Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 33 Chương 6: NHỮNG KẺ TỐNG TIỀN BẤT ĐẮC DĨ

Trước Sau
Tarzan và Kloesen ngồi trong “Tổ đại bàng”. Bọn chúng mở tung mọi cửa sổ để chống nóng. Mỗi đứa trầm tư theo một kiểu. Chẳng hạn Tarzan chúi mũi vô tờ báo ngày, xem trang có đăng tấm ảnh Nữ Thần Chi-lê và các món đồ trang sức bị mất cắp. Những món đồ trang sức rực rỡ, không ai nghĩ rằng chúng đã có từ hàng trăm năm nay rồi. Đám đạo chích tinh ranh thật, chọn đúng mục tiêu để vớ bở con mồi giá cỡ triệu mark chớ sao.

Kloesen trầm ngâm kiểu khác. Nó phó mặc hết sự đời, bất chấp luôn cả mồ hôi ròng ròng để theo dõi con thằn lằn đang rình đớp con muỗi. Thằng mập triết lí:

- Đời là một cuộc săn đuổi vòng vòng. Kẻ này cướp đoạt lại của kẻ khác. Con lớn nuốt con bé. Thế giới chúng ta đang tồn tại là một thế giới bạo lực.

Tarzan cổ vũ:

- Lần đầu tiên tao nghe mày triết lí đó Tròn Vo. Suy luận tiếp đi.

Thằng mập trổ tài phân tích:

- Thứ nhất: Khoản tiền tiết kiệm của bà Habrecht bị nẫng nè.

Tarzan giơ một ngón tay lên.

- Thứ hai: Zenke được thả tự do nè.

Tarzan giơ hai ngón tay. Thằng mập dừng lại tắc tị.

- Sao nữa? - Tarzan hỏi rồi hắn giơ tiếp ngón tay thứ ba lên - Tao biết phải làm gì rồi.

- Làm gì chớ? – Kloesen hỏi lại.

- Hiện giờ trời đang oi ả nhưng chưa mưa đâu. Tao dám cá là lão Zenke sẽ kéo mụ Lena ra ban-công hóng mát. Cặp “kẻ cắp bà già” này thể nào cũng khui một chai rượu lai rai ăn mừng ngày được thả. Trong câu chuyện của bọn chúng nhất định sẽ nhắc đến các phi vụ làm ăn. Mình chỉ cần rình nghe là đủ thu gom chứng cớ.

Thằng mập hứng chí:

- Hay quá ta!

- Chúng ta sẽ ém sát vào bậc đá, ghi âm lại cuộc chuyện trò của chúng.

Thằng mập nản thấy rõ:

- Ơ, không lẽ nhổ neo vào giờ này. Trời tối như hũ nút. Tha cho tao đi đại ca.

- Không được từ chối. Lấy sợi dây đu qua cửa sổ đi. Nhớ coi chừng thầy giám thị trực đêm đó.

Tròn Vo gãi đầu:

- Cũng hên là xe đạp không để trong nhà để xe.

Khuôn mặt nhăn nhó của nó thấp thoáng bên cửa sổ lúc đèn tắt phụt. So với thời kì tập tuột thang dây thì bây giờ Tròn Vo đã tiến bộ dài. Nó có thể đăng kí làm “người khỉ” thứ hai sau đại ca Tarzan mà không sợ bể mông đít. Ấy vậy mà lúc hai thằng lên ngựa sắt, nó lại rên lên:

- Thôi chết rồi, tao quên thủ theo phong sô-cô-la.

- Tưởng gì. Chuyện nhỏ. Hồi chiều mày đã xơi tới bốn miếng bánh đồ sộ ở nhà Schottloff mà chưa đủ sao?

- Chưưưa…

- Chưa thì nhai… lưỡi vậy. Nào, lên đường…

Vừa đạp xe ra khỏi khu vực trường nội trú, Tròn Vo đã băn khoăn:

- Đại ca có chắc là chúng sẽ bàn về các phi vụ đã thực hiện không?

- Thì tao đoán mò mà.

- Lỡ tụi nó tình ái lăng nhăng nói năng bậy bạ hư máy ghi âm của mình hết.

- Có trời mới biết. Nhất chín nhì bù. Tao chỉ hi vọng chai rượu làm lão Zenke hứng chí phun tới tấp.

*

Hai tên cướp phản chủ bắt đầu loay hoay đủ thứ đồ nghề trong tay. Hugo soi đèn pin cho Otto hùng hục cậy cửa.

Cạch!

Cánh cửa bật ra không khó khăn gì lắm đối với tay nghề của bọn chúng. Trong nháy mắt, hai gã lọt vô phòng làm việc của Zenke và kéo rèm che kín mít. Bên trong rèm chỉ còn ánh đèn pin lia tìm két bạc.

Hugo thì thào:

- Suỵt, cái két nằm kia, Otto. Lấy máy ra đi.

- Yên chí đi. Tao đã đặt riêng loại máy hàn đặc biệt công suất khá này từ trước, nó mà khoan thì miễn bàn cãi.

Otto bật máy hoạt động. Những tàn lửa bắn tung tóe như pháo bông. Hugo chăm chú theo dõi. Gã reo nho nhỏ:

- Cửa két tung rồi.

- Nó đây rồi!

Otto chộp luôn cái túi da nặng trịch. Cái túi chúng có công mang về.

Hugo run rẩy mở túi, khoắng tay vào:

- Đủ cả, kể cả giấy tờ sở hữu kim cương.

- Có tiền không?

- Tao đã khoắng nát túi mà chẳng có cắc nào.

Chúng thu dọn đồ nghề, tắt đèn pin và rút êm.

Trời tối đen như mực. Hugo thận trọng không dám rọi đèn. Gã phải giữ miếng ăn tận mồm đến giờ chót chớ. Gã dò dẫm từng bước. Chết mẹ, hình như gã vừa hạ cẳng xuống một vật gì mềm mềm.

Mẹ kiếp, con rắn chăng?

Đó là cánh tay trái của Tròn Vo!

*

Gần nửa đêm Tarzan và Tròn Vo mới đến bờ hồ. Đồng không mông quạnh, bốn bề không một ánh đèn. Mùi khét lẹt của đám cháy làm cho không khí vốn oi bức càng thêm ngột thở. Trời tối khiến thằng mập ba lần húc vào cây. Nó cắn răng chịu đau ráng mò theo Tarzan bò lên bậc tam cấp. Trời ạ, những thềm đá cứ nóng rực lên.

Cộp!

Một lần nữa, Kloesen lại ủi trán trúng bậc thềm. Cơ khổ… Nó nhắm nghiền mắt, cắn răng, vươn tay tìm bậc tiếp theo. Đúng lúc đó một bàn chân mang giày giẫm thẳng xuống cánh tay mũm mĩm của nó. Một sức nặng ghê gớm như nghiền nát cẳng tay, máu ứa lên hết năm đầu ngón. Đau, cái đau nhói tận tim, buốt tới tận óc.

Kloesen thét lên một tiếng rùng rợn. Nó lăn quay trên bậc thềm vì quá bất ngờ, hoảng hốt và đau đớn.

Otto dò dẫm sau lưng Hugo tưởng tim rụng xuống vì kinh hãi. Hugo sau cú đạp chân trúng cánh tay của Tròn Vo suýt chúi nhủi đã bật phắt dậy.

Tarzan lăn qua một bên theo phản xạ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn. “Zenke đã mai phục sẵn và nện cho Kloesen một đòn chí mạng bất ngờ”. Trong tích tắc, hắn bật dậy như lò so, tung gọn hai quả đấm và mấy cùi chỏ liên hoàn về phía bóng đen đang lồm cồm trước mặt.

Tiếng đàn ông ré lên. Zenke ư? Tarzan chuyển qua thế Judo chém thẳng vào phần cổ lẫn mạng sườn đối thủ. Tiếp theo, Tarzan chơi thêm một cú đấm móc từ dưới lên hòng hạ gục đối thủ. Tay hắn tê buốt vì chạm phải một vật kim loại đồng thời nghe một tiếng “keng” trên bậc thềm.

Có tiếng nói rít qua kẽ răng:

- Chạy mau…

Ái chà, vậy là tới hai thằng đâu phải chỉ một – Tarzan nghĩ. Thằng thứ nhất nếu là Zenke thì thằng thứ nhì là Otto của lão chăng?

Tarzan quát lớn:

- Đứng lại, cảnh sát đây. Nếu không… bắn!

Tiếng “bắn” làm cho hai gã đàn ông càng đua hết tốc lực. Chúng chạy mút chỉ, chạy như điên như khùng, chạy quên hết cả đau đớn vì bị nện ra trò.

Tarzan thở dài. Trời tối như mực biết đuổi ngả nào. Cái cần có bây giờ là một cái đèn pin.



- Tarzan! – Tròn Vo rên lên.

- Tao đây. Mày còn sống chứ? Sao thét lên khủng khiếp vậy?

- Nó giẫm vào tay tao như nát ra… Ôi… không biết có còn ngón tay nào không đây?

- Mày có đếm được đến năm không?

Tròn Vo không thèm trả lời, Tarzan tiếp:

- Hai thằng đàn ông đó không phải là cặp bài trùng Zenke, Lena. Chúng nó không ở nhà. Hai tên kia là bọn lạ lẻn vào. Dám có chuyện li kì đây.

- Hay trộm?

- Ừ… ừm, có thể lắm.

Tarzan gí gí mũi giày thể thao trên mặt đất thăm dò. Tiếng “keng” hồi nãy làm tay hắn tê buốt xuất phát từ cái gì chớ? Mũi giày chưa di động quá hai mét đã đá trúng một vật tròn lăn lạch xạch. Tarzan cúi xuống.

- Chiếc đèn pin! - Hắn reo lên – Quả là cầu được ước thấy.

Vừa bật công tắc, hắn đã nghe tiếng động cơ xe mô-tô rền rĩ. Vậy là rõ, hai tên đạo tặc ám muội đã biếnvề thành phố.

*

Bây giờ thì khỏi nói, có thần ánh sáng trong tay, hai quái xông thẳng vô biệt thự lão giám đốc không gặp một trở ngại gì. Bởi cửa hậu ngôi nhà đã bị cậy tung.

Tarzan khẳng định:

- Đúng là trộm rồi. Chúng ta đã đụng độ tụi nó trên đường rút.

- Vào trong nhà xem. - Kloesen hăng hái.

Tarzan chĩa đèn pin rọi đủ các phòng. Ánh đèn dính cứng ở một góc có cái két toang hoác cửa.

- Này Kloesen, lại đây coi cái két sắt bị phá.

- Chỗ nào? Hả, tao thấy rồi. Cửa bị đứt rời vì một cái máy hàn loại xịn.

- Mày hài lòng chưa? Thượng Đế cực kì công bằng, kẻ trộm Zenke bị mất trộm.

- Rất tuyệt.

Tarzan giục:

- Quay lại bậc thềm gấp Kloesen. Tao chắc còn một món gì khác rơi ngoài đó lúc tao quại nhau với chúng. Tao nhớ là hồi nãy nghe một âm thanh kim loại khác hẳn.

Hai đứa chạy ra ngoài. Ánh đèn pin chiếu loang loáng.

Lần này thì Tròn Vo là người phát hiện đầu tiên. Nó reo lên:

- Kìa một cái túi.

- Cái túi quả là nặng. Giữ đèn pin cho tao, Willi.

- Ờ, tao hồi hộp quá. Mở ra coi thử có thứ gì?

Tarzan chuyển đèn pin qua tay Kloesen rồi mở túi, hắn lẩm bẩm:

- Một chuỗi ngọc thạch.

- Để xuống hết kiểm tra đi đại ca. – Tròn Vo sốt ruột.

Tarzan bốc ra từng món. Hai đứa nín thở, há hốc mồm. Mãi sau Tarzan mới thốt nên lời:

- Đúng là những thứ đồ trang sức bị đánh cắp mà tao đã thấy hình chụp trên báo. Không còn gì để bàn nữa phải không mập. Chúng ta có quyền kết luận: thủ phạm chính của vụ trộm lớn trong năm là Zenke.

Tròn Vo phấn khởi:

- Chỉ nội chuỗi ngọc thạch cũng dư sức bù lỗ số tiền dành dụm một đời của bà Habrecht, phải không đại ca?

- Khoan đã, - Tarzan nghĩ ngợi - tao đang nghĩ…

- Xem chuỗi ngọc có trị giá 198.000 mark không chớ gì?

- Không, tao tính cách khác, hay hơn nhiều.

- Cách gì vậy?

- Tống tiền lão Zenke.

- Như thế nào? – thằng mập thích thú.

- Và sẽ tống tiền theo “mô-đen” của băng Tứ quái. Zenke là thủ phạm của vụ trộm. Lão sẽ muốn đàm phán để chuộc lại món đồ bằng mọi giá, tất nhiên vẫn ít hơn một triệu mark, và với tư cách giữa các thằng trộm nói chuyện với nhau. Đúng không?

- Tao cảm thấy hồi hộp đó đại ca. Mới nghe phác thảo sơ sơ mà bàn tay bị đạp đã lành lặn rồi.

Tarzan bốc món đồ rơi vãi cuối cùng bỏ vào túi. Hắn chưa kịp bỏ thì thằng mập đã cúi xuống.

- Khoan quăng vô bị đã đại ca. Thứ mày cầm trong tay lạ lắm.

- Hả?

Tarzan lật đi lật lại mảnh kim loại:

- Món này không dính dáng gì đến danh mục các trang sức bị mất cắp. Khá ngộ đây. Một nửa cái đầu con sư tử.

Hai quái kéo khóa túi lại và ca bài tẩu mã cấp kì. Tarzan bảo Tròn Vo:

- Bỏ chiến lợi phẩm vừa tịch thu được vô thùng sô-cô-la của mày. Sẽ chẳng ma nào ngó đến.

*

Dạ tiệc của các chủ thầu ngành xây dựng kết thúc. Đích thân ông chủ Assmann tiễn Zenke và Lena ra xe. Khỏi cần nói đến không khí tại bữa đại tiệc, lão Zenke được các đồng nghiệp tâng bốc như một người hùng. Tiếng ồn của sự nịnh bợ lẫn nhau cộng với tiếng chạm li tạo ra một âm thanh mới. Ăn uống, hút, nhảy múa làm cả hai vô cùng phấn khích.

4 giờ 31 phút về đến nhà, Zenke mới tá hỏa trước sự thật hãi hùng. Mồ hôi lão ứa ròng ròng trên trán. Dư âm cuộc liên hoan vui thú biến mất, sếp ngó trân trân vô cái két trống rỗng bằng hai hàm răng đánh bò cạp và môi trên hớt lên giật giật liên hồi.

Lena rít lên nhức nhối như 36 cái răng bị sâu ăn một lượt.

- Đã nói rồi. Phải chuyển cái túi trang sức qua một chỗ khác, anh đâu chịu nghe…

- Câm mồm đi. Đừng tru tréo nữa.

Lena buông phịch tấm thân xuống ghế. Ả cười mà như khóc:

- Còn sao nữa, bây giờ chỉ có nước chui vào bẫy.

- Cái gì?

- Hí hí hí… mớ đồ bị mất hôm nay đã có ảnh trên báo từ hôm qua. Anh tưởng thằng trộm đần như anh à? Nó sẽ chơi cái màn chuộc chiến lợi phẩm để tống tiền anh đấy. Mở mắt chưa hở Albi, hí hí hí…

Zenke tê tái.

- Em đừng cười như thế nữa. Anh không chịu nổi.

- Hí hí hí…

- Nghe anh nói đây, Lena. Vụ này chỉ có thể do thằng Schottloff gây ra. Nó trả thù vì nghi mình đốt nhà nó.



- Có chắc không?

Mặt Zenke tím bầm lại:

- Chắc. Thằng Schottloff là một đứa liều lĩnh và rất cứng rắn. Chỉ có nó mới dám chơi mình đến cùng.

- Vậy có nghĩa là mình đang trong tay nó. Gã đã nắm thóp anh bằng các món đồ ăn cắp. Biết bao nhiêu vết vân tay của anh in trên pho tượng Nữ thần Chi-lê. Anh liệu mà tính đi…

- Xì, chẳng có gì phải hốt cả. Thằng Otto sẽ thu hồi tang chứng lại trước khi Schottloff tính giở trò.

Lena đứng dậy. Ả đã bình tĩnh hơn:

- Nhà gã ở đại lộ Amalier. Đúng không?

- Hoàn toàn đúng. - Zenke gật đầu xác nhận.

*

Cuộc hội nghị khẩn cấp của Tứ quái được triệu tập đúng vào giờ ra chơi. Tarzan vừa nêu vấn đề là đứa nào cũng hết hồn, trừ thằng mập. Kloesen ngồi im nhai kẹo tủm tỉm.

Karl giật bắn người khi nghe Tarzan nói đến tống tiền Zenke.

Gaby tái mặt, lập bập:

- Mình chịu, quá phiêu lưu. Vả lại ba mình là thanh tra hình sự của Tổng nha cảnh sát…

Tarzan trấn an bạn:

- Trước hết, bạn không phải thanh tra Glockner nhé Gaby. Mục tiêu của tụi mình ở đây là cứu người, mà cụ thể là cứu những giọt nước mắt của bà cụ Habrecht. Bằng mọi giá, chúng ta phải giành giật lại số tiền bị tước đoạt vô lí về lại cho bà cụ.

- Nhưng mình cảm thấy căng thẳng quá.

- Ừ… ừm, bình tĩnh đi nào, Công Chúa.

Quân sư Karl phân tích:

- Đây là một đặc vụ nghiêm chỉnh. Chúng ta chỉ có thể thành công và không được thất bại. Phải tính cho kĩ và thực hiện từng công đoạn một cách chuẩn xác. Bởi vì chỉ cần kéo dài thời gian đóng vai “bọn tống tiền” là chúng ta sẽ bị lộ ra ngay. Và ai sẽ phát hiện ra chúng ta? Chính là chú Glockner. Chú ấy sẽ xẻo tai cả lũ chứ đừng có đùa.

Cả đám đưa mắt về Công Chúa sau màn tham mưu của của quân sư. Cô bé gượng gạo gật đầu:

- Thôi cũng được.

Tarzan hẹn:

- Sau bữa ăn trưa, tụi mình sẽ tái ngộ tại buồng điện thoại tự động ở hiệu sách nhé. Ô-kê?

*

Bốn đứa chen chúc trong buồng điện thoại. Trời mưa. Cơn mưa lắc rắc bên ngoài càng làm cho không khí thêm ngột ngạt.

Tarzan đã nắm số điện thoại nhà lão Zenke. Hắn nhấc phôn chờ đợi khá bình tĩnh. Từ bên kia đầu dây, một âm thanh nhừa nhựa vang lên.

- Albert Zenke đây.

- Thế nào? - Tarzan lè nhè nói, vì thằng cận thị Karl đã lấy cái kẹp, kẹp dính vào mũi hắn – Mày đã báo bọn cớm về vụ cái két bị cậy chưa? Tụi tao làm đó. Cả một kho tàng kha khá trong cái túi chớ đâu phải ít ỏi.

Zenke toát mồ hôi hột. Lão trấn tĩnh sau một giây im lặng.

- Mày là thằng nào?

- Tao là vua của những thằng trộm. Ở chỗ nào có của là tao mò đến, chẳng hạn như nhà mày. Chậc chậc, đêm qua trời độ tụi tao vớ một quả bẫm. Hà hà, té ra thứ tao vừa nhặt được từ két sắt mày lại là những trang sức gia bảo của một ông cụ tỉ phú. Mày ra tay lẹ đấy Zenke, nhưng đáng tiếc quá. Mày thấy thế nào khi tao báo cho tụi cớm về tội lỗi của mày?

Zenke rủa:

- Thằng đểu. Tao đã tính trước là sẽ nhận được cú phôn của mày.

- Tao đểu hay mày đểu hả Zenke? Chuyện đó tính sau. Mày hãy bình tĩnh đã. Tao cũng chưa muốn bán mày cho tụi cớm. Bạn làm ăn mà, đúng không?

- Muốn gì thì nói mẹ ra. Đừng hù nhau nữa.

- Vậy hả? Vậy thì tao nêu giá. Ơ, mà này, muốn chuộc lại túi đồ không đã chớ…

- Muốn, muốn, muốn. Giá bao nhiêu?

Tứ quái thống nhất lấy con số 200.000 mark. Vì nếu nêu đúng con số 198.000 mark thì sẽ dễ lộ tẩy.

- 200.000 đồng chẵn.

- Nhiều đấy.

- Ít đấy. Giá trị món đồ của mày gấp tới bốn lần. Nếu mày đồng ý chơi thì tao sẽ hướng dẫn cách chuyển tiền cho. Tao với mày chưa cần chạm trán.

- Mẹ kiếp, như thế nào?

- Hà hà, mày bỏ tiền vào một cái cặp và chạy ô-tô theo hướng Fritzlbrunnhausen đến ngã tư có đống đá lớn. Mày đỗ xe tại đống đá, để cặp trên xe, đi xuống, khóa xe và đặt chìa trước bánh xe trái. Sau đó thì cuốc bộ sang con đường mòn. Mày biết con đường mòn đó chứ?

- Biết. Con đường đó đi thẳng ra Quảng Trường Nông Dân Heindrichsen.

- Hà hà, ở chỗ đó không có ma nào thấy…

Tarzan khựng lại đột ngột. Trời ạ, bỗng nhiên cây kẹp rớt xuống đất mới chết dở. Căn buồng điện thoại bốn đứa đứng chật cứng không đứa nào khom mình xuống nổi để lấy lại. Trong giây phút kinh hoàng, Máy Tính Điện Tử nhanh như chớp thò tay bóp chặt cánh mũi Tarzan. Hắn lại tiếp tục:

- Mày đi tiếp khoảng ba cây số nữa Zenke ạ. Đừng hốt hoảng, tao không chơi đểu đâu. Mày tính giờ sao cho cỡ 22 giờ 30 phút mày sẽ thấy một cái cặp để trên đài phun nước Quảng Trường. Món đồ của mày còn nguyên trong đó. Nè, Zenke, đừng có giở trò gì nghe. Tao đã viết sẵn một lá thư, nếu mày không thực hiện đúng chỉ dẫn của tao thì chỉ mười lăm phút sau, lá thư đó sẽ nằm trên bàn làm việc của bọn cớm. Hơn nữa, tụi tao đông hơn mày nhiều.

Zenke hoàn toàn bị khuất phục. Lão thở hắt ra:

- Được. Tao không thích rắc rối.

Tarzan treo máy, hít một hơi dài điều hòa hơi thở rồi đẩy cánh cửa buồng cho đỡ ngột ngạt.

Gaby khen:

- Khá lắm. Lão Zenke sẽ rớt vào bẫy. Lão cũng hết đường rồi.

- Thế của nó là thế yếu. – Karl xác nhận – Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cú phôn thứ hai.

Kloesen quay số điện thoại cho thanh tra Glockner.

Tarzan đổi giọng:

- Xin chào ông thanh tra. Tôi xin báo với ông một tin. Tôi tình cờ có trong tay những món đồ trang sức của ông già Bernhard Goldmann bị đánh cắp. Xin ông hiểu cho, tôi không phải là kẻ trộm mà thủ phạm của vụ ăn cắp động trời này là Albert Zenke. Lão đã cướp của ông già Goldmann và bị một thằng trộm khác chôm lại để rồi cuối cùng rơi vào tay tôi. Đêm nay lão Zenke sẽ chuộc lại món đồ này vào lúc 22 giờ 30 tại địa điểm trước đây gọi là Quảng Trường Nông Dân Heindrichsen. Không biết đêm nay Zenke có đến và lọt bẫy hay không, tôi vẫn báo với ông rằng các món đồ ăn cắp được đặt trong một cái cặp để trên đài phun nước. Ông thanh tra có thể cho nhân viên mai phục sẵn và xin ông lưu ý về bức tượng Nữ Thần giùm. Trên pho tượng Nữ Thần Chi-lê đó chằng chịt dấu vân tay của Zenke. Cái đó rất cần cho ông. Phải không ạ?

Thanh tra Glockner vớt vát:

- Ông cố tình giấu tên họ phải không?

- À à, điều đó không cần thiết. Mà này, người của các ông hãy đi từ hướng Preistlfink đến. Không được đi theo đường đồng từ ngã tư đá tới.

- Vì sao chớ?

- Xuất phát từ vấn đề cá nhân thôi mà.

Ông thanh tra nhíu mày:

- Tôi có cảm tưởng là chúng ta quen biết nhau?

- Chỉ nhìn thấy nhau thôi.

Tarzan cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau