Quyển 36 Chương 4: CUỘC CHIẾN KHÁCH SẠN
Jorg đang rung đùi tu cô-la trong phòng thì nghe tiếng chân người mẹ kế đi vội vã ngoài hành lang. Gã gật gù đợi bà vô hẳn phòng riêng mới mò ra hành lang thám thính. Ê, chung quanh đâu có một ai, gã bèn đổ một ít cô-la xuống sàn gỗ ghép.
Đoạn gã thận trọng lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương một ca-ra. Coi, kim cương xịn thế này mà lão chủ tiệm kim hoàn chỉ trả giá 9.000 mark. Lão Fridhelon khốn kiếp, bộ nhà ngươi tưởng rằng ta ngu đến nỗi không biết giá trị của nó phải gấp đôi sao?
Jorg nhét chiếc nhẫn vào kẽ giữa hai thanh ván sàn. Rồi gã bắt đầu gào lên:
- Dì ơi, con tìm được rồi!
Dì Isabel mở cửa căn hộ, ngó ra:
- Này, đừng gào toáng lên như vậy chứ.
Jorg vẫn oang oang:
- Đây này. Dì lại đây mà coi: cái nhẫn, trong kẽ sàn đây thôi. Con làm đổ nước ngọt, định lau sàn thì phát hiện ra nó.
Dì Isabel lại gần, ngó thằng con chồng dùng dao nhíp khều chiếc nhẫn lên.
- Lạy Chúa, tại sao nó lại chui xuống đó được nhỉ? Dì đánh rơi chăng, mà đánh rơi thì phải nghe tiếng chứ?
- Ừ… ừm, có thể một phần do dì đãng trí, một phần lúc đó con vặn nhạc ầm ĩ cho nên…
Isabel cầm lấy chiếc nhẫn và hơi ngạc nhiên. Trời ạ, chiếc nhẫn ấm như vừa được đặt trên lò sưởi. Bà trầm ngâm đeo nó vào ngón tay.
*
Tarzan ngồi ở thành hồ bơi đợi cô học trò mới. Xung quanh hắn chẳng có ai.
Nadine ra kia rồi. Cô bé khoác chiếc áo khoác tắm có mũ trùm màu hoa hồng, trùm kín từ mũi xuống mắt cá chân.
Khi đến gần, Nadine mới bỏ mũ ra – rõ ràng để gây sự ngạc nhiên cho “ông thầy”. Giờ đây là một gương mặt xinh đẹp khác thường – theo kiểu phương nam, với cặp mắt đen và mái tóc đen tết thành bím vấn cao trên đầu.
Cô bé chủ động:
- Chào Peter, tôi là Nadine. Thật ra tôi không hề muốn tập bơi, nhưng ba tôi lại muốn vậy. Một đứa con hiếu thảo dĩ nhiên phải biết nghe lời cha mẹ mình.
Cô bé chìa tay cho Tarzan. Những móng tay tô son đỏ chót.
Tarzan cười cười:
- Tôi nghĩ rằng bạn không nên miễn cưỡng như vậy. Bơi lội không phải là trò chơi mà là một môn học. Nếu miễn cưỡng thì học gì cũng dễ thất bại. Liệu bạn có thể thay đổi thái độ được không?
Nadine mỉm cười:
- Bạn cho rằng tôi nên tự động viên mình ham học bơi sao?
- Nếu không ham thì tập làm gì, vô ích thôi.
- Bạn có thể giúp tôi được không?
- Tôi sẽ thử. Vì tôi không quen bị thất bại. Ba bạn hi vọng tôi sẽ biến bạn thành một con cá kình. Và tôi đã trót hứa với ông. Khi đó tôi chưa biết rằng chính bạn lại thờ ơ với việc học bơi.
Nadine hết quay phải, lại nghiêng trái, để Tarzan có thể chiêm ngưỡng cô từ mọi phía, mắt thì không quên thăm dò phản ứng của “ông thầy”.
Hừm! Có vẻ như cô bạn này đã phát chán những ngày nghỉ nhạt nhẽo cùng cha mẹ, và muốn đổi không khí một chút thôi. Bơi với lội gì.
Nadine lại kiểu cách đặt một bàn chân trần lên thành bể bơi:
- Việc gì tôi phải tha thiết với bơi lội chứ?
- Tôi đề nghị bạn hãy nói như vậy với ba bạn, và chúng ta dừng ở đây được rồi.
Nadine điệu đàng:
- Nghĩa là bạn chịu thất bại? Bạn là một ông thầy dạy bơi bất tài, rõ rồi nha.
- Không đúng! Giữ cho những bà cô cấm cảu nổi trên mặt nước đâu phải việc của tôi.
Mắt Nadine tóe lửa:
- Tôi mà là một bà cô cấm cảu sao? Chưa ai dám ăn nói với tôi như vậy.
Tarzan cười:
- Vậy thì xưa nay xúm quanh bạn chỉ toàn những quân hèn. Và thưa nữ chúa, vậy là bà kiên quyết không tập bơi phải không ạ?
- Xì, bơi lội là cái quái gì chớ, người ta thiết kế đồ tắm nhằm mục đích trình diễn thân hình thon thả trên bao lơn và trên các bãi cỏ chớ không phải để nhúng xuống nước. Dưới nước làm sao phân biệt được xấu, đẹp.
Tarzan than trời:
- Lí lẽ gì mà kì quá hà! Có lẽ tôi cũng đành chào thua bạn đó, Nadine.
Nadine cười khúc khích:
- Té ra lòng dũng cảm của một học sinh trường nội trú chỉ có thế. Tôi cứ tưởng ở đó ai cũng anh hùng như cái anh chàng Tarzan nào đó chớ. Ba tôi nói rằng bạn là học sinh nội trú cùng trường với Tarzan phải không? Bạn biết bác Olaf Freund chớ?
Tarzan thận trọng:
- Biết… Ông Freund là hiệu trưởng trường chúng tôi.
- Qua bác ấy, tôi đã biết mọi điều về cái cậu Tarzan ở trường bạn.
- Vậy hả?
- Nghe đồn Tarzan khỏe như gấu, nhanh như sóc và leo trèo như khỉ? Bạn biết Tarzan chứ?
- Biết làm sao khác được.
- Bạn phải lấy làm tự hào đó, Peter. Tụi con gái trường tôi gồm mười sáu đứa đã thành lập “Hội bạn Tarzan” cốt để chọc tức bọn con trai. Chúng tôi kể vung lên rằng Tarzan là một chàng trai giỏi giang, lịch sự và công minh chính trực. Tôi thuật lại tất cả những giai thoại nghe được từ bác Olaf Freund và thêu dệt thêm các chiến công của Tarzan khiến lũ con trai càng điên tiết. Chúng căm Tarzan lắm, mặc dù chúng đâu có quen cậu ta. Tức cười muốn chết luôn.
- Lại còn thế nữa kia à?
- Bạn thấy Tarzan ra sao?
- Biết nói sao nhỉ. Tôi buộc phải hòa thuận với cậu ra, và nói chung là ổn thôi.
- Nghe nói băng Tarzan còn có Gaby này, Karl Máy Tính này, Tròn Vo sô-cô-la này, đúng không? Và có đúng là bốn người ấy luôn nhúng mũi vào những vụ điều tra tội phạm, lại luôn thành công không vậy?
- Đúng. Hay bạn cho là thầy Freund bịa chuyện?
- Đâu có. Tôi tin bác Freund chứ. Bây giờ, làm ơn kể về Tarzan cho tôi nghe đi. Học cùng trường, lại cùng lứa tuổi, chắc bạn phải biết nhiều điều mà bác Freund không rành?
- Không! Chịu thôi. Tôi theo nguyên tắc không bình luận về ai khi người ấy vắng mặt. Cô cho là dở cũng được, nhưng người quân tử tối kị nói sau lưng.
- Vậy hả? Cảm ơn nghe. Nếu tôi học ở trường bạn tôi sẽ gia nhập làm một thành viên của băng TKKG lừng lẫy.
- Tứ quái không nhận thêm người thứ năm đâu. Suốt đời vẫn chỉ là bộ tứ thôi. Vả lại nhận thêm một cô gái chỉ đẹp nhờ… những bộ áo tắm tân kì mà khả năng bơi lội bằng 0 thì…
Nadine nhăn mặt:
- Ồ, bạn làm tôi chán ngấy. Cái đồ gì ương như ổi.
Tarzan nhe răng cười:
- Bạn ghét ổi lắm hả?
- Tôi thèm vào học bơi nữa. Cho đáng kiếp bạn!
- Ồ, tôi buồn phát khóc được. Hu hu!...
Nadien chụp mũ lên đầu. Tarzan nói thêm:
- Hi vọng bạn sẽ phản ánh trung thực chuyện này với ba bạn nghe Nadine.
- Khỏi lo! Cái đồ thật khó chịu. Vì bạn là học sinh cùng trường với Tarzan nên tôi tha thứ đấy. Hãy gửi lời chào Tarzan từ mười sáu nữ sinh chúng tôi. Và nhắc anh chàng biên thư cho chúng tôi nhé, tôi sẽ đưa địa chỉ cho bạn.
- Ô-kê!
*
Máy Tính Điện Tử ngồi bên bàn giấy, cảm giác như vừa tìm thấy một hòn đảo ước mơ. Những con số từ giấy đặt phòng, giấy rút đặt phòng, hóa đơn, séc… đối với nó chỉ là trò chơi. Nó gõ máy tính như nghệ sĩ dương cầm bậc thầy chơi đàn.
Rồi Karl có việc cần phải hỏi ý kiến dì Isa. Nó cầm tài liệu, đi sang văn phòng của dì.
Ngoài cửa thấy treo hai chiếc áo khoác đàn ông cùng hai cái nón. Chắc dì Isa có khách. Đành đợi vậy.
Đúng lúc đó, tiếng dì Isa vang lên sau khung cửa:
- Không, thưa ông Terzhaber, tôi sẽ không tham gia bất kì một hoạt động nào chống tập đoàn Weekend. Như thế là phạm pháp.
Một giọng đàn ông nhừa nhựa ngắt lời:
- Bà không nên nhìn nhận mọi việc như vậy.
- Thôi đi, ông Maier. Hồi ông cụ nhà ông còn lãnh đạo Bellevue, không bao giờ cụ đưa ra những đề nghị kiểu ấy đâu.
Một giọng gầm lên:
- Quỷ tha ma bắt! Chúng ta phải tự vệ chứ, thưa bà đồng nghiệp. Chẳng lẽ khoanh tay ngồi nhìn Weekend làm mưa làm gió.
- Tôi tin vào trình độ nghiệp vụ và thái độ tận tụy với khách của chúng tôi, ông Terzhaber ạ.
- Bà hi vọng thế sao? Khách sẽ so sánh giá cả. Weekend đủ sức giữ giá hạ ít nhất cũng cả năm. Lúc ấy thì loại “cá bé” như chúng ta sập tiệm từ lâu rồi. Không, chúng ta phải chiến đấu với con quái vật ấy. Tôi không nghĩ đến những việc làm trái với pháp luật. Nhưng góp gió sẽ thành bão.
Maier làu bàu:
- Đáng lẽ phải cho cái tòa nhà ngất ngưởng đó ra tro kìa.
Bà Isabel thắc mắc:
- Sao, các ông định “góp gió” là thế nào vậy?
- Cho hai lít dầu nhờn vào hồ bơi chẳng hạn, lão bá tước sẽ mất khách. Ngoài ra có thể sử dụng một tay thợ điện làm câm luôn hệ thống tăng âm của hộp đêm Weekend. Thậm chí, còn có thể…
- Lạy Chúa, ông Terzhaber. Đó là những hành động phạm tội. Vậy mà ông còn lớn tiếng là không trái với pháp luật sao?
- Nhưng không ai bị hại trừ lão bá tước Paletti.
- Xin phép các vị, đừng mong gì ở tôi!
- Bà muốn nói sao cũng được, bà đồng nghiệp ạ. Miễn là bà đừng chơi trò đòn xóc hai đầu, phá ngang kế hoạch của chúng tôi.
Maier lên tiếng:
- Các đồng nghiệp khác tuy không tham dự trực tiếp nhưng đã có nhã ý phó thác cho hai chúng tôi hành động, đâu dè bà đứng ngoài cuộc.
Isabel dứt khoát:
- Nhưng tôi thì không!
Maier tỏ vẻ nao núng:
- Thì thôi vậy. Mà cũng nói vậy thôi, chứ chắc gì chúng tôi đã làm gì. Dù sao ý kiến dựa vào luật pháp để tồn tại của bà cũng đáng cho chúng tôi suy nghĩ.
Tiếng ghế bắt đầu xê dịch trên sàn chứng tỏ các vị khách đã đứng lên. Karl ý tứ nép qua một bên ngó cặp người lớn kì dị sánh vai nhau ra cửa. Trời hỡi, hai ông giám đốc một lùn một cao coi thật tức cười. Vị khách thấp lùn bực tức tới nỗi xỏ mãi hai ống tay áo choàng không được.
Vị thứ hai đi sau lẽ ra có thể giúp đỡ đồng nghiệp, nhưng lại chẳng thèm nhúc nhắc.
Karl cầm hồ sơ bước vào văn phòng dì Isa.
*
Trong bốn quái, có lẽ Tròn Vo là tập sự viên chóng quen với công việc nhất. Chớ gì nữa, lúc 20 giờ 50, ông bếp trưởng tuyên bố:
- Kể từ bây giờ cháu đã chứng tỏ năng khiếu để trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp, Willi ạ. Ta hài lòng vì sự nhiệt tình và tận tâm của cháu. Nếu sau này cháu quyết định theo nghề của ta thì ở đây đã sẵn có một chân học việc cho cháu rồi đó.
- Cháu sẽ ghi nhớ ạ.
Là Tròn Vo lịch sự thế thôi, chứ nó đã quyết định nghề nghiệp sau này của mình từ lâu rồi. Chà, ông bếp trưởng mà biết nó là chủ hãng sô-cô-la tương lai, ông dám bật ngửa chớ chẳng chơi.
Ông Địa về phòng bô bô với Karl cực kì đắc chí:
- Tao là nhà gọt xoài vô địch thế giới, ông bếp trưởng phán như vậy. Hà hà, tao biết cách gọt lớp vỏ thật mỏng cho đỡ hao nguyên liệu. Mà lại phải nhẹ tay để xoài khỏi bị nát. Hoan hô… tao!
Thằng cận châm chọc:
- Tưởng mày biết nấu ăn chớ gọt xoài mà cũng khoe. Hết biết. Ờ, mà biết đâu có ngày “gọt xoài” cũng trở thành một môn học ở trường mình.
- Đừng tị nạnh thế, Máy Tính. Tao vẫn biết mày vốn vụng về hơn tao mà…
Tarzan bước vào phòng. Nó nhìn hai quái tủm tỉm:
- Lại gây sự với nhau nữa phải không? Tao mới có hai trò thể dục vụng về hết biết. Quý vị biết hai học trò thừa năng lượng này bao nhiêu tuổi không? 50 xuân xanh rồi. Họ còn tính rủ thêm các bà vợ tới tập. Lại còn rủ tao vào bar làm một li vì tưởng tao đã mười tám tuổi mới chết chứ.
Tròn Vo bình luận:
- Xúc phạm quá hả! Thực ra, ngó mày đâu tới nỗi tàn tạ như vậy.
- Trước đó, tao còn vướng phải một cô nàng tóc đen mát mát tên Nadine Brenner. Tao phải kể mới được…
Hai quái cười thích chí khi nghe kể chuyện. Ê, được tới mười sáu người đẹp hâm mộ mà không hả hê thì quả là đồ… ngu.
Đến phiên quân sư Karl tường thuật cho các chiến hữu về mớ đối thoại nghe lén được của mình. Trong khi ba quái đang cau mày trước diễn biến mới thì Công Chúa chạy vô như một cơn gió lốc. Cô bé hổn hển kể lại nỗi thống khổ của người hầu bàn bất đắc dĩ trước cặp vợ chồng tai quái Poldemar Plockl và Gunilde Weyerpitz-Riehl. Cô phàn nàn:
- Họ làm mình mỏi nhừ cả chân.
Tarzan cười cười:
- Liệu bây giờ bạn còn đủ sức đi được bao xa?
- Cố nhiên, mình thừa sức trở về phòng mình chớ còn gì.
- Nếu vậy bạn ở lại đây nghe.
Gaby lập tức cảnh giác:
- Các bồ định đi đâu hả?
Cả Karl và Tròn Vo cũng chưa biết đại ca của chúng đang có kế hoạch gì.
- Thế này, Công Chúa ạ…
Rồi Tarzan nói cho Gaby cùng cả bọn nghe ý định đến tận nơi Weekend tọa lạc để xem xét “kẻ cạnh tranh vĩ đại” với Erlenhof. Theo hắn đó là việc cần thiết trước mắt nếu TKKG muốn thực sự giúp đỡ dì Isa.
Gaby lập tức tuyên bố:
- Vậy thì mình hết mỏi chân rồi.
Trên đường đi, Karl cũng kể cho cô bé nghe về ý định hung hăng của mấy ông chủ khách sạn địa phương.
Đoạn gã thận trọng lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương một ca-ra. Coi, kim cương xịn thế này mà lão chủ tiệm kim hoàn chỉ trả giá 9.000 mark. Lão Fridhelon khốn kiếp, bộ nhà ngươi tưởng rằng ta ngu đến nỗi không biết giá trị của nó phải gấp đôi sao?
Jorg nhét chiếc nhẫn vào kẽ giữa hai thanh ván sàn. Rồi gã bắt đầu gào lên:
- Dì ơi, con tìm được rồi!
Dì Isabel mở cửa căn hộ, ngó ra:
- Này, đừng gào toáng lên như vậy chứ.
Jorg vẫn oang oang:
- Đây này. Dì lại đây mà coi: cái nhẫn, trong kẽ sàn đây thôi. Con làm đổ nước ngọt, định lau sàn thì phát hiện ra nó.
Dì Isabel lại gần, ngó thằng con chồng dùng dao nhíp khều chiếc nhẫn lên.
- Lạy Chúa, tại sao nó lại chui xuống đó được nhỉ? Dì đánh rơi chăng, mà đánh rơi thì phải nghe tiếng chứ?
- Ừ… ừm, có thể một phần do dì đãng trí, một phần lúc đó con vặn nhạc ầm ĩ cho nên…
Isabel cầm lấy chiếc nhẫn và hơi ngạc nhiên. Trời ạ, chiếc nhẫn ấm như vừa được đặt trên lò sưởi. Bà trầm ngâm đeo nó vào ngón tay.
*
Tarzan ngồi ở thành hồ bơi đợi cô học trò mới. Xung quanh hắn chẳng có ai.
Nadine ra kia rồi. Cô bé khoác chiếc áo khoác tắm có mũ trùm màu hoa hồng, trùm kín từ mũi xuống mắt cá chân.
Khi đến gần, Nadine mới bỏ mũ ra – rõ ràng để gây sự ngạc nhiên cho “ông thầy”. Giờ đây là một gương mặt xinh đẹp khác thường – theo kiểu phương nam, với cặp mắt đen và mái tóc đen tết thành bím vấn cao trên đầu.
Cô bé chủ động:
- Chào Peter, tôi là Nadine. Thật ra tôi không hề muốn tập bơi, nhưng ba tôi lại muốn vậy. Một đứa con hiếu thảo dĩ nhiên phải biết nghe lời cha mẹ mình.
Cô bé chìa tay cho Tarzan. Những móng tay tô son đỏ chót.
Tarzan cười cười:
- Tôi nghĩ rằng bạn không nên miễn cưỡng như vậy. Bơi lội không phải là trò chơi mà là một môn học. Nếu miễn cưỡng thì học gì cũng dễ thất bại. Liệu bạn có thể thay đổi thái độ được không?
Nadine mỉm cười:
- Bạn cho rằng tôi nên tự động viên mình ham học bơi sao?
- Nếu không ham thì tập làm gì, vô ích thôi.
- Bạn có thể giúp tôi được không?
- Tôi sẽ thử. Vì tôi không quen bị thất bại. Ba bạn hi vọng tôi sẽ biến bạn thành một con cá kình. Và tôi đã trót hứa với ông. Khi đó tôi chưa biết rằng chính bạn lại thờ ơ với việc học bơi.
Nadine hết quay phải, lại nghiêng trái, để Tarzan có thể chiêm ngưỡng cô từ mọi phía, mắt thì không quên thăm dò phản ứng của “ông thầy”.
Hừm! Có vẻ như cô bạn này đã phát chán những ngày nghỉ nhạt nhẽo cùng cha mẹ, và muốn đổi không khí một chút thôi. Bơi với lội gì.
Nadine lại kiểu cách đặt một bàn chân trần lên thành bể bơi:
- Việc gì tôi phải tha thiết với bơi lội chứ?
- Tôi đề nghị bạn hãy nói như vậy với ba bạn, và chúng ta dừng ở đây được rồi.
Nadine điệu đàng:
- Nghĩa là bạn chịu thất bại? Bạn là một ông thầy dạy bơi bất tài, rõ rồi nha.
- Không đúng! Giữ cho những bà cô cấm cảu nổi trên mặt nước đâu phải việc của tôi.
Mắt Nadine tóe lửa:
- Tôi mà là một bà cô cấm cảu sao? Chưa ai dám ăn nói với tôi như vậy.
Tarzan cười:
- Vậy thì xưa nay xúm quanh bạn chỉ toàn những quân hèn. Và thưa nữ chúa, vậy là bà kiên quyết không tập bơi phải không ạ?
- Xì, bơi lội là cái quái gì chớ, người ta thiết kế đồ tắm nhằm mục đích trình diễn thân hình thon thả trên bao lơn và trên các bãi cỏ chớ không phải để nhúng xuống nước. Dưới nước làm sao phân biệt được xấu, đẹp.
Tarzan than trời:
- Lí lẽ gì mà kì quá hà! Có lẽ tôi cũng đành chào thua bạn đó, Nadine.
Nadine cười khúc khích:
- Té ra lòng dũng cảm của một học sinh trường nội trú chỉ có thế. Tôi cứ tưởng ở đó ai cũng anh hùng như cái anh chàng Tarzan nào đó chớ. Ba tôi nói rằng bạn là học sinh nội trú cùng trường với Tarzan phải không? Bạn biết bác Olaf Freund chớ?
Tarzan thận trọng:
- Biết… Ông Freund là hiệu trưởng trường chúng tôi.
- Qua bác ấy, tôi đã biết mọi điều về cái cậu Tarzan ở trường bạn.
- Vậy hả?
- Nghe đồn Tarzan khỏe như gấu, nhanh như sóc và leo trèo như khỉ? Bạn biết Tarzan chứ?
- Biết làm sao khác được.
- Bạn phải lấy làm tự hào đó, Peter. Tụi con gái trường tôi gồm mười sáu đứa đã thành lập “Hội bạn Tarzan” cốt để chọc tức bọn con trai. Chúng tôi kể vung lên rằng Tarzan là một chàng trai giỏi giang, lịch sự và công minh chính trực. Tôi thuật lại tất cả những giai thoại nghe được từ bác Olaf Freund và thêu dệt thêm các chiến công của Tarzan khiến lũ con trai càng điên tiết. Chúng căm Tarzan lắm, mặc dù chúng đâu có quen cậu ta. Tức cười muốn chết luôn.
- Lại còn thế nữa kia à?
- Bạn thấy Tarzan ra sao?
- Biết nói sao nhỉ. Tôi buộc phải hòa thuận với cậu ra, và nói chung là ổn thôi.
- Nghe nói băng Tarzan còn có Gaby này, Karl Máy Tính này, Tròn Vo sô-cô-la này, đúng không? Và có đúng là bốn người ấy luôn nhúng mũi vào những vụ điều tra tội phạm, lại luôn thành công không vậy?
- Đúng. Hay bạn cho là thầy Freund bịa chuyện?
- Đâu có. Tôi tin bác Freund chứ. Bây giờ, làm ơn kể về Tarzan cho tôi nghe đi. Học cùng trường, lại cùng lứa tuổi, chắc bạn phải biết nhiều điều mà bác Freund không rành?
- Không! Chịu thôi. Tôi theo nguyên tắc không bình luận về ai khi người ấy vắng mặt. Cô cho là dở cũng được, nhưng người quân tử tối kị nói sau lưng.
- Vậy hả? Cảm ơn nghe. Nếu tôi học ở trường bạn tôi sẽ gia nhập làm một thành viên của băng TKKG lừng lẫy.
- Tứ quái không nhận thêm người thứ năm đâu. Suốt đời vẫn chỉ là bộ tứ thôi. Vả lại nhận thêm một cô gái chỉ đẹp nhờ… những bộ áo tắm tân kì mà khả năng bơi lội bằng 0 thì…
Nadine nhăn mặt:
- Ồ, bạn làm tôi chán ngấy. Cái đồ gì ương như ổi.
Tarzan nhe răng cười:
- Bạn ghét ổi lắm hả?
- Tôi thèm vào học bơi nữa. Cho đáng kiếp bạn!
- Ồ, tôi buồn phát khóc được. Hu hu!...
Nadien chụp mũ lên đầu. Tarzan nói thêm:
- Hi vọng bạn sẽ phản ánh trung thực chuyện này với ba bạn nghe Nadine.
- Khỏi lo! Cái đồ thật khó chịu. Vì bạn là học sinh cùng trường với Tarzan nên tôi tha thứ đấy. Hãy gửi lời chào Tarzan từ mười sáu nữ sinh chúng tôi. Và nhắc anh chàng biên thư cho chúng tôi nhé, tôi sẽ đưa địa chỉ cho bạn.
- Ô-kê!
*
Máy Tính Điện Tử ngồi bên bàn giấy, cảm giác như vừa tìm thấy một hòn đảo ước mơ. Những con số từ giấy đặt phòng, giấy rút đặt phòng, hóa đơn, séc… đối với nó chỉ là trò chơi. Nó gõ máy tính như nghệ sĩ dương cầm bậc thầy chơi đàn.
Rồi Karl có việc cần phải hỏi ý kiến dì Isa. Nó cầm tài liệu, đi sang văn phòng của dì.
Ngoài cửa thấy treo hai chiếc áo khoác đàn ông cùng hai cái nón. Chắc dì Isa có khách. Đành đợi vậy.
Đúng lúc đó, tiếng dì Isa vang lên sau khung cửa:
- Không, thưa ông Terzhaber, tôi sẽ không tham gia bất kì một hoạt động nào chống tập đoàn Weekend. Như thế là phạm pháp.
Một giọng đàn ông nhừa nhựa ngắt lời:
- Bà không nên nhìn nhận mọi việc như vậy.
- Thôi đi, ông Maier. Hồi ông cụ nhà ông còn lãnh đạo Bellevue, không bao giờ cụ đưa ra những đề nghị kiểu ấy đâu.
Một giọng gầm lên:
- Quỷ tha ma bắt! Chúng ta phải tự vệ chứ, thưa bà đồng nghiệp. Chẳng lẽ khoanh tay ngồi nhìn Weekend làm mưa làm gió.
- Tôi tin vào trình độ nghiệp vụ và thái độ tận tụy với khách của chúng tôi, ông Terzhaber ạ.
- Bà hi vọng thế sao? Khách sẽ so sánh giá cả. Weekend đủ sức giữ giá hạ ít nhất cũng cả năm. Lúc ấy thì loại “cá bé” như chúng ta sập tiệm từ lâu rồi. Không, chúng ta phải chiến đấu với con quái vật ấy. Tôi không nghĩ đến những việc làm trái với pháp luật. Nhưng góp gió sẽ thành bão.
Maier làu bàu:
- Đáng lẽ phải cho cái tòa nhà ngất ngưởng đó ra tro kìa.
Bà Isabel thắc mắc:
- Sao, các ông định “góp gió” là thế nào vậy?
- Cho hai lít dầu nhờn vào hồ bơi chẳng hạn, lão bá tước sẽ mất khách. Ngoài ra có thể sử dụng một tay thợ điện làm câm luôn hệ thống tăng âm của hộp đêm Weekend. Thậm chí, còn có thể…
- Lạy Chúa, ông Terzhaber. Đó là những hành động phạm tội. Vậy mà ông còn lớn tiếng là không trái với pháp luật sao?
- Nhưng không ai bị hại trừ lão bá tước Paletti.
- Xin phép các vị, đừng mong gì ở tôi!
- Bà muốn nói sao cũng được, bà đồng nghiệp ạ. Miễn là bà đừng chơi trò đòn xóc hai đầu, phá ngang kế hoạch của chúng tôi.
Maier lên tiếng:
- Các đồng nghiệp khác tuy không tham dự trực tiếp nhưng đã có nhã ý phó thác cho hai chúng tôi hành động, đâu dè bà đứng ngoài cuộc.
Isabel dứt khoát:
- Nhưng tôi thì không!
Maier tỏ vẻ nao núng:
- Thì thôi vậy. Mà cũng nói vậy thôi, chứ chắc gì chúng tôi đã làm gì. Dù sao ý kiến dựa vào luật pháp để tồn tại của bà cũng đáng cho chúng tôi suy nghĩ.
Tiếng ghế bắt đầu xê dịch trên sàn chứng tỏ các vị khách đã đứng lên. Karl ý tứ nép qua một bên ngó cặp người lớn kì dị sánh vai nhau ra cửa. Trời hỡi, hai ông giám đốc một lùn một cao coi thật tức cười. Vị khách thấp lùn bực tức tới nỗi xỏ mãi hai ống tay áo choàng không được.
Vị thứ hai đi sau lẽ ra có thể giúp đỡ đồng nghiệp, nhưng lại chẳng thèm nhúc nhắc.
Karl cầm hồ sơ bước vào văn phòng dì Isa.
*
Trong bốn quái, có lẽ Tròn Vo là tập sự viên chóng quen với công việc nhất. Chớ gì nữa, lúc 20 giờ 50, ông bếp trưởng tuyên bố:
- Kể từ bây giờ cháu đã chứng tỏ năng khiếu để trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp, Willi ạ. Ta hài lòng vì sự nhiệt tình và tận tâm của cháu. Nếu sau này cháu quyết định theo nghề của ta thì ở đây đã sẵn có một chân học việc cho cháu rồi đó.
- Cháu sẽ ghi nhớ ạ.
Là Tròn Vo lịch sự thế thôi, chứ nó đã quyết định nghề nghiệp sau này của mình từ lâu rồi. Chà, ông bếp trưởng mà biết nó là chủ hãng sô-cô-la tương lai, ông dám bật ngửa chớ chẳng chơi.
Ông Địa về phòng bô bô với Karl cực kì đắc chí:
- Tao là nhà gọt xoài vô địch thế giới, ông bếp trưởng phán như vậy. Hà hà, tao biết cách gọt lớp vỏ thật mỏng cho đỡ hao nguyên liệu. Mà lại phải nhẹ tay để xoài khỏi bị nát. Hoan hô… tao!
Thằng cận châm chọc:
- Tưởng mày biết nấu ăn chớ gọt xoài mà cũng khoe. Hết biết. Ờ, mà biết đâu có ngày “gọt xoài” cũng trở thành một môn học ở trường mình.
- Đừng tị nạnh thế, Máy Tính. Tao vẫn biết mày vốn vụng về hơn tao mà…
Tarzan bước vào phòng. Nó nhìn hai quái tủm tỉm:
- Lại gây sự với nhau nữa phải không? Tao mới có hai trò thể dục vụng về hết biết. Quý vị biết hai học trò thừa năng lượng này bao nhiêu tuổi không? 50 xuân xanh rồi. Họ còn tính rủ thêm các bà vợ tới tập. Lại còn rủ tao vào bar làm một li vì tưởng tao đã mười tám tuổi mới chết chứ.
Tròn Vo bình luận:
- Xúc phạm quá hả! Thực ra, ngó mày đâu tới nỗi tàn tạ như vậy.
- Trước đó, tao còn vướng phải một cô nàng tóc đen mát mát tên Nadine Brenner. Tao phải kể mới được…
Hai quái cười thích chí khi nghe kể chuyện. Ê, được tới mười sáu người đẹp hâm mộ mà không hả hê thì quả là đồ… ngu.
Đến phiên quân sư Karl tường thuật cho các chiến hữu về mớ đối thoại nghe lén được của mình. Trong khi ba quái đang cau mày trước diễn biến mới thì Công Chúa chạy vô như một cơn gió lốc. Cô bé hổn hển kể lại nỗi thống khổ của người hầu bàn bất đắc dĩ trước cặp vợ chồng tai quái Poldemar Plockl và Gunilde Weyerpitz-Riehl. Cô phàn nàn:
- Họ làm mình mỏi nhừ cả chân.
Tarzan cười cười:
- Liệu bây giờ bạn còn đủ sức đi được bao xa?
- Cố nhiên, mình thừa sức trở về phòng mình chớ còn gì.
- Nếu vậy bạn ở lại đây nghe.
Gaby lập tức cảnh giác:
- Các bồ định đi đâu hả?
Cả Karl và Tròn Vo cũng chưa biết đại ca của chúng đang có kế hoạch gì.
- Thế này, Công Chúa ạ…
Rồi Tarzan nói cho Gaby cùng cả bọn nghe ý định đến tận nơi Weekend tọa lạc để xem xét “kẻ cạnh tranh vĩ đại” với Erlenhof. Theo hắn đó là việc cần thiết trước mắt nếu TKKG muốn thực sự giúp đỡ dì Isa.
Gaby lập tức tuyên bố:
- Vậy thì mình hết mỏi chân rồi.
Trên đường đi, Karl cũng kể cho cô bé nghe về ý định hung hăng của mấy ông chủ khách sạn địa phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất