Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 40 Chương 6: NHÓC EDMUND

Trước Sau
Tập thể thao và tắm rửa xong, Tarzan quay vào “Tổ đại bàng”. Coi, “con đại bàng” mập ú mang tên Tròn Vo đang ngồi bên bàn hí hoáy viết vào vở - một cuốn vở của Tarzan mở rộng trước mặt.

- Mày làm gì vậy Kloesen?

- Á, quá giang bài tập toán của mày chút xíu. Xong ngay rồi đây.

- Trời đất! Này, ít nhất thì mày cũng hiểu đó chớ?

- Hiểu trời trăng gì đâu. Mà nghĩa lí gì ba cái con số chứ? Sau này, khi lên làm Tổng giám đốc hãng sô-cô-la Sauerlich, tao sẽ chiêu mộ những nhà kế toán giỏi nhất thế giới.

- Tao hết ý kiến về mày. Thôi, sửa soạn đi là vừa. Mười một giờ tụi mình hẹn với Gaby và Karl đó.

- Nghĩa là lại bỏ bữa trưa nữa sao?

- Bỏ. Nhưng khỏil lo đi, tụi tao sẽ “tính toán” giùm mày.

Tròn Vo thở dài. Nó bê thùng sô-cô-la trong tủ ra, lấy một phong kẹo tổ chảng và… hai thằng từ giã tổ ấm.

Tarzan vừa đạp xe vừa nói:

- Theo tao, tụi mình nên tới Tổng nha thăm chú Glockner để hỏi xem kết quả hỏi cung gã Krawutschke thế nào.

- Có thể thằng đó tìm cách hối lộ cả ông thanh tra cũng nên. Nhưng chắc chắn sẽ nhiều hơn ba trăm mark.

Thời tiết cuối tuần thật đẹp. Gaby túc trực dưới cửa tiệm để giúp mẹ từ sáng sớm. Mắt cô bé sáng lên khi thấy hai bạn:

- Chào Tarzan và Willi.

- Karl đến chưa?

- Chưa.

Cuối cùng Máy Tính cũng đến. Nó vừa xuống xe vừa hổn hển giải thích lí do đến muộn:

- Mình vừa nói chuyện với ba mình về tập đoàn WBCB. Ông nói rằng hãng WBCB vừa phát minh ra công trình “X-U-1%-Gamma-Chip”. Mình không biết công thức đó là gì nhưng nó cũng quan trọng gần như phát minh ra bánh xe thời xa xưa, hoặc phát hiện Châu Mĩ của Columbus vậy.

Tarzan trầm ngâm:

- Mình vừa nảy ra một ý: hay Droselhoff là người giữ bí mật phát minh này, còn vụ đột nhập không thành của Krawutschke lại liên quan đến bí mật ấy?

Karl lắc đầu:

- Không. Giả thuyết vừa rồi rất dễ bị bác bỏ. Không ai để một tài liệu quan trọng như thế ở nhà bao giờ.

- Vậy thì tao rút lại giả thuyết. Chúng ta cùng tới Tổng nha gặp ba Gaby còn hơn là ngồi đây đoán chừng.

Thế là bốn quái lên đường.

*

Thanh tra Glockner thở dài nhìn bốn vị “khách không mời” kéo nhau vào. Gaby vội nói:

- Tụi con sẽ không quấy rầy lâu đâu ba.

Tarzan giải thích:

- Tụi cháu chỉ muốn hỏi về Krawutschke.

Ông Glockner ngả lưng ra chiếc ghế tựa sau bàn giấy:

- Gã ma mãnh lắm, chỉ mở miệng thú nhận những gì chúng ta đã biết. Vụ Blassmuller thì rõ rồi. Cả vụ Norbert Vierhals nữa. Nobert chính là nạn nhân đầu tiên của gã mà ông họa sĩ đã làm chứng đấy.

- Nội bao nhiêu đó cũng đủ cho gã vào nhà đá rồi. Nhưng còn vụ trộm ở nhà Droselhoff?

- Đó đâu phải là vụ trộm, Tarzan. Chỉ là chúng ta đoán rằng Krawutschke có ý định đó thôi. Mà đâu có chắc chắn như vậy.

- Cháu nghĩ rằng không ai lén lút mộtcách mờ ám bên tường sau nhà như thế chỉ với mục đích đi tìm một địa chỉ?

Ông Glockner cười nhẹ:

- Krawutschke có thể đã từng trộm cắp hoặc lừa đảo, điều đó miễn bàn thêm. Tuy nhiên trước hết gã là kẻ đánh thuê. Không thiếu gì kẻ muốn trả thù người khác mà không đủ gan tự ra tay. Khoảng hai năm nay những vụ hành hung người vô cớ tăng lên vùn vụt, để rồi cuối cùng chúng tôi phát hiện ra thủ phạm của nhiều vụ chỉ là một tên côn đồ đâm thuê chém mướn. Nếu các nạn nhân bị đánh mô tả đúng nhân dạng của Krawutschke, chúng tôi sẽ cho đối chứng với gã. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ chứng minh được gã là thủ phạm của vài vụ nữa.

Máy Tính giận dữ:

- Nếu vậy, gã sẽ tù mọt gông.

Tarzan gặng thêm:

- Và chú cũng muốn suy ra rằng Krawutschke không định ăn trộm, mà chỉ muốn trị Droselhoff?

Ông thanh tra không trả lời, chỉ mỉm cười và nhún vai đầy ngụ ý.

Gaby xen vào:

- Có thể lắm chứ! Ai mà chẳng có kẻ thù. Và bạn đã quan sát được một cái gì mà. Nói đi Tarzan.

Tarzan nhớ lại mồn một hình ảnh viên kĩ sư Droselhoff cười mỉa mai bên thân hình bất động của người đồng nghiệp.

- Thưa chú, cháu không biết mình đúng hay sai, nhưng cháu có cảm giác Droselhoff hoan hỉ lắm khi thấy kĩ sư trưởng Rodermeyer, đồng nghiệp WBCB bị tai nạn. Quả là không thể mô tả sự khoái trá đó một cách cụ thể. Mọi người thử tưởng tượng xem, Rodermeyer nằm sõng sượt vì bị gãy xương và chấn thương sọ não, còn Droselhoff thì… nhếch môi.

Tròn Vo thắc mắc:

- Sao mình chẳng thấy anh ta nhảy cẫng lên, hay một cử chỉ gì đại loại như vậy nhỉ?

- Đâu có lộ liễu như vậy, Willi. Nét mặt anh ta chỉ thoáng biểu lộ sự hả hê thôi.

Ông Glockner gật gù:

- Hôm qua Droselhoff có gọi điện cho tôi hỏi rất tỉ mỉ coi có phải Krawutschke là loại côn đồ đánh thuê hay không? Anh ta có vẻ lo ngại thấy rõ.

Tròn Vo buột miệng:

- Còn chuyện này nữa ạ. Cháu đã thấy trên đầu ông kĩ sư trưởng Rodermeyer có nhiều vết bầm đã cũ. Có đúng không, các bạn?

Ba quái kia gật đầu.

Đúng lúc đó thì chuông điện thoại réo vang. Ông Glockner trả lời:

- Vâng, đề nghị chuyển máy cho tôi.

Đoạn ông xưng tên.

*

Những kẻ muốn đàm đạo với thanh tra Glockner không phải ai xa lạ mà chính là cặp bài trùng Bert và Andy. Hai thằng đang chen chúc trong căn buồng điện thoại số 24 phố Leberecht. Khi thanh tra Glockner xưng tên, Andy chợt ớn lạnh như đang phải ngồi trên ghế bị cáo:

- Tôi sẽ không tiết lộ danh tánh mình, ông hiểu chớ ông cảnh sát?

- Hiểu. Có lẽ chúng ta chấm dứt luôn cuộc đàm thoại ở đây chăng? Hay ông còn có điều gì khác?

- Hả?

- Tôi muốn hỏi: ông gọi tới đây vì việc gì vậy?

- Về vụ cướp nhà băng, chứ còn gì nữa.

- Xin nói cụ thể hơn. Hôm qua có tới ba vụ cướp nhà băng. Vụ đầu tiên ở ngân hàng Ringblech…

- Nó đó. À, ý tôi muốn nói vụ cướp đó đó. Chúng tôi biết… biết hung thủ…

- Tốt lắm. Nếu nhờ sự khai báo của ông mà tìm ra số tiền bị cướp, ông sẽ được trọng thưởng.

- Không. Tôi nhổ toẹt vào tiền thưởng. Tụi này thiếu chi tiền… ề, mẹ kiếp!… Ông làm tôi rối cả trí lên. Ông có muốn biết hung thủ là ai không? Có hay là không?

- Có.

- Nhưng xin nói trước với ông thanh tra, tụi này không dính líu gì đến vụ cướp đó.

- Nghĩa là thủ phạm không phải chỗ bạn bè với các ông? Chúng ta vào đề nhé: hắn tên gì vậy?

- Hả? Làm sao tôi biết tên họ thằng mắc dịch ấy. Hắn có tự giới thiệu đâu.

- Nếu thế thì tôi cúp máy đây. Quỷ bắt ông đi! Tôi không được rảnh lắm để…

- Ấy. Khoan đã chớ. Tôi có thể tả nhân dạng gã được mà. Gã trạc tứ tuần. Cao như tôi. Và…

- Ông cao bao nhiêu?

- 1 mét 76 nếu đi chân đất. Nhưng thằng kia thì… đi giày.

Thanh tra Glockner thở dài:

- Kể tiếp đi.

- Thân hình gã lực lưỡng. Tóc nâu. Mũi sư tử. Tôi không dám quan sát màu mắt gã vì họng súng cứ quơ qua quơ lại, hãi lắm. Gã thủ tới hai chiếc xế hộp để ăn cướp. Chiếc thứ hai mang nhãn Mercedes hiện bỏ lăn lóc ở nhà gửi xe phố giáo sư Egghaupt. Tầng ba. Số chỗ để xe là…

Bert thì thầm:

- 356!

- Ừ nhỉ, số 356, nghe rõ chớ ông thanh tra?

- Rõ rồi. Ngoài ra anh còn biết gì về kẻ này?

- Chẳng biết gì cả.

- Các anh đã hớt tay trên “món mồi” của hắn, đúng chứ?

- Hả? Cái gì? Khôôông! Sao ông lại nghĩ thế.

- Ồ, tại cách anh kể nghe có vẻ như vậy. Thôi được: gã 40 tuổi, to con, tóc nâu, mũi sư tử, đi giày. Chiếc Mercedes ở nhà gửi xe. Anh còn gì bổ sung không?

Andy cúp máy cái rụp. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Nó hất cằm vênh mặt nhìn Bert:

- Mày thấy tao nói năng ra sao hả?



- Bá cháy. Nghe cứ như giáo sư giảng bài. Mình chỉ điểm kiểu đó thế nào tụi cớm cũng tóm được gã.

- Giờ thì ăn ngon ngủ yên rồi nhé. Tụi mình về thôi.

Hai thằng lưu manh ung dung quay về sào huyệt. Chó chết thật, thằng nhóc Edmund lại đã đứng lù lù trước cổng. Không hiểu sự xuất hiện của chú nhóc là điềm hên hay xúi quẩy đây?

Edmund đang ngoạm một khúc bánh mì cá hộp, mắt sáng rỡ. Điệp khúc quen thuộc của nhóc vang lên:

- Các anh cho em cái gì, nếu em báo cho các anh rằng có một kẻ đang đợi các anh nào?

Hai tên đàn anh đứng chết trân. Bert hổn hển:

- Cái gì? Mày lại lừa tụi tao hả?

- Đâu có. Thôi, tùy. Em không nói nữa vậy.

Mặc kệ Bert giả vờ bình tĩnh, Andy run rẩy chỉ cánh tay vào phía sân sau:

- Kẻ… Kẻ ấy đợi chúng tao ở đâu? Ở… ở… phòng chúng tao à?

Nhóc Edmund cười vô tư:

- Có khả năng y đã ở trong phòng. Y nói y muốn gặp các anh mà.

Bert hết bình tĩnh nổi, mặt như đổ chàm:

- Có phải gã cao bằng Andy? Cỡ 40 tuổi? Tóc nâu? Mũi sư tử?

Edmund gật lia gật lịa. Nó rút trong miệng ra một chiếc xương cá, vòi:

- Các anh có tả giùm em thì vẫn phải chi tiền. Nào, ba mark, lẹ lên mấy cha.

Nó chìa tay ra rất là dễ thương. Thấy hai đàn anh không phản đối gì, nhóc Edmund vội lấn tới:

- Không. Em phải đòi năm mark cơ. Hôm qua anh Bert cho em có mỗi 50 xu, đồ keo kiệt.

Andy nghe nói giương cái nhìn sừng sộ qua Bert. Thằng bần tiện thật. Vậy mà dám khoe đã hối lộ cho Edmund tới năm mark và còn đòi trừ bớt số tiền ăn cướp mà hai đứa chưa chia. Nó tính chửi đổng thì Bert đã hô:

- Chuồn thôi.

Andy co cẳng chạy.

Edmund túm được vạt áo khoác của Bert:

- Trả tiền đây, đồ lừa đảo.

Thằng “lừa đảo” trong cơn hoảng loạn rút đại trong túi ra một tờ bạc quăng ngược. Nhanh như cắt, Edmund chụp gọn. Thằng nhóc há hốc mồm khi liếc thấy đó là tờ… mười mark. Cu cậu lẩm bẩm:

- Vô mánh lớn. Mình sẽ sắm một con dao nhíp ngay. Mà quái đản thiệt, tại sao hai anh ấy lại sợ thằng cha mình chế ra vậy cà? Thằng “chả” đâu có thật trên đường này hả?

Phía đằng xa, Bert đuổi kịp Andy ở góc một ngôi nhà. Thằng bạn nó thở dốc:

- Mạt vận rồi Bert. Tiêu thật rồi. Đời ra tóp. Chết mẹ. Chết mẹ, tiền ở dưới gầm giường…

- Tiền! Tiền cái con khỉ! Tao đang lo đến mạng sống đây. Lỡ hắn trả thù thì tính sao hả?

Andy nghĩ ngợi. Mười giây sau một nụ cười đê tiện hiện ra:

- Này Bert! Tiền trước sau cũng mất, của thiên thì trả địa. Nhưng tao không cho tên cướp hưởng đâu. Giờ này chắc gã đang hả hê trong phòng tay lăm lăm khẩu súng. Ha ha! Nhưng bất ngờ xuất hiện trên ngưỡng cửa sẽ không phải là hai thằng mình, mà là… hà hà…

Bert sốt ruột:

- Mà là ai mới được chớ?

*

Thanh tra Glockner đã nghiêng điện thoại cho Tứ quái cùng nghe cú phôn. Chúng phải cố gắng lắm mới nín được cười. Sao trên đời lại có kẻ ngốc đến vậy chứ.

Ông thanh tra vừa bỏ máy. Tarzan nói ngay:

- Thưa chú Glockner, cháu nghĩ là cháu biết tên này. Cái giọng cà lăm ngớ ngẩn của gã nghe quen lắm. Nếu cháu nhận đúng, thì hôm qua cháu đã nghe thấy ở gã tư phố Ruth và đại lộ Achenfelder. Thằng này đúng là… Andy. Nó và Bert là đàn em của anh hùng xa lộ Paul Rohde. Lúc cháu buộc phải ra tay với Paul là hai thằng đó vội lủi một mạch. Cháu còn nhớ Andy có mớ tóc đỏ và bộ mặt rất hãm. Bert thì đô con hơn.

Ông Glockner gật gù:

- Những tên lưu manh không hẹn mà gặp nhau. Hình như Andy và Bert đã có cơ hội phỗng tay trên miếng mồi của tên cướp nhà băng. Bây giờ chúng sợ tên anh chị gộc trả thù nên mượn tay cảnh sát để trừ họa giúp chúng đây mà.

Ông thanh tra vừa điều động nhân viên hình sự đến nhà gửi xe phố Giáo sư Egghaupt để nắm thực hư xong, thì chuông điện thoại lại reo lên. Ngay lập tức bốn cái đầu chụm lại quanh ống nghe đặt nghiêng của ông. Giọng Andy rõ mồn một:

- Lại là tôi đây thưa ông thanh tra. Hồi nãy tôi đã báo động…

- Lại chuyện gì nữa đây?

- Nguy rồi, thưa ông. Tụi tôi chết đến nơi rồi.

- Chớ cường điệu thế, Andy.

- Thiệt. Gã muốn thịt tụi tôi. Gã có chó lửa… Này, mà sao sếp lại biết tên tôi hả?

- Ồ, thì ông anh đã buột miệng xưng danh mà. Ông không biết sao?

- Chết mẹ… tôi đã làm vậy à? Mà thôi, giờ thì đằng nào cũng thế rồi. Đại khái như sau: tôi và bạn tôi đã cuỗm của tên cướp nhà băng một cái túi. Chẳng thằng nào nghĩ trong đó có tiền. Hôm nay đọc báo thấy đăng tin vụ cướp là… tụi tôi hoàn lương ngay. Tụi tôi để túi tiền trong phòng chưa kịp nộp cho các ông thì… tên cướp đã đến. Thằng nhóc Edmund thấy gã xồng xộc vào đó. Nó tả hắn trúng phóc. Hắn đang chĩa súng chờ chúng tôi. Các ông mà chậm thì gã ôm túi tiền vọt mất tiêu đó.

- Được, tụi tôi tới ngay đây. Địa chỉ nào vậy?

- Số nhà 57 phố Ratzebor. Các ông phải vô ngõ, qua sân sau rồi rẽ trái. Cửa phòng màu sắt gỉ.

- Người ở bên trong phòng có quan sát được phía ngoài không?

- Dĩ nhiên. Phòng tụi tôi có hai cửa sổ.

- Có cửa hậu không?

- Không. Bít bùng như cái bẫy chuột. Chà, tôi khoái quá. Tên cướp giờ đây như một con chuột ngồi gọn trong bẫy.

- Được rồi. Chúng tôi sẽ đến ngay. Các ông chớ lảng vảng gần đó.

- Không dám ạ. Tụi tôi đâu có chán đời. Tụi tôi phới đây. Tán chuyện với ông vui lắm. Nhưng quen thân hơn thì… đàn em xin kiếu nha. Ông sẽ không gặp lại tụi tôi đâu. Chỉ còn mấy chai bia trong tủ lạnh ở phòng đó. Nếu ông khát, xin mời cứ tự nhiên.

- Tôi không bao giờ uống bia trong lúc làm nhiệm vụ.

Ông thanh tra cúp máy.

Đôi môi Công Chúa vừa bập bẹ là ông bố đã cắt ngang:

- Ba hiểu con muốn yêu cầu gì rồi. Nhưng với điều kiện bốn đứa phải ở trên xe trong suốt thời gian vụ việc xảy ra. Xe sẽ đậu cách một quãng xa cần thiết. Dù thấy gì xảy ra cũng không được nhúc nhích khỏi chỗ.

Tarzan vội đáp:

- Dạ, tụi cháu xin hứa ạ!

*

Phố Ratzebor đây rồi.

Pleff đậu xe bên lề đường. Gã nhìn dãy nhà xám xịt dài dằng dặc, ngán ngẩm vặn vẹo cái mũi sư tử. Phố chó gì mà dài lê thê làm sao mò ra hai thằng láu cá ấy đây? Gã thừa hiểu không thể cất công đi gõ cửa từng nhà được.

Để yên chiếc Audi trắng nổ máy, Đinh Vít kiểm soát lại vũ khí trong túi áo và trịnh trọng đeo kính râm lên. Gã chụp cái mũ sùm sụp và xuống xe đóng rầm cửa lại.

Gã bắt gặp một thằng nhóc mặt đầy tàn nhang ngồi trên đống đá đang say sưa bấm lên bấm xuống con dao nhíp đa dạng. Gã sà lại gần, giả lả:

- Em có con dao tuyệt quá.

Thằng nhóc không mảy may… xúc động. Nó đảo mắt nhìn lên ngờ vực:

- Anh không có loại này hả?

- Không. Anh mê thứ khác hơn. Nhưng con dao của em có thể thay thế cả một hộp dụng cụ đấy nhỉ.

- Còn phải hỏi. À, mà anh còn muốn hỏi gì không?

Pleff hơi khựng lại. Thằng nhóc ranh ma đây. Nghĩ vậy nhưng gã lại mỉm cười thân mật:

- Em sống ở đây à?

Thằng nhóc gấp ngay con dao lại:

- Cái đó thì mắc mớ chi tới anh. Hay anh là người của Sở thiếu niên?

- Không, không! Tôi chỉ tìm người thôi. Có phải em sống ở đây không? Và thông thuộc tất cả…

Edmund nói dài giọng như hát:

- Tôi sống ở đây, rành mọi chỗ. Và có một con dao quý có thể thay thế cả một hộp dụng cụ nữa kìa.

- Em có vẻ thích đùa hả. Em tên gì?

- Edmund. Nhóc Edmund – ai cũng gọi tôi như vậy. Nhãi con mà.

- Anh thấy em “chiến” hơn cả tụi người lớn. Nhóc quái gì. Mà rồi em cũng sẽ lớn dần lên chớ sao.

Edmund đút tọt con dao vào túi cho chắc ăn. Nó lùi lại nhìn Pleff soi mói, giọng kẻ cả:

- Nào, tìm ai đây?

- Tìm hai kẻ tên là Bert và Andy. Một thằng tóc đỏ và..

- Khỏi kể lể dông dài, tôi biết họ.

- Thật tuyệt. Em biết chúng sống ở đâu chứ?

- Ông anh cho năm mark.

- Hả? Cái gì?



- Năm mark một đầu người. Lẽ ra tôi phải đòi giá Bert là sáu mark. Anh ta rất béo. Nhưng vì ông anh có mắt xanh biết nể con dao của tôi nên tôi bớt một mark cho ông anh. Ê, đưa mười mark đây thì sẽ có địa chỉ.

Đinh Vít hớp hớp không khí. Nhóc Edmund ung dung phủi đít đứng dậy:

- Nếu anh không thích thì cứ việc tìm cho tới lúc chóng mặt hoa mắt lên nha.

- Khoan đã em trai. Giá gì mà mắc quá vậy?

Nhóc Edmund nhe răng cười. Mà tức cười thật đó chứ. Vừa nãy cả Andy và Bert đều vắt giò lên cổ mà chạy vì đinh ninh có kẻ đang chờ họ. Coi nào: 40 tuổi, tóc nâu, mũi sư tử. Chà, cha này đeo kính râm, đội mũ khó nhận diện quá!

- Tôi sẽ giảm giá chỉ còn chín mark nếu ông anh ngả mũ kính trọng tôi.

- Sao hử?

- Ngả mũ ra đi, anh sẽ tiết kiệm được một mark.

Sao lại có cái loại trẻ ranh đáng sợ đến như thằng nhóc này chớ - Pleff nghĩ bụng. Nhưng để được việc, gã cũng bỏ mũ ra.

Thế là xong. Edmund đã mãn nhãn: Đúng y chang như lời Andy và Bert đã mô tả. Thằng cha hung ác này quả cỡ tuổi 40, cái mũi sư tử, tóc nâu. Nó xòe tay.

Pleff thảy chín mark xuống thật gọn. Ô-kê, tiền trao cháo múc. Cái miệng hôi sữa của mình “linh” thiệt. Edmund nghĩ thầm. Nó tưởng tượng ra có Andy là có Andy, giờ tưởng tượng ra thằng cha cô hồn này là cũng có ngay lập tức. Ai dám bảo nó dối như cuội hả?

- Tôi sẽ dẫn anh tới điểm.

Nhóc Edmund phán cụt ngủn và đút tọt chín mark vô túi quần. Chỉ trong hai ngày nó đã kiếm được 19 mark 50 xu.

*

Chiếc xe chỉ huy của thanh tra Glockner đậu khá xa mục tiêu. Xe vừa tắt máy là một nhân viên hình sự tiến đến:

- Thưa ông thanh tra, tôi sợ lộ nên chưa xâm nhập vô sân sau. Hiện vẫn chưa thấy động tịnh gì.

- Anh làm vậy là đúng, Roderich.

Ông Glockner bước xuống xe. Tứ quái đành ngồi trên xe hồi hộp theo dõi cái bẫy đang dần thu hẹp lại.

Ông thanh tra vẫy Roderich và hai cảnh sát mặc thường phục có mang súng hẳn hoi đi vô ngõ. Ngõ hẹp, tường lại cao choán hết tầm nhìn của Tứ quái.

Tarzan cố căng mắt quan sát. Coi, hai cảnh sát khác án ngữ mép đường nhựa nhằm cản dân chúng hiếu kì, nhưng làm gì có ai tò mò vào giờ này. Chỉ có vài con chim bồ câu quần đảo trên mái nhà và một người đàn ông lững thững đi theo một chú nhóc.

Tarzan nhìn thấy hai người này từ xa. Họ đi từ đầu phố Ratzebor lại.

Người đàn ông đội mũ, đeo kính râm. Thằng bé khoảng tám, chín tuổi mặt đầy tàn nhang, tóc tai bù xù. Nó nhảy thì đúng hơn là bước. Chắc nó phấn khởi vì ông bố cuối cùng cũng có thời gian dẫn nó đi chơi.

Người đàn ông đã phát hiện ra đám cảnh sát.

Ông ta lập tức đứng khựng lại.

Thằng bé cũng dừng bước. Nó giơ tay chỉ vào họ. Lập tức người đàn ông phát mạnh vào tay nó.

Thằng bé giật lùi, nhanh như chớp đá vào ống chân người đàn ông rồi quay người chạy thục mạng.

Gaby bình luận:

- Thằng bé láo hết biết!

Karl cười:

- Con hư con ngoan còn là do số trời. Ông bạn kia quả là đã rước được một “quý tử”.

Tròn Vo nhóp nhép sô-cô-la chẳng nói gì. Chuyện thiên hạ xía vô thêm mệt… họng. Thà ngồi yên thưởng thức hương vị thơm tho còn hơn.

Lúc này người đàn ông có đứa con hỗn xược đã bước sang bên kia đường. Ông ta kéo mạnh cái mũ và đứng ngắm một cửa hiệu bán đồ cũ, ngắm những bộ váy áo phụ nữ. Ông ta đang sử dụng tấm kính làm gương soi! – Tarzan nghĩ thầm. Rõ là thế! Để theo dõi mọi động tĩnh trong ngõ. Vì sao ông ta phải làm vậy?

Đứng thời điểm đó, thanh tra Glockner, Roderich và hai nhân viên hình sự mặc thường phục bước ra. Trên tay Roderich là một cái túi mua hàng lớn.

Gaby thì thầm:

- Chắc là tiền thu được đấy. Vậy còn tên cướp nhà băng đâu rồi nhỉ?

Tròn Vo phán như đinh đóng cột:

- Cảnh sát bắn chết rồi chớ còn gì!

- Xạo nữa. Đâu ai nghe tiếng súng nào?

- Lỡ bắn dưới đường hầm, thì làm sao mà nghe được.

Mấy người kia bỏ túi tiền vào cốp xe khóa lại. Thanh tra Glockner lên xe, ngồi sau tay lái:

- Túi tiền được thu hồi nguyên vẹn. Trong phòng chẳng có ai nên phải phá cửa. Hình như Bert và Andy nhầm lẫn sao đó.

Tarzan ngẩn ngơ:

- Ý chú nói là tên cướp nhà băng không hề xuất hiện, chỉ là do Bert và Andy hoảng quá hóa nhầm ạ?

- Có vẻ là như vậy đó.

Gaby cười ngất:

- Ôi trời ơi! Chúng sẽ uất muốn chết mất.

Tarzan nhớ lại:

- Trong điện thoại, Andy có đề cập đến một thằng nhóc tên là Edmund. Thằng nhóc đã hù chúng là tên cướp nhà băng đang rúc trong phòng với khẩu súng sẵn sàng nhả đạn. Chúng đã tin thằng nhóc. Nhưng hoặc là Edmund nhầm, hoặc nó đã cho hai thằng kia quả lừa.

Ông Glockner nổ máy xe. Ông nói trầm tỉnh:

Cảnh sát sẽ không truy nã Bert và Andy. Không phải chúng đái tội lập công nhưng tội lỗi chúng chưa trầm trọng. Hơn nữa, việc chúng mô tả hình dạng tên cướp nhà băng có thể có ích cho cảnh sát.

*

Ống chân Pleff đau ê ẩm. Khốn nạn thật, thằng nhãi Edmund đã trả ơn chín mark của gã bằng một cú đá phản trắc. Chỉ vì gã đã phát vào tay nó. Mà phát là đúng chớ. Khi không lại gây sự chú ý không cần thiết.

Nào, quên thằng lỏi tì tên là Edmund đi. Coi kìa, rõ ràng tụi cớm đã “thăm hỏi” Bert và Andy. Cầu cho tụi bay bị đi tù mọt gông. Nhưng đừng để túi tiền của tao bị xộ khám.

Đinh Vít đứng trước cửa tiệm bán đồ cũ chưa nóng… cẳng thì đã thấy trong tấm kiếng lớn hiện ra một tên cớm xách cái túi quen thuộc của gã. Gã hiểu rằng thế là vĩnh biệt khoản tiền kếch sù kia rồi. Và Bert và Andy thì đã trốn thoát.

- Tao thề sẽ tìm tụi bay khắp chân trời góc bể, hai thằng mạt hạng!

Tay anh chị trong giới xã hội đen lủi thủi về chỗ để xe. Gã cố đảo mắt một lần nữa để kiếm thằng nhóc Edmund bố láo. Vô ích. Thằng bé chắc đã tìm nơi để xài chín mark vừa kiếm được.

Pleff tót lên chiếc Audi. Đột nhiên gã cảm thấy lạnh gáy. Gã quá biết cảm giác này: cảm giác bị theo dõi. Hễ có kẻ nào nhìn gã quá lâu, và quá tập trung, gã lại lạnh gáy như vậy.

Nhanh như một con báo, gã quay đầu liếc tứ phía. Chậc, không có ai ngoài một bà già cô đơn vừa chống gậy vừa lảm nhảm một mình. Đinh Vít kết luận:

- Hừm, lần này có lẽ mình nhầm!

Chiếc Audi phóng vút đi để lại một luồng khói xám.

*

Pleff không nhầm. Quả là có hai cặp mắt đang chĩa vào gã từ sau một ô cửa sổ nhà kho.

Cửa sổ bẩn kinh khủng vậy mà bert và Andy vẫn cố tì vai áp má nhìn sát tinh của chúng cho bằng được. Chứ sao nữa, núp ở kho chứa bàn ghế và máy móc làm vườn của tiệm buôn Jablonskowsky thì an toàn là phải rồi.

Bert và Andy đâu xa lạ với Jablonskowsky. Thỉnh thoảng chúng vẫn khuân vác giúp ông ta và nhờ vậy mà có thể vào kho thoải mái. Tất nhiên, ông ta không biết lúc này chúng trốn trong đó. Chúng mới lẻn vào kho được ba phút. Chúng không dám lảng vảng gần hơn. Hẳn tụi cớm đã có mặt ở nhà chúng. Không hiểu tên cướp nhà băng có nổ súng để tẩu thoát không đây.

Chúng giương mắt ngó qua cửa sổ, chỉ quan sát được một đoạn phố. Bên kia đường đỗ một chiếc Audi trắng. Rồi Bert kêu lên:

- Chúa ơi! Andy, gã… gã kìa!

Đúng thật! Tên cướp nhà băng đang đủng đỉnh bước dọc phố. Bert và Andy nhận ra gã ngay, dù gã ngụy trang cách gì. Andy thốt lên:

- Gã biến đó.

- Không lẽ gã vừa thoát khỏi vòng vây.

- Không. Ngó bộ gã đủng đỉnh vậy, đủ biết đâu có ai theo gã chớ.

- Nghĩa là tụi cớm chưa đến hả?

- Chớ sao. Cái bọn ngủ gật ấy chậm như sên.

- Còn tiền?

- Giấu dưới áo. Mày không thấy các túi của gã căng phồng ư?

Chúng quan sát Pleff lên xe, ngồi yên một lát, đoạn lái xe đi. Đuôi xe hiện rõ như chọc tức hai thằng.

Bert chợt hí lên như ngựa:

- Luồng khói xám cũng không che được mắt tao. Tao thấy rồi!

- Hả? Mày nói cái gì?

- Nghe đây Andy. Tụi mình đều đã biết chiếc xế hộp hiệu Audi này. Mày không nhớ sao?

- Tao chẳng hiểu mày nghĩ gì.

- Quỷ ạ. Những số cuối của nó là 2110. Mày biết tại sao tao chú ý không? Vì tao sinh ngày 21-10. Hơn nữa từ lâu tao vẫn khoái chạy xe Audi. Mày quên tụi mình thấy chiếc Audi này ở đâu rồi à?

- Tao cóc để ý. Mày có bảo gì với tao đâu.

- Tụi mình đã thấy nó ở bãi cắm trại!

Andy vắt óc cố nhớ. Cuối cùng thì gã cũng gật gù:

- Ờ tao nhớ rồi. Hôm chủ nhật vừa rồi, khi tụi mình đi qua bãi cắm trại Sống Yên Tĩnh.

- Không. Bộ não mày quả thật có vấn đề. Cách đây tháng rưỡi rồi. Ở bãi cắm trại Rừng Sơn Ca kia khỉ ạ. Điều đáng nói là chiếc Audi đậu ở chỗ dành riêng cho xe của những người cắm trại dài hạn.

Andy huýt lên một tiếng:

- A ha! Và có thể tên khốn này đang cắm lâu dài ở đấy chớ gì. Hay! Chúng ta sẽ tìm cách đoạt lại số tiền mà gã vừa may mắn thu hồi. Nhưng không làm ngay hôm nay. Gã đang cảnh giác lắm, cái thằng đáng tởm ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau