Quyển 36 Chương 3: CÔNG VIỆC MỚI
Glattfeldt, kẻ sắp nghỉ việc tại khách sạn Erlenhof đang đứng sau quầy lễ tân. Ông ta đảm trách việc đón khách, thanh toán, bưu điện cùng những yêu cầu đặc biệt khác của khách.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Glattfeldt ở đây.
Vị khách đầu tiên tới quầy lão nhờ vả là một gã đàn ông có khôn mặt và hàm răng ngựa. Glattfeldt quá biết gã có mái tóc lưa thưa mọc như cỏ dại quanh tai này tên là Oswald Grimp trong danh sách đăng kí thuê phòng. Theo kinh nghiệm của lão thì đây là một tên dám lừa thầy phản bạn như chơi.
Grimp cười rít kẽ răng:
- Đổi giùm tôi tờ một trăm mark sang tiền lẻ.
- Vâng, có ngay…
Vị khách thứ hai mặc bộ complê màu xanh lơ. Gã đàn ông nước da rám nắng này có bộ tóc uốn từng lọn quăn nhuộm vàng óng coi thật trai lơ. Gã bê một cái gói nặng đặt lên mặt quầy hất hàm:
- Ê, ông quản lí, tôi cần gửi thứ này vào két sắt. Đúng mười giờ sáng mai tôi sẽ lấy lại.
- Vâng thứ ông Plockl. Tôi sẽ làm theo ý ông.
Plockl kéo tập hoá đơn trên quầy xé toạc một tờ.
- Nào, ông tên gì hả ông quản lí?
- Walter G-l-a-t-t-f-e-l-d-t.
- Tốt. Tôi sẽ ghi vào đây rằng ông Walter Glattfeldt có nhận của ông Poldemar Q. Plockl, phòng 312, một cái gói niêm phong với chữ kí để cất vào két sắt. Bữa nay ngày bao nhiêu nhỉ?
Glattfeldt kí vào tờ giấy. Còn Plockl thì kí tên mình trên cái gói.
Glattfeldt đợi gã Búp Quăn Vàng nhét tờ biên nhận vô túi mới đằng hắng:
- Ừ… ừm, ngày mai sẽ có người thay tôi giao lại gói hàng cho ông.
- Ai vậy hả?
- Có thể là bà Isabel, chủ khách sạn.
Glattfeldt không nói thêm một lời nào cầm gói hàng đi một mạch vào văn phòng và dừng lại bên két sắt. Coi, mọi hành động của người quản lí và gã Plockl Búp Quăn Vàng còn lâu mới lọt qua con mắt… ngựa của vị khách tên Oswald Grimp khi đó đang nán lại vờ vịt kiểm tra mớ tiền lẻ. Con mắt lưu manh chuyên nghiệp của Grimp thừa sức nhìn xuyên qua gói hàng. Toàn tiền mặt chớ còn phải thắc mắc.
Sau đó Mặt Ngựa vờ nghển cổ ngó qua cái cột để quan sát con mồi Plockl của mình đang sán lại một mụ đàn bà. Ả này trẻ trung, ăn diện đồ lụa lòe loẹt như vẹt, lủng lẳng đủ thứ đồ trang sức thấy ghét. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn như tóc đàn ông, chải dầu ép sát cái đầu nhỏ, có điểm những đốm nhuộm hồng cho vui mắt thiên hạ.
Trong lúc Grimp lặng lẽ đánh giá đối thủ thì Glattfeldt đã tấp đến sau lưng gã tự bao giờ, bỗng lên tiếng:
- Cặp ấy vừa mới tới khách sạn này đấy. Bà Gunilde Von Weyerpitz-Riehl đi cùng ông Poldemar Q. Plockl.
Grimp lạnh lùng trước sự thiếu tế nhị của tay nhân viên khách sạn. Can cớ gì mà ông ta rổn rảng tên tuổi của khách với thiên hạ chớ.
Grimp đâu biết rằng sáng sớm mai là Glattfeldt đã đi Gran Canaria. Gã lại càng không biết tới những gì ông ta đang tính toán trong cái đầu mờ ám.
*
Lúc dì Isabel dẫn Tarzan và Karl đến quầy lễ tân cũng là lúc gã Grimp Mặt Ngựa đi ngược lại. Isabel mỉm cười lịch sự.
- Chào ông Grimp.
Hai đứa cũng nhe răng cười, bởi chúng bắt đầu cảm thấy phải tỏ ra ân cần với khách.
Grimp gật đầu, tay gập mớ tiền đút vào túi áo.
Hai quái theo dì Isa tới trước quầy lễ tân.
- Chào bà chủ.
- Chào ông Glattfeldt. Xin giới thiệu, đây là những cộng sự mới của chúng ta: Peter Carsten và Karl Vierstein. Kể từ ngày mai, Peter tức Tarzan sẽ thay nhiệm vụ của ông, còn Karl sẽ đảm nhận công việc văn phòng. Tôi muốn ông chỉ cho hai cháu những điều phải biết.
- Đương nhiên, thưa bà chủ. Chào các cậu.
Một giờ đồng hồ sau đó, Karl và Tarzan phải ghi nhớ biết bao điều. Sau cùng, Glattfeldt dặn thêm Tarzan:
- Còn tiền “boa”, không được đút túi riêng mà phải bỏ vào quỹ chung để chia đều cho mọi nhân viên trong khách sạn. Cậu hiểu chứ?
Tarzan nhe răng cười:
- Tôi hiểu ạ. Cũng như vừa rồi ông khách nọ đã giúi cho ông tờ 20 mark chứ gì?
- Sao?
- Và ông đã đút tờ bạc vào áo vét như tôi tình cờ trông thấy. Hóa ra túi áo của ông là nơi giữ quỹ phải không ạ?
Glattfeldt bị một vố nhớ đời. Ông ta đau khổ thẩy món tiền “boa” vô một ngăn kéo nhỏ sau két sắt:
- Quỹ đây. Thì tôi chưa kịp bỏ tờ bạc này vào mà.
Karl chứng kiến cảnh đó cố nín cười. Nó khều nhẹ Tarzan:
- Thôi, tao vô nhận việc trong văn phòng đây. Ngày mai mày mới bắt đầu kia mà, đại ca.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Tarzan sẽ ngồi ngáp vặt. Dì Isabel đang đi tới cùng một người đàn ông trung niên lạ hoắc. Sau màn nghi thức xã giao, Tarzan hiểu rằng mình đang tiếp xúc với bác sĩ Brenner.
Bà chủ khách sạn bảo:
- Bác sĩ Brenner cùng vợ và con gái hiện trọ ở chỗ chúng ta, Peter ạ. Con gái của ông ấy, cô bé Nadine mười lăm tuổi, rất tha thiết học bơi. Cháu có thể huấn luyện bơi lội cho Nadine được không?
- Dạ được.
Brenner tỏ vẻ hoài nghi:
- Nhưng cháu không phải là huấn luyện viên bơi lội thì phải.
- Không ạ. Nhưng ở trường nội trú cháu đã dạy cho chín bạn biết bơi. Một trong số các bạn ấy đã đoạt giải bơi trườn sấp 200 mét toàn bang vừa rồi.
- Ủa, cháu còn là học sinh nội trú hả? Ngó tướng tá cháu, tôi cứ tưởng cháu đang theo học ngành khách sạn.
- Ồ không, cháu mới mười sáu tuổi thôi. Cháu học ở trường…
Tarzan nói tên ngôi trường nổi tiếng của mình ở thành phố khiến bác sĩ Brenner sửng sốt:
- Đúng là Trái Đất tròn, tôi đâu ngờ gặp cậu học trò của bạn tôi ở đây. Thầy hiệu trưởng Freund của các cháu là một trong những người bạn tốt nhất của tôi đó.
Tarzan mỉm cười:
- Thầy hiệu trưởng trường cháu tuyệt lắm ạ. Tụi cháu đều rất quý thầy.
Brenner vồn vã:
- Này, nếu tôi không nhầm thì ông bạn quý của tôi có lần kể về một học sinh trường cháu vừa giỏi thể thao vừa là anh hùng trong các đặc vụ chống tội phạm. Cháu biết cậu ta chứ Peter? Nghe nói cậu ấy có biệt danh là Tarzan phải không cháu?
- Dạ đúng ạ.
Tarzan dáo dác ngó chung quanh mà hú hồn. Cũng may là dì Isa đã biến đi đâu, bằng không có lẽ hắn đã bị lộ tẩy. Hắn đánh trống lảng:
- Ông có tính cho con gái ông tập bơi bây giờ không ạ?
- À à, ngay bây giờ. Để tôi về phòng báo với Nadien cho nó sửa soạn.
Tarzan vội về phòng lấy quần bơi và khăn tắm.
Grimp đang đợi trước cửa thang máy. Gã ở tầng hai, tay cầm chìa khóa ghi số phòng 202.
Rất lịch thiệp, Tarzan nhường cho Grimp bước vào thang máy trước.
Và hắn hết sức ngỡ ngàng khi thấy Grimp bấm nút tầng ba. Quái quỷ gì vậy chớ, Tarzan nghĩ thầm. Chắc hẳn gã bị đãng trí. Với một người đãng trí thì phải giúp đỡ họ tỉnh lại chứ sao.
Hắn nhấn nút tầng hai sau khi bấm số bốn. Nhưng Grimp dửng dưng nhìn cửa thang máy tự động mở chốc lát ở tầng hai.
Gã chỉ bước ra khi thang máy dừng ở tầng ba!
Tarzan ngơ ngác tự nhủ: “Chắc người này còn muốn ghé chơi ai đó”. Và hắn quên ngay Mặt Ngựa.
*
Đúng mười tám giờ, tiệm ăn Sa-lông Xanh của khách sạn Erlenhof mới mở cửa. Trong số 14 khách trọ tại Erlenhof, chí ít cũng có hai nhân vật đang ngồi trong sảnh, sát lò sưởi. Một trong hai nhân vật lặng lẽ giơ tay lên.
Ông kíp trưởng bồi bàn bảo Gaby:
- Hai người khách kia là bà Weyerpitz-Riehl và ông Plockl. Cháu đến coi họ muốn gì?
Tiếp viên tập sự Gaby dừng chân trước cặp vợ chồng. Quý bà Chim Vẹt đang giở một tạp chí thời trang.
Gaby cố nén cười khi thấy những lọn tóc quăn vàng óng của Plockl, lễ phép hỏi:
- Tôi có thể đem gì lại cho ông bà đây, thưa ông bà?
Người đàn bà ăn mặc như con vẹt ngó cô bé đầy vẻ ác cảm. Một con bé, lại xinh nữa. Nét mặt bà ta đanh lại.
Trong khi đó, phản ứng của quý ông ngồi bên lại khác hẳn. Bộ mặt sém nắng tươi hẳn lên. Dĩ nhiên, ông ta thích được một cô bé xinh đẹp phục vụ hơn là một lão bồi già.
- Gunilde, em thích sâm-panh lắm phải không. Tụi mình cùng uống nhé, hà hà. Được một thiên thần như thế này phục vụ ai mà lại chẳng muốn say cho mềm môi hả? Cô em cho chúng tôi hai li sủi tăm nghe. Khách sạn có sâm-panh mở sẵn đấy chứ?
- Tôi còn phải hỏi đã, thưa ông.
Gaby toan quay đi.
Nhưng Gunilde đã dẩu mỏ, chỏng lỏn:
- Sao lại còn phải hỏi? Cô không tự biết được à? Bộ từ mặt trăng rớt xuống chắc?
Gaby giải thích:
- Tôi mới đến, đang còn học việc mà. Tôi chưa ở trên cung trăng bao giờ. Và chắc chắn tôi có thể phục vụ ông bà một chai sâm-panh mở sẵn.
Plockl toan nhành miệng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của Con Vẹt, vội cau mày:
- Đừng có lẻo mép, ranh con. Chúng tôi không quen cái kiểu hỗn láo ấy. Rõ chưa?
- Nếu bà hiểu những lời tôi nói là hỗn, thì tôi xin lỗi.
- Được rồi. Giờ thì mang rượu ra đây, lẹ lên.
Công Chúa trở lại quầy. Hi vọng không phải vị khách nào cũng như mụ Con Vẹt.
Chỉ có điều ông kíp trưởng Trill thì tiếc hùi hụi. Với ông, khui một chai sâm-panh nguyên đâu phải chuyện giỡn. Ông thở dài:
- Cái cặp vợ chồng này quá quắt thiệt. Họ không gọi nguyên chai mà chỉ kêu hai li. Họ phải biết rằng chỗ sâm-panh còn lại nếu không ai uống sẽ bị hư chứ?
Nói vậy thôi, rồi ông cũng rót rượu ra hai li đầy tận miệng. Gaby bưng khay đến bên lò sưởi mà không để rớt giọt nào.
Ê, không hiểu gã tóc quăn vàng Plockl vừa kịp bị bà vợ Vẹt giáo dục thế nào mà bỗng quay ngoắt 180 độ mới chết dở. Rõ ràng ông ta muốn chuộc cái lỗi hí ha hí hởn lúc nãy, quàng quạc:
- Quỷ tha ma bắt, các người định giỡn mặt tôi ư? Rượu sâm-panh mà rót vô li miệng loa đâu có được. Bay hết hơi men còn gì, chậc chậc, đổi ngay cho chúng tôi hai li cao miệng nhỏ. Bưng liền đi!
Gaby cố giữ điềm tĩnh, tê tái trở vào bếp. Khỏi phải nói đến khuôn mặt thê thảm của ông Trill. Tay ông run lên vì tức giận, dốc chai rượu vừa khui vô hai li cao mảnh. Ông ta dặn Gaby mà như dặn chính mình:
- Cháu cỗ nhẫn nhục nhé. Lần này chắc ổn thôi.
Cô bé lại bưng khay đi và thót tim thấy mụ Gunilde buông tờ tạp chí thời trang ngó hai li rượu chòng chọc. Mụ trề môi thật độc:
- Rượu ngọt phải không ranh con?
Mụ chụp một cái li và đưa lên khóe mép đắc thắng:
- Này cưng, anh nhấp thử mà xem. Con bé đem cho chúng ta rượu ngọt. Lạy Chúa, nó tưởng mình thèm nước đường chắc.
Plockl phối hợp quỷ kế thật nhịp nhàng. Gã nếm một hớp rồi phun phì phì:
- Ngọt… lịm. Em yêu ơi, em nói đúng hoàn toàn.
Gaby vẫn nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì không ổn chăng? Tôi không sành chuyện này lắm.
Con Vẹt độc địa:
- Rõ ràng cô chẳng sành cái quái gì hết. Thật kinh khủng.
- Lẽ ra các vị nên nói trước với tôi là các vị chỉ ưa loại sâm-panh chua đựng trong li nhỏ thân cao. Và kê luôn tên hãng sản xuất nữa mới phải.
Plockl đấu dịu trước phản ứng dịu dàng của cô bé. Gã cười hề hề:
- Làm tiếp viên khó lắm cô em ạ. Ráng phục vụ đi.
Lần thứ ba, cặp vợ chồng dã man ấy mới ngưng hành hạ Gaby. Cô bé lại gần ông Trill nói như muốn khóc:
- Cháu chưa hề thấy loại du khách nào quá quắt như vậy.
- Can đảm lên cháu! Phần đông khách quen của khách sạn ta rất tử tế. Rồi cháu sẽ thấy ngay thôi. Cái đôi này chắc bị thần kinh sao đó.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Glattfeldt ở đây.
Vị khách đầu tiên tới quầy lão nhờ vả là một gã đàn ông có khôn mặt và hàm răng ngựa. Glattfeldt quá biết gã có mái tóc lưa thưa mọc như cỏ dại quanh tai này tên là Oswald Grimp trong danh sách đăng kí thuê phòng. Theo kinh nghiệm của lão thì đây là một tên dám lừa thầy phản bạn như chơi.
Grimp cười rít kẽ răng:
- Đổi giùm tôi tờ một trăm mark sang tiền lẻ.
- Vâng, có ngay…
Vị khách thứ hai mặc bộ complê màu xanh lơ. Gã đàn ông nước da rám nắng này có bộ tóc uốn từng lọn quăn nhuộm vàng óng coi thật trai lơ. Gã bê một cái gói nặng đặt lên mặt quầy hất hàm:
- Ê, ông quản lí, tôi cần gửi thứ này vào két sắt. Đúng mười giờ sáng mai tôi sẽ lấy lại.
- Vâng thứ ông Plockl. Tôi sẽ làm theo ý ông.
Plockl kéo tập hoá đơn trên quầy xé toạc một tờ.
- Nào, ông tên gì hả ông quản lí?
- Walter G-l-a-t-t-f-e-l-d-t.
- Tốt. Tôi sẽ ghi vào đây rằng ông Walter Glattfeldt có nhận của ông Poldemar Q. Plockl, phòng 312, một cái gói niêm phong với chữ kí để cất vào két sắt. Bữa nay ngày bao nhiêu nhỉ?
Glattfeldt kí vào tờ giấy. Còn Plockl thì kí tên mình trên cái gói.
Glattfeldt đợi gã Búp Quăn Vàng nhét tờ biên nhận vô túi mới đằng hắng:
- Ừ… ừm, ngày mai sẽ có người thay tôi giao lại gói hàng cho ông.
- Ai vậy hả?
- Có thể là bà Isabel, chủ khách sạn.
Glattfeldt không nói thêm một lời nào cầm gói hàng đi một mạch vào văn phòng và dừng lại bên két sắt. Coi, mọi hành động của người quản lí và gã Plockl Búp Quăn Vàng còn lâu mới lọt qua con mắt… ngựa của vị khách tên Oswald Grimp khi đó đang nán lại vờ vịt kiểm tra mớ tiền lẻ. Con mắt lưu manh chuyên nghiệp của Grimp thừa sức nhìn xuyên qua gói hàng. Toàn tiền mặt chớ còn phải thắc mắc.
Sau đó Mặt Ngựa vờ nghển cổ ngó qua cái cột để quan sát con mồi Plockl của mình đang sán lại một mụ đàn bà. Ả này trẻ trung, ăn diện đồ lụa lòe loẹt như vẹt, lủng lẳng đủ thứ đồ trang sức thấy ghét. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn như tóc đàn ông, chải dầu ép sát cái đầu nhỏ, có điểm những đốm nhuộm hồng cho vui mắt thiên hạ.
Trong lúc Grimp lặng lẽ đánh giá đối thủ thì Glattfeldt đã tấp đến sau lưng gã tự bao giờ, bỗng lên tiếng:
- Cặp ấy vừa mới tới khách sạn này đấy. Bà Gunilde Von Weyerpitz-Riehl đi cùng ông Poldemar Q. Plockl.
Grimp lạnh lùng trước sự thiếu tế nhị của tay nhân viên khách sạn. Can cớ gì mà ông ta rổn rảng tên tuổi của khách với thiên hạ chớ.
Grimp đâu biết rằng sáng sớm mai là Glattfeldt đã đi Gran Canaria. Gã lại càng không biết tới những gì ông ta đang tính toán trong cái đầu mờ ám.
*
Lúc dì Isabel dẫn Tarzan và Karl đến quầy lễ tân cũng là lúc gã Grimp Mặt Ngựa đi ngược lại. Isabel mỉm cười lịch sự.
- Chào ông Grimp.
Hai đứa cũng nhe răng cười, bởi chúng bắt đầu cảm thấy phải tỏ ra ân cần với khách.
Grimp gật đầu, tay gập mớ tiền đút vào túi áo.
Hai quái theo dì Isa tới trước quầy lễ tân.
- Chào bà chủ.
- Chào ông Glattfeldt. Xin giới thiệu, đây là những cộng sự mới của chúng ta: Peter Carsten và Karl Vierstein. Kể từ ngày mai, Peter tức Tarzan sẽ thay nhiệm vụ của ông, còn Karl sẽ đảm nhận công việc văn phòng. Tôi muốn ông chỉ cho hai cháu những điều phải biết.
- Đương nhiên, thưa bà chủ. Chào các cậu.
Một giờ đồng hồ sau đó, Karl và Tarzan phải ghi nhớ biết bao điều. Sau cùng, Glattfeldt dặn thêm Tarzan:
- Còn tiền “boa”, không được đút túi riêng mà phải bỏ vào quỹ chung để chia đều cho mọi nhân viên trong khách sạn. Cậu hiểu chứ?
Tarzan nhe răng cười:
- Tôi hiểu ạ. Cũng như vừa rồi ông khách nọ đã giúi cho ông tờ 20 mark chứ gì?
- Sao?
- Và ông đã đút tờ bạc vào áo vét như tôi tình cờ trông thấy. Hóa ra túi áo của ông là nơi giữ quỹ phải không ạ?
Glattfeldt bị một vố nhớ đời. Ông ta đau khổ thẩy món tiền “boa” vô một ngăn kéo nhỏ sau két sắt:
- Quỹ đây. Thì tôi chưa kịp bỏ tờ bạc này vào mà.
Karl chứng kiến cảnh đó cố nín cười. Nó khều nhẹ Tarzan:
- Thôi, tao vô nhận việc trong văn phòng đây. Ngày mai mày mới bắt đầu kia mà, đại ca.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Tarzan sẽ ngồi ngáp vặt. Dì Isabel đang đi tới cùng một người đàn ông trung niên lạ hoắc. Sau màn nghi thức xã giao, Tarzan hiểu rằng mình đang tiếp xúc với bác sĩ Brenner.
Bà chủ khách sạn bảo:
- Bác sĩ Brenner cùng vợ và con gái hiện trọ ở chỗ chúng ta, Peter ạ. Con gái của ông ấy, cô bé Nadine mười lăm tuổi, rất tha thiết học bơi. Cháu có thể huấn luyện bơi lội cho Nadine được không?
- Dạ được.
Brenner tỏ vẻ hoài nghi:
- Nhưng cháu không phải là huấn luyện viên bơi lội thì phải.
- Không ạ. Nhưng ở trường nội trú cháu đã dạy cho chín bạn biết bơi. Một trong số các bạn ấy đã đoạt giải bơi trườn sấp 200 mét toàn bang vừa rồi.
- Ủa, cháu còn là học sinh nội trú hả? Ngó tướng tá cháu, tôi cứ tưởng cháu đang theo học ngành khách sạn.
- Ồ không, cháu mới mười sáu tuổi thôi. Cháu học ở trường…
Tarzan nói tên ngôi trường nổi tiếng của mình ở thành phố khiến bác sĩ Brenner sửng sốt:
- Đúng là Trái Đất tròn, tôi đâu ngờ gặp cậu học trò của bạn tôi ở đây. Thầy hiệu trưởng Freund của các cháu là một trong những người bạn tốt nhất của tôi đó.
Tarzan mỉm cười:
- Thầy hiệu trưởng trường cháu tuyệt lắm ạ. Tụi cháu đều rất quý thầy.
Brenner vồn vã:
- Này, nếu tôi không nhầm thì ông bạn quý của tôi có lần kể về một học sinh trường cháu vừa giỏi thể thao vừa là anh hùng trong các đặc vụ chống tội phạm. Cháu biết cậu ta chứ Peter? Nghe nói cậu ấy có biệt danh là Tarzan phải không cháu?
- Dạ đúng ạ.
Tarzan dáo dác ngó chung quanh mà hú hồn. Cũng may là dì Isa đã biến đi đâu, bằng không có lẽ hắn đã bị lộ tẩy. Hắn đánh trống lảng:
- Ông có tính cho con gái ông tập bơi bây giờ không ạ?
- À à, ngay bây giờ. Để tôi về phòng báo với Nadien cho nó sửa soạn.
Tarzan vội về phòng lấy quần bơi và khăn tắm.
Grimp đang đợi trước cửa thang máy. Gã ở tầng hai, tay cầm chìa khóa ghi số phòng 202.
Rất lịch thiệp, Tarzan nhường cho Grimp bước vào thang máy trước.
Và hắn hết sức ngỡ ngàng khi thấy Grimp bấm nút tầng ba. Quái quỷ gì vậy chớ, Tarzan nghĩ thầm. Chắc hẳn gã bị đãng trí. Với một người đãng trí thì phải giúp đỡ họ tỉnh lại chứ sao.
Hắn nhấn nút tầng hai sau khi bấm số bốn. Nhưng Grimp dửng dưng nhìn cửa thang máy tự động mở chốc lát ở tầng hai.
Gã chỉ bước ra khi thang máy dừng ở tầng ba!
Tarzan ngơ ngác tự nhủ: “Chắc người này còn muốn ghé chơi ai đó”. Và hắn quên ngay Mặt Ngựa.
*
Đúng mười tám giờ, tiệm ăn Sa-lông Xanh của khách sạn Erlenhof mới mở cửa. Trong số 14 khách trọ tại Erlenhof, chí ít cũng có hai nhân vật đang ngồi trong sảnh, sát lò sưởi. Một trong hai nhân vật lặng lẽ giơ tay lên.
Ông kíp trưởng bồi bàn bảo Gaby:
- Hai người khách kia là bà Weyerpitz-Riehl và ông Plockl. Cháu đến coi họ muốn gì?
Tiếp viên tập sự Gaby dừng chân trước cặp vợ chồng. Quý bà Chim Vẹt đang giở một tạp chí thời trang.
Gaby cố nén cười khi thấy những lọn tóc quăn vàng óng của Plockl, lễ phép hỏi:
- Tôi có thể đem gì lại cho ông bà đây, thưa ông bà?
Người đàn bà ăn mặc như con vẹt ngó cô bé đầy vẻ ác cảm. Một con bé, lại xinh nữa. Nét mặt bà ta đanh lại.
Trong khi đó, phản ứng của quý ông ngồi bên lại khác hẳn. Bộ mặt sém nắng tươi hẳn lên. Dĩ nhiên, ông ta thích được một cô bé xinh đẹp phục vụ hơn là một lão bồi già.
- Gunilde, em thích sâm-panh lắm phải không. Tụi mình cùng uống nhé, hà hà. Được một thiên thần như thế này phục vụ ai mà lại chẳng muốn say cho mềm môi hả? Cô em cho chúng tôi hai li sủi tăm nghe. Khách sạn có sâm-panh mở sẵn đấy chứ?
- Tôi còn phải hỏi đã, thưa ông.
Gaby toan quay đi.
Nhưng Gunilde đã dẩu mỏ, chỏng lỏn:
- Sao lại còn phải hỏi? Cô không tự biết được à? Bộ từ mặt trăng rớt xuống chắc?
Gaby giải thích:
- Tôi mới đến, đang còn học việc mà. Tôi chưa ở trên cung trăng bao giờ. Và chắc chắn tôi có thể phục vụ ông bà một chai sâm-panh mở sẵn.
Plockl toan nhành miệng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của Con Vẹt, vội cau mày:
- Đừng có lẻo mép, ranh con. Chúng tôi không quen cái kiểu hỗn láo ấy. Rõ chưa?
- Nếu bà hiểu những lời tôi nói là hỗn, thì tôi xin lỗi.
- Được rồi. Giờ thì mang rượu ra đây, lẹ lên.
Công Chúa trở lại quầy. Hi vọng không phải vị khách nào cũng như mụ Con Vẹt.
Chỉ có điều ông kíp trưởng Trill thì tiếc hùi hụi. Với ông, khui một chai sâm-panh nguyên đâu phải chuyện giỡn. Ông thở dài:
- Cái cặp vợ chồng này quá quắt thiệt. Họ không gọi nguyên chai mà chỉ kêu hai li. Họ phải biết rằng chỗ sâm-panh còn lại nếu không ai uống sẽ bị hư chứ?
Nói vậy thôi, rồi ông cũng rót rượu ra hai li đầy tận miệng. Gaby bưng khay đến bên lò sưởi mà không để rớt giọt nào.
Ê, không hiểu gã tóc quăn vàng Plockl vừa kịp bị bà vợ Vẹt giáo dục thế nào mà bỗng quay ngoắt 180 độ mới chết dở. Rõ ràng ông ta muốn chuộc cái lỗi hí ha hí hởn lúc nãy, quàng quạc:
- Quỷ tha ma bắt, các người định giỡn mặt tôi ư? Rượu sâm-panh mà rót vô li miệng loa đâu có được. Bay hết hơi men còn gì, chậc chậc, đổi ngay cho chúng tôi hai li cao miệng nhỏ. Bưng liền đi!
Gaby cố giữ điềm tĩnh, tê tái trở vào bếp. Khỏi phải nói đến khuôn mặt thê thảm của ông Trill. Tay ông run lên vì tức giận, dốc chai rượu vừa khui vô hai li cao mảnh. Ông ta dặn Gaby mà như dặn chính mình:
- Cháu cỗ nhẫn nhục nhé. Lần này chắc ổn thôi.
Cô bé lại bưng khay đi và thót tim thấy mụ Gunilde buông tờ tạp chí thời trang ngó hai li rượu chòng chọc. Mụ trề môi thật độc:
- Rượu ngọt phải không ranh con?
Mụ chụp một cái li và đưa lên khóe mép đắc thắng:
- Này cưng, anh nhấp thử mà xem. Con bé đem cho chúng ta rượu ngọt. Lạy Chúa, nó tưởng mình thèm nước đường chắc.
Plockl phối hợp quỷ kế thật nhịp nhàng. Gã nếm một hớp rồi phun phì phì:
- Ngọt… lịm. Em yêu ơi, em nói đúng hoàn toàn.
Gaby vẫn nhẹ nhàng:
- Có chuyện gì không ổn chăng? Tôi không sành chuyện này lắm.
Con Vẹt độc địa:
- Rõ ràng cô chẳng sành cái quái gì hết. Thật kinh khủng.
- Lẽ ra các vị nên nói trước với tôi là các vị chỉ ưa loại sâm-panh chua đựng trong li nhỏ thân cao. Và kê luôn tên hãng sản xuất nữa mới phải.
Plockl đấu dịu trước phản ứng dịu dàng của cô bé. Gã cười hề hề:
- Làm tiếp viên khó lắm cô em ạ. Ráng phục vụ đi.
Lần thứ ba, cặp vợ chồng dã man ấy mới ngưng hành hạ Gaby. Cô bé lại gần ông Trill nói như muốn khóc:
- Cháu chưa hề thấy loại du khách nào quá quắt như vậy.
- Can đảm lên cháu! Phần đông khách quen của khách sạn ta rất tử tế. Rồi cháu sẽ thấy ngay thôi. Cái đôi này chắc bị thần kinh sao đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất