Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 4 Chương 8: NĂM MƯƠI NGÀN MARK Ở ĐÂU?

Trước Sau
Tại cổng nghĩa trang, hai thằng Máy Tính Điện Tử và Tròn Vo đã rời nơi ẩn núp đứng chờ sẵn. Tarzan đung đưa cái túi và tường thuật mọi việc vừa xảy ra.

Tròn Vo có vẻ không hài lòng chút nào:

- Sao đại ca lại buông lão Stanopski? Lão không phỗng tay trên thì còn ai vào đó chớ!

Tarzan cười ngất:

- Mày lú lẫn nhanh vậy Tròn Vo. Hồi nãy mày kể cho tao nghe những gì nào: Rằng mày theo dõi Tonny Vidoman và thấy trên đường chuồn khỏi đây gã đã vào khu mộ gia đình. Bây giờ tụi mình phỉa có mặt tại mấy ngôi mộ trời ơi đất hỡi kia ngay, bằng không thì thằng Detlepho sẽ ẵm gọn…

Trước vẻ ngơ ngác của Tròn Vo và Máy Tính, Tarzan nói thêm:

- Tao nghĩ thế này. Hai thằng Tonny và Detlepho đã chơi gác Lemco. Tuy nhiên để tránh sự đa nghi của ông chủ, Tonny phải đi tới dãy lều trại làm như giao tiền thật. Chỉ khác một chi tiết là “tiền” thì Tonny lấy ra trước chừa lại cái “túi” bỏ ở bàn bida. Chứ sao, gã phải làm vậy mới thoát cặp mắt cú vọ của Lemco theo dõi từ trên xe.

Tròn Vo lúc này mới dám thở ra… nhè nhẹ:

- Té ra là vậy. Nhưng hồi nãy tối om om làm sao tao nhớ nổi ngôi mộ nào. Lạy Chúa, hình như chỗ đó có tượng một thiên thần lớn bằng đá cẩm thạch đứng trên một cái trụ, tay dang ra như giăng len để cuộn ấy.

- Dang tay để ban phước đó, Tròn Vo. – Tarzan bật cười – Thiên thần bằng đá thèm gì biết đến len với sợi. Giờ thì đi thôi, bây nhiêu cũng đủ để tụi mình tìm ra 50.000 mark rồi.



Cả đám băng theo hướng Tròn Vo chỉ. Và tất nhiên chúng tìm được vị thiên thần nọ.

Coi, giữa các bụi cây, ba tấm bia mộ lớn quây thành vòng tròn quanh bức tượng. Bọn trẻ thấy rõ những dấu chân mới. Rõ ràng thằng Tonny đã len lỏi qua rặng cây rồi dừng lại sau tấm bia mộ đứng giữa. Gã đã rẽ các cành cây và bới tuyết ngay chỗ tấm bia bằng… tay. Cái gói được vùi xuống và lấp tuyết lên.

Tròn Vo hùng hục bới tuyết như chuột chũi. Nó đắc thắng đưa lên trời một cái gói bọc nylông với sợi dây ràng lỏng lẻo không lớn hơn hộp xì gà. Nó bứt đứt sợi dây và lôi trong gói nhựa ra những xấp bạc xếp gọn ghẽ. Tất cả là 50.000 mark.

Tròn Vo khen ngợi:

- Hoan hô Tarzan, mày… số một.

Tarzan cũng muốn điên lên theo Tròn Vo. Hắn hài hước:

- Thằng Tonny Vidoman cũng “thực thà” đó chớ. Có phải ai nó cũng lừa như lừa Lemco đâu, hả.

Cả bọn phá lên cười khoái trá.

Quân sư Karl bàn:

- Hiện giờ mình đã nắm trong tay phương tiện áp đảo tụi Detlepho và Tonny. Số tiền này mà tung vào mặt Lemco là hai thằng đi đời hết. Chúng ta phải sử dụng ưu thế này để lấy lại cái cặp tài liệu.

Tarzan nghĩ ngợi:



- Tao không muốn bọn tội phạm thanh toán lẫn nhau. Hy vọng rằng thằng Detlepho sẽ mò ra đêm nay. Theo tao, tụi mình chờ ở đây và thương lượng với nó về cái cặp.

Tròn Vo làu bàu:

- Bây giờ mà chờ nữa sao? Sáng đến nơi rồi, đại ca nên nghe ý kiến quân sư.

Nó ngáp liên tục mấy cái như thúc giục làm Tarzan cũng thấy hết hưng phấn:

- Ừ, ừ… Thôi được. Tao sẽ để lại mẩu giấy nhắn tin vậy. Cho tao mượn cuốn sổ đi Karl!

Máy Tính có bao giờ lại không kè kè một cuốn sổ kẹp cây bút chì trong người. Tarzan kể sổ lên lưng thằng mập để viết cho ngay thẳng. Hắn đọc nội dung cho hai quái kia nghe:

“Tôi đã tìm thấy tiền. Anh có thể lấy lại chúng nếu trao đổi bằng cái cặp tài liệu. Thứ bảy lúc 14 giờ tôi có mặt tại quán Con Bò Cười. Xin chào.”

Tất nhiên cách viết vừa khiêu khích vừa tế nhị trên được hai quái hoan nghênh ngay lập tức.

Tarzan xé mảnh giấy khỏi cuốn sổ, gập lại bỏ vào trong chiếc túi nhựa mỏng rồi giao cho Tròn Vo chôn xuống tuyết cạnh ngôi mộ.

Ba thám tử ôm cái túi thể thao có chứa năm chục ngàn mark ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau