt. Còn những con cá lớn lại ít khi sa lưới.
Máy Tính Điện Tử gật gù đồng tình.
Thanh tra Glockner quay nhìn ngôi nhà gỗ xinh đẹp:
- Ngôi nhà nghỉ xinh xắn kia thuộc về ông Schottloff. Một đồng nghiệp đã nói cho chú biết điều đó khi thụ lí một hồ sơ về vụ tranh chấp nhà. Mà tranh chấp với ai đố các cháu biết. Tranh chấp với lão Zenke đó. Zenke còn cố tình đổ rác sang nhà Schottloff liên tục cho đến khi có đơn kiện mới chịu thôi.
Tarzan thắc mắc:
- Tại sao Zenke lại chơi bẩn vậy hả chú?
- Đơn giản là Zenke muốn tống khứ ông bạn láng giềng càng sớm càng tốt. Lão thèm mở rộng lãnh thổ. Cách đây vài năm lão đã mua hụt ngôi nhà gỗ đó, bởi Schottloff trả giá cao hơn.
Kloesen trề môi:
- Lão đang cần mở rộng chỗ để bắn cung đó. Lão muốn hất cẳng ông bạn hàng xóm ra khỏi lãnh địa để chiếm ngôi nhà. Lão cần tới ba trăm mét mỗi cạnh lận.
Glockner gật đầu:
- Đó cũng là nguyên nhân dẫn đến mối hiềm khích giữa hai bên. Zenke đã chậm chân hơn Schottloff một bước trong vụ tậu ngôi nhà nghỉ.
Tarzan buồn bã:
- Cháu hi vọng rằng pháp luật không chậm chân hơn lão ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất