Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 33 Chương 2: NUÔI ONG TAY ÁO

Trước Sau
Zenke rút một điếu xì-gà mới khui trị giá 24 mark một điếu và cắn dọc khóe mép. Lão giương cặp mắt hằn học từ ô cửa sổ tầng hai theo dõi chiếc xe cảnh sát lăn bánh. Lão gừ gừ trong cổ họng.

- Thằng cớm kia đếch làm gì được mình.

Mẹ kiếp, mụ già đần độn đó đã tố cáo lão. Rõ đời chưa thấy kẻ nào ngu như mụ, đích thân lão đã hi sinh lết lại tận nhà xì bạc ra để mua mớ đất chó ăn đá gà ăn sỏi, bỏ đi cũng không ai thèm lấy, mà mụ già cứ giữ khư khư không bán. Dễ giận thiệt. Đã không bán mụ lại còn quăng lên ghế bành cái ruột tượng 198.000 mark nữa chứ, mụ quăng thì lão phải “nghía” chứ sao. Mà đã nghía thì chôm luôn cho bõ ghét. Một khoản thu nhập không phải đóng thuế. Quả là hay.

Nhưng dù sao cũng phải dè chừng. Tên cớm này dám soi kính lúp lên công việc làm ăn của lão chớ chẳng hù dọa suông đâu.

Gã cớm sẽ chiếu hiển vi chỗ nào đây hả? Các hóa đơn hai năm nay khá chặt chẽ chưa bị một sơ hở nào. Mấy chuyến hàng năm ngoái nhập thịt kém phẩm chất cũng đã qua ải trót lọt. Chuyến nhập lậu đồ hộp cũng vậy, vẫn êm ru, ngay cả phi vụ nhập rượu dỏm cũng xuôi chèo mát mái. Tuy rằng các két rượu dở hơi này còn tênh hênh ở nhiều quầy bar vì bị thiên hạ chê.

“Mình hớ chỗ nào nhỉ?” Zenke tự nhủ. Có thể bọn cớm sẽ tìm ra các thành phần hẩu lốn trong rượu rồi lần theo đường dây đó mà phăng tới điểm mút là mình. Chúng mà khui ra vụ này là tay mình nhúng chàm đó.

Trước khi rời cửa sổ, Zenke liếc hai tròng con ngươi đỏ ngầu qua nhà người hàng xóm. Lão cười gằn, tao đã biết hạ mày bằng kiểu gì rồi Schottloff ạ. Hồi nãy lúc bắn xong mũi tên thứ ba, tao đã giác ngộ lập tức. Phải phóng hỏa nhà mày bằng một “mũi tên lửa” chứ sao. Hê hê, thiên hạ chỉ thấy những tấm ván bốc lửa và cháy rầm rầm, nhưng đố truy được dấu vết thủ phạm. Mày sẽ mất tất, Schottloff ạ. Còn tao thì… vô sự hoàn toàn.

Zenke thừa biết là Schottloff còn lâu mới tan gia bại sản mà chỉ hơi điêu tàn một chút thôi. Ông bạn láng giềng của lão thuộc loại tỉ phú, thì cứ ngó cái nhà nghỉ xịn của gã là biết. Lão chỉ mơ chiếm được mảnh đất béo bở kia khi ngôi nhà bị thiêu cháy gọn ghẽ. Chắc chắn là Schottloff sẽ nản và… bán đất lẹ lẹ. Lúc ấy SẼ “có người” đến mua và cuối cùng thì giang sơn của Schottloff sẽ thuộc về lão mà chẳng ai biết chẳng ai hay.

Kế hoạch đã rõ ràng, Zenke rộn ràng thả chân xuống cầu thang. Một bức tranh treo tường cỡ lớn đập vào mắt lão. Lena, cô người yêu của lão đã giải thích khi sắm bức tranh này về:

- Muốn thiên hạ biết có trình độ và giàu có thì phải treo tranh sơn dầu trong nhà.

Zenke đứng hồi lâu trước lò sưởi lớn, nhả những quầng khói xanh về bức tranh sơn dầu vẽ quận chúa Theobald.

- Sếp! – một giọng vang lên từ phía cửa hậu.

Zenke quay lại.

Cái đầu trọc lốc của Otto thò qua cửa.

- Cái gì?

- Hugo đã đến.

- Ừ… ừm, kêu nó vào.

Bên ngoài cửa, gã hung thần có tên là Hugo dựng chống chiếc mô-tô lên, khóa cẩn thận và đi theo Otto khệnh khạng. Khác với Otto chỉ là một thứ tay sai chỉ đâu đánh đấy, gã đàn ông mới xuất hiện có vẻ “chiến” hơn nhiều. Người gã chắc nịch, răng vàng khè, tóc đã điểm bạc. Gã có đôi mắt không ai có thể đánh giá nó là màu gì. Tuy nhiên gã rất tự hào về màu mắt ghi trong căn cước: màu xám.

Gã ngước cái nhìn… xám về phía sếp:

- Chào ông chủ.

Zenke nhả một lọn khói xì-gà, rồi vào việc luôn:

- Một con mồi có tên là Bernhard Goldmann. Con mồi khoảng 70 tuổi ở số nhà 50 đại lộ Burgdorfer trong một biệt thự cũ. Căn hộ không có hệ thống báo động. Goldmann là một nhà công nghiệp nhiều tiền, chuyên sưu tầm đồ trang sức, nhưng món đồ “béo” nhất thì lão đã gửi nhà băng. Một năm đôi lần lão lại mang món đồ về ngắm nghía. Tin của “đường dây” cho hay là lão mới rinh về nhà, đây quả là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta.

- Lão độc thân hay có vợ? – Hugo hỏi.

- Goldmann góa vợ, thù ghét người ngoài. Đêm nay, vào lúc 0 giờ, hành động.

- Sếp có mặt chớ?

- Ê ê, mày lại tính giở giọng với tao phải không? Hugo? Mày phải nhớ tao là sếp và sếp của tụi bay thì phải ở… sào huyệt chỉ đạo. Thôi nhé, cứ như thường lệ giao cho hai thằng bay là tuyệt rồi. Từ ba đến bốn giờ sáng, lão già ngủ như chết… lão mà chưa ngủ thì tụi bay sẽ “chăm sóc” cho lão ngủ. Còn nhớ hay quên cách làm rồi?

- Lạy Chúa. - Otto làm bộ rùng mình – Bạo lực ư?

Hugo nín thinh. Gã liếc sang Otto. Thằng sát thủ đầu trọc này nhún vai. Một phút im lặng. Zenke biết là có chuyện không ổn. Chó đẻ thiệt, hai thằng đàn em lại tính tị nạnh với mình mới khốn nạn chớ.

Bao giờ cũng vậy, mỗi lúc Zenke không kiểm soát được tư tưởng đàn em là môi trên lão lại giựt liên tục và hếch hẳn lên.

Hugo đủng đỉnh:

- Giá trị món đồ bao nhiêu hả sếp?

- Giá trị lớn đó.

- Thế sếp hưởng bao nhiêu? – Hugo lại hỏi.

- Ba mươi phần trăm.

- Tụi này thực hiện phi vụ?

- Tất nhiên.

- Vậy tụi tôi hưởng bao nhiêu?

- Mỗi đứa mười phần trăm, được trả ngay bằng tiền mặt?

- Không!

- Không là thế nào?

- Không công bằng chút nào. Rõ ràng sếp bóc lột em út quá mức.

- Hê hê, mày biết điều thì câm mõm lại. Mày phải hiểu là tao chi cho chúng mày tiền mặt. Món đồ lấy cắp không tiêu thụ được thì tụi bay đã ôm sẵn hai mươi phần trăm, còn tao… biết đâu mắc kẹt vì món đồ đó.

- Vậy ư?

- Vậy đó. Tao mạo hiểm mà. Bị tiêu tùng như chơi.

- Đừng xoa đầu tụi này. Chúng tôi không chịu bị lợi dụng hoài đâu. Ông là trùm, nhưng chúng tôi phải đi vào chỗ chết.

Zenke nghiến răng kèn kẹt:

- Tao nói thẳng, mười phần trăm, một khoản trên 100.000 mark đó. Không thêm một xu nào nữa.

Hugo vẫn bướng bỉnh:

- Tôi đã bàn với thằng Otto. Nó chịu hai mươi phần trăm vì chỉ làm nhiệm vụ gác chừng. Còn tôi ba mươi phần trăm.

- Không bao giờ. Và nghe đây: Tụi mày kí sinh tao từ hồi nào tới giờ. Trước khi thằng nào tính làm phản hãy ngó lại dĩ vãng. Hồi xưa tụi mày chỉ là một lũ cướp cạn đầu đường xó chợ, bạ đâu cũng chém loạn xạ. Mẹ kiếp, kể từ khi có tao hướng dẫn nghiệp vụ, tụi mày đã biết làm ăn quy củ hẳn ra. Nào, bọn bay đã sa lưới tụi cớm lần nào khi tôn tao làm sư phụ không đã?

- Nhưng vì sao tụi này cứ phải chịu ơn ai suốt đời chớ. Đội ơn kiểu chia mười phần trăm hoài đâu có được. Sếp không thể đối xử với tụi này như cu li được.

- Cái gì? – Zenke gầm lên - Cút mẹ tụi bay đi. Đêm nay tái ngộ.

Hugo nắm chặt nắm đấm sau lưng. Otto nhìn thấy quả đấm rung lên.

Zenke cũng thọc tay vào túi quần.

Otto suỵt khẽ:

- Thôi nào Hugo.

Gã khều thằng bạn là phải, bởi vì chắc chắn trong túi sếp là một khẩu “suông” đương nhiên.

Hugo hỏi:

- Xong việc chúng tôi về đây chớ?

Zenke gật đầu.



*

Hugo đậu chiếc Opel ở bãi quay đầu xe. Nắng xiên khoai trải một màu vàng rực tít tắp tận phía chân trời. Hai tên trộm đi dọc theo bờ hồ. Một vài bông hoa súng trắng chấm phá trên mặt nước hồ xanh biếc.

Hugo làm ở một hãng xây dựng. Công ti trách nhiệm hữu hạn xây dựng Assmann mà gã đang phục vụ chuyên làm đẹp cho cuộc đời, gã và các đồng nghiệp trong công ti có nhiệm vụ tân trang các bồn hoa, thảm cỏ. Gã hài lòng với cương vị người tỉa tót hoặc trồng cây lắm lắm.

Otto thì làm việc ở Thảo Cầm Viên, công việc của gã là dọn vệ sinh cho các chuồng thú.

Hai đứa đi bộ một quãng dài, mãi sau Hugo mới hỏi:

- Mày đi bằng gì tới đây vậy?

- Zenke đưa tao tới.

Hai gã xuất thân từ những hoàn cảnh và công việc khác nhau nhưng cùng có chung một khát vọng: TIỀN. Sao cho được nhậu thâu đêm suốt sáng, làm ít ăn nhiều. Căm ghét kỉ luật, thời gian, giờ giấc. Mục tiêu duy nhất là kiếm tiền nhiều nhất, nhanh nhất, dễ nhất.

Hugo dằn giọng:

- Lão là kẻ keo kiệt, đê tiện, hốt tiền trên lưng tụi mình. Không thể thế mãi được. Đã đến lúc phải cho lão mở mắt. Tao muốn lão đau khổ trước sự đê tiện của lão.

Không thấy Otto hưởng ứng, Hugo hỏi gặng:

- Mày mơ à? Hay mày đang nghĩ kế?

Thằng Otto mắt mơ màng:

- Đúng vậy. Đêm nay khi ta xách cái túi đựng đầy đồ trang sức thổi được thì theo mày, Zenke sẽ cất ở đâu?

- Nó trút vô két.

- Và két thì để ở văn phòng.

- Đột nhập được không?

- Được quá đi chứ, nếu nó mù, điếc và bị viêm mũi.

- Ý kiến mày vừa nói thuộc loại sáng kiến chớ không phải tối kiến đâu Otto. Tao biết tỏng Zenke khốn kiếp rất thường xuyên vắng nhà. Lão thường ôm ấp con nữ quái Lena dạt hết quán này đến quán khác. Tụi nó uống xỉn đến mức té chồng lên nhau mà vẫn uống đó.

- Ô-kê, là lá la… Vậy là chúng ta sẽ tước lại cái túi trang sức mà ta vừa nộp nó.

- Hà hà, mày tiến bộ đó Otto. Lão già sẽ không đánh hơi được.

- Nhưng… nghĩ cho cùng tao có hơi hơi lo. Mình kiếm mối ở đâu để “đẩy” món hàng đó chớ?

- Có và có chỗ “luộc”. Thứ nhất, thẩy cho tiệm kim hoàn, thứ hai chúng ta sẽ đề nghị lão Zenke mua lại.

- Cái gì? Cái… thứ hai mày vừa nói?

- Mày đúng là ngu truyền kiếp, ngốc kinh niên. Nghe đây Otto, chúng ta sẽ nhái giọng qua điện thoại hoặc gửi tối hậu thư nặc danh cho lão báo rằng mới cướp được một số món trang sức của bọn ăn trộm nào đó. Tất nhiên lão sẽ mắc bẫy và sắm gấp món hàng béo bở ấy chớ sao.

Otto gãi đầu:

- Có vậy mà tao không nghĩ ra. Bị lão khiến mãi rồi đâm đần độn, trời ạ.

*

Bốn tiết học rồi cũng trôi qua. Hết tiết tiếng Đức sang hai tiết tiếng Anh và một tiết lịch sử của thầy Assessor Kahl.

Thầy có chùm râu rậm như chùm nho cân nặng tới bốn kí. Ít nhất chùm râu quái đản đó cũng hai năm không cạo, khiến lũ học trò muốn thấy cái miệng cũng còn lâu. Mỗi lúc nhà sư phạm cất tiếng nói, tụi nó chỉ còn nước dòm cặp kính dày cộm và cái mũi nhấp nhô là biết Assessor đang thao thao bất tuyệt. Trong nhà ăn thầy ngồi cùng bàn với Tarzan và Kloesen. Hai đứa có cảm tưởng như phía trước là một rừng già.

Ấy thế mà môn học lịch sử qua trung gian của ông thầy luôn luôn được tụi nhỏ hoan nghênh hết cỡ. Thì ổng giảng hay quá chứ sao.

Đúng vào lúc cả lớp đang nuốt từng lời nói của Assessor thì ba quái Tarzan, Karl và Kloesen nhấp nhỏm vì cái tin Gaby thông báo vội:

- Đêm qua có một vụ trộm động trời…

Tiếng thầy Assessor vẫn đều đều:

- Năm 406 đã xảy ra cuộc tranh chấp giữa các nước trong khối Dorau chống lại Pháp để xác lập trật tự mới và chọn Worms làm thủ đô. Cuộc cách mạng chỉ tồn tại tới năm 437 thì Worms bị phá hủy… Ê ê, Willi em đang giở trò thậm thụt gì dưới gầm ghế đó. Nhắc lại coi nào?

Tròn Vo mặt xanh lè:

- Từ khúc nào ạ?

- Từ khúc… Worms.

- À à, Worms bị phá hủy vào năm 437 ạ.

- Và?

- Thầy chưa giảng tiếp ạ.

Tròn Vo bế tắc. Cơn sốt “đặc vụ” làm nó xọ tai nọ qua tai kia. May mà ngón tay của Tarzan khều nhẹ. Đại ca lí nhí như muỗi kêu:

- Worms là một thành phố lịch sử của Đức hình thành từ trước Công Nguyên và khá sầm uất vào thế kỉ thứ nhất. Worms cũng là một sân khấu chính trị, nơi tạo dựng những chế độ phong kiến và tập hợp các ông hoàng.

Thằng mập lúng túng như bị dộng một đống sô-cô-la nghẹt họng.

- Ngồi xuống, không được lặp lại lời của Peter Carsten. Thứ hai tôi sẽ hỏi lại em về thành phố này. Thành phố vẫn đang còn đấy.

Giữa lúc Tròn Vo sửa soạn ngất xỉu thì chuông giải lao vang lên. Có thế chứ, thánh nhân bao giờ cũng đãi kẻ khù khờ.

*

Bầu trời màu chì báo hiệu lại một ngày nắng nóng không kém hôm qua. Những con chim chao đảo giữa không trung nóng nực. Mồ hôi Kloesen đổ như tắm.

Băng Tứ quái dàn hàng ngang đi về chỗ để xe đạp. Gaby bắt đầu thông báo:

- … Vụ trộm đồ trang sức đêm qua được khẳng định là vụ lớn nhất trong năm. Người bị hại là một ông già tuổi cao, khó ngủ. Vì vậy đêm nào cũng uống thuốc an thần loại nặng nên khi bị trộm đột nhập không hay biết gì cả. Ông già tên là Bernhard Glodmann. Qua những dấu vết tìm thấy ở hiện trường, ba của mình đã xác định hung thủ gồm hai tên đột nhập vào khoảng từ một đến hai giờ sáng. Chi tiết sống động nhất là chiếc đồng hồ báo thức rơi vỡ làm kẹt cây kim chỉ đúng 1 giờ 44 phút.

Tròn Vo há hốc mồm:

- Ôi, quả là li kì rùng rợn…

- Chưa hết đâu, mười ba món đồ trang sức với tổng giá trị lên tới 1.200.000 mark đã bị cướp đi. Đặc biệt có bức tượng Nữ Thần Chi-lê thuộc loại đắt giá nhất. Đây là một bức tượng để trưng bày có tuổi thọ trên một thế kỉ được một người thám hiểm Nam Mĩ tìm thấy trong một lăng tẩm giữa rừng già và mang về. Bức tượng cao 29 cen-ti-mét bằng vàng khối. Ngày mai báo chí sẽ đăng ảnh bức tượng. Bố mình đã xem bức ảnh đó.

Tarzan gặng hỏi:

- Tại sao với một tài sản đặc biệt như vậy mà ông già lại mang nó bên người, khó hiểu thật.

- Bình thường ông Berhard Glodmann cất giữ ở kho cầm đồ tại nhà băng. Một năm hai lần ông lấy về cho họ hàng thân thích đến ngắm. Ông làm cho họ chảy nước bọt ra thèm đứt ruột đấy chớ. Nhưng chừng nào ông còn sống thì hãy đợi đấy.

- Đã có dấu vết gì chưa? – Tarzan hỏi tiếp.

- Chưa, các bạn ạ. Một đơn vị đặc nhiệm đã được tung đi tìm bức tượng Nữ Thần. Họ sợ bức tượng sẽ bị bọn trộm nấu chảy thành vàng cục để bán. Bức tượng quá nổi tiếng mà.

Tròn Vo ngao ngán:



- Vậy là coi như thua. Như vụ bà Habrecht bị mất 198.000 mark đó. Chúng ta biết mười mươi Zenke là thủ phạm mà vẫn không có cách gì buộc lão trả lại được.

Gaby lắc đầu:

- “Buộc” ư? Quên đi thì hơn.

Bốn quái đã đến bãi để xe. Tarzan nhấc xe của Gaby ra rồi trao vào tận tay cô bạn. Giọng Karl trầm hẳn:

- Có thể lột mặt nạ Zenke.

Tarzan hỏi lại:

- Sao? Như thế nào?

- Tụi mình hãy đáo lại giang sơn của lão. Tao có linh tính là tụi mình sẽ tìm ra một cái gì đó.

Tarzan hào hứng:

- Hay đó. Tao đã có chiến thuật để tiếp cận lão.

- Kinh nghiệm gì?

- Thì tao lại đạp chân vô hàng rào rồi gào lớn “Trúng rồi!” là lão xông tới chớ sao.

- Ừ nhỉ, nhưng mày làm ơn đừng đạp đổ hàng rào nhé.

- Ai dại gì làm đổ để bị bồi thường. Tiền bạc để xài cho sô-cô-la chớ. Mục đích của tao là làm cho lão điên tiết chửi bới. Tụi mình cứ lảng vảng đâu đó, gọi nhau í ới, hò hét thật lực vào. Quậy một hồi thế nào lão cũng lộ chân tướng ra ngay.

Tarzan vỗ vai thằng mập tán thưởng:

- Mày và quân sư hợp tác nhau vụ này được đó. Xưa nay chiến tranh cân não vẫn rất hiệu quả trong mọi trường hợp. Thôi bây giờ chia tay, Karl đưa Gaby về. Trưa nay tụi mình sẽ gặp nhau tại ngã ba chỗ bãi quay đầu xe, sau khi ăn trưa xong.

- Ô-kê!

*

Không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường làm sao mà giờ ăn trưa, hai quái Tarzan và Kloesen lại ngồi đúng bàn của thầy Assessor. Hai thằng chỉ biết bụm miệng cười khi thấy một lũ vụn khoai tây li ti đậu đầy trên bụi râu Assessor lúc ông ta húp chén súp.

Tarzan cười toe toét:

- Thầy phải trả bao nhiêu cho một lần cạo râu ạ?

Assessor cười khà khà:

- Ở các tiệm hớt tóc họ yếu tay nghề và cũng thiếu dụng cụ để xử lí bộ râu của tôi. Tôi tự giải quyết lấy bằng một chiếc kéo to.

Kloesen rụt rè nói (cu cậu nhớ tới món nợ lịch sử):

- Thưa thầy, bố em có một người bạn có bộ râu cũng rậm nhưng cắt ngắn trông được lắm. Bộ râu dài làm thầy trông giống như… ma rừng ấy ạ.

Assessor đe dọa:

- Willi, còn lịch sử thành phố Worms em phải trả bài vào sáng thứ hai đó.

Tròn Vo tỉnh bơ:

- Em sáng… dạ mà thầy. Tuy nhiên trước khi chịu sự kiểm tra bài vở em vẫn có ý định tìm cho thầy một cái máy hớt râu như của ông bạn bố em. Em đoán chúng cũng như máy cắt cỏ có thể điều chỉnh được độ dài ngắn. Chẳng lẽ thầy định mang đống vụn khoai tây kia hoài trên bụi rậm của rừng… râu sao?

- Ừ… ừm, dù sao đóng góp của em cũng có lí. Em thử hỏi cái máy hớt râu bán đâu nhé, thầy sẽ mua cái máy đó.

- Thưa vâng ạ.

Buổi ăn trưa kết thúc thật êm đềm. Tròn Vo và Tarzan vội vã trở về “Tổ đại bàng” lấy quần tắm, khăn mặt rồi gô tới điểm hẹn.

Coi, tại điểm hẹn chỉ có sự hiện diện của Karl mà vắng biệt Gaby. Tarzan lo lắng, mắt không rời con đường từ phố ra.

- Mày không ghé đón Công Chúa hả quân sư?

Thằng cận nhún vai:

- Mấy lần trước tao đón đều bị… chờ nên nản quá. Đám phụ nữ thường tân trang nhan sắc lâu lắm.

Kloesen cười vang:

- Xạo hoài, mày thấy Gaby bôi son đánh phấn lần nào chưa? Môi nàng đỏ như vậy mà tô son làm gì, da thì trắng, lông mi thì cong vút cần chi gắn đồ giả. Hì hì, theo tao chắc là nàng bận túm cái đuôi ngựa sau ót thôi đó.

- Mày có vẻ hiểu công việc phụ nữ lắm nhỉ? – Karl bình luận.

Tarzan tươi hẳn mặt khi thấy từ xa Oskar phăng phăng lao đến. Quái cẩu sủa inh ỏi.

Còn phải hỏi, quái cẩu ở đâu thì Gaby ở đó chớ sao. Cô tiểu thư xinh đẹp lớp 10A dừng xe thở hổn hển.

- Xin lỗi nhé, đợi mình lâu chưa?

Tarzan giả bộ… nghiêm:

- Xin lỗi chưa đủ. Trễ tám phút rưỡi là phải chịu kỉ luật của TKKG đó.

- Xì, nhà kẹt khách chớ ai mà muốn.

Cô bé lấy khăn tay thấm mồ hôi rịn hai bên thái dương:

- Bác Robert bất ngờ đến thăm ba mẹ mình.

- Bác Robert? Mình chưa biết ổng.

- Trời ạ, bác ấy là anh kết nghĩa với ba mình.

- Thế ổng có ở trong ngành cảnh sát không?

- Không. Bác Robert là thẩm phán, bác nghỉ hưu sớm vì tai nạn giao thông trong những năm công tác cuối cùng ở Berlin. Bây giờ bác vừa mua được một căn hộ nhà quê nên lên báo tin cho gia đình mình. Căn nhà số…

- Ông ấy góa vợ à?

- Không. Hai vợ chồng đã li dị từ lâu.

Máy Tính Điện Tử buông một câu lí sự:

- Đời là vậy!

Kloesen dí dỏm:

- Mỗi cái nồi đều có một cái vung.

Gaby tinh nghịch:

- Bạn định nói ai là nồi, ai là vung ở đây hả?

- Ồ, cái đó thì tùy sự chọn lựa của… Công Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau