Quyển 36 Chương 8: ĐẤM ĐÁ CẠNH NHÀ THỜ
Đang phóng như bay trên con đường tắt ngoằn ngoèo dẫn đến khách sạn Weekend, Tarzan đột nhiên khựng lại. Coi kìa, ở ngõ hẻm trước mặt hình như có một nhân vật mà hắn không ưa nổi vừa nhảy xuống khỏi ta-xi. Glattfeldt chớ ai. Không hiểu lão làm gì mà lại chạy thục mạng vô nấp trong con hẻm hình ống xuyên thẳng tới nhà thờ thế kia?
Tarzan tấp vô một bức tường de ra chớp nhoáng. Đến bây giờ hắn mới hiểu được nguyên nhân sự thập thò của lão. Té ra Glattfeldt trốn kĩ là để “né” chiếc xe tuần tra bên kia đường chứ sao. Coi, viên cảnh sát lái xe tới đang dặn dò gì một người vừa bước xuống đất bên cạnh tường nhà thờ. Chà, Florian! Anh ta gặp chuyện rắc rối với cảnh sát nữa sao? Cái ba-lô một quai trên lưng anh ta biến mất tiêu, thay vào đó là hai túi ni-lông lớn.
Xe tuần tra vụt đi để lại một lớp bụi mờ. Quái đản thật, tại sao lão Glattfeldt lại sợ cảnh sát? Lão làm bậy chăng? Hay vì trên xe có chở kẻ thù muôn năm của lão là hành khất Florian nên lão thuê xe ta-xi bám theo để… rửa hận? Còn số phận gã Mỡ ít thịt nhiều xương này cũng thật kì cục. Ngó cách vẫy tay chào viên cảnh sát của anh ta cũng đủ thấy hai người từng thân mật đến chừng nào?
Một loạt câu hỏi “quần” trong đầu Tarzan như chong chóng. Hắn chưa tìm ra một đáp số nào tương đối ổn thì Florian Mỡ đã ngồi bệt xuống đất và bới tung mọi thứ lỉnh kỉnh, lôi từ chiếc túi nhựa thứ hai ra một cái hộp bìa. Gã run run mở nắp hộp và… buông rơi cái hộp.
Từ chỗ núp, Glattfeldt cũng bật như mũi tên thoát khỏi dây cung. Mũi tên nhằm hướng bên kia đường, nơi Florian đang bàng hoàng mà lao tới, trong khi kẻ lang thang chẳng hề hay biết gì cả.
Tarzan giật bắn mình. Khốn nạn thật, rõ ràng lão Glattfeldt muốn giở đòn thù. Chơi kiểu này tiểu nhân ai mà chấp nhận được! Đúng lúc nắm đấm của lão vừa vung là hắn hét lớn:
- Coi chừng đánh lén!
Sự can thiệp của Tarzan vừa muộn vừa không. “Muộn” là vì hắn không chụp được tay Glattfeldt nhưng “không” là vì Florian đã mau mắn quay lại. Coi, quả thôi sơn đánh lẽ dính vô gáy Florian, bị chệch mục tiêu giáng ngay giữa trán gã.
Gã giang hồ rú lên một tiếng thảm thiết rồi té ngửa vào bức tường nhà thờ.
Lửa căm hờn trong người Glattfeldt còn ngùn ngụt, lão hét lên rùng rợn rồi tung một cú đá nhằm vào Florian, nhưng lại trượt sang bên.
Glattfeldt loạng choạng lùi lại, quay phắt ra sau. Lão chưa quên tiếng thét nhắc nhở Florian lúc nãy mà.
Nhận ra Tarzan, Glattfeldt lao như cơn lốc về phía hắn với hai nắm đấm chứa đầy thù hận.
Tarzan bình tĩnh đưa cùi chỏ lên cao theo đúng bài bản. Glattfeldt rên lên đau đớn. Lão như bị đốn gốc, bay vèo về phía tường nhà thờ, va phải Florian khiến gã này một lần nữa tru lên. Tarzan kêu lên:
- Hãy giải thích coi, ông Glattfeldt. Vậy là sao chớ?
Rồi hắn sửng sốt ngó Florian. Gã này đã bỏ chạy về phía chiếc xe cảnh sát vừa chạy đi.
- Ê! Anh việc gì phải sợ chứ?
Glattfeldt đã có vẻ hồi lại. Ngay lập tức lão chồm tới cái hộp. Tuy nhiên còn lâu lão mới lẹ tay hơn Tarzan. Khắc tinh của lão đã nhanh chân chắn giữa lão và cái hộp.
Lão già xuôi xị vì tuyệt vọng, giật lùi sang bên rít qua kẽ răng một câu chửi độc, đoạn cũng bỏ chạy nốt.
Việc hai nhân vật kì bí “đua” theo hai hướng khác nhau khiến Tarzan cứ ngớ người. Tại sao họ cùng bỏ của chạy lấy người nhỉ? Hay là có “của” trong cái hộp kia thật?
Hắn cầm cái hộp lên, ngó vào.
Đoạn hắn liếm môi, huýt lên một tiếng lảnh lói.
Rõ rồi! Ba bó tiền Italia. Xem ra là tiền thật đây.
Quả là bí hiểm thật. Hắn nghĩ thầm. Chắc chắn số tiền lớn này không thuộc sở hữu của Glattfeldt và Florian Mỡ. Nếu thuộc về họ sao họ lại bỏ chạy? Như vậy, chỉ có thể là của một kẻ thứ ba. Và kẻ thứ ba đó nhất định sẽ phải trình báo chuyện mất tiền.
Tarzan bỏ tiền vào hộp đóng nắp lại, kẹp nách và vội vã tiếp tục tiến về phía Weekend. Mọi chuyện đành hạ hồi phân giải chớ còn phải hỏi.
*
Vị bá tước Albert Von Paletti nghe người nhân viên thường trực khách sạn báo tin có người từ phía “liên minh ma quỷ” đến liền đồng ý tiếp Tarzan ngay lập tức. Trên đường đi, Tarzan bỏ nhỏ:
- Ở đây bình an vô sự thế này đâu có gì lộn xộn mà ông Paletti kêu rêu thế nhỉ?
Người thường trực lắc đầu:
- Bình an sao được. Nghe nói hồ bơi của khách sạn đang bị nhiễm độc vì một thứ hóa chất ăn mòn khiến không một ai dám xuống nước đó.
Trong đầu Tarzan nghĩ ngay đến hai ông chủ khách sạn một cao, một lùn mà Máy Tính Điện Tử đã bắt gặp. Chẳng lẽ họ cả gan nhúng tay vào một hành động tồi tệ như thế ư?
Hai người đã tới trước cửa văn phòng ông bá tước. Người thường trực gõ cửa.
- Mời vào.
Tarzan bước vô. Ông bá tước người mảnh dẻ, ăn vận lịch sự, quý phái. Đầu ông nhỏ, tóc rẽ ngôi chải mượt. Chỉ tội cái mũi nhòm mồm.
Giọng ông ta như người bị bịnh nghẹt mũi:
- Mời anh ngồi, anh Carsten. Tôi nghe anh đây.
Tarzan thả hộp tiền giữa hai bàn chân lúc ngồi xuống. Hắn lựa lời:
- Tối qua, lúc ông phôn cho dì Isabel, bà chủ khách sạn Errlenhof thì tôi đang đứng cạnh bà. Tôi đang ở chơi thăm bà ấy và biết hết mọi chuyện ở đây. Tôi có nghe nói các chủ khách sạn địa phương muốn lập liên minh chống lại ông và Weekend vì cạnh tranh quyền lợi thật. Nhưng bà Isabel đã từ chối thẳng thừng việc tham dự vào đó. Tôi cam đoan với ông những gì tôi đang nói đều là sự thật. Bà Isabel không dính dáng gì tới vụ bỏ thuốc độc xuống bể bơi của các ông. Đó là một tội ác hình sự rành rành.
Paletti ngao ngán nhìn mông lung ra cửa sổ:
- Anh thật tốt khi đứng ra bênh vực cho bà chủ Erlenhof. Nhưng làm sao tôi biết anh có nói sự thật hay không.
- Thưa bá tước, bà Isabel cũng đáng kính như một người có dòng dõi quý tộc lâu đời.
- Một nhà quý tộc vẫn có thể bôi nhọ danh dự mình như thường. À, làm sao anh biết bể bơi của chúng tôi bị đầu độc hả?
- Chuyện tình cờ, thưa ông. Tôi nghe được ngay tại đây thôi.
- Hừm, hừm…
Ông bá tước nhăn trán, vẻ không bằng lòng thấy rõ.
Tarzan khởi sự thăm dò:
- Trong điện thoại, ông có nói đến sức ép tống tiền. Ai dám tống tiền ông ạ?
- Còn ai ngoài phe cạnh tranh với tôi. Đêm qua chúng phôn cho tôi đòi 20.000 mark tiền bảo kê khách sạn mỗi tháng. Chúng huênh hoang cứ như là Mafia thứ thiệt vậy. Toàn một lũ dỏm. Đòn “bể bơi” là hành động dằn mặt đầu tiên của chúng.
Tarzan nhếch môi:
- Mafia ư? Nghĩ mà ghê. Nhưng chắc đây chỉ là do mấy ông chủ khách sạn bày trò thôi, tôi nghĩ vậy.
- Không lẽ lại có Mafia thứ thiệt ở cái xỏ xỉnh Bad Neuzell này? Khéo đem chuyện này quảng cáo lại đắt khách đấy. Nực cười.
- Có lẽ ông nên báo cho cảnh sát.
- Có thể tôi sẽ báo. Tuy nhiên tôi cũng không muốn cảnh sát bay lượn trong khách sạn của tôi khiến các vị khách hoảng sợ. Hi vọng những đồng nghiệp yếu thế của tôi sẽ nghĩ lại điều họ vừa làm và tự hối hận lấy. Anh có thể thưa lại với bà dì của anh rằng tôi sẵn sàng quên đi vụ này.
- Dì ấy không dính dáng gì, thưa ông!
Paletti đứng dậy:
- Tôi còn có những cuộc hẹn. Xin lỗi anh.
*
Có một quán nhậu nổi tiếng về việc ngay từ mười giờ sáng đã có những ông khách say xỉn té từ ghế xuống sàn. Đó là quán bia Heizi ở Neuzell.
Valentin Koschen lê gót vào quán, tiến đến chiếc bàn kê phía trong cùng. Vợ chồng Inge và Freddy Mertens ngồi đực mặt chờ gã với vẻ ăn năn ghê gớm. Valentin lặng lẽ ngồi xuống kêu chủ quán đem rượu và bia. Freddy cỏ vẻ chịu không nổi thái độ dửng dưng đó. Gã nhát gừng:
- Tôi không muốn thanh minh đâu, Valentin. Nhưng… không phải lỗi tại tôi. Tại… Carmen điên rồ quá. Tại sao cô ấy lại cải trang và lẻn theo tụi mình chứ?
Lúc này Valentin mới lên tiếng:
- Thì tôi đâu có đổ lỗi cho ai. Đầu đuôi cũng do tôi. Cô ấy muốn biết tôi làm gì.
- Lẽ ra anh không nên giấu cô ấy.
- Chính anh xui tôi giấu Carmen mà. Mà đáng lẽ trước khi ra đòn anh phải xem đó là kẻ nào đã chứ.
- Trời ơi. Cài chùy đâu có lỗ mũi để ngửi ra mùi của Carmen hả?
Valentin gầm gừ trong cổ họng. Ả Inge đành giảng hòa bằng cách kêu thêm bia, rượu.
Valentin tợp chén rượu. Rồi chiêu bằng bia. Đoạn lè nhè:
- Bọn cớm đã đánh hơi được chúng ta. Chúng cho rằng Carmen đã bị những tên trộm xâm nhập biệt thự hạ gục vì cô ấy đã nhìn thấy vụ trộm. Chúng phán đoán trúng phóc đấy chớ.
Freddy chới với:
- Ý anh là…
- Carmen không nói được, còn yếu lắm. Nhưng trong phòng cấp cứu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đã làm tôi bối rối.
- Cô ấy có khai tụi mình không?
- Chắc là không khai tôi rồi. Còn vợ chồng anh thì… Không đâu! Tôi biết, cô ấy là một phụ nữ biết điều. Còn số của ấy tính sao?
- Tụi tôi đã giao số nữ trang ấy cho tên chủ tiệm kim hoàn Friedheim rồi.
- Ờ, làm vậy là phải. Friedheim chuyên tiêu thụ hàng ăn trộm nên rất kín mõm. Lại còn chuyện này nữa. Tôi đang bực mình đây. Tối qua về đến nhà thấy mụ vợ cũ đã lù lù chờ. Mụ cấm tôi ghi nợ cho mụ. Hừ hừ, con quỷ cái! Nếu chơi được mụ một vố, tôi sẽ chẳng từ nan đâu.
Inge bình một câu trước khi ực cạn li rượu:
- Anh nên lo cái thân anh trước đi thì hơn, Valentin.
*
Về đến Erlenhof, Tarzan thuật lại cho Karl nghe mọi chuyện, trong lúc tự tay cất tiền vào két.
Rồi, vì muốn biết số tiền ấy là bao nhiêu, hai thằng lại lôi ra đếm. Máy Tính Điện Tử bấm nút tính liền.
- Khoảng 60.000 mark Đức. Một tài sản khổng lồ đối với Florian Mỡ.
- Tốt. Tạm thời mình lưu cái hộp trong két sắt chờ xem sao vậy.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại ở phòng bên reo lên. Tarzan khóa xong két vội vã chạy sang. Khổ vậy, hắn còn phải kiêm cả việc này thay cô điện thoại viên cũng đã nghỉ việc.
- Khách sạn Erlenhof đây.
Bên kia đầu dây là một giọng chưa hề nghe bao giờ:
- Tôi là Friedheim. Tôi cần gặp Jorg.
- Xin cảm phiền ông đợi tôi kiếm anh ấy, ông Friedheim.
Tarzan bỏ máy xuống liếc qua bảng số điện thoại các phòng. Hắn loay hoay nối mạng điện thoại, một chút thì trong ống nghe có tiếng chuông reo. A ha, hắn vào việc mau mắn ra phết đó chứ! Để biết chắc máy có thông không, Tarzan vẫn áp ống nghe vào tai.
- Tôi, Jorg Koschen đây!
Tarzan chưa kịp há miệng rằng “Anh có điện thoại” thì người đàn ông xa lạ tên Friedheim đã rống lên trong máy:
- Mày đó hả Koschen, đồ vô tích sự. Cái thứ mày đã hứa với tao đâu rồi?
Giọng Jorg như nghẹn thở:
- Ôi trời, ông Friedheim. Tôi… ờ… dạ… chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương…
- Đừng giỡn mặt tao nghe Jorg. Nghe đây, khách hàng đã đến chỗ tao và chồng tiền đầy đủ. Mai là vợ ông ta làm lễ sinh nhật cho nên ông ta muốn có chiếc nhẫn kim cương một ca-ra tức khắc làm quà tặng vợ. Mày hứa đem lại cho tao hôm nay mà. Nó đâu?
Jorg rên rỉ:
- Nó biến mất rồi.
- Thế là sao?
- Tôi tìm nát nước vẫn không thấy.
- Dì mày đeo nó chăng?
- Không. Trong hộp nữ trang cũng không. Có lẽ dì tôi đãng trí để nó đâu mất rồi.
- Đồ bị thịt. Tao tưởng mày chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi kia mà?
- Thì đúng là kĩ chứ sao. Tôi đã nhiều lần thó chiếc nhẫn và trả lại khiến bà dì khờ khạo của tôi cuối cùng đã tưởng mình đãng trí thật sự. Ấy thế mà đến lúc cần kíp này thì cái sự đãng trí tưởng không có ấy lại hại tôi.
- Ê, Koschen. Đây là lần cuối cùng tao có ý định làm ăn với mày. Giờ thì quên đi, con nhé. Đồ lừa đảo…
- Ôi, ông Friedheim. Tôi hứa sẽ tìm được…
- Mày làm mất mặt tao với khách. Quên đi!
Tên chủ tiệm kim hoàn cúp máy. Khi Jorg gác điện thoại là Tarzan buông ống nghe… lén xuống, bàng hoàng. Đã từ lâu hắn nghi ngờ có một tên đạo chích hành nghề tại Erlenhof nhưng ai ngờ lại là… Jorg. Gã đáng tởm này đã trả ơn dì Isa như thế đấy. Mà gã tiến hành từng bước mới thâm hiểm làm sao!
Dì Isa chắc sẽ thất vọng lắm. Nhưng dì cần phải biết sự thật này.
Hắn chưa kịp nhúc nhích thì từ ngoài quầy tiếp tân, một nắm đấm gõ lên bàn cồm cộp.
- Ở đây không có ai trực hả?
Tarzan hấp tấp bước ra. Trước mặt hắn là gã Poldemar Plockl với những lọn tóc nhuộm vàng óng ánh, áo sơ-mi phanh tận giữa ngực.
- Ông cần gì, thưa ông Plockl?
- Ông Glattfeldt không có đây hả? Ờ, phải. Chú mày thay lão hả?
Tarzan hơi khó chịu vì lối nói năng bỗ bã của ông khách:
- Đúng vậy!
- Này, tôi cần lấy lại gói đồ gửi trong két sắt hôm qua. Biên nhận đây.
Gã đặt tờ giấy có chữ kí lớn tướng của Glattfeldt lên mặt quầy.
Tarzan cầm tờ biên nhận đi vào trong. Lúc xách cái gói trở ra, hắn thấy Gunilde đang dựa vào gã bồ sặc sỡ của ả mà ỏn ẻn:
- Em sẽ đi dạo một lát. Ngó anh rù rì với đám bạn cô hồn của anh, chán thấy mồ.
- Ừ… ừm, đừng đi lâu quá nghe cưng.
Plockl nói và nhìn theo ả đi ra cổng, ánh mắt đầy kiêu hãnh: “Cô ấy thật lộng lẫy, đúng không nào?!”
Đoạn, chộp lấy cái gói, gã bỏ đi.
Tarzan nghĩ thầm: Chắc trong gói nhiều tiền lắm. Hay đây chính là số tiền mà gã định thưởng công và tạm ứng cho ba tên hò hẹn tối qua?
Tarzan chợt cảnh giác. Hắn quyết định sẽ theo dõi bọn này. Chợt hắn giật mình cảm thấy mình đang bị nhìn lén. A, thì ra… Nadine. Cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp này giả vờ chúi mũi xuống một cuốn sách trong lúc cái nhìn có… đuôi không ngừng liếc hắn từ sau những cây cọ. Lại muốn học bơi nữa sao đây?
Tarzan không mấy quan tâm, ngó đồng hồ. 10 giờ 09 phút. Giờ này bộ ba đệ tử của gã Plockl chắc sắp tới rồi.
Đúng là chúng đã tới. Thằng Đầu Hói người Đức đi trước, hai tên người Italia bọc hậu. Chúng xông thẳng đến trước quầy.
- Chào! Tụi tôi muốn thăm ông Poldemar Plockl.
- Phòng 312. Các ông có thể dùng thang máy.
Bộ ba bèn kéo nhau đi về phía cửa thang máy.
Tarzan tấp vô một bức tường de ra chớp nhoáng. Đến bây giờ hắn mới hiểu được nguyên nhân sự thập thò của lão. Té ra Glattfeldt trốn kĩ là để “né” chiếc xe tuần tra bên kia đường chứ sao. Coi, viên cảnh sát lái xe tới đang dặn dò gì một người vừa bước xuống đất bên cạnh tường nhà thờ. Chà, Florian! Anh ta gặp chuyện rắc rối với cảnh sát nữa sao? Cái ba-lô một quai trên lưng anh ta biến mất tiêu, thay vào đó là hai túi ni-lông lớn.
Xe tuần tra vụt đi để lại một lớp bụi mờ. Quái đản thật, tại sao lão Glattfeldt lại sợ cảnh sát? Lão làm bậy chăng? Hay vì trên xe có chở kẻ thù muôn năm của lão là hành khất Florian nên lão thuê xe ta-xi bám theo để… rửa hận? Còn số phận gã Mỡ ít thịt nhiều xương này cũng thật kì cục. Ngó cách vẫy tay chào viên cảnh sát của anh ta cũng đủ thấy hai người từng thân mật đến chừng nào?
Một loạt câu hỏi “quần” trong đầu Tarzan như chong chóng. Hắn chưa tìm ra một đáp số nào tương đối ổn thì Florian Mỡ đã ngồi bệt xuống đất và bới tung mọi thứ lỉnh kỉnh, lôi từ chiếc túi nhựa thứ hai ra một cái hộp bìa. Gã run run mở nắp hộp và… buông rơi cái hộp.
Từ chỗ núp, Glattfeldt cũng bật như mũi tên thoát khỏi dây cung. Mũi tên nhằm hướng bên kia đường, nơi Florian đang bàng hoàng mà lao tới, trong khi kẻ lang thang chẳng hề hay biết gì cả.
Tarzan giật bắn mình. Khốn nạn thật, rõ ràng lão Glattfeldt muốn giở đòn thù. Chơi kiểu này tiểu nhân ai mà chấp nhận được! Đúng lúc nắm đấm của lão vừa vung là hắn hét lớn:
- Coi chừng đánh lén!
Sự can thiệp của Tarzan vừa muộn vừa không. “Muộn” là vì hắn không chụp được tay Glattfeldt nhưng “không” là vì Florian đã mau mắn quay lại. Coi, quả thôi sơn đánh lẽ dính vô gáy Florian, bị chệch mục tiêu giáng ngay giữa trán gã.
Gã giang hồ rú lên một tiếng thảm thiết rồi té ngửa vào bức tường nhà thờ.
Lửa căm hờn trong người Glattfeldt còn ngùn ngụt, lão hét lên rùng rợn rồi tung một cú đá nhằm vào Florian, nhưng lại trượt sang bên.
Glattfeldt loạng choạng lùi lại, quay phắt ra sau. Lão chưa quên tiếng thét nhắc nhở Florian lúc nãy mà.
Nhận ra Tarzan, Glattfeldt lao như cơn lốc về phía hắn với hai nắm đấm chứa đầy thù hận.
Tarzan bình tĩnh đưa cùi chỏ lên cao theo đúng bài bản. Glattfeldt rên lên đau đớn. Lão như bị đốn gốc, bay vèo về phía tường nhà thờ, va phải Florian khiến gã này một lần nữa tru lên. Tarzan kêu lên:
- Hãy giải thích coi, ông Glattfeldt. Vậy là sao chớ?
Rồi hắn sửng sốt ngó Florian. Gã này đã bỏ chạy về phía chiếc xe cảnh sát vừa chạy đi.
- Ê! Anh việc gì phải sợ chứ?
Glattfeldt đã có vẻ hồi lại. Ngay lập tức lão chồm tới cái hộp. Tuy nhiên còn lâu lão mới lẹ tay hơn Tarzan. Khắc tinh của lão đã nhanh chân chắn giữa lão và cái hộp.
Lão già xuôi xị vì tuyệt vọng, giật lùi sang bên rít qua kẽ răng một câu chửi độc, đoạn cũng bỏ chạy nốt.
Việc hai nhân vật kì bí “đua” theo hai hướng khác nhau khiến Tarzan cứ ngớ người. Tại sao họ cùng bỏ của chạy lấy người nhỉ? Hay là có “của” trong cái hộp kia thật?
Hắn cầm cái hộp lên, ngó vào.
Đoạn hắn liếm môi, huýt lên một tiếng lảnh lói.
Rõ rồi! Ba bó tiền Italia. Xem ra là tiền thật đây.
Quả là bí hiểm thật. Hắn nghĩ thầm. Chắc chắn số tiền lớn này không thuộc sở hữu của Glattfeldt và Florian Mỡ. Nếu thuộc về họ sao họ lại bỏ chạy? Như vậy, chỉ có thể là của một kẻ thứ ba. Và kẻ thứ ba đó nhất định sẽ phải trình báo chuyện mất tiền.
Tarzan bỏ tiền vào hộp đóng nắp lại, kẹp nách và vội vã tiếp tục tiến về phía Weekend. Mọi chuyện đành hạ hồi phân giải chớ còn phải hỏi.
*
Vị bá tước Albert Von Paletti nghe người nhân viên thường trực khách sạn báo tin có người từ phía “liên minh ma quỷ” đến liền đồng ý tiếp Tarzan ngay lập tức. Trên đường đi, Tarzan bỏ nhỏ:
- Ở đây bình an vô sự thế này đâu có gì lộn xộn mà ông Paletti kêu rêu thế nhỉ?
Người thường trực lắc đầu:
- Bình an sao được. Nghe nói hồ bơi của khách sạn đang bị nhiễm độc vì một thứ hóa chất ăn mòn khiến không một ai dám xuống nước đó.
Trong đầu Tarzan nghĩ ngay đến hai ông chủ khách sạn một cao, một lùn mà Máy Tính Điện Tử đã bắt gặp. Chẳng lẽ họ cả gan nhúng tay vào một hành động tồi tệ như thế ư?
Hai người đã tới trước cửa văn phòng ông bá tước. Người thường trực gõ cửa.
- Mời vào.
Tarzan bước vô. Ông bá tước người mảnh dẻ, ăn vận lịch sự, quý phái. Đầu ông nhỏ, tóc rẽ ngôi chải mượt. Chỉ tội cái mũi nhòm mồm.
Giọng ông ta như người bị bịnh nghẹt mũi:
- Mời anh ngồi, anh Carsten. Tôi nghe anh đây.
Tarzan thả hộp tiền giữa hai bàn chân lúc ngồi xuống. Hắn lựa lời:
- Tối qua, lúc ông phôn cho dì Isabel, bà chủ khách sạn Errlenhof thì tôi đang đứng cạnh bà. Tôi đang ở chơi thăm bà ấy và biết hết mọi chuyện ở đây. Tôi có nghe nói các chủ khách sạn địa phương muốn lập liên minh chống lại ông và Weekend vì cạnh tranh quyền lợi thật. Nhưng bà Isabel đã từ chối thẳng thừng việc tham dự vào đó. Tôi cam đoan với ông những gì tôi đang nói đều là sự thật. Bà Isabel không dính dáng gì tới vụ bỏ thuốc độc xuống bể bơi của các ông. Đó là một tội ác hình sự rành rành.
Paletti ngao ngán nhìn mông lung ra cửa sổ:
- Anh thật tốt khi đứng ra bênh vực cho bà chủ Erlenhof. Nhưng làm sao tôi biết anh có nói sự thật hay không.
- Thưa bá tước, bà Isabel cũng đáng kính như một người có dòng dõi quý tộc lâu đời.
- Một nhà quý tộc vẫn có thể bôi nhọ danh dự mình như thường. À, làm sao anh biết bể bơi của chúng tôi bị đầu độc hả?
- Chuyện tình cờ, thưa ông. Tôi nghe được ngay tại đây thôi.
- Hừm, hừm…
Ông bá tước nhăn trán, vẻ không bằng lòng thấy rõ.
Tarzan khởi sự thăm dò:
- Trong điện thoại, ông có nói đến sức ép tống tiền. Ai dám tống tiền ông ạ?
- Còn ai ngoài phe cạnh tranh với tôi. Đêm qua chúng phôn cho tôi đòi 20.000 mark tiền bảo kê khách sạn mỗi tháng. Chúng huênh hoang cứ như là Mafia thứ thiệt vậy. Toàn một lũ dỏm. Đòn “bể bơi” là hành động dằn mặt đầu tiên của chúng.
Tarzan nhếch môi:
- Mafia ư? Nghĩ mà ghê. Nhưng chắc đây chỉ là do mấy ông chủ khách sạn bày trò thôi, tôi nghĩ vậy.
- Không lẽ lại có Mafia thứ thiệt ở cái xỏ xỉnh Bad Neuzell này? Khéo đem chuyện này quảng cáo lại đắt khách đấy. Nực cười.
- Có lẽ ông nên báo cho cảnh sát.
- Có thể tôi sẽ báo. Tuy nhiên tôi cũng không muốn cảnh sát bay lượn trong khách sạn của tôi khiến các vị khách hoảng sợ. Hi vọng những đồng nghiệp yếu thế của tôi sẽ nghĩ lại điều họ vừa làm và tự hối hận lấy. Anh có thể thưa lại với bà dì của anh rằng tôi sẵn sàng quên đi vụ này.
- Dì ấy không dính dáng gì, thưa ông!
Paletti đứng dậy:
- Tôi còn có những cuộc hẹn. Xin lỗi anh.
*
Có một quán nhậu nổi tiếng về việc ngay từ mười giờ sáng đã có những ông khách say xỉn té từ ghế xuống sàn. Đó là quán bia Heizi ở Neuzell.
Valentin Koschen lê gót vào quán, tiến đến chiếc bàn kê phía trong cùng. Vợ chồng Inge và Freddy Mertens ngồi đực mặt chờ gã với vẻ ăn năn ghê gớm. Valentin lặng lẽ ngồi xuống kêu chủ quán đem rượu và bia. Freddy cỏ vẻ chịu không nổi thái độ dửng dưng đó. Gã nhát gừng:
- Tôi không muốn thanh minh đâu, Valentin. Nhưng… không phải lỗi tại tôi. Tại… Carmen điên rồ quá. Tại sao cô ấy lại cải trang và lẻn theo tụi mình chứ?
Lúc này Valentin mới lên tiếng:
- Thì tôi đâu có đổ lỗi cho ai. Đầu đuôi cũng do tôi. Cô ấy muốn biết tôi làm gì.
- Lẽ ra anh không nên giấu cô ấy.
- Chính anh xui tôi giấu Carmen mà. Mà đáng lẽ trước khi ra đòn anh phải xem đó là kẻ nào đã chứ.
- Trời ơi. Cài chùy đâu có lỗ mũi để ngửi ra mùi của Carmen hả?
Valentin gầm gừ trong cổ họng. Ả Inge đành giảng hòa bằng cách kêu thêm bia, rượu.
Valentin tợp chén rượu. Rồi chiêu bằng bia. Đoạn lè nhè:
- Bọn cớm đã đánh hơi được chúng ta. Chúng cho rằng Carmen đã bị những tên trộm xâm nhập biệt thự hạ gục vì cô ấy đã nhìn thấy vụ trộm. Chúng phán đoán trúng phóc đấy chớ.
Freddy chới với:
- Ý anh là…
- Carmen không nói được, còn yếu lắm. Nhưng trong phòng cấp cứu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đã làm tôi bối rối.
- Cô ấy có khai tụi mình không?
- Chắc là không khai tôi rồi. Còn vợ chồng anh thì… Không đâu! Tôi biết, cô ấy là một phụ nữ biết điều. Còn số của ấy tính sao?
- Tụi tôi đã giao số nữ trang ấy cho tên chủ tiệm kim hoàn Friedheim rồi.
- Ờ, làm vậy là phải. Friedheim chuyên tiêu thụ hàng ăn trộm nên rất kín mõm. Lại còn chuyện này nữa. Tôi đang bực mình đây. Tối qua về đến nhà thấy mụ vợ cũ đã lù lù chờ. Mụ cấm tôi ghi nợ cho mụ. Hừ hừ, con quỷ cái! Nếu chơi được mụ một vố, tôi sẽ chẳng từ nan đâu.
Inge bình một câu trước khi ực cạn li rượu:
- Anh nên lo cái thân anh trước đi thì hơn, Valentin.
*
Về đến Erlenhof, Tarzan thuật lại cho Karl nghe mọi chuyện, trong lúc tự tay cất tiền vào két.
Rồi, vì muốn biết số tiền ấy là bao nhiêu, hai thằng lại lôi ra đếm. Máy Tính Điện Tử bấm nút tính liền.
- Khoảng 60.000 mark Đức. Một tài sản khổng lồ đối với Florian Mỡ.
- Tốt. Tạm thời mình lưu cái hộp trong két sắt chờ xem sao vậy.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại ở phòng bên reo lên. Tarzan khóa xong két vội vã chạy sang. Khổ vậy, hắn còn phải kiêm cả việc này thay cô điện thoại viên cũng đã nghỉ việc.
- Khách sạn Erlenhof đây.
Bên kia đầu dây là một giọng chưa hề nghe bao giờ:
- Tôi là Friedheim. Tôi cần gặp Jorg.
- Xin cảm phiền ông đợi tôi kiếm anh ấy, ông Friedheim.
Tarzan bỏ máy xuống liếc qua bảng số điện thoại các phòng. Hắn loay hoay nối mạng điện thoại, một chút thì trong ống nghe có tiếng chuông reo. A ha, hắn vào việc mau mắn ra phết đó chứ! Để biết chắc máy có thông không, Tarzan vẫn áp ống nghe vào tai.
- Tôi, Jorg Koschen đây!
Tarzan chưa kịp há miệng rằng “Anh có điện thoại” thì người đàn ông xa lạ tên Friedheim đã rống lên trong máy:
- Mày đó hả Koschen, đồ vô tích sự. Cái thứ mày đã hứa với tao đâu rồi?
Giọng Jorg như nghẹn thở:
- Ôi trời, ông Friedheim. Tôi… ờ… dạ… chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương…
- Đừng giỡn mặt tao nghe Jorg. Nghe đây, khách hàng đã đến chỗ tao và chồng tiền đầy đủ. Mai là vợ ông ta làm lễ sinh nhật cho nên ông ta muốn có chiếc nhẫn kim cương một ca-ra tức khắc làm quà tặng vợ. Mày hứa đem lại cho tao hôm nay mà. Nó đâu?
Jorg rên rỉ:
- Nó biến mất rồi.
- Thế là sao?
- Tôi tìm nát nước vẫn không thấy.
- Dì mày đeo nó chăng?
- Không. Trong hộp nữ trang cũng không. Có lẽ dì tôi đãng trí để nó đâu mất rồi.
- Đồ bị thịt. Tao tưởng mày chuẩn bị kĩ lưỡng lắm rồi kia mà?
- Thì đúng là kĩ chứ sao. Tôi đã nhiều lần thó chiếc nhẫn và trả lại khiến bà dì khờ khạo của tôi cuối cùng đã tưởng mình đãng trí thật sự. Ấy thế mà đến lúc cần kíp này thì cái sự đãng trí tưởng không có ấy lại hại tôi.
- Ê, Koschen. Đây là lần cuối cùng tao có ý định làm ăn với mày. Giờ thì quên đi, con nhé. Đồ lừa đảo…
- Ôi, ông Friedheim. Tôi hứa sẽ tìm được…
- Mày làm mất mặt tao với khách. Quên đi!
Tên chủ tiệm kim hoàn cúp máy. Khi Jorg gác điện thoại là Tarzan buông ống nghe… lén xuống, bàng hoàng. Đã từ lâu hắn nghi ngờ có một tên đạo chích hành nghề tại Erlenhof nhưng ai ngờ lại là… Jorg. Gã đáng tởm này đã trả ơn dì Isa như thế đấy. Mà gã tiến hành từng bước mới thâm hiểm làm sao!
Dì Isa chắc sẽ thất vọng lắm. Nhưng dì cần phải biết sự thật này.
Hắn chưa kịp nhúc nhích thì từ ngoài quầy tiếp tân, một nắm đấm gõ lên bàn cồm cộp.
- Ở đây không có ai trực hả?
Tarzan hấp tấp bước ra. Trước mặt hắn là gã Poldemar Plockl với những lọn tóc nhuộm vàng óng ánh, áo sơ-mi phanh tận giữa ngực.
- Ông cần gì, thưa ông Plockl?
- Ông Glattfeldt không có đây hả? Ờ, phải. Chú mày thay lão hả?
Tarzan hơi khó chịu vì lối nói năng bỗ bã của ông khách:
- Đúng vậy!
- Này, tôi cần lấy lại gói đồ gửi trong két sắt hôm qua. Biên nhận đây.
Gã đặt tờ giấy có chữ kí lớn tướng của Glattfeldt lên mặt quầy.
Tarzan cầm tờ biên nhận đi vào trong. Lúc xách cái gói trở ra, hắn thấy Gunilde đang dựa vào gã bồ sặc sỡ của ả mà ỏn ẻn:
- Em sẽ đi dạo một lát. Ngó anh rù rì với đám bạn cô hồn của anh, chán thấy mồ.
- Ừ… ừm, đừng đi lâu quá nghe cưng.
Plockl nói và nhìn theo ả đi ra cổng, ánh mắt đầy kiêu hãnh: “Cô ấy thật lộng lẫy, đúng không nào?!”
Đoạn, chộp lấy cái gói, gã bỏ đi.
Tarzan nghĩ thầm: Chắc trong gói nhiều tiền lắm. Hay đây chính là số tiền mà gã định thưởng công và tạm ứng cho ba tên hò hẹn tối qua?
Tarzan chợt cảnh giác. Hắn quyết định sẽ theo dõi bọn này. Chợt hắn giật mình cảm thấy mình đang bị nhìn lén. A, thì ra… Nadine. Cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp này giả vờ chúi mũi xuống một cuốn sách trong lúc cái nhìn có… đuôi không ngừng liếc hắn từ sau những cây cọ. Lại muốn học bơi nữa sao đây?
Tarzan không mấy quan tâm, ngó đồng hồ. 10 giờ 09 phút. Giờ này bộ ba đệ tử của gã Plockl chắc sắp tới rồi.
Đúng là chúng đã tới. Thằng Đầu Hói người Đức đi trước, hai tên người Italia bọc hậu. Chúng xông thẳng đến trước quầy.
- Chào! Tụi tôi muốn thăm ông Poldemar Plockl.
- Phòng 312. Các ông có thể dùng thang máy.
Bộ ba bèn kéo nhau đi về phía cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất