Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 35 Chương 4: TRẠI NÔ LỆ

Trước Sau
Dãy phố của Jutta Frey gồm nhiều nhà nhỏ, chật chội và nghèo nàn. Khi ông thanh tra bấm chuông, người phụ nữ khốn khổ hiện ra. Cô có vẻ chịu đựng khi nhìn tấm thẻ hình sự của người đàn ông lạ mặt. Dường như cô biết trước là sẽ có cuộc viếng thăm này. Cô mời tất cả vào nhà.

Phòng khách của cô thật ảm đạm. Trên bàn có một cái gạt tàn thuốc lá. Tarzan thường gọi các đầu mẩu thuốc lá là cái đinh đóng vào áo quan và những điếu xì-gà là tàu ngư lôi gây bệnh viêm phế quản.

Glockner nhìn thẳng vào mắt Jutta khiến cô phải tìm cách tránh né mắt ông:

- Xin lỗi cô, tôi muốn hỏi thăm sức khỏe cháu Nicole?

- Cháu đã tai qua nạn khỏi. Nhưng tôi chưa được phép vào thăm.

- Cháu đã ăn phải kẹo để trong hộp “Lời chào ngọt ngào”, mà cô cũng biết việc gì xảy ra tại quầy hàng của cô. Cô là người thu tiền quầy, tôi không biết cô có nắm được vấn đề mẹ chồng mình lấy cắp hộp kẹo hay không, nhưng một trong các bạn trẻ có mặt ở đây đã tận mắt thấy bà Carina làm chuyện phạm pháp. Bà ta hiện ở đâu?

Môi Jutta run bần bật. Nước mắt cô trào ra:

- Xin ông tin tôi, tôi không biết là bà đã lấy cắp.

- Bà ấy đâu?

- Bà ta đã… bay sang Italia cách đây một tiếng đồng hồ. Bà biết rằng nếu ở lại sẽ gặp rắc rối. Bà đi bằng ta-xi ra sân bay. Nếu hết chỗ thì bà sẽ đi tàu hỏa.

- Cô hãy cho biết địa chỉ đầy đủ của bà ta?

- Thưa ông thanh tra, bà của cháu Nicole tên là Carina Tegati, sống tại Isoputavabella, số 11 đường Maledetto.

Tarzan gật gù:

- Mà cũng đáng ngạc nhiên chứ nhỉ. Ai mà ngờ bà Carina đó lại sống ở nơi mà chúng ta sẽ đến.

Đám trẻ bớt xôn xao vì đôi vai gầy guộc của Jutta đã rung lên. Cô mếu máo:

- Đến nước này thì tôi thiết tưởng chẳng cần gì giấu giếm nữa. Tôi không muốn các vị nghĩ sai về bà cụ. Chính tôi là thủ phạm gián tiếp vụ này, tôi đã… đã… tiêm thuốc độc vào hộp kẹo. Suýt nữa thì tôi giết chết con tôi.

Tarzan tưởng mình nghe nhầm. Thế là thế nào? Cô ta điên chắc?

Ông thanh tra hỏi:

- Phải chăng cô muốn nói rằng chính cô đã viết bức thư tống tiền và tuồn hộp kẹo có thuốc độc vào cửa hàng?

Jutta thổn thức:

- Tất cả chỉ vì nghèo. Ba của cháu Nicole mất sớm, bà nội lại ở xa. Tôi một mình nuôi cháu rất vất vả…

Bốn quái há hốc miệng. Chúng cảm thấy như rớt từ tầng lầu ba xuống đất. Ông thanh tra nói:

- Yêu cầu cô đi cùng với tôi về đồn cảnh sát.

*

Tại văn phòng của ông thanh tra Glockner, bốn quái thấp thỏm ngồi chờ kết quả cuộc thẩm vấn Jutta Frey. Thằng mập thẩy một phong sô-cô-la vô họng lầm bầm:

- Cái gia đình liên minh Đức - Italia này chẳng ra gì. Mẹ chồng ăn cắp, con dâu tống tiền. Chỉ có bé Nicola là còn trong trắng.

Gaby băn khoăn chuyện khác:

- Mình đang lo là nếu Jutta bị ở tù thì bé Nicole sẽ ở với ai đây?

Đúng lúc đó, bố già trở về. Ông sẵn sàng chia sẻ với các thắc mắc của đám trẻ:

- Các con yên trí, chắc Jutta sẽ không bị phạt tù đâu. Dù sao cô ta cũng tự giác khai báo và hành động phạm pháp chưa đến nỗi gây hậu quả nghiêm trọng. Việc làm tội lỗi của cô ta lại khiến gia đình cô mang họa, như người ném chiếc bu-mê-răng đi để rồi nó lại quay về đúng chỗ cũ vậy.

Karl thắc mắc:

- Chẳng lẽ chỉ vì tiền mà cô ta làm vậy sao?

- Jutta cho rằng cô ta có tội với con gái vì không mua sắm cho nó được những thứ mà chỉ người có nhiều tiền mới mua được. Cô ấy không biết rằng tình yêu thương, hạnh phúc trong gia đình là những thứ không tiền nào mua được. Giờ đây chắc cô ta đã thấm thía rồi.

Kloesen triết lí:



- Vậy là trong cái vườn đầy cỏ dại vẫn còn có những bông hoa đẹp.

Glockner tư lự vài giây rồi ngó đám trẻ âu yếm:

- Ngày mai các con sẽ sang Italia cùng hai bà mẹ đáng kính. Chú hi vọng rằng các chàng trai sẽ là những cận vệ tốt. Các con nghĩ sao?

Tarzan nói chắc như cùi bắp:

- Xin chú yên tâm. Bọn cháu sẽ không để yên nếu có kẻ nào đụng đến bác gái, mẹ cháu hoặc Gaby.

Tròn Vo ưỡn ngực:

- Lúc đó chúng cháu sẽ cho chúng biết thế nào là những chàng trai Đức.

Thanh tra Glockner tủm tỉm:

- Này Tarzan, chú biết cháu đang nghĩ gì rồi. Có phải tận đáy lòng cháu đang tính đến chuyện sẽ tới phố Maledetto phải không?

Tarzan lúng túng. Hắn bào chữa:

- Nhân danh những đứa trẻ đi du lịch, tụi cháu có quyền tìm hiểu mọi nơi chốn chứ không phải chỉ bãi biển.

- Mụ Carina Tegati là một tên ăn cắp vặt hay ăn cắp chuyên nghiệp thì chúng ta không biết. Ăn cắp vặt không phải là một trọng tội khiến cảnh sát phải bay qua biên giới truy lùng. Còn ví dụ Carina là… thứ dữ thì các con lại càng không nên nhúng tay vào. Mụ ta chắc chắn có đồng minh và các con có thể gặp rắc rối. Cháu có hứa với chú là các cháu sẽ đứng ngoài không hả Tarzan?

- Thưa chú, cháu xin hứa.

Còn phải hỏi, bốn quái giơ tay một lượt. Chúng dại gì mà để… lòi đuôi. Chẳng thà gật đầu cái rụp để bố già yên lòng còn hơn. Mọi chuyện sẽ hậu xét.

Bố già nhắc nhở:

- Trước khi lên đường chúng ta sẽ còn gặp nhau. Giờ hãy giải tán.

Tarzan đứng lên:

- Trời đất, tụi mình phải ra ga thôi. Nửa giờ nữa là chuyến tàu của má mình sẽ tới.

*

Mãi tới khi máy bay cất cánh, mụ Carina mới thở phào. Hú vía, một kẻ cắp chuyên nghiệp cỡ mụ mà bị phát hiện vì ba cái trộm vặt lẻ tẻ thì chẳng đáng mặt chút nào. Mụ ngồi ngay bên cửa sổ băn khoăn nghĩ tới bé Nicole. Mụ tính ngày mai sẽ gọi điện cho con dâu và hỏi thăm tình hình của đứa cháu gái mà mụ rất yêu thương. Chuyện vừa xảy ra thật điên rồ, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi được nữa. Thời gian trôi nhanh, Isoputavabella đang ở dưới chân, mặt biển long lanh quyến rũ.

Mụ Carina vẫy ta-xi về khu phố cổ với những ngôi nhà và đường xá chật hẹp như bàn cờ. Khu vực này toàn dân bản xứ và không mấy thiện cảm với du khách. Tuy nhiên cũng chẳng ai ném đá vào người lạ cả. Khu phố cổ này không có gì đặc biệt để hấp dẫn khách du lịch. Những di tích lịch sử, bến đỗ dành cho du thuyền, khách sạn… đều ở những khu phố khác.

Carina sống một mình trong căn nhà khang trang rộng rãi. Sau khi quăng hành lí vào phòng, mụ thay đồ và phóng lên chiếc Fiat đậu ngoài sân.

Mụ tăng ga, xe phóng nhanh và chẳng mấy chốc chiếc xe đã ra khỏi khu phố cổ và tiến về TRẠI NÔ LỆ. Đây không phải là tên chính thức. Cách chi cái tên đó có địa danh trên bản đồ thành phố, ngay cả dân địa phương cũng không mấy ai biết đến sào huyệt động trời này trừ một số người trong cuộc. Ngay những đứa trẻ con, chính là nô lệ ở trại, cũng chỉ biết gọi nơi này là… TRẠI. Đấy xưa là một trại nuôi lợn quy mô.

Cái trại nằm cách xa cánh rừng tới hơn hai cây số. Chiếc Fiat ung dung xuyên cánh rừng mà không thấy một ai. Không mùi đô thị và không sóng biển rì rào. Không có cảnh sát và không tiếng súng nổ. Cả thành phố lẫn biển cả đều không biết tí gì về cái trại này.

Khu trại được bủa vây bởi một hàng rào dây kẽm gai, dài dằng dặc đủ kín hai sân đá bóng. Nhà cửa ở đây được bố trí theo hình chữ O chừa khoảng sân rộng chính giữa. Ngoài ra còn hai khu nhà dài, nguyên là chuồng nuôi lợn trước kia.

Chỉ có dân chơi bản xứ mới rành những gì diễn ra ở đây. Cả một công trình đào tạo tôi phạm đầy… nước mắt và bạo lực.

Carina cho xe chạy thẳng vào cổng và dừng lại cạnh ba xế hộp đã đậu sẵn. Một Ala Romero, một Lancia và một chiếc Jeep.

Mụ già sửa gọng kính râm và phun luồng khói xì-gà. Sau cặp kính râm, mụ đảo mắt và suy nghĩ. Mụ sống bằng nghề ăn cắp từ khi còn bé tí. Đây là một truyền thống gia đình và mọi người coi là một “nghề” như bao nghề khác. Mụ đã đi nhiều nơi ở châu Âu để móc túi hoặc ăn cắp mà không bao giờ bị lộ. Những ngón tay khéo léo đến độ tuyệt hảo là cần câu cơm của mụ. Mụ định truyền nghề cho con trai nhưng thằng con độc nhất Gianni của mụ lại mê xe đua…

Coi, thằng bé cứ ôm mộng có ngày thành tay đua nổi tiếng thế giới. Nó “đua” đủ mọi kiểu từ xế điếc, xế nổ đến xế hộp để rồi cuối cùng qua đời vì… xe đua.

TRẠI NÔ LỆ ra đời một năm rưỡi nay.

Sếp của khu trại là một tỉ phú người Đức nhưng keo bẩn hết biết. Biệt thự lão trong thành phố cảng chứ đâu, chưa kể đến chiếc xuồng chạy bằng động cơ bá cháy. Chiếc xuồng chẳng đẹp đẽ sang trọng gì nhưng vọt như hỏa tiễn cả trong sương mù lẫn khi thời tiết xấu hoặc biến động. Nếu có sự cố xảy ra ư? Ông trùm có thể tức tốc phóng xuồng sang tận Nam Tư để cao chạy xa bay.

Lão làm nghề buôn trẻ con, cả trai lẫn gái từ tám đến mười hai tuổi như thu mua cá khô vậy. Sếp từng nói rằng:

- Cha mẹ chúng bán cho chúng ta để kiếm ít xu đấy. Món hàng NGƯỜI này vốn một lời cả tỉ.

Đố Carina có ý kiến, mụ đã từng thẩm tra tụi nhóc và hiểu rằng đều sếp nói không sai một li. Bọn trẻ nô lệ này đa số quê ở phía nam Nam Tư, gia đình làm ruộng không đủ sống. Các bậc sinh thành đã cắn răng bán chúng cho ông trùm với lời cầu nguyện cho đời chúng khá hơn. Sai lầm hoàn toàn. Đã bước vô TRẠI là một đi không trở lại. Các huấn luyện viên sẽ cho chúng nếm mùi đời.

Ba thằng huấn luyện viên hộ pháp cũng người Nam Tư như đám nhóc nô lệ chớ nào phải dân từ hành tinh khác. Ấy vậy mà chúng nỡ lờ đi tiếng khóc nức nở của đồng loại để phục vụ quyền lợi của ông chủ người Đức cúc cung tận tụy. Đối với ba thằng này thì “lòng thương yêu” chỉ là một từ ngữ xa lạ không có trong bộ nhớ của chúng.



Carina bập bập điếu xì-gà. Dẫu gì mụ cũng chỉ thuần túy đào tạo bọn móc túi, ăn cắp vặt. Lớp “nhập nha” dành cho ba hung thần. Chúng hướng dẫn đám nhóc nô lệ kĩ thuật đột nhập tư gia không kém gì người Nhật đào tạo võ sĩ Ninja. Lúc đám nhóc đã có tay nghề thành thạo và lớn hơn một chút thì ba hung thần lập tức huấn luyện các đệ tử của chúng thành những tên cướp chuyên nghiệp.

Bợp tai và đá đít, roi vọt và biệt giam là những biện pháp bắt bọn trẻ phải vâng lời. Chúng vâng lời ngoan ngoãn đến nỗi chỉ cần từ tám đến mười bốn tháng “tập huấn” là đủ sức đi “thực tập” công khai. Có những đứa thực tập giỏi đến mức sau vài vụ “đánh quả”, “ăn mánh” đã thủ được tiền thưởng xài rủng rỉnh và được băng nhóm bên ngoài thuê mướn.

Bọn trộm cắp nhóc tì này ngoài việc móc túi, nhấc đồ còn lấy cả những thẻ tín dụng.

Thông thường những người có thẻ tín dụng có thể mua tại những cửa hàng có quan hệ với một nhà băng mà không cần xài tiền mặt. Bởi trên thẻ đã ghi tên và số tài khoản của người chủ sở hữu, người bán hàng đương nhiên sẽ rút tiền từ số tài khoản trên thẻ. Vì thế mất thẻ tín dụng quả là một tai họa.

Thời gian gần đây Carina được lệnh tập luyện những tên trộm tí hon tài giả mạo chữ kí trên thẻ tín dụng để chúng có thể hành nghề mua hàng vô tội vạ không vốn tại các shop hoặc siêu thị bằng thẻ “thổi” của bá tánh. Cuối cùng người chịu thiệt là người bị mất thẻ.

*

Huấn luyện viên nô lệ đầu tiên mà Carina chạm trán sau cổng chính là Carlo Pratolini, một tên to lớn, mặt vuông chữ điền và có giọng nói ồm ồm.

- Chị mới về à?

- Ừ, ta có việc phải về sớm.

Carina vừa cười vừa lấy tay xoa gò má đầy râu của Carlo ra chiều thân mật. Carlo nói:

- Cũng may chị về sớm.

Carina cùng Carlo lại bàn giải độc. Trên bàn lù lù một chai rượu vang rẻ tiền được mệnh danh là “thuốc giải độc” để hù con nít. Ông trùm chơi ác như vậy mà được việc. Bọn nhóc tin như sấm. Có gì đâu, khi kết thúc khóa học và trước khi tham gia hành nghề, lũ trẻ đều bị xăm vô vai một nốt tròn như đồng xu kèm theo lời dọa: Chúng đã lãnh vết xăm tẩm thuốc độc. Nhưng sẽ không chết được nếu mỗi buổi tối uống một li thuốc giải độc để trên bàn. Trời ạ, bọn trẻ bao giờ cũng về nhà kịp thời để còn uống thuốc giải độc.

Mụ quay sang Carlo hất hàm:

- Mày vừa nói là có chuyện à?

- Vâng, thưa bà chị. Đêm qua ông trùm đi nhận hàng ở Nam Tư xui xẻo đụng tàu tuần tiễu của tụi cớm. Hàng là hai thằng lỏi mười tuổi và một con nhóc mười một tuổi. Giữa sương mù, ông trùm phải chơi hai trái lựu đạn khói để biến. Sếp bốc hơi êm nhưng một thằng lỏi đã tranh thủ cơ hội vù xuống biển và bị cớm tóm cổ. May nó không biết được nhiều. Chỉ biết là bị bố mẹ bán. Hôm qua đài phát thanh đã đưa tin này. Thằng nhãi con có lẽ mê các loại tàu thuyền nên tả lại trên đài hình dáng con thuyền của ông trùm trúng ngay bon. Hiện thời sếp đang định đánh chìm con thuyền để thủ tiêu dấu vết.

- Làm thế tao thấy không ổn. Mất thuyền thì lấy gì chuyên chở bọn nhãi?

Carlo gãi đầu:

- Sếp giải thích rằng trước mắt chưa cần lắm. Nguồn dự trữ người còn nhiều. Mười hai đứa đang học, mười tám đứa đang hành nghề, không lo. Hơn nữa sếp đang định sắm một con thuyền mới, hiện đại hơn.

Carina im lặng. Bọn chúng ở đây đều tin tưởng ông trùm. Gã chưa bao giờ có những quyết định sai lầm. Gã cũng lọc lõi, tàn bạo như các trùm Mafia khác. Hơn nữa gã lại có những đặc tính ít phổ biến ở Italia, nhưng lại là đặc điểm không thể thiếu ở người Đức. Đó là tính kỉ luật và chính xác.

*

Tứ quái tỉnh như sáo sau chuyến bay dài đến Italia. Cuộc hành trình chỉ làm nhợt nhạt mặt mày của hai bà mẹ chứ không hề hấn gì tới chúng. Hai chiếc ta-xi đưa cả nhóm về khách sạn.

Tại khách sạn Bellavista sang trọng có hai hồ bơi và nằm sát biển, như thông lệ ba chàng ngự lâm pháo thủ rúc vô một phòng. Láng giềng của họ là ba phòng kế tiếp của Gaby và hai người lớn.

Trời lúc này đã về chiều nhưng nóng ơi là nóng. Chưa ai muốn ra biển. Tarzan phải cởi phanh áo để hứng gió. Hắn sà lại Kloesen.

- Mập này, tao ghé phòng “bà già” một chút. Hôm nay tụi mình sẽ hoàn toàn chiều hai cụ. Còn từ ngày mai tụi mình sẽ đi con đường của mình.

Kloesen vểnh cổ hỏi ngay:

- Thế nào là “đi con đường của mình”? Tao í, tao chỉ nằm dài cả ngày trên bãi biển thôi. Tao chẳng đi đâu cả.

Đúng vào lúc Tarzan tính gõ cửa phòng thân mẫu thì Gaby từ phòng bên bước ra. Cô bé hỏi:

- Đại ca thấy ở đây có tuyệt không?

- Đất đai, thời tiết và khách sạn đều không chê được. Có lẽ chỉ trừ… những kẻ như mụ Carina. Tại sao ở cái xứ sở đẹp đẽ này lại có những kẻ lạc loài như mụ nhỉ?

- Đó là trường hợp ngoại lệ. Mình không tin ai sống ở thành phố cảng tuyệt đẹp này đều bê bối như bà ta.

Tarzan nhún vai:

- Chúng ta sẽ trắc nghiệm nhận xét ấy bằng cách tản bộ trên phố. Và điều phải làm đầu tiên là mời hai bà mẹ của tụi mình cùng lên đường kẻo mất đứt một ngày rồi đấy.

- Đồng ý, sẽ không để phí thời gian được.

Ngay lập tức, Tarzan và Gaby cùng gõ cửa hai phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau