Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 39 Chương 1: QUÊ NỘI CỦA TRÒN VO

Trước Sau
Chẳng đứa nào biết nơi mình sắp đến là đất dữ. Chỉ biết rằng ở nơi đó, trong ba ngày nghỉ lễ Phục Sinh sắp tới Tứ quái sẽ được thư giãn tinh thần sau thời gian dài mài đũng quần trong lớp học.

Vì vậy khi Tròn Vo báo tin gia đình Sauerlich sẽ bao giàn cho Tứ quái về quê nội thằng mập chơi trong những ngày nghỉ lễ là đứa nào cũng háo hức đợi chờ.

- Quê hương! - Tròn Vo mơ màng - Biết đâu tụi mình gặp may, sẽ trông thấy một vùng biển đầy cá mập trắng hoặc khủng long từ dưới nước trồi lên. Ông già mình sinh ra ở miền biển mà.

Tarzan ngồi chúi nhủi với cái đồ cắt móng chân không thèm nghĩ tới chuyện ngẩng đầu, cự lại thằng mập:

- Mày khùng à, ở phía bắc nước Đức, các cảng biển làm gì có khủng long và cá mập trắng. May ra chỉ có rắn biển và những con tàu hàng trăm ngàn tấn.

- Nhưng cái gì không bình thường thì ắt có ngày xảy ra. Tụi mình có mặt ở đâu là y như rằng ở đó có nhiều sự kiện không bình thường.

- Ừ nhỉ. Đó là một thực tế. – Tarzan gật đầu công nhận.

- Chuyến hành hương cội nguồn này tao sẽ được gặp bà nội. Mày biết tại sao bà tao tên là Rosalinde chưa? Này nhé, hồi nhỏ tên cúng cơm của bà là Rosl. Lúc mười bảy tuổi xuân sắc dậy thì, bà tao đổi tên là Rosa, có nghĩa là Hồng. Rồi đến lúc lục tuần, màu hồng chắc đã nhạt phai, bà chế tạo tên mình thành Rosalinde. Mày thấy sao hả?

- Cũng hợp đó.

Tròn Vo nhón một thanh sô-cô-la đưa qua đưa lại trên mũi như một thằng nghiện nặng rồi lim dim mắt đặt vô lưỡi. Nó hào hứng:

- Ôi, chỉ còn mười hai tiếng đồng hồ nữa thôi là chúng ta sẽ lên đường.

- Ờ há, tao cũng hồi hộp kinh khủng.

Mà sao không hồi hộp nhỉ, ông Hermann, đấng thân sinh của Tròn Vo đã bứt mình ra khỏi núi công việc để về thăm quê và mời đám trẻ tháp tùng ông nhân dịp nghỉ lễ Phục Sinh.

Hôm nay đã là thứ sáu, năm tiết học nhức đầu trôi qua. Hồi chuông vừa reo cũng là lúc kì nghỉ lễ Phục Sinh mở màn. Coi, lũ học trò nội trú nô nức hơn ai hết. Đứa nào đứa nấy túa về phòng thu dọn ba-lô chờ nhổ neo tứ tán.

Tarzan và Kloesen cũng nằm trong số ấy. Tarzan thoắt cái đã thu dọn xong hành lí của mình. Hắn hỏi:

- Mày xong chưa mập?

- Chưa?

- Thì sắp xếp đi, còn chần chờ gì nữa.

- Để mai không được sao? Trên cõi đời này không có gì đáng ghét bằng ba thứ cập rập.

- Mai thì mày sẽ chẳng còn nhớ cái gì nữa.

- Cho dù không nhớ cái gì, bà nội tao cũng đã lo đủ mọi nhu cầu của tao tại cái lều của bà.

- Cái lều à?

- Ừ, tao và ba tao hay gọi là “cái lều bà nội” dù nó nhỉnh hơn biệt thự nhà tao một chút. Hà hà, mười bốn phòng tất cả nhé. Bao quanh là thảm cỏ, cây xanh ven bờ biển. Ông nội tao hồi xưa chắc là ông chủ bự nên bên trong biệt thự tráng lệ đó chứa toàn đồ đạc đắt giá. Thử hỏi nếu tao không phải là cháu đích tôn mà là một thằng ăn trộm chắc tao thèm nhỏ nước miếng.

Tarzan lẩm bẩm:

- Cứ khiêu khích của cải hấp dẫn thì thế nào ăn trộm lại chẳng đục tường. Mà thà vậy để chuyến đi chơi còn có chút mùi… đặc vụ, chớ gặp cá mập trắng thì chán lắm. Thôi bây giờ thì sắp đồ đi.

Tròn Vo hậm hực:

- Lúc nào cũng giục.

*

Ông chủ hãng sô-cô-la, Hermann Sauerlich thuê hẳn một máy bay riêng cho chuyến về quê. Trên phi cơ chỉ có ông và bốn quái. Bà Erna, mẹ Tròn Vo vì bận việc nên sẵn lòng thả tự do cho năm bố con, bác cháu.

Máy bay có mười ghế vì thế trống tới phân nửa. Sau một hồi khủng bố đường băng bằng động cơ vang rền, con chim sắt bay vút lên không trung rúc vào mây xanh. Khỏi phải nói, trên máy bay đứa nào lại chẳng nhấp nhổm, trừ… một người lớn chúi mũi vào tờ báo kinh tế, đó là ông Hermann.

Gaby ngồi cùng hàng ghế với Tarzan, cô bé níu chặt cánh tay hắn thì thào:

- Không biết con chim sắt này có bay tử tế không?

- Yên tâm đi. - Tarzan an ủi - Có điều anh chàng phi công này có vẻ khó gần.

Đấy là theo lời hắn, chứ chàng phi công từ lúc lên máy bay tới giờ đã nhoẻn cười làm thân với Công Chúa mấy bận rồi. Tròn Vo cười khoái chí:

- Hi vọng là chàng ta có bằng lái máy bay chứ không phải có giấy chứng nhận điều khiển tàu lượn.



Thời tiết vào dịp lễ Phục Sinh thật đẹp. Được bay trong những ngày đẹp trời như vậy quả là tuyệt vời. Máy bay hạ thấp độ cao, lượn thêm một vòng trước khi hạ cánh.

Một chiếc Mercedes cáu cạnh, bóng loáng đã chờ sẵn ở sân bay. Ông Hermann mời bốn quái ngự vào xe, rồi ông ngồi trước vô-lăng, phổ biến chương trình:

- Các con nghe đây: trước hết là về thăm bà, rổi nghỉ ngơi, sau đó sáng mai sẽ tham quan cảng và làm một cuộc dạo chơi trên biển bằng ca-nô siêu tốc mang tên ÉN BIỂN.

Cả đám nghe xong reo hò ầm ĩ, thiếu điều nhảy múa trên xe.

- Tuyệt vời!

Chiếc Mercedes đang lướt êm ru bỗng khựng lại đột ngột. Chỉ cần ông Hermann không đạp lút thắng là một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra. Từ đường ngách bên trái một chiếc Golf màu trắng cà trớn tự nhiên ngoặt mũi xe chặn đầu chiếc Mercedes mới dễ giận. Gã lái xe giật bắn mình như thoát khỏi cơn mơ màng.

Hermann thò đầu ra cửa sổ xe:

- Penner hả? Bộ mù rồi sao?

Chiếc Mercedes lướt tiếp. Tarzan thắc mắc:

- Ông ta là người quen của bác ạ?

- Ờ, y là dân địa phương ở đây. Ở quê nội, bác có nhiều bạn bè quen biết lắm. Bác là dân gốc mà. Ba của các trước đây là thành viên của câu lạc bộ du thuyền. Bác cũng tiếp tục theo truyền thống ông cụ để lại, các cháu về đến nhà sẽ thấy thôi. Căn nhà thuyền thuở nào vẫn còn nguyên si, dù con thuyền không còn giữ lại được.

Kloesen có vẻ hài lòng về thành tích của gia đình. Nó hí hửng:

- Ba còn biết lái tàu thủy không ba?

- Biết chớ. Hồi đó hầu như ngày nào ba cũng lướt trên mặt nước.

Xe đã qua trung tâm thành phố cảng rẽ về khu biệt thự. Những ngôi biệt thự quả là cổ kính ẩn hiện trong màu xanh bạt ngàn của những vườn cây.

Ông Hermann giải thích:

- Đây là đại lộ Herzorder chạy thẳng đến bìa rừng. Cuối đường có chỗ quay đầu xe. Chúng ta sắp về đến nhà rồi.

Tarzan trầm trồ:

- Khung cảnh hữu tình quá. Chúng ta như đang luồn dưới lùm cây.

Hermann cười ha hả:

- Nhà bà nội còn hữu tình hơn nhiều. Này các cháu, đối diện nhà bà là tư gia tiến sĩ Weisserberger - bạn già của bà nội đấy nhé.

*

Jango Mueller mắm môi che hàm răng vàng khè. Gã vặn người qua các bụi cây tiếp cận ngôi biệt thự. Mẹ kiếp, vắng vẻ quá. Lọt qua dãy nhà cổ bên kia là tha hồ vơ vét.

Tên du đãng răng hô này cỡ 20 tuổi mà đã lão luyện giang hồ. Tấm thân cường tráng của gã chưa một lần nếm mùi tù ngục nhờ ở cái đầu xảo quyệt. Gã đã “đánh” con mồi nào là chắc cú một chưa hề vuột bao giờ. Tên khai sinh của gã không phải là Jango nhưng gã cứ thích thế. Chân đi ủng như kị sĩ, mặc như đám ca sĩ nhạc rốc và cạo đầu như thuộc băng đầu trọc.

Cùng băng du đãng với Jango còn hai thằng anh chị Eddi và Skin. Hai thằng này bữa nay có phi vụ riêng nên Jango đành “sô-lô” trinh sát tòa nhà quạnh hiu của tiến sĩ Weisserberger một mình vậy. Hai hôm nay gã đã thám thính và chọn được cách thích hợp để đột nhập vào tòa nhà.

Qua báo chí gã được biết tiến sĩ Weisserberger là một chuyên viên sưu tầm những đồng tiền vàng. Và hôm vừa rồi, gã đã nghe lén được cuộc trò chuyện thân mật giữa tiến sĩ và bà lão chủ căn biệt thự đối diện. Qua cuộc chuyện trò thân mật đó, gã biết được tiến sĩ Weisserberger sắp đi công tác xa. Căn biệt thự hoàn toàn bị bỏ trống.

Gã chợt khựng lại. Quỷ tha ma bắt ạ, cái gì thế kia? Tự nhiên một chiếc Mercedes ở đâu phóng tới đậu trước nhà bà già hàng xóm với bốn đứa nhỏ ba trai, một gái nhảy ra ríu rít. Chưa kể một người đàn ông phương phi khệ nệ ôm đồ đạc cùng với sấp nhỏ nữa chứ.

- Chắc là con cháu của bà già.

Thây kệ. Jango nghĩ thầm. Gã đang an toàn ở mục tiêu đối diện bên này, hơi đâu mà bị chi phối bởi chuyện ruồi bu thiên hạ. Nào, bây giờ thì làm ơn áp sát vào cửa sổ và đảo con mắt chó sói một lượt thử xem.

- Chết mẹ, lão tiến sĩ chơi hệ thống báo động hiện đại.

Đúng vậy. Jango cụt hứng khi khám phá hệ thống báo động chống trộm được lắp đặt tinh vi vô mặt kính cửa sổ.

Gã lùi lại và bày mưu tính kế.

Chếch nên kia đường chừng 50 mét còn một ngôi nhà nữa. Ở đó có một cặp vợ chồng đã luống tuổi. Ngoài cổng gắn một tấm biển bằng đồng khắc tên Eduard và Martha Bilk.

Jango đi tới cổng ngôi nhà này thì cũng nảy được ra một kế.

Gã quay lại con đường mòn cũ, tới chỗ gã suýt giẫm phải một con quạ chết nằm trên đường. Con quạ khá lớn, và có vẻ như vừa mới chết.



Jango nhặt lấy con quạ chết, mang đi.

*

Đúng như lời Tròn Vo huyên thuyên về bà nội, cụ bà Rosalinde tóc trắng như bông gòn, dáng dấp quý phái, đón bốn đứa trẻ theo phong cách “chịu chơi” hết cỡ. Một bàn tay ôm chặt thằng cháu mập ú còn tay kia quàng lần lượt Tarzan, Gaby và Karl.

- Ôi chao, vui quá, phấn khởi quá.

Ngay cả ông Hermann cũng vậy. Cứ nhìn nét mặt rạng rỡ của ông đủ thấy ông gắn bó với mẹ biết chừng nào. Việc ông về thăm quê, gặp mẹ hoàn toàn là do tình cảm thân thiết xuất phát từ trái tim ông.

Mọi người được bố trí đâu vào đó. Ông Hermann về căn phòng thời niên thiếu của ông. Gaby có một phòng riêng. Ba thằng quái thì rúc chung một phòng rộng rãi.

Một lát sau, Tứ quái trở ra phòng khách. Chúng đi trên tấm thảm phương Đông và xuýt xoa từng chặp trước sự bài trí sang trọng mà cổ điển. Những bức tranh thủy mục và đồ sứ cổ Trung Quốc đập vào mắt chúng thật là diễm ảo.

Tại chiếc bàn dài cẩn xà cừ, bà nội Rosalinde đã ngồi đó với quý tử trung niên Hermann từ lúc nào. Ngay lập tức, bốn đứa sà vào trước cơ man bánh ngọt và thực phẩm bồi dưỡng. Bốn đứa ăn bánh, nhâm nhi cốc nước trà và lễ phép nghe chuyện. Giọng ông con thật phấn khích:

- Mẹ ạ, con hi vọng lần này sẽ gặp mấy thằng bạn “trời gầm” hồi nhỏ.

Bà Rosalinde cười:

- Chẳng thằng nào thay đổi cả con à. Thằng Theo Leihbockel có nghề chọc cười bể bụng, thằng Jurgen Zacharetzki vua đến chậm, thằng Detlef von Senkl thì có tật gì nhỉ?

- Dạ, chuyên lẫn bên phải với bên trái. Trai miền biển mà đến năm hai mươi tuổi vẫn chưa biết chèo thuyền.

Tròn Vo chen ngang:

- Thế còn ba?

- Tất nhiên là ba chèo thuyền giỏi rồi. – Ông Hermann quay sang mẹ hỏi tiếp - Còn thằng Achim Helolt, mẹ có nghe tin gì về nó không? Cái thằng trước kia nói dối như quỷ. Hi vọng giờ tính tình khá hơn.

Bà cụ nhấp một ngụm trà:

- Có, có đấy. Nghe đâu nó mở một tổ hợp dược có tên là “Fitto-top” chuyên sản xuất các loại dược phẩm chữa bách bệnh. Thỉnh thoảng còn quảng cáo trên báo, nhưng còn lâu tao mới tin. Bản chất nó lừa đảo từ nhỏ mà.

Hermann ngậm ngùi:

- Thật đáng tiếc. Trong đám tụi con, thằng Achim thuộc loại quậy tới bến. Chừng nào chưa bị còng số 8 bập vào tay là nó còn xoay ra âm mưu móc túi mọi người.

Ông ngừng lại vài giây rồi tủm tỉm:

- Này mẹ, ông già bác học nhà đối diện còn gắn bó với mẹ không?

Bà cụ hớn hở thấy rõ:

- À, con nói tiến sĩ Weisserberger đấy hả? Ông hàng xóm gắn bó hơn con tưởng nhiều. Ông ấy đã góa vợ mười một năm nay và đã hơn bảy lần đề nghị kết hôn với mẹ đó.

Hermann khoái chí:

- Con công nhận mẹ còn yêu đời thật.

- Chớ sao. Mẹ mới 78 tuổi còn xuân chán. Ai biết tương lai sẽ ra sao.

Đúng vào khoảnh khắc trong phòng tràn ngập tiếng cười thì… chuông báo động rúc lên inh ỏi.

Tarzan bật dậy như lò xo:

- Trời đất, còi hụ nghe ghê quá. Bộ có sự cố đâu đây chắc?

Máy Tính khẳng định:

- Đại ca nghe kĩ lại coi. Đó là hệ thống báo động trộm tư gia được thiết kế tân kì nhất.

Bà nội Rosalinde gật đầu:

- Đúng rồi, chuông báo động bên nhà tiến sĩ Weisserberger.

- Cháu chạy ra xem sao.

Tarzan vọt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau