Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 33 Chương 4: ĐIẾU XÌGÀ CHÁY

Trước Sau
Zenke há hốc mồm. Vị khách không mời mà đến kia rõ ràng không đem lại điều gì may mắn cho lão. Lão cười cầu tài:

- Chào ông thanh tra!

- Chào ông. Ông đã thấy căn nhà hàng xóm của ông chẳng còn một cây cột nào tồn tại nữa chứ.

- À vâng, chúng cháy rụi. - Lão có vẻ ngây thơ thực sự – Chả nhẽ một ngôi nhà trong nắng nóng tự nhiên phát hỏa?

- Chuyên môn sẽ làm rõ vì sao nhà cháy. Người cần được thẩm vấn chính là ông. Nói tóm tắt, tôi đang nắm những dấu hiệu khẳng định ông là thủ phạm.

- Sao? Ông lại quy chụp tôi?

- Chúng tôi cho rằng có các dấu hiệu chứng tỏ ông là thủ phạm vụ bắn mũi tên lửa vào ô chớp lật. Lửa đã bén từ nơi này. Tôi nói cho ông biết, bốn học sinh đứng đây đã gặp ông mang cung và túi tên rỗng đi từ bờ hồ. Tôi nghĩ rằng đứng ở vị trí ấy ông có thể bắn không trật quá một đề-xi-mét. Mũi tên ông bắn là mũi tên gỗ có vạch đỏ và vòng tròn đen phía đầu mũi. Ông thấy sao?

Môi trên lão giám đốc công ti xuất nhập khẩu co giật. Có cảm tưởng lão nhìn ông thanh tra như nhìn một bóng ma. Một lát sau lão mới có thể mở miệng được:

- Khôôông. Bọn ranh con mô tả không sai, nhưng tôi không bắn.

Tarzan bước lên hai bước, đứng sát xe của Zenke quan sát. Cây cung và chiếc túi đeo vẫn để ở ghế sau.

Glockner hỏi:

- Có nghĩa là ông vẫn còn mũi tên gỗ?

Zenke ú ớ:

- Vâng, à không, ơ… tôi đánh mất. Tôi xin thề…

Lão bỗng rống lên:

- Tôi thề… tôi nói sai tôi chết. Tôi đã bị rớt mũi tên. Tôi… sẽ tìm ra nó.

Tarzan tiến lại gần bố già. Hắn nói nhỏ:

- Những thứ ông ấy mang theo khi nãy vẫn còn để trong xe chú ạ.

Thanh tra Glockner yêu cầu Zenke mở túi kiểm tra:

- Ông đã trang bị quá chu đáo: Xăng, giẻ, dây, diêm. Tất cả dùng để chế tạo một mũi tên mang lửa. Ông còn chối cãi nữa không, ông Zenke? Hay ông giải thích là ông thường mang những thứ này đi chơi?

Zenke run rẩy như thằn lằn đứt đuôi:

- Tôi không bắn mũi tên vào nhà. Xin ông giúp tôi tìm lại mũi tên.

- Được, – Ông thanh tra quyết định – sẽ đi tìm mũi tên. Zenke, ông hiện đang là đối tượng nghi vấn. Tôi cấm ông bỏ chạy.

Ông ta quay sang đội cứu hỏa:

- Các bạn đã nghe ông ta phát biểu rồi chớ. Chúng ta sẽ cùng tham gia việc kiếm bằng cớ ngoại phạm cho ông ta.

Không thấy mũi tên.

Một chiếc xe cảnh sát nữa được điều tới.

Thanh tra Glockner tuyên bố:

- Zenke, ông bị bắt kể từ lúc này.

Lão già run rẩy khuỵu chân xuống. Hai nhân viên đặc nhiệm tống lão vào xe. Đột ngột một chiếc Golf màu đỏ thắng két trước đầu xe tuần tra.

Từ trên chiếc Golf, cánh cửa bật mạnh và một phụ nữ phóng xuống nhâng nháo. Cô ả tru tréo như đang bị bóp nghẹt cổ đến nơi.

Tarzan ngỡ đó là người nhà của Schottloff. Nhưng không, người phụ nữ lao tới xe cảnh sát.

- Anh… anh Albi! Lạy Chúa, cái gì xảy ra vậy?

Cô ta lao tới chỗ hai người cảnh sát mặc quân phục.

Thanh tra Glockner đã bước tới chặn người đàn bà:

- Tôi là thanh tra Glockner. Bà có quan hệ với ông Albert Zenke như thế nào?

Y thị sấn sổ:

- Tôi là vợ, à không, tôi là bạn đời của anh ấy. Tôi có bổn phận phải săn sóc anh ấy. Tại sao lại bắt Albi? Anh Albi của tôi là một giám đốc làm ăn đứng đắn.

Gớm mặt đó! Tứ quái đưa mắt nhìn nhau. Thanh tra Glockner lạnh lùng hỏi:

- Bà là ai? Tên gì?

- Tôi là Lena Oehm.

Lena có mái tóc đỏ dài. Cặp mắt xếch dữ dội. Mặc bộ đồ sặc sỡ của người Di-gan. Chân đi xăng-đan.

Thanh tra Glockner lạnh lùng:

- Zenke bị tình nghi đã đốt nhà hàng xóm.

Cô ả gào lên:

- Thật ngu xuẩn. Albi của tôi không bao giờ làm như vậy. Tôi sẽ thuê ngay một luật sư để lo vụ vu khống này. Anh Albi, hãy tin ở em, anh đừng để bọn cớm hạ gục.

Zenke gật đầu.

Lena lên xe, phóng qua đội cứu hỏa, qua Tứ quái, rồi đỗ trước cửa nhà Zenke.

Cô ta lấy chìa khóa trong túi xách, mở cửa và lẩn vào trong nhà.

Tarzan nói:

- Nếu tiền của bà Habrecht không có ở đây, rất có thể nó ở nhà “bạn đời” của Zenke.

Hắn quay sang ông chủ nhà hàng xóm:



- Thưa chú Schottloff, người đàn bà kia có thường ở đây không chú?

- Lena à, theo tôi thì bà ta có nhà riêng trong thành phố. Tôi…

Schottloff ngừng lại vài giây rồi cười:

- Tôi rất chịu các bạn trẻ. Chuyện cháy nhà cũng là một cái cớ để chúng ta kết nghĩa với nhau. Tôi muốn mời quý vị chiều nay ghé tư gia tôi liên hoan một bữa, được chớ?

Cả bọn thích thú nhận lời.

*

Trời đã xế chiều, những tia nắng cuối cùng loang lổ trên những bụi cây. Những con chim bồ câu mất tổ nhìn đống tro tàn ngơ ngác. Cảnh vật vắng lặng y chang một bãi nghĩa địa.

Lena ngồi trên sân thượng ngóng về phía con đường dẫn từ thành phố tới. Coi, cái mà ả chờ đợi đã xuất hiện lúc bầu trời nhá nhem. Một chiếc Opel cũ mèm lọc xọc bò tới.

Ngay tức khắc, hai trợ lí Hugo và Otto của ông chủ xộc vào nhà. Hugo oang oang:

- Chào Lena. Ông trùm bị dính à?

- Ừ, ngồi xuống đi. Chúng bắt Albi rồi.

Otto ngọ nguậy cái đầu trọc:

- Cô nghĩ sao? Có phải sếp đốt nhà Schottloff không?

Lena giải thích:

- Sếp của các anh không bao giờ làm vậy. Nhỡ bị phát hiện thì sao chớ. Trong chuyện này có cái gì đó thật kì lạ.

Hugo tủm tỉm:

- Chuyện xui xẻo hả?

- Ừ…

Lena bắt đầu kể lại vụ mất tích của mũi tên gỗ.

- Chậc, chậc. Nếu thế có nghĩa là mũi tên vẫn còn độn thổ đâu đây.

- Vậy mà không thể tìm ra. Thực lạ lùng, tôi đã sục sạo đến năm lần và trước đó bọn cớm cũng bới từng khóm cỏ nhưng vô vọng. Hiện giờ tôi chỉ có cách mướn luật sư cho Zenke tại ngoại hầu tra thôi.

- Khó lắm đàn chị ạ.

Hai tên đàn em ậm ừ và nheo mắt nhìn nhau mừng húm. Trời ạ, dễ gì có được tin lành này. Lão sếp bóc lột sức lao động của chúng sắp ngồi nhà đá mọt gông. Ô hố, ố là là, cảm ơn các âm mưu ma quỷ chúng cưu mang trong bụng sắp thành hiện thực.

Nghĩ là vậy, có điều lỗ tai hai thằng chẳng hề điếc để không nghe được tiếng Lena than vãn:

- Tối mai thế là hỏng bét. Công ti xây dựng Assmann có nhã ý mời tôi và Zenke bàn chuyện làm ăn lớn, ai ngờ. Các anh hiểu chứ, tôi đã phôn cho ông giám đốc xin cáo từ nhưng ông ta không đồng ý. Ông ta nói rằng thiếu Zenke cũng được nhưng phải có mặt tôi.

Hugo tỏ vẻ quan tâm:

- Tụi này có giúp Lena được gì không?

- Tùy… tình hình. Hãy chờ xem đã.

*

Chiếc Opel cũ mèm lại khởi động. Hugo cầm lái, giọng của gã như đã đặt một chân lên tới thiên đàng:

- Hô hô, tao đâu dè ông trời ban phước lành cho chúng ta bất tử vậy. Mày thấy kế hoạch tao quá ổn, phải không Otto?

Sát thủ đầu trọc lim dim mắt:

- May mắn mỉm cười với chúng ta.

- Mày chắc chứ?

- Chắc trăm phần trăm. Con quỷ cái đó sẽ đi dự tiệc. Nó mà làm ăn cái chó gì, mất lão giám đốc này thì nó bám đuôi lão giám đốc khác.

- Tuyệt, tuyệt. Và sẽ chẳng có ma nào ở lại biệt thự. Sẽ rất rộng đường cho chúng ta hoạt động.

- Phá két và nẫng trọn.

- Hề hề, sau đó thì cho lão chuộc lại tượng Nữ thần Chi-lê chớ hả?

- Ô-kê. Chúng ta chỉ cần bắn tin qua Lena chớ không lộ mặt.

- Đúng, con bò cái đó tham gia vào mọi chuyện.

Otto cười khùng khục khi nghĩ đến phần tiền sẽ được chia:

- Này Hugo, trước hết tao sẽ bỏ tiền mua ngay cái dây lưng như của mày.

Hugo phá lên cười vì biết Otto đùa:

- Xong việc, tao sẽ tặng cho mày đó.

Đó là một cái dây lưng, khóa đồng có đầu con sư tử. Vị chúa sơn lâm nhe hàm răng dữ tợn.

*

Tarzan thấy mọi việc rối như mớ bòng bong chưa gỡ ra đầu mối. Hắn đi qua đi lại trong “Tổ đại bàng” nóng như một cái lò bánh mì.

Thằng mập lúc này đã giội nước tới lần thứ hai. Nó cứ để nước ròng ròng trên người.

- Nóng như nền nhà Schottloff.

- Mày nói gì vậy Kloesen?

- Nóng…



Tarzan vò đầu. Coi, bài tập trên bàn còn nguyên giấy trắng. Đúng là hắn… nóng lắm rồi. Kloesen bỗng đặt câu hỏi:

- Không biết con chim có bị cháy không?

- Con bồ câu nhà Schottloff sao?

Tròn Vo đủng đỉnh mặc quần áo:

- Chớ sao nữa. Chim hút thuốc? Kì ghê há.

- Sao?

Tròn Vo cười vô tư:

- Nhờ giội nước lên người hai lần mà trí tuệ tao bây giờ phát triển siêu đẳng. Ha ha, té ra con chim chỉ ngậm chớ không hút thuốc. Nó đâu có ngu như lão Zenke hít ni-cô-tin vô phổi để chầu trời sớm, hà hà…

Tarzan như bị điện giật. Hắn quay phắt lại:

- Cái gì?

- Này nhé, lúc tụi mình vừa đến bờ hồ thì tao tình cờ ngước đầu lên. Tao thấy một con chim bồ câu đang bay về phía cửa chớp lật và ngậm vật gì trong mỏ hệt như một điếu xì-gà. Biết đâu nó chôm của lão Zenke.

- Trời ơi, sao bây giờ mày mới nói. Mà mày có chắc điếu xì-gà đang cháy không? Trách chi mày nói nó nghiện thuốc.

- Tạo sao tao phải há miệng sớm chớ. Lỡ con chim chỉ thuần túy nghiền thuốc lá thì sao?

Tarzan cáu:

- Mày quên mất kiến thức rồi à? Loài lông vũ kì cục lắm, chúng tha về tổ tất cả những gì chúng nhìn thấy. Người ta từng nhặt được đồ trang sức, gỗ đá, sắt vụn, mảnh chai đầy tổ chim. Lạy Chúa, nếu cái nhìn mày tinh tường thì… trời ạ, chính con chim không ai để ý đó đã đốt nhà chủ của mình. Nó đã vô tình đốt bằng mẩu xì-gà đang cháy dở.

Kloesen há hốc mồm:

- Thế có nghĩa là Zenke vô tội?

Tarzan bàng hoàng. Trí não hắn bắt đầu vận động. Trong tích tắc, hình ảnh Zenke hiện ra với những lời thề thốt tuyệt vọng. Coi, lão đã thề là không bắn mũi tên lửa vô cửa lật mái nhà hàng xóm.Vậy mũi tên trốn ở đâu? Hay là cũng giống như trường hợp điếu xì-gà bị bay lên mỏ con chim bồ câu quái ác?

Tarzan thốt lên:

- Oskar!

Lần này đến phiên Tròn Vo hỏi lại:

- Đại ca nói gì?

- Có thể tao đã gỡ ra được một đầu mối trong cái mớ bòng bong này. Mày có nhớ lúc Gaby kêu Oskar không? Oskar đã mừng rỡ chạy lại với một cái que ở mõm. Lúc đó tao không để ý, nhưng cái que đúng là có những vạch đỏ.

- Chẳng lẽ đại ca cho rằng cái que là mũi tên gỗ?

- Rất có thể.

Tròn Vo thất vọng:

- Ô, vậy cái thằng bẩn thỉu đó vô tội sao? Biết thế tao im lặng cho rồi.

- Không hảo hán nào làm vậy cả Kloesen ạ.

Rồi Tarzan cười buồn:

- Chúng ta phải chấp nhận hoàn cảnh. Đối với pháp luật, Zenke không thể được coi là vô tội hoàn toàn bởi tang vật có đầy đủ tại hiện trường. Chú Glockner và mọi người đều thấy cung tên, xăng, giẻ và lão có mặt ở vị trí xạ tiễn thích hợp nhất. Nếu không bị mất mũi tên thì chính lão Zenke sẽ dùng mũi tên lửa phóng hỏa nhà Schottloff. Có điều vụ cháy nhà lại do chim bồ câu trực tiếp gây ra.

- Mẹ kiếp, vậy chúng ta công cốc sao?

- Chúng ta phải chứng minh sự việc một cách logic.

- Logic con khỉ mốc. Tao chỉ muốn lấy lại cái ruột tượng cho bà Habrecht đáng thương ngay lập tức.

Tarzan trầm ngâm:

- Tao không thể thiếu trung thực được. Sự thật phải là sự thật.

- Hay là tụi mình đi tìm mũi tên và hủy nó đi.

- Không! Mà biết đâu con Oskar chỉ tha một cái que.

Tròn Vo như vớ được một cái phao giữa biển:

- Ừ nhỉ, tao cũng không thể cam đoan được là con chim bồ câu đang tha một mẩu xì-gà đang cháy. Có vẻ như là một ảo ảnh.

Hai quái tự trấn an mình trong vòng một phút. Dĩ nhiên chẳng đứa nào tệ đến mức không biết cái giá của sự thực. Nếu Zenke là một kẻ xấu thì bất cứ lúc nào cũng có thể sa lưới pháp luật chớ không nhất thiết phải “ép” lão ngay từ những tang chứng lỏng lẻo hôm nay.

Tarzan kiếm mấy đồng xu ra phòng điện thoại công cộng. Hắn nhấc phôn gọi về nhà riêng ông thanh tra.

- Cháu là Tarzan đây, thưa chú Glockner. Cháu và Kloesen có một số chi tiết mới cần báo cáo chú…

Hắn kể hết những giả định của mình không một chút do dự. Glockner hoàn toàn ngỡ ngàng:

- Ngày mai chú sẽ điều động một đội “quân khuyển” tới khu vực bờ hồ đó để tìm kiếm một lần nữa. Đây quả là một chuyện chẳng hay ho gì cho chúng ta, nhưng các cháu làm như vậy là đúng.

- Thú thật với chú, chúng cháu thấy chua chát khi phải nói ra sự thật này.

- Sự thật đôi khi làm ta nổ đom đóm mắt đấy chứ. Nhưng chúng ta dám chấp nhận những sự thật cho dù sự thật đó bất lợi về mình.

- Cháu chỉ cần Zenke biết điều trong vụ này và hối hận trả lại cho bà cụ Habrecht số tiền ăn cắp.

- Cháu đánh giá tư cách gã khá cao đó, Peter.

- Vậy thì đáng tiếc nhỉ.

- Hi vọng đêm nay mất ngủ trong nhà tạm giam, gã sẽ sáng mắt ra phần nào chăng.

- Cho cháu gửi lời chào cô và Gaby.

- Chú sẽ chuyển lời. Chúc con ngủ ngon, Tarzan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau