Quyển 35 Chương 7: BẮT CÓC
Trong căn buồng tối om, Peter đứng đờ người. Trời hỡi, cái mũi nó vừa đánh hơi thấy mùi mồ hôi của một thằng người suốt ngày chưa tắm gội.
Peter lập tức co giò định đánh bài tẩu mã nhưng đã muộn. Gáy thằng nhóc bị tóm chặt bởi một bàn tay thép, và phần miệng của nó bị năm ngón tay to như cái xẻng bịt kín. Mắt Peter kinh hoàng nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất hiện. Gã nhấc bổng nó về phía cửa sổ như nhấc một món đồ chơi nhẹ nhàng.
- Mày mà cựa quậy là ông đánh chết tươi!
Lạy Chúa, tên hung thần phát ngôn bằng thứ tiếng Đức bập bẹ. Chẳng lẽ gã đã nắm tẩy nguồn cội và xuất xứ của nó hay sao mà xài… trúng vậy kìa?
Tim Peter đập thình thịch. Nó sợ muốn chết. Thân thể nó lúc này mềm nhũn hệt cọng bún. Nó sững sờ nhìn ánh sáng ùa vào phòng khi gã đàn ông Italia mở cửa sổ. Ôi, cha mẹ ơi, ngó gã là đã đủ nằm ngủ gặp ác mộng. Tướng tá cao, gầy như quỷ sứ với bộ quần áo lính cũ kĩ. Sợi dây chuyền có mặt đeo to tướng lủng lẳng nơi cổ gã. Tóc hắn đen, xoăn, mặt đầy sẹo, có lẽ là di chứng của bệnh đậu mùa. Một cái khuyên vàng nơi tai trái y chang bọn hải tặc hoặc người Di-gan.
Gã dằn từng tiếng:
- Ê, mày là Peter Weineackel phải không? Báo đăng ảnh mày. Tao đã theo dõi mày… suốt buổi trưa.
Peter nghẹn ngào:
- Dạạạ…
- Nào, trả lời cho tao lập tức. Tại sao mày trốn cái gia đình nhiều tiền lắm của đó hả?
Nước mắt Peter ứa ra. Lần đầu tiên nó hối hận vô cùng. Nó nghẹn ngào:
- Dạ, vì cháu và cha ghẻ cháu kị rơ nhau, chú ạ.
Gã người Italia có vẻ suy nghĩ, gã không tỏ ra cáu bẳn nữa:
- Hừ, thôi được, mày đi theo tao.
Peter hoảng hốt:
- Đi đâu hả chú?
- Cứ đi khắc biết.
Gã mặt rỗ lôi cổ tay Peter xềnh xệch sau khi đảo cặp mắt một vòng. Ngoài đường vắng hoe, gã thảy thằng nhóc lên chiếc xe hai cửa mang nhãn hiệu Lancia và gằn giọng:
- Khôn hồn thì mày nằm sấp xuống băng sau và úp nón kín đầu. Cãi lệnh là tao giết chết.
Peter lo lắng tự hỏi, không biết gã bắt nó mang đi đâu. Về nhà chăng? Nhưng như thế còn hơn là… Nhưng hơn cái gì mới được chớ? Peter mới mười một tuổi, làm sao biết rằng ở thành phố này còn có TRẠI NÔ LỆ. Mà giá có ai kể thì nó cũng không tin. Và, nó càng không biết rằng tên mặt rỗ chính là Massimo Alvaro, một trong những tên huấn luyện viên của trại.
Alvaro cho xe đi vòng vèo ở ngoại vi thành phố về TRẠI NÔ LỆ.
*
Mặt trời xế bóng, những tia sáng ấm áp bao trùm toàn khu tháp Castello. Đột nhiên Tarzan thấy… nóng gáy. Cứ như là sau gáy đang bị một ngọn đèn pha chiếu tướng vậy. Giác quan thứ sáu giúp hắn phản xạ nhanh như chớp. Hắn quay phắt đầu về phía bên trái và… quả nhiên phát giác một bộ mặt núp sau tủ kính đang dòm hắn trừng trừng. Mày là ai hả thằng gian tế thập thò kia?
Tarzan huýt sáo. Bốn quái hội ý cấp tốc. Ái chà, gã đàn ông đó lọt vô gian trưng bày quần áo dành cho phụ nữ để làm gì cà? Rõ ràng gã đang theo dõi nhóm hắn, nhưng để làm gì, và tại sao chớ?
Gã trạc 20 tuổi, trông dáng thể thao, có nhiều đặc trưng của người vùng Địa Trung Hải: da nâu, tóc đen và thích đồ sặc sỡ. Nét nổi bật là hàm răng bàn cuốc to tướng, môi trên và môi dưới quá ngắn không che được hàm răng ngựa. Nếu gã cười, hẳn ai trông thấy cũng phải phát khiếp.
Karl thì thầm:
- Có lẽ gã tính ôn luyện tiếng Đức khi nghe trộm tụi mình. A, hay là gã thèm mớ kẹo sô-cô-la trong túi Kloesen?
Tarzan lắc đầu. Giờ thì hắn có thể tìm ra một nguyên nhân khả dĩ. Chắc thằng gian tế nọ để ý Gaby.
Hắn nói to:
- Về đi các bạn. Đến giờ hẹn với mẹ chúng ta rồi. Chúng ta còn phải ăn chiều nữa chứ.
Nghe nhắc đến bữa ăn là thằng mập đi tiên phong liền. Coi, nó hăm hở đi trước, rồi đến Gaby, sau đó Tarzan và Karl đi sau hộ tống. Cách di chuyển ngẫu nhiên như vậy không hiểu sao lại hợp với tình thế lúc đó. Chớ gì nữa, Gaby lúc lắc mái tóc vàng nhí nhảnh chợt đứng sững lại. Cô quát to:
- Tránh đường cho tôi đi chớ.
Kẻ ngáng đường cô chẳng phải ai xa lạ chính là gã Răng Ngựa rình rập bốn quái hồi nãy. Ê, gã mất nết hết chỗ nói, hễ cô bé dạt sang trái hoặc sang phải là gã chặn trúng ngay bon.
Gaby mắt như tóe lửa. Thằng Răng Ngựa không một chút nao núng. Gã xài tiếng Đức tỉnh bơ:
- Thôi mà em, chỉ cần em bé cho anh một cái hẹn là anh nhường lối liền, hề hề…
Tarzan túm vai gã:
- Ông anh đã đến nhầm địa chỉ rồi.
Không nói không rằng và chắc là có chủ ý từ trước, Răng Ngựa ra tay huých một đòn cùi chỏ cực mạnh vào hông Tarzan, gã ra tay quá nhanh và Tarzan không kịp tránh đòn vì đứng quá gần. Hắn ngã quỵ xuống, hai tay ôm bụng, nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên. Tai nghe rõ tiếng thét của Gaby.
Thằng Răng Ngựa đã nhe hết hàm răng quái đản còn hơn cả đười ươi. Gã dạng chân trước mặt Tarzan hất hàm:
- Sao hả, thằng bị thịt, lãnh đủ chưa?
Gã nói tiếng Đức không sai một âm tiết. Bàn chân đi giày bẩn thỉu của gã giơ cao chực đạp thẳng vào mặt Tarzan.
*
Cũng trong thời khắc đó, chiếc Lancia của Massimo tấp vô cổng trại. Gã cho xe dừng giữa hai ngôi nhà. Trên xe, Peter vẫn nằm sấp mặt không dám nhúc nhích.
- Xuống mày!
Massimo Alvaro quát lên. Gã lôi xềnh xệch thằng bé vô trong ngôi nhà. Nơi đây được đám trẻ nô lệ mệnh danh là phòng giải độc. Nó chỉ thấy nhẹ người khi nghe tiếng phụ nữ lào xào ở phòng bên. Dù sao có lẽ phụ nữ cũng đỡ tàn bạo hơn gã đàn ông vừa lôi cổ nó. Ít ra trong trí óc non nớt của Peter cũng đinh ninh như vậy.
Cửa phòng giải độc mở. Carlo Pratolini thò đầu vào dòm Peter chằm chằm:
- Thằng lỏi bị mất tích phải không?
- Chính nó. Nó bảo là nó bỏ nhà ra đi. Tao ngẫu nhiên gặp nó chui vô ngôi nhà vườn của ông bác tao đã quá cố. Mày có thấy ông trùm có nhà không?
- Ông trùm và Carina đều có mặt. Chỉ thiếu thằng Macko đang ở đâu đó trong phố. Hôm nay con Branca và thằng Milo xém bị tóm. Mẹ kiếp, tao đã ớn tới cổ cái trò cũ rích con bé Branca lăn đùng ra và thằng Milo sán tới rạch túi lắm rồi.
Massimo im lặng. Gã ngắm con mồi mới săn được của mình rồi gật gù:
- Thằng này mà được tụi mình huấn luyện thì chẳng bao lâu sẽ trở thành một tên nô lệ tuyệt vời.
Carlo trợn mắt:
- Bộ mày điên rồi đó hả Alvaro. Thằng nhóc này cả thành phố đều nhẵn mặt, thiên hạ đang lùng nó khắp nơi. Nó tuy láu cá thiệt nhưng đâu ngoan ngoãn bằng tụi nhỏ Nam Tư. Tao cho rằng nên nhét tạm nó vô phòng giam số 17. Phòng đó còn trống.
Đó là một căn buồng không có cửa sổ. Cửa ra vào bằng kẽm. Cánh cửa vừa khép là nó thấy đau nhói trong tim. Chưa bao giờ Peter thấy sợ hãi và ân hận như vậy. Vừa khóc, nó vừa nghĩ đến mẹ và bố dượng. Nó thấy bố dượng và mẹ nó đúng là những bậc cha mẹ tốt nhất trên đời. Chỉ có họ là yêu thương nó thật sự. Chỉ có nó là đáng trách. Tất cả chỉ tại nó. Và liệu bọn chúng sẽ làm gì nó đây? Có giết nó không?
Những ý nghĩ không hay quay cuồng trong cái đầu bé nhỏ của nó.
Peter nghẹn ngào. Nó gục đầu vào hai cánh tay nấc lên từng chặp.
*
Trong văn phòng ban quản lí trại nô lệ, lão trùm Unwaerth và cố vấn Carina Tegati ngẩng đầu lên khi thấy hai đàn em Carlo và Alvaro bước vào. Giọng sếp bữa nay cực kì hoan hỉ:
- Tụi bay hay tin gì chưa, thằng lái ta-xi cò mồi vừa cung cấp cho tao một tin tức vô cùng quan trọng để tỏ lòng trung thành. Nó “vẽ” rất chi li ngôi biệt thự sang trọng nhất trong khu nhà ở ngoại quốc của thằng chủ nhân người Anh tên là Clayford. Cả gia đình thằng người Anh này biến đi London một tuần, trong khi nhà vắng chó bẹc-giê lẫn hệ thống báo động. Tụi bay thấy sao hả?
Carina rút trong hộp diêm ra một điếu xì-gà.
- Còn thấy trời trăng gì nữa. Ngon quá còn gì.
Mụ Carina vừa ngậm điếu thuốc lá, ông trùm vội vàng quẹt gaz lên ngay. Gã tôn trọng mụ vì mụ là một bậc thầy trong nghề ăn trộm chớ còn phải hỏi.
Tiếng Carlo khàn khàn:
- Lúc nào thì “luộc” căn biệt thự hả sếp?
- Đêm mai.
- Sớm vậy ư? Vậy thì tôi xin tiến cử bốn tên đạo chính cự phách nhất do chúng ta đào tạo. Theo tôi, bốn đứa Coocdano, Ivo, Mara và Alecxando đủ sức hoàn thành sứ mạng đánh quả này. Chúng đều là những tên trộm lõi đời.
Ông trùm Unwaerth nghĩ ngợi vài giây rồi gật đầu:
- Ô-kê. Bốn đứa này thuộc loại xuất thân từ những gia đình mà ông già là ăn cướp có tiền án.
Carina cau có phản đối:
- Các người đừng nghĩ vớ vẩn. Điều quyết định cho sự phát triển của một đứa trẻ không phải là dòng giống mà là môi trường sống chung quanh nó, nó được dạy dỗ theo kiểu nào nữa kia. Tôi biết rõ việc tôi làm. Không được chạy tội cho mình bằng cách cho rằng dù không có chúng ta huấn luyện, bọn nhóc đều trở thành những tên đạo chích.
Ông trùm tặc lưỡi:
- Này Carina. Bọn nhóc nô lệ có trở thành hạng người gì kệ chúng nó. Theo ta, con người là một bầy thú dữ cấu xé, bóc lột lẫn nhau. Mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, vậy thôi. Và chúng ta sẽ thu lời trên cơ sở định luật đó.
Carlo khúm núm:
- Sếp phán chí lí. Tôi đồng ý hoàn toàn.
Alvaro xũng xun xoe:
- Tôi cũng thấy điều sếp nói là đúng.
Ông trùm ngó xoáy vô mặt Massimo Alvaro:
- Mày mà biết nghĩ vậy sao?
Hung thần Alvaro ú ớ:
- Ơ, sao sếp lại nói như vậy?
- Mày còn ngơ ngơ ngác ngác nữa. Ai cho phép mày thu nhận một thằng nhóc trốn nhà đi mà mọi người đều nhẵn mặt nó chớ?
- Thì ra thế. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta có thể huấn luyện thằng nhãi.
- Không huấn luyện cóc khô gì cả. Thằng Peter đang là mục tiêu tìm kiếm của toàn nước Italia, ảnh của nó chường trên các báo, bộ mày khùng hả Alvaro?
Alvaro run bắn:
- Thưa ông chủ, tôi cứ nghĩ rằng sau khi đào tạo xong thằng nhãi, chúng ta sẽ bán cho nước ngoài.
Ông trùm giậm chân thình thịch:
- Trời ơi là trời, tao không ngờ mày “đầu tư” dịch vụ buôn người cà trớn như vậy. Mày phải biết lựa và suy xét chớ.
Alvaro tiu nghỉu như mèo bị cụt đuôi. Carina nhếch mép:
- Thôi nào. Vụ bắt cóc này cũng có cái hay đấy. Chúng ta có thể sử dụng thằng nhóc Peter để móc tiền chuộc của cha mẹ nó. Cứ coi đây là một cách làm ăn mới. Ở nước này bắt cóc cũng thường xuyên xảy ra như ăn cắp ô-tô thôi mà.
Sếp Unwaerth ậm ừ:
- Tạm thời thì vụ thằng nhóc gác qua một bên. Ta cấm làm điều gì có thể gây rủi ro cho công việc làm ăn của chúng ta. Hiện thời mọi thứ đang xuôi chèo mát mái, chúng ta đừng khiêu khích bọn cớm quá trớn.
Ông trùm dừng lại rồi nói tiếp, giọng đã bớt căng thẳng:
- Vấn đề lúc này là con tàu Poseidon. Ta buộc phải quyết định đánh mìn cho nó tan xác và chìm xuống biển. Chứ sao nữa, cái thằng nhỏ chạy thoát lần trước đã khai rất kĩ lưỡng với tụi cớm về con tàu này. Tiếng nổ chắc chắn sẽ gây chấn động lớn nhưng sẽ không hề gì. Ta có cách đối phó với dư luận bằng một phương pháp cực hay, hà hà…
- Phương pháp gì vậy sếp?
- Ta sẽ tung tin với bọn cớm rằng ta bị một kẻ nặc danh tống tiền dọa đốt nhà, ô-tô lẫn xuồng máy. Và vụ nổ chiếc thuyền là hành động đầu tiên của kẻ nặc danh nhằm gây sức ép buộc ta chi tiền. Ta không dám báo cảnh sát vì sợ bị mất mạng. Ta cũng đã phải nộp cho kẻ đó một khoản tiền vừa phải. Vậy là bọn cớm sẽ chào thua.
Peter lập tức co giò định đánh bài tẩu mã nhưng đã muộn. Gáy thằng nhóc bị tóm chặt bởi một bàn tay thép, và phần miệng của nó bị năm ngón tay to như cái xẻng bịt kín. Mắt Peter kinh hoàng nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất hiện. Gã nhấc bổng nó về phía cửa sổ như nhấc một món đồ chơi nhẹ nhàng.
- Mày mà cựa quậy là ông đánh chết tươi!
Lạy Chúa, tên hung thần phát ngôn bằng thứ tiếng Đức bập bẹ. Chẳng lẽ gã đã nắm tẩy nguồn cội và xuất xứ của nó hay sao mà xài… trúng vậy kìa?
Tim Peter đập thình thịch. Nó sợ muốn chết. Thân thể nó lúc này mềm nhũn hệt cọng bún. Nó sững sờ nhìn ánh sáng ùa vào phòng khi gã đàn ông Italia mở cửa sổ. Ôi, cha mẹ ơi, ngó gã là đã đủ nằm ngủ gặp ác mộng. Tướng tá cao, gầy như quỷ sứ với bộ quần áo lính cũ kĩ. Sợi dây chuyền có mặt đeo to tướng lủng lẳng nơi cổ gã. Tóc hắn đen, xoăn, mặt đầy sẹo, có lẽ là di chứng của bệnh đậu mùa. Một cái khuyên vàng nơi tai trái y chang bọn hải tặc hoặc người Di-gan.
Gã dằn từng tiếng:
- Ê, mày là Peter Weineackel phải không? Báo đăng ảnh mày. Tao đã theo dõi mày… suốt buổi trưa.
Peter nghẹn ngào:
- Dạạạ…
- Nào, trả lời cho tao lập tức. Tại sao mày trốn cái gia đình nhiều tiền lắm của đó hả?
Nước mắt Peter ứa ra. Lần đầu tiên nó hối hận vô cùng. Nó nghẹn ngào:
- Dạ, vì cháu và cha ghẻ cháu kị rơ nhau, chú ạ.
Gã người Italia có vẻ suy nghĩ, gã không tỏ ra cáu bẳn nữa:
- Hừ, thôi được, mày đi theo tao.
Peter hoảng hốt:
- Đi đâu hả chú?
- Cứ đi khắc biết.
Gã mặt rỗ lôi cổ tay Peter xềnh xệch sau khi đảo cặp mắt một vòng. Ngoài đường vắng hoe, gã thảy thằng nhóc lên chiếc xe hai cửa mang nhãn hiệu Lancia và gằn giọng:
- Khôn hồn thì mày nằm sấp xuống băng sau và úp nón kín đầu. Cãi lệnh là tao giết chết.
Peter lo lắng tự hỏi, không biết gã bắt nó mang đi đâu. Về nhà chăng? Nhưng như thế còn hơn là… Nhưng hơn cái gì mới được chớ? Peter mới mười một tuổi, làm sao biết rằng ở thành phố này còn có TRẠI NÔ LỆ. Mà giá có ai kể thì nó cũng không tin. Và, nó càng không biết rằng tên mặt rỗ chính là Massimo Alvaro, một trong những tên huấn luyện viên của trại.
Alvaro cho xe đi vòng vèo ở ngoại vi thành phố về TRẠI NÔ LỆ.
*
Mặt trời xế bóng, những tia sáng ấm áp bao trùm toàn khu tháp Castello. Đột nhiên Tarzan thấy… nóng gáy. Cứ như là sau gáy đang bị một ngọn đèn pha chiếu tướng vậy. Giác quan thứ sáu giúp hắn phản xạ nhanh như chớp. Hắn quay phắt đầu về phía bên trái và… quả nhiên phát giác một bộ mặt núp sau tủ kính đang dòm hắn trừng trừng. Mày là ai hả thằng gian tế thập thò kia?
Tarzan huýt sáo. Bốn quái hội ý cấp tốc. Ái chà, gã đàn ông đó lọt vô gian trưng bày quần áo dành cho phụ nữ để làm gì cà? Rõ ràng gã đang theo dõi nhóm hắn, nhưng để làm gì, và tại sao chớ?
Gã trạc 20 tuổi, trông dáng thể thao, có nhiều đặc trưng của người vùng Địa Trung Hải: da nâu, tóc đen và thích đồ sặc sỡ. Nét nổi bật là hàm răng bàn cuốc to tướng, môi trên và môi dưới quá ngắn không che được hàm răng ngựa. Nếu gã cười, hẳn ai trông thấy cũng phải phát khiếp.
Karl thì thầm:
- Có lẽ gã tính ôn luyện tiếng Đức khi nghe trộm tụi mình. A, hay là gã thèm mớ kẹo sô-cô-la trong túi Kloesen?
Tarzan lắc đầu. Giờ thì hắn có thể tìm ra một nguyên nhân khả dĩ. Chắc thằng gian tế nọ để ý Gaby.
Hắn nói to:
- Về đi các bạn. Đến giờ hẹn với mẹ chúng ta rồi. Chúng ta còn phải ăn chiều nữa chứ.
Nghe nhắc đến bữa ăn là thằng mập đi tiên phong liền. Coi, nó hăm hở đi trước, rồi đến Gaby, sau đó Tarzan và Karl đi sau hộ tống. Cách di chuyển ngẫu nhiên như vậy không hiểu sao lại hợp với tình thế lúc đó. Chớ gì nữa, Gaby lúc lắc mái tóc vàng nhí nhảnh chợt đứng sững lại. Cô quát to:
- Tránh đường cho tôi đi chớ.
Kẻ ngáng đường cô chẳng phải ai xa lạ chính là gã Răng Ngựa rình rập bốn quái hồi nãy. Ê, gã mất nết hết chỗ nói, hễ cô bé dạt sang trái hoặc sang phải là gã chặn trúng ngay bon.
Gaby mắt như tóe lửa. Thằng Răng Ngựa không một chút nao núng. Gã xài tiếng Đức tỉnh bơ:
- Thôi mà em, chỉ cần em bé cho anh một cái hẹn là anh nhường lối liền, hề hề…
Tarzan túm vai gã:
- Ông anh đã đến nhầm địa chỉ rồi.
Không nói không rằng và chắc là có chủ ý từ trước, Răng Ngựa ra tay huých một đòn cùi chỏ cực mạnh vào hông Tarzan, gã ra tay quá nhanh và Tarzan không kịp tránh đòn vì đứng quá gần. Hắn ngã quỵ xuống, hai tay ôm bụng, nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên. Tai nghe rõ tiếng thét của Gaby.
Thằng Răng Ngựa đã nhe hết hàm răng quái đản còn hơn cả đười ươi. Gã dạng chân trước mặt Tarzan hất hàm:
- Sao hả, thằng bị thịt, lãnh đủ chưa?
Gã nói tiếng Đức không sai một âm tiết. Bàn chân đi giày bẩn thỉu của gã giơ cao chực đạp thẳng vào mặt Tarzan.
*
Cũng trong thời khắc đó, chiếc Lancia của Massimo tấp vô cổng trại. Gã cho xe dừng giữa hai ngôi nhà. Trên xe, Peter vẫn nằm sấp mặt không dám nhúc nhích.
- Xuống mày!
Massimo Alvaro quát lên. Gã lôi xềnh xệch thằng bé vô trong ngôi nhà. Nơi đây được đám trẻ nô lệ mệnh danh là phòng giải độc. Nó chỉ thấy nhẹ người khi nghe tiếng phụ nữ lào xào ở phòng bên. Dù sao có lẽ phụ nữ cũng đỡ tàn bạo hơn gã đàn ông vừa lôi cổ nó. Ít ra trong trí óc non nớt của Peter cũng đinh ninh như vậy.
Cửa phòng giải độc mở. Carlo Pratolini thò đầu vào dòm Peter chằm chằm:
- Thằng lỏi bị mất tích phải không?
- Chính nó. Nó bảo là nó bỏ nhà ra đi. Tao ngẫu nhiên gặp nó chui vô ngôi nhà vườn của ông bác tao đã quá cố. Mày có thấy ông trùm có nhà không?
- Ông trùm và Carina đều có mặt. Chỉ thiếu thằng Macko đang ở đâu đó trong phố. Hôm nay con Branca và thằng Milo xém bị tóm. Mẹ kiếp, tao đã ớn tới cổ cái trò cũ rích con bé Branca lăn đùng ra và thằng Milo sán tới rạch túi lắm rồi.
Massimo im lặng. Gã ngắm con mồi mới săn được của mình rồi gật gù:
- Thằng này mà được tụi mình huấn luyện thì chẳng bao lâu sẽ trở thành một tên nô lệ tuyệt vời.
Carlo trợn mắt:
- Bộ mày điên rồi đó hả Alvaro. Thằng nhóc này cả thành phố đều nhẵn mặt, thiên hạ đang lùng nó khắp nơi. Nó tuy láu cá thiệt nhưng đâu ngoan ngoãn bằng tụi nhỏ Nam Tư. Tao cho rằng nên nhét tạm nó vô phòng giam số 17. Phòng đó còn trống.
Đó là một căn buồng không có cửa sổ. Cửa ra vào bằng kẽm. Cánh cửa vừa khép là nó thấy đau nhói trong tim. Chưa bao giờ Peter thấy sợ hãi và ân hận như vậy. Vừa khóc, nó vừa nghĩ đến mẹ và bố dượng. Nó thấy bố dượng và mẹ nó đúng là những bậc cha mẹ tốt nhất trên đời. Chỉ có họ là yêu thương nó thật sự. Chỉ có nó là đáng trách. Tất cả chỉ tại nó. Và liệu bọn chúng sẽ làm gì nó đây? Có giết nó không?
Những ý nghĩ không hay quay cuồng trong cái đầu bé nhỏ của nó.
Peter nghẹn ngào. Nó gục đầu vào hai cánh tay nấc lên từng chặp.
*
Trong văn phòng ban quản lí trại nô lệ, lão trùm Unwaerth và cố vấn Carina Tegati ngẩng đầu lên khi thấy hai đàn em Carlo và Alvaro bước vào. Giọng sếp bữa nay cực kì hoan hỉ:
- Tụi bay hay tin gì chưa, thằng lái ta-xi cò mồi vừa cung cấp cho tao một tin tức vô cùng quan trọng để tỏ lòng trung thành. Nó “vẽ” rất chi li ngôi biệt thự sang trọng nhất trong khu nhà ở ngoại quốc của thằng chủ nhân người Anh tên là Clayford. Cả gia đình thằng người Anh này biến đi London một tuần, trong khi nhà vắng chó bẹc-giê lẫn hệ thống báo động. Tụi bay thấy sao hả?
Carina rút trong hộp diêm ra một điếu xì-gà.
- Còn thấy trời trăng gì nữa. Ngon quá còn gì.
Mụ Carina vừa ngậm điếu thuốc lá, ông trùm vội vàng quẹt gaz lên ngay. Gã tôn trọng mụ vì mụ là một bậc thầy trong nghề ăn trộm chớ còn phải hỏi.
Tiếng Carlo khàn khàn:
- Lúc nào thì “luộc” căn biệt thự hả sếp?
- Đêm mai.
- Sớm vậy ư? Vậy thì tôi xin tiến cử bốn tên đạo chính cự phách nhất do chúng ta đào tạo. Theo tôi, bốn đứa Coocdano, Ivo, Mara và Alecxando đủ sức hoàn thành sứ mạng đánh quả này. Chúng đều là những tên trộm lõi đời.
Ông trùm Unwaerth nghĩ ngợi vài giây rồi gật đầu:
- Ô-kê. Bốn đứa này thuộc loại xuất thân từ những gia đình mà ông già là ăn cướp có tiền án.
Carina cau có phản đối:
- Các người đừng nghĩ vớ vẩn. Điều quyết định cho sự phát triển của một đứa trẻ không phải là dòng giống mà là môi trường sống chung quanh nó, nó được dạy dỗ theo kiểu nào nữa kia. Tôi biết rõ việc tôi làm. Không được chạy tội cho mình bằng cách cho rằng dù không có chúng ta huấn luyện, bọn nhóc đều trở thành những tên đạo chích.
Ông trùm tặc lưỡi:
- Này Carina. Bọn nhóc nô lệ có trở thành hạng người gì kệ chúng nó. Theo ta, con người là một bầy thú dữ cấu xé, bóc lột lẫn nhau. Mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, vậy thôi. Và chúng ta sẽ thu lời trên cơ sở định luật đó.
Carlo khúm núm:
- Sếp phán chí lí. Tôi đồng ý hoàn toàn.
Alvaro xũng xun xoe:
- Tôi cũng thấy điều sếp nói là đúng.
Ông trùm ngó xoáy vô mặt Massimo Alvaro:
- Mày mà biết nghĩ vậy sao?
Hung thần Alvaro ú ớ:
- Ơ, sao sếp lại nói như vậy?
- Mày còn ngơ ngơ ngác ngác nữa. Ai cho phép mày thu nhận một thằng nhóc trốn nhà đi mà mọi người đều nhẵn mặt nó chớ?
- Thì ra thế. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta có thể huấn luyện thằng nhãi.
- Không huấn luyện cóc khô gì cả. Thằng Peter đang là mục tiêu tìm kiếm của toàn nước Italia, ảnh của nó chường trên các báo, bộ mày khùng hả Alvaro?
Alvaro run bắn:
- Thưa ông chủ, tôi cứ nghĩ rằng sau khi đào tạo xong thằng nhãi, chúng ta sẽ bán cho nước ngoài.
Ông trùm giậm chân thình thịch:
- Trời ơi là trời, tao không ngờ mày “đầu tư” dịch vụ buôn người cà trớn như vậy. Mày phải biết lựa và suy xét chớ.
Alvaro tiu nghỉu như mèo bị cụt đuôi. Carina nhếch mép:
- Thôi nào. Vụ bắt cóc này cũng có cái hay đấy. Chúng ta có thể sử dụng thằng nhóc Peter để móc tiền chuộc của cha mẹ nó. Cứ coi đây là một cách làm ăn mới. Ở nước này bắt cóc cũng thường xuyên xảy ra như ăn cắp ô-tô thôi mà.
Sếp Unwaerth ậm ừ:
- Tạm thời thì vụ thằng nhóc gác qua một bên. Ta cấm làm điều gì có thể gây rủi ro cho công việc làm ăn của chúng ta. Hiện thời mọi thứ đang xuôi chèo mát mái, chúng ta đừng khiêu khích bọn cớm quá trớn.
Ông trùm dừng lại rồi nói tiếp, giọng đã bớt căng thẳng:
- Vấn đề lúc này là con tàu Poseidon. Ta buộc phải quyết định đánh mìn cho nó tan xác và chìm xuống biển. Chứ sao nữa, cái thằng nhỏ chạy thoát lần trước đã khai rất kĩ lưỡng với tụi cớm về con tàu này. Tiếng nổ chắc chắn sẽ gây chấn động lớn nhưng sẽ không hề gì. Ta có cách đối phó với dư luận bằng một phương pháp cực hay, hà hà…
- Phương pháp gì vậy sếp?
- Ta sẽ tung tin với bọn cớm rằng ta bị một kẻ nặc danh tống tiền dọa đốt nhà, ô-tô lẫn xuồng máy. Và vụ nổ chiếc thuyền là hành động đầu tiên của kẻ nặc danh nhằm gây sức ép buộc ta chi tiền. Ta không dám báo cảnh sát vì sợ bị mất mạng. Ta cũng đã phải nộp cho kẻ đó một khoản tiền vừa phải. Vậy là bọn cớm sẽ chào thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất