Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 36 Chương 9: NHỮNG SỢI THUN XANH ĐỎ

Trước Sau
Núp sau những cây cọ, Grimp Mặt Ngựa đã không bỏ qua một cử chỉ nào của tên Plockl lòa loẹt. Dự định hạ thủ Plockl tại một chỗ vắng của gã bất ngờ thay đổi khi Plockl ôm gói tiền trở lên tầng ba bằng cầu thang máy. Thì đành tùy cơ ứng biến mà hành động chớ sao.

Gói tiền đồ sộ chấp chới trong đầu Grimp giúp gã thêm can đảm. Phòng 312. Hôm qua gã đã trinh sát đâu vào đó. Căn phòng đó ở cuối hành lang.

Đúng 10 giờ 04 phút, Grimp đưa tay gõ cửa phòng 312. Tiếng Plockl vọng ra:

- Ai đó?

- Phục vụ phòng đây, thưa ông Plockl. Ông cho phép tôi bổ sung tủ rượu chứ ạ?

Grimp đáp và kéo chiếc mặt nạ bằng bít tất lụa xuống tận cằm. A lê hấp, Plockl vừa mở cửa là cái chùy bọc da giáng xuống liền. Plockl chỉ đảo tròng mắt là ngã quay lơ.

Mọi việc xảy ra trong tích tắc. Grimp nhanh nhẹn rút sợi dây ni-lông trói gô nạn nhân và lôi xềnh xệch y vào buồng tắm. Gã nhét vô miệng Plockl thêm một búi giẻ, đề phòng tên này tỉnh dậy tri hô.

Grimp bắt đầu lục lọi tung tóe. Ngay dưới ngăn trên cùng của tủ áo, gã hí hửng thấy gói tiền.

Đếm tiền chăng? Dại gì mà đếm ở đây!

Grimp nhét cái gói vào dưới áo khoác, lột mặt nạ giấu cả mặt nạ lẫn chuỳ vào trong người và đi ra phía cửa nghe ngóng. Bên ngoài im ắng.

Gã bặm môi đẩy cửa để rồi… tái mặt trước ba thằng hung thần đang dàn hàng ngang như một cánh cung. Lạy Chúa, cả ba thằng chẳng thằng nào dễ xơi mới chết.

Đến lúc nguy cấp này mới thấy hết bản lãnh của Grimp. Gã tỉnh bơ nhếch mép:

- Các ông tìm tôi à?

Hodi Eckmuller giọng hầm hầm:

- Tìm Poldemar Plockl.

- Tôi rất tiếc. Tôi không biết ông ta.

- Sao? Phòng này không phải số 312 hử?

- Đây là phòng tôi. Ít nhất cũng là từ hai hôm nay.

Grimp nhún vai, uể oải rút chìa khóa cắm trong ổ, bước ra hành lang. Hodi khẽ né sang một bên, quay lại bảo hai thằng người Italia:

- Tao không hiểu gì cả. Tụi mày cũng nghe là phòng 312 chớ?

Gianni gật đầu.

- Poldemar bảo vậy mà.

Vũ công Massimo cũng đế vào:

- Chẳng lẽ thằng nhóc quản lí dưới quầy tiếp tân lại nói sai? Lỗ tai tao không điếc đâu nhé.

Grimp ngó ba đứa lừ đừ:

- Có thể cái ông Stockl gì đó của quý vị ở phòng 212. Nếu nói không rõ, dễ nghe nhầm lắm.

Ngay lập tức ba hung thần sập bẫy. Hodi thọc một ngón tay ngoáy lấy ngoáy để lỗ tai:

- Dám tụi mình nghe lộn số lắm. Xuống quầy tiếp tân hỏi lại, tụi bay.

Chúng bỏ đi chẳng thèm để mắt tới Grimp nữa.

Nào, bây giờ thì làm ơn làm phúc vọt theo cầu thang xuống tầng hai gấp. Ba thằng cô hồn các đảng đó đã phát hiện mình lù lù ở phòng 312 thì hết đường bám trụ, chậm chân giờ nào là nát xương giờ đó chớ sao.

Trở về phòng, Grimp quay số quầy tiếp tân cấp tốc:

- Grimp, phòng 202 đây. Đề nghị làm nhanh bản thanh toán giùm. Tôi có việc gấp phải đi ngay. Một phút nữa tôi có mặt ở dưới ấy.

Grimp thả máy xuống và đụng phải lớp áo khoác cồm cộm. Mẹ kiếp, cái hộp tiền.

Không nhịn được, gã hồi hộp bóc lớp vỏ và dốc hết ra giường. Tim gã như ngừng đập. Gã bàng hoàng trân trối nhìn vào những bó giấy. Giấy! Cắt đúng khổ những tờ bạc. Nhưng đâu phải là tiền! Trời hỡi!

*

Vừa hối hả làm phiếu thanh toán, Máy Tính Điện Tử vừa làu bàu:

- Lẽ ra ông ta phải nói trước chứ, cái đồ cà trớn này.

Ờ, mà Mặt Ngựa đi quá vội vàng thật – Tarzan cũng nghĩ.

Rồi hắn ngó về phía cửa thang máy, hơi ngạc nhiên. Ái chà, bộ ba hồi nãy vừa lên đã xuống liền mới khó hiểu. Càng khó hiểu hơn là khi Hói Đầu lừng lững lượn lại chỗ hắn với giọng hách xì xằng:

- Đã nói là tụi tôi kiếm ông Poldemar Plockl. Ông ta làm gì có ở phòng 312?

Tarzan vẫn bình tĩnh:

- Lúc nào ông ta và bà Weyerpitz-Riehl cũng ở phòng 312. Bà ấy đang đi dạo. Hay ông Plockl đang đi đâu đó?

- Sai toét! Trên phòng ấy tụi tôi chỉ đụng một kẻ mặt dài như mặt ngựa, răng bồ cào, mặc complê nâu, đeo cà-vạt vàng chóe.



- Hả?

- Anh ta ra khỏi phòng 312 khi tụi tôi định gõ cửa. Và nói đó là phòng anh ta.

Tarzan choáng váng. Tức là Grimp Mặt Ngựa rồi. Nhưng gã ở phòng 202, và lại đang muốn đi khỏi đây ngay. Có gì đó bất thường chăng?

- Có thể có điều gì đó trục trặc. Chúng ta cùng kiểm tra xem sao nào.

Tarzan xách theo chùm chìa khóa có thể mở mọi phòng. Trong chớp nhoáng, Tarzan và bộ ba “Mercedes” đã dừng chân trước cánh cửa số 312. Cửa mở, họ tìm thấy Plockl đang rên thảm thiết trong buồng tắm.

Gã Hói Đầu giận dữ giật búi giẻ trong mồm Plockl ra.

Plockl rú lên:

- Răng của tao. Mày giật cả răng của tao ra rồi, đồ con bò!

Hói Đầu gầm lên:

- Phải cái thằng Mặt Ngựa không?

- Làm sao tao biết được. Nó đeo mặt nạ. Trời ơi! Gói tiền! Gói tiền của tao!...

Không một lời cảm ơn Tarzan đã cắt dây trói, Plockl lảo đảo đi về phía tủ áo, lục lọi ngăn trên cùng.

Gã hú lên:

- Mất rồi! Con lợn ấy suýt giết chết tao, và còn cuỗm luôn cả gói tiền rồi!

Tarzan chỉ chờ gã nói tới đó là phi ngay xuống thang gác. Có thể Grimp vẫn chưa rời khỏi phòng 202.

Cướp bóc ở khách sạn Erlenhof! Tội nghiệp dì Isa. Đeo cái tiếng ấy thì mất hết khách còn gì.

Coi, cửa phòng 202 đâu có khóa. Tarzan xộc vào.

Cặp mắt ra-đa của hắn sửng sốt ngó vô một góc giường. Lạy Chúa, cái hộp đã bị bóc tung, cạnh đó là ba bó giấy dày cộm được cắt xén đúng khuôn khổ giấy bạc. Chuyện gì thế nhỉ?

Mặc! Phải tóm lấy Grimp cái đã.

Tarzan phóng như bay xuống quầy lễ tân gào lên với Karl khi đó đang chống khuỷu tay lên quầy chuyện gẫu với Nadine.

- Karl, gã đâu?

Nadine quay phắt lại, đỏ mặt.

- Cái gì? Grimp à. Vừa đi ra. Ông ta đã gọi ta-xi.

Tarzan vọt còn hơn mũi tên ra cổng, thấy Grimp xách va-li hối hả đi ra đường, và một chiếc ta-xi đã dừng bánh.

Grimp vừa quăng chiếc va-li vào ô-tô thì Tarzan đã ở cạnh gã lưu manh sát rạt.

Hắn lôi nửa thân hình của Grimp đang cố chui vào trong xe:

- Ngài sẽ không khởi hành được chóng vánh vậy đâu, thưa quý ngài đáng kính!

Grimp quay lại vung nắm đấm:

- Cậu điên đấy à?

Cú đấm hụt vào khoảng không. Rồi Grimp cảm thấy bị nhấc bổng lên mà không hiểu đối thủ đã ra tay bằng cách nào. Chỉ biết toàn bộ thân thể kềnh càng của gã bị quất rầm xuống cốp xe. Gã nằm thẳng cẳng trên mặt đường nhựa chớ còn phải thắc mắc.

Người lái xe ta-xi bước xuống, thản nhiên hỏi:

- Gã không trả tiền trọ hả?

- Còn hơn thế, thưa ông. Gã là một tên kẻ cướp đấy ạ.

*

Thanh tra Drager là một người đàn ông phúc hậu với gương mặt ông già Noel. Ông và Isabel quen biết nhau đã gần hai mươi năm. Ông đứng trong văn phòng của bà chủ khách sạn Erlenhof chờ bác sĩ chăm sóc vết thương cho Grimp.

Grimp đã thú nhận tội hành hung Plockl và cướp đi cái gói mà gã ngỡ là tiền, nhưng tiếc thay, chỉ toàn giấy.

Dì Isa tái nhợt trước sự kiện khủng khiếp vừa xảy ra ngay trong khách sạn của mình.

Sau khi khai tên và địa chỉ để lập biên bản, bộ ba khách của Plockl lên xe dông thẳng mà không biết rằng Tarzan đã ghi nhớ tên chúng.

Poldemar Plockl cũng đã được chăm sóc vết thương, đang ngồi trên ghế bành không ngớt lời giận dữ đe doạ Grimp.

Thanh tra Drager khó chịu bảo:

- Xin ông bình tĩnh cho, ông Plockl. Luật pháp sẽ giải quyết nốt với Grimp.

- Nhưng còn tiền của tôi. Nó đâu rồi? Hôm qua, khi tôi gửi ông Glattfeldt, trong gói toàn những đồng lire Italia. Tính ra tiền Đức là 60.000 mark, có ít đâu.



Mắt Tarzan sáng rực. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn tựa như một tia chớp. Hắn quay sang Plockl:

- Có phải ông đã bó tiền thành từng bó không ông Plockl?

- Đúng. Ba bó tất cả.

- Ông buộc chúng bằng gì?

- Trời ơi, thì tôi buộc bằng những cọng dây thun chớ sao. Thấy ba bó giấy trên bàn không? Giống những cọng thun đó…

Tarzan hỏi lại cho chắc:

- Nghĩa là bằng những sợi thun màu đỏ?

- Thì tôi đã nói rồi.

- Hay chính là những sợi thun này đấy?

- Cũng có thể. Với tôi thì thun nào chả là thun.

Tarzan cười tủm tỉm:

- Còn có loại thun màu xanh vẫn nằm trên bàn giấy của ông trưởng quầy lễ tân nữa kìa. A, tôi hiểu ra rồi.

Drager nghi hoặc:

- Cháu đã suy đoán ra điều gì vậy, Peter?

- Cháu nghĩ cháu đã biết mọi chuyện diễn ra như thế nào. Nhờ có vụ đụng độ của Glattfeldt và Florian Mỡ cạnh nhà thờ mà cháu đã tình cờ chứng kiến.

Isabel kêu lên:

- Chúng ta chẳng hiểu gì cả. Cháu hãy giải thích rõ hơn đi Tarzan?

Tarzan cười tươi:

- Chuyện như vầy đây dì. Trong ca trực đêm cuối cùng, Glattfeldt đã rắp tâm vét một cú chót. Lão đã rút hết tiền trong cái gói đồ của ông Plockl và thay vào đó ba cọc giấy được cắt xén đúng bằng kích thước các tờ giấy bạc. Lão xài lại những cọng thun đỏ của ông Plockl để cột ba cọc giấy và gói lại như cũ. Số tiền lire thì Glattfeldt nhét vô một cái hộp bìa. Sẵn đống dây thun xanh trên bàn giấy, Glattfeldt đã dùng chúng để bó 60.000 mark. Cháu chỉ hơi ngạc nhiên là không hiểu sao cái hộp tiền lại rơi vào tay gã lang thang Florian. Sáng nay cháu đã chứng kiến vụ Glattfeldt tấn công Florian lúc xe cảnh sát thả kẻ lang thang đó xuống góc nhà thờ…

Rồi Tarzan tường thuật diễn biến cùng kết cục của “trận chiến” cạnh nhà thờ cho mọi người nghe.

Hắn vừa dứt lời là Plockl quên biến cục u to tướng trên đầu nhảy phắt dậy, gào lên:

- Vậy là tiền của tôi đang nằm đây, hả?

- Đúng thế thưa ông. Trong két sắt!

Grimp thở hắt ra một tiếng như trút được nỗi oan ức. Khỏi phải nói về những vị khác. Thanh tra Drager trợn tròn mắt, dì Isa mỉm cười như trút được gánh nặng. Chớ gì nữa. Thế là ông khách trọ Plockl đã lấy lại được tài sản. Tai họa bởi vậy mà đã giảm nhẹ.

Drager thở phào:

- Căn cứ vào lời khai của cháu, tôi có thể xác định rằng người cảnh sát chở Florian Mỡ trong phiên tuần tra khu vực ấy chính là trung sĩ Lohmann. Rồi chúng ta sẽ làm rõ được nội vụ. Riêng Glattfeldt, chúng tôi sẽ cho lệnh truy nã ngay.

*

Tarzan nấn ná ở lại. Hắn quyết định nói chuyện với dì về con ong nuôi trong tay áo của bà: Jorg.

Nhưng thanh tra Drager còn muốn tâm sự với bà bạn quý:

- Chắc chị không quen Carmen Tottrich, nhưng chị biết chuyện rồi chứ? Tối qua cô ấy bị đánh ngã bất tỉnh đấy.

- Tôi có biết. Tình cờ tôi và cháu Tarzan có mặt ở nhà họ khi người ta báo tin cho Valentin. Chúng tôi đã chở ông ấy đến bệnh viện. Chẳng là tôi muốn gặp ông ta để nói cho ra nhẽ việc ông ta gây rắc rối vừa rồi.

Drager nói thêm:

- Chúng tôi đã có lời khai của Carmen. Cô ấy đang đi dạo trên đường Hoàng Đế, tình cờ nhìn thấy bọn trộm mò vào một biệt thự. Ba tên. Cô ấy chỉ nhận ra hai, đó là cặp vợ chồng lưu manh Inge và Freddy Mertens. Giờ thì cả hai đã ngồi sau song sắt. Tại nhà chúng, tụi tôi thu hồi được vô số đồ trộm cắp. Ngoài ra, ở đấy còn có một cái chùy, hình như chính là hung khí Fred đã dùng để đánh gục Carmen.

Bà Isabel thì thào:

- Thật kinh khủng.

Tarzan thì không vô tâm như bà. Hắn lập tức nhớ lại mấu đối thoại của Valentin qua điện thoại và việc gã khi không lại trả lời dì Isa rằng hình như Carmen bị đánh bất tỉnh…

Chà, Valentin! Gã có thể là tên trộm thứ ba ấy lắm.

Tuy nghiên Tarzan im như thóc. Hắn muốn tự mình vén màn hơn là vội vã cho ông Drager biết sự thật này.

Giọng ông thanh tra oang oang:

- Còn một chuyện này nữa. Lão chủ tiệm kim hoàn Friedheim đã lộ diện là một tên chuyên đầu cơ và tiêu thụ đồ trộm cắp. Chúng tôi sẽ cho bắt lão. Tại sào huyệt cặp vợ chồng Mertens, chúng tôi đã tìm thấy một danh sách dài dằng dặc các thứ trang sức bọn đạo tặc đã bán lại cho Friedheim.

Drager cáo từ. Bây giờ thì đến phiên Tarzan đành phải nói với dì Isa một sự thật nữa. Hắn hắng giọng mãi mới vào được đề:

- Cháu rất tiếc, thưa dì, nhưng hình như hôm nay chẳng phải là một ngày lành đối với dì. Trong các khách hàng cung cấp đồ gian tế cho lão Friedheim còn có một người thân của chúng ta. Đó là Jorg! Cháu đã vô tình mà biết được thủ đoạn của Jorg và Friedheim qua một cú điện thoại. Jorg đã liên tục lấy đi và trả lại nhẫn cho dì khiến dì cứ tưởng mình đãng trí. Để rồi chính hôm nay gã mới tính lấy chiếc nhẫn thực sự… Dì nghe cháu kể nhé…

Nước mắt dì Isa ứa ra. Khi Tarzan kể xong, bà âm thầm khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau