Quyển 36 Chương 2: CẬU CON CHỒNG QUÝ HÓA
Bốn quái kiên nhẫn đứng bên những chiếc va-li, ngóng về tứ phía mà vẫn chưa thấy Jorg sủi tăm.
Đúng lúc chúng tính đi bộ thì một chiếc xe chở hàng loại rẻ tiền tấp vào. Bên hông xe là hàng chữ “Erlenhof – Khách sạn lãng mạn” được vẽ bằng sơn to tướng kèm theo địa chỉ và số điện thoại.
Sau tay lái là một gã mà Tarzan đoán là Jorg. Gã thanh niên vừa đủ tuổi có bằng lái xe đó ló đầu khỏi cửa sổ bên tay lái:
- Chư vị hẳn là đám người tôi phải ra đón? Em là Gaby hả?
- Chào anh Jorg. Ba năm trôi qua tôi thay đổi khác lắm hay sao?
- Có trời mà biết. Ảnh của em có để trên đầu giường tôi đâu. Em mời ba tên ngợm kia lên xe giùm đi.
Tarzan lẳng lặng cho va-li vào đuôi xe cười nhạt:
- Đón tiếp không được mặn mà cho lắm, hả?
Karl hài hước:
- Có lẽ nước chữa bịnh ở đây không thích hợp với gã. Nước ấy chữa cho người này khỏi viêm bàng quang, thì lại làm kẻ khác viêm thần kinh.
Gaby suỵt khẽ:
- Nói khẽ chứ. Các bạn đã hứa với mình là từ từ mà…
Trong xe sặc mùi khói thuốc. Jorg phì phèo thuốc lá tỉnh bơ. Ê, nghe đồn ông già ruột gã đẹp như tài tử xi-nê, thế mà gã lại chẳng được xơ múi tí nào. Mái tóc húi dựng như bàn chải, khuôn mặt trái đu đủ, hai con mắt nhỏ đảo nhanh như mắt khỉ đột… Có lẽ Jorg giống mẹ.
- Oái, chạy kiểu gì vậy?
Gaby thót ruột la lên. Còn phải hỏi, không hiểu Jorg lên cơn mát dây hay sao mà phóng như điên như khùng. Gã phóng nhanh và ẩu đến nỗi Kloesen đang nhai sô-cô-la suýt cắn phải lưỡi, rủa ầm lên.
Tarzan vỗ mạnh vai gã:
- Thôi mà anh Jorg. Tụi tôi nể tài nghệ của anh rồi, chỉ có điều trong thành phố luật lệ chỉ cho phép chạy 50 cây số giờ trở lại thôi.
Jorg giảm bớt tốc độ, vẻ khó chịu, làu bàu:
- Quá giang xe không tốn tiền mà còn bày đặt chỉ giáo. Vậy là thêm bốn vị khách không trả tiền nữa đây!
- Nếu anh ám chỉ tụi tôi, thì anh nên hiểu trên xe là ba vị khách được mời, chưa kể Gaby là cháu ruột dì Isabel, mẹ kế của anh.
- Hừ, bà ấy quá tử tế. Đụng tôi thì các vị đừng hòng.
- Vâng, nếu anh là chủ khách sạn Erlenhof, tôi dám cá sẽ chẳng ma nào đến trọ.
- Mấy người nên biết điều với tôi nếu còn muốn ở yên lành một tuần. Nói để mấy người rõ nha: Tôi là chủ ở đây, hiểu chưa?
Gaby tỏ vẻ lo lắng trong khi Máy Tính bắt đầu… ho húng hắng. Tròn Vo thản nhiên như người ngoài hành tinh, tiếp tục nhai sô-cô-la, ngó ra cửa mơ màng.
Tarzan cười:
- Tụi tôi không có cái tài làm theo lệnh của kẻ khác. Với tụi tôi, chỉ lời nói của dì Isa là có hiệu lực. Dì ấy cần chúng tôi giúp đỡ.
Jorg đảo mắt sòng sọc:
- A, các người dám cả gan không coi lời nói của tôi ra gì à. Rồi sẽ biết thế nào là lễ độ.
Gaby lại càng lo lắng ra mặt. Tarzan định “châm” Jorg một câu nữa thì xe chạy qua khách sạn Weekend.
Đồ sộ, tráng lệ đến như vậy thì không cần giới thiệu cũng biết ngay là Weekend. Cao chừng mươi tầng, bóng loáng đá cẩm thạch, nhôm và kính.
Tarzan thán phục ngắm ngôi nhà cao lộng lẫy. Một khu vực nghỉ đêm bề thế như vậy chắc phải có tối thiểu 400 giường cho khách sang trọng, chưa nói đến tiệm ăn, quán rượu, hộp đêm, vườn mái vòm, hồ bơi, nhà tắm hơi, hội trường, tiệm uốn tóc, cửa hàng… vân vân và vân vân. Kiểu này thì các ông bà chủ khách sạn nhỏ hẩm hiu hi vọng chi cạnh tranh nổi.
Ấy vậy mà lúc về tới “khách sạn lãng mạn” Erlenhof, Tarzan thay đổi ý kiến ngay. Coi, giữa khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ngoại ô, Erlenhof được xây dựng như một biệt thự với công viên bao bọc, có hồ bơi, thảm cỏ, sân quần vợt đàng hoàng.
Tarzan buột miệng:
- Đẹp hơn hẳn Weekend, dù không tân kì bằng.
Máy Tính đưa tay sửa gọng kính để nhìn cho rõ:
- Ai thích được thanh thản sẽ chọn nơi này chớ không rúc vô Weekend huyên náo.
Tarzan hỏi Jorg:
- Khách sạn gia đình mình có thể nhận bao nhiêu khách vậy?
Gã này thủng thẳng:
- Sáu chục, hình như thế. Đây cũng không mấy quan tâm.
Gã nhún vai lái xe vào sau toà nhà và thắng két trên sân. Ngay lập tức Tứ quái chú ý đến hàng chồng két bia và rượu vang rỗng chất đống. Karl chép miệng:
- Ái chà, du khách trọ đây đâu có ít, ngó họ tiêu thụ nước cay là đoán được số lượng.
Tròn Vo tập trung lỗ tai vô tiếng xoong nồi loảng xoảng sau những ô kính nhà bếp. Nó hỏi vu vơ:
- Nhà có nhân viên đó chứ?
Jorg rút chìa khoá điện ra và gí khuôn mặt hình trái đu đủ sát mặt thằng mập:
- Đương nhiên.
- Đủ người làm không?
- Dư sức qua cầu.
- Sao bà dì bảo rằng thiếu người?
- Thì… lúc kẹt lúc không, theo thời tiết. Ông trưởng quầy lễ tân Glattfeldt làm việc hôm nay là ngày cuối cùng. Ông ta đã nộp đơn xin nghỉ. Các người cần công ăn việc làm lắm hả?
Gaby bất bình:
- Tụi tôi đến đây chỉ để giúp dì Isa, anh không hiểu sao, Jorg?
- Ồ, xin cứ tự nhiên.
Jorg nói xong là biến vô trong như một con lươn rúc vào đống sình. Một phút sau, thế chân thằng đáng ghét đó là một người phụ nữ bước ra từ cửa sau. Bà tuổi cỡ 40, cao gần thước tám, ăn mặc trang nhã và có uy như… một bà chủ khách sạn.
Gaby lao đến. Hai dì cháu ôm chầm lấy nhau.
- Dì Isa!
- Chào cháu, gặp cháu dì mừng quá! Cháu lớn thành một thiếu nữ rồi. Ôi, Gaby. Cháu càng ngày càng xinh đẹp đó.
- Ơ, cháu quên giới thiệu các bạn cháu. Đây là…
Cô bé làm thủ tục ngoại giao. Dì Isabel bắt tay ba quái ân cần:
- Hãy gọi tôi là dì Isa cho thân mật.
Tarzan lễ phép:
- Dạ, cháu thay mặt cả nhóm cảm ơn sự đón tiếp nồng nhiệt của dì.
Isa đưa đám trẻ đi nhận phòng. Mai tóc vén cao của dì làm lộ rõ đôi khuyên tai kim cương lóng lánh. Mọi người trong gia đình quy tụ nơi tầng bốn, tầng trên cùng của Erlenhof. Ở đây có căn hộ của dì Isa. Jorg ở chênh chếch phía đối diện. Gaby nhận một phòng xinh xắn cạnh dì Isa. Căn hộ kế cô dành cho ba chàng ngự lâm pháo thủ chớ còn phải hỏi.
Tarzan hào hứng:
- Mọi sự thật tốt đẹp, phải không các bồ!
Hắn còn chưa biết mọi sự mới chỉ là bắt đầu.
*
Bên bàn trà đãi khách, sau khi rót đầy trà và đẩy đĩa bánh về phía Kloesen, dì Isa cất tiếng:
- Các cháu đến đây vui chơi giải trí là chủ yếu chứ không phải để lao động suốt ngày đâu nhé. Sao, các cháu đã làm quen với Jorg nhà dì rồi đấy chứ?
Bốn đứa cười gượng gạo mỗi đứa một kiểu. Dì Isa bần thần nét mặt thật tội nghiệp.
- Dì biết trước mà. Các cháu không hòa hợp nổi với nó đâu.
Tarzan nói khẽ:
- Cháu sẽ tránh đánh nhau với Jorg.
- Cháu làm vậy là phải, dù dì vẫn mong có một ngày Jorg sáng mắt ra. Bây giờ nó đã trưởng thành và có quyền lựa chọn, nếu muốn đến ở với bố nó. Nhưng Jorg không chịu quyết định, trong thâm tâm nó nghĩ rằng ở đây vẫn hơn là tối ngày cãi cọ trong điều kiện thiếu tiện nghi với ông bố. Các cháu biết không, người chồng cũ của dì hiện đang sống tại thị trấn này với một người phụ nữ khác. Mà thôi, chuyện này chẳng thú vị gì với các cháu đâu.
Karl thành thật:
- Tụi cháu quan tâm đến tất cả những gì liên quan đến gia đình dì, thưa dì Isa.
- Cảm ơn các cháu. Giờ thì dì sẽ nói qua tình hình phức tạp ở đây. Qua báo chí, các cháu đã biết ở Neuzell này đang xảy ra “chiến tranh khách sạn”. Tập đoàn Weekkend đã giành giật từng khách trọ về khách sạn của họ bằng đủ mọi phương cách như hạ giá thuê phòng, trả lương hậu cho nhân viên bỏ nhiệm sở cũ đến đầu quân… khiến chín khách sạn nhỏ của chúng tôi lao đao trên bờ vực phá sản. Trong tình hình nguy ngập đó, chúng tôi buộc phải liên minh với nhau chống lại Weekend, nhưng dì biết trước là vô ích nên tìm cách không tham dự. Các đồng nghiệp của dì hiện đang sôi lên sùng sục. Họ đã chuẩn bị những âm mưu đáng xấu hổ. Nhất là ông Fritz Maier, chủ khách sạn Bellevue và ông Paul Terzhaber, chủ khách sạn Thiên Nga. Hai ông hung hăng này chỉ muốn nghiền nát Weeekend hoặc giết chết Paletti.
Tarzan ngơ ngác:
- Paletti là ai hở dì?
- Bá tước Paletti là giám đốc điều hành khách sạn Weekend mới xây dựng.
Gaby an ủi bà dì:
- Người khác có thể không cạnh tranh nổi, nhưng dì thì không đâu, thưa dì. Erlenhof đẹp thế này kia mà. Và một bà chủ khách sạn như dì hẳn sẽ làm khách vui lòng.
Dì Isa mỉm cười:
- Hi vọng thế.
Jorg đường đột bước vào, chẳng buồn gõ cửa. Cặp môi dày nhếch thành một nụ cười. Gã dừng lại bên bàn, hít hít:
- Có trà hả?
- Có đó Jorg. Ngồi xuống và tắt thuốc lá đi. Trong căn hộ của dì không ai được hút thuốc cả.
- Ồ!
- Con muốn hút cũng được nhưng làm ơn ra ngoài mà hút.
Cặp mắt khỉ đột của Jorg long lên. Gã hừ một tiếng rồi búng mẩu thuốc qua cửa sổ như sắp kiếm chuyện. Gã nện cặp mông làm biếng xuống chiếc ghế bên cạnh Gaby cực kì sỗ sàng.
- Sao? Mọi người đang tán gẫu chuyện gì vậy?
- Dì vừa kể lại tình hình làm ăn cho mấy em nghe.
Tarzan đề nghị:
- Chúng ta có thể vào việc được rồi, thưa dì Isa. Tụi cháu đến đây để dì bố trí công việc, mỗi đứa đều có những khả năng khác nhau.
Tròn Vo cướp lời:
- Để cháu nói luôn. Cháu có năng khiếu về đồ ăn thức uống. Dì có thể cho cháu một chân trợ lí vị bếp trưởng được không ạ?
Dì Isa cười thích thú:
- Vậy thì cánh cửa nhà bếp sẽ dang tay đón cháu đấy. Cháu chẳng cần nấu nướng giỏi mà chỉ cần biết quậy trứng, nhặt rau, cắt bơ, gọt khoai là đủ rồi.
- Hoan hô nhã ý của dì.
Dì quay sang Gaby:
- Còn cô cháu xinh đẹp của tôi, lần trước thăm dì, cháu đã giúp dì chạy bàn rất giỏi. Có cháu trong khâu quan trọng này, chắc chắn mọi người khách sẽ hài lòng.
Gaby gật đầu vui vẻ. Ánh mắt đôn hậu của dì Isabel dừng lại ở Karl:
- Dì nghe đồn cháu là quân sư Máy Tính Điện Tử của TKKG đấy nhé. Một tay chuyên gia máy tính như vậy thì không có công việc nào tốt hơn là ngồi văn phòng. Cháu không ngán những dãy con số bất tận chứ?
Karl gỡ kính lau vào ống tay áo:
- Không hề ngán, thưa dì.
- Tiếc là chỉ có bốn cháu. Thực ra khách sạn còn nhiều việc bề bộn. Chẳng hạn khuân vác hành lí, chào đón khách, dạy bơi và hướng dẫn thể dục dụng cụ. Các cháu ạ, ông thầy thể dục của khách sạn đã đầu quân ở Weekend, còn huấn luyện viên bơi thì cũng đã nghỉ trong khi dì mới vừa nhận được yêu cầu học bơi của một vị khách.
Tarzan sốt sắng:
- Những thứ bề bộn dì vừa kể đều là công việc thích hợp với cháu. Cháu còn thừa thời gian cuốc cả cái công viên này lên nếu dì muốn.
Jorg châm chọc:
- Khi nào nó cũng huênh hoang vậy sao, Gaby?
Gaby nổi nóng:
- Thôi đi anh Jorg! Tarzan là học trò giỏi thể thao nhất trường tôi đấy. Mấy việc vừa nói, bạn ấy chỉ cần xài tay trái cũng xong.
Jorg cười hềnh hệch:
- Chỉ có điều nó lại không đủ sức để tự vệ.
- Anh hãy mừng là Tarzan biết kiềm chế. Nếu không, chắc anh không còn đủ răng để mà nhe ra cười đâu.
- Hí hí hí, giỡn mặt Tử thần hoài. Ở đây, tôi là ông chủ, rõ chưa?
Dì Isa cau mày:
- Jorg!
- Thôi được! Tôi biết họ là khách. Nhưng là khách của dì, đâu phải khách của tôi. Vì vậy tôi nghĩ gì nói nấy thôi.
Tarzan dịu giọng:
- Anh đang khiêu khích đấy, Jorg ạ. Thôi được, nếu anh không ưa cái mặt của tôi thì chúng ta sẽ tránh gặp nhau vậy.
Jorg ngó Tarzan chằm chằm:
- Không. Thằng này đâu đến mức tồi thế. Mặt mũi chú mày cũng khôi ngô đó chứ.
Tarzan hết ý kiến. Không còn hiểu cái gã khó chịu này muốn gì nữa.
Coi, lúc này cặp mắt khỉ đột đã chuyển mục tiêu qua dì Isa. Gã tính toán gì mà con mắt cứ đảo lia lịa khi thấy dì Isa đứng dậy, đến bên chiếc giá gỗ, mở một hộp đựng nữ trang màu huyết dụ, lục lọi tới lui?
Jorg có vẻ quan tâm:
- Dì tìm gì vậy?
Dì Isa vẫn tiếp tục tìm:
- Chiếc nhẫn kim cương một ca-ra của dì… Hôm qua dì nhớ rằng đã cất vào hộp mà…
Jorg trề môi:
- Chắc dì lại quăng ở chỗ nào khác rồi. Dì thường như vậy mà.
Isa bóp trán khổ sở rồi quay qua Tứ quái:
- Jorg đang nói đến cái tật đãng trí của dì đó. Đầu óc dì lúc này không ổn lắm. Đã ba lần dì không tìm ra chiếc nhẫn, cũng may là Jorg thính mũi như thợ đào vàng. Ba lần nó đều tìm ra cho dì đó.
Jorg nhăn mặt tỏ vẻ khiêm tốn:
- Tình cờ thôi mà. Ở nhà này mất thế nào được. Rồi sẽ lại tìm ra thôi. Lần này mà tìm ra thì tôi đòi tiền thưởng đấy.
Gã nói xong là bốc hơi khỏi phòng liền.
Gaby tò mò:
- Chiếc nhẫn ra sao hở dì? Để nhỡ tụi cháu tình cờ trông thấy.
- Nhẫn bằng vàng, đánh dẹt, bản rộng, có gắn viên kim cương một ca-ra màu trắng. Mà các cháu đừng hiểu nhầm Jorg. Nó nói vậy thôi. Người nhà với nhau đời nào nó vòi tiền thưởng của dì.
Không khí tự nhiên im lặng. Tarzan sau khi tư lự một hồi liền bật dậy:
- Mong rằng chiếc nhẫn sẽ lại xuất hiện.
- Dì cũng hi vọng thế. Nếu còn ông chồng cũ của dì ở đây thì khỏi nói rồi. Ông ta đã nhiều lần ăn trộm đồ nữ trang của dì lén bán cho chủ tiệm kim hoàn Friedheim, một lão lưu manh có tiếng. Nhưng ông ta sẽ vĩnh viễn không trở lại đây nữa. Dì đã cấm cửa.
Đúng lúc chúng tính đi bộ thì một chiếc xe chở hàng loại rẻ tiền tấp vào. Bên hông xe là hàng chữ “Erlenhof – Khách sạn lãng mạn” được vẽ bằng sơn to tướng kèm theo địa chỉ và số điện thoại.
Sau tay lái là một gã mà Tarzan đoán là Jorg. Gã thanh niên vừa đủ tuổi có bằng lái xe đó ló đầu khỏi cửa sổ bên tay lái:
- Chư vị hẳn là đám người tôi phải ra đón? Em là Gaby hả?
- Chào anh Jorg. Ba năm trôi qua tôi thay đổi khác lắm hay sao?
- Có trời mà biết. Ảnh của em có để trên đầu giường tôi đâu. Em mời ba tên ngợm kia lên xe giùm đi.
Tarzan lẳng lặng cho va-li vào đuôi xe cười nhạt:
- Đón tiếp không được mặn mà cho lắm, hả?
Karl hài hước:
- Có lẽ nước chữa bịnh ở đây không thích hợp với gã. Nước ấy chữa cho người này khỏi viêm bàng quang, thì lại làm kẻ khác viêm thần kinh.
Gaby suỵt khẽ:
- Nói khẽ chứ. Các bạn đã hứa với mình là từ từ mà…
Trong xe sặc mùi khói thuốc. Jorg phì phèo thuốc lá tỉnh bơ. Ê, nghe đồn ông già ruột gã đẹp như tài tử xi-nê, thế mà gã lại chẳng được xơ múi tí nào. Mái tóc húi dựng như bàn chải, khuôn mặt trái đu đủ, hai con mắt nhỏ đảo nhanh như mắt khỉ đột… Có lẽ Jorg giống mẹ.
- Oái, chạy kiểu gì vậy?
Gaby thót ruột la lên. Còn phải hỏi, không hiểu Jorg lên cơn mát dây hay sao mà phóng như điên như khùng. Gã phóng nhanh và ẩu đến nỗi Kloesen đang nhai sô-cô-la suýt cắn phải lưỡi, rủa ầm lên.
Tarzan vỗ mạnh vai gã:
- Thôi mà anh Jorg. Tụi tôi nể tài nghệ của anh rồi, chỉ có điều trong thành phố luật lệ chỉ cho phép chạy 50 cây số giờ trở lại thôi.
Jorg giảm bớt tốc độ, vẻ khó chịu, làu bàu:
- Quá giang xe không tốn tiền mà còn bày đặt chỉ giáo. Vậy là thêm bốn vị khách không trả tiền nữa đây!
- Nếu anh ám chỉ tụi tôi, thì anh nên hiểu trên xe là ba vị khách được mời, chưa kể Gaby là cháu ruột dì Isabel, mẹ kế của anh.
- Hừ, bà ấy quá tử tế. Đụng tôi thì các vị đừng hòng.
- Vâng, nếu anh là chủ khách sạn Erlenhof, tôi dám cá sẽ chẳng ma nào đến trọ.
- Mấy người nên biết điều với tôi nếu còn muốn ở yên lành một tuần. Nói để mấy người rõ nha: Tôi là chủ ở đây, hiểu chưa?
Gaby tỏ vẻ lo lắng trong khi Máy Tính bắt đầu… ho húng hắng. Tròn Vo thản nhiên như người ngoài hành tinh, tiếp tục nhai sô-cô-la, ngó ra cửa mơ màng.
Tarzan cười:
- Tụi tôi không có cái tài làm theo lệnh của kẻ khác. Với tụi tôi, chỉ lời nói của dì Isa là có hiệu lực. Dì ấy cần chúng tôi giúp đỡ.
Jorg đảo mắt sòng sọc:
- A, các người dám cả gan không coi lời nói của tôi ra gì à. Rồi sẽ biết thế nào là lễ độ.
Gaby lại càng lo lắng ra mặt. Tarzan định “châm” Jorg một câu nữa thì xe chạy qua khách sạn Weekend.
Đồ sộ, tráng lệ đến như vậy thì không cần giới thiệu cũng biết ngay là Weekend. Cao chừng mươi tầng, bóng loáng đá cẩm thạch, nhôm và kính.
Tarzan thán phục ngắm ngôi nhà cao lộng lẫy. Một khu vực nghỉ đêm bề thế như vậy chắc phải có tối thiểu 400 giường cho khách sang trọng, chưa nói đến tiệm ăn, quán rượu, hộp đêm, vườn mái vòm, hồ bơi, nhà tắm hơi, hội trường, tiệm uốn tóc, cửa hàng… vân vân và vân vân. Kiểu này thì các ông bà chủ khách sạn nhỏ hẩm hiu hi vọng chi cạnh tranh nổi.
Ấy vậy mà lúc về tới “khách sạn lãng mạn” Erlenhof, Tarzan thay đổi ý kiến ngay. Coi, giữa khung cảnh thiên nhiên thơ mộng ngoại ô, Erlenhof được xây dựng như một biệt thự với công viên bao bọc, có hồ bơi, thảm cỏ, sân quần vợt đàng hoàng.
Tarzan buột miệng:
- Đẹp hơn hẳn Weekend, dù không tân kì bằng.
Máy Tính đưa tay sửa gọng kính để nhìn cho rõ:
- Ai thích được thanh thản sẽ chọn nơi này chớ không rúc vô Weekend huyên náo.
Tarzan hỏi Jorg:
- Khách sạn gia đình mình có thể nhận bao nhiêu khách vậy?
Gã này thủng thẳng:
- Sáu chục, hình như thế. Đây cũng không mấy quan tâm.
Gã nhún vai lái xe vào sau toà nhà và thắng két trên sân. Ngay lập tức Tứ quái chú ý đến hàng chồng két bia và rượu vang rỗng chất đống. Karl chép miệng:
- Ái chà, du khách trọ đây đâu có ít, ngó họ tiêu thụ nước cay là đoán được số lượng.
Tròn Vo tập trung lỗ tai vô tiếng xoong nồi loảng xoảng sau những ô kính nhà bếp. Nó hỏi vu vơ:
- Nhà có nhân viên đó chứ?
Jorg rút chìa khoá điện ra và gí khuôn mặt hình trái đu đủ sát mặt thằng mập:
- Đương nhiên.
- Đủ người làm không?
- Dư sức qua cầu.
- Sao bà dì bảo rằng thiếu người?
- Thì… lúc kẹt lúc không, theo thời tiết. Ông trưởng quầy lễ tân Glattfeldt làm việc hôm nay là ngày cuối cùng. Ông ta đã nộp đơn xin nghỉ. Các người cần công ăn việc làm lắm hả?
Gaby bất bình:
- Tụi tôi đến đây chỉ để giúp dì Isa, anh không hiểu sao, Jorg?
- Ồ, xin cứ tự nhiên.
Jorg nói xong là biến vô trong như một con lươn rúc vào đống sình. Một phút sau, thế chân thằng đáng ghét đó là một người phụ nữ bước ra từ cửa sau. Bà tuổi cỡ 40, cao gần thước tám, ăn mặc trang nhã và có uy như… một bà chủ khách sạn.
Gaby lao đến. Hai dì cháu ôm chầm lấy nhau.
- Dì Isa!
- Chào cháu, gặp cháu dì mừng quá! Cháu lớn thành một thiếu nữ rồi. Ôi, Gaby. Cháu càng ngày càng xinh đẹp đó.
- Ơ, cháu quên giới thiệu các bạn cháu. Đây là…
Cô bé làm thủ tục ngoại giao. Dì Isabel bắt tay ba quái ân cần:
- Hãy gọi tôi là dì Isa cho thân mật.
Tarzan lễ phép:
- Dạ, cháu thay mặt cả nhóm cảm ơn sự đón tiếp nồng nhiệt của dì.
Isa đưa đám trẻ đi nhận phòng. Mai tóc vén cao của dì làm lộ rõ đôi khuyên tai kim cương lóng lánh. Mọi người trong gia đình quy tụ nơi tầng bốn, tầng trên cùng của Erlenhof. Ở đây có căn hộ của dì Isa. Jorg ở chênh chếch phía đối diện. Gaby nhận một phòng xinh xắn cạnh dì Isa. Căn hộ kế cô dành cho ba chàng ngự lâm pháo thủ chớ còn phải hỏi.
Tarzan hào hứng:
- Mọi sự thật tốt đẹp, phải không các bồ!
Hắn còn chưa biết mọi sự mới chỉ là bắt đầu.
*
Bên bàn trà đãi khách, sau khi rót đầy trà và đẩy đĩa bánh về phía Kloesen, dì Isa cất tiếng:
- Các cháu đến đây vui chơi giải trí là chủ yếu chứ không phải để lao động suốt ngày đâu nhé. Sao, các cháu đã làm quen với Jorg nhà dì rồi đấy chứ?
Bốn đứa cười gượng gạo mỗi đứa một kiểu. Dì Isa bần thần nét mặt thật tội nghiệp.
- Dì biết trước mà. Các cháu không hòa hợp nổi với nó đâu.
Tarzan nói khẽ:
- Cháu sẽ tránh đánh nhau với Jorg.
- Cháu làm vậy là phải, dù dì vẫn mong có một ngày Jorg sáng mắt ra. Bây giờ nó đã trưởng thành và có quyền lựa chọn, nếu muốn đến ở với bố nó. Nhưng Jorg không chịu quyết định, trong thâm tâm nó nghĩ rằng ở đây vẫn hơn là tối ngày cãi cọ trong điều kiện thiếu tiện nghi với ông bố. Các cháu biết không, người chồng cũ của dì hiện đang sống tại thị trấn này với một người phụ nữ khác. Mà thôi, chuyện này chẳng thú vị gì với các cháu đâu.
Karl thành thật:
- Tụi cháu quan tâm đến tất cả những gì liên quan đến gia đình dì, thưa dì Isa.
- Cảm ơn các cháu. Giờ thì dì sẽ nói qua tình hình phức tạp ở đây. Qua báo chí, các cháu đã biết ở Neuzell này đang xảy ra “chiến tranh khách sạn”. Tập đoàn Weekkend đã giành giật từng khách trọ về khách sạn của họ bằng đủ mọi phương cách như hạ giá thuê phòng, trả lương hậu cho nhân viên bỏ nhiệm sở cũ đến đầu quân… khiến chín khách sạn nhỏ của chúng tôi lao đao trên bờ vực phá sản. Trong tình hình nguy ngập đó, chúng tôi buộc phải liên minh với nhau chống lại Weekend, nhưng dì biết trước là vô ích nên tìm cách không tham dự. Các đồng nghiệp của dì hiện đang sôi lên sùng sục. Họ đã chuẩn bị những âm mưu đáng xấu hổ. Nhất là ông Fritz Maier, chủ khách sạn Bellevue và ông Paul Terzhaber, chủ khách sạn Thiên Nga. Hai ông hung hăng này chỉ muốn nghiền nát Weeekend hoặc giết chết Paletti.
Tarzan ngơ ngác:
- Paletti là ai hở dì?
- Bá tước Paletti là giám đốc điều hành khách sạn Weekend mới xây dựng.
Gaby an ủi bà dì:
- Người khác có thể không cạnh tranh nổi, nhưng dì thì không đâu, thưa dì. Erlenhof đẹp thế này kia mà. Và một bà chủ khách sạn như dì hẳn sẽ làm khách vui lòng.
Dì Isa mỉm cười:
- Hi vọng thế.
Jorg đường đột bước vào, chẳng buồn gõ cửa. Cặp môi dày nhếch thành một nụ cười. Gã dừng lại bên bàn, hít hít:
- Có trà hả?
- Có đó Jorg. Ngồi xuống và tắt thuốc lá đi. Trong căn hộ của dì không ai được hút thuốc cả.
- Ồ!
- Con muốn hút cũng được nhưng làm ơn ra ngoài mà hút.
Cặp mắt khỉ đột của Jorg long lên. Gã hừ một tiếng rồi búng mẩu thuốc qua cửa sổ như sắp kiếm chuyện. Gã nện cặp mông làm biếng xuống chiếc ghế bên cạnh Gaby cực kì sỗ sàng.
- Sao? Mọi người đang tán gẫu chuyện gì vậy?
- Dì vừa kể lại tình hình làm ăn cho mấy em nghe.
Tarzan đề nghị:
- Chúng ta có thể vào việc được rồi, thưa dì Isa. Tụi cháu đến đây để dì bố trí công việc, mỗi đứa đều có những khả năng khác nhau.
Tròn Vo cướp lời:
- Để cháu nói luôn. Cháu có năng khiếu về đồ ăn thức uống. Dì có thể cho cháu một chân trợ lí vị bếp trưởng được không ạ?
Dì Isa cười thích thú:
- Vậy thì cánh cửa nhà bếp sẽ dang tay đón cháu đấy. Cháu chẳng cần nấu nướng giỏi mà chỉ cần biết quậy trứng, nhặt rau, cắt bơ, gọt khoai là đủ rồi.
- Hoan hô nhã ý của dì.
Dì quay sang Gaby:
- Còn cô cháu xinh đẹp của tôi, lần trước thăm dì, cháu đã giúp dì chạy bàn rất giỏi. Có cháu trong khâu quan trọng này, chắc chắn mọi người khách sẽ hài lòng.
Gaby gật đầu vui vẻ. Ánh mắt đôn hậu của dì Isabel dừng lại ở Karl:
- Dì nghe đồn cháu là quân sư Máy Tính Điện Tử của TKKG đấy nhé. Một tay chuyên gia máy tính như vậy thì không có công việc nào tốt hơn là ngồi văn phòng. Cháu không ngán những dãy con số bất tận chứ?
Karl gỡ kính lau vào ống tay áo:
- Không hề ngán, thưa dì.
- Tiếc là chỉ có bốn cháu. Thực ra khách sạn còn nhiều việc bề bộn. Chẳng hạn khuân vác hành lí, chào đón khách, dạy bơi và hướng dẫn thể dục dụng cụ. Các cháu ạ, ông thầy thể dục của khách sạn đã đầu quân ở Weekend, còn huấn luyện viên bơi thì cũng đã nghỉ trong khi dì mới vừa nhận được yêu cầu học bơi của một vị khách.
Tarzan sốt sắng:
- Những thứ bề bộn dì vừa kể đều là công việc thích hợp với cháu. Cháu còn thừa thời gian cuốc cả cái công viên này lên nếu dì muốn.
Jorg châm chọc:
- Khi nào nó cũng huênh hoang vậy sao, Gaby?
Gaby nổi nóng:
- Thôi đi anh Jorg! Tarzan là học trò giỏi thể thao nhất trường tôi đấy. Mấy việc vừa nói, bạn ấy chỉ cần xài tay trái cũng xong.
Jorg cười hềnh hệch:
- Chỉ có điều nó lại không đủ sức để tự vệ.
- Anh hãy mừng là Tarzan biết kiềm chế. Nếu không, chắc anh không còn đủ răng để mà nhe ra cười đâu.
- Hí hí hí, giỡn mặt Tử thần hoài. Ở đây, tôi là ông chủ, rõ chưa?
Dì Isa cau mày:
- Jorg!
- Thôi được! Tôi biết họ là khách. Nhưng là khách của dì, đâu phải khách của tôi. Vì vậy tôi nghĩ gì nói nấy thôi.
Tarzan dịu giọng:
- Anh đang khiêu khích đấy, Jorg ạ. Thôi được, nếu anh không ưa cái mặt của tôi thì chúng ta sẽ tránh gặp nhau vậy.
Jorg ngó Tarzan chằm chằm:
- Không. Thằng này đâu đến mức tồi thế. Mặt mũi chú mày cũng khôi ngô đó chứ.
Tarzan hết ý kiến. Không còn hiểu cái gã khó chịu này muốn gì nữa.
Coi, lúc này cặp mắt khỉ đột đã chuyển mục tiêu qua dì Isa. Gã tính toán gì mà con mắt cứ đảo lia lịa khi thấy dì Isa đứng dậy, đến bên chiếc giá gỗ, mở một hộp đựng nữ trang màu huyết dụ, lục lọi tới lui?
Jorg có vẻ quan tâm:
- Dì tìm gì vậy?
Dì Isa vẫn tiếp tục tìm:
- Chiếc nhẫn kim cương một ca-ra của dì… Hôm qua dì nhớ rằng đã cất vào hộp mà…
Jorg trề môi:
- Chắc dì lại quăng ở chỗ nào khác rồi. Dì thường như vậy mà.
Isa bóp trán khổ sở rồi quay qua Tứ quái:
- Jorg đang nói đến cái tật đãng trí của dì đó. Đầu óc dì lúc này không ổn lắm. Đã ba lần dì không tìm ra chiếc nhẫn, cũng may là Jorg thính mũi như thợ đào vàng. Ba lần nó đều tìm ra cho dì đó.
Jorg nhăn mặt tỏ vẻ khiêm tốn:
- Tình cờ thôi mà. Ở nhà này mất thế nào được. Rồi sẽ lại tìm ra thôi. Lần này mà tìm ra thì tôi đòi tiền thưởng đấy.
Gã nói xong là bốc hơi khỏi phòng liền.
Gaby tò mò:
- Chiếc nhẫn ra sao hở dì? Để nhỡ tụi cháu tình cờ trông thấy.
- Nhẫn bằng vàng, đánh dẹt, bản rộng, có gắn viên kim cương một ca-ra màu trắng. Mà các cháu đừng hiểu nhầm Jorg. Nó nói vậy thôi. Người nhà với nhau đời nào nó vòi tiền thưởng của dì.
Không khí tự nhiên im lặng. Tarzan sau khi tư lự một hồi liền bật dậy:
- Mong rằng chiếc nhẫn sẽ lại xuất hiện.
- Dì cũng hi vọng thế. Nếu còn ông chồng cũ của dì ở đây thì khỏi nói rồi. Ông ta đã nhiều lần ăn trộm đồ nữ trang của dì lén bán cho chủ tiệm kim hoàn Friedheim, một lão lưu manh có tiếng. Nhưng ông ta sẽ vĩnh viễn không trở lại đây nữa. Dì đã cấm cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất