Quyển 33 Chương 8: CHẠM TRÁN SAU 13 NĂM
Gaby thông báo với Tarzan và Tròn Vo một tin “hãi hùng”: Chiều chủ nhật gia đình Glockner mời băng TKKG tham dự bữa ăn tối. Tròn Vo lẩm bẩm:
- Tới lúc đưa lưng ra chịu đòn rồi đây, đại ca. Nhưng bởi vì tục ngữ nói “trời đánh tránh bữa ăn” nên chắc cũng ko sao.
- Mày lo gì. Cứ đem một bó hoa tặng cô Glockner là có người đỡ đòn hết.
Đúng 19 giờ, phu nhân thanh tra Glockner được con gái cưng trao bó hoa tận tay. Bà cười hạnh phúc, cảm ơn rối rít.
Tại bàn ăn, bố già vẫn trang bị nét mặt tỉnh bơ khiến bốn quái càng hồi hộp. Mãi sau ông mới vào chuyện:
- Hẳn các con đang sốt ruột lắm phải không? Thế này nhé, sau khi lão Zenke bị bắt, cảnh sát đã khám nhà lão và cả nhà ả Lena, tìm ra một lô hồ sơ gốc nhập lậu rượu vang dỏm. Tội ác của lão vì thế không chỉ giới hạn ở vụ ăn trộm và âm mưu đốt nhà.
Tarzan reo lên:
- Chà, “phần thưởng” đó thật xứng với lão!
- Còn về vụ đột nhập nhà Zenke lấy món đồ trang sức, hiện cảnh sát đang đặt nghi vấn đối với Otto Roedl, một tên đầu trọc đàn em của Zenke có tiền sử đâm thuê chém mướn, trộm cắp chuyên nghiệp. Tên này đã biến mất từ chiều thứ bảy không bén mảng về nhà.
- Tụi cháu biết gã Otto đó.
Glockner đưa mắt “duyệt” Tứ quái một lượt. Ông cười hóm hỉnh:
- Nhưng bí ẩn nhất vẫn là cái kẻ đã mang túi đồ trị giá một triệu hai trăm ngàn mark bỏ vào xe tôi, sau đó dàn dựng cho Zenke vào bẫy và cao tay hơn còn lột của lão 200.000 mark. Các cháu thấy sao?
Trong khi ba chiến hữu giả vờ vịt giả… nai ngó chỗ khác thì Tarzan đánh trống lảng:
- Nếu tất cả phương pháp hành động của kẻ lạ nhằm mục đích chính nghĩa thì chú quan tâm làm gì. Chủ yếu là họ giúp ta vạch chân tướng Zenke, một con cáo già gần như không sơ hở. Ngoài ra, người mang cặp đồ trang sức để vào xe chú không nhất thiết là kẻ đã cạy cửa, phá két nhà Zenke lấy món đồ ăn cắp. Có thể họ chỉ tình cờ mà có được thôi, đụng độ với bọn ăn cắp và chúng vứt lại trên đường tháo chạy chẳng hạn.
- Chưa ổn lắm đâu Tarzan. Đã là một ân nhân, tại sao kẻ lạ lại cần 200.000 mark?
Tarzan lạnh gáy. Cũng may là bố già chưa trừ bớt 2.000 mark cho khớp với 198.000 đồng của bà cụ Habrecht.
Ông thanh tra cứ ngồi gật gù. Kloesen rụt rè nhón một miếng cà chua ở đĩa sa-lát. Karl lau cặp kính đến hai phút vẫn chưa xong.
Không để cho đám trẻ lúng túng lâu, thanh tra Glockner phì cười:
- Dù sao cũng nhờ 200.000 mark tiền mặt đó mà chúng tôi có cớ để điều tra về tình hình tài chính của Zenke. Trước đó, lão gian hùng này đã khai trong tài khoản không có tiền, thế thì số tiền mặt đó ở đâu ra chớ?... Thôi, chúng ta dùng bữa đi các con.
*
Tối chủ nhật, Schottloff từ Paris về với một tâm trạng bay bổng chín tầng mây. Người đẹp Madeleine sau năm lần khước từ, lần này đã gật đầu ưng thuận khi ông ta lại cầu hôn. Vừa định mở cửa nhà, ông bất chợt giật mình. Hình như lúc đi ông đã thả con rắn Keita ra. Làm sao ăn nói với Tứ quái đây.
Nhà nhiếp ảnh đãng trí hoảng hồn tạt qua ga-ra lấy dụng cụ gỡ nọc rắn. Bình thường cứ ba ngày ông lấy một lần. Dụng cụ là một ống sắt dài chừng hai mét một đầu gắn thiết bị hút nọc. Công việc không khó khăn gì lắm, con Keita đang nằm cuộn tròn trước cửa căn phòng nhỏ ngoan ngoãn để cho Schottloff lấy nọc và bế xốc về chuồng.
Schottloff chỉ có… “khó khăn” khi quay trở lại căn phòng chứa dụng cụ. Cánh cửa vừa hé mở là một cú đấm như trời giáng từ bên trong phóng ra dính giữa trán làm ông lăn ra thẳng cẳng. Tác giả cú đấm còn ai ngoài tên đầu trọc Otto. Gã “tù nhân của rắn” thận trọng bước ra, không dám nhìn vào bất cứ món đồ gì, nhấc giò lên phi thân một mạch.
Thực khốn nạn cho tên sát thủ. Gã vừa ba chân bốn cẳng tới đầu xóm là ông bạn láng giềng – vốn trước đây cũng là một tên trộm ô-tô – ré lên:
- Chuồn lẹ đi Otto. Bọn cớm đến hỏi thăm mày đấy, tới hai lần. Mày phạm tội gì hả?
- Đâu có chuyện gì. Chắc tụi nó lầm lẫn thôi.
Nói vậy nhưng Otto luồn qua ngõ tắt về nhà, hối hả xếp vài bộ quần áo vào va-li, không quên xuống tầng hầm lấy túi đồ nghề chôm chỉa, quẳng lên mô-tô phóng đến nhà Hugo.
Coi, đàn anh Hugo đón gã và nghe tâm sự mùi mẫn của gã không có gì… mặn mà lắm. Đàn anh phán:
- Đừng có dây vào tao. Tao chỉ cho mày ở qua đêm thôi đấy.
- Cũng được. Mai tao sẽ trở lại vườn thú để dọn dăm bãi phân voi rồi mọi chuyện sẽ qua hết.
Hugo chừng như vẫn có vẻ hậm hực sau vụ trộm thất bại ở nhà Zenke:
- Mày phải phắn đi. Có thế mới an toàn được. Tao đây nè, tao cũng đã từ giã công ti xây dựng của lão Assmann rồi. Tao sẽ về căn hộ mới của tao ở đường Amsel trồng cây, tỉa cỏ. Tao hận tất cả, chỉ muốn cho nổ tung hết trọi.
*
Sáng thứ hai, Kloesen trả bài lịch sử thành phố Wormser. Coi, thằng mập làu làu như cháo chảy. Ai biết được tối qua nó đã ra rả rất khuya. Thậm chí đi ngủ nó cũng gối đầu lên cuốn sách lịch sử. Nhờ có cái máy cắt râu, cả lớp đã nhìn thấy được miệng thầy Kahl đang tủm tỉm tỏ vẻ hài lòng.
Trưa thứ hai, như đã hứa, ba quái hộ tống Công Chúa ra ga để cô bé đón bác Robert. Bác Robert không có vẻ là một quan tòa về hưu chút nào, ông cựu thẩm phán vẫn còn phong độ của một nhân vật từng cầm cán cân công lí. Nghe cô cháu xinh đẹp kể về “tay nghề” của mấy cậu bạn, bác Robert chìa tay:
- Tại sao ba hiệp sĩ lại không cùng về nhà Gaby với tôi nhỉ?
Tròn Vo lanh chanh:
- Tiếc quá, tụi cháu bị kẹt với bà Habrecht rồi.
Tarzan thay mặt các bạn giải thích về nghĩa vụ thiêng liêng của chúng.
- Tụi cháu phải thăm một bà cụ bị ốm ạ.
Còn lâu hắn mới dám tiết lộ về cái túi xách chứa 200.000 mark đang đong đưa trên vai. Dẫu gì bác Robert cũng là chỗ quen biết của thanh tra Glockner. Tốt nhất vẫn là im lặng thôi.
Gaby nói thêm:
- Các bạn cháu bận thiệt, bác Robert ạ. Cháu đưa bác về nhà rồi sau đó sẽ quay lại với các bạn ấy. Các bạn đợi mình ở nhà bà Habrecht nghe. Chúng ta sẽ còn tới thăm căn hộ đồng quê của bác Robert ở số 11 đường Amsel nữa đó.
- Ô-kê!
*
Không khí tại phòng khách của bà Habrecht thật cảm động. Bà Habrecht run lẩy bẩy nhìn từng cọc tiền một trăm mark xếp ngay ngắn trên bàn mà nước mắt cứ trào ra. Bà ngước cái nhìn mờ nước về ba đứa trẻ.
- Bà không tin các cháu làm được chuyện này. Lão Zenke đã trả lại à?
Tarzan mở miệng khá khó khăn:
- Gần như vậy, thưa bà. Nhưng cũng nan giải đó ạ.
- Ôi, bà tưởng rằng ông ta chối bai bải chớ. Té ra ông ta cũng còn chút lương tâm nhỉ.
- Chuyện dài lắm bà ạ. Bây giờ mình phải tới nhà băng ngay. Chỗ này tròn 200.000 mark. Tụi cháu đã làm tròn số để dễ tính lãi, và cũng để đền bù hao tổn thần kinh của bà mấy ngày vừa rồi đấy ạ.
Rồi một cuộc đùn đẩy diễn ra. Bà Habrecht muốn thưởng lại Tứ quái một khoản tiền. Bọn trẻ thì nhất định không nhận. Sau cùng Karl kiên quyết:
- Cháu xin nhắc lại: tụi cháu không thể nhận tiền của bà! Bà mà nài ép nữa là tụi cháu bỏ về liền…
Gaby đến và mọi người đi đến nhà băng.
*
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ gửi tiền, Tứ quái kéo nhau tới số nhà 11 đường Amsel. Khu ngoại ô hẻo lánh này đang thời kì chuyển mình, những dinh thự nhà vườn mọc lên như nấm, xem giữa các ngôi nhà cao tầng.
Oskar chạy trước. Nó gia nhập phái đoàn như một sứ giả ngoại giao bốn cẳng. Con quái cẩu sủa inh ỏi. Nó tỏ vẻ như muốn mọi người biết sự hiện diện của mình. Khi bốn cô cậu chủ dừng xe trước một khu vườn, Oskar khoái chí băng lên.
Gấu… ẳng, ẳng… Tiếng sủa sau cùng của Oskar giống như một tiếng rên. Có biến chăng? Cả đám dạt về phía góc nhà. Coi, trước mắt chúng là một gã đàn ông mặt rất “ngầu” kẹp nách một chai bia rỗng. Hình như gã mới đá con chó. Hãy nghe gã gầm gừ:
- Đồ chó đẻ, dám giẫm lên chỗ người ta đang làm. Con chó của tụi bay hả mấy đứa nhãi?
Karl cố gắng giữ thái độ hòa nhã:
- Nó tên là Oskar. Xin lỗi ông, nếu quả thật nó đã làm như vậy. Tụi tôi muốn tìm số nhà 11. Có phải đây không, thưa ông?
Gã đàn ông vẫn cái giọng khó chịu:
- Ở đây chưa có số nhà. Mẹ kiếp, ra khỏi ngõ đã gặp… cẩu. Xúi quẩy thiệt.
Gaby nháy mắt với quân sư. Cô ngán gã làm vườn này thấy rõ.
- Thôi, đừng hỏi thăm nữa Máy Tính. Bác Robert sẽ đến bây giờ.
Tarzan cũng bồn chồn ngó đồng hồ:
- Chú ấy hẹn bốn giờ. Quan tòa bao giờ cũng đúng hẹn. Yên tâm đi các bạn.
Gã đàn ông lỗ mãng vừa mới cất bước đã thụt lùi lại như bị quỷ sứ kéo. Gã lia cặp mắt vằn gân đỏ vô Tarzan:
- Quan tòa? Ai là quan tòa vậy?
- Tôi nói ông Robert Solthus, bác tụi tôi, được không? Nghề đó cũng là một nghề đẹp mà.
- Cái gì, mày vừa nói đến thẩm phán Robert?
Tarzan khó chịu thực sự. Tuy nhiên hắn chưa kịp đối đáp gì thì một chiếc ta-xi đã lăn bánh đến. Coi kìa, người vừa bước xuống xe là bác Robert chớ sao. Ông sung sướng tiến về phía đám trẻ.
- Chào các cháu. Tôi không trễ hẹn nhé.
Tròn Vo xụ mặt làm ông ngạc nhiên. Nó chỉ tay xuống đất:
- Bác đừng có đạp chân lên mấy luống đất đó. Người ta không cho mình bước lên đâu.
- Mày nói đúng đó thằng béo.
Gã làm vườn hằn học nói và chặn đầu chú Robert. Vẻ mặt ông cựu thẩm phán thật ngỡ ngàng:
- Ủa, Hugo Patzke đây ư?
Gã mặt “ngầu” cười gằn:
- Chính là tôi đây, thưa ngài thẩm phán. Cũng đã lâu quá rồi.
- Ờ, mới đó mà đã hơn mười hai năm. Hồi đó tôi còn làm ở tòa án vùng này.
- Mười ba năm đúng.
- Bây giờ ông là người làm vườn ư?
- Hừ, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
- Tôi nhớ rằng hồi đó tôi đã tạo điều kiện giảm nhẹ tối đa cho ông. Ông đừng nên hối tiếc. Những gì sai lầm đều thuộc về quá khứ rồi.
Hugo ra chiều suy ngẫm:
- Dạo đó… Mà thôi, rất vui khi gặp lại ông. Xin chào.
- Này, nếu lúc nào đó cần giúp đỡ, cứ liên hệ với tôi nhé.
Rồi ông Robert quay sang Tứ quái:
- Vô đây đi các cháu. Chú sẽ giới thiệu thế giới tương lai của chú trong bốn bức tường.
- Tới lúc đưa lưng ra chịu đòn rồi đây, đại ca. Nhưng bởi vì tục ngữ nói “trời đánh tránh bữa ăn” nên chắc cũng ko sao.
- Mày lo gì. Cứ đem một bó hoa tặng cô Glockner là có người đỡ đòn hết.
Đúng 19 giờ, phu nhân thanh tra Glockner được con gái cưng trao bó hoa tận tay. Bà cười hạnh phúc, cảm ơn rối rít.
Tại bàn ăn, bố già vẫn trang bị nét mặt tỉnh bơ khiến bốn quái càng hồi hộp. Mãi sau ông mới vào chuyện:
- Hẳn các con đang sốt ruột lắm phải không? Thế này nhé, sau khi lão Zenke bị bắt, cảnh sát đã khám nhà lão và cả nhà ả Lena, tìm ra một lô hồ sơ gốc nhập lậu rượu vang dỏm. Tội ác của lão vì thế không chỉ giới hạn ở vụ ăn trộm và âm mưu đốt nhà.
Tarzan reo lên:
- Chà, “phần thưởng” đó thật xứng với lão!
- Còn về vụ đột nhập nhà Zenke lấy món đồ trang sức, hiện cảnh sát đang đặt nghi vấn đối với Otto Roedl, một tên đầu trọc đàn em của Zenke có tiền sử đâm thuê chém mướn, trộm cắp chuyên nghiệp. Tên này đã biến mất từ chiều thứ bảy không bén mảng về nhà.
- Tụi cháu biết gã Otto đó.
Glockner đưa mắt “duyệt” Tứ quái một lượt. Ông cười hóm hỉnh:
- Nhưng bí ẩn nhất vẫn là cái kẻ đã mang túi đồ trị giá một triệu hai trăm ngàn mark bỏ vào xe tôi, sau đó dàn dựng cho Zenke vào bẫy và cao tay hơn còn lột của lão 200.000 mark. Các cháu thấy sao?
Trong khi ba chiến hữu giả vờ vịt giả… nai ngó chỗ khác thì Tarzan đánh trống lảng:
- Nếu tất cả phương pháp hành động của kẻ lạ nhằm mục đích chính nghĩa thì chú quan tâm làm gì. Chủ yếu là họ giúp ta vạch chân tướng Zenke, một con cáo già gần như không sơ hở. Ngoài ra, người mang cặp đồ trang sức để vào xe chú không nhất thiết là kẻ đã cạy cửa, phá két nhà Zenke lấy món đồ ăn cắp. Có thể họ chỉ tình cờ mà có được thôi, đụng độ với bọn ăn cắp và chúng vứt lại trên đường tháo chạy chẳng hạn.
- Chưa ổn lắm đâu Tarzan. Đã là một ân nhân, tại sao kẻ lạ lại cần 200.000 mark?
Tarzan lạnh gáy. Cũng may là bố già chưa trừ bớt 2.000 mark cho khớp với 198.000 đồng của bà cụ Habrecht.
Ông thanh tra cứ ngồi gật gù. Kloesen rụt rè nhón một miếng cà chua ở đĩa sa-lát. Karl lau cặp kính đến hai phút vẫn chưa xong.
Không để cho đám trẻ lúng túng lâu, thanh tra Glockner phì cười:
- Dù sao cũng nhờ 200.000 mark tiền mặt đó mà chúng tôi có cớ để điều tra về tình hình tài chính của Zenke. Trước đó, lão gian hùng này đã khai trong tài khoản không có tiền, thế thì số tiền mặt đó ở đâu ra chớ?... Thôi, chúng ta dùng bữa đi các con.
*
Tối chủ nhật, Schottloff từ Paris về với một tâm trạng bay bổng chín tầng mây. Người đẹp Madeleine sau năm lần khước từ, lần này đã gật đầu ưng thuận khi ông ta lại cầu hôn. Vừa định mở cửa nhà, ông bất chợt giật mình. Hình như lúc đi ông đã thả con rắn Keita ra. Làm sao ăn nói với Tứ quái đây.
Nhà nhiếp ảnh đãng trí hoảng hồn tạt qua ga-ra lấy dụng cụ gỡ nọc rắn. Bình thường cứ ba ngày ông lấy một lần. Dụng cụ là một ống sắt dài chừng hai mét một đầu gắn thiết bị hút nọc. Công việc không khó khăn gì lắm, con Keita đang nằm cuộn tròn trước cửa căn phòng nhỏ ngoan ngoãn để cho Schottloff lấy nọc và bế xốc về chuồng.
Schottloff chỉ có… “khó khăn” khi quay trở lại căn phòng chứa dụng cụ. Cánh cửa vừa hé mở là một cú đấm như trời giáng từ bên trong phóng ra dính giữa trán làm ông lăn ra thẳng cẳng. Tác giả cú đấm còn ai ngoài tên đầu trọc Otto. Gã “tù nhân của rắn” thận trọng bước ra, không dám nhìn vào bất cứ món đồ gì, nhấc giò lên phi thân một mạch.
Thực khốn nạn cho tên sát thủ. Gã vừa ba chân bốn cẳng tới đầu xóm là ông bạn láng giềng – vốn trước đây cũng là một tên trộm ô-tô – ré lên:
- Chuồn lẹ đi Otto. Bọn cớm đến hỏi thăm mày đấy, tới hai lần. Mày phạm tội gì hả?
- Đâu có chuyện gì. Chắc tụi nó lầm lẫn thôi.
Nói vậy nhưng Otto luồn qua ngõ tắt về nhà, hối hả xếp vài bộ quần áo vào va-li, không quên xuống tầng hầm lấy túi đồ nghề chôm chỉa, quẳng lên mô-tô phóng đến nhà Hugo.
Coi, đàn anh Hugo đón gã và nghe tâm sự mùi mẫn của gã không có gì… mặn mà lắm. Đàn anh phán:
- Đừng có dây vào tao. Tao chỉ cho mày ở qua đêm thôi đấy.
- Cũng được. Mai tao sẽ trở lại vườn thú để dọn dăm bãi phân voi rồi mọi chuyện sẽ qua hết.
Hugo chừng như vẫn có vẻ hậm hực sau vụ trộm thất bại ở nhà Zenke:
- Mày phải phắn đi. Có thế mới an toàn được. Tao đây nè, tao cũng đã từ giã công ti xây dựng của lão Assmann rồi. Tao sẽ về căn hộ mới của tao ở đường Amsel trồng cây, tỉa cỏ. Tao hận tất cả, chỉ muốn cho nổ tung hết trọi.
*
Sáng thứ hai, Kloesen trả bài lịch sử thành phố Wormser. Coi, thằng mập làu làu như cháo chảy. Ai biết được tối qua nó đã ra rả rất khuya. Thậm chí đi ngủ nó cũng gối đầu lên cuốn sách lịch sử. Nhờ có cái máy cắt râu, cả lớp đã nhìn thấy được miệng thầy Kahl đang tủm tỉm tỏ vẻ hài lòng.
Trưa thứ hai, như đã hứa, ba quái hộ tống Công Chúa ra ga để cô bé đón bác Robert. Bác Robert không có vẻ là một quan tòa về hưu chút nào, ông cựu thẩm phán vẫn còn phong độ của một nhân vật từng cầm cán cân công lí. Nghe cô cháu xinh đẹp kể về “tay nghề” của mấy cậu bạn, bác Robert chìa tay:
- Tại sao ba hiệp sĩ lại không cùng về nhà Gaby với tôi nhỉ?
Tròn Vo lanh chanh:
- Tiếc quá, tụi cháu bị kẹt với bà Habrecht rồi.
Tarzan thay mặt các bạn giải thích về nghĩa vụ thiêng liêng của chúng.
- Tụi cháu phải thăm một bà cụ bị ốm ạ.
Còn lâu hắn mới dám tiết lộ về cái túi xách chứa 200.000 mark đang đong đưa trên vai. Dẫu gì bác Robert cũng là chỗ quen biết của thanh tra Glockner. Tốt nhất vẫn là im lặng thôi.
Gaby nói thêm:
- Các bạn cháu bận thiệt, bác Robert ạ. Cháu đưa bác về nhà rồi sau đó sẽ quay lại với các bạn ấy. Các bạn đợi mình ở nhà bà Habrecht nghe. Chúng ta sẽ còn tới thăm căn hộ đồng quê của bác Robert ở số 11 đường Amsel nữa đó.
- Ô-kê!
*
Không khí tại phòng khách của bà Habrecht thật cảm động. Bà Habrecht run lẩy bẩy nhìn từng cọc tiền một trăm mark xếp ngay ngắn trên bàn mà nước mắt cứ trào ra. Bà ngước cái nhìn mờ nước về ba đứa trẻ.
- Bà không tin các cháu làm được chuyện này. Lão Zenke đã trả lại à?
Tarzan mở miệng khá khó khăn:
- Gần như vậy, thưa bà. Nhưng cũng nan giải đó ạ.
- Ôi, bà tưởng rằng ông ta chối bai bải chớ. Té ra ông ta cũng còn chút lương tâm nhỉ.
- Chuyện dài lắm bà ạ. Bây giờ mình phải tới nhà băng ngay. Chỗ này tròn 200.000 mark. Tụi cháu đã làm tròn số để dễ tính lãi, và cũng để đền bù hao tổn thần kinh của bà mấy ngày vừa rồi đấy ạ.
Rồi một cuộc đùn đẩy diễn ra. Bà Habrecht muốn thưởng lại Tứ quái một khoản tiền. Bọn trẻ thì nhất định không nhận. Sau cùng Karl kiên quyết:
- Cháu xin nhắc lại: tụi cháu không thể nhận tiền của bà! Bà mà nài ép nữa là tụi cháu bỏ về liền…
Gaby đến và mọi người đi đến nhà băng.
*
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ gửi tiền, Tứ quái kéo nhau tới số nhà 11 đường Amsel. Khu ngoại ô hẻo lánh này đang thời kì chuyển mình, những dinh thự nhà vườn mọc lên như nấm, xem giữa các ngôi nhà cao tầng.
Oskar chạy trước. Nó gia nhập phái đoàn như một sứ giả ngoại giao bốn cẳng. Con quái cẩu sủa inh ỏi. Nó tỏ vẻ như muốn mọi người biết sự hiện diện của mình. Khi bốn cô cậu chủ dừng xe trước một khu vườn, Oskar khoái chí băng lên.
Gấu… ẳng, ẳng… Tiếng sủa sau cùng của Oskar giống như một tiếng rên. Có biến chăng? Cả đám dạt về phía góc nhà. Coi, trước mắt chúng là một gã đàn ông mặt rất “ngầu” kẹp nách một chai bia rỗng. Hình như gã mới đá con chó. Hãy nghe gã gầm gừ:
- Đồ chó đẻ, dám giẫm lên chỗ người ta đang làm. Con chó của tụi bay hả mấy đứa nhãi?
Karl cố gắng giữ thái độ hòa nhã:
- Nó tên là Oskar. Xin lỗi ông, nếu quả thật nó đã làm như vậy. Tụi tôi muốn tìm số nhà 11. Có phải đây không, thưa ông?
Gã đàn ông vẫn cái giọng khó chịu:
- Ở đây chưa có số nhà. Mẹ kiếp, ra khỏi ngõ đã gặp… cẩu. Xúi quẩy thiệt.
Gaby nháy mắt với quân sư. Cô ngán gã làm vườn này thấy rõ.
- Thôi, đừng hỏi thăm nữa Máy Tính. Bác Robert sẽ đến bây giờ.
Tarzan cũng bồn chồn ngó đồng hồ:
- Chú ấy hẹn bốn giờ. Quan tòa bao giờ cũng đúng hẹn. Yên tâm đi các bạn.
Gã đàn ông lỗ mãng vừa mới cất bước đã thụt lùi lại như bị quỷ sứ kéo. Gã lia cặp mắt vằn gân đỏ vô Tarzan:
- Quan tòa? Ai là quan tòa vậy?
- Tôi nói ông Robert Solthus, bác tụi tôi, được không? Nghề đó cũng là một nghề đẹp mà.
- Cái gì, mày vừa nói đến thẩm phán Robert?
Tarzan khó chịu thực sự. Tuy nhiên hắn chưa kịp đối đáp gì thì một chiếc ta-xi đã lăn bánh đến. Coi kìa, người vừa bước xuống xe là bác Robert chớ sao. Ông sung sướng tiến về phía đám trẻ.
- Chào các cháu. Tôi không trễ hẹn nhé.
Tròn Vo xụ mặt làm ông ngạc nhiên. Nó chỉ tay xuống đất:
- Bác đừng có đạp chân lên mấy luống đất đó. Người ta không cho mình bước lên đâu.
- Mày nói đúng đó thằng béo.
Gã làm vườn hằn học nói và chặn đầu chú Robert. Vẻ mặt ông cựu thẩm phán thật ngỡ ngàng:
- Ủa, Hugo Patzke đây ư?
Gã mặt “ngầu” cười gằn:
- Chính là tôi đây, thưa ngài thẩm phán. Cũng đã lâu quá rồi.
- Ờ, mới đó mà đã hơn mười hai năm. Hồi đó tôi còn làm ở tòa án vùng này.
- Mười ba năm đúng.
- Bây giờ ông là người làm vườn ư?
- Hừ, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
- Tôi nhớ rằng hồi đó tôi đã tạo điều kiện giảm nhẹ tối đa cho ông. Ông đừng nên hối tiếc. Những gì sai lầm đều thuộc về quá khứ rồi.
Hugo ra chiều suy ngẫm:
- Dạo đó… Mà thôi, rất vui khi gặp lại ông. Xin chào.
- Này, nếu lúc nào đó cần giúp đỡ, cứ liên hệ với tôi nhé.
Rồi ông Robert quay sang Tứ quái:
- Vô đây đi các cháu. Chú sẽ giới thiệu thế giới tương lai của chú trong bốn bức tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất